Lúc Tăng Tĩnh Ngữ tới nhà họ Thiệu còn chưa đến chín giờ sáng, mẹ Thiệu sau khi cơm nước xong liền đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại Thiệu Tuấn, anh nghĩ Tăng Tĩnh Ngữ đã rời giường, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cô, nhưng không ngờ Tăng Tĩnh Ngữ đã gọi điện thoại trước cho anh, cũng thần bí hề hề hỏi anh: "Anh đoán xem bây giờ em đang ở đâu?"
Thiệu Tuấn nhanh chóng suy nghĩ một chút, nói rất khẳng định: "Nhất định không ở trong nhà."
Tăng Tĩnh Ngữ không hiểu, "Tại sao? Em bình thường đều là rời giường lúc này."
Thiệu Tuấn thật thấp bật cười, "Nếu là em đang ở nhà cũng sẽ không hỏi cái vấn đề này, hơn nữa cái câu này đã rất rõ ràng tỏ rõ anh đã đoán đúng rồi."
"Có ý tứ gì?" Tăng Tĩnh Ngữ cau mày, nhớ lại lời mới vừa nói của mình một chút, không hề không cảm thấy mình tiết lộ cái gì.
"Y theo tính cách của em, nếu là anh đoán sai rồi em nhất định sẽ lập tức nói ra, hơn nữa còn sẽ dùng các loại từ ngữ có thể nghĩ đến mà chế nhạo anh hết sức có thể, cuối cùng trở lại tổng kết một câu ‘anh ngốc quá’" Trong giọng nói nhẹ nhàng của Thiệu Tuấn mang theo tự tin nào đó, anh thật sự là hiểu rất rõ Tăng Tĩnh Ngữ rồi, tự luyến, đúng lý không tha người.
Trước kia hai người còn chưa có nói yêu thương, mỗi lần chỉ cần nói sai cái gì cô lập tức biết, chỉ ra sau đó ở lời nói ác độc đả kích một phen, cần phải là cô sai lầm rồi, lại như cũ sẽ thẳng khí hùng cưỡng từ đoạt lý: "Em có lòng từ bi thiệt thòi, từ xa gọi điện thoại tới an ủi tâm hồn cô độc của anh một chút, anh lại phản bác em như thế, thật là không được, không có chút nào hiểu được thương hương tiếc ngọc, tương lai khẳng định không tìm được vợ."
Người khác hiển nhiên đã quên mình lúc trước thất đức thế nào nguyền rủa người ta không tìm được vợ, giọng điệu vẫn mạnh mẽ như cũ nói: "Em nào có hư hỏng như vậy, cái người này thuần túy là oan uổng, thật quá mức."
Anh biết ngay em sẽ nói như vậy, Thiệu Tuấn trầm mặc thầm nghĩ. Ngay sau đó cũng không cùng cô cãi, chỉ là anh bước nhanh hơn đi tới cửa, vừa mở cửa, quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ thấy Tăng Tĩnh Ngữ chính lúc này cầm điện thoại di động ở tại cửa ra vào nói điện thoại, không mang mũ cũng không còn mang cái bao tay, lỗ mũi và gương mặt lạnh cóng đến đỏ bừng.
Không ngờ Thiệu Tuấn lại đột nhiên mở cửa, cô rõ ràng lặng rồi một giây, ngay sau đó trực tiếp cả người hướng Thiệu Tuấn trên người đánh tới, đôi tay ôm thật chặt cổ của anh, hôn một cái trên mặt anh, mạnh mẽ nói: "Làm sao anh biết em đứng ở cửa chính."
Bình thường trên TV cũng diễn như vậy đi, Thiệu Tuấn im lặng, giơ tay lên sờ gò má, gương mặt đỏ bừng của cô, đầu ngón tay lập tức truyền đến cảm giác lạnh lẽo, không khỏi trầm mặt, "Thế nào đông lạnh thành ra như vậy, cái mũ cùng khăn quàng cổ của em đâu rồi?" Anh nhớ cô nương này mỗi lần ra cửa đều là võ trang đầy đủ, hôm nay như thế này không hợp với cử động lẽ thường, thật làm người ta không hiểu.
Tăng Tĩnh Ngữ chu mỏ, làm nũng tựa như ngập ngừng nói: "Lúc em ra cửa đi quá vội vàng, quên mang chứ sao."
Thiệu Tuấn nhanh đóng cửa kéo cô vào trong nhà, Tăng Tĩnh Ngữ vừa đi vừa kêu: "Bác gái, con tới thăm người rồi đây."
"Mẹ anh đi đến nhà dì chúc tết rồi." Thiệu Tuấn lôi kéo cô ở trên ghế sofa ngồi xuống, lại đứng dậy đi rót chén nước nóng cho cô, Tăng Tĩnh Ngữ trong tay đang cầm cái ly, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm Thiệu Tuấn, nói: "May mà mẹ anh không ở nhà, nếu không em đây hai tay trống không, thật là không biết xấu hổ."
Thiệu Tuấn nhếch miệng cười khẽ, "Hiếm khi, em còn cảm thấy xấu hổ."
"Dừng ~~~" Tăng Tĩnh Ngữ ném cho anh một cái xem thường, bụng đột nhiên không có tiền đồ nháo lên, "Ừng ực ừng ực" Kêu lên.
Tăng Tĩnh Ngữ vuốt bụng, mặt bộ dáng đáng thương, cong môi cau mày nũng nịu kêu "Anh yêu à, em thật đói nha, nhanh đi nấu cơm cho em ăn."
"Em chưa ăn cơm." Gương mặt Thiệu Tuấn lập tức tối lại, giọng nói cũng rất kém, giống như tức giận, nhưng vẫn là không che giấu được đau lòng.
Rất nhanh anh liền vào phòng bếp, mặc trên người tạp dề hoa nhỏ màu xanh dương, một tay cầm rá, một tay cầm cải, Tăng Tĩnh Ngữ khoanh tay ôm ngực nhàn nhã tựa vào viền cửa, ngoài miệng vểnh lên, ngoặt ra một phúc độ rất lớn, hưng phấn nói: "Anh yêu à, anh thật hiền huệ."
Thiệu Tuấn nghe vậy quay đầu lại trợn mắt nhìn cô, được tiện nghi còn ra vẻ.
"Ha ha ha. . . . . . . . ." Lần này, Tăng Tĩnh Ngữ cười càng vui vẻ hơn rồi, trực tiếp chạy lên từ phía sau ôm lấy anh, đầu khoác lên trên bả vai anh cố ý hướng về phía lỗ tai của anh thổi hơi.
Thiệu Tuấn biết rõ cô nương này sâu tận xương tủy tính tình lưu manh, anh càng tức giận cô càng vui sướng, may mắn là anh cũng gần giống như đường Tăng, cực kỳ gắng sức kiềm chế kích động đem người khác áp đảo, không nhìn thẳng cô.
Thấy Thiệu Tuấn không có phản ứng, cô nháo nháo cũng liền không thú vị, nhưng vẫn là không bỏ được buông tay, cứ như vậy ôm thật chặt anh, dán sau lưng ấm áp của anh, cái trán gối lên bả vai bền chắc, trong lòng liền cảm thấy thỏa mãn khác thường, dẹp yên, giống như trời sập xuống anh cũng sẽ thay cô chống đỡ.
Thiệu Tuấn mặc cho cô ôm, nghĩ thầm, chỉ cần cô không làm khó là tốt. Anh tiến hành động tác trên tay đâu vào đấy, cho đến khi xong hết mới gọi Tăng Tĩnh Ngữ đến ngăn kéo lấy bát. Anh mặc dù biết làm món ăn ăn cơm, nhưng tài nấu nướng cũng không thấy được tốt bao nhiêu, canh suông mì sợi đơn giản, hơn nữa đập vào một quả trứng gà vàng óng ánh, lúc đem ra còn sợ không hợp khẩu vị của Tăng Tĩnh Ngữ, trong lòng rất là lo lắng. Ai ngờ người khác đói luống cuống, mặt vừa đi lên liền bắt đầu ăn như hổ đói, kết quả là, bị nóng đến đầu lưỡi, hồng hộc kêu đau, Thiệu Tuấn vội vàng rót cho cô chén nước lạnh, cau mày khuyên cô ăn từ từ.
Tăng Tĩnh Ngữ dùng sức lay đầu, trong miệng toàn đồ ăn không có nuốt xuống, mơ hồ không rõ mà nói: "Anh. . . Cũng không. . . . Biết em đói như thế . . . nào đâu."
Nghe vậy, gương mặt Thiệu Tuấn không khỏi thoáng qua một tia đau lòng, cũng không nói nữa, ngồi ở bên cạnh nhìn cô ăn như hổ đói, mắt thấy đồ ăn trong tô sắp bị cô ăn hết, trong lòng thản nhiên sinh ra một loại tâm tình thỏa mãn.
Tăng Tĩnh Ngữ ăn thật no, nằm ngay đơ trên ghế sa lon, thỉnh thoảng đánh lên một hai cái ợ thật lớn. Thiệu Tuấn thu bát đũa sau lại đến bên cạnh Tăng Tĩnh Ngữ ngồi xuống, người khác lập tức bắn người lên bò tới, đến ngồi trên đùi Thiệu Tuấn, đôi tay nắm cả cổ của anh vui vẻ nói: "Thiệu Tuấn, anh làm đồ ăn ngon thật."
Thiệu Tuấn bất đắc dĩ cười cười, nghĩ thầm, không phải anh làm rất ngon, mà rõ ràng là em rất đói, chỉ là nghe cô nói xong, trong lòng vẫn là không nói ra được vui vẻ, không kiềm hãm được trở về một câu: "Nếu sau này em muốn ăn, hãy nói cho anh biết, anh sẽ làm cho em ăn."
Tăng Tĩnh Ngữ gật đầu như bằm tỏi, "Ừ, tốt nhất là sau khi chúng ta kết hôn, anh anh sẽ lo toàn bộ việc trong gia đình."
Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Em nghĩ thật đúng là xa xôi, chỉ là, kết hôn. . . . . . . . . . . . . . . . . Nếu là thời gian cho phép, anh sẽ không để ý mà lo toàn bộ công việc trong gia đình.
Tiếp đó, Tăng Tĩnh Ngữ lại liền ảo tưởng tương lai cuộc sống hôn nhân làm một phen tốt đẹp, Thiệu Tuấn mặt mày mỉm cười nhìn người khác thao thao bất tuyệt, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo mũi cô, hai người nghiêng nghiêng một hồi lâu, Tăng Tĩnh Ngữ mới nhớ tới chuyện tình Trương Tuệ, chợt liền trầm mặt, mày đẹp bắt đầu nhăn thành khó coi, quệt mồm thê thê thảm thảm mà nói: "Anh nói ba em nếu lại cưới thì em làm thế nào."
Thiệu Tuấn không kiềm hãm được buộc chặt cánh tay, trầm giọng nói, không nói ra được thâm tình khẩn thiết, "Em còn có anh."
Tăng Tĩnh Ngữ bất thình lình chết lặng mấy giây, cô không ngờ Thiệu Tuấn sẽ nói như vậy, trong nháy mắt bị cảm động rồi. Thân thể ngửa ra sau, không nhịn được giơ tay lên bưng lấy mặt điêu khắc của Thiệu Tuấn, bình thường hình dáng rõ ràng, tỉ mỉ suy nghĩ, ngón tay thon dài trắng nõn, một tấc một tấc miêu tả ngũ quan cường tráng.
Anh lông mày rất cao, mắt khẽ bên trong vùi lấp, xem ra thâm thúy mà thần bí, rất dễ dàng làm cho người ta lầm tưởng anh là Hỗn Huyết Nhi. Anh dáng dấp vô cùng đẹp trai, đẹp trai đến anh một lần cho là mình chỉ vì tấm này mà thích anh, vẫn còn vì thế mà làm cho cô nhăn mặt, đẹp trai đến cô một lần cũng cho là mình chỉ là thích anh mặt.
Nhưng giờ phút này, cô đột nhiên hiểu, cô yêu không chỉ là tấm khuôn mặt dễ nhìn, hơn thương anh trong xương, cái loại đó kiên định phải cụ thể, thái độ làm đến nơi đến chốn, không xốc nổi, không giả bộ, không có lời ngon tiếng ngọt, biện pháp tới dụ dỗ cô biến đổi, nhưng cô lại hiểu biết rõ ràng anh là yêu cô , dù là anh không tới nói.
Anh chính là như vậy, luôn là có thể mang cho cô những khoảng khắc yên bình, đẹp đẽ. Ngón tay thon dài theo sóng mũi cao của anh trợt xuống, cô nghịch ngợm ngắt mũi của anh, cười ngớ ngẩn nói, "Lời này em thích nghe, cảm giác giống như anh ở đây chủ động nộp lên quyền sở hữu, trịnh trọng tuyên bố từ hôm nay đồng chí Thiệu Tuấn thuộc về Tăng Tĩnh Ngữ ."
"Ừ." Thiệu Tuấn hé miệng hừ nhẹ một câu, ngay sau đó hỏi: "Ngày hôm nay xảy ra chuyện gì?"
Tăng Tĩnh Ngữ trầm mặc mấy giây, cuối cùng vẫn là đầu đuôi đem chuyện buổi sáng hướng tới anh miêu tả một lần, Thiệu Tuấn nghe trán trực nhảy, càng đi về phía sau chân mày nhíu càng chặt, đặc biệt là đến cuối cùng cô nói thời điểm ngồi xe đi, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Em cứ như vậy vứt bỏ một mình dì ấy ở bệnh viện?"
Tăng Tĩnh Ngữ thành thực gật đầu, mặt ghét bỏ mà nói: "Em ghét dì ấy."
"Coi như ghét dì em cũng không thể làm như vậy." Đem người đá đả thương không nói, còn đem Trương Tuệ một người ở lại trong bệnh viện, anh cơ hồ có thể tưởng tượng đến khi một người Phương Trạm sáng sơm tinh mơ giúp đỡ Trương Tuệ vẻ mặt lúng túng như thế nào. Cô quá đáng tùy hứng, để cho anh không khỏi trầm mặt.
"Thế nào, liền anh cũng đứng về phía dì ấy?" Vừa đụng đến vấn đề Trương Tuệ, Tăng Tĩnh Ngữ giống như mèo xù lông, cất cao giọng, chợt đứng lên, nhìn chòng chọc Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn đưa tay đi kéo cô, cô đứng bất động, Thiệu Tuấn bất đắc dĩ chỉ đành phải đi theo, thả mềm âm điệu giải thích: "Không phải anh muốn giúp đỡ dì ấy, anh chỉ cho là, đối với việc này, dì cũng không sai, không phải em vì nên thương thế của dì, em còn đem dì một người lưu bệnh viện." Theo ý anh, mọi việc cũng phải giảng đạo lý, Trương Tuệ cũng không sai, hơn nữa ở một trình độ nào đó anh là đồng tình Trương Tuệ, bởi vì dì ấy cùng mẹ anh có cảnh ngộ giống nhau, sinh hoạt giống nhau, ở tầng dưới chót xã hội.
Hoàn cảnh sống và lớn lên của anh và Tăng Tĩnh Ngữ khác nhau một trời một vực, phương thức tư duy cũng khác một trời một vực, đạo lý của anh, điều anh thực sự muốn nói, Tăng Tĩnh Ngữ nghe tới đều cực đoan chính là nghĩ anh sẽ ủng hộ Trương Tuệ, cô vốn tưởng rằng ba không hiểu cô ấy là do ông bị tình yêu làm cho mù quáng, nhưng bây giờ, Thiệu Tuấn cũng không để ý đến suy nghĩ của cô, trong lòng cô bất chợt tựa như gai đâm, một hồi nhận một trận đau.
Thiệu Tuấn nhanh chóng suy nghĩ một chút, nói rất khẳng định: "Nhất định không ở trong nhà."
Tăng Tĩnh Ngữ không hiểu, "Tại sao? Em bình thường đều là rời giường lúc này."
Thiệu Tuấn thật thấp bật cười, "Nếu là em đang ở nhà cũng sẽ không hỏi cái vấn đề này, hơn nữa cái câu này đã rất rõ ràng tỏ rõ anh đã đoán đúng rồi."
"Có ý tứ gì?" Tăng Tĩnh Ngữ cau mày, nhớ lại lời mới vừa nói của mình một chút, không hề không cảm thấy mình tiết lộ cái gì.
"Y theo tính cách của em, nếu là anh đoán sai rồi em nhất định sẽ lập tức nói ra, hơn nữa còn sẽ dùng các loại từ ngữ có thể nghĩ đến mà chế nhạo anh hết sức có thể, cuối cùng trở lại tổng kết một câu ‘anh ngốc quá’" Trong giọng nói nhẹ nhàng của Thiệu Tuấn mang theo tự tin nào đó, anh thật sự là hiểu rất rõ Tăng Tĩnh Ngữ rồi, tự luyến, đúng lý không tha người.
Trước kia hai người còn chưa có nói yêu thương, mỗi lần chỉ cần nói sai cái gì cô lập tức biết, chỉ ra sau đó ở lời nói ác độc đả kích một phen, cần phải là cô sai lầm rồi, lại như cũ sẽ thẳng khí hùng cưỡng từ đoạt lý: "Em có lòng từ bi thiệt thòi, từ xa gọi điện thoại tới an ủi tâm hồn cô độc của anh một chút, anh lại phản bác em như thế, thật là không được, không có chút nào hiểu được thương hương tiếc ngọc, tương lai khẳng định không tìm được vợ."
Người khác hiển nhiên đã quên mình lúc trước thất đức thế nào nguyền rủa người ta không tìm được vợ, giọng điệu vẫn mạnh mẽ như cũ nói: "Em nào có hư hỏng như vậy, cái người này thuần túy là oan uổng, thật quá mức."
Anh biết ngay em sẽ nói như vậy, Thiệu Tuấn trầm mặc thầm nghĩ. Ngay sau đó cũng không cùng cô cãi, chỉ là anh bước nhanh hơn đi tới cửa, vừa mở cửa, quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ thấy Tăng Tĩnh Ngữ chính lúc này cầm điện thoại di động ở tại cửa ra vào nói điện thoại, không mang mũ cũng không còn mang cái bao tay, lỗ mũi và gương mặt lạnh cóng đến đỏ bừng.
Không ngờ Thiệu Tuấn lại đột nhiên mở cửa, cô rõ ràng lặng rồi một giây, ngay sau đó trực tiếp cả người hướng Thiệu Tuấn trên người đánh tới, đôi tay ôm thật chặt cổ của anh, hôn một cái trên mặt anh, mạnh mẽ nói: "Làm sao anh biết em đứng ở cửa chính."
Bình thường trên TV cũng diễn như vậy đi, Thiệu Tuấn im lặng, giơ tay lên sờ gò má, gương mặt đỏ bừng của cô, đầu ngón tay lập tức truyền đến cảm giác lạnh lẽo, không khỏi trầm mặt, "Thế nào đông lạnh thành ra như vậy, cái mũ cùng khăn quàng cổ của em đâu rồi?" Anh nhớ cô nương này mỗi lần ra cửa đều là võ trang đầy đủ, hôm nay như thế này không hợp với cử động lẽ thường, thật làm người ta không hiểu.
Tăng Tĩnh Ngữ chu mỏ, làm nũng tựa như ngập ngừng nói: "Lúc em ra cửa đi quá vội vàng, quên mang chứ sao."
Thiệu Tuấn nhanh đóng cửa kéo cô vào trong nhà, Tăng Tĩnh Ngữ vừa đi vừa kêu: "Bác gái, con tới thăm người rồi đây."
"Mẹ anh đi đến nhà dì chúc tết rồi." Thiệu Tuấn lôi kéo cô ở trên ghế sofa ngồi xuống, lại đứng dậy đi rót chén nước nóng cho cô, Tăng Tĩnh Ngữ trong tay đang cầm cái ly, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm Thiệu Tuấn, nói: "May mà mẹ anh không ở nhà, nếu không em đây hai tay trống không, thật là không biết xấu hổ."
Thiệu Tuấn nhếch miệng cười khẽ, "Hiếm khi, em còn cảm thấy xấu hổ."
"Dừng ~~~" Tăng Tĩnh Ngữ ném cho anh một cái xem thường, bụng đột nhiên không có tiền đồ nháo lên, "Ừng ực ừng ực" Kêu lên.
Tăng Tĩnh Ngữ vuốt bụng, mặt bộ dáng đáng thương, cong môi cau mày nũng nịu kêu "Anh yêu à, em thật đói nha, nhanh đi nấu cơm cho em ăn."
"Em chưa ăn cơm." Gương mặt Thiệu Tuấn lập tức tối lại, giọng nói cũng rất kém, giống như tức giận, nhưng vẫn là không che giấu được đau lòng.
Rất nhanh anh liền vào phòng bếp, mặc trên người tạp dề hoa nhỏ màu xanh dương, một tay cầm rá, một tay cầm cải, Tăng Tĩnh Ngữ khoanh tay ôm ngực nhàn nhã tựa vào viền cửa, ngoài miệng vểnh lên, ngoặt ra một phúc độ rất lớn, hưng phấn nói: "Anh yêu à, anh thật hiền huệ."
Thiệu Tuấn nghe vậy quay đầu lại trợn mắt nhìn cô, được tiện nghi còn ra vẻ.
"Ha ha ha. . . . . . . . ." Lần này, Tăng Tĩnh Ngữ cười càng vui vẻ hơn rồi, trực tiếp chạy lên từ phía sau ôm lấy anh, đầu khoác lên trên bả vai anh cố ý hướng về phía lỗ tai của anh thổi hơi.
Thiệu Tuấn biết rõ cô nương này sâu tận xương tủy tính tình lưu manh, anh càng tức giận cô càng vui sướng, may mắn là anh cũng gần giống như đường Tăng, cực kỳ gắng sức kiềm chế kích động đem người khác áp đảo, không nhìn thẳng cô.
Thấy Thiệu Tuấn không có phản ứng, cô nháo nháo cũng liền không thú vị, nhưng vẫn là không bỏ được buông tay, cứ như vậy ôm thật chặt anh, dán sau lưng ấm áp của anh, cái trán gối lên bả vai bền chắc, trong lòng liền cảm thấy thỏa mãn khác thường, dẹp yên, giống như trời sập xuống anh cũng sẽ thay cô chống đỡ.
Thiệu Tuấn mặc cho cô ôm, nghĩ thầm, chỉ cần cô không làm khó là tốt. Anh tiến hành động tác trên tay đâu vào đấy, cho đến khi xong hết mới gọi Tăng Tĩnh Ngữ đến ngăn kéo lấy bát. Anh mặc dù biết làm món ăn ăn cơm, nhưng tài nấu nướng cũng không thấy được tốt bao nhiêu, canh suông mì sợi đơn giản, hơn nữa đập vào một quả trứng gà vàng óng ánh, lúc đem ra còn sợ không hợp khẩu vị của Tăng Tĩnh Ngữ, trong lòng rất là lo lắng. Ai ngờ người khác đói luống cuống, mặt vừa đi lên liền bắt đầu ăn như hổ đói, kết quả là, bị nóng đến đầu lưỡi, hồng hộc kêu đau, Thiệu Tuấn vội vàng rót cho cô chén nước lạnh, cau mày khuyên cô ăn từ từ.
Tăng Tĩnh Ngữ dùng sức lay đầu, trong miệng toàn đồ ăn không có nuốt xuống, mơ hồ không rõ mà nói: "Anh. . . Cũng không. . . . Biết em đói như thế . . . nào đâu."
Nghe vậy, gương mặt Thiệu Tuấn không khỏi thoáng qua một tia đau lòng, cũng không nói nữa, ngồi ở bên cạnh nhìn cô ăn như hổ đói, mắt thấy đồ ăn trong tô sắp bị cô ăn hết, trong lòng thản nhiên sinh ra một loại tâm tình thỏa mãn.
Tăng Tĩnh Ngữ ăn thật no, nằm ngay đơ trên ghế sa lon, thỉnh thoảng đánh lên một hai cái ợ thật lớn. Thiệu Tuấn thu bát đũa sau lại đến bên cạnh Tăng Tĩnh Ngữ ngồi xuống, người khác lập tức bắn người lên bò tới, đến ngồi trên đùi Thiệu Tuấn, đôi tay nắm cả cổ của anh vui vẻ nói: "Thiệu Tuấn, anh làm đồ ăn ngon thật."
Thiệu Tuấn bất đắc dĩ cười cười, nghĩ thầm, không phải anh làm rất ngon, mà rõ ràng là em rất đói, chỉ là nghe cô nói xong, trong lòng vẫn là không nói ra được vui vẻ, không kiềm hãm được trở về một câu: "Nếu sau này em muốn ăn, hãy nói cho anh biết, anh sẽ làm cho em ăn."
Tăng Tĩnh Ngữ gật đầu như bằm tỏi, "Ừ, tốt nhất là sau khi chúng ta kết hôn, anh anh sẽ lo toàn bộ việc trong gia đình."
Thiệu Tuấn: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Em nghĩ thật đúng là xa xôi, chỉ là, kết hôn. . . . . . . . . . . . . . . . . Nếu là thời gian cho phép, anh sẽ không để ý mà lo toàn bộ công việc trong gia đình.
Tiếp đó, Tăng Tĩnh Ngữ lại liền ảo tưởng tương lai cuộc sống hôn nhân làm một phen tốt đẹp, Thiệu Tuấn mặt mày mỉm cười nhìn người khác thao thao bất tuyệt, không nhịn được đưa tay nhéo nhéo mũi cô, hai người nghiêng nghiêng một hồi lâu, Tăng Tĩnh Ngữ mới nhớ tới chuyện tình Trương Tuệ, chợt liền trầm mặt, mày đẹp bắt đầu nhăn thành khó coi, quệt mồm thê thê thảm thảm mà nói: "Anh nói ba em nếu lại cưới thì em làm thế nào."
Thiệu Tuấn không kiềm hãm được buộc chặt cánh tay, trầm giọng nói, không nói ra được thâm tình khẩn thiết, "Em còn có anh."
Tăng Tĩnh Ngữ bất thình lình chết lặng mấy giây, cô không ngờ Thiệu Tuấn sẽ nói như vậy, trong nháy mắt bị cảm động rồi. Thân thể ngửa ra sau, không nhịn được giơ tay lên bưng lấy mặt điêu khắc của Thiệu Tuấn, bình thường hình dáng rõ ràng, tỉ mỉ suy nghĩ, ngón tay thon dài trắng nõn, một tấc một tấc miêu tả ngũ quan cường tráng.
Anh lông mày rất cao, mắt khẽ bên trong vùi lấp, xem ra thâm thúy mà thần bí, rất dễ dàng làm cho người ta lầm tưởng anh là Hỗn Huyết Nhi. Anh dáng dấp vô cùng đẹp trai, đẹp trai đến anh một lần cho là mình chỉ vì tấm này mà thích anh, vẫn còn vì thế mà làm cho cô nhăn mặt, đẹp trai đến cô một lần cũng cho là mình chỉ là thích anh mặt.
Nhưng giờ phút này, cô đột nhiên hiểu, cô yêu không chỉ là tấm khuôn mặt dễ nhìn, hơn thương anh trong xương, cái loại đó kiên định phải cụ thể, thái độ làm đến nơi đến chốn, không xốc nổi, không giả bộ, không có lời ngon tiếng ngọt, biện pháp tới dụ dỗ cô biến đổi, nhưng cô lại hiểu biết rõ ràng anh là yêu cô , dù là anh không tới nói.
Anh chính là như vậy, luôn là có thể mang cho cô những khoảng khắc yên bình, đẹp đẽ. Ngón tay thon dài theo sóng mũi cao của anh trợt xuống, cô nghịch ngợm ngắt mũi của anh, cười ngớ ngẩn nói, "Lời này em thích nghe, cảm giác giống như anh ở đây chủ động nộp lên quyền sở hữu, trịnh trọng tuyên bố từ hôm nay đồng chí Thiệu Tuấn thuộc về Tăng Tĩnh Ngữ ."
"Ừ." Thiệu Tuấn hé miệng hừ nhẹ một câu, ngay sau đó hỏi: "Ngày hôm nay xảy ra chuyện gì?"
Tăng Tĩnh Ngữ trầm mặc mấy giây, cuối cùng vẫn là đầu đuôi đem chuyện buổi sáng hướng tới anh miêu tả một lần, Thiệu Tuấn nghe trán trực nhảy, càng đi về phía sau chân mày nhíu càng chặt, đặc biệt là đến cuối cùng cô nói thời điểm ngồi xe đi, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Em cứ như vậy vứt bỏ một mình dì ấy ở bệnh viện?"
Tăng Tĩnh Ngữ thành thực gật đầu, mặt ghét bỏ mà nói: "Em ghét dì ấy."
"Coi như ghét dì em cũng không thể làm như vậy." Đem người đá đả thương không nói, còn đem Trương Tuệ một người ở lại trong bệnh viện, anh cơ hồ có thể tưởng tượng đến khi một người Phương Trạm sáng sơm tinh mơ giúp đỡ Trương Tuệ vẻ mặt lúng túng như thế nào. Cô quá đáng tùy hứng, để cho anh không khỏi trầm mặt.
"Thế nào, liền anh cũng đứng về phía dì ấy?" Vừa đụng đến vấn đề Trương Tuệ, Tăng Tĩnh Ngữ giống như mèo xù lông, cất cao giọng, chợt đứng lên, nhìn chòng chọc Thiệu Tuấn.
Thiệu Tuấn đưa tay đi kéo cô, cô đứng bất động, Thiệu Tuấn bất đắc dĩ chỉ đành phải đi theo, thả mềm âm điệu giải thích: "Không phải anh muốn giúp đỡ dì ấy, anh chỉ cho là, đối với việc này, dì cũng không sai, không phải em vì nên thương thế của dì, em còn đem dì một người lưu bệnh viện." Theo ý anh, mọi việc cũng phải giảng đạo lý, Trương Tuệ cũng không sai, hơn nữa ở một trình độ nào đó anh là đồng tình Trương Tuệ, bởi vì dì ấy cùng mẹ anh có cảnh ngộ giống nhau, sinh hoạt giống nhau, ở tầng dưới chót xã hội.
Hoàn cảnh sống và lớn lên của anh và Tăng Tĩnh Ngữ khác nhau một trời một vực, phương thức tư duy cũng khác một trời một vực, đạo lý của anh, điều anh thực sự muốn nói, Tăng Tĩnh Ngữ nghe tới đều cực đoan chính là nghĩ anh sẽ ủng hộ Trương Tuệ, cô vốn tưởng rằng ba không hiểu cô ấy là do ông bị tình yêu làm cho mù quáng, nhưng bây giờ, Thiệu Tuấn cũng không để ý đến suy nghĩ của cô, trong lòng cô bất chợt tựa như gai đâm, một hồi nhận một trận đau.
/67
|