Ban đêm, bầu trời Ma Giới càng thêm u ám, mắt chẳng nhìn rõ năm đầu ngón tay. Thế nhưng trong bóng tối, bóng dáng bạch y đang bước đi vội vàng, ẩn nấp đám thị vệ tuần đêm, đi đến một nơi vô cùng hẻo lánh, Cấm địa Ma Giới.
Thiên Sơn Tuyết nhìn Cấm địa trước mặt, không có bất kì cảm xúc gì. Đây là nơi phong ấn Vạn Hoàng Chi Vương Phượng Nghi, là thượng cổ thần thú của Thiên Ma để lại. Cũng có rất nhiều kẻ muốn xông vào Cấm địa trộm đồ của Thiên Ma để lại nhưng bọn họ đều có chung một kết cục, chết không toàn thây. Từ đó về sau, không ai dám đến gần nơi này, mặc dù bọn họ biết trong cấm địa có cất chứa một bí mật của Thiên Ma, bí mật mà sau khi chết hắn vẫn không nỡ buông bỏ.
Thiên Sơn Tuyết không quan tâm đến cái bí mật kia là gì, nàng chỉ cần thúc dục Phượng Nghi tỉnh lại, mặc dù rất tò mò nhưng có đôi khi chính sự tò mò ấy lại hại chết bản thân. Bước chân nàng thoăn thoắt thuận lợi tiến vào trong.
Bạch y vừa khuất dạng, từ trong bóng tối xuất hiện hai người.
Nam Tuyệt Thiên lạnh lùng nhìn nàng đi vào trong, trong ngực khó nén được tức giận. Nàng đang bị thương không ngoan ngoãn nằm trên giường lén lút chạy đến cấm địa làm gì. Người ta không muốn nàng chết, nàng lại tự mình tìm đường chết.
- Vương thượng quan tâm đến Vương hậu như thế, sao không ngăn cản nàng. – Lão già đứng bên cạnh Nam Tuyệt Thiên thấp giọng thì thầm, chỉ sợ người phía trước nghe thấy động tĩnh.
- Hừ, nàng ta muốn chết, bản vương không cản, đi theo. – Nam Tuyệt Thiên trừng mắt nhìn lão già bên cạnh, tức giận quát khẽ.
- Vương hậu nửa đêm vào cấm địa làm gì? Không phải là gây bất lợi gì cho Ma Giới đó chứ. – Lão giả không để ý đến sắc mặt so với than còn đen hơn của Nam Tuyệt Thiên, lầm bầm một mình.
- Chỉ dựa vào nàng ta thì trộm được thứ gì trong cấm địa chứ. – Nam Tuyệt Thiên tỏ vẻ khinh thường.
- Trộm đồ trong cấm địa thì không được nhưng tâm của Vương thượng bị trộm mất rồi. – Lão giả nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Nam Tuyệt Thiên ngoan ngoãn im miệng.
Chẳng mấy chốc Thiên Sơn Tuyết đã đến Cấm địa, ma khí bên trong khiến thực vật xung quanh bị biến dị. Nếu là thần tiên bình thường chỉ sợ là đã hộc máu bất tỉnh, nhưng Thiên Sơn Tuyết không phải là thần tiên bình thường, nàng sinh ra ở đỉnh Thiên Sơn hấp thụ linh khí trời đất, là tuyết liên hoa thuần khiết nhất trên thế gian.
Nam Tuyệt Thiên cau mày, nữ nhân này bình thường rõ ràng rất biết điều, hôm nay sao lại có lá gan đến Cấm địa Ma giới, phải chăng nàng ta ngay từ đầu đã đánh chủ ý lên nơi này. Cấm địa có thứ mà nàng ta dù có mất mạng cũng muốn lấy được.
- Chủ nhân, bên trong Ma khí nặng nề, người vừa mới bị thương, nên cẩn thận thì hơn…
Nguyệt Dao chưa nói hết câu đã bị Thiên Sơn Tuyết đưa tay cản lại. Nam Tuyệt Thiên và lão giả bên cạnh ngây người, Thiên Sơn Tuyết muốn vào Cấm địa Ma Giới không có gì đáng ngạc nhiên nhưng một nô tỳ nhỏ bé như Nguyệt Dao lại vào bên trong thăm dò trước quả thật là chuyện so với châu chấu đá voi còn khó tin hơn. Ma khí ở Cấm địa không phải dễ chơi Ma tộc pháp lực yếu kém đến gần đã không chịu đựng nỗi. Không sai, bọn họ chính mắt nhìn thấy Nguyệt Dao từ bên trong đi ra, không hề hấn gì, tựa hồ ma khí bên trong với nàng chẳng có chút tác dụng. Nam Tuyệt Thiên híp mắt, che giấu thật kín kẽ.
- Vương thượng… - Lão giả bên cạnh gọi khẽ đầy lo lắng, Ma giới khi nào có đại nhân vật như vậy xuất hiện mà bọn họ chẳng hề hay biết, nếu chẳng may nàng ta có mưu đồ gì như vậy… Nghĩ đến đây lão giả không khỏi hít một hơi lãnh khí.
- Hừ, bằng bản lĩnh của nàng ta cũng muốn thao túng Ma giới. Bắt ả lại cho bản vương.
Vừa nghe thấy khẩu lệnh, quân mai phục tứ phía tràn lên vây kín Thiên Sơn Tuyết và Nguyệt Dao. Chỉ có chỗ kết giới Cấm địa là bọn họ không dám lại gần.
- Vương hậu nửa đêm không nghỉ ngơi trong Phượng Nghi cung, chạy đến đây làm gì.-……
- Nếu hôm nay Vương hậu không thể cho bản vương một câu trả lời thỏa đoán thì dù có Hoa Hồn ở đây cũng không giữ lại được mạng nhỏ của ngươi.
- …………
- Không còn lời gì để nói. Vậy… để bản vương nói giúp ngươi. Ngươi nửa đêm lẻn vào Cấm địa chính là muốn Vạn Hoàng Chi Vương, hử?
Nam Tuyệt Thiên cười lạnh, hắn đã hứa với Hoa Hồn sẽ không động đến nữ nhân này, nhưng đó là với điều kiện nàng ta nên ngoan ngoãn làm một Vương hậu hữu danh vô thực. Hôm nay Nam Tuyệt Thiên hắn bắt quả tang tại trận mưu đồ của nàng ta, Hoa Hồn có mười cái miệng cũng không nói ra được cái gì.
- Bắt Thiên Sơn Tuyết lại cho bản vương.
- Vương thượng, khoan hãy động thủ. – Vào lúc lửa giận của Nam Tuyệt Thiên lên tới cực điểm, Hỏa Linh lại nhảy ra ngăn cản hắn.
- Hỏa Linh, ta nể ngươi từng cùng Thiên Ma chinh chiến nhiều năm nhiều lần dung túng ngươi trước mặt bản vương quá phận, nhưng sức nhẫn nhịn của bản vương có hạn, đừng khiêu khích tính nhẫn nại của bản vương? – Lần đầu tiên sau nhiều năm quen biết, Nam Tuyệt Thiên lấy tư cách Vương của Ma tộc cảnh cáo Hỏa Linh, chỉ vì một nữ nhân Thiên Sơn Tuyết. Từ khi nàng ta xuất hiện, mọi chuyện đều không còn nằm trong tính toán của hắn, Hỏa Linh vì nàng ta ra mặt, U Lam vì nàng ta xin tội, còn có chuyện Lạc Nhạn tất cả đều tại Thiên Sơn Tuyết lạnh nhạt trước mắt này.
- Hỏa tỷ tỷ, đừng ngăn cản muội, đây là con đường mà muội chắc chắn phải đi, Thiên nữ cũng được, Ma hậu cũng thế, ngay từ đầu tất cả đã là thiên mệnh. Nếu như ta không thể lẩn trốn nó chi bằng hãy đối đầu. – Thiên Sơn Tuyết nói xong trên người đã bao phủ một tầng bạch quan sáng chói, kết giới của Cấm địa nháy mắt sụp đổ, ma khí và ác linh bên trong gào thét phẫn nộ muốn xông ra ngoài nhưng tiếp xúc với tầng bạch quang kia lại bị thanh trừ. Bước chân Thiên Sơn Tuyết giẫm lên con đường đất, nàng đi tới đâu, ma khí bị thanh trừ tới đó, cây cỏ xanh tốt nhanh chóng mọc lên.
Tất cả đều há hốc miệng nhìn mọi chuyện đang xảy ra phía trước, không thể tin nổi vào mắt mình. Vị Vương hậu bị ma tộc người người phỉ báng cư nhiên mang trong mình sức mạnh thật đáng sợ. Lòng Nam Tuyệt Thiên trầm xuống, hắn phát hiện hắn chưa bao giờ hiểu nổi Thiên Sơn Tuyết, một chút cũng chưa từng hiểu.
Sấm chớp nổ vang, mây đen đầy trời, cuồng long gào thét, thật là một cảnh tượng hãi hùng.
- Thiên Sơn Tuyết, trở lại đi, nơi này không phải là nơi ngươi nên đến. – Hắc Long đang bay lượn trên bầu trời cất tiếng ầm vang khiến không ít ma tộc đau đớn.
- Cản ta cũng vô dụng, là mệnh thì không thể tránh. Nguyệt Dao, Hắc Long giao cho ngươi. – Thiên Sơn Tuyết không để ý đến sự uy hiếp của Hắc Long thẳng bước tiến về phía trước.
Hắc Long biến thành hắc y nam tử, trừng mắt nhìn Nguyệt Dao giận dữ:
- Chủ nhân ngươi hồ đồ, chẳng lẽ ngươi cũng hồ đồ theo sao?
- Không cần nói nhiều, tiếp chiêu.
Nguyệt Dao không thèm để ý đến Hắc Long rống giận, ra tay công kích hắn. Hai bên đấu pháp, trời đất mịt mù, điện quang chớp giật. Thiên địa biến sắc.
Thiên Sơn Tuyết nhìn Cấm địa trước mặt, không có bất kì cảm xúc gì. Đây là nơi phong ấn Vạn Hoàng Chi Vương Phượng Nghi, là thượng cổ thần thú của Thiên Ma để lại. Cũng có rất nhiều kẻ muốn xông vào Cấm địa trộm đồ của Thiên Ma để lại nhưng bọn họ đều có chung một kết cục, chết không toàn thây. Từ đó về sau, không ai dám đến gần nơi này, mặc dù bọn họ biết trong cấm địa có cất chứa một bí mật của Thiên Ma, bí mật mà sau khi chết hắn vẫn không nỡ buông bỏ.
Thiên Sơn Tuyết không quan tâm đến cái bí mật kia là gì, nàng chỉ cần thúc dục Phượng Nghi tỉnh lại, mặc dù rất tò mò nhưng có đôi khi chính sự tò mò ấy lại hại chết bản thân. Bước chân nàng thoăn thoắt thuận lợi tiến vào trong.
Bạch y vừa khuất dạng, từ trong bóng tối xuất hiện hai người.
Nam Tuyệt Thiên lạnh lùng nhìn nàng đi vào trong, trong ngực khó nén được tức giận. Nàng đang bị thương không ngoan ngoãn nằm trên giường lén lút chạy đến cấm địa làm gì. Người ta không muốn nàng chết, nàng lại tự mình tìm đường chết.
- Vương thượng quan tâm đến Vương hậu như thế, sao không ngăn cản nàng. – Lão già đứng bên cạnh Nam Tuyệt Thiên thấp giọng thì thầm, chỉ sợ người phía trước nghe thấy động tĩnh.
- Hừ, nàng ta muốn chết, bản vương không cản, đi theo. – Nam Tuyệt Thiên trừng mắt nhìn lão già bên cạnh, tức giận quát khẽ.
- Vương hậu nửa đêm vào cấm địa làm gì? Không phải là gây bất lợi gì cho Ma Giới đó chứ. – Lão giả không để ý đến sắc mặt so với than còn đen hơn của Nam Tuyệt Thiên, lầm bầm một mình.
- Chỉ dựa vào nàng ta thì trộm được thứ gì trong cấm địa chứ. – Nam Tuyệt Thiên tỏ vẻ khinh thường.
- Trộm đồ trong cấm địa thì không được nhưng tâm của Vương thượng bị trộm mất rồi. – Lão giả nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Nam Tuyệt Thiên ngoan ngoãn im miệng.
Chẳng mấy chốc Thiên Sơn Tuyết đã đến Cấm địa, ma khí bên trong khiến thực vật xung quanh bị biến dị. Nếu là thần tiên bình thường chỉ sợ là đã hộc máu bất tỉnh, nhưng Thiên Sơn Tuyết không phải là thần tiên bình thường, nàng sinh ra ở đỉnh Thiên Sơn hấp thụ linh khí trời đất, là tuyết liên hoa thuần khiết nhất trên thế gian.
Nam Tuyệt Thiên cau mày, nữ nhân này bình thường rõ ràng rất biết điều, hôm nay sao lại có lá gan đến Cấm địa Ma giới, phải chăng nàng ta ngay từ đầu đã đánh chủ ý lên nơi này. Cấm địa có thứ mà nàng ta dù có mất mạng cũng muốn lấy được.
- Chủ nhân, bên trong Ma khí nặng nề, người vừa mới bị thương, nên cẩn thận thì hơn…
Nguyệt Dao chưa nói hết câu đã bị Thiên Sơn Tuyết đưa tay cản lại. Nam Tuyệt Thiên và lão giả bên cạnh ngây người, Thiên Sơn Tuyết muốn vào Cấm địa Ma Giới không có gì đáng ngạc nhiên nhưng một nô tỳ nhỏ bé như Nguyệt Dao lại vào bên trong thăm dò trước quả thật là chuyện so với châu chấu đá voi còn khó tin hơn. Ma khí ở Cấm địa không phải dễ chơi Ma tộc pháp lực yếu kém đến gần đã không chịu đựng nỗi. Không sai, bọn họ chính mắt nhìn thấy Nguyệt Dao từ bên trong đi ra, không hề hấn gì, tựa hồ ma khí bên trong với nàng chẳng có chút tác dụng. Nam Tuyệt Thiên híp mắt, che giấu thật kín kẽ.
- Vương thượng… - Lão giả bên cạnh gọi khẽ đầy lo lắng, Ma giới khi nào có đại nhân vật như vậy xuất hiện mà bọn họ chẳng hề hay biết, nếu chẳng may nàng ta có mưu đồ gì như vậy… Nghĩ đến đây lão giả không khỏi hít một hơi lãnh khí.
- Hừ, bằng bản lĩnh của nàng ta cũng muốn thao túng Ma giới. Bắt ả lại cho bản vương.
Vừa nghe thấy khẩu lệnh, quân mai phục tứ phía tràn lên vây kín Thiên Sơn Tuyết và Nguyệt Dao. Chỉ có chỗ kết giới Cấm địa là bọn họ không dám lại gần.
- Vương hậu nửa đêm không nghỉ ngơi trong Phượng Nghi cung, chạy đến đây làm gì.-……
- Nếu hôm nay Vương hậu không thể cho bản vương một câu trả lời thỏa đoán thì dù có Hoa Hồn ở đây cũng không giữ lại được mạng nhỏ của ngươi.
- …………
- Không còn lời gì để nói. Vậy… để bản vương nói giúp ngươi. Ngươi nửa đêm lẻn vào Cấm địa chính là muốn Vạn Hoàng Chi Vương, hử?
Nam Tuyệt Thiên cười lạnh, hắn đã hứa với Hoa Hồn sẽ không động đến nữ nhân này, nhưng đó là với điều kiện nàng ta nên ngoan ngoãn làm một Vương hậu hữu danh vô thực. Hôm nay Nam Tuyệt Thiên hắn bắt quả tang tại trận mưu đồ của nàng ta, Hoa Hồn có mười cái miệng cũng không nói ra được cái gì.
- Bắt Thiên Sơn Tuyết lại cho bản vương.
- Vương thượng, khoan hãy động thủ. – Vào lúc lửa giận của Nam Tuyệt Thiên lên tới cực điểm, Hỏa Linh lại nhảy ra ngăn cản hắn.
- Hỏa Linh, ta nể ngươi từng cùng Thiên Ma chinh chiến nhiều năm nhiều lần dung túng ngươi trước mặt bản vương quá phận, nhưng sức nhẫn nhịn của bản vương có hạn, đừng khiêu khích tính nhẫn nại của bản vương? – Lần đầu tiên sau nhiều năm quen biết, Nam Tuyệt Thiên lấy tư cách Vương của Ma tộc cảnh cáo Hỏa Linh, chỉ vì một nữ nhân Thiên Sơn Tuyết. Từ khi nàng ta xuất hiện, mọi chuyện đều không còn nằm trong tính toán của hắn, Hỏa Linh vì nàng ta ra mặt, U Lam vì nàng ta xin tội, còn có chuyện Lạc Nhạn tất cả đều tại Thiên Sơn Tuyết lạnh nhạt trước mắt này.
- Hỏa tỷ tỷ, đừng ngăn cản muội, đây là con đường mà muội chắc chắn phải đi, Thiên nữ cũng được, Ma hậu cũng thế, ngay từ đầu tất cả đã là thiên mệnh. Nếu như ta không thể lẩn trốn nó chi bằng hãy đối đầu. – Thiên Sơn Tuyết nói xong trên người đã bao phủ một tầng bạch quan sáng chói, kết giới của Cấm địa nháy mắt sụp đổ, ma khí và ác linh bên trong gào thét phẫn nộ muốn xông ra ngoài nhưng tiếp xúc với tầng bạch quang kia lại bị thanh trừ. Bước chân Thiên Sơn Tuyết giẫm lên con đường đất, nàng đi tới đâu, ma khí bị thanh trừ tới đó, cây cỏ xanh tốt nhanh chóng mọc lên.
Tất cả đều há hốc miệng nhìn mọi chuyện đang xảy ra phía trước, không thể tin nổi vào mắt mình. Vị Vương hậu bị ma tộc người người phỉ báng cư nhiên mang trong mình sức mạnh thật đáng sợ. Lòng Nam Tuyệt Thiên trầm xuống, hắn phát hiện hắn chưa bao giờ hiểu nổi Thiên Sơn Tuyết, một chút cũng chưa từng hiểu.
Sấm chớp nổ vang, mây đen đầy trời, cuồng long gào thét, thật là một cảnh tượng hãi hùng.
- Thiên Sơn Tuyết, trở lại đi, nơi này không phải là nơi ngươi nên đến. – Hắc Long đang bay lượn trên bầu trời cất tiếng ầm vang khiến không ít ma tộc đau đớn.
- Cản ta cũng vô dụng, là mệnh thì không thể tránh. Nguyệt Dao, Hắc Long giao cho ngươi. – Thiên Sơn Tuyết không để ý đến sự uy hiếp của Hắc Long thẳng bước tiến về phía trước.
Hắc Long biến thành hắc y nam tử, trừng mắt nhìn Nguyệt Dao giận dữ:
- Chủ nhân ngươi hồ đồ, chẳng lẽ ngươi cũng hồ đồ theo sao?
- Không cần nói nhiều, tiếp chiêu.
Nguyệt Dao không thèm để ý đến Hắc Long rống giận, ra tay công kích hắn. Hai bên đấu pháp, trời đất mịt mù, điện quang chớp giật. Thiên địa biến sắc.
/15
|