Đưa cho ta?
Diệp Vân đứng hình tại chỗ, hắn có cảm giác mình vừa trúng số độc đắc Jackpot. Hắn nghĩ tới rất nhiều kết quả xảy ra đối với cái hạt giống Lôi Đình áo nghĩa này, cũng từng nghĩ phải làm như thế nào mới có thể lấy được.
Không nghĩ tới Đồng Đồng lại nói như vậy, thoạt nhìn bộ dáng còn rất nghiêm túc. Bất quá, tiểu nha đầu này con mắt sạch sẽ đã đến cực hạn, hầu như không có thần sắc biến hóa gì, Diệp Vân cũng không cách nào xác định lời nói của nàng là thật hay giả.
Diệp Vân không nói gì cả, ngược lại Quân Nhược Lan lạnh lùng nhìn Diệp Vân. Theo như ước định giữa hai người, Diệp Vân lấy được hạt giống Lôi Đình áo nghĩa cũng sẽ giao cho Quân Nhược Lan.
Tốt! Diệp Vân bỗng nhiên nhún vai, vừa cười vừa nói.
Đồng Đồng híp mắt nói: Đại ca ca ngươi thật sự muốn sao? Vậy thì cho ngươi.
Dứt lời, nàng đưa tay vẫy nhẹ một chút, hạt giống Lôi Đình áo nghĩa màu đỏ tía xuất hiện ở lòng bàn tay của nàng, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, nhắm về phía Diệp Vân nhanh chóng bắn đến.
Dù sao thì ngươi cũng không lấy được cái này, vị tỷ tỷ xấu xí kia. Đồng Đồng cười hì hì nói ra, trong đôi mắt sạch sẽ kia bỗng nhiên hiện lên một tia thần sắc giảo hoạt.
Diệp Vân cùng Quân Nhược Lan căn bản cũng không chú ý tới, sự chú ý của hai người đều bị hạt giống Lôi Đình áo nghĩa hấp dẫn, không phát hiện ra ánh mắt của Đồng Đồng xuất hiện biến hóa.
Diệp Vân đưa tay chộp tới, muốn chụp lấy hạt giống Lôi Đình áo nghĩa vào bàn tay, không nghĩ tới bên cạnh một cỗ cự lực kéo tới, quay đầu nhìn lại thì thấy Quân Nhược Lan thân hình như điện, khăn lụa màu đỏ như máu đột nhiên xuất hiện trong tay, cuốn thẳng tới.
Diệp Vân sững sờ, không nghĩ tới Quân Nhược Lan lại có thể sốt ruột như thế, xem ra căn bản cũng không tin tưởng hắn, bằng không mà nói theo ước định của hai người, đợi Diệp Vân lấy được sau đó đưa lại cho nàng cũng không được hay sao.
Đột nhiên, ánh mắt Diệp Vân xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn béo ục ịch của Đồng Đồng, tựa hồ nhìn thấy có một đạo dị sắc hiện lên. Hắn không biết vì cái gì đột nhiên dừng tay, tùy ý Quân Nhược Lan ra tay tranh đoạt.
HƯU...U...U!
Khăn lụa vượt qua, quấn lấy quang ảnh màu đỏ tía, mang hạt giống Lôi Đình áo nghĩa về đến bàn tay của Quân Nhược Lan.
Quân Nhược Lan vui mừng quá đỗi, mở bàn tay ra, đã nhìn thấy một vòng hào quang màu đỏ tía hiện lên, lập tức tiêu tán vô tung, nào có thấy cái gì gọi là hạt giống Lôi Đình áo nghĩa.
Sao lại như thế? Quân Nhược Lan khẽ giật mình, không thể hiểu được. Nàng rõ ràng cảm nhận được miếng hạt giống Lôi Đình áo nghĩa kia đúng là được ném ra ngoài, ném về phía Diệp Vân.
Dù sao Quân Nhược Lan cũng là người thông minh, chẳng qua là chỉ suy nghĩ một chút trong lòng cũng đã hiểu rõ.
Xú nha đầu, ngươi dám đùa bỡn ta? Nơi này có không gian trận pháp, căn bản ném không đến.
Đồng Đồng vỗ tay nở nụ cười: Đó là do ngươi ngu ngốc thôi, ngươi xem đại ca ca đã phản ứng rất nhanh chưa, bằng không mà nói làm sao có thể đến phiên ngươi thu lấy.
Khuôn mặt Quân Nhược Lan trở nên lạnh lùng, không biết vì sao khi gặp phải tiểu nha đầu Đồng Đồng này làm cho trong lòng nàng đại loạn, thậm chí hoàn toàn rối loạn.
Quân Nhược Lan thở sâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đồng Đồng nói: Xú nha đầu, ngươi rút cuộc đến từ nơi đâu?
Đồng Đồng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên chỉ vào Diệp Vân, nói: Ta cũng không biết, nhưng mà ta giống như đã từng gặp nhau với hắn ở một nơi nào đó, có thể là ở một chỗ cùng với hắn.
Thân thể mềm mại của Quân Nhược Lan chấn động, ánh mắt như đao, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Vân.
Xuất thân của Diệp Vân trong nội tâm nàng đã quá rõ ràng, một thiếu niên cùi bắp đến mức không thể nào cùi hơn đến từ một thị trấn nhỏ quê mùa, làm tạp dịch trong nội viện mất ba năm, rốt cuộc thông qua khảo hạch trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông, về sau không biết có kỳ ngộ gì, một bước lên trời, tu vi đã đến tình trạng như hôm nay.
Nhưng mà tiểu nha đầu trước mắt gọi là Đồng Đồng này, hiển nhiên thực lực phi phàm, tu vi trác tuyệt, dùng thủ đoạn vô thanh vô tức thu hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, đã vượt ra khỏi nhận thức của Quân Nhược Lan. Tu vi như vậy tuyệt đối không phải là đến từ một gia tộc vô danh, tất nhiên phải là đệ tử của thế lực lớn nào đó.
Thế nhưng Đồng Đồng đột nhiên nói giống như đã gặp Diệp Vân ở nơi nào đó, hơn nữa có thể cùng với Diệp Vân đến từ cùng một nơi.
Cái một nơi này, ngoại trừ Thiên Kiếm Tông, chắc hẳn chính là quê hương mà Diệp Vân sinh trưởng, cái thị trấn nhỏ quê mùa kia.
Thế nhưng thị trấn nhỏ quê mùa sẽ có một đứa trẻ như Đồng Đồng sao?
Hiển nhiên không có khả năng!
Ánh mắt Quân Nhược Lan lạnh lùng nhìn về phía Diệp Vân, tựa hồ muốn hắn đáp lời. Tuy rằng trong nội tâm nàng rõ ràng, có lẽ Đồng Đồng chẳng qua là tùy tiện mà nói thôi, nhưng mà nàng cũng không muốn phỏng đoán, nếu quả thực Diệp Vân cùng Đồng Đồng có quan hệ với nhau, như vậy phải phòng ngừa trường hợp xấu nhất đó.
Diệp Vân mặt không đổi sắc, kì thực trong lòng đã sớm nổi lên cơn sóng gió động trời. Đôi mắt này của Đồng Đồng, hắn chỉ có thể nhìn thấy ở trong ảo cảnh, trừ lần đó ra không thấy được ở nơi khác. Đồng Đồng nếu như thật sự đã từng thấy qua chính mình, như vậy tất nhiên cũng ở bên trong ảo cảnh, mà chủ nhân đôi tròng mắt kia chính là Đồng Đồng.
Như vậy, Đồng Đồng cùng đôi thanh niên nam nữ kia đến cùng là quan hệ như thế nào? Phải biết rằng tu vi của đôi thanh niên nam nữ kia có thể hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của Diệp Vân, lúc đầu hắn cứ tưởng rằng tu vi bọn họ là Nguyên Anh Cảnh đến bây giờ theo tu vi tăng lên, trong lòng Diệp Vân đã biết rõ, ngay cả người được xưng là Thánh Nhân có cảnh giới Địa Tiên cảnh cũng không cách nào cùng hai người này đánh đồng, họ tối thiểu cũng là phía trên Thánh Nhân, chính là Tiên Nhân chân chính.
Đồng Đồng nếu như có quan hệ cùng đôi thanh niên nam nữ kia, như vậy thân phận của nàng thuộc vào hàng có số má , nếu không phải là con gái của hai người này thì chính là đồ đệ của họ, thân phận cực kỳ tôn quý.
Chẳng qua là, thân phận tôn quý như thế, làm thế nào lại xuất hiện ở trong Lạc Lôi Cốc đây? Đã vậy còn tham dự tranh đoạt loại bảo vật như hạt giống Lôi Đình áo nghĩa này?
Điều này hiển nhiên cũng nói không thông!
Ta cũng cảm thấy đã từng gặp ngươi.
Diệp Vân thở sâu, trầm ngâm sau nửa ngày, chậm rãi nói ra.
Sắc mặt Quân Nhược Lan đại biến, trong hai tròng mắt xinh đẹp bắn ra một ánh mắt hung ác, toàn bộ người đều căng thẳng, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Thật sự gặp qua rồi sao? Trách không được ta cảm thấy rất quen thuộc đây. Đồng Đồng vỗ tay cười nói. Theo sự biểu lộ phong phú của tình cảm, cặp mắt không có chút tình cảm nào dần dần trở nên có sức sống, tuy rằng vẫn sạch sẽ đến mức tận cùng, nhưng lại có chút biến hóa về tình cảm.
Bất quá ta nghĩ không ra ở nơi nào, chẳng qua là nhìn ngươi có chút quen mặt mà thôi. Diệp Vân mỉm cười, chậm rãi nói ra.
Đồng Đồng nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút, nói: Hình như là tại một nơi có kim quang đầy trời, ta chỉ nhớ rõ có người chụp lấy ta ném ra, sau đó đã đến nơi đây rồi.
Đồng tử Diệp Vân co rụt lại, chỗ có kim quang đầy trời, hiển nhiên chính là ảo cảnh mà kim giáp thần binh đuổi theo đôi thanh niên nam nữ. Mà có người chụp lấy nàng ném ra, tất nhiên là do đôi thanh niên nam nữ rồi, chẳng qua là sau khi ném ra đã xuất hiện ở nơi đây là có ý gì? Chẳng lẽ Đồng Đồng trực tiếp xuất hiện ở trong Lạc Lôi Cốc?
Như vậy, một thân tu vi của nàng do đâu mà có?
Đồng Đồng, ngươi tới đây. Diệp Vân vẫy tay, đột nhiên trong lòng khẽ động, có ý muốn thử nghiệm điều gì đó.
Đồng Đồng nhíu nhíu mày, bĩu môi trả lời: Ta cũng đã từng nghĩ qua rồi, thế nhưng là đi không đến a, ta vừa rồi đã thử rồi, bất kể đi như thế nào đều có khoảng cách với đại ca ca y như vậy.
Diệp Vân cười cười, nói: Nguyên nhân là do trận pháp không gian nơi đây, đại ca ca đến nhìn một cái, có lẽ có thể phá giải.
Đồng Đồng vỗ tay nói: Vậy tốt nhất rồi, đại ca ca ngươi phá giải trận pháp rồi tới đây, ta đưa cái hạt giống Lôi Đình áo nghĩa này cho ngươi, giúp ngươi tìm hiểu a.
Diệp Vân còn chưa trả lời, đôi mi thanh tú của Quân Nhược Lan chau lên, trong tiếng nói đều là khó có thể tin: Tiểu nha đầu, ngươi nói ngươi có thể tìm hiểu ý nghĩa sâu xa trong hạt giống?
Đồng Đồng hừ một tiếng, nói: Không nói cho ngươi nghe, vị tỷ tỷ nhìn thật là khó coi kia.
Đến thời điểm này Quân Nhược Lan đã hoàn toàn tỉnh táo lại, bất kể như thế nào Hạt giống Lôi Đình áo nghĩa cũng đã tìm được, ngay ở trong tay Đồng Đồng. Chỉ cần nàng ổn định tinh thần, có lẽ có biện pháp đoạt lấy nó từ trong tay Đồng Đồng.
Chẳng qua là, ngay cả Quân Nhược Lan nàng cũng không nắm chắc có thể tìm hiểu Lôi Đình áo nghĩa, tiểu cô nương Đồng Đồng này làm sao có thể làm được? Nếu quả thật nàng có thể làm được, như vậy phải xử lý như thế nào mới tốt? Vạn nhất nàng trực tiếp đem hạt giống Lôi Đình áo nghĩa sử dụng, chẳng phải là toi công mà chẳng được gì?
Hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, là của ta!
Ngay thời điểm trong lòng Quân Nhược Lan khiếp sợ, sau lưng của nàng cùng Diệp Vân cách đó bảy tám trượng, thanh âm của Đỗ Kiếm Ngâm vang lên, tay hắn cầm trường kiếm, hung hăng chém ra một nhát, kiếm quang màu trắng lập tức xuyên thấu thiên địa, trảm phá hư không.
Nhưng mà, không hề có bất kỳ tác dụng gì, tiêu tán trong không khí.
Đại ca ca, ngươi mau tới đây, ta đưa hạt giống cho ngươi. Hai người này quá dữ tợn, sau khi ngươi tìm hiểu áo nghĩa bên trong hạt giống, giúp ta đánh bọn hắn. Đồng Đồng vẫy tay, thoạt nhìn có chút gấp gáp, có chút tức giận.
Diệp Vân cũng không trả lời, thần trí của hắn đã tràn ra, dùng lĩnh ngộ của hắn đối với lôi linh khí, tăng thêm sự tìm hiểu Không Gian Pháp Tắc tinh khiết, chỉ cần có đầy đủ thời gian, tự nhiên có thể tìm ra thông đạo xuyên qua cái khoảng cách mười trượng này.
Chẳng qua là cho đến bây giờ hắn còn chưa xác định được một điều, ngộ nhỡ sau khi phá giải trận pháp, đột nhiên Quân Nhược Lan thi triển trung phẩm Tiên Khí xuất thủ, Đồng Đồng có thể ngăn cản được hay không?
Nếu như có thể tìm được một lối đi, mà không cần phải phá giải trận pháp mà nói, vậy cũng tốt!
Diệp Vân nhíu mày, cảm thụ thật kỹ lưỡng lôi linh khí ở bốn phía, lợi dụng pháp tắc để lý giải, chậm chạp tìm kiếm lấy tọa độ không gian, chỉ cần tìm được đầy đủ tọa độ không gian, là có thể đủ để thành lập một cái không gian thông đạo xuyên qua rất nhanh, nếu như vậy là có thể ném Quân Nhược Lan ở lại sau lưng.
Việc đã đến nước này, Diệp Vân đương nhiên sẽ không thực hiện hứa hẹn, đưa hạt giống Lôi Đình áo nghĩa cho Quân Nhược Lan.
Trong hạt giống ẩn chứa Lôi Đình áo nghĩa, tất nhiên là để cho tu sĩ muốn tìm hiểu lôi hệ pháp tắc như hắn đến lĩnh ngộ.
Bỗng nhiên ánh mắt của Diệp Vân sáng lên, khóe miệng hiện lên nụ cười vui vẻ, tiếng sấm đột nhiên vang lên, thân hình Diệp Vân bỗng nhiên hóa thành một đạo lôi quang, biến mất ngay trước tầm mắt của Quân Nhược Lan!
Diệp Vân đứng hình tại chỗ, hắn có cảm giác mình vừa trúng số độc đắc Jackpot. Hắn nghĩ tới rất nhiều kết quả xảy ra đối với cái hạt giống Lôi Đình áo nghĩa này, cũng từng nghĩ phải làm như thế nào mới có thể lấy được.
Không nghĩ tới Đồng Đồng lại nói như vậy, thoạt nhìn bộ dáng còn rất nghiêm túc. Bất quá, tiểu nha đầu này con mắt sạch sẽ đã đến cực hạn, hầu như không có thần sắc biến hóa gì, Diệp Vân cũng không cách nào xác định lời nói của nàng là thật hay giả.
Diệp Vân không nói gì cả, ngược lại Quân Nhược Lan lạnh lùng nhìn Diệp Vân. Theo như ước định giữa hai người, Diệp Vân lấy được hạt giống Lôi Đình áo nghĩa cũng sẽ giao cho Quân Nhược Lan.
Tốt! Diệp Vân bỗng nhiên nhún vai, vừa cười vừa nói.
Đồng Đồng híp mắt nói: Đại ca ca ngươi thật sự muốn sao? Vậy thì cho ngươi.
Dứt lời, nàng đưa tay vẫy nhẹ một chút, hạt giống Lôi Đình áo nghĩa màu đỏ tía xuất hiện ở lòng bàn tay của nàng, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra, nhắm về phía Diệp Vân nhanh chóng bắn đến.
Dù sao thì ngươi cũng không lấy được cái này, vị tỷ tỷ xấu xí kia. Đồng Đồng cười hì hì nói ra, trong đôi mắt sạch sẽ kia bỗng nhiên hiện lên một tia thần sắc giảo hoạt.
Diệp Vân cùng Quân Nhược Lan căn bản cũng không chú ý tới, sự chú ý của hai người đều bị hạt giống Lôi Đình áo nghĩa hấp dẫn, không phát hiện ra ánh mắt của Đồng Đồng xuất hiện biến hóa.
Diệp Vân đưa tay chộp tới, muốn chụp lấy hạt giống Lôi Đình áo nghĩa vào bàn tay, không nghĩ tới bên cạnh một cỗ cự lực kéo tới, quay đầu nhìn lại thì thấy Quân Nhược Lan thân hình như điện, khăn lụa màu đỏ như máu đột nhiên xuất hiện trong tay, cuốn thẳng tới.
Diệp Vân sững sờ, không nghĩ tới Quân Nhược Lan lại có thể sốt ruột như thế, xem ra căn bản cũng không tin tưởng hắn, bằng không mà nói theo ước định của hai người, đợi Diệp Vân lấy được sau đó đưa lại cho nàng cũng không được hay sao.
Đột nhiên, ánh mắt Diệp Vân xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn béo ục ịch của Đồng Đồng, tựa hồ nhìn thấy có một đạo dị sắc hiện lên. Hắn không biết vì cái gì đột nhiên dừng tay, tùy ý Quân Nhược Lan ra tay tranh đoạt.
HƯU...U...U!
Khăn lụa vượt qua, quấn lấy quang ảnh màu đỏ tía, mang hạt giống Lôi Đình áo nghĩa về đến bàn tay của Quân Nhược Lan.
Quân Nhược Lan vui mừng quá đỗi, mở bàn tay ra, đã nhìn thấy một vòng hào quang màu đỏ tía hiện lên, lập tức tiêu tán vô tung, nào có thấy cái gì gọi là hạt giống Lôi Đình áo nghĩa.
Sao lại như thế? Quân Nhược Lan khẽ giật mình, không thể hiểu được. Nàng rõ ràng cảm nhận được miếng hạt giống Lôi Đình áo nghĩa kia đúng là được ném ra ngoài, ném về phía Diệp Vân.
Dù sao Quân Nhược Lan cũng là người thông minh, chẳng qua là chỉ suy nghĩ một chút trong lòng cũng đã hiểu rõ.
Xú nha đầu, ngươi dám đùa bỡn ta? Nơi này có không gian trận pháp, căn bản ném không đến.
Đồng Đồng vỗ tay nở nụ cười: Đó là do ngươi ngu ngốc thôi, ngươi xem đại ca ca đã phản ứng rất nhanh chưa, bằng không mà nói làm sao có thể đến phiên ngươi thu lấy.
Khuôn mặt Quân Nhược Lan trở nên lạnh lùng, không biết vì sao khi gặp phải tiểu nha đầu Đồng Đồng này làm cho trong lòng nàng đại loạn, thậm chí hoàn toàn rối loạn.
Quân Nhược Lan thở sâu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đồng Đồng nói: Xú nha đầu, ngươi rút cuộc đến từ nơi đâu?
Đồng Đồng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên chỉ vào Diệp Vân, nói: Ta cũng không biết, nhưng mà ta giống như đã từng gặp nhau với hắn ở một nơi nào đó, có thể là ở một chỗ cùng với hắn.
Thân thể mềm mại của Quân Nhược Lan chấn động, ánh mắt như đao, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Vân.
Xuất thân của Diệp Vân trong nội tâm nàng đã quá rõ ràng, một thiếu niên cùi bắp đến mức không thể nào cùi hơn đến từ một thị trấn nhỏ quê mùa, làm tạp dịch trong nội viện mất ba năm, rốt cuộc thông qua khảo hạch trở thành đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông, về sau không biết có kỳ ngộ gì, một bước lên trời, tu vi đã đến tình trạng như hôm nay.
Nhưng mà tiểu nha đầu trước mắt gọi là Đồng Đồng này, hiển nhiên thực lực phi phàm, tu vi trác tuyệt, dùng thủ đoạn vô thanh vô tức thu hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, đã vượt ra khỏi nhận thức của Quân Nhược Lan. Tu vi như vậy tuyệt đối không phải là đến từ một gia tộc vô danh, tất nhiên phải là đệ tử của thế lực lớn nào đó.
Thế nhưng Đồng Đồng đột nhiên nói giống như đã gặp Diệp Vân ở nơi nào đó, hơn nữa có thể cùng với Diệp Vân đến từ cùng một nơi.
Cái một nơi này, ngoại trừ Thiên Kiếm Tông, chắc hẳn chính là quê hương mà Diệp Vân sinh trưởng, cái thị trấn nhỏ quê mùa kia.
Thế nhưng thị trấn nhỏ quê mùa sẽ có một đứa trẻ như Đồng Đồng sao?
Hiển nhiên không có khả năng!
Ánh mắt Quân Nhược Lan lạnh lùng nhìn về phía Diệp Vân, tựa hồ muốn hắn đáp lời. Tuy rằng trong nội tâm nàng rõ ràng, có lẽ Đồng Đồng chẳng qua là tùy tiện mà nói thôi, nhưng mà nàng cũng không muốn phỏng đoán, nếu quả thực Diệp Vân cùng Đồng Đồng có quan hệ với nhau, như vậy phải phòng ngừa trường hợp xấu nhất đó.
Diệp Vân mặt không đổi sắc, kì thực trong lòng đã sớm nổi lên cơn sóng gió động trời. Đôi mắt này của Đồng Đồng, hắn chỉ có thể nhìn thấy ở trong ảo cảnh, trừ lần đó ra không thấy được ở nơi khác. Đồng Đồng nếu như thật sự đã từng thấy qua chính mình, như vậy tất nhiên cũng ở bên trong ảo cảnh, mà chủ nhân đôi tròng mắt kia chính là Đồng Đồng.
Như vậy, Đồng Đồng cùng đôi thanh niên nam nữ kia đến cùng là quan hệ như thế nào? Phải biết rằng tu vi của đôi thanh niên nam nữ kia có thể hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của Diệp Vân, lúc đầu hắn cứ tưởng rằng tu vi bọn họ là Nguyên Anh Cảnh đến bây giờ theo tu vi tăng lên, trong lòng Diệp Vân đã biết rõ, ngay cả người được xưng là Thánh Nhân có cảnh giới Địa Tiên cảnh cũng không cách nào cùng hai người này đánh đồng, họ tối thiểu cũng là phía trên Thánh Nhân, chính là Tiên Nhân chân chính.
Đồng Đồng nếu như có quan hệ cùng đôi thanh niên nam nữ kia, như vậy thân phận của nàng thuộc vào hàng có số má , nếu không phải là con gái của hai người này thì chính là đồ đệ của họ, thân phận cực kỳ tôn quý.
Chẳng qua là, thân phận tôn quý như thế, làm thế nào lại xuất hiện ở trong Lạc Lôi Cốc đây? Đã vậy còn tham dự tranh đoạt loại bảo vật như hạt giống Lôi Đình áo nghĩa này?
Điều này hiển nhiên cũng nói không thông!
Ta cũng cảm thấy đã từng gặp ngươi.
Diệp Vân thở sâu, trầm ngâm sau nửa ngày, chậm rãi nói ra.
Sắc mặt Quân Nhược Lan đại biến, trong hai tròng mắt xinh đẹp bắn ra một ánh mắt hung ác, toàn bộ người đều căng thẳng, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Thật sự gặp qua rồi sao? Trách không được ta cảm thấy rất quen thuộc đây. Đồng Đồng vỗ tay cười nói. Theo sự biểu lộ phong phú của tình cảm, cặp mắt không có chút tình cảm nào dần dần trở nên có sức sống, tuy rằng vẫn sạch sẽ đến mức tận cùng, nhưng lại có chút biến hóa về tình cảm.
Bất quá ta nghĩ không ra ở nơi nào, chẳng qua là nhìn ngươi có chút quen mặt mà thôi. Diệp Vân mỉm cười, chậm rãi nói ra.
Đồng Đồng nghiêng cái đầu nhỏ suy nghĩ một chút, nói: Hình như là tại một nơi có kim quang đầy trời, ta chỉ nhớ rõ có người chụp lấy ta ném ra, sau đó đã đến nơi đây rồi.
Đồng tử Diệp Vân co rụt lại, chỗ có kim quang đầy trời, hiển nhiên chính là ảo cảnh mà kim giáp thần binh đuổi theo đôi thanh niên nam nữ. Mà có người chụp lấy nàng ném ra, tất nhiên là do đôi thanh niên nam nữ rồi, chẳng qua là sau khi ném ra đã xuất hiện ở nơi đây là có ý gì? Chẳng lẽ Đồng Đồng trực tiếp xuất hiện ở trong Lạc Lôi Cốc?
Như vậy, một thân tu vi của nàng do đâu mà có?
Đồng Đồng, ngươi tới đây. Diệp Vân vẫy tay, đột nhiên trong lòng khẽ động, có ý muốn thử nghiệm điều gì đó.
Đồng Đồng nhíu nhíu mày, bĩu môi trả lời: Ta cũng đã từng nghĩ qua rồi, thế nhưng là đi không đến a, ta vừa rồi đã thử rồi, bất kể đi như thế nào đều có khoảng cách với đại ca ca y như vậy.
Diệp Vân cười cười, nói: Nguyên nhân là do trận pháp không gian nơi đây, đại ca ca đến nhìn một cái, có lẽ có thể phá giải.
Đồng Đồng vỗ tay nói: Vậy tốt nhất rồi, đại ca ca ngươi phá giải trận pháp rồi tới đây, ta đưa cái hạt giống Lôi Đình áo nghĩa này cho ngươi, giúp ngươi tìm hiểu a.
Diệp Vân còn chưa trả lời, đôi mi thanh tú của Quân Nhược Lan chau lên, trong tiếng nói đều là khó có thể tin: Tiểu nha đầu, ngươi nói ngươi có thể tìm hiểu ý nghĩa sâu xa trong hạt giống?
Đồng Đồng hừ một tiếng, nói: Không nói cho ngươi nghe, vị tỷ tỷ nhìn thật là khó coi kia.
Đến thời điểm này Quân Nhược Lan đã hoàn toàn tỉnh táo lại, bất kể như thế nào Hạt giống Lôi Đình áo nghĩa cũng đã tìm được, ngay ở trong tay Đồng Đồng. Chỉ cần nàng ổn định tinh thần, có lẽ có biện pháp đoạt lấy nó từ trong tay Đồng Đồng.
Chẳng qua là, ngay cả Quân Nhược Lan nàng cũng không nắm chắc có thể tìm hiểu Lôi Đình áo nghĩa, tiểu cô nương Đồng Đồng này làm sao có thể làm được? Nếu quả thật nàng có thể làm được, như vậy phải xử lý như thế nào mới tốt? Vạn nhất nàng trực tiếp đem hạt giống Lôi Đình áo nghĩa sử dụng, chẳng phải là toi công mà chẳng được gì?
Hạt giống Lôi Đình áo nghĩa, là của ta!
Ngay thời điểm trong lòng Quân Nhược Lan khiếp sợ, sau lưng của nàng cùng Diệp Vân cách đó bảy tám trượng, thanh âm của Đỗ Kiếm Ngâm vang lên, tay hắn cầm trường kiếm, hung hăng chém ra một nhát, kiếm quang màu trắng lập tức xuyên thấu thiên địa, trảm phá hư không.
Nhưng mà, không hề có bất kỳ tác dụng gì, tiêu tán trong không khí.
Đại ca ca, ngươi mau tới đây, ta đưa hạt giống cho ngươi. Hai người này quá dữ tợn, sau khi ngươi tìm hiểu áo nghĩa bên trong hạt giống, giúp ta đánh bọn hắn. Đồng Đồng vẫy tay, thoạt nhìn có chút gấp gáp, có chút tức giận.
Diệp Vân cũng không trả lời, thần trí của hắn đã tràn ra, dùng lĩnh ngộ của hắn đối với lôi linh khí, tăng thêm sự tìm hiểu Không Gian Pháp Tắc tinh khiết, chỉ cần có đầy đủ thời gian, tự nhiên có thể tìm ra thông đạo xuyên qua cái khoảng cách mười trượng này.
Chẳng qua là cho đến bây giờ hắn còn chưa xác định được một điều, ngộ nhỡ sau khi phá giải trận pháp, đột nhiên Quân Nhược Lan thi triển trung phẩm Tiên Khí xuất thủ, Đồng Đồng có thể ngăn cản được hay không?
Nếu như có thể tìm được một lối đi, mà không cần phải phá giải trận pháp mà nói, vậy cũng tốt!
Diệp Vân nhíu mày, cảm thụ thật kỹ lưỡng lôi linh khí ở bốn phía, lợi dụng pháp tắc để lý giải, chậm chạp tìm kiếm lấy tọa độ không gian, chỉ cần tìm được đầy đủ tọa độ không gian, là có thể đủ để thành lập một cái không gian thông đạo xuyên qua rất nhanh, nếu như vậy là có thể ném Quân Nhược Lan ở lại sau lưng.
Việc đã đến nước này, Diệp Vân đương nhiên sẽ không thực hiện hứa hẹn, đưa hạt giống Lôi Đình áo nghĩa cho Quân Nhược Lan.
Trong hạt giống ẩn chứa Lôi Đình áo nghĩa, tất nhiên là để cho tu sĩ muốn tìm hiểu lôi hệ pháp tắc như hắn đến lĩnh ngộ.
Bỗng nhiên ánh mắt của Diệp Vân sáng lên, khóe miệng hiện lên nụ cười vui vẻ, tiếng sấm đột nhiên vang lên, thân hình Diệp Vân bỗng nhiên hóa thành một đạo lôi quang, biến mất ngay trước tầm mắt của Quân Nhược Lan!
/827
|