Thí Thiền

Chương 94 - Kim Sư Hóa Áo Giáp!

/138




Mà lúc này đây, về phần hai người đối chiến trên đàn, trên người Giang Vô Hoạn tầng băng mỏng nguyên bản dùng để phòng ngự, thế nhưng lúc này trong nháy mắt đã tan rã, hơn nữa còn hóa thành các giọt nước, bắn ra xung quanh. Giọt nước vừa mới bắn đi, thì giống như ở xung quanh đụng phải tường lửa, không ngờ trên không trung phát ra tiếng xèo xèo, nháy mắt tất cả đều hóa thành hơi nước, bốc hơi biến mất hết!

Giang sư huynh, đa tạ! Trác Tri Viễn thu lại tầng bạch sắc hỏa diễm bảo bọc xung quanh cơ thể, chắp tay nói.

Giang Vô Hoạn trên mặt cũng không có lộ ra biểu tình khó coi gì, chỉ là ôm quyền : Trác sư đệ quả nhiên dũng mãnh! Vi huynh bội phục! Dứt lời, rất tiêu sái khởi thân nhảy xuống dưới đàn, trở lại đứng bên cạnh Dịch Đông Lai, thật giống như bản thân mình căn bản không có bị thua.

Mà trên thực tế, Giang Vô Hoạn cùng Trác Tri Viễn khi đi lên đàn có nói chuyện với nhau, đó chính là Giang Vô Hoạn hy vọng Trác Tri Viễn có thể cùng chính mình một chiêu phân thắng bại, vô luận ai thua ai thắng, cũng đừng để Tần Phỉ chiếm được tiện nghi.

Tại trong một mảnh tiếng than thở không thể tưởng tượng nổi, lại xuất hiện lên một thanh âm cực kỳ tức giận : Vô sỉ quá! Lại có thể lấy phương thức này tiết kiệm thể lực và chân khí! Hừ! Trác Tri Viễn, ngươi chớ có cho là ngươi dưới tình huống sung sức là ta không thể đả bại ngươi!

Ở hai trận luận võ khác cơ bản rất khó hấp dẫn chú ý của nhiều người, thậm chiến song phương đối chiến còn có chút uể oải, dù sao, hai tổ đối chiến của nhóm người Trác Tri Viễn thật sự là quá hấp dẫn, thế nên ngoài trận đối chiến của bọn hắn, mấy trận khác đều có vẻ buốn chán vô vị.

Rất nhanh, đã đến lượt song phương mang thẻ số bốn giáp ất đối chiến, cũng chính là Dịch Đông Lai đấu Trần Nhất Tân, đây cũng là một trong những trận chiến hấp dẫn nhất của ngày hôm nay.

Dịch Đông Lai tự nhiên là lên đàn trước, mà sau khi Mạc Tuân ở trên đàn đọc tên Trần Nhất Tân, hắn cũng chậm rãi hướng trên đàn đi đến, khi đi ngang qua người Trác Tri Viễn, thì thấp giọng nói với Trác Tri Viễn một câu : Xem ra vị sư huynh này đối với ngươi thành kiến rất lớn a bất quá ngươi yên tâm, hắn sẽ không có cơ hội hướng ngươi khiêu chiến. Ngươi bảo tồn toàn bộ thực lực chuẩn bị cùng ta phân chia cao thấp đi.

Trác Tri Viễn gật gật đầu cũng không có nói gì, Trần Nhất Tân lúc này mới mới thả cước bộ, rất nhanh đi lên đàn.

Sau khi đi lên, Dịch Đông Lai nhìn nhìn Trần Nhất Tân, tuy rằng trên mặt mang ý cười, nhưng mà trong lòng cũng biết Trần Nhất Tân tuyệt đối một đại kình địch của mình, ưu thế lớn nhất của chính mình là chân quyết cùng công pháp tu luyện so với của Trần Nhất Tân cao hơn một bậc về phần tu trì cùng công lực của bản thân, e rằng có chút không bằng hắn.

Nhìn lướt qua Mạnh Vân Cao dưới đài, Dịch Đông Lai hướng Trần Nhất Tân mở miệng nói : Trần sư đệ, trận chiến vừa rồi giữa Giang sư đệ cùng Trác sư đệ ngươi cũng đã thấy rồi, nếu như ngươi cũng không muốn bị Mạnh Vân Cao chiếm được tiện nghi, không bằng chúng ta cũng tranh thủ tại trong vòng một chiêu phân ra thắng bại được không?

Trần Nhất Tân ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Dịch Đông Lai, chậm rãi nói từng chữ : Trác Tri Viễn là đối thủ của ta, không phải ngươi!

Tuy rằng lời này nghe tương đối chẳng có liên quan gì đến vấn đề của Dịch Đông Lai nêu ra, nhưng mà ở trong tai Dịch Đông Lai, cũng phi thường hiểu rõ ý tứ trong lời nói này. Trần Nhất Tân căn bản là không để Mạnh Vân Cao ở trong lòng, thậm chí càng không để Dịch Đông Lai trong mắt, vô luận Dịch Đông Lai lựa chọn phương thức thắng thua như thế nào, hắn cũng đều sẽ cố gắng trong thời gian ngắn nhất đánh bại đối phương. Lời nói vừa rồi của Dịch Đông Lai, xem ra là có chút thừa thãi.

Trong lòng sinh ra buồn bực, nên Dịch Đông Lai cũng không hề nói thêm cái gì, chỉ là theo lễ tiết chắp tay : Một khi đã như vậy, Trần sư đệ, xin mời!

Trần Nhất Tân cũng liền ôm quyền : Dịch sư huynh mời!

Sau khi nói xong, hai chân tách ra, vững vàng ở thế trung bình tấn, rồi sau đó đưa tay ra phía sau lưng rút trường kiếm ra, hoành ở trước ngực, tư thế kia rõ ràng là chờ đợi Dịch Đông Lai xuất thủ trước.

Thật quá càn rỡ! Chống lại ta cư nhiên còn dám chờ ta xuất thủ trước!!

Dịch Đông Lai trong lòng giận dữ, rốt cục cũng rút ra vũ khí của mình.

Binh khi của Dịch Đông Lai tuyệt đối là là một kiện kỳ môn bình khí, nắm trong tay, nhìn giống như cánh tay hắn đột nhiên dài ra hai thước vậy, cái chuối ngắn ngủn cầm ở trong tay, đằng trước nhô ra nhìn giống như móng vuốt của một con thú. Toàn thân vàng óng, tựa như toàn bộ là do hoàng kim rèn ra, nhưng ánh sáng chói lọi tản mát ra thì khó mà hoàng kim bình thường có thể so sánh. Vàng óng lấp lánh, rất là hấp dẫn ánh mắt người ta.

Tại trong Thanh Nguyên Sơn, có thể chỉ mỗi mình Trác Tri Viễn đối với loại binh khí này còn không rõ lắm, chứ những người khác đều sớm biết được, thú trảo trong tay Dịch Đông Lai là một loại binh khí có tiếng tăm vô cùng lừng lẫy trong thông huyền giới. Binh khí này vốn là bảo vật gia truyền của hắn, chẳng qua là bậc cha chú của hắn tổng cộ có ba người, lại không thể được tổ phụ của hắn đem binh khí này truyền cho, ngược lại là đợi cho Dịch Đông Lai sau khi sanh ra chọn đồ vật đoán tương lai, rõ ràng ở trước mặt hắn bày ra cũng vài chục thứ mới lạ, thế nhưng đứa trẻ Dịch Đông Lai khi ấy lại bò thẳng đến chỗ tổ phụ của hắn, hơn nữa còn bắt trúng lấy thú trảo ông nội của hắn giấu ở phía sau.

Tên của thú trảo này là kim sư trảo, năm đầu ngón tay sắc bén vô cùng, cắt kim đoạn ngọc chẳng khác gì phá vỡ một khối đậu hũ bình thường.

Hơn nữa, kim sư trảo này công dụng lớn nhất tuyệt không phải là sự sắc bén, đối với một vài người có hiểu biết về kim sư trảo này mà nói, công dụng lớn nhất của kim sư trảo này kỳ thật không phải dùng để giết địch, mà là dùng để phòng thủ. Khi cần thiết, kim sư trảo có thể hóa thành một kiện kim sư áo giáp, đem người sử dụng bao bọc lại bên trong, không lộ ra bất kì một khe hở nào, trừ phi có thể vô cùng mạnh mẽ trực tiếp từ bên ngoài áo giáp đem chân khí đánh xuyên qua đả thương người bên trong, nếu không thì có rất ít binh khí có thể tổn thại đến kim sư áo giáp này.

Dịch Đông Lai sau khi lấy ra kim sư trảo, thì liền trực tiếp quơ kim sư trảo mãnh liệt đánh lên đỉnh đầu Trần Nhất Tân một trảo. Phía trên đầu ngón tay, ngũ đạo kim mang phóng ra, rồi lập tức ngưng tụ thành một đầu sư tử, râu tóc dựng đứng giương nanh múa vuốt đánh về phía Trần Nhất Tân. Hai chân trước giống như đôi tay người, không ngờ có thể tiến thoái theo một quy tắc định sẵn.

Trần Nhất Tân cũng là không hoảng hốt, đối với chiêu thức Dịch Đông Lai giở ra, hắn như đã chuẩn bị kỹ càng, sớm đã biết Dịch Đông Lai có vũ khí là kim sư trảo, hắn lại như thế nào có thể không lưu tâm đến?

Một kiếm chếm về mãnh sư kim trảo do kim quang biến thành, mặc dù là chạm vào kim quang hư ảo, nhưng nó cũng phát ra tiếng vang thanh thúy của kim chúc chạm nhau. Một người một sư rất nhanh trên đàn tế quấn lấy nhau.

Mà Dịch Đông Lai kỳ thật cũng không có dễ dàng, đừng tưởng rằng mãnh sư do kim sư trảo kia huyễn hóa ra cùng Trần Nhất Tân quấn lấy nhau là hắn có thể thoải mái đứng ở một bên xem kịch hay, nếu có bổn sự như vây, hắn còn không bằng xông lên trước lấy hai đánh một đem Trần Nhất Tân đả bại.

Kim sư này tuy rằng dũng mãnh, nhưng lại cũng hoàn toàn phải dựa vào một luồng thiền niệm của Dịch Đông Lai bám theo khống chế chỉ huy, hơn nữa loại phương thức giao thủ này, tuy rằng khả năng bị thương được đề thấp, đồng thời đề cao sức chiến đấu lúc đối địch, nhưng lại vô cùng hao phí thiền niệm cũng chân khí. Nếu không phải Dịch Đông Lai muốn nhanh chóng thu thập Trần Nhất Tân, không để cho Mạnh Vân Cao chiếm được tiện nghi, hắn cũng sẽ không vừa lên liền vận dụng chiêu này.


/138

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status