Mạc Hi chậm rãi bình phục cảm xúc từ trong kí ức có liên quan đến Cố An, đột nhiên nói: "Ta có thứ này cho chàng xem." Nàng lấy ra ba mũi tên lấy được trên người Thủy Đạo Tư và Lý Nghĩa, nói tiếp: "Lần đó mũi tên mà đám cung nỏ thủ cướp tiêu dùng cùng với mũi tên tập kích Duệ vương dùng hẳn là cùng loại, chàng xem thử trên này là độc gì?"
Đường Hoan xưa nay cẩn thận, dù là trường kỳ đắm mình trong độc dược cũng vẫn cẩn thận tiếp nhận, nói: "Ừ. Trước không vội. Ta cũng có cái này cho nàng xem." Chỉ thấy hắn từ trong lòng lấy ra một khối vàng thỏi nhỏ, nói: "Đây vốn là một khối mực. Nàng đi rồi ta lại đến địa cung một lần, tỉ mỉ dò xét một phen. Phát hiện cơ hồ trên mỗi một vật đều có dấu hiệu này, vả lại đều in ở nơi cực kì bí ẩn."
Ấn kí đập vào mắt đúng là quen thuộc như thế, Mạc Hi không khỏi cả kinh trong lòng. Trên đó rõ ràng có khắc một con phượng hoàng đẫm máu trông rất sống động, đuôi phượng liệng vòng, khí phách thiên thành, giống hệt dấu hiệu của Mộ Yến Trai! Nàng nhíu chặt mày, trầm ngâm nói: "Trong địa cung có phát hiện ghi chép về số hoàng kim này, hoặc ghi chép về việc xây dựng địa cung không?"
Đường Hoan cũng vẻ mặt ngưng trọng, lắc đầu nói: "Tạm thời còn không tìm được."
"Chuyện này chàng có báo cho trưởng lão biết hay không?"
Đường Hoan vẫn lắc đầu, nói: "Việc này can hệ trọng đại. Ta chỉ nói cho nàng biết."
Mạc Hi gật gật đầu, nói: "Dấu hiệu này độc đáo như thế, hẳn không phải chỉ là trùng hợp. Việc này tuyệt không chôn vùi như vậy. Mộ Yến Trai sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa, nói không chừng đã muốn..." Ngón tay Mạc Hi nhẹ vuốt hình phượng hoàng trên mặt ngoài của khối vàng, thầm nghĩ: hắn biết rõ Mộc Phong Đình vì quan hệ với ta mới đến Đường Môn, lại vẫn tin ta như vậy.
Đường Hoan tự nhiên hiểu được nàng nói chưa hết ý, dịu dàng nói: "Lúc đầu ta sợ nàng cho là ta không tin nàng, nên mới không nhắc tới hắn."
Mạc Hi lắc đầu nói: "Hắn mặc dù đã cứu mạng ta, nay xem ra, chưa chắc đã không có mưu đồ. Làm sao biết hắn không phải vì đi Đường Môn điều tra một phen, mới nói muốn tận mắt thấy tay ta được chữa khỏi." Ngừng một chút, nàng mới lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhu hòa như xuân liễu của Đường Hoan, nói tiếp: "Ngược lại là chàng, người là ta mang đến, chàng lại tin ta như vậy."
Đường Hoan nắm chặt tay nàng, dịu dàng nói: "Chỉ nghĩ đến nàng cơ trí hơn người, lại không biết kỳ thật là đồ ngốc. Nàng là người ta mong được chung sống cả đời, sao ta lại không tin. Hơn nữa, một ngựa về một ngựa, bất luận Mộc Phong Đình thân phận ra sao, chung quy cũng là ân nhân cứu mạng của nàng; bất luận hắn rốt cuộc vì cái gì, ta đều nên cảm kích hắn lần này."
Mạc Hi nghe vậy bỗng nhiên kiễng mũi chân, nhẹ nhàng ở gò má Đường Hoan thật nhanh hôn xuống, sau đó cười như không cười nhìn hắn. Ai ngờ đây cũng là một người ngốc, trong nháy mắt liền ngây ra như phỗng.
Sau một lúc lâu, Đường Hoan mới giải trừ hóa đá, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, kéo Mạc Hi vào trong lòng, thấp giọng lên án nói: "Nàng lại đánh lén ta." Thấy Mạc Hi lại toát ra vẻ mặt nghiêm trang như lúc nãy chọc ghẹo hắn, hắn cuối cùng mới tiếp tục thành thật thừa nhận nói: "Nhưng mà, ta rất thích."
Mạc Hi nghe hắn nói câu này mỗi chữ đều rất nhẹ, đến chữ "thích", không ngờ nhỏ đến không thể nghe thấy, liền lại nổi lên tâm tư trêu đùa hắn, cố ý dùng hai tay câu cổ hắn, đem môi dán bên tai hắn, nói nhỏ: "Ta vốn đang chờ chàng đến đánh lén, ai ngờ chàng vẫn không đến, ta đành phải chủ động thôi." Nói xong, một đôi mắt hắc bạch phân minh xoay tròn đảo qua một vòng, khóe miệng hiện ra ý cười trong vắt.
Đợi hồi lâu Đường Hoan vẫn không nói một lời, Mạc Hi đang buồn bực, chợt thấy hắn nghiêng đầu, môi từ từ tiến qua, lại chỉ nhẹ nhàng dán lên môi nàng liền không hề nhúc nhích.
Mạc Hi không khỏi ngẩn ngơ, cảm thấy hắn run rẩy khẩn trương, trong lòng than thở nói: đứa nhỏ này sợ là ngay cả hôn cũng không biết.
Đang lo lắng có nên đổi khách thành chủ hay không, Đường Hoan lại giống như không chịu trách nhiệm lui ra, cúi đầu, không dám nhìn nàng.
Mạc Hi thấy thế không khỏi thầm nghĩ: đứa nhỏ này ngày sau tránh không được phải dạy dỗ một phen. Trên mặt lại nghiêm nghị nói: "Chàng nói Mộc Phong Đình đã thăm dò ra địa cung hay chưa?"
Đường Hoan đang tâm tư không thuộc về mình, càng không dự đoán được trong thời khắc kiều diễm, Mạc Hi lại hỏi ra một câu như vậy. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt tình triều còn chưa mất, đôi mắt vẫn hiện nước nhàn nhạt. Một lát sau mở miệng, giọng nói đã trở về bình tĩnh, rất chắc chắn nói: "Đường Môn phòng bị rất nghiêm, cho dù hắn võ công trác tuyệt, còn hơn nàng một bậc, hẳn cũng chưa thể đến được địa cung." Ngừng một chút, hắn càng nghiêm túc nói: "Nhưng mà, nếu hắn thật sự là thám tử của Mộ Yến Trai, liền vô cùng có khả năng là vì việc của địa cung mà tới. Nàng phải cẩn thận."
Mạc Hi gật đầu nói: "Yên tâm đi. Ta có chừng mực." Trong lòng nàng biết Đường Môn không phải đi lại tự nhiên như ở mặt ngoài thoạt nhìn. Mộc Phong Đình ở Đường Môn hành động chắc chắn khắp nơi đều bị hạn chế. Nếu Đường Hoan khẳng định như vậy, hẳn là tạm thời không ngại. Thầm nghĩ: trách không được Mộc Phong Đình ngày đó hỏi ta trong lòng có Đường Hoan hay không, thì ra là muốn từ trên người ta tìm kiếm cửa đột phá sao? Nếu quả thực như thế, cũng thật đáng tiếc người bạn như hắn.
Nàng bỗng nhiên lại nghĩ đến một điểm, âm thầm khó hiểu nói: nếu nói Mộc Phong Đình sớm có ý tiếp cận ta, là vì lẫn vào Đường Môn, tựa hồ nói không thông a. Hắn đi Thục Sơn xác thực là có hẹn với Cù Diệu, lúc ấy hắn hẳn không biết sẽ xuất hiện ta và Đường Hoan mới đúng. Chẳng lẽ hắn mượn cơ hội lẫn vào Đường Môn chỉ là ngẫu nhiên?
Đường Hoan thấy nàng trầm tư, nghĩ đến nàng lo lắng việc Mộ Yến Trai, liền nói: "Ta đã phái người đi thăm dò chuyện Mộ Yến Trai, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức."
"Ừ, có điều chàng phải cẩn thận, Mộ Yến Trai tai mắt trải rộng thiên hạ, thế lực không phải là nhỏ, đừng để bọn họ phát hiện mới tốt."
Đường Hoan gật gật đầu. Thầm nghĩ: muốn khi dễ Đường Môn ta cũng không phải dễ dàng như vậy!
"Chàng cũng quá bình tĩnh rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy, không tọa trấn ở Đường Môn lại đến Kim Lăng tới tìm ta."
Đường Hoan nghe giọng nói của nàng có chút oán trách, trong lòng ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Tạm thời không sao."
Mạc Hi nhất thời không có cách nào với hắn.
Kỳ thật, Mạc Hi cũng biết Đường Hoan xưa nay mưu tính kĩ rồi mới hành động, mình cũng chỉ là lo lắng nhiều một phen thôi.
Hai người nói chính sự xong, Đường Hoan thấy bên ngoài sắc xuân tươi đẹp, liền nói: "Chúng ta đi ra ngoài một chút được không?"
Mạc Hi gật gật đầu, thấy Đường Hoan muốn nói lại thôi, không khỏi ngạc nhiên nói: "Làm sao vậy?"
"Nàng nghi ngờ Duệ vương là Cố An, có khai quan kiểm tra hay không?"
Mạc Hi chậm rãi lắc đầu hờ hững nói: "Ta đã vô cùng có lỗi với huynh ấy, sao có thể lại đi quấy nhiễu. Nếu huynh ấy trên trời có linh, biết ta nghi ngờ huynh ấy, không biết khổ sở đến mức nào." Nếu là kiếp trước, Mạc Hi không tin có quỷ thần, nói không chừng sẽ thật sự khai quan chứng thực một phen, nhưng trải qua đời này khiến nàng không thể không tin, tự nhiên sẽ không làm như vậy.
Đường Hoan gật gật đầu nói: "Nên như thế." Ngừng một chút, hắn mới lại trấn an nói: "Y đối với nàng như châu như bảo, nhất định sẽ không hi vọng nàng bởi vì y mà cơ khổ cả đời."
Mạc Hi nghiêng đầu cười nhìn hắn, nói: "Đây là vì chính chàng nói chuyện sao?"
Ai ngờ Đường Hoan lại nghiêm túc nói: "Ta chỉ là suy bụng ta ra bụng người, nếu bản thân ta có gì bất trắc, cũng hi vọng có ai đó có thể thay ta chiếu cố nàng."
Mạc Hi nghe vậy nhất thời không nói gì, lát sau mới hỏi: "Ngày chàng bị thương tay có nói sẽ cho ta một yêu cầu, còn nhớ không?"
"Ta vẫn chờ nàng đến đòi đây."
"Hiện tại có thể đáp ứng ta một chuyện không?"
Đường Hoan mỉm cười nói: "Đương nhiên."
"Chàng phải sống thật tốt, cùng ta, chúng ta cùng nhau sống thật tốt."
Đường Hoan thấy nàng nói nghiêm túc, nhất thời tình triều cuồn cuộn, ôm chặt nàng nói: "Ta đáp ứng nàng, tuyệt không nuốt lời."
Thật lâu sau Đường Hoan mới buông nàng ra, cười hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"
"Ngoại thành Kim Lăng có một chốn đào nguyên, có thể chơi thuyền, chúng ta đến đó được không?" Trong lòng lại nói: xem ra ngày sau không thiếu được lại đến Anh Hoa Tạ tìm hiểu một lần, lại không biết Mộc Phong Đình còn ở đó hay không.
"Được. Đi thôi."
Một chiếc thuyền lá nhỏ nằm trên mặt hồ tĩnh lặng xanh biếc, mỗi khi có gió qua, làm hoa đào trắng trên bờ bay tán loạn như tuyết. Mạc Hi lẳng lặng dựa vào lưng Đường Hoan, ngẩng mặt, cảm nhận độ ấm của mặt trời, thầm nghĩ: có một người yêu để dựa vào, thì ra là tốt như thế.
Nàng lại không biết giờ phút này Đường Hoan cũng nghĩ như vậy.
―――――
Lý Nghĩa ngồi trên ghế thái sư, bưng một chén trà lưu ly mỏng màu vàng chanh, một đôi mày kiếm ngưng trọng hỏi: "Lần này tổn hại bao nhiêu nhân thủ?"
Phùng Thiệu nghe vậy không dám chậm trễ, một gối một tay đụng đất, làm một động tác quân lễ tiêu chuẩn, nói: "Bẩm vương gia, lần này ảnh vệ tổn thất thảm trọng, tổng cộng tổn hại ba mươi người, chỉ còn lại mười người. Thuộc hạ cho rằng lúc này vương gia ở lại Kim Lăng, chỉ sợ, đối phương một kích không trúng chưa chắc sẽ không thừa thắng xông lên. Vương gia không bằng nhanh chóng về kinh đi thôi."
Lý Nghĩa vẻ mặt càng nghiêm túc, trầm tư thật lâu sau mới quyết đoán nói: "Lúc này không thể về kinh, việc truy tra bạc hỏa hao vạn vạn không thể bỏ dở nửa chừng. Bổn vương chỉ là không ngờ bọn họ lại càn rỡ như thế, dám trắng trợn đánh giết vào hình bộ. Việc này nháo lớn cũng tốt, vùng Giang Nam, những người lão Thất xếp vào đều rất trơn tuột, bổn vương vừa vặn mượn cơ hội phát tác một phen, nên giáng chức liền trực tiếp dâng tấu, đám cỏ đầu tường cũng đúng lúc gõ một phen. Phụ hoàng trong lúc tức giận chưa chắc sẽ một mực che chở cho thất đệ." Ngừng một chút, hắn lại nói tiếp: "Kinh thành có tin tức gì truyền đến không?"
"Có. Sở tiểu hầu gia phái thân tín đến Kim Lăng, tựa hồ có ý đầu nhập vào vương gia. Vương gia muốn gặp hay không?"
"Có chuyện mới mẻ như thế à. Thất đệ lại chơi trò gì đây?"
"Trong kinh thành đều đồn đãi Sở Hoài Khanh cùng thất vương gia trở mặt."
"Hở? Đây là vì sao?"
"Nghe nói là vì một nữ nhân."
Lý Nghĩa càng cảm thấy hứng thú nói: "Dạng nữ nhân gì có thể làm Sở tiểu hầu gia phản bội thất đệ?"
"Nghe nói là một ca nữ của Túy Hoa Âm, nghệ danh Hồng Tiêu, có dung mạo chim sa cá lặn, một khúc xướng xong, lụa đỏ vô số, kinh thành công tử đều ngưỡng mộ."
Lý Nghĩa nhẹ nhàng nheo đôi mắt phượng hẹp dài, đầu ngón tay nhẹ gõ cạnh chén, trào phúng nói: "Cũng không biết vở diễn lần này, rốt cuộc là xông quan giận dữ vì hồng nhan, hay là Chu Du đánh Hoàng Cái đây."
Ngừng một chút, môi mỏng của hắn cong lên một nụ cười nhạt nhẽo, nói: "Cũng được. Bổn vương sẽ gặp người đó. Xem bọn chúng chơi trò gì."
Cúc Thủy Các.
Lý Nghĩa ngồi trong gian chữ Trúc một mình phẩm trà. Đối phương so với vương gia như hắn còn ra vẻ hơn, dám chậm chạp không xuất hiện, hắn cũng bảo trì bình thản, nhưng vừa đợi chính là nửa canh giờ.
Nghe được tiếng bước chân, hắn liếc mắt ra lệnh cho Phùng Thiệu. Phùng Thiệu lập tức tiến lên rót một ly trà, lui qua một bên.
Người tới thắt lưng vòng mỹ ngọc, phong độ nhẹ nhàng thân dài như cây ngọc, khóe miệng mỉm cười. Chính là Sở Hoài Khanh. Tiểu đồng đi theo phía sau đương nhiên là Tử Thù.
Lý Nghĩa biết Sở Hoài Khanh không có võ công, cũng bội phục hắn dám quyết đoán đơn đao đi gặp mặt.
Phùng Thiệu cùng Tử Thù không đợi hai vị chủ tử phân phó, đã lui ra ngoài.
"Tiểu hầu gia mời ngồi."
"Vương gia khách khí."
"Sao tiểu hầu gia lại một mình đến Kim Lăng?"
"Có chút việc nhà cần xử lý."
Lý Nghĩa nghe hắn nói như thế cũng không tiện truy vấn.
"Lần này cầu kiến vương gia là muốn hỏi một chút, ngài có ý nghĩ gì đối với vị trí kia."
Lý Nghĩa nghe hắn đi thẳng vào vấn đề, liền mỉm cười, nói: "Nhất định phải có được."
Sở Hoài Khanh không nghĩ hắn không kiêng dè như thế, ngược lại sửng sốt, lập tức cười rộ lên, nói: "Vương gia thật có khí phách." Ngừng một chút, hắn nói tiếp: "Tại hạ nguyện giúp vương gia một tay, không biết ý vương gia thế nào?"
"Bổn vương tự nhiên cầu còn không được. Chỉ là..."
Sở Hoài Khanh hiểu rõ nói: "Vương gia không cần nghi hoặc, kinh thành đồn đãi ta phản bội thất vương là thật, hai người chúng ta tranh một ca nữ cũng là thật. Nhưng mà..." Hắn cố ý ngừng ở đây không nói tiếp.
Lý Nghĩa đã định trước cũng không hỏi, chỉ nói: "Tiểu hầu gia chắc đã khát rồi, mời uống chén trà. Mới tới Kim Lăng, bổn vương nên thay ngươi đón gió tẩy trần, hôm nay không nói chuyện quốc sự, chỉ luận phong nguyệt."
Sở Hoài Khanh biết nghe lời phải nói: "Như thế rất tốt. Cung kính không bằng tuân mệnh. Chỉ là hại vương gia tốn kém." Thầm nghĩ: hắn cũng thật là bình tĩnh, quả nhiên là nhân vật lớn.
"Đâu có, không cần khách khí."
Cái gọi là đón gió tẩy trần đương nhiên phải có rượu.
Mới ba ly rượu hổ phách xuống bụng, Sở Hoài Khanh đã nhìn ly rượu lưu ly trước mặt ngâm thơ: "Thiểm thiểm tửu liêm chiêu túy khách. Thâm thanh lục thụ ần đề oanh (mành rượu lập lòe gọi khách say, rừng sâu cây xanh chim oanh hót – đại khái là thế). Rượu hổ phách này nên dùng chung ngọc lưu ly để đựng."
Lý Nghĩa không ngừng mời rượu, Sở Hoài Khanh cũng không cự tuyệt.
Như thế ngươi tới ta đi, uống đến nửa canh giờ.
Lý Nghĩa hàng năm lãnh binh, tửu lượng có thể nói là ngàn chén không say, ngay cả rượu mạnh hắn cũng dùng chén lớn uống qua. So ra, Sở Hoài Khanh hàng năm ở kinh thành sống an nhàn sung sướng còn kém xa. Y lại thể nhược, cho nên nhân phẩm không xấu, nhưng tửu phẩm lại không tốt. Giờ phút này đã có vẻ say, hàm hồ nói: "Nghĩ đến Sở Hoài Khanh ta chính là con cháu của đệ nhất tể tướng Sở Thương bổn triều, nay lại sa sút đến mức này, phụ tá cho người không vì trí tuệ mà được chủ thượng ưu ái, lại phải tặng nữ nhân xu nịnh. Ha, thật buồn cười." Tiếng cười kia lại mang theo vài phần cuồng tính.
Lý Nghĩa đạm thanh nói: "Tiểu hầu gia nói là Hồng Tiêu?"
Nghe hai chữ Hồng Tiêu, Sở tiểu hầu gia luôn luôn tao nhã không ngờ lại đập vỡ cái chén, giận dữ nói: "Đúng vậy! Không thể tưởng được vương gia ở Kim Lăng cũng nghe nói. Nàng vốn là một ca cơ, cho thì cho. Ta chỉ là nuốt không trôi cơn tức này."
"Tiểu hầu gia làm gì phải thế. Tiểu hầu gia phải hiểu được đạo lý co được dãn được. Liền ngay cả bổn vương mấy ngày trước bị người đuổi giết suýt nữa mất mạng, không phải cũng phải tạm thời ẩn nhẫn sao."
Sở Hoài Khanh ngạc nhiên nói: "Người nào lớn mật như thế? Dám xuống tay với vương gia?" Ngừng một chút, hắn giống như giật mình, liền tỉnh táo lại, lập tức giải thích: "Vương gia gặp chuyện ta thật sự không biết. Thất vương gia đã nhiều ngày nay chưa từng triệu kiến tại hạ."
Lý Nghĩa ha ha cười, nói: "Bổn vương chỉ là khuyên giải một phen, không phải nghi ngờ tiểu hầu gia."
"Vương gia đương nhiên lòng dạ rộng lớn như trời quang trăng sáng, nhưng tại hạ vẫn cần biểu lộ cõi lòng."
Mạc Hi đang ở cách vách nghe thế thầm nghĩ: nam tử thay đổi minh chủ cũng giống như nữ tử tái giá, vô cùng kiêng kị. Cổ đại chú trọng gái tốt không lấy hai chồng, phụ tá cũng như vậy. Tuy nói chim khôn chọn cành mà đậu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nhưng làm sao biết người chủ thứ hai trong lòng sẽ không có khúc mắc. Nếu không phải nghi ngờ là Hoàng Cái (gián điệp) mà Chu Du bên kia phái tới, thì cũng sẽ lo lắng ngươi đã có thể đi ăn máng khác lần một, khó bảo toàn sẽ không đi ăn máng khác lần hai. Hơn nữa phụ tá cho Lý Kỳ vị hoàng tử đang cạnh tranh chức vụ hoàng đế này, hành động đi ăn máng khác lại càng tối kỵ. Thất hoàng tử lại là kẻ lòng dạ ác độc, khó bảo toàn sẽ không vì vĩnh tuyệt hậu hoạn mà giết người diệt khẩu. Hơn nữa việc này so với đi ăn máng khác về tính chất là khác biệt a, thời hiện đại chỉ quan tâm không thể tiết lộ cơ mật buôn bán của chủ lúc trước, cổ đại làm như thế hoàn toàn đồng nghĩa với phản bội. Công tử này dám đi ăn máng khác, không muốn sống nữa à?
Kế tiếp bên kia "bùm" một tiếng liền không có động tĩnh.
Lát sau lại nghe thấy hai tiếng bước chân một nặng một nhẹ, có lẽ nhẹ là Phùng Thiệu, nặng là Tử Thù.
Chỉ nghe Lý Nghĩa nói: "Tử Thù, tiểu hầu gia nhà ngươi say rồi, ngươi hầu hạ cho tốt." Ngừng một chút, hắn lại nói: "Phùng Thiệu, ngươi thay bổn vương cùng Tử Thù đưa tiểu hầu gia trở về."
"Vương gia xin yên tâm."
"Dạ."
Mạc Hi thầm nghĩ: có lẽ mới vừa rồi "bùm" một tiếng là Sở Hoài Khanh say ngã.
Đợi bốn người kia lui hết, tiếng bước chân xa dần. Mạc Hi cùng Đường Hoan liếc nhau, trăm miệng một lời nói: "Nàng/ chàng thấy thế nào?"
Mạc Hi mỉm cười, nói: "Sở Hoài Khanh nhận ra ta. Cũng biết thân phận của ta."
Đường Hoan chau mày, nói: "Lí do vì sao?"
Mạc Hi đem việc tổ chức đuổi giết hai người xếp hạng một, hai (chi tiết chương 4) đơn giản trình bày một lần, nhẹ giọng nói: "Hắn đến Giang Nam hơn phân nửa là vì Duệ vương. Không đến mức làm khó một nhân vật nhỏ như ta đâu." Thầm nghĩ: hắn một người uống hồng trà dưỡng vị như vậy, sao có thể không biết tiết chế tùy ý uống say chứ.
Đường Hoan nắm tay nàng nói: "Nếu vậy thì tốt." Ngừng một chút, hắn nói tiếp: "Đúng rồi, nàng bảo ta tra loại độc trên đầu tên đã có manh mối." Thấy Mạc Hi hứng thú nhìn hắn, Đường Hoan cười thay nàng rót một ly trà, nói: "Loại độc này tên là Mộng Cách, có thể khiến người ta không đau không ngứa mà chết đi, giống như đang ngủ. Vả lại một khi vào cơ thể, trên thi thể người chết sẽ không tra ra trúng độc. Mộng Cách chỉ có tộc Xích Diễm ở quan ngoại mới có, bởi vì độc này cần dùng đến một loại thảo dược đặc biệt, tên Cách thảo. Cách thảo tập tính độc đáo, chuyên sống ở nơi lạnh khủng khiếp, ở quan nội ngược lại không dễ sống sót. Hơn nữa Cách thảo một khi hái xuống, trong một canh giờ sẽ héo rũ, cho nên phải được chế thành thuốc trong một canh giờ này, nếu không cho dù miễn cưỡng làm thuốc cũng sẽ mất tác dụng."
Mạc Hi nhíu mi, nhẹ giọng nói: "Nói cách khác Mộng Cách phải chế tạo tại chỗ." Ngừng một chút, nàng trầm ngâm nói: "Ta biết một người có loại độc này. Nhưng ta hi vọng việc này không liên quan đến hắn."
Đường Hoan nói: "Có thể khiến nàng khó xử như thế, là Mộc Phong Đình sao?"
Mạc Hi gật đầu nói: "Phải. Mộc Phong Đình từng nói là ở chỗ người khác có được. Người như hắn kết bạn khắp nơi, cũng không kỳ quái. Nhưng mà hôm cướp tiêu có rất nhiều tên, mặc dù ta không dám khẳng định trên mỗi cây tên đều có độc, nhưng nhìn tình hình ngày đó cũng có thể thấy phần lớn là có độc. Nói cách khác cần dùng lượng lớn Mộng Cách."
"Cách thảo đối với người tộc Xích Diễm mà nói là cực kỳ trân quý, cũng không dễ có. Bởi vì Cách thảo chỉ kết hạt vào mùa thu, lúc này hái Cách thảo xuống chế độc mới dùng được. Nhưng bình thường người tộc Xích Diễm hái Cách thảo không phải dùng để chế độc, mà là dùng để ngâm rượu. Thân Cách thảo không những không có độc, dùng Cách thảo ngâm rượu, còn có thể có một mùi thơm ngát đặc biệt, uống vào có thể lưu thông máu chống lạnh."
"Nói cách khác có thể có được lượng lớn Cách thảo biện pháp hữu hiệu nhất chính là phái người đóng quân lâu dài, đợi mùa thu hái xuống, sau đó lập tức chế thuốc. Nhưng thất hoàng tử vì sao phải phí nhiều công sức, dùng Mộng Cách loại độc dược này? Mộc Phong Đình lần trước dùng Mộng Cách là vì sợ đệ tử Thục Sơn truy tra đến trên người chúng ta. Nhưng thất hoàng tử không cần phải cố kỵ như thế, trên mũi tên dùng độc gì cũng có thể giết người, sao hắn phải dùng Mộng Cách hiếm có?" Mạc Hi suy nghĩ một lát đột nhiên nói: "Hay cho một chiêu vu oan giá họa. Nếu Mộng Cách chỉ ở Xích Diễm mới có, Duệ vương Lý Nghĩa lại trường kỳ đóng quân tại biên quan, chống lại Xích Diễm, hiển nhiên dễ dàng có được Mộng Cách. Chỉ là độc này rốt cuộc là thất hoàng tử làm ra, hay là tổ chức làm ra?"
Mạc Hi bỗng nhiên cảm thấy tay mình căng thẳng, biết Đường Hoan lo lắng cho nàng, mỉm cười với hắn, chuyển đề tài: "Đúng rồi, lần trước chàng nói phái người đi thăm dò tin tức Mộ Yến Trai, có tiến triển gì không?"
Đường Hoan lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Không có. Mộ Yến Trai lập nghiệp từ việc sáng tác, ở mặt ngoài thoạt nhìn không có gì không ổn. Chỉ là Mộ Yến Trai hiện tại đã phát triển lớn mạnh, nếu bị bọn họ phát hiện hành động của Đường Môn, ngược lại đốt lửa lên người."
"Ừm. Chàng phải cẩn thận."
"Việc của địa cung trước khi ta và nàng phát hiện, chỉ có mấy trưởng lão biết. Nếu Mộc Phong Đình thật sự là thám tử của Mộ Yến Trai, vậy hắn từ đâu biết được tin tức mới tìm tới cửa..."
"Chàng là sợ trong Đường Môn có người đem tin tức tiết lộ ra ngoài, thậm chí trong những trưởng lão đức cao vọng trọng cũng có người của Mộ Yến Trai, cho nên không dám cùng bọn họ thương nghị?"
Đường Hoan vẻ mặt ngưng trọng nói: "Đúng vậy."
Mạc Hi biết hắn chấp chưởng toàn bộ Đường Môn cũng không phải chuyện dễ dàng, liền lật bàn tay, nắm tay hắn, cổ vũ.
Đường Hoan biết tâm ý của nàng, vẻ mặt thả lỏng, cười nhìn nàng nói: "Nàng yên tâm, chúng ta nhất định có thể thoát khỏi những thứ hỗn loạn này!"
"Ừm. Ta tin chàng." Thầm nghĩ: cũng tin bản thân ta. Nói không chừng ngày ấy tại Anh Hoa Tạ tổ chức đã dùng Mộng Cách để diệt khẩu. Mặc dù không thể kiểm chứng, nhưng tình trạng sau khi trúng độc lại giống nhau như đúc.
Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên nói: "Cám ơn chàng đem Bích Lưu châu cho ta." Thầm nghĩ: bằng không nhiều độc dược, ám tiễn như vậy, nói không chừng cô nương ta đã sớm trúng chiêu, xuyên trở về. Trở về có chỗ tốt của trở về, chỉ là phải thương lượng với tác giả, đem hắn cùng về sẽ có chút khó khăn.
Đường Hoan cười nói: "Đó cũng không phải là ta đưa cho nàng. Là chính nàng cướp đi."
"Không tình nguyện như vậy à, vậy trả lại cho chàng là được rồi."
Chỉ là một câu nói đùa, ai ngờ Đường Hoan bỗng nhiên một tay ôm nàng vào lòng, nghiêm nghị nói: "Không được nói bậy!"
Mạc Hi vẫn là lần đầu tiên thấy hắn trước mặt mình cứng rắn như thế, không khỏi sững sốt, một lát sau mới vươn hai tay câu cổ hắn, dùng trán tựa vào hắn, nghiêm túc nói: "Chàng yên tâm. Ta sẽ không chết. Nhất định sẽ không."
Đường Hoan nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, dịu dàng nói: "Ta cho nàng đều là ta cam tâm tình nguyện, không cần nàng trả. Ta đã đáp ứng nàng sẽ sống tốt, nàng cũng phải đáp ứng ta. Chuyện nguy hiểm cố gắng đừng làm, đều giao cho ta."
"Được." Mạc Hi ngoài miệng đáp ứng trong lòng lại nói: có một số việc cho dù ta muốn né tránh, nó cũng sẽ tự mình tìm tới cửa.
Đường Hoan xưa nay cẩn thận, dù là trường kỳ đắm mình trong độc dược cũng vẫn cẩn thận tiếp nhận, nói: "Ừ. Trước không vội. Ta cũng có cái này cho nàng xem." Chỉ thấy hắn từ trong lòng lấy ra một khối vàng thỏi nhỏ, nói: "Đây vốn là một khối mực. Nàng đi rồi ta lại đến địa cung một lần, tỉ mỉ dò xét một phen. Phát hiện cơ hồ trên mỗi một vật đều có dấu hiệu này, vả lại đều in ở nơi cực kì bí ẩn."
Ấn kí đập vào mắt đúng là quen thuộc như thế, Mạc Hi không khỏi cả kinh trong lòng. Trên đó rõ ràng có khắc một con phượng hoàng đẫm máu trông rất sống động, đuôi phượng liệng vòng, khí phách thiên thành, giống hệt dấu hiệu của Mộ Yến Trai! Nàng nhíu chặt mày, trầm ngâm nói: "Trong địa cung có phát hiện ghi chép về số hoàng kim này, hoặc ghi chép về việc xây dựng địa cung không?"
Đường Hoan cũng vẻ mặt ngưng trọng, lắc đầu nói: "Tạm thời còn không tìm được."
"Chuyện này chàng có báo cho trưởng lão biết hay không?"
Đường Hoan vẫn lắc đầu, nói: "Việc này can hệ trọng đại. Ta chỉ nói cho nàng biết."
Mạc Hi gật gật đầu, nói: "Dấu hiệu này độc đáo như thế, hẳn không phải chỉ là trùng hợp. Việc này tuyệt không chôn vùi như vậy. Mộ Yến Trai sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa, nói không chừng đã muốn..." Ngón tay Mạc Hi nhẹ vuốt hình phượng hoàng trên mặt ngoài của khối vàng, thầm nghĩ: hắn biết rõ Mộc Phong Đình vì quan hệ với ta mới đến Đường Môn, lại vẫn tin ta như vậy.
Đường Hoan tự nhiên hiểu được nàng nói chưa hết ý, dịu dàng nói: "Lúc đầu ta sợ nàng cho là ta không tin nàng, nên mới không nhắc tới hắn."
Mạc Hi lắc đầu nói: "Hắn mặc dù đã cứu mạng ta, nay xem ra, chưa chắc đã không có mưu đồ. Làm sao biết hắn không phải vì đi Đường Môn điều tra một phen, mới nói muốn tận mắt thấy tay ta được chữa khỏi." Ngừng một chút, nàng mới lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhu hòa như xuân liễu của Đường Hoan, nói tiếp: "Ngược lại là chàng, người là ta mang đến, chàng lại tin ta như vậy."
Đường Hoan nắm chặt tay nàng, dịu dàng nói: "Chỉ nghĩ đến nàng cơ trí hơn người, lại không biết kỳ thật là đồ ngốc. Nàng là người ta mong được chung sống cả đời, sao ta lại không tin. Hơn nữa, một ngựa về một ngựa, bất luận Mộc Phong Đình thân phận ra sao, chung quy cũng là ân nhân cứu mạng của nàng; bất luận hắn rốt cuộc vì cái gì, ta đều nên cảm kích hắn lần này."
Mạc Hi nghe vậy bỗng nhiên kiễng mũi chân, nhẹ nhàng ở gò má Đường Hoan thật nhanh hôn xuống, sau đó cười như không cười nhìn hắn. Ai ngờ đây cũng là một người ngốc, trong nháy mắt liền ngây ra như phỗng.
Sau một lúc lâu, Đường Hoan mới giải trừ hóa đá, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, kéo Mạc Hi vào trong lòng, thấp giọng lên án nói: "Nàng lại đánh lén ta." Thấy Mạc Hi lại toát ra vẻ mặt nghiêm trang như lúc nãy chọc ghẹo hắn, hắn cuối cùng mới tiếp tục thành thật thừa nhận nói: "Nhưng mà, ta rất thích."
Mạc Hi nghe hắn nói câu này mỗi chữ đều rất nhẹ, đến chữ "thích", không ngờ nhỏ đến không thể nghe thấy, liền lại nổi lên tâm tư trêu đùa hắn, cố ý dùng hai tay câu cổ hắn, đem môi dán bên tai hắn, nói nhỏ: "Ta vốn đang chờ chàng đến đánh lén, ai ngờ chàng vẫn không đến, ta đành phải chủ động thôi." Nói xong, một đôi mắt hắc bạch phân minh xoay tròn đảo qua một vòng, khóe miệng hiện ra ý cười trong vắt.
Đợi hồi lâu Đường Hoan vẫn không nói một lời, Mạc Hi đang buồn bực, chợt thấy hắn nghiêng đầu, môi từ từ tiến qua, lại chỉ nhẹ nhàng dán lên môi nàng liền không hề nhúc nhích.
Mạc Hi không khỏi ngẩn ngơ, cảm thấy hắn run rẩy khẩn trương, trong lòng than thở nói: đứa nhỏ này sợ là ngay cả hôn cũng không biết.
Đang lo lắng có nên đổi khách thành chủ hay không, Đường Hoan lại giống như không chịu trách nhiệm lui ra, cúi đầu, không dám nhìn nàng.
Mạc Hi thấy thế không khỏi thầm nghĩ: đứa nhỏ này ngày sau tránh không được phải dạy dỗ một phen. Trên mặt lại nghiêm nghị nói: "Chàng nói Mộc Phong Đình đã thăm dò ra địa cung hay chưa?"
Đường Hoan đang tâm tư không thuộc về mình, càng không dự đoán được trong thời khắc kiều diễm, Mạc Hi lại hỏi ra một câu như vậy. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trên mặt tình triều còn chưa mất, đôi mắt vẫn hiện nước nhàn nhạt. Một lát sau mở miệng, giọng nói đã trở về bình tĩnh, rất chắc chắn nói: "Đường Môn phòng bị rất nghiêm, cho dù hắn võ công trác tuyệt, còn hơn nàng một bậc, hẳn cũng chưa thể đến được địa cung." Ngừng một chút, hắn càng nghiêm túc nói: "Nhưng mà, nếu hắn thật sự là thám tử của Mộ Yến Trai, liền vô cùng có khả năng là vì việc của địa cung mà tới. Nàng phải cẩn thận."
Mạc Hi gật đầu nói: "Yên tâm đi. Ta có chừng mực." Trong lòng nàng biết Đường Môn không phải đi lại tự nhiên như ở mặt ngoài thoạt nhìn. Mộc Phong Đình ở Đường Môn hành động chắc chắn khắp nơi đều bị hạn chế. Nếu Đường Hoan khẳng định như vậy, hẳn là tạm thời không ngại. Thầm nghĩ: trách không được Mộc Phong Đình ngày đó hỏi ta trong lòng có Đường Hoan hay không, thì ra là muốn từ trên người ta tìm kiếm cửa đột phá sao? Nếu quả thực như thế, cũng thật đáng tiếc người bạn như hắn.
Nàng bỗng nhiên lại nghĩ đến một điểm, âm thầm khó hiểu nói: nếu nói Mộc Phong Đình sớm có ý tiếp cận ta, là vì lẫn vào Đường Môn, tựa hồ nói không thông a. Hắn đi Thục Sơn xác thực là có hẹn với Cù Diệu, lúc ấy hắn hẳn không biết sẽ xuất hiện ta và Đường Hoan mới đúng. Chẳng lẽ hắn mượn cơ hội lẫn vào Đường Môn chỉ là ngẫu nhiên?
Đường Hoan thấy nàng trầm tư, nghĩ đến nàng lo lắng việc Mộ Yến Trai, liền nói: "Ta đã phái người đi thăm dò chuyện Mộ Yến Trai, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức."
"Ừ, có điều chàng phải cẩn thận, Mộ Yến Trai tai mắt trải rộng thiên hạ, thế lực không phải là nhỏ, đừng để bọn họ phát hiện mới tốt."
Đường Hoan gật gật đầu. Thầm nghĩ: muốn khi dễ Đường Môn ta cũng không phải dễ dàng như vậy!
"Chàng cũng quá bình tĩnh rồi, xảy ra chuyện lớn như vậy, không tọa trấn ở Đường Môn lại đến Kim Lăng tới tìm ta."
Đường Hoan nghe giọng nói của nàng có chút oán trách, trong lòng ngọt ngào, nhẹ giọng nói: "Tạm thời không sao."
Mạc Hi nhất thời không có cách nào với hắn.
Kỳ thật, Mạc Hi cũng biết Đường Hoan xưa nay mưu tính kĩ rồi mới hành động, mình cũng chỉ là lo lắng nhiều một phen thôi.
Hai người nói chính sự xong, Đường Hoan thấy bên ngoài sắc xuân tươi đẹp, liền nói: "Chúng ta đi ra ngoài một chút được không?"
Mạc Hi gật gật đầu, thấy Đường Hoan muốn nói lại thôi, không khỏi ngạc nhiên nói: "Làm sao vậy?"
"Nàng nghi ngờ Duệ vương là Cố An, có khai quan kiểm tra hay không?"
Mạc Hi chậm rãi lắc đầu hờ hững nói: "Ta đã vô cùng có lỗi với huynh ấy, sao có thể lại đi quấy nhiễu. Nếu huynh ấy trên trời có linh, biết ta nghi ngờ huynh ấy, không biết khổ sở đến mức nào." Nếu là kiếp trước, Mạc Hi không tin có quỷ thần, nói không chừng sẽ thật sự khai quan chứng thực một phen, nhưng trải qua đời này khiến nàng không thể không tin, tự nhiên sẽ không làm như vậy.
Đường Hoan gật gật đầu nói: "Nên như thế." Ngừng một chút, hắn mới lại trấn an nói: "Y đối với nàng như châu như bảo, nhất định sẽ không hi vọng nàng bởi vì y mà cơ khổ cả đời."
Mạc Hi nghiêng đầu cười nhìn hắn, nói: "Đây là vì chính chàng nói chuyện sao?"
Ai ngờ Đường Hoan lại nghiêm túc nói: "Ta chỉ là suy bụng ta ra bụng người, nếu bản thân ta có gì bất trắc, cũng hi vọng có ai đó có thể thay ta chiếu cố nàng."
Mạc Hi nghe vậy nhất thời không nói gì, lát sau mới hỏi: "Ngày chàng bị thương tay có nói sẽ cho ta một yêu cầu, còn nhớ không?"
"Ta vẫn chờ nàng đến đòi đây."
"Hiện tại có thể đáp ứng ta một chuyện không?"
Đường Hoan mỉm cười nói: "Đương nhiên."
"Chàng phải sống thật tốt, cùng ta, chúng ta cùng nhau sống thật tốt."
Đường Hoan thấy nàng nói nghiêm túc, nhất thời tình triều cuồn cuộn, ôm chặt nàng nói: "Ta đáp ứng nàng, tuyệt không nuốt lời."
Thật lâu sau Đường Hoan mới buông nàng ra, cười hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"
"Ngoại thành Kim Lăng có một chốn đào nguyên, có thể chơi thuyền, chúng ta đến đó được không?" Trong lòng lại nói: xem ra ngày sau không thiếu được lại đến Anh Hoa Tạ tìm hiểu một lần, lại không biết Mộc Phong Đình còn ở đó hay không.
"Được. Đi thôi."
Một chiếc thuyền lá nhỏ nằm trên mặt hồ tĩnh lặng xanh biếc, mỗi khi có gió qua, làm hoa đào trắng trên bờ bay tán loạn như tuyết. Mạc Hi lẳng lặng dựa vào lưng Đường Hoan, ngẩng mặt, cảm nhận độ ấm của mặt trời, thầm nghĩ: có một người yêu để dựa vào, thì ra là tốt như thế.
Nàng lại không biết giờ phút này Đường Hoan cũng nghĩ như vậy.
―――――
Lý Nghĩa ngồi trên ghế thái sư, bưng một chén trà lưu ly mỏng màu vàng chanh, một đôi mày kiếm ngưng trọng hỏi: "Lần này tổn hại bao nhiêu nhân thủ?"
Phùng Thiệu nghe vậy không dám chậm trễ, một gối một tay đụng đất, làm một động tác quân lễ tiêu chuẩn, nói: "Bẩm vương gia, lần này ảnh vệ tổn thất thảm trọng, tổng cộng tổn hại ba mươi người, chỉ còn lại mười người. Thuộc hạ cho rằng lúc này vương gia ở lại Kim Lăng, chỉ sợ, đối phương một kích không trúng chưa chắc sẽ không thừa thắng xông lên. Vương gia không bằng nhanh chóng về kinh đi thôi."
Lý Nghĩa vẻ mặt càng nghiêm túc, trầm tư thật lâu sau mới quyết đoán nói: "Lúc này không thể về kinh, việc truy tra bạc hỏa hao vạn vạn không thể bỏ dở nửa chừng. Bổn vương chỉ là không ngờ bọn họ lại càn rỡ như thế, dám trắng trợn đánh giết vào hình bộ. Việc này nháo lớn cũng tốt, vùng Giang Nam, những người lão Thất xếp vào đều rất trơn tuột, bổn vương vừa vặn mượn cơ hội phát tác một phen, nên giáng chức liền trực tiếp dâng tấu, đám cỏ đầu tường cũng đúng lúc gõ một phen. Phụ hoàng trong lúc tức giận chưa chắc sẽ một mực che chở cho thất đệ." Ngừng một chút, hắn lại nói tiếp: "Kinh thành có tin tức gì truyền đến không?"
"Có. Sở tiểu hầu gia phái thân tín đến Kim Lăng, tựa hồ có ý đầu nhập vào vương gia. Vương gia muốn gặp hay không?"
"Có chuyện mới mẻ như thế à. Thất đệ lại chơi trò gì đây?"
"Trong kinh thành đều đồn đãi Sở Hoài Khanh cùng thất vương gia trở mặt."
"Hở? Đây là vì sao?"
"Nghe nói là vì một nữ nhân."
Lý Nghĩa càng cảm thấy hứng thú nói: "Dạng nữ nhân gì có thể làm Sở tiểu hầu gia phản bội thất đệ?"
"Nghe nói là một ca nữ của Túy Hoa Âm, nghệ danh Hồng Tiêu, có dung mạo chim sa cá lặn, một khúc xướng xong, lụa đỏ vô số, kinh thành công tử đều ngưỡng mộ."
Lý Nghĩa nhẹ nhàng nheo đôi mắt phượng hẹp dài, đầu ngón tay nhẹ gõ cạnh chén, trào phúng nói: "Cũng không biết vở diễn lần này, rốt cuộc là xông quan giận dữ vì hồng nhan, hay là Chu Du đánh Hoàng Cái đây."
Ngừng một chút, môi mỏng của hắn cong lên một nụ cười nhạt nhẽo, nói: "Cũng được. Bổn vương sẽ gặp người đó. Xem bọn chúng chơi trò gì."
Cúc Thủy Các.
Lý Nghĩa ngồi trong gian chữ Trúc một mình phẩm trà. Đối phương so với vương gia như hắn còn ra vẻ hơn, dám chậm chạp không xuất hiện, hắn cũng bảo trì bình thản, nhưng vừa đợi chính là nửa canh giờ.
Nghe được tiếng bước chân, hắn liếc mắt ra lệnh cho Phùng Thiệu. Phùng Thiệu lập tức tiến lên rót một ly trà, lui qua một bên.
Người tới thắt lưng vòng mỹ ngọc, phong độ nhẹ nhàng thân dài như cây ngọc, khóe miệng mỉm cười. Chính là Sở Hoài Khanh. Tiểu đồng đi theo phía sau đương nhiên là Tử Thù.
Lý Nghĩa biết Sở Hoài Khanh không có võ công, cũng bội phục hắn dám quyết đoán đơn đao đi gặp mặt.
Phùng Thiệu cùng Tử Thù không đợi hai vị chủ tử phân phó, đã lui ra ngoài.
"Tiểu hầu gia mời ngồi."
"Vương gia khách khí."
"Sao tiểu hầu gia lại một mình đến Kim Lăng?"
"Có chút việc nhà cần xử lý."
Lý Nghĩa nghe hắn nói như thế cũng không tiện truy vấn.
"Lần này cầu kiến vương gia là muốn hỏi một chút, ngài có ý nghĩ gì đối với vị trí kia."
Lý Nghĩa nghe hắn đi thẳng vào vấn đề, liền mỉm cười, nói: "Nhất định phải có được."
Sở Hoài Khanh không nghĩ hắn không kiêng dè như thế, ngược lại sửng sốt, lập tức cười rộ lên, nói: "Vương gia thật có khí phách." Ngừng một chút, hắn nói tiếp: "Tại hạ nguyện giúp vương gia một tay, không biết ý vương gia thế nào?"
"Bổn vương tự nhiên cầu còn không được. Chỉ là..."
Sở Hoài Khanh hiểu rõ nói: "Vương gia không cần nghi hoặc, kinh thành đồn đãi ta phản bội thất vương là thật, hai người chúng ta tranh một ca nữ cũng là thật. Nhưng mà..." Hắn cố ý ngừng ở đây không nói tiếp.
Lý Nghĩa đã định trước cũng không hỏi, chỉ nói: "Tiểu hầu gia chắc đã khát rồi, mời uống chén trà. Mới tới Kim Lăng, bổn vương nên thay ngươi đón gió tẩy trần, hôm nay không nói chuyện quốc sự, chỉ luận phong nguyệt."
Sở Hoài Khanh biết nghe lời phải nói: "Như thế rất tốt. Cung kính không bằng tuân mệnh. Chỉ là hại vương gia tốn kém." Thầm nghĩ: hắn cũng thật là bình tĩnh, quả nhiên là nhân vật lớn.
"Đâu có, không cần khách khí."
Cái gọi là đón gió tẩy trần đương nhiên phải có rượu.
Mới ba ly rượu hổ phách xuống bụng, Sở Hoài Khanh đã nhìn ly rượu lưu ly trước mặt ngâm thơ: "Thiểm thiểm tửu liêm chiêu túy khách. Thâm thanh lục thụ ần đề oanh (mành rượu lập lòe gọi khách say, rừng sâu cây xanh chim oanh hót – đại khái là thế). Rượu hổ phách này nên dùng chung ngọc lưu ly để đựng."
Lý Nghĩa không ngừng mời rượu, Sở Hoài Khanh cũng không cự tuyệt.
Như thế ngươi tới ta đi, uống đến nửa canh giờ.
Lý Nghĩa hàng năm lãnh binh, tửu lượng có thể nói là ngàn chén không say, ngay cả rượu mạnh hắn cũng dùng chén lớn uống qua. So ra, Sở Hoài Khanh hàng năm ở kinh thành sống an nhàn sung sướng còn kém xa. Y lại thể nhược, cho nên nhân phẩm không xấu, nhưng tửu phẩm lại không tốt. Giờ phút này đã có vẻ say, hàm hồ nói: "Nghĩ đến Sở Hoài Khanh ta chính là con cháu của đệ nhất tể tướng Sở Thương bổn triều, nay lại sa sút đến mức này, phụ tá cho người không vì trí tuệ mà được chủ thượng ưu ái, lại phải tặng nữ nhân xu nịnh. Ha, thật buồn cười." Tiếng cười kia lại mang theo vài phần cuồng tính.
Lý Nghĩa đạm thanh nói: "Tiểu hầu gia nói là Hồng Tiêu?"
Nghe hai chữ Hồng Tiêu, Sở tiểu hầu gia luôn luôn tao nhã không ngờ lại đập vỡ cái chén, giận dữ nói: "Đúng vậy! Không thể tưởng được vương gia ở Kim Lăng cũng nghe nói. Nàng vốn là một ca cơ, cho thì cho. Ta chỉ là nuốt không trôi cơn tức này."
"Tiểu hầu gia làm gì phải thế. Tiểu hầu gia phải hiểu được đạo lý co được dãn được. Liền ngay cả bổn vương mấy ngày trước bị người đuổi giết suýt nữa mất mạng, không phải cũng phải tạm thời ẩn nhẫn sao."
Sở Hoài Khanh ngạc nhiên nói: "Người nào lớn mật như thế? Dám xuống tay với vương gia?" Ngừng một chút, hắn giống như giật mình, liền tỉnh táo lại, lập tức giải thích: "Vương gia gặp chuyện ta thật sự không biết. Thất vương gia đã nhiều ngày nay chưa từng triệu kiến tại hạ."
Lý Nghĩa ha ha cười, nói: "Bổn vương chỉ là khuyên giải một phen, không phải nghi ngờ tiểu hầu gia."
"Vương gia đương nhiên lòng dạ rộng lớn như trời quang trăng sáng, nhưng tại hạ vẫn cần biểu lộ cõi lòng."
Mạc Hi đang ở cách vách nghe thế thầm nghĩ: nam tử thay đổi minh chủ cũng giống như nữ tử tái giá, vô cùng kiêng kị. Cổ đại chú trọng gái tốt không lấy hai chồng, phụ tá cũng như vậy. Tuy nói chim khôn chọn cành mà đậu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nhưng làm sao biết người chủ thứ hai trong lòng sẽ không có khúc mắc. Nếu không phải nghi ngờ là Hoàng Cái (gián điệp) mà Chu Du bên kia phái tới, thì cũng sẽ lo lắng ngươi đã có thể đi ăn máng khác lần một, khó bảo toàn sẽ không đi ăn máng khác lần hai. Hơn nữa phụ tá cho Lý Kỳ vị hoàng tử đang cạnh tranh chức vụ hoàng đế này, hành động đi ăn máng khác lại càng tối kỵ. Thất hoàng tử lại là kẻ lòng dạ ác độc, khó bảo toàn sẽ không vì vĩnh tuyệt hậu hoạn mà giết người diệt khẩu. Hơn nữa việc này so với đi ăn máng khác về tính chất là khác biệt a, thời hiện đại chỉ quan tâm không thể tiết lộ cơ mật buôn bán của chủ lúc trước, cổ đại làm như thế hoàn toàn đồng nghĩa với phản bội. Công tử này dám đi ăn máng khác, không muốn sống nữa à?
Kế tiếp bên kia "bùm" một tiếng liền không có động tĩnh.
Lát sau lại nghe thấy hai tiếng bước chân một nặng một nhẹ, có lẽ nhẹ là Phùng Thiệu, nặng là Tử Thù.
Chỉ nghe Lý Nghĩa nói: "Tử Thù, tiểu hầu gia nhà ngươi say rồi, ngươi hầu hạ cho tốt." Ngừng một chút, hắn lại nói: "Phùng Thiệu, ngươi thay bổn vương cùng Tử Thù đưa tiểu hầu gia trở về."
"Vương gia xin yên tâm."
"Dạ."
Mạc Hi thầm nghĩ: có lẽ mới vừa rồi "bùm" một tiếng là Sở Hoài Khanh say ngã.
Đợi bốn người kia lui hết, tiếng bước chân xa dần. Mạc Hi cùng Đường Hoan liếc nhau, trăm miệng một lời nói: "Nàng/ chàng thấy thế nào?"
Mạc Hi mỉm cười, nói: "Sở Hoài Khanh nhận ra ta. Cũng biết thân phận của ta."
Đường Hoan chau mày, nói: "Lí do vì sao?"
Mạc Hi đem việc tổ chức đuổi giết hai người xếp hạng một, hai (chi tiết chương 4) đơn giản trình bày một lần, nhẹ giọng nói: "Hắn đến Giang Nam hơn phân nửa là vì Duệ vương. Không đến mức làm khó một nhân vật nhỏ như ta đâu." Thầm nghĩ: hắn một người uống hồng trà dưỡng vị như vậy, sao có thể không biết tiết chế tùy ý uống say chứ.
Đường Hoan nắm tay nàng nói: "Nếu vậy thì tốt." Ngừng một chút, hắn nói tiếp: "Đúng rồi, nàng bảo ta tra loại độc trên đầu tên đã có manh mối." Thấy Mạc Hi hứng thú nhìn hắn, Đường Hoan cười thay nàng rót một ly trà, nói: "Loại độc này tên là Mộng Cách, có thể khiến người ta không đau không ngứa mà chết đi, giống như đang ngủ. Vả lại một khi vào cơ thể, trên thi thể người chết sẽ không tra ra trúng độc. Mộng Cách chỉ có tộc Xích Diễm ở quan ngoại mới có, bởi vì độc này cần dùng đến một loại thảo dược đặc biệt, tên Cách thảo. Cách thảo tập tính độc đáo, chuyên sống ở nơi lạnh khủng khiếp, ở quan nội ngược lại không dễ sống sót. Hơn nữa Cách thảo một khi hái xuống, trong một canh giờ sẽ héo rũ, cho nên phải được chế thành thuốc trong một canh giờ này, nếu không cho dù miễn cưỡng làm thuốc cũng sẽ mất tác dụng."
Mạc Hi nhíu mi, nhẹ giọng nói: "Nói cách khác Mộng Cách phải chế tạo tại chỗ." Ngừng một chút, nàng trầm ngâm nói: "Ta biết một người có loại độc này. Nhưng ta hi vọng việc này không liên quan đến hắn."
Đường Hoan nói: "Có thể khiến nàng khó xử như thế, là Mộc Phong Đình sao?"
Mạc Hi gật đầu nói: "Phải. Mộc Phong Đình từng nói là ở chỗ người khác có được. Người như hắn kết bạn khắp nơi, cũng không kỳ quái. Nhưng mà hôm cướp tiêu có rất nhiều tên, mặc dù ta không dám khẳng định trên mỗi cây tên đều có độc, nhưng nhìn tình hình ngày đó cũng có thể thấy phần lớn là có độc. Nói cách khác cần dùng lượng lớn Mộng Cách."
"Cách thảo đối với người tộc Xích Diễm mà nói là cực kỳ trân quý, cũng không dễ có. Bởi vì Cách thảo chỉ kết hạt vào mùa thu, lúc này hái Cách thảo xuống chế độc mới dùng được. Nhưng bình thường người tộc Xích Diễm hái Cách thảo không phải dùng để chế độc, mà là dùng để ngâm rượu. Thân Cách thảo không những không có độc, dùng Cách thảo ngâm rượu, còn có thể có một mùi thơm ngát đặc biệt, uống vào có thể lưu thông máu chống lạnh."
"Nói cách khác có thể có được lượng lớn Cách thảo biện pháp hữu hiệu nhất chính là phái người đóng quân lâu dài, đợi mùa thu hái xuống, sau đó lập tức chế thuốc. Nhưng thất hoàng tử vì sao phải phí nhiều công sức, dùng Mộng Cách loại độc dược này? Mộc Phong Đình lần trước dùng Mộng Cách là vì sợ đệ tử Thục Sơn truy tra đến trên người chúng ta. Nhưng thất hoàng tử không cần phải cố kỵ như thế, trên mũi tên dùng độc gì cũng có thể giết người, sao hắn phải dùng Mộng Cách hiếm có?" Mạc Hi suy nghĩ một lát đột nhiên nói: "Hay cho một chiêu vu oan giá họa. Nếu Mộng Cách chỉ ở Xích Diễm mới có, Duệ vương Lý Nghĩa lại trường kỳ đóng quân tại biên quan, chống lại Xích Diễm, hiển nhiên dễ dàng có được Mộng Cách. Chỉ là độc này rốt cuộc là thất hoàng tử làm ra, hay là tổ chức làm ra?"
Mạc Hi bỗng nhiên cảm thấy tay mình căng thẳng, biết Đường Hoan lo lắng cho nàng, mỉm cười với hắn, chuyển đề tài: "Đúng rồi, lần trước chàng nói phái người đi thăm dò tin tức Mộ Yến Trai, có tiến triển gì không?"
Đường Hoan lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Không có. Mộ Yến Trai lập nghiệp từ việc sáng tác
"Ừm. Chàng phải cẩn thận."
"Việc của địa cung trước khi ta và nàng phát hiện, chỉ có mấy trưởng lão biết. Nếu Mộc Phong Đình thật sự là thám tử của Mộ Yến Trai, vậy hắn từ đâu biết được tin tức mới tìm tới cửa..."
"Chàng là sợ trong Đường Môn có người đem tin tức tiết lộ ra ngoài, thậm chí trong những trưởng lão đức cao vọng trọng cũng có người của Mộ Yến Trai, cho nên không dám cùng bọn họ thương nghị?"
Đường Hoan vẻ mặt ngưng trọng nói: "Đúng vậy."
Mạc Hi biết hắn chấp chưởng toàn bộ Đường Môn cũng không phải chuyện dễ dàng, liền lật bàn tay, nắm tay hắn, cổ vũ.
Đường Hoan biết tâm ý của nàng, vẻ mặt thả lỏng, cười nhìn nàng nói: "Nàng yên tâm, chúng ta nhất định có thể thoát khỏi những thứ hỗn loạn này!"
"Ừm. Ta tin chàng." Thầm nghĩ: cũng tin bản thân ta. Nói không chừng ngày ấy tại Anh Hoa Tạ tổ chức đã dùng Mộng Cách để diệt khẩu. Mặc dù không thể kiểm chứng, nhưng tình trạng sau khi trúng độc lại giống nhau như đúc.
Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên nói: "Cám ơn chàng đem Bích Lưu châu cho ta." Thầm nghĩ: bằng không nhiều độc dược, ám tiễn như vậy, nói không chừng cô nương ta đã sớm trúng chiêu, xuyên trở về. Trở về có chỗ tốt của trở về, chỉ là phải thương lượng với tác giả, đem hắn cùng về sẽ có chút khó khăn.
Đường Hoan cười nói: "Đó cũng không phải là ta đưa cho nàng. Là chính nàng cướp đi."
"Không tình nguyện như vậy à, vậy trả lại cho chàng là được rồi."
Chỉ là một câu nói đùa, ai ngờ Đường Hoan bỗng nhiên một tay ôm nàng vào lòng, nghiêm nghị nói: "Không được nói bậy!"
Mạc Hi vẫn là lần đầu tiên thấy hắn trước mặt mình cứng rắn như thế, không khỏi sững sốt, một lát sau mới vươn hai tay câu cổ hắn, dùng trán tựa vào hắn, nghiêm túc nói: "Chàng yên tâm. Ta sẽ không chết. Nhất định sẽ không."
Đường Hoan nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng, dịu dàng nói: "Ta cho nàng đều là ta cam tâm tình nguyện, không cần nàng trả. Ta đã đáp ứng nàng sẽ sống tốt, nàng cũng phải đáp ứng ta. Chuyện nguy hiểm cố gắng đừng làm, đều giao cho ta."
"Được." Mạc Hi ngoài miệng đáp ứng trong lòng lại nói: có một số việc cho dù ta muốn né tránh, nó cũng sẽ tự mình tìm tới cửa.
/68
|