Vô Danh vừa xoa xoa đầu của mình rồi ngồi dậy xếp bằng. Vô Danh không còn cảm thấy đau nhức trên cơ thể, cả người hắn lúc này cảm thấy rất là thoải mái, tinh thần mười phần, điều này khiến hắn cảm thấy rất lạ, rõ ràng hôm qua còn bị chém gần chết vậy mà hôm nay lại khỏe re như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hai tay Vô Danh bắt chéo nhau cầm hai đầu vạt áo kéo lên, hắn định cởi áo ra xem vết thương trên cơ thể, nhưng không đợi hắn cởi áo ra thì một cơn đau đầu dữ dội truyền đến.
Sự đau đớn này không phải nỗi đau đến từ thể xác bên ngoài, mà nó đến từ sâu bên trong đầu của Vô Danh, đánh thẳng vào trí nhớ của hắn.
Vô Danh ôm cái đầu đang đau dữ dội của hắn, hắn không ngừng lấy tay đập vào đầu của mình, sự đau đớn này có thể nói còn kinh khủng hơn cả chết.
Một loạt các thông tin truyền vào trong đầu của Vô Danh, rất nhiều các hình ảnh kí tự như nước lũ tràn vào trong đầu của hắn.
- Ggaaaaaaaaaaaaaaa......!!!
Trong đầu cứ như bị hàng ngàn cây đinh đóng vào, Vô Danh không thể ngăn cản sự đau đớn mà gào hét lên. Hắn đau đến nỗi muốn ngất đi, nhưng hắn không thể nào ngất được mặc dù rất muốn, những lúc hắn muốn bỏ cuộc thì đại não của hắn như bị thứ gì đó kích thích, hắn lại lập tức tỉnh táo, sau đó cảm nhận nỗi đau còn kinh khủng hơn trước kia gấp nhiều lần.
- Ầm....ầm...ầm!!!
Vô Danh đưa tay ra không ngừng nện vào bức tường phòng, đầu hắn bây giờ quá đau, hắn muốn tìm một thứ gì đó phát tiết, thế là hắn liên tục nện vào tường phòng, bức tường vì những cú đấm của hắn mà rung lên bần bật, cả cánh cửa ra vào cũng vậy, nhưng loại đá xây lên tòa nhà này không giống mấy viên đậu phụ đỏ bình thường ở trái đất cho nên dù cho Vô Danh có đấm cỡ nào đi nữa thì nó cũng chỉ mới bắt đầu có vết rạn nứt tí ti.
Thông tin, hình ảnh, những cổ văn kì lạ cứ như vậy truyền vào trong đầu của Vô Danh, khắc sâu vào trong tâm khảm.
Tiếng hét và tiếng đấm vào tường cứ thể vang lên không dứt, nhưng dù cho Vô Danh có gào thét vì đau đớn như thế nào đi nữa thì vẫn không có ai để ý tới bởi vì cách âm ở đây quá tốt. Mãi một lúc tiếng hét bắt đầu nhỏ dần rồi im bặt.
HaiLFQhAỀ mắt củrYVVjQKỐa VpLqEṡô DbvuqpUoIlXẽaADHTtWỀnh mở tafzvlOjXẞo hết cỡ nhUgSRkḭìn lêneGEAaykToḀ phía trên trpeHRtIyḜầnyUDHỌ nhà, cảguiqỾ người vô lực nằm bUhpOissoỬẹp trgDdwFTẘên giưLZzMMỨờng,DCejfgDắ không nGLuUUẋgừngJEokPwjIẲ thUMkXvZỺở hổnrlIvUpwsḛ hển.
Mặt Vô Danh tái xanh, khuân mặt vẫn còn hiện lên vẻ sợ hãi kinh khủng. Nhưng rồi một luồng khí bảy màu từ vị trí đan điền truyền đi khắp các nơi ngõ ngách trong cơ thể của Vô Danh xoa dịu đi nỗi đau mà hắn vừa phải chịu đựng. Cả người đang căng cứng của Vô Danh lúc này mới thả lỏng ra, trên mặt cũng đã hồng hào hơn trước kia.
MhHbBQfNvXEẽắtFearTvsṊtSiLqhYZqoỬ VôxFKNWỪ DaAEDHXAJỉnh cZUEwnElxIḪứ mởWWEYfQSfpHḈ to nirbUekDrElṠhìn trqXKwmKdṋầZMVoZyqeṎn nhPNTqpJDKhỐà nhNQxoắưMitdwgxQḉng troExdbṞng đầukAbwwẫ hAAKBVnaCồắn khôngzxsXRqdSoṸ phải hình ảBsXCorJḊnh trần nYxJZdOWOAḘhàsVCFpdFfwEổ mà làqAEKYbzeVMṆ một loạtfyplẒ cvPIYJJvQảácLDpCAHYḮ hìnNbNyMPQbṦh ảnh, thaTPfgXGxsṸônaPFLNzỬg tzzGfdHpḆin, văn tNIiGJDlEwMỄự cljaShXẽổ hiện lên một cách rõUVJgibWmḹ ràng sốngyWXQKcbṮ độnaYEJtwXLṤgqXtABBTZḟ nhmBTdAkzwḒư thậtTlRbjMbGSớ.ZhxWfESặ
Hình ảnhsZGWử đầuDjcNLhjDVẽ toVHsnReNvặiên hiYKhGlBHYṴệNLoLcPṅn lên trong đifmqjdMIṦầu Vô Danh chíNMgxsEzHḅnhpbTHlUzMMẓ là một vụAKZBjHCUặ nmgRSXWBLgSổổdCGMBRjCẼ cựSNQOepuxVeṻc kfknHẉì koflsBếiWcJdKWPtlỖnhfjNThạ khủng, nERtoṒó là sTHgvzxbcRỪự va chuleimYUẟạmpYWLẎ cWNLNXḱủEBPItPyyIḄa ba hành tcVzFMYẓinh khổTiwKSKḶng lfcjUxMxFṑồhiCQIYṌ tạmQpYEXhVẢo ra, sau đómVCHKYhbxỗ mộtOTbEṫ hllJJkẁành tHrHOẲiEUtuLởnh mới được hình thành tBiLpXLlgxṧạwjlnậi vxnwDwKṾịluWTTMḚ trí va chạMnQCdmeḓm của bwzJEQlQḡa hành tXmStchIḎiKSQXgcuḚnh.
Mà trước đó còn có một quả trứng bảy màu được tạo ra, Vô Danh nhìn thấy rõ ràng thứ bên trong quả trứng, đó chính là một bào thai, vỏ trứng dần ngưng thực rồi che đi bào thai bên trong, sau đó quả trứng bảy màu này bị lỗ đen hút đi.
Vô Danh nhìn theo quả trứng bảy màu kia, nó bay xuyên qua vô số các không gian khác nhau, qua biết bao nhiêu năm tháng nó vẫn cứ bay như vậy, phá vỡ không biết bao nhiêu mảnh ngăn cách vị diện. Cuối cùng tới một ngày quả trứng này lao thẳng vào một tinh cầu xanh chôn sâu vào trong đất.
Một loạldhULssSẲtEDddNwZẖ cFxLdBpEẃác hcOOZkwUJsPṑình ảnhnRGwQḤ mập mGMhGUxUḸờ trqutTGḧôi qua rấtpAaAzKikAnẏ nhandKpCAFẐh trong đầu VôzPFdneḪ DankPdisdṡh, gPvfnḶiốXoNmẠngcEpCSSṯ nCpiFhiḎhư mộtCMCpUsEhẟ đoạnCGgkvMhImẂ phimcXCSSoyTḫ tua nhanh vKCxdKuḭậy, cUVzWnnḼuối cùdXrvẋng nóWPYZbsasFYḶ cũng dAoaXḀừngZfmaMrRhệlại.zlyqEGUệ
Hình ảnDqqMeglnmḠh tFvgsYBZCṷruifVRnỒước mắKmHFAỌt VrPXQkRUyPxẀô DOBgiVḖanhjErzVṋ lTVxFoJAṐà mộPYxpQIRYKầtWaMWcFẛ qyLZkfNiBDẕuảpNAJẵ trứng bảy màu nằm ttpfBjḼrên đỉnfibzGpỎh mUOeOBuẦột ngọWBmnlrqVḞn núidemafGKKạ, nnXJhwSEỼgọncUwfMwḡ núOmtVjẪi nISTEzẝàHuXtKwṻyScvMQbKvỪ Vô DanhTCovhIfḣ cũngHGhcYbwLṿ đHqZYểã qufTGRJFrzZḡá qZztgNzBEmḉuen ttlqQotqṪhuộwpnXQqtCḨc. Xung qNeLUsCẜuWeyHṕanh nDxLadṧgokCcḌọSwtZLnPtḳnclPkDEMJẈ núzoXOXusSḠi, tất cảnjIzTZnIbḩ csvNgkỖác loài động vật đềuzrXFaokḭ đi vềXroMBDOqPṮ phía qozlqiwỖuà trứng, cpirRpRedyịhBLcgqkḚỉ kiJUMṁhNRkELỢi cách quảLskYeaxcFẵ trứng mxqNZTIỢộJGotmyHRUỷt tNcHLwYḒrttZFQnLEgOằăeipVṡm mét, chúng mới dừng lmbsTxXYjḐại, rriaTquNPẴồAuyeṊi cùKzpbzxtaṳiđầuQOPIAṖ.
Lúc này bầu trời tối om, sau đó sấm chớp không ngừng vang giật liên hồi, những hạt mưa đầu tiên bắt đầu đổ xuống, tất cả cây cối đều rung rung thân mình, tất cả các loài hoa trên núi đều nở rực rỡ, không ngừng khoe sắc tỏa hương.
- GràooorSrxMiNuXḹoo..GDwDrjắ..
Một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp chín tầng trời, một con rồng vàng bay múa uốn lượn trên không trung, sau đó bay về phía quả trứng bảy màu rồi cuộn mình lại, giữ quả trứng ở giữa và nằm ngay ở đó.
CyyKojxzZzẴon rồng vàkbNEṈng koCrjTQrṄêu lên mộtEgBmợ tgIvTVSsFỼiếng ngâvydaGSlmMṋmromSvhJtPằ vXgbawJṡang dộintgIqZcoCBủ rWXoglCEizVḱồi cEwGuZfwṱả người nDyfGyḰó phát rbVQrhUcmẜaTZJiJỒ ánh sáng vàngMyDPLHofREṸ chói lóa, ẩuexlWrzḗnNsibxeIxnḞ chứa bKucJlWảêjiaUỘnZSzFceḀ trongzgABGWIwVṼg ámccFClḴnfpOokVUpxḂh sáng vàng chíCsffkwỰnhMuMaVLỗlà một ngFCrokFxhdyṎuGSpWHEOiṯồHZzkṚn năOsWNhURqẇngWDHGYLḽ lượng cực kì tXfhizEypỴilOtdBGlZựnh thuầvQXVoỸn, nó không ngừng truyJFmoHYJdCẕền vàoRDlVqGQWWRṬ trong quả tcZzCnYWsWỞrứng.
TACULDRwjỬất cả các loàqITPẠi thú xung quanh nixXUbLxủúiVrooSSwBỀ cVuezoyoSfLṞúi mìnhgQqeBvqQḕ trưPOYopSqṞớcWFwDXaỰ vQRgRkYḀị vươngSPASmquFVxẰ tNLCkKKmMLdḜử sắpoTNLCsoYẗ rgJMeXwfḭa đờYorIZOḕi,oYbUQcFLṲ caqwuXajUṪả tHIJJAḂhvTWsỔâpGixjẋn mình rfMLeEởunwyANị rkAqCrYrTṡẩy, nhXtSZẖưnyQtxhḪg sâuUKqlIṹ trongnoYPNUZejṭ ánypgXkTDKHLỶhFYYVḎ mquvvepWsOṖắt chính làiUmXxEḷ sXSuTḈự vuiUpToOỹ mừng cùng tôn kính.
- Rắc....rắccccc.....!!
QEtFAOdTzsEọuCEpDJJRṝả trứngQrFRgpAQử bắt đầu vang lwQRPNṕêCkQySeelwtṅn nWbWEUOtṲhfJxmDuỠữnRDxBusbPṓg tiếng niTLuṓứtrHlhỌ vỡ,pHNOMQcUwḈ lúcoVtBực đầutXaXrzPẽ cxiLLḱhFQaZokHhrṥỉlIjPẦ có nhữEnHutHtGṨngfRrOkymhRdỹ vết rwOtaUzdkxhḓạLQqDXWḽnKPrCOplxwkṒ nhỏ, sau đóiEcAGWFAQeỼ ginXfSSolvḌốnyjiCqḥg như lSHpSSṝà mạng nhFeICLXnzdḩệakneỌn lEtNYHḽaiXtfạn rauKRnẴ khắp quddYhTRṫả ttUnKkẕrứng, rồiBBieqqEOacề cAggpnscWduẢuiKpgAỶối cùng vỡ raZmxluNdṀ hoàn toàRrkGṕn, đoORanpfYGtủể lộ raqxzmGFṟ một đứyniMdwhẹa trẻkyBFMHở sPyxsxRPẕơ siYAgShrCTẗnh.AglCrRmGHṚ
- Oa....oa....oa....oa!!
Hai mắt đứa trẻ vẫn nhắm lại, hai tay khua khua xung quanh không ngừng khóc oa oa. Con rồng vàng ngâm lên một tiếng, trong tiếng ngâm có chứa sự vui mừng khôn xiết.
Xung quanh đứa bé hiện ra một lồng sáng bảo hộ, sau đó đứa tiếng khóc của nó nhỏ lại rồi tắt hẳn, dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Vô Danh tập trung tinh thần nhìn vào bụng dưới của đứa bé, ở đó có một cái bớt bảy màu không khác gì của hắn, Vô Danh ngẩn người lẩm bẩm:
- Đứa.....đứa...bé đó....chẳng phải là....mình sao???
Cuối cùVrYgtẤngUpjnLAHWṛ hìFfjgBṓnvoItzyIKựhfbGgSWqYṷ ảnh đó cũng mờaXBniḑ dgPrIDEḣầnhrEtgCTḳ rồiQnrLWUhlḐ bibrSpxWsJYṕến mấtltwBSXxStMố, nhjTHtlṝưNNkpXFAYkẳng nó vẫOyhiẙn kyolyLVjṧhắc sLPgtDXmuỜâu trong đaZNAhbfCrxẏầu của VôelktẴ Danh.yRTtDSkhNṶ
- Chẳng lẽ....ta được sinh ra như vậy sao....ta không phải...do cha mẹ sinh ra...mà...mà...là do...thiên địa...thai nghén hàng trăm nghìn năm....rồi nở ra từ một quả trứng??
- VậgyjTwOḽy mà...tvyjimEDhwḷaaPqiQrIthHẒ vẫn đyLJfZIKhtDṈi tìNPfnfMlzaKṔm baorRvfṿ lâu nay...rjaLṢ.mà thực raTCBLOOhjhṗ thứ tRrFLiHNufYḺa tìm lại khôngEWPeTMuEṸ tồNrXAKRẪn tại ??
Vô Danh có chút nghẹn ngào cùng vui mừng, nhưng bên trong đó cũng có chút tự trách bản thân, chỉ vì một điều không tồn tại, mà hắn lại khiến cho trụ trì mất công tìm kiếm suốt chục năm trời....trụ trì đã chăm sóc hắn suốt mười bốn năm, vậy mà hắn lại chẳng thể báo đáp lại công ơn dưỡng dục của người.
Một giọt nước mắt tràn ra khóe mi....Vô Danh đưa tay gạt đi, rồi trong đầu hắn lại hiện ra hàng ngàn các văn tự cổ quái, mà điều quan trọng hơn, kì quái hơn là hắn lại có thể đọc hiểu những văn tự này mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Vô Danh lẩm bẩm đọc từng hàng văn tự cổ kia sau đó ghi nhớ thật sâu vào trong đầu:
- Vô Cực sinh Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái sinh vô lượng......Phu đạo, hữu tinh hữu tín, vô vi vô hình; khả truyền nhi bất khả thụ, khả đắc nhi bất khả kiến; tự bản tự căn, vị hữu thiên địa, tự cổ dĩ cố tồn, sinh thiên sinh địa.....Hư sinh Nhất, Nhất sinh vạn, vạn hoàn Nhất, Nhất hoàn Hư......
-bBojBLQdZnỜ Vô Cực quyếTfvvuUỗtUCwwpẀ ?? CôngUYnMrjPầ pháp ?wJLmbUxtXHḵ? Đây...đây gọi lXNaNnZHṉà công pháp VTgokdsễôHFNiQṷ CựFhKxyZaqẃcDFbyPQlHgḏ quyết ??
Vô Danh cũng chẳng kịp nghĩ nhiều thì một loạt các thông tin nữa lại hiện lên trong đầu hắn.
- Tạo hóa thần thể......công pháp luyện thể Vô Cực Hóa Thần quyết.
Vô Danh tập trung tinh thần đọc qua hết tất cả các thông tin và ghi nhớ chúng lại, nhưng mà cũng chẳng cần Vô Danh phải nhớ thì hắn cũng chẳng thể nào quên được, vì những thông tin đó đã in sâu vào trong đầu của hắn rồi.
Khi VTlDvCWOHẁôwwNuMSẃ DanhxrUPVefCwṢ chắc chắn đwdWFWṏãSnkvekUớ nhớ rõ tất cwXbXSNṲả mọiNwETDbdmwḶ thôngMgrAoGṫ tiadpQển thìyDdFoổ một ngvQeYmṃuồn nXShdquXBỶăncoQaFẮng lượng dồXpCwXMHYoṈi dàopPQOEVfJṛ đột nhiUbIcltLHtbḇên trào dâfyZQHMurnzẳnGwbFGSMQPCẎg tyZzKZốrovgidỽngTttgHTXẇ cơ tLqSDyTẞhể hắn,inzmQPrsiḴ Vô DDnvgmLKOỾanhnMTsjCkzjẦvội vàoovXNWGWỌngrLAneỜ ngồi dậyRacCCẒ,fajfẠ hgtvlỚai chân xếp beAKIYANemkỲằiystrgYlẶng.
Một đoạn khẩu quyết hiện lên trong đầu Vô Danh, sau đó hắn dựa vào đó vận chuyển dòng năng lượng kia đi khắp cơ thể.
- Ôông.....ông....oong....oong...!!
Nguồn năng lượng kia đi qua tất cả các kinh mạch, không ngừng cường hóa kinh mạch của Vô Danh rồi di chuyển đến các huyệt hội âm, trường cương, mệnh môn, thần đạo, đại chùy, rồi xung kích các huyệt này.
- Ầm...ầm...ầm.
Những âm thanh phá vỡ rào cản vang lên liên tục, khắp người Vô Danh bây giờ tràn ngập năng lượng, sau một lúc luồng năng lượng kia cũng tiêu tán. Vô Danh từ từ mở hai mắt ra, môi khẽ nhếch lên, mỉm cười.
Trong lòng Vô Danh bây giờ đang nổi sóng, hắn đang rất kích động, nhưng vẫn cố kìm nén, lần này hắn đã nắm bắt cơ hội một cách triệt để, nhân lúc cơ thể được thức tỉnh, thì hắn đã mượn nguồn năng lượng kia mà xung kích mở ra luân xa. Lần này hắn mở được những năm đạo luân xa. Điều này bảo hắn làm sao không vui mừng cho được.
Hai tay Vô Danh bắt chéo nhau cầm hai đầu vạt áo kéo lên, hắn định cởi áo ra xem vết thương trên cơ thể, nhưng không đợi hắn cởi áo ra thì một cơn đau đầu dữ dội truyền đến.
Sự đau đớn này không phải nỗi đau đến từ thể xác bên ngoài, mà nó đến từ sâu bên trong đầu của Vô Danh, đánh thẳng vào trí nhớ của hắn.
Vô Danh ôm cái đầu đang đau dữ dội của hắn, hắn không ngừng lấy tay đập vào đầu của mình, sự đau đớn này có thể nói còn kinh khủng hơn cả chết.
Một loạt các thông tin truyền vào trong đầu của Vô Danh, rất nhiều các hình ảnh kí tự như nước lũ tràn vào trong đầu của hắn.
- Ggaaaaaaaaaaaaaaa......!!!
Trong đầu cứ như bị hàng ngàn cây đinh đóng vào, Vô Danh không thể ngăn cản sự đau đớn mà gào hét lên. Hắn đau đến nỗi muốn ngất đi, nhưng hắn không thể nào ngất được mặc dù rất muốn, những lúc hắn muốn bỏ cuộc thì đại não của hắn như bị thứ gì đó kích thích, hắn lại lập tức tỉnh táo, sau đó cảm nhận nỗi đau còn kinh khủng hơn trước kia gấp nhiều lần.
- Ầm....ầm...ầm!!!
Vô Danh đưa tay ra không ngừng nện vào bức tường phòng, đầu hắn bây giờ quá đau, hắn muốn tìm một thứ gì đó phát tiết, thế là hắn liên tục nện vào tường phòng, bức tường vì những cú đấm của hắn mà rung lên bần bật, cả cánh cửa ra vào cũng vậy, nhưng loại đá xây lên tòa nhà này không giống mấy viên đậu phụ đỏ bình thường ở trái đất cho nên dù cho Vô Danh có đấm cỡ nào đi nữa thì nó cũng chỉ mới bắt đầu có vết rạn nứt tí ti.
Thông tin, hình ảnh, những cổ văn kì lạ cứ như vậy truyền vào trong đầu của Vô Danh, khắc sâu vào trong tâm khảm.
Tiếng hét và tiếng đấm vào tường cứ thể vang lên không dứt, nhưng dù cho Vô Danh có gào thét vì đau đớn như thế nào đi nữa thì vẫn không có ai để ý tới bởi vì cách âm ở đây quá tốt. Mãi một lúc tiếng hét bắt đầu nhỏ dần rồi im bặt.
HaiLFQhAỀ mắt củrYVVjQKỐa VpLqEṡô DbvuqpUoIlXẽaADHTtWỀnh mở tafzvlOjXẞo hết cỡ nhUgSRkḭìn lêneGEAaykToḀ phía trên trpeHRtIyḜầnyUDHỌ nhà, cảguiqỾ người vô lực nằm bUhpOissoỬẹp trgDdwFTẘên giưLZzMMỨờng,DCejfgDắ không nGLuUUẋgừngJEokPwjIẲ thUMkXvZỺở hổnrlIvUpwsḛ hển.
Mặt Vô Danh tái xanh, khuân mặt vẫn còn hiện lên vẻ sợ hãi kinh khủng. Nhưng rồi một luồng khí bảy màu từ vị trí đan điền truyền đi khắp các nơi ngõ ngách trong cơ thể của Vô Danh xoa dịu đi nỗi đau mà hắn vừa phải chịu đựng. Cả người đang căng cứng của Vô Danh lúc này mới thả lỏng ra, trên mặt cũng đã hồng hào hơn trước kia.
MhHbBQfNvXEẽắtFearTvsṊtSiLqhYZqoỬ VôxFKNWỪ DaAEDHXAJỉnh cZUEwnElxIḪứ mởWWEYfQSfpHḈ to nirbUekDrElṠhìn trqXKwmKdṋầZMVoZyqeṎn nhPNTqpJDKhỐà nhNQxoắưMitdwgxQḉng troExdbṞng đầukAbwwẫ hAAKBVnaCồắn khôngzxsXRqdSoṸ phải hình ảBsXCorJḊnh trần nYxJZdOWOAḘhàsVCFpdFfwEổ mà làqAEKYbzeVMṆ một loạtfyplẒ cvPIYJJvQảácLDpCAHYḮ hìnNbNyMPQbṦh ảnh, thaTPfgXGxsṸônaPFLNzỬg tzzGfdHpḆin, văn tNIiGJDlEwMỄự cljaShXẽổ hiện lên một cách rõUVJgibWmḹ ràng sốngyWXQKcbṮ độnaYEJtwXLṤgqXtABBTZḟ nhmBTdAkzwḒư thậtTlRbjMbGSớ.ZhxWfESặ
Hình ảnhsZGWử đầuDjcNLhjDVẽ toVHsnReNvặiên hiYKhGlBHYṴệNLoLcPṅn lên trong đifmqjdMIṦầu Vô Danh chíNMgxsEzHḅnhpbTHlUzMMẓ là một vụAKZBjHCUặ nmgRSXWBLgSổổdCGMBRjCẼ cựSNQOepuxVeṻc kfknHẉì koflsBếiWcJdKWPtlỖnhfjNThạ khủng, nERtoṒó là sTHgvzxbcRỪự va chuleimYUẟạmpYWLẎ cWNLNXḱủEBPItPyyIḄa ba hành tcVzFMYẓinh khổTiwKSKḶng lfcjUxMxFṑồhiCQIYṌ tạmQpYEXhVẢo ra, sau đómVCHKYhbxỗ mộtOTbEṫ hllJJkẁành tHrHOẲiEUtuLởnh mới được hình thành tBiLpXLlgxṧạwjlnậi vxnwDwKṾịluWTTMḚ trí va chạMnQCdmeḓm của bwzJEQlQḡa hành tXmStchIḎiKSQXgcuḚnh.
Mà trước đó còn có một quả trứng bảy màu được tạo ra, Vô Danh nhìn thấy rõ ràng thứ bên trong quả trứng, đó chính là một bào thai, vỏ trứng dần ngưng thực rồi che đi bào thai bên trong, sau đó quả trứng bảy màu này bị lỗ đen hút đi.
Vô Danh nhìn theo quả trứng bảy màu kia, nó bay xuyên qua vô số các không gian khác nhau, qua biết bao nhiêu năm tháng nó vẫn cứ bay như vậy, phá vỡ không biết bao nhiêu mảnh ngăn cách vị diện. Cuối cùng tới một ngày quả trứng này lao thẳng vào một tinh cầu xanh chôn sâu vào trong đất.
Một loạldhULssSẲtEDddNwZẖ cFxLdBpEẃác hcOOZkwUJsPṑình ảnhnRGwQḤ mập mGMhGUxUḸờ trqutTGḧôi qua rấtpAaAzKikAnẏ nhandKpCAFẐh trong đầu VôzPFdneḪ DankPdisdṡh, gPvfnḶiốXoNmẠngcEpCSSṯ nCpiFhiḎhư mộtCMCpUsEhẟ đoạnCGgkvMhImẂ phimcXCSSoyTḫ tua nhanh vKCxdKuḭậy, cUVzWnnḼuối cùdXrvẋng nóWPYZbsasFYḶ cũng dAoaXḀừngZfmaMrRhệlại.zlyqEGUệ
Hình ảnDqqMeglnmḠh tFvgsYBZCṷruifVRnỒước mắKmHFAỌt VrPXQkRUyPxẀô DOBgiVḖanhjErzVṋ lTVxFoJAṐà mộPYxpQIRYKầtWaMWcFẛ qyLZkfNiBDẕuảpNAJẵ trứng bảy màu nằm ttpfBjḼrên đỉnfibzGpỎh mUOeOBuẦột ngọWBmnlrqVḞn núidemafGKKạ, nnXJhwSEỼgọncUwfMwḡ núOmtVjẪi nISTEzẝàHuXtKwṻyScvMQbKvỪ Vô DanhTCovhIfḣ cũngHGhcYbwLṿ đHqZYểã qufTGRJFrzZḡá qZztgNzBEmḉuen ttlqQotqṪhuộwpnXQqtCḨc. Xung qNeLUsCẜuWeyHṕanh nDxLadṧgokCcḌọSwtZLnPtḳnclPkDEMJẈ núzoXOXusSḠi, tất cảnjIzTZnIbḩ csvNgkỖác loài động vật đềuzrXFaokḭ đi vềXroMBDOqPṮ phía qozlqiwỖuà trứng, cpirRpRedyịhBLcgqkḚỉ kiJUMṁhNRkELỢi cách quảLskYeaxcFẵ trứng mxqNZTIỢộJGotmyHRUỷt tNcHLwYḒrttZFQnLEgOằăeipVṡm mét, chúng mới dừng lmbsTxXYjḐại, rriaTquNPẴồAuyeṊi cùKzpbzxtaṳiđầuQOPIAṖ.
Lúc này bầu trời tối om, sau đó sấm chớp không ngừng vang giật liên hồi, những hạt mưa đầu tiên bắt đầu đổ xuống, tất cả cây cối đều rung rung thân mình, tất cả các loài hoa trên núi đều nở rực rỡ, không ngừng khoe sắc tỏa hương.
- GràooorSrxMiNuXḹoo..GDwDrjắ..
Một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp chín tầng trời, một con rồng vàng bay múa uốn lượn trên không trung, sau đó bay về phía quả trứng bảy màu rồi cuộn mình lại, giữ quả trứng ở giữa và nằm ngay ở đó.
CyyKojxzZzẴon rồng vàkbNEṈng koCrjTQrṄêu lên mộtEgBmợ tgIvTVSsFỼiếng ngâvydaGSlmMṋmromSvhJtPằ vXgbawJṡang dộintgIqZcoCBủ rWXoglCEizVḱồi cEwGuZfwṱả người nDyfGyḰó phát rbVQrhUcmẜaTZJiJỒ ánh sáng vàngMyDPLHofREṸ chói lóa, ẩuexlWrzḗnNsibxeIxnḞ chứa bKucJlWảêjiaUỘnZSzFceḀ trongzgABGWIwVṼg ámccFClḴnfpOokVUpxḂh sáng vàng chíCsffkwỰnhMuMaVLỗlà một ngFCrokFxhdyṎuGSpWHEOiṯồHZzkṚn năOsWNhURqẇngWDHGYLḽ lượng cực kì tXfhizEypỴilOtdBGlZựnh thuầvQXVoỸn, nó không ngừng truyJFmoHYJdCẕền vàoRDlVqGQWWRṬ trong quả tcZzCnYWsWỞrứng.
TACULDRwjỬất cả các loàqITPẠi thú xung quanh nixXUbLxủúiVrooSSwBỀ cVuezoyoSfLṞúi mìnhgQqeBvqQḕ trưPOYopSqṞớcWFwDXaỰ vQRgRkYḀị vươngSPASmquFVxẰ tNLCkKKmMLdḜử sắpoTNLCsoYẗ rgJMeXwfḭa đờYorIZOḕi,oYbUQcFLṲ caqwuXajUṪả tHIJJAḂhvTWsỔâpGixjẋn mình rfMLeEởunwyANị rkAqCrYrTṡẩy, nhXtSZẖưnyQtxhḪg sâuUKqlIṹ trongnoYPNUZejṭ ánypgXkTDKHLỶhFYYVḎ mquvvepWsOṖắt chính làiUmXxEḷ sXSuTḈự vuiUpToOỹ mừng cùng tôn kính.
- Rắc....rắccccc.....!!
QEtFAOdTzsEọuCEpDJJRṝả trứngQrFRgpAQử bắt đầu vang lwQRPNṕêCkQySeelwtṅn nWbWEUOtṲhfJxmDuỠữnRDxBusbPṓg tiếng niTLuṓứtrHlhỌ vỡ,pHNOMQcUwḈ lúcoVtBực đầutXaXrzPẽ cxiLLḱhFQaZokHhrṥỉlIjPẦ có nhữEnHutHtGṨngfRrOkymhRdỹ vết rwOtaUzdkxhḓạLQqDXWḽnKPrCOplxwkṒ nhỏ, sau đóiEcAGWFAQeỼ ginXfSSolvḌốnyjiCqḥg như lSHpSSṝà mạng nhFeICLXnzdḩệakneỌn lEtNYHḽaiXtfạn rauKRnẴ khắp quddYhTRṫả ttUnKkẕrứng, rồiBBieqqEOacề cAggpnscWduẢuiKpgAỶối cùng vỡ raZmxluNdṀ hoàn toàRrkGṕn, đoORanpfYGtủể lộ raqxzmGFṟ một đứyniMdwhẹa trẻkyBFMHở sPyxsxRPẕơ siYAgShrCTẗnh.AglCrRmGHṚ
- Oa....oa....oa....oa!!
Hai mắt đứa trẻ vẫn nhắm lại, hai tay khua khua xung quanh không ngừng khóc oa oa. Con rồng vàng ngâm lên một tiếng, trong tiếng ngâm có chứa sự vui mừng khôn xiết.
Xung quanh đứa bé hiện ra một lồng sáng bảo hộ, sau đó đứa tiếng khóc của nó nhỏ lại rồi tắt hẳn, dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Vô Danh tập trung tinh thần nhìn vào bụng dưới của đứa bé, ở đó có một cái bớt bảy màu không khác gì của hắn, Vô Danh ngẩn người lẩm bẩm:
- Đứa.....đứa...bé đó....chẳng phải là....mình sao???
Cuối cùVrYgtẤngUpjnLAHWṛ hìFfjgBṓnvoItzyIKựhfbGgSWqYṷ ảnh đó cũng mờaXBniḑ dgPrIDEḣầnhrEtgCTḳ rồiQnrLWUhlḐ bibrSpxWsJYṕến mấtltwBSXxStMố, nhjTHtlṝưNNkpXFAYkẳng nó vẫOyhiẙn kyolyLVjṧhắc sLPgtDXmuỜâu trong đaZNAhbfCrxẏầu của VôelktẴ Danh.yRTtDSkhNṶ
- Chẳng lẽ....ta được sinh ra như vậy sao....ta không phải...do cha mẹ sinh ra...mà...mà...là do...thiên địa...thai nghén hàng trăm nghìn năm....rồi nở ra từ một quả trứng??
- VậgyjTwOḽy mà...tvyjimEDhwḷaaPqiQrIthHẒ vẫn đyLJfZIKhtDṈi tìNPfnfMlzaKṔm baorRvfṿ lâu nay...rjaLṢ.mà thực raTCBLOOhjhṗ thứ tRrFLiHNufYḺa tìm lại khôngEWPeTMuEṸ tồNrXAKRẪn tại ??
Vô Danh có chút nghẹn ngào cùng vui mừng, nhưng bên trong đó cũng có chút tự trách bản thân, chỉ vì một điều không tồn tại, mà hắn lại khiến cho trụ trì mất công tìm kiếm suốt chục năm trời....trụ trì đã chăm sóc hắn suốt mười bốn năm, vậy mà hắn lại chẳng thể báo đáp lại công ơn dưỡng dục của người.
Một giọt nước mắt tràn ra khóe mi....Vô Danh đưa tay gạt đi, rồi trong đầu hắn lại hiện ra hàng ngàn các văn tự cổ quái, mà điều quan trọng hơn, kì quái hơn là hắn lại có thể đọc hiểu những văn tự này mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy. Vô Danh lẩm bẩm đọc từng hàng văn tự cổ kia sau đó ghi nhớ thật sâu vào trong đầu:
- Vô Cực sinh Thái Cực, Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng, Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái sinh vô lượng......Phu đạo, hữu tinh hữu tín, vô vi vô hình; khả truyền nhi bất khả thụ, khả đắc nhi bất khả kiến; tự bản tự căn, vị hữu thiên địa, tự cổ dĩ cố tồn, sinh thiên sinh địa.....Hư sinh Nhất, Nhất sinh vạn, vạn hoàn Nhất, Nhất hoàn Hư......
-bBojBLQdZnỜ Vô Cực quyếTfvvuUỗtUCwwpẀ ?? CôngUYnMrjPầ pháp ?wJLmbUxtXHḵ? Đây...đây gọi lXNaNnZHṉà công pháp VTgokdsễôHFNiQṷ CựFhKxyZaqẃcDFbyPQlHgḏ quyết ??
Vô Danh cũng chẳng kịp nghĩ nhiều thì một loạt các thông tin nữa lại hiện lên trong đầu hắn.
- Tạo hóa thần thể......công pháp luyện thể Vô Cực Hóa Thần quyết.
Vô Danh tập trung tinh thần đọc qua hết tất cả các thông tin và ghi nhớ chúng lại, nhưng mà cũng chẳng cần Vô Danh phải nhớ thì hắn cũng chẳng thể nào quên được, vì những thông tin đó đã in sâu vào trong đầu của hắn rồi.
Khi VTlDvCWOHẁôwwNuMSẃ DanhxrUPVefCwṢ chắc chắn đwdWFWṏãSnkvekUớ nhớ rõ tất cwXbXSNṲả mọiNwETDbdmwḶ thôngMgrAoGṫ tiadpQển thìyDdFoổ một ngvQeYmṃuồn nXShdquXBỶăncoQaFẮng lượng dồXpCwXMHYoṈi dàopPQOEVfJṛ đột nhiUbIcltLHtbḇên trào dâfyZQHMurnzẳnGwbFGSMQPCẎg tyZzKZốrovgidỽngTttgHTXẇ cơ tLqSDyTẞhể hắn,inzmQPrsiḴ Vô DDnvgmLKOỾanhnMTsjCkzjẦvội vàoovXNWGWỌngrLAneỜ ngồi dậyRacCCẒ,fajfẠ hgtvlỚai chân xếp beAKIYANemkỲằiystrgYlẶng.
Một đoạn khẩu quyết hiện lên trong đầu Vô Danh, sau đó hắn dựa vào đó vận chuyển dòng năng lượng kia đi khắp cơ thể.
- Ôông.....ông....oong....oong...!!
Nguồn năng lượng kia đi qua tất cả các kinh mạch, không ngừng cường hóa kinh mạch của Vô Danh rồi di chuyển đến các huyệt hội âm, trường cương, mệnh môn, thần đạo, đại chùy, rồi xung kích các huyệt này.
- Ầm...ầm...ầm.
Những âm thanh phá vỡ rào cản vang lên liên tục, khắp người Vô Danh bây giờ tràn ngập năng lượng, sau một lúc luồng năng lượng kia cũng tiêu tán. Vô Danh từ từ mở hai mắt ra, môi khẽ nhếch lên, mỉm cười.
Trong lòng Vô Danh bây giờ đang nổi sóng, hắn đang rất kích động, nhưng vẫn cố kìm nén, lần này hắn đã nắm bắt cơ hội một cách triệt để, nhân lúc cơ thể được thức tỉnh, thì hắn đã mượn nguồn năng lượng kia mà xung kích mở ra luân xa. Lần này hắn mở được những năm đạo luân xa. Điều này bảo hắn làm sao không vui mừng cho được.
/30
|