Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 71 - Lời Trăn Trối

/162


Trong phòng khách sân bay Không Thiên thuộc liên minh Yến Kinh, hơn ngàn thanh niên nam nữ ngồi trong phòng chờ hưng phấn ríu rít. Nếu như đến gần có thể nghe thấy chủ đề của những thanh niên nam nữ này đều nói về việc sắp đi Tiên Nữ tinh.

Đương nhiên không phải người nào cũng vui vẻ như vậy, Du Hồ Ly đứng lẫn trong mọi người cũng không vui vẻ lắm. Trên thực tế có thể đi vào Tiên Nữ tinh là nguyện vọng lớn nhất của Du Hồ Ly. Sau khi hắn thông qua khảo thí Tiên Nữ tinh đã cố ý xin phép nghỉ một ngày để đi gặp Địch Cửu, hắn muốn nói cho Địch Cửu rằng mình sẽ phải đi Tiên Nữ Tinh. Hắn lại phát hiện Địch Cửu sớm đã không còn ở Đàm Hạnh Đường, không chỉ như thế hắn còn thăm dò được Đàm Hạnh Đường hình như bị liên lụy vào một chút chuyện không tốt, điều này khiến hắn rất lo lắng cho Địch Cửu.

Tuy nói hắn có lòng muốn điều tra rõ xem đến cùng Địch Cửu gặp phải chuyện gì, nhưng thời gian của hắn quá ít chỉ có một ngày, nên hắn chỉ có thể tiếc nuối đem điều này để trong lòng.

Không vui vẻ lắm là vì hắn cảm giác thấy mình đối với Địch Cửu kém xa sự quan tâm của Địch Cửu dành cho hắn. Từ khi quay trở lại học viện trong lòng của hắn vẫn nghĩ, nếu như bản thân Địch Cửu gặp phải chuyện này, liệu có từ bỏ đi Tiên Nữ tinh mà ở lại tìm kiếm hắn hay không?

Nghĩ đến kết quả khiến hắn rất dày vò, cho nên dù đi Tiên Nữ tinh là khát vọng lớn nhất của hắn, vào lúc này hắn cũng chẳng có cách nào cao hứng nổi.

Thẩm Tử Ngữ cũng không vui vẻ lắm, nàng cúi đầu một mực nghĩ đến dì Phương.

Trong quá trình nàng hôn mê không được tiếp nhận bất cứ trị liệu nào. Kể cả cha mẹ nàng cũng không chạy tới Lạc Tân kịp. Chỉ có một kẻ ở phòng nàng lâu nhất chính là Địch Tử Mặc, lúc đó dì Phương còn thuận miệng nói nếu có trị liệu thì cũng do Địch Tử Mặc làm.

Thẩm Tử Ngữ hiểu rất rõ Địch Tử Mặc, mặc dù hắn yêu nàng đến tận xương tủy, Địch Tử Mặc có bao nhiêu tài cán thì trong lòng nàng biết quá rõ rồi.

Nàng sắp đi Tiên Nữ tinh, nếu tìm được cơ duYến thì có lẽ cả đời này nàng cũng sẽ không trở lại Địa Cầu. Nếu thật như thế thì cả đời này nàng cũng không thể nào biết là ai đã cứu nàng.

.........

Bên trong phòng bệnh VIP ở lầu năm của đại học trung y Yến Kinh, một người đàn ông trung niên sắc mặt xám như tro, hai mắt nhắm chặt nằm ở trên giường.

Lúc này một thanh niên cao gầy đi đến, hắn trông thấy người đàn ông trung niên nằm ở trên giường bệnh thì không khỏi thở dài, cẩn thận đi tới đắp chăn cho người đàn ông này.

Đúng lúc này người đàn ông trung niên kia chợt mở mắt, mở miệng nói với vẻ hư nhược:

- Tử Hằng...

- Cha, cha tỉnh rồi sao?

Địch Tử Hằng kích động ngồi xổm xuống, cha của hắn rốt cục đã tỉnh.

Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng, nói chuyện cũng phải gắng sức:

- Con khóa trái cửa lại đi.

- Dạ...

Địch Tử Hằng không hiểu ý của cha lắm, nhưng hắn vẫn làm theo lời cha nói. Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ nghe lời cha thì hắn chỉ nghe lời anh nói.

Sau khi hắn khóa của xong quay lại bên giường, thì cha hắn mới cố gắng nói:

- Tử hằng, cha không sống lâu nữa...

- Cha, con nghĩ cha nên đi bệnh viện tốt nhất Yến Kinh, viện trưởng của đại học Trung Y Dược này mặc dù rất xuất sắc nhưng bệnh viện này đối với bệnh của cha cũng không làm tốt hơn...

Địch Tử Hằng chưa nói xong liền bị Địch Văn Thành nằm ở trên giường bệnh ngắt ngang, hắn nặng nề thở vài tiếng sau đó nói:

- Con nghe ta nói.

Địch Tử Hằng hiển nhiên rất lo lắng cho cha của hắn, vội vàng tạm ngưng chủ đề này lại:

- Cha, xin cha đừng lo lắng.

Địch Văn Thành thở dốc mấy tiếng nữa mới chậm rãi nói

- Ta không lo lắng, ta và viện trưởng Triệu là bạn bè, nếu như không phải ở chỗ này thì ta đã sớm chết.

- Cha...

Địch Tử Hằng còn muốn nói thêm điều gì đó, chỉ là nghĩ đến trạng thái cha mình nên đem lời chuẩn bị nói ra nuốt trở lại.

Địch Văn Thành nhìn Địch Tử Hằng một chút:

- Ta biết mình sắp không xong rồi, con lập tức rời khỏi Yến Kinh, đi tìm anh trai con sau đó con và anh trai hãy mai danh ẩn tích, đi tha hương thật xa.... Đừng mang quá nhiều tiền theo, cũng đừng dùng tất cả mọi thứ bây giờ của con...

Nói một hơi nhiều như vậy, Địch Văn Thành lại thở dốc liên tục thêm lần nữa. Nói thì nói thế, nhưng lo lắng trong mắt hắn cũng không giảm bớt bao nhiêu. Hắn biết rõ hai đứa con trai của mình, bàn về thủ đoạn chiêu trò, gấp một trăm lần nữa cũng không phải đối thủ của người đàn bà kia.

Hắn đã dốc hết toàn lực để sống sót, nhưng thay vào đó sự việc đã không phải hắn có thể khống chế nữa. Hiện tại hắn chỉ hối hận, hối hận không ra tay sớm một chút, dẫn đến kết cục hôm nay. Đến lúc hối hận thì đã quá muộn. Gọi hai đứa con trai tránh né cũng chỉ vì trong lòng còn một chút ảo tưởng có thể giữ được một mạng mà thôi.

Trên thực tế người đàn bà kia ngay cả hắn cũng dám động tới, nếu không dám động đến hai đứa con trai của hắn thì chính hắn cũng không tin.

Địch Tử Hằng ngơ ngác nhìn Địch Văn Thành, hắn không rõ đây là ý gì.

Xem như hắn không còn cách nào được kế thừa tập đoàn của nhà họ Địch, hắn làm con của Địch Văn Thành, có cần phải đi tha hương không? Vả lại không phải nói rằng anh trai đã kiểm tra ra không phải ruột thịt sao? Cha hắn bệnh quá nặng nên nói mê sảng phải không?

Sau khi thở hổn một hồi lâu thì Địch Văn Thành mới ổn định lại được một chút, lúc này mới tiếp tục nói:

- Anh trai con Tử Mặc mới là người thừa kế thật sự của tập đoàn Địch gia, con cùng anh trai con là anh em ruột, điểm khác nhau duy nhất chính là mẹ các con... Ta Địch Văn Thành mặc dù chưa từng chú ý đến hai người anh em các con nhưng không đến mức ngay cả con mình cũng tính sai...

Địch Tử Hằng trầm mặc, chẳng lẽ cha thật sự có chút hồ đồ rồi?

Địch Văn Thành biết ý nghĩ con trai, tiếp tục nói:

- Hiện tại cha rất tỉnh táo... Nhớ kỹ, con rời khỏi cái phòng bệnh này thì lập tức đi tìm kiếm anh trai Tử Mặc của con... mẹ của Tử Mặc tên là Tuần Lãnh Hàn, mẹ của con tên Hình Sương... Đừng do dự chút nào nữa... Người mẹ Hề Tú Mai bây giờ của con và anh em con không có bất cứ quan hệ nào, thứ nàng muốn là tập đoàn Địch gia và bí mật của tập đoàn Địch gia... Đó là sai lầm của ta, tâm ta quá hẹp hòi... Nhớ kỹ đừng đem lời ta nói cho bất luận kẻ nào của Địch gia, dù bất cứ ai...

Địch Văn Thành nói một hơi nhiều như vậy đã hết sức, lại lần nữa nhắm mắt, hắn cũng không nói ra tập đoàn Địch gia có bí mật gì.

Địch Tử Hằng đứng lên, hắn cung kính khom người với người cha đã rơi vào trạng thái ngủ say:

- Thưa cha, con nghe lời cha, sẽ đi tìm anh trai ngay bây giờ.

Giống như cảm nhận được Địch Tử Hằng nghe lời mình, lông mày đang nhíu lại của Địch Văn Thành giãn ra một chút.

...

Sau khi rời khỏi Vong XuYến Sơn Mạch, Địch Cửu cột mái tóc đã dài ra của mình ra phía sau, hắn dự định đi một chuyến tới Lạc Tân gặp Du Hồ Ly một chút, sau đó đi Yến Kinh gặp Tề Hưởng, rồi đi sân bay Không Thiên của liên minh Yến kinh ngồi phi thuyền đi Tiên Nữ tinh.

Đáng tiếc là hắn không có phi kiếm, nếu có phi kiếm thì hắn đã có thể dùng phi kiếm phi hành. Lần này đi Tiên Nữ tinh nhất định phải lấy cho được một thanh phi kiếm.

Điều làm Địch Cửu tiếc nuối là khi hắn đi Lạc Tân cũng không tìm được Du Hồ Ly, cũng không tìm thấy bạn gái Đằng Linh Nhi của Du Hồ Ly. Về sau đến đại học Lạc Bắc nhìn bảng vàng mới biết được Du Hồ Ly đã thông qua được khảo thí Tiên Nữ tinh, đã khởi hành cùng đám đệ tử tinh anh đi Tiên Nữ tinh.

- Anh trai....

Địch Cửu vừa ra khỏi cửa trường đại học Lạc Bắc thì nghe được một tiếng gọi nhỏ.

Do không quen dùng thần niệm nên hắn quay đầu lại theo bản năng lập tức đã nhìn thấy một thanh niên cách đó không xa đeo kính đen, sắc mặt thoáng có chút tái nhợt.

Khi Địch Cửu quay đầu lại, Địch Tử Hằng càng khẳng định mình không nhìn lầm, đích thật là anh trai của hắn. Mặc dù bây giờ anh trai nhìn cường tráng rất nhiều so với trước đó, tinh thần cả người cũng hoàn toàn khác nhau, nhưng tướng mạo lại đúng.

Thấy Địch Tử Hằng mừng rỡ vô cùng bước nhanh tới, Địch Cửu ngừng lại chờ Địch Tử Hằng tới gần hắn mới hỏi:

- Địch Tử Hằng?

- Đúng vậy, anh hai, em là Tử Hằng.

Địch Tử Hằng mừng rỡ nói, hắn và anh trai chí ít cũng đã năm sáu năm không gặp.

Nhưng Địch Cửu không có kích động như Địch Tử Hằng, về phần những tài sản của Dược Phẩm Địch Thị hắn cũng không để trong mắt. Nếu hắn nguyện ý, tiện tay có thể tạo ra một tập đoàn lớn hơn tập đoàn Địch gia gấp mấy lần. Tâm tư hắn không ở nơi này mà toàn bộ tập trung ở việc tu chân.

- Chú tìm anh có chuyện gì không?

Địch Cửu bình thản nói.

Thấy Địch Cửu bình thản như vậy Địch Tử Hằng cũng biết. Anh trai bị mẹ cưỡng ép đuổi ra khỏi Địch gia, những năm này hoàn toàn dựa vào mình, cao hứng khi gặp thằng em là hắn mới là chuyện quái lạ.

- Anh trai, bệnh tình cha đang nguy kịch, em nghĩ rằng mình tìm một chỗ nói chuyện riêng có được không?

Địch Tử Hằng khẩn thiết nhìn Địch Cửu nói.

Ánh mắt Địch Cửu tùy ý nhìn sau lưng Địch Tử Hằng, nhẹ gật đầu:

- Tốt thôi, chú dẫn đường đi.

Trước đó hắn thấy hai kẻ lén lúc đi theo Địch Tử Hằng, là hộ vệ của Địch gia, hiện tại xem ra có lẽ là theo dõi Địch Tử Hằng. Tốt xấu gì Địch Tử Hằng cũng là anh em với kiếp trước của hắn, có nói gì cũng không trì mất bao nhiêu thời gian.

Hơn mười phút sau hai người tới một quán cà phê vắng vẻ ở Lạc Tân.

Sau khi ngồi xuống Địch Tử Hằng liền đem tất cả lời của Địch Văn Thành nói một mạch cho Địch Cửu. Cuối cùng hắn hỏi:

- Anh cảm thấy chúng ta nghe lời cha hay là anh em chúng ta quay trở lại Yến Kinh, đoạt lại tập đoàn Địch gia?

- Ý của chú thế nào?

Địch Cửu hỏi.

Địch Tử Hằng nắm chặt nắm đấm nói:

- Tập đoàn Địch gia là tài sản của chúng ta, tại sao phải cho người đàn bà kia chiếm được? Người đàn bà kia khẳng định là đã dụ dỗ những người còn lại của Địch gia...

Địch Cửu đứng lên vỗ bả vai Địch Tử Hằng cười:

- Đã như vậy thì còn do dự cái gì nữa, đi thôi, về tập đoàn Địch gia Yến Kinh. Có điều chuyện đoạt lại tập đoàn Địch gia chú tự mình đi làm đi, anh giúp chú xem bệnh của cha một chút.

Sở dĩ giúp chuyện này bởi vì Địch Cửu sau khi nói chuyện cùng Địch Tử Hằng thì cảm thấy Tử Hằng cũng coi như là người tốt. Mặc dù hắn cùng Địch Tử Hằng không có bất kỳ liên quan gì, tốt xấu gì cũng là anh em cùng cha khác mẹ với Địch Tử Hằng kiếp trước cảu hắn, cũng coi như nhân quả đi. Còn có một lý do khác là hắn vốn muốn đi Yến Kinh, đã như vậy tiện đường cũng tốt.

- Anh biết xem bệnh?

Địch Tử Hằng không chú ý giọng của Địch Cửu mà chú ý tới việc Địch Tử Mặc biết xem bệnh.

- Biết một chút.

Địch Cửu cười hắc hắc, tranh quyền đoạt lợi của tập đoàn Địch gia thì hắn lười quản. Chờ hắn xem bệnh cho Địch Văn Thành xong sẽ trực tiếp đem những kẻ quơ tay múa chân kia xử lý, sau đó đi Tiên Nữ tinh là được rồi.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

/162

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status