Thí Chủ Mau Tỉnh Lại
Chương 51: Nhưng bị điên hết quãng đời còn lại, không biết là may mắn hay là bất hạnh?
/64
|
Tình thế trong kinh sóng to bão nổi, tin đồn về hoàn cảnh nguy kịch của Bùi Lãm đã xuất hiện nhiều ngày, Liễu thừa tướng phong tỏa toàn bộ tin tức, không ai biết rốt cuộc tình trạng của Bùi Lãm như nào, cơ sở ngầm do Hi Âm bố trí trong cung cũng không thể truyền tin tức ra ngoài. Cấm quân nghiêm chỉnh đợi, tùy thời chuẩn bị gây khó dễ bức vua thoái vị.
Giờ đây, theo như những gì tôi và Hi Âm đã bàn bạc, chọn ra bốn vị cao thủ bao gồm Đầu Hồ Lô theo tôi đi Lan Lăng tìm danh sách. Thứ nhất, để phòng ngừa danh sách rơi vào tay kẻ khác, thứ hai, chàng cũng hy vọng nhân cơ hội này tôi tạm lánh ở Lan Lăng một thời gian. Liễu thừa tướng cáo già, nếu ông ta phải xé rách da mặt, chỉ e đây sẽ là một trận chiến kịch liệt.
Hi Âm dặn dò Đầu Hô Lô suốt nửa canh giờ, vẫn chưa nói xong, còn không yên tâm lắm. Lần đầu tiên tôi phát hiện, hóa ra thánh tăng cũng có thể dông dài đến mức đó.
Tôi lùi về phía Đầu Hồ Lô, bắt chước vẻ Hi Âm hay trấn an tôi , khẽ chạm vào đầu vai chàng, cười ha ha nói: "Yên tâm đi thánh tăng, ta quay về Ngọc gia trang, cũng không phải là đưa dê đến miệng cọp. Bản lĩnh của Đầu Hồ Lô ta đã thấy một lần, ta rất tin tưởng hắn. Còn nữa, không phải còn có những người này nữa sao?"
Hi Âm ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng nói: "Không phải ta lo lắng, mà là sợ hãi. Sự sợ hãi này giống như lần trước vậy, nàng đi rồi không quay về. Trước mắt tình thế bất đắc dĩ, nếu có thể, ta tuyệt đối sẽ không để nàng rời xa ta".
Lòng tôi rung động, giơ tay ôm thắt lưng chàng, lẳng lặng vùi đầu vào ngực chàng, tham lam hấp thụ những ấm áp của chàng. Chàng không muốn tôi rời xa chàng, tôi cũng đâu nguyện ý chứ? Mặc kệ tương lai có trắc trở như nào, gian nan như nào, cả đời này tôi cũng không buông chàng ra.
"Ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, ngoại trừ đàn ca múa hát cũng không tinh thông gì thêm, đã không thể phân ưu với chàng, lại luôn luôn khiến chàng nhung nhớ, bảo vệ. Chuyện này ta đủ khả năng làm, chàng hãy để ta giúp chàng đi". Dừng một chút, tôi cười nói: "A Quân, ta đi rồi về nhanh thôi".
Thân mình chàng run rẩy, hầu kết di động, dường như giọng nói khàn đi mấy phần: "Nàng vừa gọi ta là gì?"
"A Quân". Tôi lặp lại.
Chàng im lặng không nói gì, lại ôm tôi chặt hơn, giống như muốn nhập tôi vào trong cơ thể mới thôi.
Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có thể nghe tiếng hô hấp lẫn nhau.
Lần trước tôi và Hi Âm đi du ngoạn non nước, ngồi thuyền hoa dọc kênh Kinh Hàng đến hạ lưu phía nam sông Trường Giang, mà lần này đảm nhận sứ mệnh trong tay, không thể đắc ý được như vậy. Hi Âm tự tay chọn năm con thiên lí mã tốt nhất, tôi và bốn tên hộ vệ khởi hành ngay tức khắc, thúc ngựa một đường, ngày đêm thần tốc, chỉ trong thời gian một ngày đã thuận lợi đến Giang Nam.
Sông nước Giang Nam, yêu kiều như tranh.
Cách mấy tháng quay lại Lan Lăng, cảnh tượng phồn hoa đô hội như cũ, nhưng dường như xa cách mấy đời. Trong thành hoa quế thoảng hương, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua, làm rơi những chiếc lá vàng, giống như những tinh linh bướng bỉnh, tùy ý làm đẹp thêm đầu vai khách qua đường.
Thời gian cấp bách, chúng tôi không nghỉ trong thành lâu, sau khi ăn cơm no nê lập tức đi đến hồ Thiên Mục tìm kiếm danh sách.
Phế tích nông trang hoang vu trở nên hỗn loạn không chịu nổi, cỏ dại mọc cao hơn đầu người xung quanh cũng không được cắt đi, liếc mắt có thể thấy một đám đất hỗn độn. Mấy nông trại vốn được giữ gìn đầy đủ cũng bị hoang phế, ngoại trừ gạch vụn ngói vỡ bên ngoài, vẫn không nhận ra được cảnh tượng ngày đó.
Thật hiển nhiên, có người nhanh chân đến trước, tìm kiếm trước chúng tôi.
Ngày ấy tôi và Hi Âm bị mưa gió làm ướt ở đây, ban đêm khi tôi ra ngoài một mình giải sầu, từng nhìn đám phế tích, cảm giác trống rỗng. Nếu tôi nhớ không nhầm, người của thái hậu khi đến giết toàn bộ thôn, cha nuôi đã đào trâm hoa mai từ dưới hầm lên đưa cho tôi. Lúc ấy người còn muốn nói cho tôi biết danh sách ở đâu, nhưng vì sát thủ vây đến, người đành phải nuốt xuống những lời định nói, hốt hoảng giục tôi chạy trốn.
Bằng trí nhớ của mình tôi tìm được phế tích lúc đó, cẩn thận đi tới đi lui ở cửa vài vòng, nghiêng tai lắng nghe tiếng vang. Đợi cho đến lúc xác định được vị trí, liền nói với Đầu Hồ Lô: "Giới Tửu...à không, Lô tướng quân, xin lại đây chút".
Đầu Hồ Lô không biết từ đâu lấy ra một cái xẻng, cùng vài người còn lại hợp sức mở ta. Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, giống như tiếng binh khí giao nhau, lại cúi đầu nhìn, lộ ra manh mối là một cái hộp sắt vuông.
Quả nhiên!
Tôi lập tức bảo bọn họ dừng tay, cẩn thận dùng tay cầm nó, phủi hết bùn đất trên mặt trên ra. Bởi vì chôn dưới hầm lâu ngày, hộp sắt vẫn có hình dáng như cũ, cũng không có chút loang lổ nào.
Tôi cầm chiếc hộp lên, cẩn thận quan sát, trên hộp khắc những hoa văn tinh mĩ, trước hộp có một cái lỗ tròn nhỏ, ngoài ra không phát hiện ra ổ khóa linh tinh gì khác. Tôi lấy chìa khóa ra, so sánh với cái lỗ nhỏ, hình dạng lớn nhỏ rất giống nhau. Không khỏi mừng rõ, vội đút chìa khóa vào, nghe tiếng 'tách', bỗng nhiên hộp sắt mở ra.
Chỉ thấy một quyển sách nằm im lìm trong hộp, dày khoảng hai, ba tấc, trên mặt ghi rõ ràng 'Danh sách quan viên liên quan đến vụ án thiếu hụt năm Nhân Đức thứ mười bảy', kiểu chữ thiết họa ngân câu*, khí thế bàng bạc.
*một cách viết chữ mà trong đó bút pháp vừa rắn rỏi lại vừa mềm mại
Tôi lấy danh sách ra, lật sơ xem thử.
Theo tòng phạm đứng phía sau chủ mưu án, theo mức độ thiếu hụt và số tiền hoa hồng chia nhay, từng thứ phô ta, thậm chí bè lũ xu nịnh lúc đó như nào, điều kiện giao dịch, mỗi một thứ đều được ghi lại rành mạch.
Năm đó tổ phụ vâng hoàng mệnh thụ lí án này, thề phải bắt được mối mọt quốc gia. Có thể thấy, người hao phí không ít tâm huyết mới có thể soạn ra danh sách. Trong danh sách đề cập đến các quan viên, có khoảng hai mươi chín cái tên, từ gia tộc Nhu phi, quan lớn trong triều, cho tới tri phủ địa phương, thành viên các châu huyện nhỏ, trong đó quan hệ liên lụy rối rắm phức tạp, thậm chí còn phức tạp hơn so với những gì tôi tưởng tượng. Nếu công bố danh sách này cho hậu thế, chắc chắn sẽ khiến cho cả triều rung chuyển, chỉ sợ triều đình nước Hứa phải trải qua một cuộc thanh trừ lớn. Khó trách nhiều người vì nó mà cuộc sống bất an, không từ thủ đoạn phải hủy nó trước rồi tính sau.
Tôi nắm danh sách trong tay, bỗng nhiên cảm thấy nó rất nghiêm trọng, trong lòng như bị tảng đá lớn đè lên, nặng trịch.
Nếu không phải vì nó, cả gia tộc họ Mai không bị tru di, tôi cũng không gian nan nhiều năm, chịu đủ nỗi khổ lang bạt kì hồ. Nếu không phải vì nó, Hi Âm sẽ không mất đi ngôi vị hoàng đế, đi Thục châu, hùng tài đại lược không có chỗ phát triển.
Nhưng mà, cả đời tổ phụ cúc cung tận tụy vì giang sơn nước Hứa, phí sức làm việc, mặt dù mất mạng cũng muốn truyền nó lại. Tôi nghĩ, công đức lớn nhất của cả đời tổ phụ, không phải là xây dựng kiến trúc, làm lợi khí vật, thông kênh đập, chấn hưng kinh doanh, tăng thu giảm chi, cũng không phải là một mình xâm nhập quân doanh địch quân, dùng sức một người khuyên quân Yến lui binh, mà là quyển danh sách này. Nó bao hàm sự thanh liêm của tổ phụ đối với việc cai trị, mong muốn theo đuổi thanh lọc chính trị.
Tôi bỏ danh sách lại vào hộp, khóa kỹ, đưa cho Đầu Hồ Lô giữ. Trước mắt sắc trời đã tôi, bèn tính toán ở tạm trong thành Lan Lăng một đêm, ngày mai quay lại kinh thành.
Ngõ Bề Cấp người qua người lại, rất náo nhiệt. Kênh đào cổ nước chảy róc rách, hai ba chiếc thuyền hoa. Cảnh sắc vẫn thế, nhưng rốt cuộc cảnh còn người mất, tất cả đã khác xưa.
Nghe nói gánh hát Diệu Âm đã tuyển được kép chính mới, ban đầu là tiểu quan đứng đầu thanh lâu, lúc sau hoàn lương đổi nghề hát khúc. Một khuôn mặt tuấn mỹ thanh tao lịch sự lộ ra, bước khoan thai từng bước đã bị nhiều thiếu phụ, thiếu nữ trong thành truy đuổi nóng bỏng.
Tôi đứng ở cửa gánh hát nhìn hắn, nghe xong khúc hát của hắn. Người này quả thật chỉ là bình hoa, giọng hát không biết thua Tô Quân bao nhiêu lần, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng từ xương tủy càng miễn bàn, ước chừng cũng nhờ khuôn mặt kia mới có cơm ăn.
Tôi lắc đầu không khỏi thở dài, bước đến khách điếm. Đúng lúc này, một tiếng huyên náo truyền từ xa đến, làm cho người đi đường chạy liên tiếp xem. Đầu Hồ Lô cảnh giác để tôi lui về phía sau, mấy người còn tay tay chạm trường kiếm, có xu hướng xông lên.
Chỉ thấy vài tên tráng hán đuổi theo một phụ nữ tóc tai bù xù, trong miệng hung dữ, không biết đang nói gì, người phụ nữ kia kích động bỏ chạy. Nhưng dưới chân lại vấp vào viên đá, bất ngờ té ngã trên mặt đất. Tráng hán bắt cô ta lại, giơ tay tát một cái. Khóe miệng người phụ nữ chảy một dòng máu tươi, cô ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm tráng hán, lại nở nụ cười ngây ngô. Người qua đường vây xem lên tiếng bình luần, không ít người chỉ trích tráng hán ỷ mạnh hiếp yếu, khi dễ một người phụ nữ điên.
Tráng hán tức giận giải thích: "Bà điên này dám vào trong quán chúng tôi trộm bánh bao, trộm bảy tám lần rồi, chẳng lẽ không thể dạy dỗ một chút sao?"
Tôi không để ý Đầu Hồ Lô đang ngăn cản, tiến lên cười nói với tráng hán: "Vị đại ca này, cô nương này là bạn tốt của ta, mặc kệ cô ta ăn vụng bao nhiêu bánh bao, bao nhiêu bạc này đủ để bồi thường không?". Tôi lấy ra một thỏi bạc nhét vào tay tráng hán. Thấy bạc, sắc mặt hắn hòa hoãn không ít, có ý tốt khuyên tôi trông chừng cô ta, bèn dẫn người rời đi.
Người đi đường xung quanh dần dần tản ra, tôi không tin được nhìn người phụ nữ điên trước mắt, hỏi: "Đỗ Băng Băng, sao cô lại ở Lan Lăng? Không phải Hồ Nguyên Sinh sai người đuổi cô về kinh thành rồi sao?"
Đỗ Băng Băng quay lại cười, trong miệng thì thào: "Nguyên Sinh, chúng ta đi mua tơ lụa được không...Nguyên Sinh, chàng giận ta sao? Thật xin lỗi, ta biết sai rồi, ta sẽ đối đãi tốt với Chu Phi Tuyết, chàng tha thứ cho ta đi Nguyên Sinh...". Nói xong, cô ta ôm mặt khóc rống lên. Khóc xong, lại cười ha ha.
Trước đây là một người xinh đẹp cao quý đến vậy, nhưng lại mang dáng vẻ điên khùng như bây giờ, quan trọng là cô ta còn nhớ mãi không quên Hồ Nguyên Sinh. Nhớ lại từ đầu đến cuối cô ta vô tội, trong lòng tôi có chút khổ sở.
Đầu Hồ Lô nói: "Mai cô nương, cô biết người phụ nữ này sao?"
Tôi giải thích: "Cô ta là Đỗ Băng Băng, cháu gái của Đỗ quý phi của tiên đế, vốn là thê tử của Hồ Nguyên Sinh, người giàu nhất Giang Nam, sau bị hưu thê đuổi về kinh thành".
Lục hoàng tử khởi binh thất bại, cả nhà họ Đỗ bị tịch biên, chỉ có một mình Đỗ Băng Băng chạy về Lan Lăng sao?
Trong lòng tôi đầy những nghi ngờ, chỉ thấy quản gia Hồ phủ vội vã chạy đến, thấy Đỗ Băng Băng bình an vô sự, thở dài một hơi. Tầm mắt nhìn lên người tôi, nao nao, chần chừ nói: "Cô nương là?"
Bỗng nhiên tôi ý thức được bây giờ mình đang là người lạ, liền cười nói: "Ta là bằng hữu của Đỗ Băng Băng, mới vừa rồi nhìn cô ta bị người ta đuổi, liền thay cô ấy giải vây. Không phải cô ấy hòa ly với Hồ Nguyên Sinh rồi sao? Sao lại còn ở Lan Lăng?"
Ông ta dở khóc dở cười nhìn Đỗ Băng Băng, ảm đạm thở dài một tiếng, nói: "Thật ra ngày ấy sau khi Nguyên Sinh thiếu gia hưu thê, phu nhân vốn không rời Lan Lăng. Thường ngày phu nhân là người kiêu ngạo, nhưng cũng đối với hạ nhân rất tốt. Sau khi thiếu gia qua đời, sau một đêm phu nhân bị điên. Thầy thuốc nói đây là tâm bệnh, không chữa được. Cũng may tiểu thiếu gia trạch tâm nhân hậu, sau khi biết tình trạng của phu nhân, đã để phu nhân ở lại Hồ phủ. Sau khi Đỗ gia thất thế, người của triều đình từng đến Lan Lăng tìm phu nhân, tiểu thiếu gia dặn dò chúng tôi đưa phu nhân trốn, đừng để người ta phát hiện. Hôm nay đến phiên tiểu nhân trông nom phu nhân, ai ngờ chỉ xoay người đi một lát, đã không thấy tăm hơi phu nhân".
Đỗ gia nhà tan cửa nát, tuy rằng Đỗ Băng Băng tránh được kiếp nạn, nhưng lại điên hết quãng đời còn lại, không biết là may mắn hay là bất hạnh?
"Thì ra là thế". Tôi gật đầu thấu hiểu, nói với quản gia: "Vừa rồi cô ấy bị người ta tát một cái, ông đưa cô ta đi y quán xem sao".
Quản gia liên tục nói lời cảm ơn, liên tục dỗ dành đưa Đỗ Băng Băng đi. Tôi nhìn bóng dáng hai người càng lúc càng xa, trong lòng cảm thán ít nhiều, trong đầu như có ngàn lời, không biết bắt đầu từ đâu.
Cho dù tâm ý có thể quay lại, nhưng thời gian không có cách nào cứu vãn.
Chuyện đến nước này, chỉ đành than thở một câu: tạo hóa trêu người, tạo hóa trêu người!
Giờ đây, theo như những gì tôi và Hi Âm đã bàn bạc, chọn ra bốn vị cao thủ bao gồm Đầu Hồ Lô theo tôi đi Lan Lăng tìm danh sách. Thứ nhất, để phòng ngừa danh sách rơi vào tay kẻ khác, thứ hai, chàng cũng hy vọng nhân cơ hội này tôi tạm lánh ở Lan Lăng một thời gian. Liễu thừa tướng cáo già, nếu ông ta phải xé rách da mặt, chỉ e đây sẽ là một trận chiến kịch liệt.
Hi Âm dặn dò Đầu Hô Lô suốt nửa canh giờ, vẫn chưa nói xong, còn không yên tâm lắm. Lần đầu tiên tôi phát hiện, hóa ra thánh tăng cũng có thể dông dài đến mức đó.
Tôi lùi về phía Đầu Hồ Lô, bắt chước vẻ Hi Âm hay trấn an tôi , khẽ chạm vào đầu vai chàng, cười ha ha nói: "Yên tâm đi thánh tăng, ta quay về Ngọc gia trang, cũng không phải là đưa dê đến miệng cọp. Bản lĩnh của Đầu Hồ Lô ta đã thấy một lần, ta rất tin tưởng hắn. Còn nữa, không phải còn có những người này nữa sao?"
Hi Âm ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng nói: "Không phải ta lo lắng, mà là sợ hãi. Sự sợ hãi này giống như lần trước vậy, nàng đi rồi không quay về. Trước mắt tình thế bất đắc dĩ, nếu có thể, ta tuyệt đối sẽ không để nàng rời xa ta".
Lòng tôi rung động, giơ tay ôm thắt lưng chàng, lẳng lặng vùi đầu vào ngực chàng, tham lam hấp thụ những ấm áp của chàng. Chàng không muốn tôi rời xa chàng, tôi cũng đâu nguyện ý chứ? Mặc kệ tương lai có trắc trở như nào, gian nan như nào, cả đời này tôi cũng không buông chàng ra.
"Ta chỉ là một người phụ nữ bình thường, ngoại trừ đàn ca múa hát cũng không tinh thông gì thêm, đã không thể phân ưu với chàng, lại luôn luôn khiến chàng nhung nhớ, bảo vệ. Chuyện này ta đủ khả năng làm, chàng hãy để ta giúp chàng đi". Dừng một chút, tôi cười nói: "A Quân, ta đi rồi về nhanh thôi".
Thân mình chàng run rẩy, hầu kết di động, dường như giọng nói khàn đi mấy phần: "Nàng vừa gọi ta là gì?"
"A Quân". Tôi lặp lại.
Chàng im lặng không nói gì, lại ôm tôi chặt hơn, giống như muốn nhập tôi vào trong cơ thể mới thôi.
Bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có thể nghe tiếng hô hấp lẫn nhau.
Lần trước tôi và Hi Âm đi du ngoạn non nước, ngồi thuyền hoa dọc kênh Kinh Hàng đến hạ lưu phía nam sông Trường Giang, mà lần này đảm nhận sứ mệnh trong tay, không thể đắc ý được như vậy. Hi Âm tự tay chọn năm con thiên lí mã tốt nhất, tôi và bốn tên hộ vệ khởi hành ngay tức khắc, thúc ngựa một đường, ngày đêm thần tốc, chỉ trong thời gian một ngày đã thuận lợi đến Giang Nam.
Sông nước Giang Nam, yêu kiều như tranh.
Cách mấy tháng quay lại Lan Lăng, cảnh tượng phồn hoa đô hội như cũ, nhưng dường như xa cách mấy đời. Trong thành hoa quế thoảng hương, thỉnh thoảng gió nhẹ thổi qua, làm rơi những chiếc lá vàng, giống như những tinh linh bướng bỉnh, tùy ý làm đẹp thêm đầu vai khách qua đường.
Thời gian cấp bách, chúng tôi không nghỉ trong thành lâu, sau khi ăn cơm no nê lập tức đi đến hồ Thiên Mục tìm kiếm danh sách.
Phế tích nông trang hoang vu trở nên hỗn loạn không chịu nổi, cỏ dại mọc cao hơn đầu người xung quanh cũng không được cắt đi, liếc mắt có thể thấy một đám đất hỗn độn. Mấy nông trại vốn được giữ gìn đầy đủ cũng bị hoang phế, ngoại trừ gạch vụn ngói vỡ bên ngoài, vẫn không nhận ra được cảnh tượng ngày đó.
Thật hiển nhiên, có người nhanh chân đến trước, tìm kiếm trước chúng tôi.
Ngày ấy tôi và Hi Âm bị mưa gió làm ướt ở đây, ban đêm khi tôi ra ngoài một mình giải sầu, từng nhìn đám phế tích, cảm giác trống rỗng. Nếu tôi nhớ không nhầm, người của thái hậu khi đến giết toàn bộ thôn, cha nuôi đã đào trâm hoa mai từ dưới hầm lên đưa cho tôi. Lúc ấy người còn muốn nói cho tôi biết danh sách ở đâu, nhưng vì sát thủ vây đến, người đành phải nuốt xuống những lời định nói, hốt hoảng giục tôi chạy trốn.
Bằng trí nhớ của mình tôi tìm được phế tích lúc đó, cẩn thận đi tới đi lui ở cửa vài vòng, nghiêng tai lắng nghe tiếng vang. Đợi cho đến lúc xác định được vị trí, liền nói với Đầu Hồ Lô: "Giới Tửu...à không, Lô tướng quân, xin lại đây chút".
Đầu Hồ Lô không biết từ đâu lấy ra một cái xẻng, cùng vài người còn lại hợp sức mở ta. Chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy, giống như tiếng binh khí giao nhau, lại cúi đầu nhìn, lộ ra manh mối là một cái hộp sắt vuông.
Quả nhiên!
Tôi lập tức bảo bọn họ dừng tay, cẩn thận dùng tay cầm nó, phủi hết bùn đất trên mặt trên ra. Bởi vì chôn dưới hầm lâu ngày, hộp sắt vẫn có hình dáng như cũ, cũng không có chút loang lổ nào.
Tôi cầm chiếc hộp lên, cẩn thận quan sát, trên hộp khắc những hoa văn tinh mĩ, trước hộp có một cái lỗ tròn nhỏ, ngoài ra không phát hiện ra ổ khóa linh tinh gì khác. Tôi lấy chìa khóa ra, so sánh với cái lỗ nhỏ, hình dạng lớn nhỏ rất giống nhau. Không khỏi mừng rõ, vội đút chìa khóa vào, nghe tiếng 'tách', bỗng nhiên hộp sắt mở ra.
Chỉ thấy một quyển sách nằm im lìm trong hộp, dày khoảng hai, ba tấc, trên mặt ghi rõ ràng 'Danh sách quan viên liên quan đến vụ án thiếu hụt năm Nhân Đức thứ mười bảy', kiểu chữ thiết họa ngân câu*, khí thế bàng bạc.
*một cách viết chữ mà trong đó bút pháp vừa rắn rỏi lại vừa mềm mại
Tôi lấy danh sách ra, lật sơ xem thử.
Theo tòng phạm đứng phía sau chủ mưu án, theo mức độ thiếu hụt và số tiền hoa hồng chia nhay, từng thứ phô ta, thậm chí bè lũ xu nịnh lúc đó như nào, điều kiện giao dịch, mỗi một thứ đều được ghi lại rành mạch.
Năm đó tổ phụ vâng hoàng mệnh thụ lí án này, thề phải bắt được mối mọt quốc gia. Có thể thấy, người hao phí không ít tâm huyết mới có thể soạn ra danh sách. Trong danh sách đề cập đến các quan viên, có khoảng hai mươi chín cái tên, từ gia tộc Nhu phi, quan lớn trong triều, cho tới tri phủ địa phương, thành viên các châu huyện nhỏ, trong đó quan hệ liên lụy rối rắm phức tạp, thậm chí còn phức tạp hơn so với những gì tôi tưởng tượng. Nếu công bố danh sách này cho hậu thế, chắc chắn sẽ khiến cho cả triều rung chuyển, chỉ sợ triều đình nước Hứa phải trải qua một cuộc thanh trừ lớn. Khó trách nhiều người vì nó mà cuộc sống bất an, không từ thủ đoạn phải hủy nó trước rồi tính sau.
Tôi nắm danh sách trong tay, bỗng nhiên cảm thấy nó rất nghiêm trọng, trong lòng như bị tảng đá lớn đè lên, nặng trịch.
Nếu không phải vì nó, cả gia tộc họ Mai không bị tru di, tôi cũng không gian nan nhiều năm, chịu đủ nỗi khổ lang bạt kì hồ. Nếu không phải vì nó, Hi Âm sẽ không mất đi ngôi vị hoàng đế, đi Thục châu, hùng tài đại lược không có chỗ phát triển.
Nhưng mà, cả đời tổ phụ cúc cung tận tụy vì giang sơn nước Hứa, phí sức làm việc, mặt dù mất mạng cũng muốn truyền nó lại. Tôi nghĩ, công đức lớn nhất của cả đời tổ phụ, không phải là xây dựng kiến trúc, làm lợi khí vật, thông kênh đập, chấn hưng kinh doanh, tăng thu giảm chi, cũng không phải là một mình xâm nhập quân doanh địch quân, dùng sức một người khuyên quân Yến lui binh, mà là quyển danh sách này. Nó bao hàm sự thanh liêm của tổ phụ đối với việc cai trị, mong muốn theo đuổi thanh lọc chính trị.
Tôi bỏ danh sách lại vào hộp, khóa kỹ, đưa cho Đầu Hồ Lô giữ. Trước mắt sắc trời đã tôi, bèn tính toán ở tạm trong thành Lan Lăng một đêm, ngày mai quay lại kinh thành.
Ngõ Bề Cấp người qua người lại, rất náo nhiệt. Kênh đào cổ nước chảy róc rách, hai ba chiếc thuyền hoa. Cảnh sắc vẫn thế, nhưng rốt cuộc cảnh còn người mất, tất cả đã khác xưa.
Nghe nói gánh hát Diệu Âm đã tuyển được kép chính mới, ban đầu là tiểu quan đứng đầu thanh lâu, lúc sau hoàn lương đổi nghề hát khúc. Một khuôn mặt tuấn mỹ thanh tao lịch sự lộ ra, bước khoan thai từng bước đã bị nhiều thiếu phụ, thiếu nữ trong thành truy đuổi nóng bỏng.
Tôi đứng ở cửa gánh hát nhìn hắn, nghe xong khúc hát của hắn. Người này quả thật chỉ là bình hoa, giọng hát không biết thua Tô Quân bao nhiêu lần, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng từ xương tủy càng miễn bàn, ước chừng cũng nhờ khuôn mặt kia mới có cơm ăn.
Tôi lắc đầu không khỏi thở dài, bước đến khách điếm. Đúng lúc này, một tiếng huyên náo truyền từ xa đến, làm cho người đi đường chạy liên tiếp xem. Đầu Hồ Lô cảnh giác để tôi lui về phía sau, mấy người còn tay tay chạm trường kiếm, có xu hướng xông lên.
Chỉ thấy vài tên tráng hán đuổi theo một phụ nữ tóc tai bù xù, trong miệng hung dữ, không biết đang nói gì, người phụ nữ kia kích động bỏ chạy. Nhưng dưới chân lại vấp vào viên đá, bất ngờ té ngã trên mặt đất. Tráng hán bắt cô ta lại, giơ tay tát một cái. Khóe miệng người phụ nữ chảy một dòng máu tươi, cô ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm tráng hán, lại nở nụ cười ngây ngô. Người qua đường vây xem lên tiếng bình luần, không ít người chỉ trích tráng hán ỷ mạnh hiếp yếu, khi dễ một người phụ nữ điên.
Tráng hán tức giận giải thích: "Bà điên này dám vào trong quán chúng tôi trộm bánh bao, trộm bảy tám lần rồi, chẳng lẽ không thể dạy dỗ một chút sao?"
Tôi không để ý Đầu Hồ Lô đang ngăn cản, tiến lên cười nói với tráng hán: "Vị đại ca này, cô nương này là bạn tốt của ta, mặc kệ cô ta ăn vụng bao nhiêu bánh bao, bao nhiêu bạc này đủ để bồi thường không?". Tôi lấy ra một thỏi bạc nhét vào tay tráng hán. Thấy bạc, sắc mặt hắn hòa hoãn không ít, có ý tốt khuyên tôi trông chừng cô ta, bèn dẫn người rời đi.
Người đi đường xung quanh dần dần tản ra, tôi không tin được nhìn người phụ nữ điên trước mắt, hỏi: "Đỗ Băng Băng, sao cô lại ở Lan Lăng? Không phải Hồ Nguyên Sinh sai người đuổi cô về kinh thành rồi sao?"
Đỗ Băng Băng quay lại cười, trong miệng thì thào: "Nguyên Sinh, chúng ta đi mua tơ lụa được không...Nguyên Sinh, chàng giận ta sao? Thật xin lỗi, ta biết sai rồi, ta sẽ đối đãi tốt với Chu Phi Tuyết, chàng tha thứ cho ta đi Nguyên Sinh...". Nói xong, cô ta ôm mặt khóc rống lên. Khóc xong, lại cười ha ha.
Trước đây là một người xinh đẹp cao quý đến vậy, nhưng lại mang dáng vẻ điên khùng như bây giờ, quan trọng là cô ta còn nhớ mãi không quên Hồ Nguyên Sinh. Nhớ lại từ đầu đến cuối cô ta vô tội, trong lòng tôi có chút khổ sở.
Đầu Hồ Lô nói: "Mai cô nương, cô biết người phụ nữ này sao?"
Tôi giải thích: "Cô ta là Đỗ Băng Băng, cháu gái của Đỗ quý phi của tiên đế, vốn là thê tử của Hồ Nguyên Sinh, người giàu nhất Giang Nam, sau bị hưu thê đuổi về kinh thành".
Lục hoàng tử khởi binh thất bại, cả nhà họ Đỗ bị tịch biên, chỉ có một mình Đỗ Băng Băng chạy về Lan Lăng sao?
Trong lòng tôi đầy những nghi ngờ, chỉ thấy quản gia Hồ phủ vội vã chạy đến, thấy Đỗ Băng Băng bình an vô sự, thở dài một hơi. Tầm mắt nhìn lên người tôi, nao nao, chần chừ nói: "Cô nương là?"
Bỗng nhiên tôi ý thức được bây giờ mình đang là người lạ, liền cười nói: "Ta là bằng hữu của Đỗ Băng Băng, mới vừa rồi nhìn cô ta bị người ta đuổi, liền thay cô ấy giải vây. Không phải cô ấy hòa ly với Hồ Nguyên Sinh rồi sao? Sao lại còn ở Lan Lăng?"
Ông ta dở khóc dở cười nhìn Đỗ Băng Băng, ảm đạm thở dài một tiếng, nói: "Thật ra ngày ấy sau khi Nguyên Sinh thiếu gia hưu thê, phu nhân vốn không rời Lan Lăng. Thường ngày phu nhân là người kiêu ngạo, nhưng cũng đối với hạ nhân rất tốt. Sau khi thiếu gia qua đời, sau một đêm phu nhân bị điên. Thầy thuốc nói đây là tâm bệnh, không chữa được. Cũng may tiểu thiếu gia trạch tâm nhân hậu, sau khi biết tình trạng của phu nhân, đã để phu nhân ở lại Hồ phủ. Sau khi Đỗ gia thất thế, người của triều đình từng đến Lan Lăng tìm phu nhân, tiểu thiếu gia dặn dò chúng tôi đưa phu nhân trốn, đừng để người ta phát hiện. Hôm nay đến phiên tiểu nhân trông nom phu nhân, ai ngờ chỉ xoay người đi một lát, đã không thấy tăm hơi phu nhân".
Đỗ gia nhà tan cửa nát, tuy rằng Đỗ Băng Băng tránh được kiếp nạn, nhưng lại điên hết quãng đời còn lại, không biết là may mắn hay là bất hạnh?
"Thì ra là thế". Tôi gật đầu thấu hiểu, nói với quản gia: "Vừa rồi cô ấy bị người ta tát một cái, ông đưa cô ta đi y quán xem sao".
Quản gia liên tục nói lời cảm ơn, liên tục dỗ dành đưa Đỗ Băng Băng đi. Tôi nhìn bóng dáng hai người càng lúc càng xa, trong lòng cảm thán ít nhiều, trong đầu như có ngàn lời, không biết bắt đầu từ đâu.
Cho dù tâm ý có thể quay lại, nhưng thời gian không có cách nào cứu vãn.
Chuyện đến nước này, chỉ đành than thở một câu: tạo hóa trêu người, tạo hóa trêu người!
/64
|