Thấy bộ dạng như đang ban nhiều ân huệ của y cho nàng, nàng nhịn không được cười: "Vậy thì không xong rồi." Nàng thì thào, cười yếu ớt: "Thần thiếp cũng còn không biết tung tích của Liễu Uẩn Nịnh vậy thì phải làm sao đây?"
Thấy sắc mặt y càng thêm âm trầm, Liễu Vận Ngưng cười càng tươi: "Huống chi, bệ hạ cũng đã nói, một người ti tiện như thần thiếp, dù cho có biết, cũng sẽ không nói cho bệ hạ đâu nhỉ? Dù sao, sống trong Hoàng cung cũng thoải mái hơn trong thiên lao nhiều ha?"
"......"
"Kỳ lạ, chẳng lẽ bệ hạ không thể tìm nổi một nữ tử sao?"
Sắc mặt y tái nhợt đến cực điểm, đôi mắt nghiêm nghị biến thành đôi mắt nâu đen thâm sâu, ngọn lửa giận bùng cháy trong mắt y, nhưng Hiên Viên Kỳ không tìm được lý do để phản bác, bởi lẽ y thật sự không tìm ra được tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, liên tục huy động ảnh vệ đi tìm nhưng không thấy.
"Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện Liễu Uẩn Nịnh đừng nên sớm bị tìm thấy, bằng không, ngày mà Liễu Uẩn Nịnh hồi cung, cũng chính là ngày ngươi rời khỏi cõi đời này!"
"Ừm, tạ bệ hạ đã nhắc nhở, thần thiếp sẽ nhớ thắp ba nén nhang mỗi ngày cầu Bồ Tát phù hộ!" Nàng vẫn cười, hình như đang cố ý ngoảnh mặt ngó lơ với cơn cuồng nộ của y, nhưng nào có ai hay, tay nàng thấm đẫm mồ hôi lạnh.
"Cái miệng của ngươi, đúng là sắc!" Y không giận mà còn cười, cúi đầu nhìn vào mắt nàng, ngón tay trỏ hơi thô ráp vuốt ve đôi môi nàng: "Nhưng mà, trẫm vẫn cứ thích nghe âm thanh phát ra từ nó giống như ngày hôm qua."
"A......" Còn chưa kịp đỏ mặt, môi của nàng đã bị đoạt lấy một cách hung hăng, hai mắt trợn trừng thẳng nhìn đôi mắt tà mị đen láy như hố băng kia.
Nàng trợn trừng hai mắt, nhìn y bối rối.
—- Đây là lần đầu tiên, y hôn ta như vậy.
Trong giây lát, hình như nhớ đến chuyện gì đó, nàng giãy dụa một cách kịch liệt, y buông nàng ra, nhưng không đợi nàng thả lỏng lấy một hơi, trời đất quay cuồng, nàng bị y ôm lấy thật chặt.
Thân thể nàng cứng còng, ký ức của ngày hôm qua ùa về như thủy triều dâng, cái cảm giác đau đớn và vui sướng xa lạ đan xen vào nhau khiến nàng sợ hãi, nàng không ngừng run rẩy.
Ngay sau đó, lưng nàng chạm phải tấm gấm lạnh lẽo, nàng đã ngã xuống chiếc giường lớn hoa lệ.
Vị Đế Vương trước mắt, ngọn lửa giận trong mắt đã được thay thế bằng một ngọn lửa khác. Y như vậy, không hiểu sao khiến nàng cảm thấy hoang mang, bất giác giãy dụa.
"Không được lộn xộn!" Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai nàng, nàng bỗng cả kinh, cả cơ thể cứng lại.
Hơi thở ấm áp phảng phất bên tai nàng, nụ hôn khắng khít dừng trên cổ nàng, sự mờ ám bột phát.
Trong lòng có hơi dao động, ánh mắt nàng dần dần mờ mịt —-
"Uẩn Nịnh" Tiếng thở dài khe khẽ vang lên bên tai, ánh mắt nàng trấn tĩnh trong phút chốc, sự đau đớn thoáng xẹt qua mắt.
—- Ta sao có thể quên thân phận của chính mình.
Thấy sắc mặt y càng thêm âm trầm, Liễu Vận Ngưng cười càng tươi: "Huống chi, bệ hạ cũng đã nói, một người ti tiện như thần thiếp, dù cho có biết, cũng sẽ không nói cho bệ hạ đâu nhỉ? Dù sao, sống trong Hoàng cung cũng thoải mái hơn trong thiên lao nhiều ha?"
"......"
"Kỳ lạ, chẳng lẽ bệ hạ không thể tìm nổi một nữ tử sao?"
Sắc mặt y tái nhợt đến cực điểm, đôi mắt nghiêm nghị biến thành đôi mắt nâu đen thâm sâu, ngọn lửa giận bùng cháy trong mắt y, nhưng Hiên Viên Kỳ không tìm được lý do để phản bác, bởi lẽ y thật sự không tìm ra được tung tích của Liễu Uẩn Nịnh, liên tục huy động ảnh vệ đi tìm nhưng không thấy.
"Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện Liễu Uẩn Nịnh đừng nên sớm bị tìm thấy, bằng không, ngày mà Liễu Uẩn Nịnh hồi cung, cũng chính là ngày ngươi rời khỏi cõi đời này!"
"Ừm, tạ bệ hạ đã nhắc nhở, thần thiếp sẽ nhớ thắp ba nén nhang mỗi ngày cầu Bồ Tát phù hộ!" Nàng vẫn cười, hình như đang cố ý ngoảnh mặt ngó lơ với cơn cuồng nộ của y, nhưng nào có ai hay, tay nàng thấm đẫm mồ hôi lạnh.
"Cái miệng của ngươi, đúng là sắc!" Y không giận mà còn cười, cúi đầu nhìn vào mắt nàng, ngón tay trỏ hơi thô ráp vuốt ve đôi môi nàng: "Nhưng mà, trẫm vẫn cứ thích nghe âm thanh phát ra từ nó giống như ngày hôm qua."
"A......" Còn chưa kịp đỏ mặt, môi của nàng đã bị đoạt lấy một cách hung hăng, hai mắt trợn trừng thẳng nhìn đôi mắt tà mị đen láy như hố băng kia.
Nàng trợn trừng hai mắt, nhìn y bối rối.
—- Đây là lần đầu tiên, y hôn ta như vậy.
Trong giây lát, hình như nhớ đến chuyện gì đó, nàng giãy dụa một cách kịch liệt, y buông nàng ra, nhưng không đợi nàng thả lỏng lấy một hơi, trời đất quay cuồng, nàng bị y ôm lấy thật chặt.
Thân thể nàng cứng còng, ký ức của ngày hôm qua ùa về như thủy triều dâng, cái cảm giác đau đớn và vui sướng xa lạ đan xen vào nhau khiến nàng sợ hãi, nàng không ngừng run rẩy.
Ngay sau đó, lưng nàng chạm phải tấm gấm lạnh lẽo, nàng đã ngã xuống chiếc giường lớn hoa lệ.
Vị Đế Vương trước mắt, ngọn lửa giận trong mắt đã được thay thế bằng một ngọn lửa khác. Y như vậy, không hiểu sao khiến nàng cảm thấy hoang mang, bất giác giãy dụa.
"Không được lộn xộn!" Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai nàng, nàng bỗng cả kinh, cả cơ thể cứng lại.
Hơi thở ấm áp phảng phất bên tai nàng, nụ hôn khắng khít dừng trên cổ nàng, sự mờ ám bột phát.
Trong lòng có hơi dao động, ánh mắt nàng dần dần mờ mịt —-
"Uẩn Nịnh" Tiếng thở dài khe khẽ vang lên bên tai, ánh mắt nàng trấn tĩnh trong phút chốc, sự đau đớn thoáng xẹt qua mắt.
—- Ta sao có thể quên thân phận của chính mình.
/182
|