Giọng nói nô bộc đó không lớn, lại vừa may làm cho tất cả mọi người ở đây nghe rõ ràng. Lâm Tranh vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, liếc mắt nhìn tôi một cái không dám tin. Lòng tôi kinh ngạc, bất ngờ như thể nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim*. Nhưng, đối mặt với ánh mắt thăm dò của hắn cũng chỉ có thể khó khăn gật đầu nói: "Chỉ sợ chính xác là như vậy".
*Trình Giảo Kim: ám chỉ người giữa đường xông vào phá rối
"Hóa ra đúng là như vậy...". Lâm Tranh lẩm bẩm nói: "Hôm qua thánh tăng nói cho ta nghe, ta còn không tin trên đời này có chuyện vu cổ".
Tang lão gia chần chừ trong nháy mắt, dặn dò nô bộc kia: "Ngươi mời người đó vào". Nô bộc cung kính dạ một tiếng, không lâu sau liền dẫn một người đàn ông tóc bạc áo đen bước vào.
Chỉ thấy người đàn ông đó mặc quần áo đen, trên cổ tay áo thêu ba đóa hoa bỉ ngạn, xinh đẹp diễm lệ. Da hắn trắng như tuyết, dưới nắng xuân tươi đẹp lại sáng bóng nõn nà, trên đầu tóc bạc đẹp đẽ mà đường hoàng, như thác nước đổ xuống, tùy ý rối tung bên hông. Một đôi mắt xanh biển thâm thúy lạnh như băng, giống như có khả năng mê hoặc lòng người.
Tôi âm thầm đánh giá cao thấp hắn, suýt nữa hắn bắt lấy ánh mắt tôi, ánh mắt sắc bén như diều hâu dừng trên người tôi, đáy mắt nổi lên ý thích thú không rõ ràng. Không hiểu sao, bỗng nhiên tôi cảm thấy vài phần ý lạnh, giống như mùa đông khắc nghiệt còn bị người ta dội nước lạnh lên đầu, vô duyên vô cớ rùng mình một cái.
Vẻ mặt Tang lão gia nghi ngờ, hỏi cổ sư: "Tiên sinh có phải...?"
Ngược lại, hắn nhìn Tang lão gia, nụ cười lạnh như tiền thoạt nhìn rất bí hiểm, phất tay áo nói: "Tại hạ là Thiên Dạ, đến từ Miêu Cương. Xin hỏi khoảng một tháng gần đây trong quý phủ có người mắc bệnh lạ?"
Tang lão gia liên tục nói phải: "Đúng là tiểu nữ, đã mời không ít thầy thuốc đến nhưng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp".
Thiên Dạ gật đầu: "Vậy đúng rồi, lệnh thiên kim không phải mắc bệnh lạ mà là bị người ta hạ cổ".
Hắn nói xong lời này, suýt nữa tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn phản ứng của Tiểu Nguyệt ra sao, không ngờ nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra bóng dáng của cô ta.
Tang lão gia vô cùng sợ hãi nói: "Vì sao tiên sinh lại biết?"
Hắn giải thích: "Mấy ngày trước khi đi ngang quý phủ, cổ trùng của ta bỗng nhiên rung động bất an, ta cảm thấy rất kỳ quái, lập tức đoán trong phủ có thể tồn tại cổ trùng cùng loại. Sau đó nghe người ta nói quý phủ có người mắc bệnh lạ, liền khẳng định đoán đúng".
"Thì ra là vậy". Lâm Tranh vội hỏi: "Tiên sinh có thể giải cổ cho Mộc Vân không?"
Thiên Dạ nghiêng mắt liếc hắn một cái, nói: "Nếu hôm nay ta đã đến, nghĩa là chuẩn bị giải cổ cho tiểu thư, chẳng qua..."
"Chẳng qua sao?"
Ý cười của hắn càng thêm sâu xa, mị hoặc hệt như cây thuốc phiện: "Nếu như thầy thuốc đến khám bệnh tại gia đều phải lấy tiền công, ta giải cổ cho Tang tiểu thư cũng không phải miễn phí, ta phải lấy một nửa gia sản của Tang phủ làm thù lao, đó là quy tắc của ta. Nếu Tang lão gia thấy mức phí quá đắt, cũng có thể ra lệnh đuổi khách. Như vậy, trí nhớ của Tang tiểu thư mãi mãi chỉ dừng ở lễ hội ngày mười lăm tháng ba".
Lời nói buông ra, sắc mặt Tang lão gia đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, hai tay bắt đầu run rẩy.
"Hơn nữa, ta cũng không nắm chắc phương pháp giải cổ, nếu ta không giải được cổ trên người tiểu thư, một xu cũng không lấy". Tầm mắt hắn nhìn sang Tang lão gia, như khám phá ra tâm tư của ông ấy, thẳng thắn nói: "Nói như vậy, Tang lão gia yên tâm chưa?"
Tang lão gia làm sao dám chần chừ, liên tục liên tiếng trả lời, phái người dẫn Thiên Dạ về phòng nghỉ.
Không lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng 'kéttttt", Hi Âm đẩy cửa đi ra. Trên trán hắn là một lớp mồ hôi mỏng, trên mặt nhuốm vẻ mệt mỏi.
Lâm Tranh vội bước lại đón, giọng nói kìm nén sự khẩn trương, hỏi: "Thánh tăng, Mộc Vân ra sao rồi?". Không riêng gì hắn, trong lòng tôi cũng âm thầm thắc mắc.
Hi Âm hơi thở dài, nói: "Nàng ấy không sao. Tang phu nhân đang ở trong đó chăm sóc nàng. Tạm thời đừng vào, để cho nàng tĩnh dưỡng một lát đi".
Bỗng nhiên Lâm Tranh nhẹ nhàng thở ra, tôi cũng như trút được gánh nặng, tiếng lòng chôn chặt rốt cuộc cũng chìm xuống dưới. Trong nháy mắt Hi Âm và tôi đối diện nhau, ném sang ánh mắt nghi hoặc, tôi khẽ gật đầu, hắn liền hiểu thầm không nói thêm gì nữa.
Lâm Tranh vạn phần cảm kích nói: "Thánh tăng, đại ân đại đức không lời nào cảm tạ cho hết".
***
Sắc mặt Hi Âm không tốt lắm, bờ môi trắng bệch, thoạt nhìn thấy rất mệt mỏi. Thân là 'đồ đệ', theo lẽ thường tôi đưa hắn về phòng nghỉ ngơi.
Mặc dù trong lòng tôi đã sớm đoán đầu đuôi sự việc, nhưng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, bèn mở miệng hỏi: "Thánh tăng, tình hình Tang Mộc Vân rốt cuộc là như thế nào?"
"Nàng đoán thế nào?". Hắn nhíu mi hỏi lại tôi.
Tôi dựa theo tình hình thực tế nói: "Tiểu Nguyệt bỏ thuốc sẩy thai vào trong chén canh đậu đỏ hạt sen".
Nhưng rồi lại nghĩ ngợi, cảm thấy không thỏa đáng lắm, lại nói: "Nhưng việc Tang Mộc Vân mang thai, trời biết đất biết người biết ta biết không có người thứ ba biết. Huống hồ, bình thường nàng ta uống thuốc dưỡng thai đều do ta tự mình nấu, hoàn toàn không nhờ Tiểu Nguyệt, rốt cuộc sao cô ta lại biết?"
"Nàng đoán không tệ, chính xác Tang Mộc Vân bị người ta cho uống thuốc sẩy thai, cũng may dược tính không quá mạnh, lượng dùng không quá nhiều nên mới có thể cứu vãn được. Chẳng qua khó tránh khỏi không lưu lại di chứng, chỉ sợ sẽ sinh thai nhi không đủ tháng". Ngừng một chút, hắn hơi nhíu nhíu mày kiếm, tiếp tục nói: "Nàng hỏi không sai, chúng ta tất nhiên là có phòng bị, Tiểu Nguyệt lại vẫn có thể biết được tin tức rồi tìm cơ hội xuống tay, đây là chuyện ta nghĩ trăm lần cũng không giải thích được".
Tôi vuốt cằm đoán: "Khó có thể nào, cô ta nghe lén người và ta nói chuyện? Hoặc cô ta lén lấy phương thuốc của người rồi cầm ra hiệu thuốc bắc hỏi?"
"Không hẳn như vậy, cô ta không có lá gan đó, hơn nửa phần chắc vẫn chịu khống chế của Trần Minh Hiên. Có điều, tự nhiên sẽ có người đến điều tra hắn, không cần nàng phân tâm". Hi Âm cười dịu dàng véo mũi tôi nói: "Ta thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, sau này sẽ phương thuốc ích khí bổ huyết cho nàng bồi dưỡng".
Đầu ngón tay mát lạnh vuốt nhẹ qua mũi, hời hợt dừng phía bên trái gương mặt tôi trong nháy mắt, mùi thuốc tươi mát phả vào mặt. Bỗng nhiên tim tôi đập thình thịch, bên tai lờ mờ cảm thấy nóng.
Tôi chần chừ một chút, không biết có nên truy hỏi việc tối hôm đó không. Dù sao tôi cũng là một cô nương giữ mình trong sạch, cuối cùng hắn lại sàm sỡ tôi...
Nhưng lúc ấy hắn uống say mèm, đầu óc mơ hồ, nói nhăng nói cuội, không biết có gì kì quái trong lời nói của hắn. Có lẽ lúc ấy hắn căn bản không biết mình đang làm gì, hoặc có lẽ hắn nhận nhầm tôi là người khác. Bất kể là tình huống như thế nào, có truy cứu lại cũng vô tích sự, thậm chí là tự rước nhục.
Tôi nhìn trộm hình dáng tuấn tú lịch sự tao nhã của hắn, nhất thời tim đập càng nhanh. Quả thật, trong lòng nghĩ, dường như tôi có lẽ là...Cũng không khó chịu như tôi tưởng tượng, khó chịu khi hắn sàm sỡ tôi. Có lẽ hắn không nhớ ra được thì tốt, đỡ phải xấu hổ khi gặp nhau.
Cứ so sánh như vậy, rốt cuộc tôi rối rắm chuyện gì chứ?
"Tiểu Mai, nét mặt nàng như vậy là sao?". Hắn giả vờ quan sát tôi.
Tôi kinh ngạc, nhanh chóng hiểu ra mặt mình có biểu lộ dữ tợn quá mức, không tự chủ được vỗ vỗ hai má, cười gượng nói: "Không...Không có gì...Thánh tăng, tối hôm qua sau khi người uống rượu, ta từng đến phòng tìm người, có thật là người không nhớ rõ không?"
Vẻ mặt Hi Âm vô tội: "Tìm ta vì việc gì?"
Quả nhiên...Rũ bỏ kìa!
Tôi cúi đầu vô lực nói: "Không có, người nghe nhầm. Ta chưa nói gì hết".
Hắn nâng mặt tôi lên, ánh mắt mỉm cười sâu xa nhìn tôi: "Tiểu Mai, cả ngày hôm nay nàng rất kỳ lạ, rốt cuộc nàng bị sao vậy?"
Tôi nói: "Nếu ta nói người sàm sỡ ta, người có tin không?"
"...". Tay hắn run rẩy, khóe mắt giật giật vài cái.
Đây là, ý tứ, gì chứ...
Tôi né tránh hắn, quay mặt buồn bã tủi thân, cố gắng bắt mình tươi cười nhưng bên trong tổn thương, nói: "Người chưa từng nghe thấy gì hết, ta chưa nói chuyện gì hết". Nói xong, không để ý đến hắn, sải chân bước về phía trước.
"Tiểu Mai...". Hắn vội vã đuổi theo, liên tục gọi tôi: "Tiểu Mai!"
Bỗng nhiên tôi dừng lại bước chân, liếc mắt oán hận nhìn hắn.
Tôi chỉ về hướng phòng nghỉ, nói: "Người mệt rồi, ta cũng mệt, chúng ta cần nghỉ ngơi".
Vẻ mặt hắn có chút rối rắm, giống như là bị nghẹn lại. Sau một lúc lâu, một tràng cười phát ra từ người hắn, hắn chung quy không nhịn được cất tiếng cười to, tiếng cười tự nhiên sang sảng, nhất thời lay động lòng người.
"Nàng bực mình sao?"
"Ta bực gì chứ". Tôi tức giận nói, cùng lắm thì cho là bị chó gặm một chút, lần sau tìm cơ hội cắn lại là được.
"Tiểu Mai à...". Nụ cười của hắn hình như có chút ý tứ sâu xa, đỡ trán nhìn trời nói: "Xem ra, nghề thánh tăng này của ta sắp hết làm được nữa rồi".
"Vì sao?"
"Vì ta phải chịu trách nhiệm với người ta, nếu sàm sỡ nàng, ta đây phải chịu trách nhiệm". Hi Âm cười huyền bí nói: "Hầy, thật sự lúc này phải hoàn tục rồi..."
Tôi: "..."
***
Vừa đi đến cửa phòng, bỗng nhiên cổ sư Thiên Dạ đẩy cửa ra, ánh mắt hắn lướt trên người tôi và Hi Âm, cổ quái nhếch môi một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
"Hắn ta là ai vậy?". Hi Âm nhìn bóng dáng hắn xa dần, trên mặt hiện lên một chút nghi ngờ.
Tôi giải thích: "Hắn là cổ sư đến từ Miêu Cương, nói là phát hiện ra trong Tang phủ có người trúng cổ, liền tự động đến cửa giúp Tang Mộc Vân giải cổ". Cân nhắc trong nháy mắt, bổ sung thêm: "Mới nhìn có vẻ thần bí, nói rằng lúc đó cổ trùng sinh ra phản ứng, tự nguyện nhận giải cổ, không biết rốt cuộc trong lòng nghĩ gì".
Hi Âm trầm mặc không nói, ánh mắt nặng nề.
"Có thể nào là thuật sĩ giang hồ giả danh không?". Nhưng nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của hắn ra, tôi vẫn bất giác không lạnh mà run, chợt chối bỏ ý nghĩ của mình. Người này không phải loại người hời hợt.
Hi Âm lắc đầu nói: "Thật cũng được giả cũng được, việc này kéo dài càng lâu thì sẽ có người đến dọn dẹp tàn cuộc, không cần ta và nàng quan tâm. Tiểu Mai, không phải nàng thích hóng chuyện sao? Ngồi chờ xem kịch đi".
Tôi nghẹn giọng: "Người mới là kẻ thích hóng chuyện, cả nhà người đều thích hóng chuyện".
Khi dùng cơm trưa, mọi người ngồi xung quanh bàn, không thấy bóng dáng cô đơn của Bùi Lãm, không biết hắn đi đâu. Chẳng qua, như vậy cũng tốt với người bị kẹp giữa như tôi, thật tình tôi sợ hai người ánh dao bóng kiếm, đối chọi gay gắt.
Tang lão gia giống hệt như người chết đuối vớ được cọc, tôn sùng Thiên Dạ là thượng khách, cười ha ha hỏi lão ta: "Thiên Dạ tiên sinh, không biết khi nào người mới giải cổ cho tiểu nữ?"
Ánh mắt Thiên Dạ nhìn Hi Âm, như thật như giả: "Giải cổ rất hao tổn sinh lực, trước mắt sức khỏe Tang tiểu thư còn yếu, chờ thân thể tiểu thư hồi phục sau đó mới tiến hành được. Vậy nên khi ta bắt đầu giải cổ, muốn hỏi thầy thuốc của tiểu thư vài điều".
Tang lão gia kinh ngạc, trong lòng tôi cũng kinh hoảng, khó có thể nào ông ta nhìn ra suýt nữa Tang tiểu thư sẩy thai?
Hi Âm bóc vỏ tôm, sau đó thả tôm vào trong bát tôi, thản nhiên nói: "Nhanh nhất là sau ba ngày".
"Vậy sau ba ngày sẽ giải cổ cho tiểu thư". Lời này của Thiên Dạ rõ ràng là nói với Tang lão gia, không hiểu vì sao, tôi lại mơ hồ cảm thấy ánh mắt hắn cố tình dừng lại ở chỗ tôi.
*Trình Giảo Kim: ám chỉ người giữa đường xông vào phá rối
"Hóa ra đúng là như vậy...". Lâm Tranh lẩm bẩm nói: "Hôm qua thánh tăng nói cho ta nghe, ta còn không tin trên đời này có chuyện vu cổ".
Tang lão gia chần chừ trong nháy mắt, dặn dò nô bộc kia: "Ngươi mời người đó vào". Nô bộc cung kính dạ một tiếng, không lâu sau liền dẫn một người đàn ông tóc bạc áo đen bước vào.
Chỉ thấy người đàn ông đó mặc quần áo đen, trên cổ tay áo thêu ba đóa hoa bỉ ngạn, xinh đẹp diễm lệ. Da hắn trắng như tuyết, dưới nắng xuân tươi đẹp lại sáng bóng nõn nà, trên đầu tóc bạc đẹp đẽ mà đường hoàng, như thác nước đổ xuống, tùy ý rối tung bên hông. Một đôi mắt xanh biển thâm thúy lạnh như băng, giống như có khả năng mê hoặc lòng người.
Tôi âm thầm đánh giá cao thấp hắn, suýt nữa hắn bắt lấy ánh mắt tôi, ánh mắt sắc bén như diều hâu dừng trên người tôi, đáy mắt nổi lên ý thích thú không rõ ràng. Không hiểu sao, bỗng nhiên tôi cảm thấy vài phần ý lạnh, giống như mùa đông khắc nghiệt còn bị người ta dội nước lạnh lên đầu, vô duyên vô cớ rùng mình một cái.
Vẻ mặt Tang lão gia nghi ngờ, hỏi cổ sư: "Tiên sinh có phải...?"
Ngược lại, hắn nhìn Tang lão gia, nụ cười lạnh như tiền thoạt nhìn rất bí hiểm, phất tay áo nói: "Tại hạ là Thiên Dạ, đến từ Miêu Cương. Xin hỏi khoảng một tháng gần đây trong quý phủ có người mắc bệnh lạ?"
Tang lão gia liên tục nói phải: "Đúng là tiểu nữ, đã mời không ít thầy thuốc đến nhưng vẫn không có chuyển biến tốt đẹp".
Thiên Dạ gật đầu: "Vậy đúng rồi, lệnh thiên kim không phải mắc bệnh lạ mà là bị người ta hạ cổ".
Hắn nói xong lời này, suýt nữa tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn phản ứng của Tiểu Nguyệt ra sao, không ngờ nhìn xung quanh cũng không phát hiện ra bóng dáng của cô ta.
Tang lão gia vô cùng sợ hãi nói: "Vì sao tiên sinh lại biết?"
Hắn giải thích: "Mấy ngày trước khi đi ngang quý phủ, cổ trùng của ta bỗng nhiên rung động bất an, ta cảm thấy rất kỳ quái, lập tức đoán trong phủ có thể tồn tại cổ trùng cùng loại. Sau đó nghe người ta nói quý phủ có người mắc bệnh lạ, liền khẳng định đoán đúng".
"Thì ra là vậy". Lâm Tranh vội hỏi: "Tiên sinh có thể giải cổ cho Mộc Vân không?"
Thiên Dạ nghiêng mắt liếc hắn một cái, nói: "Nếu hôm nay ta đã đến, nghĩa là chuẩn bị giải cổ cho tiểu thư, chẳng qua..."
"Chẳng qua sao?"
Ý cười của hắn càng thêm sâu xa, mị hoặc hệt như cây thuốc phiện: "Nếu như thầy thuốc đến khám bệnh tại gia đều phải lấy tiền công, ta giải cổ cho Tang tiểu thư cũng không phải miễn phí, ta phải lấy một nửa gia sản của Tang phủ làm thù lao, đó là quy tắc của ta. Nếu Tang lão gia thấy mức phí quá đắt, cũng có thể ra lệnh đuổi khách. Như vậy, trí nhớ của Tang tiểu thư mãi mãi chỉ dừng ở lễ hội ngày mười lăm tháng ba".
Lời nói buông ra, sắc mặt Tang lão gia đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, hai tay bắt đầu run rẩy.
"Hơn nữa, ta cũng không nắm chắc phương pháp giải cổ, nếu ta không giải được cổ trên người tiểu thư, một xu cũng không lấy". Tầm mắt hắn nhìn sang Tang lão gia, như khám phá ra tâm tư của ông ấy, thẳng thắn nói: "Nói như vậy, Tang lão gia yên tâm chưa?"
Tang lão gia làm sao dám chần chừ, liên tục liên tiếng trả lời, phái người dẫn Thiên Dạ về phòng nghỉ.
Không lâu sau, chỉ nghe thấy một tiếng 'kéttttt", Hi Âm đẩy cửa đi ra. Trên trán hắn là một lớp mồ hôi mỏng, trên mặt nhuốm vẻ mệt mỏi.
Lâm Tranh vội bước lại đón, giọng nói kìm nén sự khẩn trương, hỏi: "Thánh tăng, Mộc Vân ra sao rồi?". Không riêng gì hắn, trong lòng tôi cũng âm thầm thắc mắc.
Hi Âm hơi thở dài, nói: "Nàng ấy không sao. Tang phu nhân đang ở trong đó chăm sóc nàng. Tạm thời đừng vào, để cho nàng tĩnh dưỡng một lát đi".
Bỗng nhiên Lâm Tranh nhẹ nhàng thở ra, tôi cũng như trút được gánh nặng, tiếng lòng chôn chặt rốt cuộc cũng chìm xuống dưới. Trong nháy mắt Hi Âm và tôi đối diện nhau, ném sang ánh mắt nghi hoặc, tôi khẽ gật đầu, hắn liền hiểu thầm không nói thêm gì nữa.
Lâm Tranh vạn phần cảm kích nói: "Thánh tăng, đại ân đại đức không lời nào cảm tạ cho hết".
***
Sắc mặt Hi Âm không tốt lắm, bờ môi trắng bệch, thoạt nhìn thấy rất mệt mỏi. Thân là 'đồ đệ', theo lẽ thường tôi đưa hắn về phòng nghỉ ngơi.
Mặc dù trong lòng tôi đã sớm đoán đầu đuôi sự việc, nhưng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, bèn mở miệng hỏi: "Thánh tăng, tình hình Tang Mộc Vân rốt cuộc là như thế nào?"
"Nàng đoán thế nào?". Hắn nhíu mi hỏi lại tôi.
Tôi dựa theo tình hình thực tế nói: "Tiểu Nguyệt bỏ thuốc sẩy thai vào trong chén canh đậu đỏ hạt sen".
Nhưng rồi lại nghĩ ngợi, cảm thấy không thỏa đáng lắm, lại nói: "Nhưng việc Tang Mộc Vân mang thai, trời biết đất biết người biết ta biết không có người thứ ba biết. Huống hồ, bình thường nàng ta uống thuốc dưỡng thai đều do ta tự mình nấu, hoàn toàn không nhờ Tiểu Nguyệt, rốt cuộc sao cô ta lại biết?"
"Nàng đoán không tệ, chính xác Tang Mộc Vân bị người ta cho uống thuốc sẩy thai, cũng may dược tính không quá mạnh, lượng dùng không quá nhiều nên mới có thể cứu vãn được. Chẳng qua khó tránh khỏi không lưu lại di chứng, chỉ sợ sẽ sinh thai nhi không đủ tháng". Ngừng một chút, hắn hơi nhíu nhíu mày kiếm, tiếp tục nói: "Nàng hỏi không sai, chúng ta tất nhiên là có phòng bị, Tiểu Nguyệt lại vẫn có thể biết được tin tức rồi tìm cơ hội xuống tay, đây là chuyện ta nghĩ trăm lần cũng không giải thích được".
Tôi vuốt cằm đoán: "Khó có thể nào, cô ta nghe lén người và ta nói chuyện? Hoặc cô ta lén lấy phương thuốc của người rồi cầm ra hiệu thuốc bắc hỏi?"
"Không hẳn như vậy, cô ta không có lá gan đó, hơn nửa phần chắc vẫn chịu khống chế của Trần Minh Hiên. Có điều, tự nhiên sẽ có người đến điều tra hắn, không cần nàng phân tâm". Hi Âm cười dịu dàng véo mũi tôi nói: "Ta thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, sau này sẽ phương thuốc ích khí bổ huyết cho nàng bồi dưỡng".
Đầu ngón tay mát lạnh vuốt nhẹ qua mũi, hời hợt dừng phía bên trái gương mặt tôi trong nháy mắt, mùi thuốc tươi mát phả vào mặt. Bỗng nhiên tim tôi đập thình thịch, bên tai lờ mờ cảm thấy nóng.
Tôi chần chừ một chút, không biết có nên truy hỏi việc tối hôm đó không. Dù sao tôi cũng là một cô nương giữ mình trong sạch, cuối cùng hắn lại sàm sỡ tôi...
Nhưng lúc ấy hắn uống say mèm, đầu óc mơ hồ, nói nhăng nói cuội, không biết có gì kì quái trong lời nói của hắn. Có lẽ lúc ấy hắn căn bản không biết mình đang làm gì, hoặc có lẽ hắn nhận nhầm tôi là người khác. Bất kể là tình huống như thế nào, có truy cứu lại cũng vô tích sự, thậm chí là tự rước nhục.
Tôi nhìn trộm hình dáng tuấn tú lịch sự tao nhã của hắn, nhất thời tim đập càng nhanh. Quả thật, trong lòng nghĩ, dường như tôi có lẽ là...Cũng không khó chịu như tôi tưởng tượng, khó chịu khi hắn sàm sỡ tôi. Có lẽ hắn không nhớ ra được thì tốt, đỡ phải xấu hổ khi gặp nhau.
Cứ so sánh như vậy, rốt cuộc tôi rối rắm chuyện gì chứ?
"Tiểu Mai, nét mặt nàng như vậy là sao?". Hắn giả vờ quan sát tôi.
Tôi kinh ngạc, nhanh chóng hiểu ra mặt mình có biểu lộ dữ tợn quá mức, không tự chủ được vỗ vỗ hai má, cười gượng nói: "Không...Không có gì...Thánh tăng, tối hôm qua sau khi người uống rượu, ta từng đến phòng tìm người, có thật là người không nhớ rõ không?"
Vẻ mặt Hi Âm vô tội: "Tìm ta vì việc gì?"
Quả nhiên...Rũ bỏ kìa!
Tôi cúi đầu vô lực nói: "Không có, người nghe nhầm. Ta chưa nói gì hết".
Hắn nâng mặt tôi lên, ánh mắt mỉm cười sâu xa nhìn tôi: "Tiểu Mai, cả ngày hôm nay nàng rất kỳ lạ, rốt cuộc nàng bị sao vậy?"
Tôi nói: "Nếu ta nói người sàm sỡ ta, người có tin không?"
"...". Tay hắn run rẩy, khóe mắt giật giật vài cái.
Đây là, ý tứ, gì chứ...
Tôi né tránh hắn, quay mặt buồn bã tủi thân, cố gắng bắt mình tươi cười nhưng bên trong tổn thương, nói: "Người chưa từng nghe thấy gì hết, ta chưa nói chuyện gì hết". Nói xong, không để ý đến hắn, sải chân bước về phía trước.
"Tiểu Mai...". Hắn vội vã đuổi theo, liên tục gọi tôi: "Tiểu Mai!"
Bỗng nhiên tôi dừng lại bước chân, liếc mắt oán hận nhìn hắn.
Tôi chỉ về hướng phòng nghỉ, nói: "Người mệt rồi, ta cũng mệt, chúng ta cần nghỉ ngơi".
Vẻ mặt hắn có chút rối rắm, giống như là bị nghẹn lại. Sau một lúc lâu, một tràng cười phát ra từ người hắn, hắn chung quy không nhịn được cất tiếng cười to, tiếng cười tự nhiên sang sảng, nhất thời lay động lòng người.
"Nàng bực mình sao?"
"Ta bực gì chứ". Tôi tức giận nói, cùng lắm thì cho là bị chó gặm một chút, lần sau tìm cơ hội cắn lại là được.
"Tiểu Mai à...". Nụ cười của hắn hình như có chút ý tứ sâu xa, đỡ trán nhìn trời nói: "Xem ra, nghề thánh tăng này của ta sắp hết làm được nữa rồi".
"Vì sao?"
"Vì ta phải chịu trách nhiệm với người ta, nếu sàm sỡ nàng, ta đây phải chịu trách nhiệm". Hi Âm cười huyền bí nói: "Hầy, thật sự lúc này phải hoàn tục rồi..."
Tôi: "..."
***
Vừa đi đến cửa phòng, bỗng nhiên cổ sư Thiên Dạ đẩy cửa ra, ánh mắt hắn lướt trên người tôi và Hi Âm, cổ quái nhếch môi một cái, phẩy tay áo bỏ đi.
"Hắn ta là ai vậy?". Hi Âm nhìn bóng dáng hắn xa dần, trên mặt hiện lên một chút nghi ngờ.
Tôi giải thích: "Hắn là cổ sư đến từ Miêu Cương, nói là phát hiện ra trong Tang phủ có người trúng cổ, liền tự động đến cửa giúp Tang Mộc Vân giải cổ". Cân nhắc trong nháy mắt, bổ sung thêm: "Mới nhìn có vẻ thần bí, nói rằng lúc đó cổ trùng sinh ra phản ứng, tự nguyện nhận giải cổ, không biết rốt cuộc trong lòng nghĩ gì".
Hi Âm trầm mặc không nói, ánh mắt nặng nề.
"Có thể nào là thuật sĩ giang hồ giả danh không?". Nhưng nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo của hắn ra, tôi vẫn bất giác không lạnh mà run, chợt chối bỏ ý nghĩ của mình. Người này không phải loại người hời hợt.
Hi Âm lắc đầu nói: "Thật cũng được giả cũng được, việc này kéo dài càng lâu thì sẽ có người đến dọn dẹp tàn cuộc, không cần ta và nàng quan tâm. Tiểu Mai, không phải nàng thích hóng chuyện sao? Ngồi chờ xem kịch đi".
Tôi nghẹn giọng: "Người mới là kẻ thích hóng chuyện, cả nhà người đều thích hóng chuyện".
Khi dùng cơm trưa, mọi người ngồi xung quanh bàn, không thấy bóng dáng cô đơn của Bùi Lãm, không biết hắn đi đâu. Chẳng qua, như vậy cũng tốt với người bị kẹp giữa như tôi, thật tình tôi sợ hai người ánh dao bóng kiếm, đối chọi gay gắt.
Tang lão gia giống hệt như người chết đuối vớ được cọc, tôn sùng Thiên Dạ là thượng khách, cười ha ha hỏi lão ta: "Thiên Dạ tiên sinh, không biết khi nào người mới giải cổ cho tiểu nữ?"
Ánh mắt Thiên Dạ nhìn Hi Âm, như thật như giả: "Giải cổ rất hao tổn sinh lực, trước mắt sức khỏe Tang tiểu thư còn yếu, chờ thân thể tiểu thư hồi phục sau đó mới tiến hành được. Vậy nên khi ta bắt đầu giải cổ, muốn hỏi thầy thuốc của tiểu thư vài điều".
Tang lão gia kinh ngạc, trong lòng tôi cũng kinh hoảng, khó có thể nào ông ta nhìn ra suýt nữa Tang tiểu thư sẩy thai?
Hi Âm bóc vỏ tôm, sau đó thả tôm vào trong bát tôi, thản nhiên nói: "Nhanh nhất là sau ba ngày".
"Vậy sau ba ngày sẽ giải cổ cho tiểu thư". Lời này của Thiên Dạ rõ ràng là nói với Tang lão gia, không hiểu vì sao, tôi lại mơ hồ cảm thấy ánh mắt hắn cố tình dừng lại ở chỗ tôi.
/64
|