Thiên Quan Song Hiệp

Chương 181: Thân thế chi bí

/213


Triệu Quan biết Thanh Triệu có thể phụ thân mình, lúc chăm sóc ông càng cẩn thận, rượu ngon thịt béo rất đầy đủ, cả ngày ở cạnh bảo vệ. Thanh Triệu thụ thương tuy nặng nhưng ông nội công thâm hậu, tự điều tức một ngày liền khá hẳn. Hôm sau ông và gã cùng trò chuyện, gã hỏi ông về việc Hồng Thái Bình.

Ông thở dài: “Hồng Thái Bình trà trộn vào Thiếu Lâm chúng ta học lén võ nghệ, pháp hiệu Thanh Hiển, hắn mang lòng phản trắc, tháng trước cố ý khiến các phái tranh đấu tại Tung Sơn đại hội, lại dẫn lạt ma của Tây Tạng Tát Ca phái đến xâm phạm uy phong của võ lâm Trung Nguyên, may mà hắn bị Lăng tam thiếu hiệp lật tẩy gian mưu. Lần này chưởng môn nhân phái ta đi xử trí phản đồn nhưng ta quả bất địch chúng, bị hắn đánh lùi.”

Triệu Quan nghe nói đến Lăng tam thiếu hiệp liền buột miệng: “Đại sư nói đến Tiểu Tam nhi?”

Thanh Triệu lấy làm kỳ lạ: “Con quen thiếu hiệp?”

Gã cười: “Lúc thiếu niên từng cùng uống rượu, là hảo bằng hữu.”

Thanh Triệu bèn kể lại việc Tiểu Tam lật tẩy gian mưu tại chính phái đại hội, đánh bại Đại Hỷ rồi đánh trống ở Thiếu Lâm. Triệu Quan hào khí bừng bừng: “Tiểu Tam anh hùng hào sảng, quả là hiếm có.”

Thanh Triệu lại hỏi gã việc kết thân với Lăng Hạo Thiên. Gã kể lại việc mình xuất thân Bách Hoa môn, từng lên Hổ Sơn ở một thời gian, ông ngưng thần lắng nghe, đợi gã nói xong mới hỏi nguyên cớ gã đến kinh thành. Gã không giấu, liền nói ra việc mình làm Bách Hoa môn chủ, kiêm cả Thanh Bang đàn chủ, đến để truy tìm hung thủ báo thù cho mẹ.

Thanh Triệu gật gù: “Hóa ra con là Bách Hoa môn chủ Thượng Quan Thiên Hủy, cũng là Thanh Bang Giang Hạ. Bách hoa môn trừ ác phù thiện, làm nhiều việc nghĩa, còn Thanh Bang Giang Hạ cơ trí hơn người, trung dũng trọng nghĩa. Hay lắm, hay lắm.”

Mặt Triệu Quan đỏ lên: “Đại sư quá khen.” Thầm nhủ: “Đại sư nể mặt mình mới nói vậy, những việc mình phong lưu gây loạn không nên nhắc đến.”

Thanh Triệu trầm tư một lúc lại bảo: “Chuyện của Tình Phong quán năm xưa, ta đoán phần lớn do những kẻ hôm qua gây ra, nhưng chúng có thâm cừu đại hận gì với Tình Phong quán mà làm như thế, ta không thể đoán được.”

Triệu Quan chợt nhớ ra một việc: “Đại sư, lúc ngài đến bên ngoài sảnh, có một mông diện nữ tử trong phòng, xem ra là người đứng đầu bọn tặc nhân, ngài có biết là ai không?”

Thanh Triệu trầm ngâm: “Ta chỉ thoáng thấy qua, chắc là Tu La vương.”

Triệu Quan lấy làm kỳ lạ: “Tu La vương?”

Thanh Triệu đáp: “Đúng, con có biết Tu La hội trên giang hồ? Nghe nói Tu La vương là đầu lĩnh Tu La hội, còn lai lịch hắn, vì sao sai khiến được ngần ấy sát thủ, ra vào phủ của Nghiêm thủ phụ rất dễ dàng thì ta không đoán được.”

Triệu Quan kinh ngạc: “Thủ phụ phủ? Đại sư nói đến thủ phụ Nghiêm Tung? Lẽ nào tối qua chúng ta vào phủ của hắn?”

Thanh Triệu gật đầu: “Chính thị. Tên gian tướng Nghiêm Tung hút máu dân chúng, không việc ác nào không làm, Tu La vương không hiểu sao lại chung hội với hắn, dưới tay lại có nhiều thủ hạ như thế, thật khiến người ta e ngại.”

Triệu Quan trầm ngâm một lúc mới nói: “Trước khi đại sư đến, Tu La vương nói rằng hắn sai Đại Hỷ đi ám sát Thiếu Lâm chưởng môn giá họa cho Tiểu Tam nhi. Có việc đó chăng?”

Thanh Triệu cả kinh thất sắc, chụp tay gã, run giọng: “Hắn… hắn đã động thủ rồi?”

Triệu Quan hỏi: “Tại hạ không biết.”

Thanh Triệu cựu mình định xuống khỏi bệ nằm, gã ngăn lại: “Đại sư thị thương chưa lành, về Thiếu Lâm cũng vô dụng, chi bằng cứ viết một phong thư, tại hạ lập tức phái người đưa đến Thiếu Lâm, để chưởng môn nhân đề phòng. ”

Thanh Triệu thở phào, biết gã nói không sai, liền nằm xuống bệ viết một bức thư ngắn giao cho. Gã vội mang đi tìm Bách Hoa môn nhân, dặn đi truyền tin, môn nhân chợt biến sắc: “Tối qua chúng thuộc hạ mới biết việc này, Thiếu Lâm phương trượng Thanh Thánh bị người ta đâm chết, người ta đều đổ cho Lăng Hạo Thiên.”

Triệu Quan kinh hãi, vội về kể lại cho Thanh Triệu, ông trắng nhợt mặt mày, nước mắt chan hòa, nhắm mắt chắp tay niệm vãng sinh chú bốn mươi chín lần mới gạt lệ mở mắt: “Triệu Quan, chúng… chúng còn gian kế gì nữa?”

Triệu Quan thấy ông buồn bã xen lẫn bi phẫn, nhớ lại lời mông diện nữ tử rồi đáp: “Tại hạ nghe nói hắn định giết thích khác truy đuổi Hồng Thái Bình, là đại sư, còn nói sẽ đối phó Tiểu Tam cùng hai ca ca.”

Thanh Triệu cúi đầu trầm tư, đôi mày chau lại hồi lâu mới ngẩng lên nói: “Triệu Quan, ta có việc quan trọng nhờ con, việc này có can hệ đến Tiểu Tam, nhưng… nhưng con phải giữ bí mật, không được lộ ra.”

Triệu Quan gật đầu: “Đại sư có việc gì dặn, tại hạ xin nghe, nếu liên quan đến Tiểu Tam, Triệu Quan càng nghĩa bất dung từ.”

Thanh Triệu gật đầu, chần chừ một lúc mới nói: “Việc này quan hệ trọng đại, nếu không vì nguy ngập ta cũng không muốn nhắc tới. Việc này liên quan đến thân thế Lăng gia đại công tử và nhị công tử”

Triệu Quan kinh ngạc: “Thân thế Lăng đại ca và Lăng nhị ca?”

Thanh Triệu thở dài, chậm rãi kể: “Chính thị, họ phải do Y Hiệp sinh ra mà là cốt nhục của Hỏa giáo giáo chủ Đoạn độc thánh”

Triệu Quan không tin, buột miệng: “Chuyện…chuyện này…”

Thanh Triệu kể: “Năm đó Hỏa giáo gần như quét sạch chính phái võ lâm, Lăng phu nhân vì cứu tính mạng mọi người mới mạo hiểm giả trang thành cung nữ trà trộn lên Độc thánh phong, phá Âm dương vô thượng thần công của ma đầu, bản thân cũng phải hy sinh, thân thụ trọng thương, hôn mê cả tháng trời mới hồi phục ý thức. Y Hiệp phát hiện nàng ta có thai, lập tức cưới làm vợ, coi hai hài tử thành con ruột, tuyệt không nhắc đến, ngay cả Lăng phu nhân cũng không biết phụ thân hai hài tử là người khác. Ôi, việc này hiếm người trong võ lâm biết, chỉ có mấy cao thủ cùng đánh lên Độc thánh phong và chính phái thủ lĩnh ngầm đoán ra, ai nấy kinh trọng Y Hiệp cùng phu nhân, đều thủ khẩu như bình, chưa từng tiết lộ nửa câu. Trước khi Không Quan phương trượng viên tịch có cho Thanh Thánh phương trượng biết, nghiêm lệnh không được lộ ra, nhưng bất hạnh thay, đã bị Thanh Hiển nghe lén.”

Triệu Quan kinh hãi cực độ, thấy ông thần sắc nghiêm túc, buộc phải tin tưởng: “Hai vị Lăng công tử đều là nhân trung tuấn kiệt, nhân phẩm đoan chính, dù thân thế họ như vậy thì đã sao?”

Thanh Triệu thở dài: “Con nói không sai, anh hùng nào sợ xuất thân thấp kém? Nhưng Thanh Hiển biết việc này, chắc sẽ cho đồng đảng biết, nghe nói chúng định đối phó Lăng gia huynh đệ, đem việc này ra uy hiếp, khiến hai vị công tử thân bại danh liệt. Hiện thời ta lo nhất là Tiểu Tam nhi, hiện thời y bị tặc nhân hãm hại, trăm miệng cũng không biện bạch được. Trong Lăng gia tam huynh đệ, Tiểu Tam cơ trí hơn cả, tính tình chính trực, nếu bị chúng hại chết thì đại thế hỏng mất, không thể chế ngự nổi bọn gian nhân.”

Triệu Quan đứng dậy: “Tại hạ đi tìm y.”

Thanh Triệu gật đầu, nắm tay gã: “Con hãy cho Tiểu Tam biết, nói Thanh Triệu vĩnh viễn tin y, việc của ca ca y đừng có nói ra, chỉ ngầm thay y đề phòng là được.”

Triệu Quan gật đầu: “Tại hạ biết, đại sư an tâm nghỉ ngơi.”

Thanh Triệu mỉm cười, chăm chú nhìn gã: “Thấy con lớn thế này, tuấn tú thế này, lòng ta đúng là hoan hỷ. Triệu Quan, ta thấy kiêu ngạo vì con.”

Triệu Quan lấy làm kích động, nắm chặt tay ông: “Tại hạ sẽ không để đại sư thất vọng.”

--- Xem tiếp hồi 181 ----


/213

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status