Thí Chủ Mau Tỉnh Lại
Chương 62: Cung vàng điện ngọc, điện Cửu trùng thiên trên trời, không có chàng bên cạnh, vẫn là trăm năm cô đơn
/64
|
Gió bắc lạnh thấu xương quét qua, thổi bay tuyết đọng trên mái hiên. Mây đen trĩu nặng từ chân trời kéo đến, đất trời ngập tràn vẻ xơ xác tiêu điều.
Sau khi danh sách được cống bố, bài vị của tổ phụ được thờ ở đài Thần Minh. Tôi bận bịu chăm sóc Hi Âm, vẫn chưa đi bái lạy người. Giờ Ngọ ngày hôm đó, tôi bảo An An lui đi, một mình ra khỏi điện Chiêu Dương, dọc theo cầu thang uốn lượn vòng quanh, đi đến đài Thần Minh cao nhất kinh thành.
Trong đài Thần Minh thờ phụng đế vương và công thần đắc lực các triều, tôi dâng hương, thành kính quỳ lạy.
Cái gọi là có tâm sẽ linh, có phải chỉ cần có đủ thành kính hay không, thần phật trên trời và liệt tổ liệt tông có thể nghe được thỉnh cầu của tôi, khiến Hi Âm sớm ngày tỉnh lại?
Tôi chậm rãi bước qua hành lang dài u ám, trong đài Thần Minh một khoảng tĩnh lặng, chỉ có khói bay lượn lờ.
Trong bức họa, tổ phụ mặt mũi hiền từ, trong sự hòa ái có vài phần uy nghiêm, giống như đang mỉm cười chăm chú nhìn tôi.
Tôi chưa bao giờ thấy tổ phụ, đến nay mới biết dáng vẻ của người như vậy. Nếu năm đó kiếp nạn kia không phát sinh, tổ phụ vẫn còn ở nhân gian, hiện giờ triều đình nước Hứa có thể có quang cảnh khác hay không?
Tôi quỳ gối trước án, chắp hai tay lại, "Tổ phụ, cháu gái bất tài Tri Tuyết đến thăm người. Tri Tuyết khốn khó bên ngoài nhiều năm, hiện giờ cũng được nhận tổ quy tông, cuộc đời này nhất định sẽ tuân theo khí khái của tổ phụ, không dám phụ sự trọng vọng của người".
"Ba ngày nữa, cháu sẽ tuyên bố di ngôn của tiên đế. Cháu không biết sẽ mang đến mưa gió như nào cho triều đình nước Hứa, cháu cũng không biết cháu có thể đối mặt một mình hay không. Chư vương như hổ rình mồi, trong lòng triều thần có kế hoạch nham hiểm, triều chính không có ai chủ trì đại cục. Cháu phải cẩn thận từng bước, không thể có chút sai lầm...Tổ phụ, ngài cúc cung tận tụy vì giang sơn nước Hứa, làm dân chúng an vui, khiến man di thần phục. Cháu sợ cháu gây ra sơ xuất gì đó khiến sai lầm không thể vãn hồi. Người ở trên trờ có linh, hãy phù hộ lần này cháu sẽ bình an vượt qua. Người ở trên trời có linh...cũng xin phù hộ...bq sớm ngày tỉnh lại...". Tôi sụt sịt, cổ họng không khỏi nghẹn ngào, mắt cũng mờ mịt.
"Cháu muốn bảo vệ đế vị, cháu không muốn suy tính khổ tâm của chàng bị lãng phí, cháu càng mong muốn chàng bình an vô sự...Cháu không cần biết chàng là ai, không cần biết chàng có vinh quang và địa vị như nào, chẳng sợ chàng bị trắng tay, chỉ cần cháu thương chàng, chàng chính là thiên hạ vô song. Tổ phụ, cháu thật sự rất muốn liều mình dẫn chàng ra khỏi cung...". Tôi nhếch môi, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Cháu biết thế sự khó có thể vẹn toàn đôi bên, người nói xem, cháu rất tham lam phải không?"
"Tổ phụ, chàng là đệ tử người coi trọng nhất, người nhất định phải phù hộ cho chàng..."
"Cháu không sợ chàng quên cháu, chỉ cần chàng có thể tỉnh lại. Trúng cổ cũng được, mất trí nhớ cũng được, trước đây chàng không rời cháu một bước, bây giờ cháu cũng nguyện ý canh giữ bên chàng, không rời một bước..."
"Mặc kệ phải bắt đầu lại nhiều hay ít, cháu không sợ, không ai có thể tách chúng cháu ra..."
Bên ngoài tuyết lớn lại rơi, nhanh chóng che giấu tất cả. Gió đông không thổi, bông tuyết nhẹ nhàng bay lượn, âm thanh rơi xuống đất dường như giống tiếng thở dài khẽ khàng.
Tôi đứng trong đài Thần Minh, nhìn cảnh tượng ngoài kinh thành, chỉ thấy đất trời mênh mông.
Trước đây tôi từng nghĩ, tôi muốn chàng dắt tay tôi đi khắp núi non nam bắc, nhìn tuyết mùa đông, hoa mùa hè, quyến luyến thời gian đẹp ở nhân gian.
Sau này, chàng trở thành người kế thừa đế vị, hứa cho tôi vị trí Hoàng hậu độc nhất vô nhị, tôi lại muốn, cho dù không đi tận chân trời, ít nhất cũng có thể sóng vai ngắm nhìn bức tranh giang sơn cùng chàng, cũng không khác gì lắm.
Dễ tìm bảo vật vô giá, nhưng khó kiếm được tình lang. Chỉ cần nơi nào có chàng, đó chính là nhà của tôi.
Mà nay...
Ba mươi ba tầng trời, cao nhất là trời Ly Hận (hận xa cách), bốn trăm lẻ bốn bệnh lạ, khó chữa nhất là bệnh tương tư. Cung vàng điện ngọc, điện Cửu trùng thiên trên trời, không có chàng bên cạnh, vẫn là trăm năm cô đơn.
Đến khi sắc trời tối dần, tôi mới bước xuống đài Thần Minh, chậm rãi trở về điện Chiêu Dương, mỗi một bước đi đều cực kì chậm.
Sau khi danh sách được cống bố, bài vị của tổ phụ được thờ ở đài Thần Minh. Tôi bận bịu chăm sóc Hi Âm, vẫn chưa đi bái lạy người. Giờ Ngọ ngày hôm đó, tôi bảo An An lui đi, một mình ra khỏi điện Chiêu Dương, dọc theo cầu thang uốn lượn vòng quanh, đi đến đài Thần Minh cao nhất kinh thành.
Trong đài Thần Minh thờ phụng đế vương và công thần đắc lực các triều, tôi dâng hương, thành kính quỳ lạy.
Cái gọi là có tâm sẽ linh, có phải chỉ cần có đủ thành kính hay không, thần phật trên trời và liệt tổ liệt tông có thể nghe được thỉnh cầu của tôi, khiến Hi Âm sớm ngày tỉnh lại?
Tôi chậm rãi bước qua hành lang dài u ám, trong đài Thần Minh một khoảng tĩnh lặng, chỉ có khói bay lượn lờ.
Trong bức họa, tổ phụ mặt mũi hiền từ, trong sự hòa ái có vài phần uy nghiêm, giống như đang mỉm cười chăm chú nhìn tôi.
Tôi chưa bao giờ thấy tổ phụ, đến nay mới biết dáng vẻ của người như vậy. Nếu năm đó kiếp nạn kia không phát sinh, tổ phụ vẫn còn ở nhân gian, hiện giờ triều đình nước Hứa có thể có quang cảnh khác hay không?
Tôi quỳ gối trước án, chắp hai tay lại, "Tổ phụ, cháu gái bất tài Tri Tuyết đến thăm người. Tri Tuyết khốn khó bên ngoài nhiều năm, hiện giờ cũng được nhận tổ quy tông, cuộc đời này nhất định sẽ tuân theo khí khái của tổ phụ, không dám phụ sự trọng vọng của người".
"Ba ngày nữa, cháu sẽ tuyên bố di ngôn của tiên đế. Cháu không biết sẽ mang đến mưa gió như nào cho triều đình nước Hứa, cháu cũng không biết cháu có thể đối mặt một mình hay không. Chư vương như hổ rình mồi, trong lòng triều thần có kế hoạch nham hiểm, triều chính không có ai chủ trì đại cục. Cháu phải cẩn thận từng bước, không thể có chút sai lầm...Tổ phụ, ngài cúc cung tận tụy vì giang sơn nước Hứa, làm dân chúng an vui, khiến man di thần phục. Cháu sợ cháu gây ra sơ xuất gì đó khiến sai lầm không thể vãn hồi. Người ở trên trờ có linh, hãy phù hộ lần này cháu sẽ bình an vượt qua. Người ở trên trời có linh...cũng xin phù hộ...bq sớm ngày tỉnh lại...". Tôi sụt sịt, cổ họng không khỏi nghẹn ngào, mắt cũng mờ mịt.
"Cháu muốn bảo vệ đế vị, cháu không muốn suy tính khổ tâm của chàng bị lãng phí, cháu càng mong muốn chàng bình an vô sự...Cháu không cần biết chàng là ai, không cần biết chàng có vinh quang và địa vị như nào, chẳng sợ chàng bị trắng tay, chỉ cần cháu thương chàng, chàng chính là thiên hạ vô song. Tổ phụ, cháu thật sự rất muốn liều mình dẫn chàng ra khỏi cung...". Tôi nhếch môi, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Cháu biết thế sự khó có thể vẹn toàn đôi bên, người nói xem, cháu rất tham lam phải không?"
"Tổ phụ, chàng là đệ tử người coi trọng nhất, người nhất định phải phù hộ cho chàng..."
"Cháu không sợ chàng quên cháu, chỉ cần chàng có thể tỉnh lại. Trúng cổ cũng được, mất trí nhớ cũng được, trước đây chàng không rời cháu một bước, bây giờ cháu cũng nguyện ý canh giữ bên chàng, không rời một bước..."
"Mặc kệ phải bắt đầu lại nhiều hay ít, cháu không sợ, không ai có thể tách chúng cháu ra..."
Bên ngoài tuyết lớn lại rơi, nhanh chóng che giấu tất cả. Gió đông không thổi, bông tuyết nhẹ nhàng bay lượn, âm thanh rơi xuống đất dường như giống tiếng thở dài khẽ khàng.
Tôi đứng trong đài Thần Minh, nhìn cảnh tượng ngoài kinh thành, chỉ thấy đất trời mênh mông.
Trước đây tôi từng nghĩ, tôi muốn chàng dắt tay tôi đi khắp núi non nam bắc, nhìn tuyết mùa đông, hoa mùa hè, quyến luyến thời gian đẹp ở nhân gian.
Sau này, chàng trở thành người kế thừa đế vị, hứa cho tôi vị trí Hoàng hậu độc nhất vô nhị, tôi lại muốn, cho dù không đi tận chân trời, ít nhất cũng có thể sóng vai ngắm nhìn bức tranh giang sơn cùng chàng, cũng không khác gì lắm.
Dễ tìm bảo vật vô giá, nhưng khó kiếm được tình lang. Chỉ cần nơi nào có chàng, đó chính là nhà của tôi.
Mà nay...
Ba mươi ba tầng trời, cao nhất là trời Ly Hận (hận xa cách), bốn trăm lẻ bốn bệnh lạ, khó chữa nhất là bệnh tương tư. Cung vàng điện ngọc, điện Cửu trùng thiên trên trời, không có chàng bên cạnh, vẫn là trăm năm cô đơn.
Đến khi sắc trời tối dần, tôi mới bước xuống đài Thần Minh, chậm rãi trở về điện Chiêu Dương, mỗi một bước đi đều cực kì chậm.
/64
|