Thề Không Làm Thiếp

Chương 35 - Chương 16.1

/44


Edit: Lăng Mộ Tuyết

Phụ thân, phụ thân, kia là cái gì?

Hỏi mẫu thân con.

Nương, nương, kia là cái gì? Phiền Doãn Hi giống con khỉ trong lòng Phiền Bách Nguyên, một hồi hướng trái, một hồi hướng phải, không nhịn được nhìn kỹ bốn phía.

Ta không biết nha, hỏi phụ thân con...

Phiền Doãn Hi trừng mắt, nương cũng giống như mình, ánh mắt hết nhìn đông lại nhìn tây, giống như cũng không biết mấy thứ trên đường phố này, không khỏi cọ cọ trên vai Phiền Bách Nguyên, ôm đầu của hắn hỏi: Phụ thân, nương cũng không được ra lớn phố giống như con sao?

Hỏi mẫu thân con. Mặt Phiền Bách Nguyên trầm xuống, nhìn thẳng phía trước.

Nương không để ý tới con... Hắn cũng muốn hỏi.

Phiền Bách Nguyên không có cách nào cau chặt mi. Thuận miệng nói Dương Trí Nghiêu tìm được cửa hàng cho nàng, cũng chỉ là tìm chuyện để nói, ai biết suốt ngày nàng muốn hắn dẫn nàng xem cửa hàng trên đường phố, rất khó khan sống qua một tháng, hoa đăng được tháo xuống, đám đông dần dần lui, nhưng chết tiệt là đám đông giảm bớt lại vẫn chen chúc như cũ.

Lái nói hắn là một tên mù, không thể dẫn thê nhi đi đâu, huống hồ ở trên đường lớn cũng không có thể làm càn, khiến người khác phát hiện hai mắt hắn có thể nhìn thấy.

Mà nương tử của hắn vừa lên phố, mặc dù vẫn nắm tay hắn, nhưng tâm trí lại không biết bay đến đâu, hắn gọi hai tiếng cũng chưa đáp lại, thấy nàng hứng thú dạt dào nhìn cửa hàng trên đường, mỗi quán mỗi phố bọn họ sẽ dừng bước lại, nhưng đều lắc lắc.

Hầu gia, nếu không như vậy đi, chúng ta tới tửu lâu đằng trước nghỉ chân, ta đi mua mứt quả cho tiểu thiếu gia. Mặc Ngôn phía sau tiến về phía trước một bước góp ý.

Cũng được. Đương nhiên hắn cũng biết vừa rồi Doãn Hi chính là chăm chú nhìn mứt quả và trống bỏi, đều là thứ đồ chơi của trẻ con.

Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, Mặc Ngôn nói muốn đến tửu lâu đằng trước nghỉ chân. Hạnh Nhi ở phía sau thấp giọng nói.

Nha... Nha. Nha cái thứ hai, thì chứng tỏ Dương Như Tuyên hoàn hồn, có chút thẹn thùng nắm chặt tay Phiền Bách Nguyên: Hầu gia, thật có lỗi, ta, lâu lắm rồi ta chưa ra đường phố.

Sao vậy?

Uhm, ta nhớ trước kia đi trên đường, đều là cha mẹ ta dẫn ta đến Dương phủ làm khách, thích thú qua đi, ta sẽ ầm ĩ muốn nghỉ ngơi, cho nên cha ta tìm một cửa hàng nhỏ, bên trong cũng chỉ có mấy cái bàn, cũng không nhiều khách, ta thật sự rất nhớ những hương vị đó, đối với ta và cha mẹ thì đó là lần cuối cùng chúng ta ăn ở bên ngoài. Nói xong lời cuối cùng, ý cười có chút chua sót, để tránh mình làm không khí bế tắc, nàng lại vội hỏi: Về sau được cha mẹ nhận nuôi, chỉ khi nào lên chùa lễ phật với bà nội thì mới ra đường, chưa bao giờ chân chính đi dạo, nhất thời vẫn cảm thấy thật mới mẻ.

... Lần tới ít người hơn, ta lại dẫn nàng tới.

Thật sự?

Đến lúc đó nàng mở cửa hàng, chúng ta còn phải thường xuyên ra bên ngoài, có gì không được?

Ta cho rằng hai mắt Hầu gia không tiện, không thích xuất phủ.

Vậy còn phải xem là xuất phủ với ai.

Lời nói trực tiếp không cần chau chuốt, nghe vào trong tai Dương Như Tuyên, giống như đang nói với nàng, bởi vì là nàng, cho nên hắn nguyện ý? ! Mà Phiền Bách Nguyên cũng phát hiện mình nói quá nhanh, lại không muốn thu hồi, chỉ là có chút chịu không nổi những tiếng nén cười phía sau, tiếng cười kia khiến hắn sắp thẹn quá thành giận.

Hầu gia, đến rồi. Mặc Ngôn dùng lực áp chế ý cười, vẻ mặt đứng đắn chỉ vào bên trái.

Hầu gia, đi bên này. Dương Như Tuyên nắm tay hắn bước vào tửu lâu.

Hắn nghiêng thân, không dấu vết trừng mắt nhìn Mặc Ngôn một cái, Mặc Ngôn lập tức không nói hai lời




/44

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status