Mộ Tình chưa từng tới doanh trại quân đội, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, hết nhìn bên trong đến nhìn bên ngoài phòng của anh, một hồi cũng không nghỉ, Tiêu Lỗi muốn ôm cô, cũng không được, buộc lòng phải đi theo sau lưng cô.
“Hiện tại điều kiện căn phòng của anh còn tốt hơn nhiều so với ở Học Viện Quân Sự nha, có phòng riêng, còn có nhà vệ sinh nữa.” Sau khi Mộ Tình kiểm tra một lượt hoàn cảnh sống của đơn vị thì rất hài lòng.
“Ừ, đây là khu cảnh vệ của bọn anh, điều kiện tốt, đã là cấp trên thì có thể có phòng riêng.” Tiêu Lỗi có chút đắc ý nói. Khi anh còn chưa tốt nghiệp, ba anh đã giúp anh sắp xếp rồi, xuống cơ sở học tập rèn luyện trước, sau đó mới đến bộ phận then chốt của Trung Ương.
Mộ Tình nhoẽn miệng cười, tầm mắt rơi vào quân hàm trên vai anh, ngón tay chạm vào ngôi sao trên quân hàm, ngẩng đầu nhìn râu mép của anh, ngạc nhiên nói: “Chuyện gì xảy ra với râu mép của anh vậy, tại sao một bên có một bên không thế này?”
Lúc này Tiêu Lỗi mới nhớ tới đang cạo râu mép giữa chừng, cười to: “Còn không phải đều tại em sao, anh đang cạo một nửa thì nhận được điện thoại của em, nôn nóng gặp em.” Ôm cô, dùng bên có râu cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, gặp lại người yêu nhỏ bé xa cách đã lâu, phải thân thiết nhiều một chút, cùng nằm ở trên giường ôm chặt nhau, không tách ra, thế nào cũng không tách ra.
“Mộ Tình…”
“Dạ?”
“Người con gái xinh đẹp của anh ơi, lần này em về sao anh lại thấy em xinh đẹp đến vậy, quay lại cởi quần áo để anh kiểm tra xem nào.” Tiêu Lỗi cười xấu xa. Mộ Tình bấu chặt lưng anh: “Đồ chó con, anh càng ngày càng tệ đó, còn là sĩ quan nữa, vừa mở miệng là bộc lộ ra bản tính rồi, giống một tên lưu manh.”
Mỗi lần Mộ Tình về nước đều sẽ mua nhiều đồ cho Tiêu Lỗi, có quần áo, có đồ dùng cá nhân, tuy rằng anh ở trong nước không thiếu thứ gì, nhưng trong lòng cô vẫn nhớ thương, vừa nhìn thấy cái gì thích hợp với anh, cô liền mua để đem đến cho anh.
Có lúc là một cái khăn quàng cổ, một cái áo len, có lúc là một quyển tiểu thuyết thú vị, gạt tàn thuốc bằng bạc, bình rượu, hộp xì gà, tất cả cũng không đáng giá lắm, nhưng mỗi một cái đều là cô tự mình lựa chọn kỹ lưỡng.
Buổi tối, lúc cô giúp anh thu dọn lại quần áo, anh ôm máy tính lên mạng, cô nói chuyện với anh, anh bao giờ cũng ừ một câu, không một câu, không khỏi khiến cô có chút giận dỗi, cô từ xa đến để thăm anh, cả ngày anh cũng không thèm tâm sự với cô.
“Em đói bụng, anh chuẩn bị cho em chút đồ ăn đi.” Mộ Tình nhanh trí, muốn làm khó Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi vẫn đang tán gẫu với bạn học trong trường quân đội và bộ đội trong mạng nội bộ, cũng không quay đầu lại: “Không phải mới vừa ăn cơm tối xong à, làm sao lại đói bụng?”
“Nhưng em đói.” Mộ Tình muốn đuổi anh đi ra ngoài một lúc. “Được rồi, anh xuống căn tin mua cho em mấy cái bánh bao.” Tiêu Lỗi mặc quân trang vào. Mộ Tình lắc đầu: “Em không muốn ăn bánh bao, anh đến tiệm tạp hóa mua mỳ ăn liền cho em đi, em muốn ăn, lúc em đến, em thấy ở có tiệm tạp hóa mà.”
“Muốn đến tiệm tạp hóa đó phải đi hơn 10 phút, hay ăn bánh bao nhé.” Trời tối rồi, Tiêu Lỗi cũng không muốn đi xa như vậy. Mộ Tình lắc đầu, làm nũng, không phải mỳ ăn liền thì không được. Tiêu Lỗi không có cách nào, đành phải đi ra tiệm tạp hóa mua mỳ ăn liền cho cô ăn.
Đuổi anh đi, cô lập tức triển khai hành động, lấy điện thoại ra tải một bức ảnh màn hình bị vỡ về, lại dùng bluetooth gửi đến máy tính của Tiêu Lỗi, thay đổi hình nền máy tính của anh, cứ như vậy, biểu hiện của anh sẽ giống như chiếc bình bị vỡ nát, làm xong hết thảy, cô cười trộm không ngớt.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh từ hành lang truyền tới, cô cố ý làm ngã cái ghế, tin chắc anh sẽ nghe được tiếng động, k“Á-----“ để thật hơn, cô kêu lên một tiếng. Quả nhiên, lúc Tiêu Lỗi nghe được tiếng kêu, chạy ào thật nhanh vào trong phòng xem có chuyện gì.
“Xin lỗi.” Mộ tình chỉ vào màn hình máy tính. Tiêu Lỗi thấy màn hình máy tính bị vỡ thành từng mảng lớn như vậy, vẻ mặt vô cùng ỉu xìu, tiêu tùng cái máy tính Apple mới mua rồi, hơi tiếc một chút, nhưng cũng không thể trách cô, cười khổ: “Không sao đâu, lại đây, coi chừng bị mảnh vỡ đâm trúng.”
Trò đùa của Mộ Tình đã được thực hiện, cười đến khom lưng, Tiêu Lỗi liền cảm thấy khả nghi, chạy đến xem, lấy tay sờ vào, căn bản là màn hình không bị vỡ. Con nhóc gian xảo này, chắc chắn là chuyện tốt của cô làm, đầu tiên là điệu hổ ly sơn, tiếp theo là đùa dai, cố ý trêu chọc anh.
“Nhóc con hư hỏng, em dám chọc anh.” Đẩy ngã tên đầu sỏ, đặt ở dưới thân, Tiêu Lỗi trả thù cô một phen. Mộ Tình cười khanh khách không ngừng: “Ai bảo anh ngốc như vậy, đại ngốc.”
Tiêu Lỗi hung hắng cắn vào cổ cô: “Nhóc, em còn rất đắc ý nữa, anh sợ em bị mạch điện trong màn hình máy tính giật cho.” Mộ Tình tránh trái tránh phải, cơ thể xoay tới xoay lui, thừa dịp anh không để ý, từ trên giường nhảy xuống chạy về phía phòng tắm.
Tiêu Lỗi đuổi theo qua đó, bắt được cô ở trước gương, ôm vào lòng, hai người cùng nhau nhìn chiếc gương, đối mặt với chiếc gương làm mặt xấu, cô đẩy mũi của anh lên, khiến anh như một Trư Bát Giới, anh cũng đẩy mũi cô, hai người đều là Trư Bát Giới.
Trong phòng tắm, vòi nước ấm chảy xuống ào ào, Tiêu Lỗi nhìn chiếc gương từ từ bị hơi nóng làm cho nhìn không rõ nữa, lấy tay lau, lặng lẽ lấy dao cạo râu ra đặt lên mặt, từng chút từng chút chăm chú cạo râu, sự đau đớn trong lòng, có tăng chứ không hề giảm.
Đến trưa, Tiêu Lỗi dẫn mẹ anh đến nhà ăn dành cho khách để ăn cơm, phu nhân tư lệnh hiếm khi đến, nhóm lãnh đạo vốn định nhường phòng ăn lại, mẹ Tiêu nhiều lần từ chối, không muốn nhân viên gặp phiền phức, nhà ăn cũng theo ý của bà, không làm gì đặc biệt.
Nhìn đĩa cá chưng tương trên bàn, Tiêu lỗi có chút sững sờ. Mộ Tình cũng thích ăn cá, lần trước cô đến doanh trại, cũng nói căn tin làm món này. Tuy rằng, nguyện liệu nấu khá phổ biến, cái khó chính là tay nghề của đầu bếp phải tốt, cá chiên ngon vô cùng.
Lặng lẽ gắp một đũa bỏ vào trong chén, Tiêu Lỗi tỉ mỉ lấy xương cá ra, đưa thịt cá cho mẹ Tiêu. Nước mắt của mẹ Tiêu thoáng trào ra, rốt cục con trai cũng đã lớn, cũng biết thương mẹ rồi, khi anh còn nhỏ, mẹ cũng gắp xương cá ra thế này, cho anh thịt cá, hôm nay đến phiên con trai hiếu kính với mẹ.
“Con trai, chuyện quá khứ để cho nó qua luôn đi, đừng suy nghĩ nữa.” Mẹ Tiêu tận tình khuyên bảo, Tiêu Lỗi dạ một tiếng, cúi đầu ăn không nói lời nào. Mấy ngày nay, anh không có ăn bữa cơm nào cho ra hồn, nhớ đến Mộ Tình liền nuốt không vô, nhưng mà đời người có đôi khi là như thế, ăn không vô cũng phải ăn, con người sống không phải chỉ có một mình, còn có cha mẹ người thân nữa.
Giống như con cá chưng tương này, tên khoa học là cá thờn bơn, trong sách cổ thì gọi là cá bơn, nghe nói là lúc trưởng thành hai mắt dần dần di chuyển đến một bên đầu, cho nên không thể đi một mình, phải tìm một con cá khác để kết bạn, cái gọi là kiêm điệp tình thâm, chính là chỉ chim liền cánh và cá thờn bơn. Hôm nay đây lại trở thành một món ăn ở trên bàn, không biết con cá kết bạn với nó sống ở nơi nào.
Tiễn mẹ Tiêu đi thì trời cũng đã tối, một mình Tiêu Lỗi ở lại nơi đóng quân, một nhóm chiến sĩ đang chơi bóng rổ ở cách đó không xa, trái bóng bay qua bay lại đúng lúc rơi xuống chân anh, anh ngồi xổm xuống nhặt lên.
Một chiến sĩ đuổi bóng chạy đến, nhìn thấy Tiêu Lỗi đầu tiên là đứng nhìn, sau đó lập tức khép năm ngón tay lại chào theo nghi thức quân đội: “Chào Tham Mưu Tiêu.” Tiêu Lỗi gạt bỏ sự đau khổ mà mỉm cười, trả trái bóng rổ lại cho anh ta. Người chiến sĩ thấy vẻ mặt của anh có hơi lạ, có chút kỳ quái, gãi gãi ót, ôm bóng đi.
Bên cạnh sân bóng, Tiêu Lỗi tìm một nơi không người ngồi xuống, mở điện thoại ra tìm hình của Mộ Tình, có một hai trăm tấm, mỗi tấm đều vô cùng đẹp, bắt đầu từ lúc cô 14 tuổi, trong 7 năm, anh giúp cô chụp vô số hình và quay phim, chọn những tấm thật đẹp lưu vào trong điện thoại, đã xem vô số lần.
Trong ảnh, vẻ mặt của cô hoặc là khả ái hoạc là an tĩnh, ai khi xem cũng nói, vừa nhìn qua nhất định là một cô gái dịu dàng thông minh. Tiêu Lỗi không dám nhắm mắt lại, sợ gặp phải hình ảnh cô bị nổ tung máu thịt lẫn lộn, người con gái xinh đẹp như thế, chỉ trong chớp mắt đã bị tước đoạt đi mạng sống.
Mở ra tấm ảnh anh chụp lúc cô luyện múa, cô gái thon thả mặc bộ trang phục múa trắng toát, cánh tay thon dài xòe ra, hai chân thẳng tắp, tư thế của cô duyên dáng hệt như một con thiên nga.
Anh còn nhớ rõ ngày đó, anh thấy cô và một tên con trai cùng nhau luyện múa, hắn thừa cơ hội luyện tập thì đặt tay lên chiếc mông tròn trịa của cô khẽ vuốt, lúc đó anh lập tức nổi giận, tiến lên đánh thằng đó một trận, thằng đó bị anh đánh đến nỗi gãy xương mũi, lúc được người ta đem ra ngoài thì mặt đã đầy máu me.
Rồi người bạn nhảy thứ hai cũng cô cũng bị anh đánh đến nỗi chạy mất, vì thế cô rất tức giận, mấy ngày liền không thèm để ý đến anh. Anh đi theo phía sau năn nỉ cô suốt hai ngày, cô cũng ngó lơ.
“Anh đưa em về nhà.” Tiêu Lỗi thấy Mộ Tình tan học, ân cần đến đón. Mộ Tình không để ý đến anh, đeo ba lô lên lưng quay đầu đi. Tiêu Lỗi đi theo sau lưng cô, muốn cầm ba lô giúp cô, ba lô rất lớn, chắc là rất nặng, cô gầy như vậy, có thể đeo mới là lạ.
“Anh làm gì vậy.” Mộ Tình rất giận dữ kêu lên. Tiêu Lỗi muốn lấy ba lô từ trong tay cô, khiến cô không vui. Tiêu Lỗi cười cười: “Ba lô nặng quá, anh đeo giúp em.” “Không cần anh lo.” Mộ Tình tức giận, trừng mắt liếc anh. Theo bản năng, Tiêu Lỗi đuổi theo cô.
Mộ Tình thấy Tiêu Lỗi vẫn đi sau lưng mình, muốn gọi taxi, mới vừa mở cửa xe, đã bị Tiêu Lỗi cản lại, nhất định không để cô đi.
“Anh đưa em về.” Tiêu Lỗi chơi xấu, túm chiếc ba lô màu xanh của cô lại, ôm thật chặt. Mộ Tình tức giận: “Anh có biết là anh rất đáng ghét hay không? Anh đắc tội với toàn bộ bạn học của em, hiện tại không ai đồng ý làm bản nhảy với em, mẹ em còn phải đến bệnh viện giúp anh nhận lỗi với gia đình người ta, em không muốn gặp lại anh nữa.”
Tiêu Lỗi thấy khuôn mặt của cô xị ra, biết là cô rất tức giận, lúng túng: “Thằng đó nó sờ em, anh nhìn thấy nên tức giận.” “Ai sờ em chứ, đó chỉ là tiếp xúc cơ thể không tránh khỏi trong lúc luyện tập. Hơn nữa, anh là người tốt gì chứ, anh vừa thấy em liền sờ em.” Mộ Tình căm giận, nhớ tới chuyện này liền tức giận, nghĩ đến bình dấm chua Tiêu Lỗi, chỉ có một chuyện nhỏ như vậy cũng ghen.
“Anh làm sao giống thằng đó chứ, anh là bạn trai của em, anh sờ em thì…. Là đạo lý hiển nhiên mà.” Lúc đó, Tiêu Lỗi chỉ mới 19 tuổi, là cái tuổi yêu đương, đánh nhau, gây sự.
“Em chính thức tuyên bố em ghét anh, anh không còn là bạn trai của em nữa, từ giờ trở đi, hai chúng ta không có bất cứ quan hệ gì nữa.” Mộ Tình giận dỗi hất tay Tiêu Lỗi ra, muốn chạy đến ven đường đón xe.
Tiêu Lỗi hổn hển, dùng sức cầm cánh tay cô kéo về, ôm chặt eo cô, muốn hôn cô. Mộ Tình liều mạng tránh né, nhưng mặt của cô chuyển tới chỗ nào, anh cũng đến chỗ đó, chỉ chốc lát sau trên mặt toàn là nước bọt của anh.
Hu hu… Mộ Tình tủi thân khóc lớn, nước mắt nghẹn ngào. Tiêu Lỗi hơi lúng túng, bọn họ quen nhau lâu như vậy, cho đến bây giờ cô chưa bao giờ khóc trước mặt anh.
Tiêu Lỗi cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dùng tay lau đi nước mắt của cô, kề sát lại, hôn lên mặt cô: “Mộ Tình, đừng khóc nữa, em nói cái gì anh cũng nghe em hết, em đừng khóc nữa được không?” Cô càng khóc càng lớn, anh dỗ dành thế nào cũng khóc, anh bối rối lo lắng đến nỗi không biết làm sao.
“Dì Diệp đến.” Dưới tình thế cấp bách, Tiêu Lỗi gạt cô. Quả nhiên, Mộ Tình nghe nói như thế thì hết hồn, bị sợ hãi làm cho hết khóc. Từ lúc chuyện Tiêu Lỗi đánh người bị Diệp Hinh Nhiên biết, Diệp Hinh Nhiên đã cảnh cáo Mộ Tình, tính tình của tên nhóc Tiêu Lỗi không tốt, không muốn để hai người họ qua lại nữa.
Không thấy Diệp Hinh Nhiên, Mộ Tình ý thức được mình đã bị mắc mưu Tiêu Lỗi, tủi thân cắn môi nghẹn ngào, tuy rằng tức giận, nhưng nước mắt cũng không chảy ra nữa.
Tiêu Lỗi vòng tay ôm lấy cô, nói nhỏ vào tai cô: “Mộ Tình, là anh quá yêu em, mới không thể khống chế được, mà thằng nhãi múa cặp với em, nhìn người khác bằng nửa con mắt, anh vừa nhìn là biết nó không phải là người tốt, không gạt em đâu, anh nhìn người vô cùng chuẩn xác, nó chính là nhân cơ hội để chiếm tiện nghi của em. Nếu như anh không dạy dỗ nó, sau này nó cướp luôn em thì sao.”
Tiêu Lỗi không hề có ý hối cãi về hành vi đánh người của mình, cho dù đối phương có đến nhà hay đến trường anh làm loạn, anh cũng không hối hận, cô gái của anh, ai cũng không thể đụng vào. Từ nhỏ đến lớn, anh đánh nhau vô số lần với người khác, coi như là thằng nhóc đó không may, không đánh trả được chút nào.
“Anh quá kích động rồi, điều này không tốt cho anh đâu.” Mộ Tình vừa khóc thút thít vừa nói. Anh cũng là sinh viên rồi, lại còn là Học Viện Quân Sự, đánh người là phạm phải kỷ luật, ngộ nhỡ bởi vì chuyện này mà bị nhà trường đuổi học, người trong nhà anh nhất định sẽ trách cô, đạo lý này Diệp Hinh Nhiên cũng đã từng nói với cô.
“Anh bảo đảm với em, sau này sẽ không bao giờ đánh người nữa.” Tiêu Lỗi thề thốt. Mộ Tình nghi ngờ nhìn anh, bĩu môi: “Em không tin anh đâu, anh động một chút thì lại bảo đảm bậy bạ, giống như con sói hoang dã, nói nhiều nhưng không tin được bao nhiêu.”
Tiêu Lỗi vừa nghe xong thì nổi nóng: “Anh bảo đảm bậy bạ khi nào, anh nói được nhưng làm không được với em sao?” Mộ Tình liếc anh một cái: “Nói chung, anh là mẫu người không đáng tin.”
“Anh không đáng tin thế nào, em nói xem, anh sao mà không đáng tin chứ, hễ em nói ra được thì anh không có cách nào bác bỏ, anh lập tức dập đầu với em.” Tiêu Lỗi cũng là một người tâm cao khí ngạo, người khác không được phép nói anh cái gì cả, nhất là cô gái mà anh thích.
Mộ Tình khịt mũi với anh: “Anh chính là một người không đáng tin, em mà tin anh thì em mới là kẻ ngốc, suốt ngày anh nói yêu em, động một chút là không phải thề thốt thì cũng xin thề, thầy em nói, một người mà chỉ nói thì không nên quan tâm, quan trọng là làm như thế nào, anh hả… Hừ, cũng không khác biệt với nam sinh khác, mồm mép tép nhảy.”
Tiêu Lỗi không ngờ cô sẽ nói như thế, nghĩ không ra tuổi cô còn nhỏ như vậy mà cũng hiểu rõ những đạo lý này, cười xòa: “Anh cũng không kém mà, anh hiểu lòng em mà không cần dùng nhiều lời, anh nói anh yêu em cũng không phải là gạt em, lẽ nào em không thích anh nói với em rằng anh yêu em sao? Em đã thích nghe, tại sao anh không thể nói nhiều hơn một chút chứ.”
Mộ Tình cười, cô nghe nhiều lời ba hoa của anh chàng này rồi, bởi vậy Tiêu Lỗi nói một tràng dài, cô cũng không rõ cái nào là thật cái nào là giả. Quen biết anh lâu như vậy, anh vẫn càng lúc càng yêu thương cô hơn, bởi vậy cho dù cô có tức giận, cũng không phải muốn chia tay với anh thật.
Tiêu Lỗi thấy viền mắt cô hồng hồng, trong lòng sinh ra thương tiếc: “Có đói không, chúng ta đi ăn món Nhật đi, ăn xong rồi anh sẽ dẫn em đi ra biển chơi.” “Dạ.” Mộ Tình vừa nghe nói được ra biển chơi, thật vui vẻ.
Chuyện quá khứ còn rõ ràng trước mắt, người ấy cũng đã ngọc nát hương tan. Không bao giờ có thể nuông chiều khi cô làm nũng nữa; không bao giờ có thể ôm cô, dỗ dành cô ngủ nữa; không còn trao đổi suy nghĩ; không còn độ ấm khi hô hấp; trong lòngTiêu Lỗi như có dao, từng nhát từng nhát lăng trì bộ phận mềm nhất trong đó.
Cái ngày mà chôn cất mẹ con Diệp Hinh Nhiên, Diệp Tiểu Phảng báo cho Tiêu Lỗi. Từng là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, bây giờ đã thành một linh hồn lạnh lẽo trong hủ tro cốt, Tiêu Lỗi nhìn hủ tro cốt sắp bị đặt tron huyệt mộ, trong lòng trái lại có một chút bình tĩnh. Bất luận là linh hồn của cô về đâu, trọn kiếp này, tâm trí của anh chính là chốn trở về cuối cùng của cô.
Không rời, không bỏ.
Không oán, không hối hận.
“Hiện tại điều kiện căn phòng của anh còn tốt hơn nhiều so với ở Học Viện Quân Sự nha, có phòng riêng, còn có nhà vệ sinh nữa.” Sau khi Mộ Tình kiểm tra một lượt hoàn cảnh sống của đơn vị thì rất hài lòng.
“Ừ, đây là khu cảnh vệ của bọn anh, điều kiện tốt, đã là cấp trên thì có thể có phòng riêng.” Tiêu Lỗi có chút đắc ý nói. Khi anh còn chưa tốt nghiệp, ba anh đã giúp anh sắp xếp rồi, xuống cơ sở học tập rèn luyện trước, sau đó mới đến bộ phận then chốt của Trung Ương.
Mộ Tình nhoẽn miệng cười, tầm mắt rơi vào quân hàm trên vai anh, ngón tay chạm vào ngôi sao trên quân hàm, ngẩng đầu nhìn râu mép của anh, ngạc nhiên nói: “Chuyện gì xảy ra với râu mép của anh vậy, tại sao một bên có một bên không thế này?”
Lúc này Tiêu Lỗi mới nhớ tới đang cạo râu mép giữa chừng, cười to: “Còn không phải đều tại em sao, anh đang cạo một nửa thì nhận được điện thoại của em, nôn nóng gặp em.” Ôm cô, dùng bên có râu cọ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, gặp lại người yêu nhỏ bé xa cách đã lâu, phải thân thiết nhiều một chút, cùng nằm ở trên giường ôm chặt nhau, không tách ra, thế nào cũng không tách ra.
“Mộ Tình…”
“Dạ?”
“Người con gái xinh đẹp của anh ơi, lần này em về sao anh lại thấy em xinh đẹp đến vậy, quay lại cởi quần áo để anh kiểm tra xem nào.” Tiêu Lỗi cười xấu xa. Mộ Tình bấu chặt lưng anh: “Đồ chó con, anh càng ngày càng tệ đó, còn là sĩ quan nữa, vừa mở miệng là bộc lộ ra bản tính rồi, giống một tên lưu manh.”
Mỗi lần Mộ Tình về nước đều sẽ mua nhiều đồ cho Tiêu Lỗi, có quần áo, có đồ dùng cá nhân, tuy rằng anh ở trong nước không thiếu thứ gì, nhưng trong lòng cô vẫn nhớ thương, vừa nhìn thấy cái gì thích hợp với anh, cô liền mua để đem đến cho anh.
Có lúc là một cái khăn quàng cổ, một cái áo len, có lúc là một quyển tiểu thuyết thú vị, gạt tàn thuốc bằng bạc, bình rượu, hộp xì gà, tất cả cũng không đáng giá lắm, nhưng mỗi một cái đều là cô tự mình lựa chọn kỹ lưỡng.
Buổi tối, lúc cô giúp anh thu dọn lại quần áo, anh ôm máy tính lên mạng, cô nói chuyện với anh, anh bao giờ cũng ừ một câu, không một câu, không khỏi khiến cô có chút giận dỗi, cô từ xa đến để thăm anh, cả ngày anh cũng không thèm tâm sự với cô.
“Em đói bụng, anh chuẩn bị cho em chút đồ ăn đi.” Mộ Tình nhanh trí, muốn làm khó Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi vẫn đang tán gẫu với bạn học trong trường quân đội và bộ đội trong mạng nội bộ, cũng không quay đầu lại: “Không phải mới vừa ăn cơm tối xong à, làm sao lại đói bụng?”
“Nhưng em đói.” Mộ Tình muốn đuổi anh đi ra ngoài một lúc. “Được rồi, anh xuống căn tin mua cho em mấy cái bánh bao.” Tiêu Lỗi mặc quân trang vào. Mộ Tình lắc đầu: “Em không muốn ăn bánh bao, anh đến tiệm tạp hóa mua mỳ ăn liền cho em đi, em muốn ăn, lúc em đến, em thấy ở có tiệm tạp hóa mà.”
“Muốn đến tiệm tạp hóa đó phải đi hơn 10 phút, hay ăn bánh bao nhé.” Trời tối rồi, Tiêu Lỗi cũng không muốn đi xa như vậy. Mộ Tình lắc đầu, làm nũng, không phải mỳ ăn liền thì không được. Tiêu Lỗi không có cách nào, đành phải đi ra tiệm tạp hóa mua mỳ ăn liền cho cô ăn.
Đuổi anh đi, cô lập tức triển khai hành động, lấy điện thoại ra tải một bức ảnh màn hình bị vỡ về, lại dùng bluetooth gửi đến máy tính của Tiêu Lỗi, thay đổi hình nền máy tính của anh, cứ như vậy, biểu hiện của anh sẽ giống như chiếc bình bị vỡ nát, làm xong hết thảy, cô cười trộm không ngớt.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh từ hành lang truyền tới, cô cố ý làm ngã cái ghế, tin chắc anh sẽ nghe được tiếng động, k“Á-----“ để thật hơn, cô kêu lên một tiếng. Quả nhiên, lúc Tiêu Lỗi nghe được tiếng kêu, chạy ào thật nhanh vào trong phòng xem có chuyện gì.
“Xin lỗi.” Mộ tình chỉ vào màn hình máy tính. Tiêu Lỗi thấy màn hình máy tính bị vỡ thành từng mảng lớn như vậy, vẻ mặt vô cùng ỉu xìu, tiêu tùng cái máy tính Apple mới mua rồi, hơi tiếc một chút, nhưng cũng không thể trách cô, cười khổ: “Không sao đâu, lại đây, coi chừng bị mảnh vỡ đâm trúng.”
Trò đùa của Mộ Tình đã được thực hiện, cười đến khom lưng, Tiêu Lỗi liền cảm thấy khả nghi, chạy đến xem, lấy tay sờ vào, căn bản là màn hình không bị vỡ. Con nhóc gian xảo này, chắc chắn là chuyện tốt của cô làm, đầu tiên là điệu hổ ly sơn, tiếp theo là đùa dai, cố ý trêu chọc anh.
“Nhóc con hư hỏng, em dám chọc anh.” Đẩy ngã tên đầu sỏ, đặt ở dưới thân, Tiêu Lỗi trả thù cô một phen. Mộ Tình cười khanh khách không ngừng: “Ai bảo anh ngốc như vậy, đại ngốc.”
Tiêu Lỗi hung hắng cắn vào cổ cô: “Nhóc, em còn rất đắc ý nữa, anh sợ em bị mạch điện trong màn hình máy tính giật cho.” Mộ Tình tránh trái tránh phải, cơ thể xoay tới xoay lui, thừa dịp anh không để ý, từ trên giường nhảy xuống chạy về phía phòng tắm.
Tiêu Lỗi đuổi theo qua đó, bắt được cô ở trước gương, ôm vào lòng, hai người cùng nhau nhìn chiếc gương, đối mặt với chiếc gương làm mặt xấu, cô đẩy mũi của anh lên, khiến anh như một Trư Bát Giới, anh cũng đẩy mũi cô, hai người đều là Trư Bát Giới.
Trong phòng tắm, vòi nước ấm chảy xuống ào ào, Tiêu Lỗi nhìn chiếc gương từ từ bị hơi nóng làm cho nhìn không rõ nữa, lấy tay lau, lặng lẽ lấy dao cạo râu ra đặt lên mặt, từng chút từng chút chăm chú cạo râu, sự đau đớn trong lòng, có tăng chứ không hề giảm.
Đến trưa, Tiêu Lỗi dẫn mẹ anh đến nhà ăn dành cho khách để ăn cơm, phu nhân tư lệnh hiếm khi đến, nhóm lãnh đạo vốn định nhường phòng ăn lại, mẹ Tiêu nhiều lần từ chối, không muốn nhân viên gặp phiền phức, nhà ăn cũng theo ý của bà, không làm gì đặc biệt.
Nhìn đĩa cá chưng tương trên bàn, Tiêu lỗi có chút sững sờ. Mộ Tình cũng thích ăn cá, lần trước cô đến doanh trại, cũng nói căn tin làm món này. Tuy rằng, nguyện liệu nấu khá phổ biến, cái khó chính là tay nghề của đầu bếp phải tốt, cá chiên ngon vô cùng.
Lặng lẽ gắp một đũa bỏ vào trong chén, Tiêu Lỗi tỉ mỉ lấy xương cá ra, đưa thịt cá cho mẹ Tiêu. Nước mắt của mẹ Tiêu thoáng trào ra, rốt cục con trai cũng đã lớn, cũng biết thương mẹ rồi, khi anh còn nhỏ, mẹ cũng gắp xương cá ra thế này, cho anh thịt cá, hôm nay đến phiên con trai hiếu kính với mẹ.
“Con trai, chuyện quá khứ để cho nó qua luôn đi, đừng suy nghĩ nữa.” Mẹ Tiêu tận tình khuyên bảo, Tiêu Lỗi dạ một tiếng, cúi đầu ăn không nói lời nào. Mấy ngày nay, anh không có ăn bữa cơm nào cho ra hồn, nhớ đến Mộ Tình liền nuốt không vô, nhưng mà đời người có đôi khi là như thế, ăn không vô cũng phải ăn, con người sống không phải chỉ có một mình, còn có cha mẹ người thân nữa.
Giống như con cá chưng tương này, tên khoa học là cá thờn bơn, trong sách cổ thì gọi là cá bơn, nghe nói là lúc trưởng thành hai mắt dần dần di chuyển đến một bên đầu, cho nên không thể đi một mình, phải tìm một con cá khác để kết bạn, cái gọi là kiêm điệp tình thâm, chính là chỉ chim liền cánh và cá thờn bơn. Hôm nay đây lại trở thành một món ăn ở trên bàn, không biết con cá kết bạn với nó sống ở nơi nào.
Tiễn mẹ Tiêu đi thì trời cũng đã tối, một mình Tiêu Lỗi ở lại nơi đóng quân, một nhóm chiến sĩ đang chơi bóng rổ ở cách đó không xa, trái bóng bay qua bay lại đúng lúc rơi xuống chân anh, anh ngồi xổm xuống nhặt lên.
Một chiến sĩ đuổi bóng chạy đến, nhìn thấy Tiêu Lỗi đầu tiên là đứng nhìn, sau đó lập tức khép năm ngón tay lại chào theo nghi thức quân đội: “Chào Tham Mưu Tiêu.” Tiêu Lỗi gạt bỏ sự đau khổ mà mỉm cười, trả trái bóng rổ lại cho anh ta. Người chiến sĩ thấy vẻ mặt của anh có hơi lạ, có chút kỳ quái, gãi gãi ót, ôm bóng đi.
Bên cạnh sân bóng, Tiêu Lỗi tìm một nơi không người ngồi xuống, mở điện thoại ra tìm hình của Mộ Tình, có một hai trăm tấm, mỗi tấm đều vô cùng đẹp, bắt đầu từ lúc cô 14 tuổi, trong 7 năm, anh giúp cô chụp vô số hình và quay phim, chọn những tấm thật đẹp lưu vào trong điện thoại, đã xem vô số lần.
Trong ảnh, vẻ mặt của cô hoặc là khả ái hoạc là an tĩnh, ai khi xem cũng nói, vừa nhìn qua nhất định là một cô gái dịu dàng thông minh. Tiêu Lỗi không dám nhắm mắt lại, sợ gặp phải hình ảnh cô bị nổ tung máu thịt lẫn lộn, người con gái xinh đẹp như thế, chỉ trong chớp mắt đã bị tước đoạt đi mạng sống.
Mở ra tấm ảnh anh chụp lúc cô luyện múa, cô gái thon thả mặc bộ trang phục múa trắng toát, cánh tay thon dài xòe ra, hai chân thẳng tắp, tư thế của cô duyên dáng hệt như một con thiên nga.
Anh còn nhớ rõ ngày đó, anh thấy cô và một tên con trai cùng nhau luyện múa, hắn thừa cơ hội luyện tập thì đặt tay lên chiếc mông tròn trịa của cô khẽ vuốt, lúc đó anh lập tức nổi giận, tiến lên đánh thằng đó một trận, thằng đó bị anh đánh đến nỗi gãy xương mũi, lúc được người ta đem ra ngoài thì mặt đã đầy máu me.
Rồi người bạn nhảy thứ hai cũng cô cũng bị anh đánh đến nỗi chạy mất, vì thế cô rất tức giận, mấy ngày liền không thèm để ý đến anh. Anh đi theo phía sau năn nỉ cô suốt hai ngày, cô cũng ngó lơ.
“Anh đưa em về nhà.” Tiêu Lỗi thấy Mộ Tình tan học, ân cần đến đón. Mộ Tình không để ý đến anh, đeo ba lô lên lưng quay đầu đi. Tiêu Lỗi đi theo sau lưng cô, muốn cầm ba lô giúp cô, ba lô rất lớn, chắc là rất nặng, cô gầy như vậy, có thể đeo mới là lạ.
“Anh làm gì vậy.” Mộ Tình rất giận dữ kêu lên. Tiêu Lỗi muốn lấy ba lô từ trong tay cô, khiến cô không vui. Tiêu Lỗi cười cười: “Ba lô nặng quá, anh đeo giúp em.” “Không cần anh lo.” Mộ Tình tức giận, trừng mắt liếc anh. Theo bản năng, Tiêu Lỗi đuổi theo cô.
Mộ Tình thấy Tiêu Lỗi vẫn đi sau lưng mình, muốn gọi taxi, mới vừa mở cửa xe, đã bị Tiêu Lỗi cản lại, nhất định không để cô đi.
“Anh đưa em về.” Tiêu Lỗi chơi xấu, túm chiếc ba lô màu xanh của cô lại, ôm thật chặt. Mộ Tình tức giận: “Anh có biết là anh rất đáng ghét hay không? Anh đắc tội với toàn bộ bạn học của em, hiện tại không ai đồng ý làm bản nhảy với em, mẹ em còn phải đến bệnh viện giúp anh nhận lỗi với gia đình người ta, em không muốn gặp lại anh nữa.”
Tiêu Lỗi thấy khuôn mặt của cô xị ra, biết là cô rất tức giận, lúng túng: “Thằng đó nó sờ em, anh nhìn thấy nên tức giận.” “Ai sờ em chứ, đó chỉ là tiếp xúc cơ thể không tránh khỏi trong lúc luyện tập. Hơn nữa, anh là người tốt gì chứ, anh vừa thấy em liền sờ em.” Mộ Tình căm giận, nhớ tới chuyện này liền tức giận, nghĩ đến bình dấm chua Tiêu Lỗi, chỉ có một chuyện nhỏ như vậy cũng ghen.
“Anh làm sao giống thằng đó chứ, anh là bạn trai của em, anh sờ em thì…. Là đạo lý hiển nhiên mà.” Lúc đó, Tiêu Lỗi chỉ mới 19 tuổi, là cái tuổi yêu đương, đánh nhau, gây sự.
“Em chính thức tuyên bố em ghét anh, anh không còn là bạn trai của em nữa, từ giờ trở đi, hai chúng ta không có bất cứ quan hệ gì nữa.” Mộ Tình giận dỗi hất tay Tiêu Lỗi ra, muốn chạy đến ven đường đón xe.
Tiêu Lỗi hổn hển, dùng sức cầm cánh tay cô kéo về, ôm chặt eo cô, muốn hôn cô. Mộ Tình liều mạng tránh né, nhưng mặt của cô chuyển tới chỗ nào, anh cũng đến chỗ đó, chỉ chốc lát sau trên mặt toàn là nước bọt của anh.
Hu hu… Mộ Tình tủi thân khóc lớn, nước mắt nghẹn ngào. Tiêu Lỗi hơi lúng túng, bọn họ quen nhau lâu như vậy, cho đến bây giờ cô chưa bao giờ khóc trước mặt anh.
Tiêu Lỗi cầm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dùng tay lau đi nước mắt của cô, kề sát lại, hôn lên mặt cô: “Mộ Tình, đừng khóc nữa, em nói cái gì anh cũng nghe em hết, em đừng khóc nữa được không?” Cô càng khóc càng lớn, anh dỗ dành thế nào cũng khóc, anh bối rối lo lắng đến nỗi không biết làm sao.
“Dì Diệp đến.” Dưới tình thế cấp bách, Tiêu Lỗi gạt cô. Quả nhiên, Mộ Tình nghe nói như thế thì hết hồn, bị sợ hãi làm cho hết khóc. Từ lúc chuyện Tiêu Lỗi đánh người bị Diệp Hinh Nhiên biết, Diệp Hinh Nhiên đã cảnh cáo Mộ Tình, tính tình của tên nhóc Tiêu Lỗi không tốt, không muốn để hai người họ qua lại nữa.
Không thấy Diệp Hinh Nhiên, Mộ Tình ý thức được mình đã bị mắc mưu Tiêu Lỗi, tủi thân cắn môi nghẹn ngào, tuy rằng tức giận, nhưng nước mắt cũng không chảy ra nữa.
Tiêu Lỗi vòng tay ôm lấy cô, nói nhỏ vào tai cô: “Mộ Tình, là anh quá yêu em, mới không thể khống chế được, mà thằng nhãi múa cặp với em, nhìn người khác bằng nửa con mắt, anh vừa nhìn là biết nó không phải là người tốt, không gạt em đâu, anh nhìn người vô cùng chuẩn xác, nó chính là nhân cơ hội để chiếm tiện nghi của em. Nếu như anh không dạy dỗ nó, sau này nó cướp luôn em thì sao.”
Tiêu Lỗi không hề có ý hối cãi về hành vi đánh người của mình, cho dù đối phương có đến nhà hay đến trường anh làm loạn, anh cũng không hối hận, cô gái của anh, ai cũng không thể đụng vào. Từ nhỏ đến lớn, anh đánh nhau vô số lần với người khác, coi như là thằng nhóc đó không may, không đánh trả được chút nào.
“Anh quá kích động rồi, điều này không tốt cho anh đâu.” Mộ Tình vừa khóc thút thít vừa nói. Anh cũng là sinh viên rồi, lại còn là Học Viện Quân Sự, đánh người là phạm phải kỷ luật, ngộ nhỡ bởi vì chuyện này mà bị nhà trường đuổi học, người trong nhà anh nhất định sẽ trách cô, đạo lý này Diệp Hinh Nhiên cũng đã từng nói với cô.
“Anh bảo đảm với em, sau này sẽ không bao giờ đánh người nữa.” Tiêu Lỗi thề thốt. Mộ Tình nghi ngờ nhìn anh, bĩu môi: “Em không tin anh đâu, anh động một chút thì lại bảo đảm bậy bạ, giống như con sói hoang dã, nói nhiều nhưng không tin được bao nhiêu.”
Tiêu Lỗi vừa nghe xong thì nổi nóng: “Anh bảo đảm bậy bạ khi nào, anh nói được nhưng làm không được với em sao?” Mộ Tình liếc anh một cái: “Nói chung, anh là mẫu người không đáng tin.”
“Anh không đáng tin thế nào, em nói xem, anh sao mà không đáng tin chứ, hễ em nói ra được thì anh không có cách nào bác bỏ, anh lập tức dập đầu với em.” Tiêu Lỗi cũng là một người tâm cao khí ngạo, người khác không được phép nói anh cái gì cả, nhất là cô gái mà anh thích.
Mộ Tình khịt mũi với anh: “Anh chính là một người không đáng tin, em mà tin anh thì em mới là kẻ ngốc, suốt ngày anh nói yêu em, động một chút là không phải thề thốt thì cũng xin thề, thầy em nói, một người mà chỉ nói thì không nên quan tâm, quan trọng là làm như thế nào, anh hả… Hừ, cũng không khác biệt với nam sinh khác, mồm mép tép nhảy.”
Tiêu Lỗi không ngờ cô sẽ nói như thế, nghĩ không ra tuổi cô còn nhỏ như vậy mà cũng hiểu rõ những đạo lý này, cười xòa: “Anh cũng không kém mà, anh hiểu lòng em mà không cần dùng nhiều lời, anh nói anh yêu em cũng không phải là gạt em, lẽ nào em không thích anh nói với em rằng anh yêu em sao? Em đã thích nghe, tại sao anh không thể nói nhiều hơn một chút chứ.”
Mộ Tình cười, cô nghe nhiều lời ba hoa của anh chàng này rồi, bởi vậy Tiêu Lỗi nói một tràng dài, cô cũng không rõ cái nào là thật cái nào là giả. Quen biết anh lâu như vậy, anh vẫn càng lúc càng yêu thương cô hơn, bởi vậy cho dù cô có tức giận, cũng không phải muốn chia tay với anh thật.
Tiêu Lỗi thấy viền mắt cô hồng hồng, trong lòng sinh ra thương tiếc: “Có đói không, chúng ta đi ăn món Nhật đi, ăn xong rồi anh sẽ dẫn em đi ra biển chơi.” “Dạ.” Mộ Tình vừa nghe nói được ra biển chơi, thật vui vẻ.
Chuyện quá khứ còn rõ ràng trước mắt, người ấy cũng đã ngọc nát hương tan. Không bao giờ có thể nuông chiều khi cô làm nũng nữa; không bao giờ có thể ôm cô, dỗ dành cô ngủ nữa; không còn trao đổi suy nghĩ; không còn độ ấm khi hô hấp; trong lòngTiêu Lỗi như có dao, từng nhát từng nhát lăng trì bộ phận mềm nhất trong đó.
Cái ngày mà chôn cất mẹ con Diệp Hinh Nhiên, Diệp Tiểu Phảng báo cho Tiêu Lỗi. Từng là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, bây giờ đã thành một linh hồn lạnh lẽo trong hủ tro cốt, Tiêu Lỗi nhìn hủ tro cốt sắp bị đặt tron huyệt mộ, trong lòng trái lại có một chút bình tĩnh. Bất luận là linh hồn của cô về đâu, trọn kiếp này, tâm trí của anh chính là chốn trở về cuối cùng của cô.
Không rời, không bỏ.
Không oán, không hối hận.
/55
|