Thê Khống

Chương 95 - Chương 94

/192


Nhập Trà và Nhập Huân vội vã chạy tới, Nhập Trà len lén liếc mắt nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên, rồi mới đưa xiêm y qua cho hắn, nhưng ánh mắt của Lục Vô Nghiên vẫn dán chặt trên người Phương Tông Khác, không hề để ý đến Nhập Trà.

Tam thiếu gia, trời lạnh. Nhập Trà không nhịn được nhỏ giọng nhắc nhở.

Lúc này Lục Vô Nghiên mới nhận lấy trường bào dầy cộm khoác lên người. Hắn ôm cánh tay đứng ngược ánh sáng của ngọn đuốc, sâu trong đáy mắt là sự tối tăm lạnh lẽo.

Hắn ngàn tính vạn tính, vẫn không tính đến việc Phương Tông Khác lại trở về sớm hơn hai năm so với kiếp trước.

Phương Cẩn Chi sững sờ nhìn Hồng Đậu đường trong lòng bàn tay Phương Tông Khác, kí ức bất chợt ùa về.

Chi Chi ngoan, ở nhà chờ ca ca trở về!

Nàng nhỏ giọng xin xỏ: Vậy, ca ca phải mang Hồng Đậu đường về cho muội nha. . . . . .

Tiểu hài tử không được ăn nhiều kẹo!

Mẫu thân đã giấu hết Hồng Đậu đường rồi, phải xin ca ca chứ sao. . . . . . Nàng giật giật gấu áo của hắn, mặt mày đáng thương xin xỏ.

Nếu khi ca ca trở về nhìn thấy Chi Chi ở cửa viện chờ ta, vậy ca ca sẽ mang về cho muội!

Hắn thúc ngựa rời đi, mang theo một nhánh thương đội của Phương gia.

Nàng đứng ở cửa viện nhìn theo bóng lưng ca ca từ từ khuất dần, đặt hai bàn tay nhỏ nhắn lên miệng làm loa, hét với theo: Chi Chi chờ ca ca về nhà!

Hắn không quay đầu lại chỉ vẫy vẫy tay, thân thể lắc lư theo mỗi bước chân ngựa -- hình ảnh đó đã trở thành ấn tượng cuối cùng trong kí ức của Phương Cẩn Chi những năm qua.

Mười năm, ca ca rời đi đã mười năm, lâu đến nỗi Phương Cẩn Chi không còn nhớ rõ hình dáng của hắn.

Ca ca? Phương Cẩn Chi ngây ngô nhìn Phương Tông Khác, cho đến khi gương mặt lạnh lùng này từ từ chồng lên hình ảnh ca ca ngây thơ trong ký ức, mơ hồ hợp thành hình dáng của một người khác.

Là ca ca, ca ca về rồi. Phương Tông Khác đau lòng nhìn Phương Cẩn Chi, hắn biết những năm qua nhất định con bé đã chịu rất nhiều khổ cực.

Nước mắt lăn dài từ trong hốc mắt Phương Cẩn Chi, nàng nhìn Phương Tông Khác, si ngốc nói: Ca ca. . . . . . giống phụ thân. . . . . .

Lúc Phương Tông Khác rời khỏi nhà, tuổi tác không quá mười bảy mười tám; thời gian mười năm không chỉ làm mất đi nét ngây ngô năm đó, còn làm cho hình dáng mặt mũi của hắn giống phụ thân của bọn họ nhiều hơn.

Phương Tông Khác nhìn Bình Bình và An An trong ngực Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nắm chặt tay của hai muội muội, nàng thận trọng dè dặt nói: Ca ca, bọn họ là Phương Cẩn Bình và Phương Cẩn An, huynh chưa từng gặp hai muội ấy . . . . .

Đúng vậy, lúc ta đi bọn họ còn chưa ra đời. Phương Tông Khác buồn bã nhìn hai tiểu cô nương với thân thể gầy gò nhỏ bé.

Phương Cẩn Chi siết chặt hai bàn tay của muội muội, bảo bọn họ: Ca ca của chúng ta đã trở về, gọi ca ca đi.

Bình Bình và An An sợ hãi nhìn Phương Tông Khác, nhỏ giọng gọi một tiếng Ca ca , giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe được, nói xong lại chui vào ngực Phương Cẩn Chi.

Ánh mắt của Phương Tông Khác cứng lại, kèm theo chút suy nghĩ sâu xa.

Phương Cẩn Chi sợ Phương Tông Khác không thích Bình Bình và An An, nàng vội nói: Hai muội muội rất hiểu chuyện, rất ngoan ngoãn, rất ưu tú!

Đương nhiên. Phương Tông Khác cười. Muội muội của Phương Tông Khác ta làm sao có thể không ưu tú.

Phương Cẩn Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bình Bình và An An lén lút nhìn Phương Tông Khác, chỉ lén lút nhìn thoáng qua một, rồi lại vội vã cúi đầu, vùi mặt vào ngực Phương Cẩn Chi.

Ngươi. . . . . . Thật sự là Tông Khác? Tam lão gia ngập ngừng hỏi.

Phương Tông Khác đứng lên, hắn lướt mắt một vòng qua đám người đang có mặt ở đây, sau đó dừng lại trên mặt Tam lão gia, khóe miệng hắn nhếch lên, cười như không cười nói: Đa ta ngoại tổ phụ đã chăm sóc Cẩn Chi những năm qua, Tông Khác rất cảm kích.

Hắn khẽ cúi dầu, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, nụ cười của hắn rất hợp quy củ, nhưng nó lạnh lẽo.

Hắn đứng đó, giống như một bức tường có thể che mưa chắn gió. Huynh trưởng như phụ thân, hắn đã ở đây, Phương Cẩn Chi, Bình Bình và An An đã không còn là cô nhi không nơi nương tựa nữa.

Vì sao mấy năm qua ngươi không trở về? Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. . . . . . Tam lão gia liên tục nói.

Lúc Phương Tông Khác còn nhỏ đã đến Lục gia mấy lần, mặc dù Tam lão gia không nhớ rõ hình dáng của hắn khi còn bé lắm, nhưng dáng vẻ hiện tại của hắn rất giống phụ thân mình, Tam lão gia đã khẳng định hắn chính là Phương Tông Khác.

Tam thái thái cũng ổn định lại nôn nóng muốn đi thăm Lục Vô Ki, bà ta nhìn Phương Tông Khác, vẫn còn nghi ngờ hỏi: Vì sao đi nhiều năm như vậy cũng không viết về nhà một lá thư?

Phương Cẩn Chi cũng ngước nhìn Phương Tông Khác, nàng cũng rất muốn biết vì sao ca ca vẫn còn sống lại không chịu trở về, thậm chí ngay cả một lá thư nhà cũng không có.

Chuyện đó khá phức tạp, nhất thời không thể nói rõ ràng, nhưng chuyện quan trọng hơn trước mắt là. . . . . . Hắn dừng lại một chút, xoay đầu nhìn về phía Phương Cẩn Chi, khẽ cười với nàng: Chi Chi, đi thu dọn đồ đạc, ca đưa muội về nhà.

Về nhà. . . . . . Phương Cẩn Chi ngẩn người.

Về nhà? Trở về Phương gia, trở về ngôi nhà thật sự của nàng! Cho dù đã rời khỏi đó nhiều năm như vậy, nhưng từng viên ngói mỗi viên gạch trong nhà vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức nàng! Chỉ cần vừa nghĩ đến có thể trở về nhà, dường như có một dòng nước tưới mát cả trái tim nàng.

Nàng ôm lấy hai muội muội, mừng rỡ nói: Bình Bình, An An, chúng ta có thể về nhà, có thể về nhà rồi. . . . . .

Tam lão gia cau mày: Đâu thể chạy về trong đêm! Thế nào cũng phải ở lại đây một đêm, không biết còn tưởng rằng Lục gia ta khắt khe với ngoại tôn nữ.

Phương Tông Khác nhướng mắt, liếc nhìn đống lửa vừa mới được dập tắt, hỏi ngược lại: Chẳng lẽ không đúng sao?

Tam lão gia nhất thời cứng họng, ông xem xét kỹ lưỡng Phương Tông Khác, trịnh trọng nói: Hai hài tử này không thể giữ lại, bọn chúng đã hại chết phụ mẫu của các ngươi, chẳng lẽ còn muốn để bọn chúng mang vận rủi tới cho ngươi và Cẩn Chi sao?

Không phiền ngoại tổ phụ hao tâm tổn trí, chuyện của Phương gia sẽ do ta quyết định. Trên trán hắn hiện lên chút không vui, nhìn về phía Kiều mụ mụ, trách cứ: Còn không đỡ các cô nương trở về?

Vâng vâng vâng. . . . . . Kiều mụ mụ mừng rỡ, chủ nhân của Phương gia bọn họ đã trở lại!

Vệ mụ mụ đến Phương gia sau khi Phương Cẩn Chi ra đời, còn Kiều mụ mụ đã ở Phương gia từ khi Phương Tông Khác còn rất nhỏ, cho nên bà nhận ra Phương Tông Khác.

Lão thái thái được một đám người vây quanh chạy tới, sắc mặt của bà không được tốt lắm. Ôn Quốc Công và lão thái thái đều là lão nhân gia đã lớn tuổi, ngày thường đều ngủ rất sớm, lại vô cùng khó ngủ, chuyện bình thường trong nhà sẽ không làm phiền đến bà vào buổi tối. Vì bên này huyên náo quá lớn, Hứa mụ mụ bên cạnh bà đắn đo lắm mới gọi bà dậy.

Dọc đường đi, Hứa mụ mụ đã nói sơ lược chuyện bên này cho lão thái thái.

Mẫu thân, sao lại kinh động đến lão nhân gia? Là nhi tử không tốt. Tam lão gia vội vàng nghênh đón.

Lão thái thái cau mày lại, trên trán vẫn còn có chút mệt mỏi, bà nhìn Phương Tông Khác, nói: Hài tử, coi như ngươi có nóng lòng trở về, cũng phải xem tình hình của muội muội ngươi lúc này chứ, bọn chúng vẫn còn kinh sợ, thật sự không thích hợp lên đường suốt đêm. Nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai đi cũng không muộn.

Lão thái thái nói rất chậm, giọng nói cũng không quá uy nghiêm, giống như những lời khuyên lơn bình thường của trưởng bối.

Phương Tông Khác cau mày, hắn nhìn ba muội muội, quả thật người nào người nấy đều nhếch nhác, tối nay đều bị kinh sợ, lên đường ngay cũng không ổn. Phương Tông Khác cúi người xuống, kéo Phương Cẩn Chi lên, nói: Các muội ở đâu? Trở về nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai ca ca sẽ đưa các muội về nhà.

Phương Cẩn Chi cầm tay Phương Tông Khác, vội vàng nói: Ca ca, huynh đừng đi.

Yên tâm, ca sẽ không đi đâu cả, sau này sẽ ở cùng với các muội.

Phương Tông Khác khẽ cúi đầu với lão thái thái, nói: Tông Khác đưa muội muội về nghỉ ngơi.

Một tiểu thiếu gia nào đó của chi thứ hai mới sáu tuổi nghi hoặc nhìn mẫu thân của mình, nhỏ giọng hỏi: Mẫu thân, vậy không thiêu tiểu quái vật này nữa sao?

Nụ cười trên khóe miệng Phương Tông Khác cứng lại: Không ai có thể làm tổn thương người của Phương Gia ta.

Trong nháy mắt, một ánh sáng bạc lóe lên, hắn rút thanh đao bản rộng bên hông ra, nhắm vào đầu bổ xuống!

Cổ tay bỗng nhiên bị nắm giữ.

Phương Tông Khác nheo mắt nhìn Lục Vô Nghiên vừa xuất hiện trước mắt, tốc độ của Lục Vô Nghiên thật sự quá nhanh, Phương Tông Khác không biết hắn đã xuất hiện trước mặt mình như thế nào.

Trong đôi mắt lạnh như băng của Lục Vô Nghiên từ từ hiện ra một đốm lửa: Cũng không ai có thể tùy ý làm tổn thương người Lục gia ta.

Không ai nghĩ đến Lục Vô Nghiên lại bất ngờ đứng ra, thậm chí hắn vốn ẩn trong bóng tối, rất nhiều người không phát hiện hắn đang ở đây. Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lục Vô Nghiên đứng ra nói chuyện thay Lục gia. Lão thái thái nhìn Lục Vô Nghiên, trong lòng bà xuất hiện một nỗi khiếp sợ cực lớn, nỗi khiếp sợ nhanh chóng bị thay thế bởi sự vui mừng như điên. Đôi mắt già nua của bà cũng từ từ có thêm mấy phần sức sống, như là thấy một loại hi vọng nào đó.

Ca ca! Phương Cẩn Chi vội vàng buông hai muội muội ra, nàng kéo áo Phương Tông Khác, lo lắng nói: Ca ca, bỏ đao xuống đi.

Mặc dù Phương Cẩn Chi tuyệt đối sẽ không cho phép người khác tổn thương muội muội của nàng, nhưng nàng cũng biết hai muội muội của mình vốn không được hậu thế dung nạp, mong


/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status