Thế Giới Tu Chân

Chương 184: Bọ ngựa hoàng tước

/915


Tả Mạc không nói gì, giương tay vung lên Vô Không kỳ.

Cột cờ đen thui tinh thiết, dâng lên một đại kỳ đen nhánh như mực, “Vô Không” hai chữ đỏ như kiếm, như muốn giãy thoát khỏi lá cờ.

Vô Không kỳ vừa ra, kiếm ý sâm sâm tuôn động, tựa như một bàn tay vô hình khuấy động sự bình tĩnh sóng nước hương trời. Không khí chung quanh lạnh lẽo tuôn động.

Tả Mạc nhìn vào đám tu giả càng lúc càng gần, tay hắn lập tức thi triển các loại pháp quyết.

Vô Không kỳ trên đầu đột nhiên phóng ra ánh sáng chói mắt, vô số kiếm mang đủ màu sắc bay ra từ thân cờ, như vô số cả bơi quanh Tả Mạc.

Dưới sự bảo hộ của kiếm quang, Tả Mạc đảm khí tăng lên nhiều.

Vô Không kỳ là tín vật của bổn môn, do mấy vị kim đan kỳ trưởng lão chung tay luyện chế, bên trong phong tồn kiếm mang của các kim đan kỳ cao thủ. Do bị hạn chế bởi tu vi, hắn không thể phát huy uy lực lớn nhất của Vô Không kỳ, nhưng kiếm mang cao thủ kim đan kỳ vẫn là sát chiêu cực kỳ khủng bố khí đối mặt ngưng mạch kỳ tu giả.

May mà trong nhóm người này không có cao thủ kim đan kỳ!

Tả Mạc nhìn đám tu giả càng lúc càng bay tới gần, hắn khẩn trương. Lần đầu tiên hắn một mình đối mặt nhiều tu giả như vậy, đối phương rõ ràng có ý xấu.

Chẳng qua, tuy khẩn trương, nhưng hắn lại không nghĩ lung tung, vô cùng bình tĩnh, đối phương hơi chút bất thường, hắn sẽ không chút đắn đo cho ra một kích cực mạnh.

Các tu giả trên thiên không dừng lại, xa xa giằng co.

Chương Hào do dự nhìn hắc kỳ.

Trầu Hàn mặt hung ác cong lại, con mắt duy nhất của hắn lộ vẻ thù hận khắc tâm khắc cốt, nắm tay vang lên tiếng cách cách.

Vệ Vinh mặt trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy. Những người khác nhìn cây cờ, như nhìn thấy quỷ, mặt lộ vẻ sợ sệt, bất giác hơi lùi về sau.

Thoáng chốc, một hàng hơn 70 người lâm vào im lặng dễ sợ, không một tiếng động.

“Lão đại, tiểu đệ theo ngài 10 năm, cũng biết tính ngài. Tiểu đệ không hy vọng chọc lớn, thù của tiểu đệ, tiểu đệ tự đi trả, lão đại không nên ngăn trở.” Thanh âm Trâu Hàn như từ cửu u địa ngục tuôn ra, mọi người biến sắc, Vệ Vinh nhát gan mặt không còn hột máu.

Thời gian trước, Ô Phong tặc hoành hành vô úy vô kỵ xảo ngộ Vô Không kiếm môn, gặp phải đội ngũ do Vi Thắng xuất kích, bị đánh cho lên bờ xuống ruongj, bị thương nặng. Một mắt Trâu Hàn cũng bị móc đi, cũng là Vi Thắng gây ra.

Vi Thắng của Vô Không kiếm môn, kiếm quyết có chút thành tựu. Trâu Hàn bị kiếm ý xâm thể, dùng hết mọi loại linh đan mà không thể trị khỏi, thù hận với Vô Không kiếm môn cũng sâu tận xương tủy. Hắn luôn nghĩ làm sao báo thù, nhưng điều duy nhất có thể làm là gặp đệ tử Vô Không kiếm môn đi đơn lẻ mà giết chết giải sầu.

Không ngờ thật sự gặp được đệ tử Vô Không kiếm môn.

Nhìn vào đại kỳ, Chương Hào không nói gì. Đai kỳ bất phàm, hắn tự nhiên thấy rõ, tên đệ tử này chắc chắn là đệ tử hạch tâm của Vô Không kiếm môn. Nếu hôm nay thật sự giết đệ tử này của Vô Không kiếm môn, Vô Không kiếm môn quyết sẽ không để yên.

Trước kia thiếu chút bị Vô Không kiếm môn giết sạch, Chương Hào sao không oán hận? Nhưng hắn nhìn rõ tình thế, thực lực Ô Phong tặc đi tìm Vô Không kiếm môn trả thù là tự tìm chết. Nếu có thể nhẫn nhịn, mọi việc không sao. Hắn rất rõ ràng, Vô Không kiếm môn không coi Ô Phong tặc ra gì, chỉ cần mình không đi gây hấn, Vô Không kiếm môn căn bản không nhớ nổi một nhóm người bọn họ.

Nhưng nếu bỏ mặc Trâu Hàn đơn thân tầm thù, các huynh đệ khác sẽ thấy sao? Trâu Hàn là nguyên lão Ô Phong tặc, đã theo hắn mười năm, lập vô số công lao. Nếu mình bỏ mặc, huynh đệ khác sẽ tâm hàn.

Nhân tâm tán, Ô Phong tặc cũng tán.

Huống chi, bí cảnh….

Bí cảnh như một khoản cược, sự cân bằng trong lòng Chương Hào lệch đi.

Đây là giang giới, giết tên đệ tử chạy, cao chạy xa bay tới Tiểu Sơn giới, Vô Không kiếm môn thế lực có lớn hơn nữa, cũng không làm gì được bọn họ. Nhưng các thủ hạ huynh đệ còn đây, đi đâu cũng có thể sống sót.

Hắn căn bản không nghĩ tới việc, mình sẽ bại. Đã dừng ở đây rất lâu, đối phương chỉ cử 1 người đi ra, còn là tu giả trúc cơ kỳ.

Vô Không kỳ có lợi hại chăng nữa, nếu thật sự là một nhóm người, giết sạch không để 1 tu giả trúc cơ kỳ chạy về báo án được rồi.

Đáng tiếc cán cờ này…

Biết rõ Vô Không kỳ bất phàm, nhưng hắn không dám lấy. Pháp bảo của môn phái, mặt trên sẽ lưu lại ấn ký độc môn, cầm nó cũng bằng nói cho người khác, bọn họ ở đâu. Vô Không kiếm môn chỉ cần xuất động một kim đan trưởng lão, đủ để giết sạch cả đám bọn họ.

Chương Hào hít thật sâu, mắt lóe lên ngoan độc, hung ác nói: “Sao nói vậy, chúng ta là một nhóm, qua bao khó khăn, con mẹ nó, đều là người một nhà! Vô Không kiếm môn có lợi hại! Chúng ta khống thịt hết được bọn chúng, nhưng con mẹ nó, không thể sợ! lần trước bị đánh thảm như vậy, nếu ngay cả một thằng nhóc con chúng ta cũng phải đi đường vòng, con mẹ nó, sao có thể nên người?”

Chương Hào nhìn bốn phái, rất nhiều người xấu hổ. Đúng, Vô Không kiếm môn lợi hại, nhưng bọn họ gặp phải một tên đệ tử của đối phương đều chạy vòng, nếu truyền ra cũng thực làm trò cười.

Chương Hào hòa hoãn: “Đây là đâu? Đây là giang giới. Chỉ cần vượt giang giới, là tới Tiểu Sơn giới! Vô Không kiếm môn lợi hại? Chẳng lẽ có thể chạy tới Tiểu Sơn giới làm càn? Ha ha, chúng ta tùy tiện trốn đi, bọn họ sao tìm được chúng ta?”

Những người khác nghe vậy gật đầu cái rụp.

Chương Hào tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, xúi giục: “bí cảnh! Các huynh đệ! Chỉ cần bắt được ba thằng kia, chúng ta giàu to. Có tinh thạch, đi đâu chả được? đi đâu cũng là nhà của chúng ta.”

Mây câu nói, một đám người bị Chương Hào khơi lên dục vọng, toàn bộ đều lộ hung ác, sát khí đằng đằng, hận không thể san bằng Hoang Mộc đảo thành bình địa.

Cảm thụ sát khí của đối phương ngày càng nồng đậm, Tả Mạc biết đại chiến là khó tránh khỏi, cũng không có chút buồn phiền. Hắn không biết đối phương là người phương nào, nhưng thấy Vô Không kỳ mà không sợ, vậy tuyệt đối không phải tu giả phổ thông.

1 chọi 70, hắn biết tỷ lệ thắng cực thấp.

Nhưng trong đại hải mênh mông, không chỗ để trốn. Mà các sư đệ hắn mang tới đều sản xuất tu giả, nếu mình bỏ bọn họ mà đi, bọn họ chỉ có chết.

Hắn quyết định đấu với nhóm tu giả đang đứng trên không trung tràn đầy sát khí kia, hào khí can vân.

Chẳng qua chỉ là chiến thôi!

Ca vả cho các ngươi răng môi lẫn lộn.

Hắn thấy máu thịt sôi trào, chiến ý tung bay.

Đang chuẩn bị phát động Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, đột nhiên hắn kêu lên ô, mắt lộ vẻ vui mừng.

Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận….

Đệ tử Vô Không kiếm môn tụ tập lại một chỗ, người người sợ hại, chỉ có vại người khá trấn định như Công Tôn Sai, ngay cả Thuần Vu Thành mặt cắt không hột máu.

“Đám người này từ đâu tới? Dám tập kích Vô Không kiếm môn! BỌn họ không sợ bản môn truy sát?” Thuần Vu Thanh run rẩy nói.

Công Tôn Sai phì cười: “Nhóm người này chắc chắn là trộm cướp, cũng không biết là từ đâu tới. Đuổi giết? Làm sao mà đuổi? Bọn họ chạy tới Tiểu Sơn giới, môn phái cũng bó tay.”

“Làm sao bây giờ… làm sao bây giờ…” Thuần Vu Thành hoang mang lo lắng.

Công Tôn Sai nhún vai, giơ ra bàn tay trắng nõn: “Giờ chỉ hy vọng vào Tả sư huynh.”

“Tả sư huynh chỉ có một người.”

“Không có cách, chấp nhận đi.”

Mấy chục dặm cách xa Hoang Mộc đảo, trong một đám mây tắng, một đám người cũng đang nhìn vào Hoang Mộc đảo nơi xa.

“Ha ha, nhìn cũng được. Các ngươi thấy ai có khả năng thắng?” Nam tử mặt vàng cười nói.

Bên cạnh hắn, một hắc y tu giả, thân hình khô gầy như củi, mắt âm lệ, rõ ràng là Quỷ Phong đã xuất hiện tại đấu kiếm hội. Một bên lại là Thường HOành vẻ mặt hờ hững, tóc dựng đứng như thép, vòng đồng khóa cốt.

Các tu giả khác kinh sợ nhìn ba người, vô thức bảo trì cự ly với ba người.

Quỷ Phong mắt xanh xanh, tu vi hiển nhiên thâm hậu hơn trước. Hắn nói giọng khàn khàn: “Hắn chưa ngưng mạch.” Dù hắn không nói ý, nhưng ai cũng rõ. Hắn vẫn không rõ lai lịch nam tử mặt vàng, hắn hiện tại không chút đầu mối, thật vô cùng thần bí. Hắn chỉ biết nam tửu mặt vàng tự xưng là Phó Phong.”

“Tiểu Quỷ kiếm” mà hắn tu là một kiếm quyết lệch lạc. hắn tuy có thiên phú cao, nhưng “Tiểu Quỷ kiếm” lại là tàn khuyết, Phó Phong lấy ra một bộ tâm pháp chiêu lãm hắn. “Cửu Quỷ đinh chú”, bộ tâm pháp hắn chưa từng nghe danh khiến hắn không do dự gia nhập.

Nhưng khi hắn thấy Thường Hoành, cũng kinh ngạc. hắn dự tính Thường Hoành hẳn giống mình, nhưng không biết Phó Phong cấp cho Thường Hoành tâm pháp gì.

Còn về các tu giả khác, hắn thật sự không bận tâm. Hắn thực ảm giác không tất yếu, có hắn cùng Thường Hoành, ba mươi sáu tên tu giả truc cơ kỳ kia, căn bản không có tác dụng gì. Vấn đề ba người bọn họ không giải quyết được, dù có thêm 36 tên tu giả trúc cơ kỳ, cũng không giải quyết được, ngược lai sẽ ảnh hưởng tơi tốc độ của họ.

Nhưng ba mươi sáu tu giả trúc cơ này đều do Phó Phong chiêu lãm, Quỷ Phong cũng không muốn chọc vào.

Phó Phong nhìn Thường Hoành: “Ngươi thấy sao?”

Thường Hoành thản nhiên nói: “Tả Mạc thắng.”

“Di, ngươi quá tin tưởng hắn.” Phó PHong hơi bất ngờ. Phó Phong không chút thị uy, phổ thông không thể phổ thông hơn, nhưng thần thái cử chị lại có uy thế chấn nhiếp người khác.

Quỷ Phong nghe lời, cũng không cho là đúng. Đây không phải đấu kiếm hội, bọn Ô Phong tặc chương hào đều là kẻ cùng hung cực ác, đây là một trận tử chiến. Một tu giả trúc cơ kỳ, đừng nói chiến thắng, có thể chống đỡ mấy canh giờ đủ để kiêu ngạo.

Nhưng hắn không lên tiếng, Thường Hoành hắn cũng kiêng dè, không phải vì vấn đề quan trọng hắn cũng không muốn nảy sinh tranh cãi. Mình thời gian này thực lực tăng nhiều, thực lực Thường Hoành chắc chắn cũng tăng lên không thấy hơn mình.

PHó Phong cũng không dây dưa vấn đề này, hắn nhìn song phương ở xa đang giằng co, bình tĩnh nói: “Vô luận bọn họ thắng thua thế nào, chúng ta cũng phải có được tin tức chính xác về bí cảnh từ trong tay bọn Chương Hào.”

Trong lời nói lộ ra sự sát phạt lạnh lẽo không ai dám nghi ngờ.


/915

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status