Thiện Lương Tử Thần

Chương 3: Luyện Kim Thuật Sĩ(phần Trung)

/88


"Lê, Lê thúc, ta đi đây." A Ngốc để lại một câu, vội vã chạy ra ngoài, ra khỏi cửa, nó tựa hồ cảm giác được toàn thân nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ một khoảnh khắc trước Ca Lí Tư ném Lê thúc sang một bên, từ sâu trong nội tâm nó sinh ra một sự khoan khoái nói không nên lời, Lê thúc so với bánh bao, hình như bánh bao vẫn trọng yếu hơn, huống chi Ca Lí Tư nói qua, sẽ không đánh nó. Không có ai nguyện ý bị đánh, cảm giác đau đớn toàn thân dù sao cũng khó có thể chịu được, ở cùng một chỗ với lão cái gì thuật sĩ này, nhứt định phải tốt hơn ở cùng một chỗ với Lê thúc.

Kỳ thật, chính A Ngốc cũng không phát hiện, nó sở dĩ lựa chọn ở cùng một chỗ với Ca Lí Tư, nguyên nhân chính yếu là do nha đầu lúc gần đi dặn dò.

Ca Lí Tư đi không lẹ để A Ngốc có thể theo kịp dễ dàng, mặc dù bầu trời vẫn u ám như cũ, nhưng A Ngốc lại cảm thấy trong sáng hơn nhiều, "Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy?"

Ca Lí Tư dừng lại cước bộ, nhìn A Ngốc lạnh lùng nói: "Không nên hỏi nhiều, cứ theo sau ta là được."

Thanh âm lạnh như băng làm A Ngốc sợ hãi, sau thời gian dài sống hèn yếu nhu nhược làm cho trong đầu nó căn bản không có một chút ý niệm phản kháng, "Vâng, xin lỗi sư phụ."

Ca Lí Tư xoay người tiếp tục đi về phía trước, trong lòng lão rất vừa lòng, đứa nhỏ này mặc dù ngu ngơ một ít, nhưng cũng rất nghe lời, sau một năm có thể hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của mình! Nghĩ đến chổ này, trên gương mặt già nua của Ca Lí Tư không khỏi toát ra một nụ cười khiến người không lạnh mà run. Nếu A Ngốc nhìn thấy nụ cười này, sợ rằng quyết tâm rời đi của nó sẽ bị dao động. Nhưng nó không nhìn thấy, cũng là vì cùng Ca Lí Tư đồng thời rời Ni Nặc thành, đời nó mới trãi qua kinh nghiệm không tầm thường.

Đi không lâu, Ca Lí Tư mang A Ngốc tới trước một lữ điếm to lớn như cung điện, lão ngẩng đầu đi vào, hai đứa bé giữ cửa vội vã mở cửa lớn ra, cung kính đón lão vào.

A Ngốc nhìn cái cửa lớn bằng vàng trước mặt, miệng không khỏi nuốt nước bọt, địa phương này nó rất quen thuộc, bởi vì nó từng dắt cá ở chỗ này vài lần, Lê thúc từng nói qua với nó, chổ này là lữ điếm lớn nhất Ni Nặc thành, kêu là Khải Luân đại tửu điếm. Sư phụ ở chỗ này sao? Nó theo tiềm thức đi theo vào.

"Đi, đi, đi, ăn mày con ở đâu tới, cút mau." Đứa trẻ cao lớn giữ cửa chặn A Ngốc lại, đuổi nó đi giống như đuổi ruồi nhặng. A Ngốc bị sợ hãi, vội vã đáp lời, hướng một bên đi ra, đi được vài bước, nó ngừng lại, nghĩ thầm: "không đúng, ta đi theo sư phụ tới đây, sư phụ đã đi vào, ta đây cũng phải đi vào." Nghĩ đến chổ này, nó lại đi trở vào, khách khí nói với đứa bé giữ cửa: "Ta đi theo sư phụ tới đây, xin cho ta đi vào?"

Đứa bé giữ cửa phủi phủi bộ lễ phục mới trên người, nhìn thân hình dơ bẩn của A Ngốc, trên mặt toát ra thần sắc hung ác, khinh thường nói: "Người nào là sư phụ mầy, cút xa một chút, đừng làm ô uế chổ này, đồ ăn mày con, còn muốn vào tửu điếm, sao không nhìn lại bản thân."

A Ngốc có chút khẩn trương, mặc dù đầu ốc chậm một chút, nhưng nó cũng biết, bây giờ đã không thể quay đầu lại, tuyệt đối không thể trở về chổ Lê thúc, chỉ có theo sau Ca Lí Tư mới ăn được bánh bao yêu dấu. "Xin, Xin cho ta vào, ta muốn tìm sư phụ của ta." Nó lại khẩn cầu một lần nữa, vẻ lo âu hiện ra trong mắt.

Đứa bé giữ cửa không muốn tiếp tục dây dưa cùng tên ăn mày con trước mặt nữa nên hung ác đi tới A Ngốc, "Con mẹ nó, đồ trơ trẻn, đại gia phải ra tay thôi." Xoay tay phát chưởng muốn đánh tới A Ngốc, ăn mày con giống như vậy hắn đã thấy nhiều, tại Thiên Kim đế quốc, dù đánh chết vài đứa cũng không có người đến tìm hắn làm phiền.

"Chậm đã, nó theo ta tới." Thanh âm Ca Lí Tư vang lên đúng lúc. Kỳ thật, lúc lão vừa tiến vào tửu điếm cũng biết A Ngốc không thể dễ dàng được cho vào, nhưng để xem A Ngốc có một lòng theo mình, nên Ca Lí Tư vẫn không ra can thiệp, rốt cục đứa bé giữ cửa không nhịn được xuất thủ, lão mới kịp thời ngăn cản.

Đứa bé giữ cửa dừng một chút, thu hồi bàn tay lại, nghi hoặc nhìn Ca Lí Tư hỏi: "Tiên sinh, nó thật sự là đi với ngài tới đây?"

Ca Lí Tư từ từ ngẩng đầu, hai đạo hào quang từ dưới áo choàng xạ ra, đứa bé giữ cửa nhất thời rùng mình, toàn thân phát run, vội chạy ra: "Xin lỗi tiên sinh, là ta lỗ mãng, xin mời." Đã từng gặp qua nên hắn tự nhiên biết không nên vây vào vị Ma Pháp Sư trước mặt này, vội vã tạ lỗi, đưa tay thủ thế mời A Ngốc vào.

A Ngốc bước nhanh lên, tới trước mặt Ca Lí Tư, "xin lỗi, sư phụ, ta, ta ……"

"Đi thôi." Ca Lí Tư đã thấy được điều mình muốn từ trong đáy mắt A Ngốc. Nói xong, lão xoay người đi trước, lần này A Ngốc rốt cục cũng lanh lợi một chút, liền đi theo sát bên cạnh Ca Lí Tư, bị nhiều ánh mắt bén nhọn nhìn trên người khiến A Ngốc cảm giác không được tự nhiên, co người, cúi đầu, yên lặng bước theo Ca Lí Tư đi về phía trước.

Ca Lí Tư mang theo A Ngốc đi tới trước một cánh cửa lớn, vừa đẩy cửa bước vào là bị ngay hơi nước nồng nặc đập vào mặt, hơi ấm xuyên qua toàn thân A Ngốc khiến nó không tự giác kêu lên: "Ấm quá a!" Chổ này, phần đông là phòng tắm công cộng của Khải Luân đại tửu điếm, lúc này không có khách, họ thường chỉ tới buổi tối, lúc đó mới có người đến phòng tắm công cộng ngâm nước nóng.

"Tiên sinh ngài vẫn khỏe, có gì có thể phục vụ ngài?" Một người trung niên tới gần Ca Lí Tư vừa khách khí nói, vừa đưa khóe mắt nhìn A Ngốc vài lần đánh giá.

Ca Lí Tư móc từ túi tiền một viên ngọc tím trong suốt, ném cho người trung niên, nói: "Mang đứa nhỏ này đi tắm sạch, tẩy sạch hết dơ bẩn trên người, sau đó mua cho nó một bộ quần áo, nguyên bộ đơn giản, hiểu chưa? Còn thừa bao nhiêu cho ngươi xài."

Trung niên là người phụ trách phòng tắm, mặc dù mùi vị trên người A Ngốc làm hắn cảm thấy rất khó chịu, nhưng vì Ca Lí Tư ra tay rộng rãi, nhất thời khiến hắn mặt mày tươi rói, phải biết rằng, tiền lương một năm của hắn cũng bất quá là năm viên ngọc tím mà thôi, tối thiểu có thể còn thừa một nửa viên ngọc tím này a! "Là, là, tiên sinh, ngài yên tâm, nhất định làm ngài hài lòng. Tam hào, Tứ hào, mau dẫn vị tiểu thiếu gia này đi tắm rửa." Hai gã tráng niên tắm công chạy ra theo tiếng gọi của hắn.

A Ngốc tránh ra phía sau Ca Lí Tư, có chút sợ hãi nhìn hai gã đại hán trước mặt, Ca Lí Tư nói: "Theo chân bọn họ đi tắm, học trò của ta không thể toàn thân dơ bẩn."

Tắm rửa? Từ khi có trí nhớ tới nay, nó cho tới bây giờ đều không có trãi qua sự kiện như vầy, chỉ là trước kia từng thấy Lê thúc ở trong phòng tắm qua, chính mình chà lưng cho hắni, vẻ mặt hắn ngay lúc đó hình như rất thoải mái. Tắm sạch không phải là chuyện xấu gì. Nghĩ đến chổ này, A Ngốc đồng ý một tiếng, theo sau hai gã tắm công đi.

Người trung niên lại gọi một thủ hạ, phân phó hắn đi mua quần áo, sau đó tự mình châm một chén trà thơm bưng đến trước mặt Ca Lí Tư, nói: "Tiên sinh, xin phiền ngài đợi trong chốc lát."

Ca Lí Tư cám ơn một tiếng, ngồi yên lặng trên chiếc ghế lớn mềm mại thoải mái.

Người trung niên định tìm cách tới gần làm quen, nhưng thấy Ca Lí Tư như không dễ dàng tiếp cận, nên từ bỏ, đặt chén trà lên bàn rồi lui về phía sau.

Khoảng một giờ sau, cửa phòng tắm bên trong rốt cục được mở ra, Ca Lí Tư ngẩng đầu nhìn lại, chính mình cũng lấy làm kinh ngạc, đã không thấy tên ăn mày con dơ bẩn, thay vào đó, tiểu nam hài sạch sẽ với mái tóc đen không dài không ngắn vén phía sau, mặc dù hơi gầy nhưng rất trắng trẻo, bộ dáng bình thường, đầy cảm giác đôn hậu, chất phác, nếu không phải có đôi mắt to đen, rất có khả năng bị nhận thành người Thiên Kim, lúc giơ tay nhấc chân lịch sự nhẹ nhàng, ánh mắt cũng không láo liên giống kẻ trộm, nhưng cũng rất ngây ngơ. Ca Lí Tư cũng là từ hình dáng ngơ ngác mà nhận ra, đây chính là đứa học trò mình mới thu nhận.

A Ngốc không thoải mái thao trác quần áo mới trên người, vải bố màu xám mặc dù không phải rất tốt, nhưng mặc vào cũng rất thoải mái, bên ngoài lại lót bông nên cực kỳ ấm áp, nếu soi gương, kể cả nó cũng không nhận ra đứa tiểu hài trong gương chính là nó.

"Tiên sinh, ngài có vừa lòng không?" người trung niên cười hỏi Ca Lí Tư.

Ca Lí Tư gật đầu, vẩy A Ngốc nói: "Chúng ta đi."

A Ngốc gật đầu, bước nhanh theo Ca Lí Tư, hai người đi khỏi phòng tắm.

Nhìn bọn họ rời đi, một đại hán giúp việc tắm rửa vọt tới bên người trung niên nói: "Lão đại, thật sự là quá kinh khủng, đất trên người đứa nhỏ đó nặng chừng vài cân, ta chưa từng có tắm rửa cho ai như thế, mỗi lần kỳ đều có thể được một lượng lớn bùn đất, sướng, thật sự là sướng quá."

Một đại hán giúp việc tắm rửa khác đồng ý nói: "Đúng vậy, thật là sướng quá, đáng tiếc chỉ là mùi vị hơi kém."

Người trung niên không tức giận, cười nói: "Nếu các ngươi thích kỳ cọ như vậy, đi ra ngoài tìm vài tên khất cái chà xát! bùn đất trên người bọn ăn mày này cũng không ít hơn tên tiểu tử kia." hắn vừa nói, vừa cầm viên ngọc tím chơi đùa, trong lòng đã sớm tấu nhạc, hôm nay thu được thêm chút ít, buổi tối có thể đi ra ngoài dạo chơi.

Ca Lí Tư mang A Ngốc trở lại phòng. Phòng vốn có hai giường, sở dĩ lão mang A Ngốc đi tắm là sợ mình không chịu được mùi hôi trên người A Ngốc. Trang trí hoa lệ trong phòng khiến A Ngốc dừng chân ngoài cửa, nó nghi hoặc hỏi chính mình, ta thật sự có thể đi vào sao? "Vào đi." Thanh âm Ca Lí Tư vang lên trả lời chuyện nó tự hỏi.

"Ủn ỉn." vừa vào cửa phòng, bụng A Ngốc kêu lên. Ca Lí Tư quay đầu lại trừng mắt nhìn nó, cởi áo choàng trên người xuống, hỏi: "Ngươi đói à?"

A Ngốc lúc này mới thấy rõ ràng hình dáng Ca Lí Tư, lão và nó khá giống nhau, cũng rất gầy, chỉ là bộ xương Ca Lí Tư rất lớn, có thể chốn được nguyên bộ quần áo, tóc bạc đầy đầu và nhiều nếp nhăn cho biết lão không còn nhỏ tuổi, đôi mắt xanh thâm thúy khiến A Ngốc có chút sợ hãi.

"Trả lời câu hỏi của ta." Ca Lí Tư không tha nói.

"Đúng vậy, ta đói. Ta hôm nay chỉ nếm qua mốt cái bánh bao." A Ngốc đứng dựa vào tường, cẩn thận trả lời.

Ca Lí Tư ngồi trên mép giường cởi giày ra, lão móc từ trong lòng ra một hoàn thuốc, do dự một chút mới ném cho A Ngốc, nói: "Ăn nó."

"Vâng" A Ngốc đáp ứng một tiếng, trực tiếp ném hoàn thuốc vào trong miệng, nó không rõ, viên thuốc nhỏ màu trắng này có tác dụng gì. Hoàn thuốc vừa vào miệng, nó đã bị Ca Lí Tư đánh một chưởng sau ót, đau quá kêu lên một tiếng nôn ra hoàn thuốc. A Ngốc xoa xoa đầu, hỏi: "Sư phụ, sao vậy?."

Ca Lí Tư biết rất nhanh lại bị tên học trò ngu đánh bại, lão lần nữa cầm hoàn thuốc đưa qua, nói: "Bốc vỏ sáp bên ngoài rồi ăn, cả thuốc ngươi cũng chưa từng nếm qua sao?"

A Ngốc nhìn hoàn thuốc tròn trịa, không dám tới nhận lai, hỏi dò: "Sư phụ, ta, ta thật không có nếm qua, cái gì gọi là vỏ sáp?"

Ca Lí Tư thở dài, bốc vỏ sáp bên ngoài hoàn thuốc, từ bên trong lấy ra một hoàn thuốc màu đỏ, mùi thơm ngát nhất thời tỏa khắp phòng, lão một tay kẹp cằm A Ngốc, tay kia cầm hoàn thuốc bỏ vào miệng nó.


/88

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status