Thiên Vận Tử ra tay không thể bảo là không hào phóng, mười miếng hạ phẩm Tiên Linh Chi Thạch dù cho trong tay Nguyên Anh cảnh lão tổ bình thường, cũng là một khoản tài phú không nhỏ.
Dù sao cảnh giới càng tăng lên cao, tài nguyên cần để tu luyện lại càng nhiều, tu vi đã đến Nguyên Anh cảnh, mỗi một miếng Tiên Linh Chi Thạch đều cực kỳ trân quý, có thể chỉ một lần duy nhất đã lấy ra mười miếng hạ phẩm Tiên Linh Chi Thạch để ban thưởng cho đệ tử, chỉ sợ cũng chỉ có cường giả có thân phận cực cao ở tông môn có địa vị cực hạn tại Đại Tần đế quốc như Thần Tú Cung cùng Phiêu Miểu Tông mới có thể làm ra được.
Mười miếng Tiên Linh Chi Thạch này ngươi cất kỹ trước đi, với thiên phú cùng tu vi của ngươi, dùng để trùng kích Kim Đan cảnh có lẽ còn thiếu một chút. Thiên Vận Tử nhìn Diệp Vân, nói tiếp: Giờ phút này ngươi tạm thời theo ta trở về, cùng bọn người Chư Cát Xung gặp nhau một lần, ta có hai môn thần thông sẽ truyền thụ cho ngươi, hy vọng ngươi có thể mau chóng nắm giữ, hơn nữa trùng kích đến Kim Đan cảnh, có lẽ không bao lâu sau sẽ có công dụng.
Trong lòng Diệp Vân hơi có chút hồi hộp, trên mặt thì vẫn bất động thanh sắc, khom mình hành lễ: Vâng, xin tuân theo pháp chỉ của sư tôn.
Thiên Vận Tử gật gật đầu, tay áo nhẹ nhàng vung lên, chỉ thấy một mảnh quang ảnh hiện lên hút lấy Diệp Vân vào trong đó, sau đó bay lên không, vừa sải bước ra, chính là một bước đã đi trăm ngàn dặm.
Thủ đoạn súc địa thành thốn này, chính là thiên phú thần thông mà trong Nguyên Anh cảnh lão tổ chỉ mỗi hắn có.
Chung Hóa Lê ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt chán nản, ánh mắt của hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào nơi Diệp Vân cùng Thiên Vận Tử vừa biến mất, yết hầu phát ra hai tiếng ô ô, trong tiếng nói mang theo âm tàn: Thiên Vận Tử, Diệp Vân, sẽ có một ngày ta sẽ cho các ngươi hối hận.
Dứt lời, ánh mắt của hắn xoay quanh, muốn tìm bóng dáng của Nhạc Hoài Xương, lập tức nhớ tới Nhạc Hoài Xương nước mắt tuôn đầy mặt mà bay vút mà đi, thật giống như là muốn dùng Băng Linh Tiên Thảo cứu con của hắn.
Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi đưa cả Nhạc Hoài Xương vào hận luôn cho… đủ bộ, nếu không phải Nhạc Hoài Xương muốn cái gì gọi là Băng Linh Tiên Thảo, hắn chưa hẳn không có tư cách cạnh tranh cùng Diệp Vân, dù sao Linh khí trong hai quả Lôi Mộc của Diệp Vân làm thế nào lại biến mất, ai cũng không biết. Nhưng chỉ cần có Băng Linh Tiên Thảo, đã đủ để bù đắp hết thảy.
Xoát xoát xoát!
Ngay tại thời điểm Chung Hóa Lê đang suy nghĩ có nên… bóp trym tự sát hay không, hai đạo thân ảnh từ đằng xa bay vút tới. Đúng là đệ tử ký danh cùng nhau tiến vào Lạc Lôi Cốc, khi nhìn thấy Chung Hóa Lê hai người khom mình hành lễ.
Bái kiến Chung sư huynh! Sư huynh đang định làm gì đó? Ồ, sư tôn cùng sư thúc đâu? Ta vừa rồi từ xa đã trông thấy hai vị lão nhân gia ở chỗ này đấy, như thế nào đảo mắt đã không thấy tăm hơi.
Chung Hóa Lê liếc nhìn hai người, sắc mặt lạnh lẽo, nói: Ta cũng không biết, cút đi!
Đang lúc nói chuyện hắn phẫn nộ quát một tiếng, ánh mắt lạnh như băng như đao đảo qua hai người, bay vút đi. Để lại hai gã đệ tử hai mặt nhìn nhau, không biết từ khi nào đã đắc tội với Chung Hóa Lê, không khỏi nhíu mày, có chút lo lắng.
Chung Hóa Lê nén giận mà đi, đối với Diệp Vân cùng Thiên Vận Tử sinh lòng hận ý. Diệp Vân hoàn toàn không biết được, hắn giờ phút này được Thiên Vận Tử cuốn vào trong tay áo, căn bản nhìn không thấy bên ngoài, bốn phía một mảnh hỗn độn, dường như thời gian đều ngưng trệ.
Giờ khắc này Diệp Vân mới biết biết được Thiên Vận Tử cường đại, dù sao hắn chính là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, nghe nói có hi vọng nhất chỉ trong thời gian ngắn đột phá đến Địa Tiên cảnh cường giả.
Có khi thật lâu, có khi chẳng qua là một cái chớp mắt, thời điểm ánh sáng một lần nữa rọi vào mắt Diệp Vân, hắn đã đứng ở đỉnh một tòa núi lớn, đỉnh núi cũng không rộng lắm, phạm vi cũng chỉ có tầm hơn mười trượng, xa xa mênh mông bát ngát, bầu trời trăng sáng, mà ở chỗ giữa sườn núi, cuồn cuộn Vân Hải đem phía dưới che đậy, nhìn không thấy một cái gì cả.
Diệp Vân, ngươi đã là tên đệ tử chính thức thứ tư của Thiên Vận Tử ta, như vậy có nhiều thứ vi sư cần phải nói trước cho ngươi biết một chút. Thiên Vận Tử chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn phương xa, nhàn nhạt nói ra.
Diệp Vân không trả lời, chẳng qua là đi đến hai bước, khoanh tay mà đứng.
Vi sư đến năm nay đã thọ ba trăm năm, Nguyên Anh cảnh tu vi đỉnh phong đã dừng lại năm mươi năm. Ngoại nhân đều nói là vi sư chính là một trong vài tên cường giả của Đại Tần đế quốc rất có cơ hội trở thành Thánh Nhân, lời nói này quả thật cũng không sai lệch lắm. Chẳng qua là nếu muốn trở thành Thánh Nhân, cũng không phải là tu vi đã đến mức nào đó, thiên phú cùng tài nguyên đầy đủ là có thể đủ để trùng kích thành công. Thiên Vận Tử chậm rãi nói ra.
Diệp Vân theo bản năng hỏi: Cần phải phù hợp thiên đạo, lĩnh ngộ pháp tắc sao?
Thiên Vận Tử quay đầu nhìn hắn một cái, nói: Nói như thế không sai, chúng ta tu tiên, tu chính là thiên đạo. Mà giữa vũ trụ không trung tràn đầy đại đạo pháp tắc, chỉ có tìm hiểu pháp tắc mới có thể tiếp xúc thiên đạo, mới có thể thông suốt thẳng đến thiên giới.
Diệp Vân gật gật đầu, nói: Kính xin sư tôn truyền cho ta bí pháp tìm hiểu pháp tắc.
Thiên Vận Tử hặc hặc cười cười, nói: Tiểu tử ngốc, mỗi người đều là tồn tại độc lập, người bên cạnh không thể nào bắt chước được, lĩnh ngộ của mỗi người đối với thiên đạo pháp tắc đều là bất đồng. Ví dụ như Kiếm Ý, cả hai người đồng dạng có cùng tu vi cảnh giới, tìm hiểu Kiếm Ý thì tuyệt đối không thể nào giống nhau, khả năng một người vô cùng sắc bén, đâm rách vòm trời, một người thì lại đường đường chính chính, uy lực sáng chói.
Trong lòng Diệp Vân thoáng rét lạnh, không biết Thiên Vận Tử nói thế là có ý gì, chẳng lẽ là biết mình lĩnh ngộ Kiếm Ý?
Thiên Vận Tử nhìn hắn một cách đầy thâm ý sau đó nói tiếp: Tên thiếu niên kiếm đạo kia chắc hẳn các ngươi đã sớm quen biết, sự lĩnh ngộ của hắn đối với kiếm chính là đi ra khỏi con đường thông thường, đem sự sắc bén tu luyện đến cực hạn, ngay cả vòm trời cũng có thể phá vỡ. Đây là chấp niệm của hắn, cũng là động lực cùng mục tiêu mà hắn tu luyện. So với hắn, tuyệt đại bộ phận tu sĩ đều còn cách xa mục tiêu này. Ví dụ như ngươi ở phương diện này, chấp niệm chưa đủ.
Diệp Vân thở sâu, trong lòng của hắn minh bạch, Thiên Vận Tử đã nhìn ra hắn lĩnh ngộ Kiếm Ý, tuy rằng không biết hắn làm thế nào biết được, nhưng mà lời nói này cũng đã nói rõ một điều, giờ phút này Thiên Vận Tử đang chỉ điểm cho hắn.
Diệp Vân cũng không giải thích, khom mình hành lễ: Đa tạ sư tôn chỉ điểm.
Thiên Vận Tử nhìn hắn, trong mắt toát ra một tia vui mừng: Ngươi hiểu được thì tốt. Con đường tu luyện thì phải đường đường chính chính, toàn bộ thăng cấp, đó chính là một cái tử lộ. Đại đạo ba nghìn, mỗi một đạo nếu tu luyện tới cực hạn đều có thể nối thẳng thiên giới, cũng không cần đem đại đạo hợp nhất, bởi vì không phải không tốt, mà là làm không được, thiên phú, thọ nguyên, tài nguyên đều có điểm cuối, mà đại đạo lại là vô cùng.
Trong đầu Diệp Vân dường như có một đạo sấm sét nổ tung, ầm ầm rung động. Hắn triệt để minh bạch vì cái gì mà ngàn vạn năm qua có rất ít người có thể tu luyện cả nội ngoại, tu luyện nhiều đạo dị chủng Linh khí, mà tất cả chỉ một lòng mà đi, chịu khổ chịu khó tu luyện một loại pháp tắc đại đạo, bởi vì tu luyện đến cực hạn, đồng dạng có thể đứng sừng sững trên đỉnh Tam Giới, nếu so với tu sĩ nội ngoại đều tu, tu luyện nhiều loại Linh khí, sự dễ dàng gấp trăm ngàn lần.
Trong lúc nhất thời, lòng tin của Diệp Vân có chút dao động, hắn đang nghĩ mình có nên giống như Đỗ Kiếm Ngâm, chỉ tu kiếm đạo, hơn nữa sự tu luyện chỉ tập trung vào sắc bén cùng tốc độ, chỉ cần tốc độ xuất kiếm rất nhanh, kiếm khí có đầy đủ sắc bén, như vậy ngay cả bầu trời đều có thể trảm phá.
Bất quá, lòng tin của Diệp Vân hơi có chút dao động chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại sự kiên định. Hắn cùng với Đỗ Kiếm Ngâm bất đồng, hắn có được Tiên Ma Chi Tâm, hơn nữa đã tìm hiểu năm đạo pháp tắc, dưới sự trợ giúp của Tiên Ma Chi Tâm nếu như có thể tìm hiểu dung hợp cả năm đạo pháp tắc, như vậy tu vi của hắn sẽ đạt tới một tình trạng khó có thể tin.
Dù sao, hắn nhìn thấy xa xa không chỉ là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, cũng không phải Địa Tiên cảnh, mà là một cảnh giới mà hắn căn bản không cách nào tiếp xúc cùng tưởng tượng ra, đó chính là tu vi của đôi thanh niên nam nữ trong ảo cảnh, đối mặt kim giáp thần binh đầy trời đuổi giết nhưng vẫn tiêu sái thong dong như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ cần giơ tay nhấc chân tựa hồ cũng có được lực lượng hủy thiên diệt địa.
Cái kia nhất định không chỉ là Địa Tiên cảnh đỉnh phong, cũng không phải cảnh giới Tiên Nhân bình thường, tất nhiên là cảnh giới phía trên Tiên Nhân, đó là năng lực đủ để tung hoành trong tam giới, cảnh giới có thể khống chế thiên địa.
Diệp Vân thở sâu, trong nháy mắt ánh mắt lập tức trở nên kiên định vô cùng, hắn phải đi con đường của mình, dung hợp đại đạo pháp tắc, đôi thanh niên nam nữ kia chính là mục tiêu của hắn!
Lòng tin, kiên quyết không dao động!
Dù sao cảnh giới càng tăng lên cao, tài nguyên cần để tu luyện lại càng nhiều, tu vi đã đến Nguyên Anh cảnh, mỗi một miếng Tiên Linh Chi Thạch đều cực kỳ trân quý, có thể chỉ một lần duy nhất đã lấy ra mười miếng hạ phẩm Tiên Linh Chi Thạch để ban thưởng cho đệ tử, chỉ sợ cũng chỉ có cường giả có thân phận cực cao ở tông môn có địa vị cực hạn tại Đại Tần đế quốc như Thần Tú Cung cùng Phiêu Miểu Tông mới có thể làm ra được.
Mười miếng Tiên Linh Chi Thạch này ngươi cất kỹ trước đi, với thiên phú cùng tu vi của ngươi, dùng để trùng kích Kim Đan cảnh có lẽ còn thiếu một chút. Thiên Vận Tử nhìn Diệp Vân, nói tiếp: Giờ phút này ngươi tạm thời theo ta trở về, cùng bọn người Chư Cát Xung gặp nhau một lần, ta có hai môn thần thông sẽ truyền thụ cho ngươi, hy vọng ngươi có thể mau chóng nắm giữ, hơn nữa trùng kích đến Kim Đan cảnh, có lẽ không bao lâu sau sẽ có công dụng.
Trong lòng Diệp Vân hơi có chút hồi hộp, trên mặt thì vẫn bất động thanh sắc, khom mình hành lễ: Vâng, xin tuân theo pháp chỉ của sư tôn.
Thiên Vận Tử gật gật đầu, tay áo nhẹ nhàng vung lên, chỉ thấy một mảnh quang ảnh hiện lên hút lấy Diệp Vân vào trong đó, sau đó bay lên không, vừa sải bước ra, chính là một bước đã đi trăm ngàn dặm.
Thủ đoạn súc địa thành thốn này, chính là thiên phú thần thông mà trong Nguyên Anh cảnh lão tổ chỉ mỗi hắn có.
Chung Hóa Lê ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt chán nản, ánh mắt của hắn hung hăng nhìn chằm chằm vào nơi Diệp Vân cùng Thiên Vận Tử vừa biến mất, yết hầu phát ra hai tiếng ô ô, trong tiếng nói mang theo âm tàn: Thiên Vận Tử, Diệp Vân, sẽ có một ngày ta sẽ cho các ngươi hối hận.
Dứt lời, ánh mắt của hắn xoay quanh, muốn tìm bóng dáng của Nhạc Hoài Xương, lập tức nhớ tới Nhạc Hoài Xương nước mắt tuôn đầy mặt mà bay vút mà đi, thật giống như là muốn dùng Băng Linh Tiên Thảo cứu con của hắn.
Trong lúc nhất thời, hắn không khỏi đưa cả Nhạc Hoài Xương vào hận luôn cho… đủ bộ, nếu không phải Nhạc Hoài Xương muốn cái gì gọi là Băng Linh Tiên Thảo, hắn chưa hẳn không có tư cách cạnh tranh cùng Diệp Vân, dù sao Linh khí trong hai quả Lôi Mộc của Diệp Vân làm thế nào lại biến mất, ai cũng không biết. Nhưng chỉ cần có Băng Linh Tiên Thảo, đã đủ để bù đắp hết thảy.
Xoát xoát xoát!
Ngay tại thời điểm Chung Hóa Lê đang suy nghĩ có nên… bóp trym tự sát hay không, hai đạo thân ảnh từ đằng xa bay vút tới. Đúng là đệ tử ký danh cùng nhau tiến vào Lạc Lôi Cốc, khi nhìn thấy Chung Hóa Lê hai người khom mình hành lễ.
Bái kiến Chung sư huynh! Sư huynh đang định làm gì đó? Ồ, sư tôn cùng sư thúc đâu? Ta vừa rồi từ xa đã trông thấy hai vị lão nhân gia ở chỗ này đấy, như thế nào đảo mắt đã không thấy tăm hơi.
Chung Hóa Lê liếc nhìn hai người, sắc mặt lạnh lẽo, nói: Ta cũng không biết, cút đi!
Đang lúc nói chuyện hắn phẫn nộ quát một tiếng, ánh mắt lạnh như băng như đao đảo qua hai người, bay vút đi. Để lại hai gã đệ tử hai mặt nhìn nhau, không biết từ khi nào đã đắc tội với Chung Hóa Lê, không khỏi nhíu mày, có chút lo lắng.
Chung Hóa Lê nén giận mà đi, đối với Diệp Vân cùng Thiên Vận Tử sinh lòng hận ý. Diệp Vân hoàn toàn không biết được, hắn giờ phút này được Thiên Vận Tử cuốn vào trong tay áo, căn bản nhìn không thấy bên ngoài, bốn phía một mảnh hỗn độn, dường như thời gian đều ngưng trệ.
Giờ khắc này Diệp Vân mới biết biết được Thiên Vận Tử cường đại, dù sao hắn chính là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, nghe nói có hi vọng nhất chỉ trong thời gian ngắn đột phá đến Địa Tiên cảnh cường giả.
Có khi thật lâu, có khi chẳng qua là một cái chớp mắt, thời điểm ánh sáng một lần nữa rọi vào mắt Diệp Vân, hắn đã đứng ở đỉnh một tòa núi lớn, đỉnh núi cũng không rộng lắm, phạm vi cũng chỉ có tầm hơn mười trượng, xa xa mênh mông bát ngát, bầu trời trăng sáng, mà ở chỗ giữa sườn núi, cuồn cuộn Vân Hải đem phía dưới che đậy, nhìn không thấy một cái gì cả.
Diệp Vân, ngươi đã là tên đệ tử chính thức thứ tư của Thiên Vận Tử ta, như vậy có nhiều thứ vi sư cần phải nói trước cho ngươi biết một chút. Thiên Vận Tử chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhìn phương xa, nhàn nhạt nói ra.
Diệp Vân không trả lời, chẳng qua là đi đến hai bước, khoanh tay mà đứng.
Vi sư đến năm nay đã thọ ba trăm năm, Nguyên Anh cảnh tu vi đỉnh phong đã dừng lại năm mươi năm. Ngoại nhân đều nói là vi sư chính là một trong vài tên cường giả của Đại Tần đế quốc rất có cơ hội trở thành Thánh Nhân, lời nói này quả thật cũng không sai lệch lắm. Chẳng qua là nếu muốn trở thành Thánh Nhân, cũng không phải là tu vi đã đến mức nào đó, thiên phú cùng tài nguyên đầy đủ là có thể đủ để trùng kích thành công. Thiên Vận Tử chậm rãi nói ra.
Diệp Vân theo bản năng hỏi: Cần phải phù hợp thiên đạo, lĩnh ngộ pháp tắc sao?
Thiên Vận Tử quay đầu nhìn hắn một cái, nói: Nói như thế không sai, chúng ta tu tiên, tu chính là thiên đạo. Mà giữa vũ trụ không trung tràn đầy đại đạo pháp tắc, chỉ có tìm hiểu pháp tắc mới có thể tiếp xúc thiên đạo, mới có thể thông suốt thẳng đến thiên giới.
Diệp Vân gật gật đầu, nói: Kính xin sư tôn truyền cho ta bí pháp tìm hiểu pháp tắc.
Thiên Vận Tử hặc hặc cười cười, nói: Tiểu tử ngốc, mỗi người đều là tồn tại độc lập, người bên cạnh không thể nào bắt chước được, lĩnh ngộ của mỗi người đối với thiên đạo pháp tắc đều là bất đồng. Ví dụ như Kiếm Ý, cả hai người đồng dạng có cùng tu vi cảnh giới, tìm hiểu Kiếm Ý thì tuyệt đối không thể nào giống nhau, khả năng một người vô cùng sắc bén, đâm rách vòm trời, một người thì lại đường đường chính chính, uy lực sáng chói.
Trong lòng Diệp Vân thoáng rét lạnh, không biết Thiên Vận Tử nói thế là có ý gì, chẳng lẽ là biết mình lĩnh ngộ Kiếm Ý?
Thiên Vận Tử nhìn hắn một cách đầy thâm ý sau đó nói tiếp: Tên thiếu niên kiếm đạo kia chắc hẳn các ngươi đã sớm quen biết, sự lĩnh ngộ của hắn đối với kiếm chính là đi ra khỏi con đường thông thường, đem sự sắc bén tu luyện đến cực hạn, ngay cả vòm trời cũng có thể phá vỡ. Đây là chấp niệm của hắn, cũng là động lực cùng mục tiêu mà hắn tu luyện. So với hắn, tuyệt đại bộ phận tu sĩ đều còn cách xa mục tiêu này. Ví dụ như ngươi ở phương diện này, chấp niệm chưa đủ.
Diệp Vân thở sâu, trong lòng của hắn minh bạch, Thiên Vận Tử đã nhìn ra hắn lĩnh ngộ Kiếm Ý, tuy rằng không biết hắn làm thế nào biết được, nhưng mà lời nói này cũng đã nói rõ một điều, giờ phút này Thiên Vận Tử đang chỉ điểm cho hắn.
Diệp Vân cũng không giải thích, khom mình hành lễ: Đa tạ sư tôn chỉ điểm.
Thiên Vận Tử nhìn hắn, trong mắt toát ra một tia vui mừng: Ngươi hiểu được thì tốt. Con đường tu luyện thì phải đường đường chính chính, toàn bộ thăng cấp, đó chính là một cái tử lộ. Đại đạo ba nghìn, mỗi một đạo nếu tu luyện tới cực hạn đều có thể nối thẳng thiên giới, cũng không cần đem đại đạo hợp nhất, bởi vì không phải không tốt, mà là làm không được, thiên phú, thọ nguyên, tài nguyên đều có điểm cuối, mà đại đạo lại là vô cùng.
Trong đầu Diệp Vân dường như có một đạo sấm sét nổ tung, ầm ầm rung động. Hắn triệt để minh bạch vì cái gì mà ngàn vạn năm qua có rất ít người có thể tu luyện cả nội ngoại, tu luyện nhiều đạo dị chủng Linh khí, mà tất cả chỉ một lòng mà đi, chịu khổ chịu khó tu luyện một loại pháp tắc đại đạo, bởi vì tu luyện đến cực hạn, đồng dạng có thể đứng sừng sững trên đỉnh Tam Giới, nếu so với tu sĩ nội ngoại đều tu, tu luyện nhiều loại Linh khí, sự dễ dàng gấp trăm ngàn lần.
Trong lúc nhất thời, lòng tin của Diệp Vân có chút dao động, hắn đang nghĩ mình có nên giống như Đỗ Kiếm Ngâm, chỉ tu kiếm đạo, hơn nữa sự tu luyện chỉ tập trung vào sắc bén cùng tốc độ, chỉ cần tốc độ xuất kiếm rất nhanh, kiếm khí có đầy đủ sắc bén, như vậy ngay cả bầu trời đều có thể trảm phá.
Bất quá, lòng tin của Diệp Vân hơi có chút dao động chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại sự kiên định. Hắn cùng với Đỗ Kiếm Ngâm bất đồng, hắn có được Tiên Ma Chi Tâm, hơn nữa đã tìm hiểu năm đạo pháp tắc, dưới sự trợ giúp của Tiên Ma Chi Tâm nếu như có thể tìm hiểu dung hợp cả năm đạo pháp tắc, như vậy tu vi của hắn sẽ đạt tới một tình trạng khó có thể tin.
Dù sao, hắn nhìn thấy xa xa không chỉ là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, cũng không phải Địa Tiên cảnh, mà là một cảnh giới mà hắn căn bản không cách nào tiếp xúc cùng tưởng tượng ra, đó chính là tu vi của đôi thanh niên nam nữ trong ảo cảnh, đối mặt kim giáp thần binh đầy trời đuổi giết nhưng vẫn tiêu sái thong dong như chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ cần giơ tay nhấc chân tựa hồ cũng có được lực lượng hủy thiên diệt địa.
Cái kia nhất định không chỉ là Địa Tiên cảnh đỉnh phong, cũng không phải cảnh giới Tiên Nhân bình thường, tất nhiên là cảnh giới phía trên Tiên Nhân, đó là năng lực đủ để tung hoành trong tam giới, cảnh giới có thể khống chế thiên địa.
Diệp Vân thở sâu, trong nháy mắt ánh mắt lập tức trở nên kiên định vô cùng, hắn phải đi con đường của mình, dung hợp đại đạo pháp tắc, đôi thanh niên nam nữ kia chính là mục tiêu của hắn!
Lòng tin, kiên quyết không dao động!
/827
|