Nhưng kết quả đâu như hắn nghĩ, Liễu Thiên cơ thể yếu đuối là do hắn mới đoạt thể chưa lâu nên chưa luyện tập mà thôi. Thực chất thì khả năng đánh nhau của hắn rất tốt. Trong những kỹ năng đó thì phản xạ đang được thể hiện hàng đầu.
Tằng Nhất đánh một quyền bị né một quyền, đá một cước lại bị né một cước. Đồng thời trong khi né tránh Liễu Thiên cũng phản lại rất nhiều đòn lên người Tằng Nhất. Nhưng với cơ thể mảnh khảnh và những đòn đánh của Liễu Thiên không có bao nhiêu lực. Mà cũng phải nói Tằng Nhất ngày thường cũng rất chịu khó tập luyện thể lực nên cơ thể có phần vạm vỡ hơn hai người Liễu Thiên nên mấy đòn của Liễu Thiên chưa thực sự làm gì được Tằng Nhất.
Nhưng không có gì là mãi mãi, Tằng Nhất cũng không thể công Liễu Thiên không được mà lại ăn đòn mãi được. Tằng Nhất bắt đầu bức xúc, hắn định thay đổi chiến thuật. Hắn quay người nhìn sang Hà Minh định đánh Hà Minh trước!
Tiếc là hắn chưa kịp làm gì thì Hà Minh cũng nhảy vào cho hắn mấy quyền lên người. Thế công của Tằng Nhất biến mất thay vào đó là thủ toàn tập.
Hai đánh một, Tằng Nhất không lấy gì để đánh lại, hắn ăn nhiều cú vào người rồi dần quay người chạy đi.
Hai người Liễu Thiên thì coi hắn như là một bao cát di động đuổi theo đấm đá liền tục.
Một lúc như vậy thì Tằng Nhất dừng lại hắn dơ tay lên nói: “Ta chịu thua! Hai tên khốn nạn các ngươi hợp sức chơi ta!”
“Haha! Ngươi còn to mồm nữa đi!” Liễu Thiên nhìn mặt Tằng Nhất thâm tím, nhiều chỗ xưng thì không khỏi cười sung sướng nói.
Hà Minh cũng không nín được cười, hắn và Liễu Thiên cùng đi đến vỗ vai Tằng Nhất, hắn ra vẻ đạo nghĩa nói: “Dù sao đây cũng là bài học, về sau không được khinh thường kẻ khác!”
Bốp! Bốp!
Nhanh như cắt Tằng Nhất xuất ra hai quyền vào hai mắt của Hà Minh và Liễu Thiên.
Hai người Liễu Thiên ôm mắt nhìn Tằng Nhất chưa kịp nói gì thì Tằng Nhất liền nói: “Thế nào? Chơi ta tím bầm mặt mũi mà hai quyền này cũng không chịu nhận sao?”
Liễu Thiên, Hà Minh vẫn không nói gì mà nhìn kỹ lại gương mặt thâm tím của Tằng Nhất. Tằng Nhất khó hiểu, không biết hai tên này định làm gì.
Bất trợt Liễu Thiên và Hà Minh cùng bật cười, bọn hắn nhìn bộ mặt ăn no đòn còn ngu ngơ của Tằng Nhất thì không kìm nổi. Cả hai cười ầm lên, làm cho Tằng Nhất biết mình ra tay như vậy còn nhẹ.
Tằng Nhất lao lên định cho hai người Liễu Thiên một trận nữa nhưng cả hai đâu có ngu mà đứng đó, cả hai rất nhanh chạy đi. Cả hai tách ra, Tằng Nhất quyết định đuổi theo Liễu Thiên, vì kế này chính là do hắn nghĩ ra.
Thấy cảnh tượng này vị đại chấp sự há to miệng không biết nói gì. Não vừa nghĩ là mấy tên này định tự tỷ thí để gièn luyện khả năng chiến đấu ai dè lại là nô nghịch như vậy. Não bỗng nhiên cảm thấy mất mặt trước ba vị chấp sự khác. Gương mặt não lúc này thật khó coi!
Thế nhưng khó chịu thì khó chịu chứ gã cũng không lấy đó mà chút giận. Bởi vì đây là thời gian tự luyện tập, ai muốn tập kiểu gì thì tập miễn sao không ra khỏi khu của chi mình và ảnh hưởng đến người khác là được.
Mấy đệ tử đứng xem cũng giải tán hết, ai lấy quay lại luyện tập, không ai thừa hơi xem ba tên hâm này nữa.
Chạy một đoạn, Liễu Thiên đứng lại, hắn thở hổn hển nói: “Sao ngươi lại đuổi ta?”
Tằng Nhất nhíu mày đi lại nói: “Ý tưởng lấy hai đánh một là của người còn gì?”
Liễu Thiên mỉm cười nói: “Hì hì! Chúng ta quay lại thôi, một trận đánh đó có gì to tát đâu?”
Liễu Thiên bắt đầu giở chiêu võ mồm của mình: “Mà ta đâu có biết là kết quả lại như vậy, ngươi xem ta thì gày yếu, Hà Minh thì nhỏ con hơn ngươi nhiều. Như vậy ta đâu có ý chơi ngươi, đó là tại ngươi không đầu hàng sớm đấy chứ?”
Tằng Nhất nghe Liễu Thiên nói vậy nghĩ cũng phải, lúc đầu hắn đã quá tự tin nghĩ rằng sẽ tẩn cho hai tên này một trận. Sau đó hắn bị cường công nhưng vẫn không chịu thua cố tìm cơ hội phản công mới thành ra bị đánh cho thế này.
Liễu Thiên thấy hiệu quả lại nói: “Thôi, luận bàn thương tích là chuyện bình thường! Cái này đến tối về bôi Tẩy Vị phấn lên rồi điều tức một lúc là đỡ ngay ý mà. Chúng ta quay lại luyện tập thôi!”
Tằng Nhất cũng không chấp nhặt nhiều, hắn bị Liễu Thiên dụ dỗ đi về.
Hai người cùng đi về chỗ tập ‘chi’ mình để tiếp tục buổi luyện tập.
Kết thúc buổi tập thể lực vẫn là nửa giờ đứng tấn đối với nam đệ tử, tầm mười năm phút đối với nữ đệ tử.
Liễu Thiên lần này trụ được hai phần ba thời gian, so với hôm quá thì tiến bộ hơn một chút. Sau nửa tiếng đồng hồ thì đa số nam đệ tử đã không chịu được và ngồi nghỉ. Nhưng trong đó vẫn còn mấy người đang cố gắng.
Mỗi một tuần sẽ có ba người nhận được ba lọ Linh Cao, chính vì vậy cố gắng một chút đem lại hiệu quả rất cao. Nếu tốt thì một tháng sẽ được thêm bốn lọ. Như vậy tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều, tương lai cũng xán lạn hơn.
Trong tông môn thì kết quả phấn đấu của từng ngày từng tuần sẽ được quản sự chấm vào rồi sau đó quyết định thưởng vào cuối tháng. Lúc đó phần thường phấn đấu một tháng sẽ được cộng cùng vào trợ cấp luôn.
Hôm qua chỉ là buổi đầu nên được trao thưởng trực tiếp để cho mọi người biết mà cố gắng mà thôi. Từ sau trở đi kết quả luyện tập đều được ghi nhật và tổng kết sau mỗi tháng.
Kết thục buổi tập thể lực, vị đại chấp sự kia liền nói: “Mọi người giờ hãy về tập hợp tại phòng chấp sự chi mình. Tất cả mang bí tịch mà mình không hiểu đến đó, chúng ta sẽ giải thích cho các người.”
Dãy nhà chi sáu có hai tầng, tầng dưới có một căn phòng lớn cạnh cầu thang, đám người Liễu Thiên tập trung vào đó.
Trong đây có bàn ghế đàng hoàng, phía trên cũng có bục giảng, ba vị chấp sự đang đứng trên đó.
Nữ chấp sự kia đi lên nói: “Trước tiên ta tự giới thiệu trước, ta tên Lan Nhược Vân.”
Nàng hướng sang hai người chấp sự bên cạnh giới thiệu: “Vị này là Đồng chấp sự, tên là Đồng Nhất Tiêu và đây là Hướng chấp sự tên là Hướng Kha.”
“Ba bọn ta sẽ giải đáp các khúc mắc của mỗi người về những thứ mọi người chưa hiểu. Theo thứ tự ba người một đi lên hỏi, những người phía dưới yên lặng nghiên cứu chờ đến lượt mình, tất cả không được làm ồn.”
Cứ một lượt ba người đi lên, mỗi người đều hỏi cả ba vị chấp sự. Mỗi vị chấp sự sẽ trả lời một vấn đề. Hỏi xong vấn đề này thì lại đổi sang vị chấp sự khác hỏi tiếp, tất cả cứ thế mà diễn ra.
Ba người đầu tiên đi lên, những người phía dưới bao gồm cả ba người Liễu Thiên đều đang ngồi nhỏ bàn luận chờ đợi đến lượt mình.
“Người định hỏi gì?” Tằng Nhất hỏi Liễu Thiên.
“Ta hỏi về bí tịch và kiếm thuật!” Liễu Thiên liền đáp.
“Ta thì cả ba vấn đề đều cần hỏi, Hà Minh chắc chỉ cần hỏi về kiếm thuật thôi nhì?” Tằng Nhất liền nói rồi lại hướng Hà Minh hỏi.
“Ừm!” Hà Minh chỉ khẽ gật đầu, hắn có vẻ tập trung đến cuộc thảo luận tiếp theo nên không muốn nói chuyện nhiều.
Các lượt từ từ trôi qua, Hà Minh lên lượt thứ sáu, hai người Liễu Thiên ở lượt cuối.
Tầm mười năm phút, Hà Minh mỉm cười đi xuống, rồi thêm một chút nữa hai người đệ tử lượt sáu cũng đi xuống.
Lúc này đã đến lượt cuối, lượt này chỉ có hai người Liễu Thiên và Tằng Nhất mà thôi.
Hai người đi lên, Liễu Thiên được ngồi vào chỗ Lan chấp sự, Tằng Nhất ngồi chỗ Hướng chấp sự giải thích về bí tịch.
Tằng Nhất ngay tức khắc đi vào vấn đề, Liễu Thiên thì ngồi nhìn qua không nói gì.
“Sao công pháp của ngươi không có vấn đề gì sao?” Lan chấp sự nhìn Liễu Thiên với vẻ chán ghét hỏi.
Liễu Thiên nhìn thấy ánh mắt kia liền mỉm cười nói: “Tiếc là không có!”
Hắn tuy mới chuyển sinh chưa lâu nhưng đã hoàn toàn tiếp nhận ký ức của Liễu Thiên cũ rồi. Trong ký ức của tên kia tuy không rõ ràng lắm nhưng những thứ cơ bản của công pháp hắn đều biết. Nếu không biết thì không thể nào tên kia tu luyện đện Linh Cơ đệ nhị trọng được. Qua những thứ tên kia biết cùng với mấy ngày vừa tu luyện vừa cảm nhận Liễu Thiên cũng đã lắm rõ công pháp của mình.
Đồng thời hắn cũng đã hỏi Hà Minh về những vấn đề liên quan đến công pháp và đã hiểu được kín kẽ hơn. Trong đầu hắn hiện lên rõ ràng những kiến thức về công pháp mà hắn đã tìm hiểu được.
Cụ thể thì công pháp của mỗi người đều đã được luyện từ khi bắt đầu tu luyện, nó chính căn cơ hình thành nên đan điền. Nếu nói đan điền là xương tủy, nguyên thần là huyết nhục thì công pháp chính là gân cốt khinh mạch.
Công pháp gắn liền với đan điền mỗi người, nó tạo nên sự hoạt động của đan điền, điều khiển sự chuyển dịch của nguyên thần trong đàn điền và cơ thể.
Khi tu luyện cứ nghĩ là nguyên thần đổ dồn về đan điền một cách đơn giản như nước đổ vào chậu nhưng thực tế nó có một trật tự quy luật rõ ràng. Như vậy khi nguyên thần từ trong đan điền mới vận hành trở lại các khinh mạch rồi tỏa ra toàn cơ thể được.
Bởi vì đan điền vốn hư vô không có cơ bắp thúc đẩy co bóp như tim nên phải có công pháp vận hành theo một trật tự quy luật riêng thì nguyên thần mới ra và vào một cách nhịp nhàng được.
Mà trật tự quy luật đó được công pháp quyết định, mỗi một công pháp lại có dạng vận hành khác nhau. Qua đó nó sẽ tạo lên cấu trúc hoạt động khác nhau của đan điền mỗi người. Cấu trúc này sẽ tăng tiến dần theo mức độ cấu trúc của công pháp hay chính là các tầng của công pháp.
Linh Cơ cảnh dưới đệ tứ trọng đa số chỉ cần đạt được đệ nhất trọng trong công pháp của mình mà thôi. Liễu Thiên cũng đã tu luyện công pháp Như Hải Vô Tịnh công đến đệ nhất trọng.
Đây là công pháp gia truyền của Liễu gia, Liễu Thiên cũng như những người trong gia tộc đều được học công pháp này. Đẳng cấp của bộ công pháp này cũng là thượng đẳng và nó phù hợp với Liễu gia.
Mà không chỉ riêng Liễu gia, mà các gia tộc trực thuộc Kỳ Nhân các tất cả đều có thể chọn một bộ công pháp thượng đẳng trong Kỳ Nhân các làm công pháp gia truyền.
Như vậy tất cả các đệ tử từ gia tộc đề cử vào Kỳ Nhân các đều đã có công pháp thượng đẳng để tu luyện từ khi khởi đầu rồi. Đây chính là bước căn cơ không thể thay đổi mà Kỳ Nhân các cần các gia tộc đáp ứng. Mà lại nói tuy lúc đầu công pháp thượng đẳng khó tu luyện nhưng đó cũng là cách trọn ra nhân tài để đề cử vào Kỳ Nhân các của mỗi gia tộc. Mà công pháp cũng như một bản khung, việc đổi công pháp khác gì đập đi xây lại, mà công pháp kém thì tu luyện chậm chạp rồi công kích cũng kém nên khởi đầu như vậy chính là lựa chọn tu luyện của dị giả chính thống ở đây!
Còn những trường hợp những đệ tử không có gia tộc lớn thì lại được tuyển trọn từ các vùng, cứ một thành lớn lại có một khu huấn luyện tuyển trọn của Kỳ Nhân các.
Các ứng viên được tuyển từ khi tám tuổi, dậy cho chúng các kỹ năng cơ bản một năm rồi dần chọn ra những đứa ưu tú nhất. Những người ưu tú sẽ là được chuyển lên các khu đào tạo cao hơn. Ở đây sẽ dần có người của Kỳ Nhân các tuyển trọn những người hợp cách.
Trong những kẻ hợp cách sẽ được truyền thụ công pháp chính tông phù hợp để luyện tập tu luyện nguyên thần. Những ai trước mười hai tuổi đạt được Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng sẽ được tuyển đến Kỳ Nhân các chính thức thành đệ tử và được tông môn bồi dưỡng. Nhưng ai không đạt yêu cầu sẽ bị xóa đi phần ký ức liên quan đến công pháp mình đã học rồi thưởng cho một ít tiền, trả về địa phương.
Vì vậy mà tất cả đệ tử đã được đưa vào Kỳ Nhân các đều đã có công pháp của mình, và không cần chọn thêm công pháp nữa. Việc của mỗi đệ tử là tu luyện công pháp tiến giai cao lên mà thôi. Công pháp tiến giai thì tu luyện ắt sẽ nhanh hơn, nhưng rất hiếm trường hợp có thể tu luyện công pháp vượt trước cảnh giới.
Công pháp của Liễu gia thì Liễu Thiên cũng đã tìm hiểu được chút kiến thức về nó.
Hình như công pháp này không phải là lấy từ Kỳ Nhân các mà là của tổ tiên lâu đời của Liễu gia truyền thụ lại. Công pháp này có chín trọng, trọng sau phức tạp hơn trọng trước rất nhiều lần. Sự vận hành trong công pháp đa số theo dạng tổ hợp nhiều cấu trúc khác nhau liên kết lại.
Đệ nhất trọng nguyên thần di chuyển theo kiểu cơ bản đó là xoắn ốc. Đệ nhị trọng là hai vòng xoắn ốc xoắn lồng vào nhau nhưng không chặm nhau. Đệ tam trọng thì Liễu Thiên chưa biết, lần sau về nhà hắn phải học hết mới được.
Tằng Nhất đánh một quyền bị né một quyền, đá một cước lại bị né một cước. Đồng thời trong khi né tránh Liễu Thiên cũng phản lại rất nhiều đòn lên người Tằng Nhất. Nhưng với cơ thể mảnh khảnh và những đòn đánh của Liễu Thiên không có bao nhiêu lực. Mà cũng phải nói Tằng Nhất ngày thường cũng rất chịu khó tập luyện thể lực nên cơ thể có phần vạm vỡ hơn hai người Liễu Thiên nên mấy đòn của Liễu Thiên chưa thực sự làm gì được Tằng Nhất.
Nhưng không có gì là mãi mãi, Tằng Nhất cũng không thể công Liễu Thiên không được mà lại ăn đòn mãi được. Tằng Nhất bắt đầu bức xúc, hắn định thay đổi chiến thuật. Hắn quay người nhìn sang Hà Minh định đánh Hà Minh trước!
Tiếc là hắn chưa kịp làm gì thì Hà Minh cũng nhảy vào cho hắn mấy quyền lên người. Thế công của Tằng Nhất biến mất thay vào đó là thủ toàn tập.
Hai đánh một, Tằng Nhất không lấy gì để đánh lại, hắn ăn nhiều cú vào người rồi dần quay người chạy đi.
Hai người Liễu Thiên thì coi hắn như là một bao cát di động đuổi theo đấm đá liền tục.
Một lúc như vậy thì Tằng Nhất dừng lại hắn dơ tay lên nói: “Ta chịu thua! Hai tên khốn nạn các ngươi hợp sức chơi ta!”
“Haha! Ngươi còn to mồm nữa đi!” Liễu Thiên nhìn mặt Tằng Nhất thâm tím, nhiều chỗ xưng thì không khỏi cười sung sướng nói.
Hà Minh cũng không nín được cười, hắn và Liễu Thiên cùng đi đến vỗ vai Tằng Nhất, hắn ra vẻ đạo nghĩa nói: “Dù sao đây cũng là bài học, về sau không được khinh thường kẻ khác!”
Bốp! Bốp!
Nhanh như cắt Tằng Nhất xuất ra hai quyền vào hai mắt của Hà Minh và Liễu Thiên.
Hai người Liễu Thiên ôm mắt nhìn Tằng Nhất chưa kịp nói gì thì Tằng Nhất liền nói: “Thế nào? Chơi ta tím bầm mặt mũi mà hai quyền này cũng không chịu nhận sao?”
Liễu Thiên, Hà Minh vẫn không nói gì mà nhìn kỹ lại gương mặt thâm tím của Tằng Nhất. Tằng Nhất khó hiểu, không biết hai tên này định làm gì.
Bất trợt Liễu Thiên và Hà Minh cùng bật cười, bọn hắn nhìn bộ mặt ăn no đòn còn ngu ngơ của Tằng Nhất thì không kìm nổi. Cả hai cười ầm lên, làm cho Tằng Nhất biết mình ra tay như vậy còn nhẹ.
Tằng Nhất lao lên định cho hai người Liễu Thiên một trận nữa nhưng cả hai đâu có ngu mà đứng đó, cả hai rất nhanh chạy đi. Cả hai tách ra, Tằng Nhất quyết định đuổi theo Liễu Thiên, vì kế này chính là do hắn nghĩ ra.
Thấy cảnh tượng này vị đại chấp sự há to miệng không biết nói gì. Não vừa nghĩ là mấy tên này định tự tỷ thí để gièn luyện khả năng chiến đấu ai dè lại là nô nghịch như vậy. Não bỗng nhiên cảm thấy mất mặt trước ba vị chấp sự khác. Gương mặt não lúc này thật khó coi!
Thế nhưng khó chịu thì khó chịu chứ gã cũng không lấy đó mà chút giận. Bởi vì đây là thời gian tự luyện tập, ai muốn tập kiểu gì thì tập miễn sao không ra khỏi khu của chi mình và ảnh hưởng đến người khác là được.
Mấy đệ tử đứng xem cũng giải tán hết, ai lấy quay lại luyện tập, không ai thừa hơi xem ba tên hâm này nữa.
Chạy một đoạn, Liễu Thiên đứng lại, hắn thở hổn hển nói: “Sao ngươi lại đuổi ta?”
Tằng Nhất nhíu mày đi lại nói: “Ý tưởng lấy hai đánh một là của người còn gì?”
Liễu Thiên mỉm cười nói: “Hì hì! Chúng ta quay lại thôi, một trận đánh đó có gì to tát đâu?”
Liễu Thiên bắt đầu giở chiêu võ mồm của mình: “Mà ta đâu có biết là kết quả lại như vậy, ngươi xem ta thì gày yếu, Hà Minh thì nhỏ con hơn ngươi nhiều. Như vậy ta đâu có ý chơi ngươi, đó là tại ngươi không đầu hàng sớm đấy chứ?”
Tằng Nhất nghe Liễu Thiên nói vậy nghĩ cũng phải, lúc đầu hắn đã quá tự tin nghĩ rằng sẽ tẩn cho hai tên này một trận. Sau đó hắn bị cường công nhưng vẫn không chịu thua cố tìm cơ hội phản công mới thành ra bị đánh cho thế này.
Liễu Thiên thấy hiệu quả lại nói: “Thôi, luận bàn thương tích là chuyện bình thường! Cái này đến tối về bôi Tẩy Vị phấn lên rồi điều tức một lúc là đỡ ngay ý mà. Chúng ta quay lại luyện tập thôi!”
Tằng Nhất cũng không chấp nhặt nhiều, hắn bị Liễu Thiên dụ dỗ đi về.
Hai người cùng đi về chỗ tập ‘chi’ mình để tiếp tục buổi luyện tập.
Kết thúc buổi tập thể lực vẫn là nửa giờ đứng tấn đối với nam đệ tử, tầm mười năm phút đối với nữ đệ tử.
Liễu Thiên lần này trụ được hai phần ba thời gian, so với hôm quá thì tiến bộ hơn một chút. Sau nửa tiếng đồng hồ thì đa số nam đệ tử đã không chịu được và ngồi nghỉ. Nhưng trong đó vẫn còn mấy người đang cố gắng.
Mỗi một tuần sẽ có ba người nhận được ba lọ Linh Cao, chính vì vậy cố gắng một chút đem lại hiệu quả rất cao. Nếu tốt thì một tháng sẽ được thêm bốn lọ. Như vậy tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều, tương lai cũng xán lạn hơn.
Trong tông môn thì kết quả phấn đấu của từng ngày từng tuần sẽ được quản sự chấm vào rồi sau đó quyết định thưởng vào cuối tháng. Lúc đó phần thường phấn đấu một tháng sẽ được cộng cùng vào trợ cấp luôn.
Hôm qua chỉ là buổi đầu nên được trao thưởng trực tiếp để cho mọi người biết mà cố gắng mà thôi. Từ sau trở đi kết quả luyện tập đều được ghi nhật và tổng kết sau mỗi tháng.
Kết thục buổi tập thể lực, vị đại chấp sự kia liền nói: “Mọi người giờ hãy về tập hợp tại phòng chấp sự chi mình. Tất cả mang bí tịch mà mình không hiểu đến đó, chúng ta sẽ giải thích cho các người.”
Dãy nhà chi sáu có hai tầng, tầng dưới có một căn phòng lớn cạnh cầu thang, đám người Liễu Thiên tập trung vào đó.
Trong đây có bàn ghế đàng hoàng, phía trên cũng có bục giảng, ba vị chấp sự đang đứng trên đó.
Nữ chấp sự kia đi lên nói: “Trước tiên ta tự giới thiệu trước, ta tên Lan Nhược Vân.”
Nàng hướng sang hai người chấp sự bên cạnh giới thiệu: “Vị này là Đồng chấp sự, tên là Đồng Nhất Tiêu và đây là Hướng chấp sự tên là Hướng Kha.”
“Ba bọn ta sẽ giải đáp các khúc mắc của mỗi người về những thứ mọi người chưa hiểu. Theo thứ tự ba người một đi lên hỏi, những người phía dưới yên lặng nghiên cứu chờ đến lượt mình, tất cả không được làm ồn.”
Cứ một lượt ba người đi lên, mỗi người đều hỏi cả ba vị chấp sự. Mỗi vị chấp sự sẽ trả lời một vấn đề. Hỏi xong vấn đề này thì lại đổi sang vị chấp sự khác hỏi tiếp, tất cả cứ thế mà diễn ra.
Ba người đầu tiên đi lên, những người phía dưới bao gồm cả ba người Liễu Thiên đều đang ngồi nhỏ bàn luận chờ đợi đến lượt mình.
“Người định hỏi gì?” Tằng Nhất hỏi Liễu Thiên.
“Ta hỏi về bí tịch và kiếm thuật!” Liễu Thiên liền đáp.
“Ta thì cả ba vấn đề đều cần hỏi, Hà Minh chắc chỉ cần hỏi về kiếm thuật thôi nhì?” Tằng Nhất liền nói rồi lại hướng Hà Minh hỏi.
“Ừm!” Hà Minh chỉ khẽ gật đầu, hắn có vẻ tập trung đến cuộc thảo luận tiếp theo nên không muốn nói chuyện nhiều.
Các lượt từ từ trôi qua, Hà Minh lên lượt thứ sáu, hai người Liễu Thiên ở lượt cuối.
Tầm mười năm phút, Hà Minh mỉm cười đi xuống, rồi thêm một chút nữa hai người đệ tử lượt sáu cũng đi xuống.
Lúc này đã đến lượt cuối, lượt này chỉ có hai người Liễu Thiên và Tằng Nhất mà thôi.
Hai người đi lên, Liễu Thiên được ngồi vào chỗ Lan chấp sự, Tằng Nhất ngồi chỗ Hướng chấp sự giải thích về bí tịch.
Tằng Nhất ngay tức khắc đi vào vấn đề, Liễu Thiên thì ngồi nhìn qua không nói gì.
“Sao công pháp của ngươi không có vấn đề gì sao?” Lan chấp sự nhìn Liễu Thiên với vẻ chán ghét hỏi.
Liễu Thiên nhìn thấy ánh mắt kia liền mỉm cười nói: “Tiếc là không có!”
Hắn tuy mới chuyển sinh chưa lâu nhưng đã hoàn toàn tiếp nhận ký ức của Liễu Thiên cũ rồi. Trong ký ức của tên kia tuy không rõ ràng lắm nhưng những thứ cơ bản của công pháp hắn đều biết. Nếu không biết thì không thể nào tên kia tu luyện đện Linh Cơ đệ nhị trọng được. Qua những thứ tên kia biết cùng với mấy ngày vừa tu luyện vừa cảm nhận Liễu Thiên cũng đã lắm rõ công pháp của mình.
Đồng thời hắn cũng đã hỏi Hà Minh về những vấn đề liên quan đến công pháp và đã hiểu được kín kẽ hơn. Trong đầu hắn hiện lên rõ ràng những kiến thức về công pháp mà hắn đã tìm hiểu được.
Cụ thể thì công pháp của mỗi người đều đã được luyện từ khi bắt đầu tu luyện, nó chính căn cơ hình thành nên đan điền. Nếu nói đan điền là xương tủy, nguyên thần là huyết nhục thì công pháp chính là gân cốt khinh mạch.
Công pháp gắn liền với đan điền mỗi người, nó tạo nên sự hoạt động của đan điền, điều khiển sự chuyển dịch của nguyên thần trong đàn điền và cơ thể.
Khi tu luyện cứ nghĩ là nguyên thần đổ dồn về đan điền một cách đơn giản như nước đổ vào chậu nhưng thực tế nó có một trật tự quy luật rõ ràng. Như vậy khi nguyên thần từ trong đan điền mới vận hành trở lại các khinh mạch rồi tỏa ra toàn cơ thể được.
Bởi vì đan điền vốn hư vô không có cơ bắp thúc đẩy co bóp như tim nên phải có công pháp vận hành theo một trật tự quy luật riêng thì nguyên thần mới ra và vào một cách nhịp nhàng được.
Mà trật tự quy luật đó được công pháp quyết định, mỗi một công pháp lại có dạng vận hành khác nhau. Qua đó nó sẽ tạo lên cấu trúc hoạt động khác nhau của đan điền mỗi người. Cấu trúc này sẽ tăng tiến dần theo mức độ cấu trúc của công pháp hay chính là các tầng của công pháp.
Linh Cơ cảnh dưới đệ tứ trọng đa số chỉ cần đạt được đệ nhất trọng trong công pháp của mình mà thôi. Liễu Thiên cũng đã tu luyện công pháp Như Hải Vô Tịnh công đến đệ nhất trọng.
Đây là công pháp gia truyền của Liễu gia, Liễu Thiên cũng như những người trong gia tộc đều được học công pháp này. Đẳng cấp của bộ công pháp này cũng là thượng đẳng và nó phù hợp với Liễu gia.
Mà không chỉ riêng Liễu gia, mà các gia tộc trực thuộc Kỳ Nhân các tất cả đều có thể chọn một bộ công pháp thượng đẳng trong Kỳ Nhân các làm công pháp gia truyền.
Như vậy tất cả các đệ tử từ gia tộc đề cử vào Kỳ Nhân các đều đã có công pháp thượng đẳng để tu luyện từ khi khởi đầu rồi. Đây chính là bước căn cơ không thể thay đổi mà Kỳ Nhân các cần các gia tộc đáp ứng. Mà lại nói tuy lúc đầu công pháp thượng đẳng khó tu luyện nhưng đó cũng là cách trọn ra nhân tài để đề cử vào Kỳ Nhân các của mỗi gia tộc. Mà công pháp cũng như một bản khung, việc đổi công pháp khác gì đập đi xây lại, mà công pháp kém thì tu luyện chậm chạp rồi công kích cũng kém nên khởi đầu như vậy chính là lựa chọn tu luyện của dị giả chính thống ở đây!
Còn những trường hợp những đệ tử không có gia tộc lớn thì lại được tuyển trọn từ các vùng, cứ một thành lớn lại có một khu huấn luyện tuyển trọn của Kỳ Nhân các.
Các ứng viên được tuyển từ khi tám tuổi, dậy cho chúng các kỹ năng cơ bản một năm rồi dần chọn ra những đứa ưu tú nhất. Những người ưu tú sẽ là được chuyển lên các khu đào tạo cao hơn. Ở đây sẽ dần có người của Kỳ Nhân các tuyển trọn những người hợp cách.
Trong những kẻ hợp cách sẽ được truyền thụ công pháp chính tông phù hợp để luyện tập tu luyện nguyên thần. Những ai trước mười hai tuổi đạt được Linh Cơ cảnh đệ nhị trọng sẽ được tuyển đến Kỳ Nhân các chính thức thành đệ tử và được tông môn bồi dưỡng. Nhưng ai không đạt yêu cầu sẽ bị xóa đi phần ký ức liên quan đến công pháp mình đã học rồi thưởng cho một ít tiền, trả về địa phương.
Vì vậy mà tất cả đệ tử đã được đưa vào Kỳ Nhân các đều đã có công pháp của mình, và không cần chọn thêm công pháp nữa. Việc của mỗi đệ tử là tu luyện công pháp tiến giai cao lên mà thôi. Công pháp tiến giai thì tu luyện ắt sẽ nhanh hơn, nhưng rất hiếm trường hợp có thể tu luyện công pháp vượt trước cảnh giới.
Công pháp của Liễu gia thì Liễu Thiên cũng đã tìm hiểu được chút kiến thức về nó.
Hình như công pháp này không phải là lấy từ Kỳ Nhân các mà là của tổ tiên lâu đời của Liễu gia truyền thụ lại. Công pháp này có chín trọng, trọng sau phức tạp hơn trọng trước rất nhiều lần. Sự vận hành trong công pháp đa số theo dạng tổ hợp nhiều cấu trúc khác nhau liên kết lại.
Đệ nhất trọng nguyên thần di chuyển theo kiểu cơ bản đó là xoắn ốc. Đệ nhị trọng là hai vòng xoắn ốc xoắn lồng vào nhau nhưng không chặm nhau. Đệ tam trọng thì Liễu Thiên chưa biết, lần sau về nhà hắn phải học hết mới được.
/240
|