Suốt cả một buổi tối, hắn chưa từng buông Nguyệt Tiêm Ảnh ra, biến đổi nhiều kiểu hành hạ cô.
Mãi đến tờ mờ sáng, sắc trời dần dần chuyển thành màu xanh mờ mịt, Ám Dạ Tuyệt phóng thích toàn bộ lửa nóng vào cơ thể Nguyệt Tiêm Ảnh, kiệt sức ngã xuống một bên, đôi tay vẫn bá đạo mà vòng lên cái eo nhỏ nhắn mềm mại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Đôi mắt trống rỗng mờ mịt chậm rãi đóng lại, theo khóe mắt một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống dưới, rơi xuống cái gối màu đen, trở thành đóa hoa nhỏ.
Đối với Ám Dạ Tuyệt điên cuồng đòi hỏi, có lần Nguyệt Tiêm Ảnh cho rằng bản thân sẽ chết đi.
Giờ phút này cô sức cùng lực kiệt, ngay cả sức dơ tay cũng không có, mí mắt càng nặng nề hơn, tùy ý bản thân rơi vào bóng đêm không giới hạn. . . . . .
******************************
"Tuyệt thiếu đâu?" Cát Liên Quân giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, phàn nàn nói: "Nhìn xem, bây giờ đã mấy giờ, Tuyệt thiếu còn chưa tới, người trẻ tuổi thật là kỳ quái !"
Lãnh đạo tổ chức "Ám" cứ vào mỗi thứ hai hàng tuần sẽ hội nghị một lần, tìm hiểu lựa chọn ra một số hạng mục liên quan đến tình hình tổ chức. Mặc kệ Tuyệt thiếu có bao nhiêu việc bận, nhất định phải tham dự đúng giờ, hôm nay thật kỳ quái, một giờ đã trôi qua , vẫn không thấy bóng dáng Tuyệt thiếu xuất hiện.
Cát Liên Quân ỷ vào bản thân trước kia đi theo Mục Ngạo Thiên sáng lập ra "Mộ Diễm bang" —— cũng là đời trước của tổ chức "Ám", luôn luôn oán hận Ám Dạ Tuyệt.
"Ngày hôm qua Tuyệt thiếu uống nhiều rượu, có thể còn đang ngủ, bây giờ tôi đi gọi ngài ấy . . . . . ." Thẩm quản gia không nóng không lạnh nói.
"Không cần!" Giọng nói lạnh như băng vang lên, toàn thân Ám Dạ Tuyệt là bộ âu phục màu đen , tinh thần sáng láng xuất hiện ở cửa phòng họp, môi mỏng hé mở, trên gương mặt lãnh khốc thoáng hiện cười như không cười, "Thật ngại đã để cho Cát lão chờ lâu, nếu tuổi Cát lão đã lớn, đợi không được, về sau hội nghị thường kỳ này không cần tới tham dự nửa!"
Lời vừa nói ra, không khí trong phòng họp đột nhiên lạnh lẽo.
"Bốp!" Ông ta vỗ lên bàn, nhảy dựng lên, "Cậu nói như vậy là có ý gì!"
Ám Dạ Tuyệt tao nhã bưng một ly cà phê lên, mút nhẹ một ngụm, "Ông nghĩ là ý gì thì chính là ý đó!"
"Cậu. . . . . . Cậu lại dám đối với tôi như thế, nhớ năm đó lúc tôi cùng Mộ lão đệ vào sanh ra không biết cậu ở nơi này. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt không có ý muốn nghe ông ta tưởng niệm "Nhớ năm đó" , trực tiếp cắt ngang lời ông ta, "Ông có thể ra ngoài chưa? Chúng tôi phải họp rồi !"
"Lý do? Cậu một cước đá tôi ra ngoài, dù sao cũng nên cho tôi một lý do!"
"Muốn ta tôi đem những việc bí mật kia của ông từng việc nói rõ sao? Những số tiền trong tổ chức kia không cánh mà bay sao?"
Trong lòng Cát Liên Quân đầy căm phẫn lập tức cứng ngắc.
"Ông muốn tự mình đi ra ngoài, hay là muốn tôi gọi người ném ông ra ngoài?"
"Hừ! Ám Dạ Tuyệt mày hãy nghe cho kỹ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tao kéo mày xuống cái vị trí này!" Nói xong, Cát Liên Quân không cam tâm tình nguyện mà hậm hực hờn dỗi rời khỏi.
*******************************
Tối hôm say rượu làm cho đầu óc Ám Dạ Tuyệt phùng to, hơn nữa phóng túng cả đêm rõ ràng ngủ không đủ, họp xong lập tức trở lại phòng.
Vải vóc bị hắn xé nát từng miếng rơi xuống sàn nhà, hơi thở ái muội bay bổng trong không khí, còn có đệm giường rối loạn đã nói cho hắn biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nếu nói chuyển xảy ra tối hôm qua toàn bộ là bị thuốc khống chế cho nên khao khát thân thể cô, nhưng mà hắn căn bản không phải cái loại người chiều một cách miễn cưỡng. Cũng đúng, dáng người uyển chuyển hoạt bát như vậy, không làm cho đàn ông quên hết tất cả mới là lạ.
Phần trần trụi trơn bóng ở trong không khí, phía trên có nhiều vết bằm đỏ. Chiếc mền màu đen bằng tơ nhung mềm mại càng tôn lên da thịt trong suốt của cô.
Liếc nhìn trên ga trải giường màu đen đọng lại một mảnh màu nâu, đôi mắt băng lãnh bỗng dưng buộc chặt. Đây là lần đầu tiên của cô, mà hắn lại đối với cô như vậy, một cảm giác khác thường xẹt qua đáy lòng hắn.
Dường như Nguyệt Tiêm Ảnh cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn cô, yếu ớt tỉnh lại, mở mắt ra vừa lúc va chạm vào đôi mắt tĩnh lặng băng lãnh của Ám Dạ Tuyệt, giống như bị điện giật, lập tức nhắm mắt lại.
Hành động này làm cho Ám Dạ Tuyệt rất không hài lòng, chẳng lẽ ở trong mắt cô, hắn là ác ma sao?
"Mở mắt, nhìn tôi!" Ám Dạ Tuyệt nặng nề ra lệnh cô.
Từng cảnh tượng nóng rát tối hôm qua không ngừng hiện lên trong đầu Nguyệt Tiêm Ảnh, cô muốn đem lần đầu tiên của mình cho hắn, nhưng không phải ở tình huống kia.
Ám Dạ Tuyệt đi lên phía trước, bắt lấy cằm của cô, "Tôi lệnh cho em nhìn tôi, có nghe hay không!"
Bị Nguyệt Tiêm Ảnh coi nhẹ lửa giận trong lòng bắt đầu nảy sinh, Ám Dạ Tuyệt tăng thêm vài phần sức, bóp đến cằm của cô đỏ lên, "Lạt mềm buộc chặt sao! Em thành công, bây giờ tôi rất hứng thú ‘quan hệ’ với em!"
"Bá ——" Ám Dạ Tuyệt giương tay xốc mền trên người cô lên, dáng người đầy đủ lung linh bại lộ trong không khí.
Cái gọi là nam nữ vui sướng, trong đầu Nguyệt Tiêm Ảnh lưu lại ấn tượng đau nhức khắc cốt ghi tâm. Thân thể của cô khẽ run lên, mở đôi mắt xinh đẹp đầy nước, bất lực mà nhìn hắn, "Không. . . . . . Không muốn. . . . . ."
Giữa đôi mắt đỏ tươi lập lòe chút sợ hãi, Ám Dạ Tuyệt buông lỏng cằm cô ra, ngồi xổm người xuống chặn ngang ôm cô lên.
"Tôi không muốn. . . . . . Van xin anh. . . . . . Đừng. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh cho rằng hắn vẫn còn khinh bạc cô, kêu la đứt quãng. Cô muốn vùng vẫy thoát khỏi ôm ấp của hắn, nhưng thân thể đau nhức không thôi, thân thể giống như từng phụ kiện gỡ ra sau đó lại ráp lại từng cái một. Chân duỗi ra, nơi ở giữa hai chân lại càng đau nhức lại càng khiến cho cô hít vào một ngụm khí lạnh, khiến cho cô không dám động đậy.
"Câm miệng! Nếu em lại mở miệng nói một câu, tôi không ngại ở trong phòng tắm muốn em thêm một lần!"
Nguyệt Tiêm Ảnh bị hắn đe dọa hù sợ, ngậm miệng lại không dám nói nhiều thêm một câu.
Ám Dạ Tuyệt đặt cô giữa bồn tắm lớn đã có sẵn nước ấm. Dòng nước ấm áp đánh vào da thịt trắng mịn của cô, làm giảm bớt cảm giác đau đớn trên thân thể không ít, cô khép mắt, toàn thân buông lỏng xuống.
Đầu vai tròn hoàn mỹ không tỳ vết nhưng lại bị một cái vết sẹo hình tròn vết sẹo phá hủy. Vết sẹo phía dưới có một mảnh đỏ sẫm, thật giống như một đóa hoa tường vi nở rộ, làm lộ ra hơi thở mềm mại quyến rủ.
"Đây là bớt?" Ám Dạ tuyệt chỉ chỉ dưới xương quai xanh của cô.
"Hả?" Nguyệt Tiêm Ảnh bỗng dưng mở to mắt, cúi đầu nhìn thoáng qua cái bớt, tiếp theo nâng mắt liếc nhìn Ám Dạ Tuyệt một cái, "Anh. . . . . . Sao anh còn ở đây, sao không ra đi. . . . . ." Cô lập tức ngượng ngùng dùng hai tay che giấu thân thể.
"Không cần che, toàn thân trên dưới của em có chỗ nào tôi chưa xem qua sao?"
"Anh cút ra ngoài cho tôi!" Nguyệt Tiêm Ảnh buồn bực quát hắn.
"Em là đang ra lệnh cho tôi sao? Người phụ nữ của tôi."
Hai bên gò má Nguyệt Tiêm Ảnh lộ ra hai mảnh đỏ hồng, vội vàng phủ nhận, "Tôi mới không phải là người phụ nữ của anh!"
"Không phải?" Chân mày như đao chém sắc bén của Ám Dạ Tuyệt hơi hơi xếch lên, thoáng hiện một tia nghiền ngẫm, "Nếu không phải là người phụ nữ của tôi, vậy chuyện tối hôm qua. . . . . . Cần tôi giúp em nhớ lại một chút không?"
Nói xong, Ám Dạ Tuyệt bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người.
"Anh không cần. . . . . ." Mặc dù Nguyệt Tiêm Ảnh không cam tâm tình nguyện, nhưng chỉ có thể khuất phục , "Anh muốn thế nào?"
Ám Dạ Tuyệt lấy tờ chi phiếu từ trong túi đã chuẩn bị trước đó ra, ném vào trước mặt cô, "Hiện tại đối với —— thân thể em tôi cảm thấy hứng thú, tôi chơi đến lúc chán ghét, em có thể rời khỏi." Trong lời nói nhẹ nhàng của Ám Dạ Tuyệt lộ ra sự hèn mọn cùng khinh thường đối với cô
Hắn coi cô là cái gì, là tình nhân kêu thì tới đuổi thì đi sao?
Nguyệt Tiêm Ảnh cúi đầu, lẳng lặng nhìn tấm chi phiếu mang theo mùi sĩ nhục trôi nổi ở trên mặt nước, hốc mắt không biết lúc nào đã đầy nước mắt, "Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm, tôi cũng không có ý muốn tiền bạc của anh."
"Em không muốn tiền bạc, vậy em muốn cái gì? Tình cảm, hay là thân phận? Xem ra lòng tham của cô không phải lớn bình thường." Ám Dạ tuyệt hờn giận trừng mắt nhìn cô, "Nếu em không nhận tấm thẻ này, như vậy thì lập tức rời khỏi tổ chức ‘Ám’."
Ở trong mắt Ám Dạ Tuyệt thì phụ nữ chỉ là con rối, trả tiền là có thể tùy ý chơi đùa. Phần tình cảm nồng nhiệt chân thật ở trong lòng hắn ngay lúc chiếc xe nổ tung, cũng đã tan thành mây khói theo rồi.
Rời khỏi tổ chức "Ám" ? Không! Cô còn chưa tra ra chân tướng sự tình, cô không rời khỏi.
Nguyệt Tiêm Ảnh cắn chặt môi, vươn cánh tay run rẩy ra vớt tấm thẻ chi phiếu trôi trên mặt nước lên, "Tôi biết phải làm như thế nào rồi."
"Hôm nay, em nghỉ ngơi một ngày!" Nói xong, Ám Dạ Tuyệt xoay người đi ra phòng tắm.
Hơi nước cuồn cuộn không ngừng bốc lên, tràn ngập trong không khí, giống như sương mù.
"Tí tách, tí tách. . . . . ." Nước mắt trong suốt mang theo mùi vị đau thương rơi xuống.
Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn gắt gao nắm chặt chi phiếu, hận không thể bẻ gẫy tấm thẻ. Số phận lại cùng cô đùa giỡn cái gì, lúc năm tuổi cô đã nhận định Ám Dạ Tuyệt là chồng trong tương lai, sau khi trải qua một loạt biến cố, lại có thể lưu lạc trở thành tình nhân của hắn.
Vì có thể sớm ngày tra ra chân tướng, cô nhất định phải nhẫn nại.
Tắm rửa thật tốt, quần áo của Nguyệt Tiêm Ảnh đã bị hắn xé nát, chỉ có thể mặc quần áo Ám Dạ Tuyệt, quần áo của hắn mặc ở trên thân thể cô thật giống như hát kịch. May mắn là, dọc đường cô đi về phồng không có gặp người nào.
Nguyệt Tiêm Ảnh mệt mỏi rã rời, sau khi ăn một chút đồ ăn đơn giản, ngủ mê man suốt cả một ngày.
******************************
Ám Dạ Tuyệt bận rộn cả ngày trở lại phòng ngủ nhưng không tìm thấy bóng dáng nhỏ nhắn, chân mày hơi nhíu lại, cởi cà vạt ra ném xuống đất, sải bước đi đến hướng phòng khách.
"Ầm ——" một tiếng, cửa bị phá ra rồi.
"Ừm. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh nỉ non một tiếng, cô bị âm thanh dữ dội làm bừng tỉnh.
Ám Dạ Tuyệt đi lên phía trước lôi cô đứng lên, "Đứng dậy!"
"Chuyện gì xảy ra ?" Nguyệt Tiêm Ảnh ngập ngừng , vươn tay xoa xoa ánh mắt lim dim, thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của hắn đầy phẫn nộ. Trong đầu cô không khỏi dựng thẳng lên một dấu chấm hỏi lớn, cô lại trêu chọc hắn chỗ nào sao?
"Tôi cho phép em rời khỏi phòng tôi sao?"
Mãi đến tờ mờ sáng, sắc trời dần dần chuyển thành màu xanh mờ mịt, Ám Dạ Tuyệt phóng thích toàn bộ lửa nóng vào cơ thể Nguyệt Tiêm Ảnh, kiệt sức ngã xuống một bên, đôi tay vẫn bá đạo mà vòng lên cái eo nhỏ nhắn mềm mại, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Đôi mắt trống rỗng mờ mịt chậm rãi đóng lại, theo khóe mắt một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống dưới, rơi xuống cái gối màu đen, trở thành đóa hoa nhỏ.
Đối với Ám Dạ Tuyệt điên cuồng đòi hỏi, có lần Nguyệt Tiêm Ảnh cho rằng bản thân sẽ chết đi.
Giờ phút này cô sức cùng lực kiệt, ngay cả sức dơ tay cũng không có, mí mắt càng nặng nề hơn, tùy ý bản thân rơi vào bóng đêm không giới hạn. . . . . .
******************************
"Tuyệt thiếu đâu?" Cát Liên Quân giơ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, phàn nàn nói: "Nhìn xem, bây giờ đã mấy giờ, Tuyệt thiếu còn chưa tới, người trẻ tuổi thật là kỳ quái !"
Lãnh đạo tổ chức "Ám" cứ vào mỗi thứ hai hàng tuần sẽ hội nghị một lần, tìm hiểu lựa chọn ra một số hạng mục liên quan đến tình hình tổ chức. Mặc kệ Tuyệt thiếu có bao nhiêu việc bận, nhất định phải tham dự đúng giờ, hôm nay thật kỳ quái, một giờ đã trôi qua , vẫn không thấy bóng dáng Tuyệt thiếu xuất hiện.
Cát Liên Quân ỷ vào bản thân trước kia đi theo Mục Ngạo Thiên sáng lập ra "Mộ Diễm bang" —— cũng là đời trước của tổ chức "Ám", luôn luôn oán hận Ám Dạ Tuyệt.
"Ngày hôm qua Tuyệt thiếu uống nhiều rượu, có thể còn đang ngủ, bây giờ tôi đi gọi ngài ấy . . . . . ." Thẩm quản gia không nóng không lạnh nói.
"Không cần!" Giọng nói lạnh như băng vang lên, toàn thân Ám Dạ Tuyệt là bộ âu phục màu đen , tinh thần sáng láng xuất hiện ở cửa phòng họp, môi mỏng hé mở, trên gương mặt lãnh khốc thoáng hiện cười như không cười, "Thật ngại đã để cho Cát lão chờ lâu, nếu tuổi Cát lão đã lớn, đợi không được, về sau hội nghị thường kỳ này không cần tới tham dự nửa!"
Lời vừa nói ra, không khí trong phòng họp đột nhiên lạnh lẽo.
"Bốp!" Ông ta vỗ lên bàn, nhảy dựng lên, "Cậu nói như vậy là có ý gì!"
Ám Dạ Tuyệt tao nhã bưng một ly cà phê lên, mút nhẹ một ngụm, "Ông nghĩ là ý gì thì chính là ý đó!"
"Cậu. . . . . . Cậu lại dám đối với tôi như thế, nhớ năm đó lúc tôi cùng Mộ lão đệ vào sanh ra không biết cậu ở nơi này. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt không có ý muốn nghe ông ta tưởng niệm "Nhớ năm đó" , trực tiếp cắt ngang lời ông ta, "Ông có thể ra ngoài chưa? Chúng tôi phải họp rồi !"
"Lý do? Cậu một cước đá tôi ra ngoài, dù sao cũng nên cho tôi một lý do!"
"Muốn ta tôi đem những việc bí mật kia của ông từng việc nói rõ sao? Những số tiền trong tổ chức kia không cánh mà bay sao?"
Trong lòng Cát Liên Quân đầy căm phẫn lập tức cứng ngắc.
"Ông muốn tự mình đi ra ngoài, hay là muốn tôi gọi người ném ông ra ngoài?"
"Hừ! Ám Dạ Tuyệt mày hãy nghe cho kỹ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày tao kéo mày xuống cái vị trí này!" Nói xong, Cát Liên Quân không cam tâm tình nguyện mà hậm hực hờn dỗi rời khỏi.
*******************************
Tối hôm say rượu làm cho đầu óc Ám Dạ Tuyệt phùng to, hơn nữa phóng túng cả đêm rõ ràng ngủ không đủ, họp xong lập tức trở lại phòng.
Vải vóc bị hắn xé nát từng miếng rơi xuống sàn nhà, hơi thở ái muội bay bổng trong không khí, còn có đệm giường rối loạn đã nói cho hắn biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Nếu nói chuyển xảy ra tối hôm qua toàn bộ là bị thuốc khống chế cho nên khao khát thân thể cô, nhưng mà hắn căn bản không phải cái loại người chiều một cách miễn cưỡng. Cũng đúng, dáng người uyển chuyển hoạt bát như vậy, không làm cho đàn ông quên hết tất cả mới là lạ.
Phần trần trụi trơn bóng ở trong không khí, phía trên có nhiều vết bằm đỏ. Chiếc mền màu đen bằng tơ nhung mềm mại càng tôn lên da thịt trong suốt của cô.
Liếc nhìn trên ga trải giường màu đen đọng lại một mảnh màu nâu, đôi mắt băng lãnh bỗng dưng buộc chặt. Đây là lần đầu tiên của cô, mà hắn lại đối với cô như vậy, một cảm giác khác thường xẹt qua đáy lòng hắn.
Dường như Nguyệt Tiêm Ảnh cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn cô, yếu ớt tỉnh lại, mở mắt ra vừa lúc va chạm vào đôi mắt tĩnh lặng băng lãnh của Ám Dạ Tuyệt, giống như bị điện giật, lập tức nhắm mắt lại.
Hành động này làm cho Ám Dạ Tuyệt rất không hài lòng, chẳng lẽ ở trong mắt cô, hắn là ác ma sao?
"Mở mắt, nhìn tôi!" Ám Dạ Tuyệt nặng nề ra lệnh cô.
Từng cảnh tượng nóng rát tối hôm qua không ngừng hiện lên trong đầu Nguyệt Tiêm Ảnh, cô muốn đem lần đầu tiên của mình cho hắn, nhưng không phải ở tình huống kia.
Ám Dạ Tuyệt đi lên phía trước, bắt lấy cằm của cô, "Tôi lệnh cho em nhìn tôi, có nghe hay không!"
Bị Nguyệt Tiêm Ảnh coi nhẹ lửa giận trong lòng bắt đầu nảy sinh, Ám Dạ Tuyệt tăng thêm vài phần sức, bóp đến cằm của cô đỏ lên, "Lạt mềm buộc chặt sao! Em thành công, bây giờ tôi rất hứng thú ‘quan hệ’ với em!"
"Bá ——" Ám Dạ Tuyệt giương tay xốc mền trên người cô lên, dáng người đầy đủ lung linh bại lộ trong không khí.
Cái gọi là nam nữ vui sướng, trong đầu Nguyệt Tiêm Ảnh lưu lại ấn tượng đau nhức khắc cốt ghi tâm. Thân thể của cô khẽ run lên, mở đôi mắt xinh đẹp đầy nước, bất lực mà nhìn hắn, "Không. . . . . . Không muốn. . . . . ."
Giữa đôi mắt đỏ tươi lập lòe chút sợ hãi, Ám Dạ Tuyệt buông lỏng cằm cô ra, ngồi xổm người xuống chặn ngang ôm cô lên.
"Tôi không muốn. . . . . . Van xin anh. . . . . . Đừng. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh cho rằng hắn vẫn còn khinh bạc cô, kêu la đứt quãng. Cô muốn vùng vẫy thoát khỏi ôm ấp của hắn, nhưng thân thể đau nhức không thôi, thân thể giống như từng phụ kiện gỡ ra sau đó lại ráp lại từng cái một. Chân duỗi ra, nơi ở giữa hai chân lại càng đau nhức lại càng khiến cho cô hít vào một ngụm khí lạnh, khiến cho cô không dám động đậy.
"Câm miệng! Nếu em lại mở miệng nói một câu, tôi không ngại ở trong phòng tắm muốn em thêm một lần!"
Nguyệt Tiêm Ảnh bị hắn đe dọa hù sợ, ngậm miệng lại không dám nói nhiều thêm một câu.
Ám Dạ Tuyệt đặt cô giữa bồn tắm lớn đã có sẵn nước ấm. Dòng nước ấm áp đánh vào da thịt trắng mịn của cô, làm giảm bớt cảm giác đau đớn trên thân thể không ít, cô khép mắt, toàn thân buông lỏng xuống.
Đầu vai tròn hoàn mỹ không tỳ vết nhưng lại bị một cái vết sẹo hình tròn vết sẹo phá hủy. Vết sẹo phía dưới có một mảnh đỏ sẫm, thật giống như một đóa hoa tường vi nở rộ, làm lộ ra hơi thở mềm mại quyến rủ.
"Đây là bớt?" Ám Dạ tuyệt chỉ chỉ dưới xương quai xanh của cô.
"Hả?" Nguyệt Tiêm Ảnh bỗng dưng mở to mắt, cúi đầu nhìn thoáng qua cái bớt, tiếp theo nâng mắt liếc nhìn Ám Dạ Tuyệt một cái, "Anh. . . . . . Sao anh còn ở đây, sao không ra đi. . . . . ." Cô lập tức ngượng ngùng dùng hai tay che giấu thân thể.
"Không cần che, toàn thân trên dưới của em có chỗ nào tôi chưa xem qua sao?"
"Anh cút ra ngoài cho tôi!" Nguyệt Tiêm Ảnh buồn bực quát hắn.
"Em là đang ra lệnh cho tôi sao? Người phụ nữ của tôi."
Hai bên gò má Nguyệt Tiêm Ảnh lộ ra hai mảnh đỏ hồng, vội vàng phủ nhận, "Tôi mới không phải là người phụ nữ của anh!"
"Không phải?" Chân mày như đao chém sắc bén của Ám Dạ Tuyệt hơi hơi xếch lên, thoáng hiện một tia nghiền ngẫm, "Nếu không phải là người phụ nữ của tôi, vậy chuyện tối hôm qua. . . . . . Cần tôi giúp em nhớ lại một chút không?"
Nói xong, Ám Dạ Tuyệt bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người.
"Anh không cần. . . . . ." Mặc dù Nguyệt Tiêm Ảnh không cam tâm tình nguyện, nhưng chỉ có thể khuất phục , "Anh muốn thế nào?"
Ám Dạ Tuyệt lấy tờ chi phiếu từ trong túi đã chuẩn bị trước đó ra, ném vào trước mặt cô, "Hiện tại đối với —— thân thể em tôi cảm thấy hứng thú, tôi chơi đến lúc chán ghét, em có thể rời khỏi." Trong lời nói nhẹ nhàng của Ám Dạ Tuyệt lộ ra sự hèn mọn cùng khinh thường đối với cô
Hắn coi cô là cái gì, là tình nhân kêu thì tới đuổi thì đi sao?
Nguyệt Tiêm Ảnh cúi đầu, lẳng lặng nhìn tấm chi phiếu mang theo mùi sĩ nhục trôi nổi ở trên mặt nước, hốc mắt không biết lúc nào đã đầy nước mắt, "Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm, tôi cũng không có ý muốn tiền bạc của anh."
"Em không muốn tiền bạc, vậy em muốn cái gì? Tình cảm, hay là thân phận? Xem ra lòng tham của cô không phải lớn bình thường." Ám Dạ tuyệt hờn giận trừng mắt nhìn cô, "Nếu em không nhận tấm thẻ này, như vậy thì lập tức rời khỏi tổ chức ‘Ám’."
Ở trong mắt Ám Dạ Tuyệt thì phụ nữ chỉ là con rối, trả tiền là có thể tùy ý chơi đùa. Phần tình cảm nồng nhiệt chân thật ở trong lòng hắn ngay lúc chiếc xe nổ tung, cũng đã tan thành mây khói theo rồi.
Rời khỏi tổ chức "Ám" ? Không! Cô còn chưa tra ra chân tướng sự tình, cô không rời khỏi.
Nguyệt Tiêm Ảnh cắn chặt môi, vươn cánh tay run rẩy ra vớt tấm thẻ chi phiếu trôi trên mặt nước lên, "Tôi biết phải làm như thế nào rồi."
"Hôm nay, em nghỉ ngơi một ngày!" Nói xong, Ám Dạ Tuyệt xoay người đi ra phòng tắm.
Hơi nước cuồn cuộn không ngừng bốc lên, tràn ngập trong không khí, giống như sương mù.
"Tí tách, tí tách. . . . . ." Nước mắt trong suốt mang theo mùi vị đau thương rơi xuống.
Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn gắt gao nắm chặt chi phiếu, hận không thể bẻ gẫy tấm thẻ. Số phận lại cùng cô đùa giỡn cái gì, lúc năm tuổi cô đã nhận định Ám Dạ Tuyệt là chồng trong tương lai, sau khi trải qua một loạt biến cố, lại có thể lưu lạc trở thành tình nhân của hắn.
Vì có thể sớm ngày tra ra chân tướng, cô nhất định phải nhẫn nại.
Tắm rửa thật tốt, quần áo của Nguyệt Tiêm Ảnh đã bị hắn xé nát, chỉ có thể mặc quần áo Ám Dạ Tuyệt, quần áo của hắn mặc ở trên thân thể cô thật giống như hát kịch. May mắn là, dọc đường cô đi về phồng không có gặp người nào.
Nguyệt Tiêm Ảnh mệt mỏi rã rời, sau khi ăn một chút đồ ăn đơn giản, ngủ mê man suốt cả một ngày.
******************************
Ám Dạ Tuyệt bận rộn cả ngày trở lại phòng ngủ nhưng không tìm thấy bóng dáng nhỏ nhắn, chân mày hơi nhíu lại, cởi cà vạt ra ném xuống đất, sải bước đi đến hướng phòng khách.
"Ầm ——" một tiếng, cửa bị phá ra rồi.
"Ừm. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh nỉ non một tiếng, cô bị âm thanh dữ dội làm bừng tỉnh.
Ám Dạ Tuyệt đi lên phía trước lôi cô đứng lên, "Đứng dậy!"
"Chuyện gì xảy ra ?" Nguyệt Tiêm Ảnh ngập ngừng , vươn tay xoa xoa ánh mắt lim dim, thấy rõ khuôn mặt tuấn tú của hắn đầy phẫn nộ. Trong đầu cô không khỏi dựng thẳng lên một dấu chấm hỏi lớn, cô lại trêu chọc hắn chỗ nào sao?
"Tôi cho phép em rời khỏi phòng tôi sao?"
/100
|