Dịch giả: aluco
Ba người Sở Hạo Nhiên khí thế như cầu vồng, uy thế như sóng to. Tu vi của Kim Đan Cảnh tứ trọng đã vượt ra khỏi khả năng ngăn cản của bọn người Trương Nhất Thành, có thể nói bất kể là Sở Hạo Nhiên hay là một người nào trong bọn hắn nếu ra tay, chỉ cần trong vòng 7 nốt nhạc là có thể xử đẹp đám người Trương Nhất Thành, chém giết bọn hắn dưới bầu trời đầy Lôi Đình.
Sắc mặt Trương Nhất Thành và các đệ tử Vân Hoa Tông chỉ trong phút chốc xanh như đít nhái , đối mặt với cường địch mạnh như thế, căn bản bọn hắn không có đường nào có thể chống cự lại được.
Giết các ngươi như vậy cũng không thú vị lắm. Sở Hạo Nhiên đột nhiên dừng bước, khóe miệng nổi lên một nụ cười: Như vậy đi, các ngươi thương lượng với nhau, chỉ sáu người có thể còn sống, ai chết ai sống do các ngươi quyết định.
Đám người Trương Nhất Thành khẽ giật mình, chín người lúc đầu chung lòng, nếu như đối mặt với kẻ địch khủng bố như thế, cho dù đánh không lại cũng phải liều mạng đánh một trận, nếu như có chết cũng phải làm cho đối thủ trả giá đắt.
Thế nhưng Sở Hạo Nhiên lại nói ra những lời này, hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn hắn, trong lúc nhất thời cả đám đứng hình toàn tập tại chỗ, không biết phải nói gì nữa.
Đám đệ tử của Vân Hoa Tông hai mặt nhìn nhau, nếu thật sự như lời Sở Hạo Nhiên vừa nói, vậy có sáu người có thể còn sống. Vừa rồi cho rằng hẳn phải chết, tâm tư lập tức nghĩ đến một trận tử chiến, giờ phút này rõ ràng phong hồi lộ chuyển, ánh mắt lập tức nhìn vào mặt người khác.
Lý sư đệ, ngươi nhìn ta làm gì? Một gã đệ tử tức giận quát.
Dịch sư huynh ngươi lo lắng làm gì, bỗng nhiên ta cảm thấy ngươi quá đẹp trai nên muốn ngắm kỹ một chút. Một gã đệ tử Vân Hoa Tông khác nhíu mày, ỏn ẻn trả lời.
Ta đẹp trai lắm à? Tuy vậy ngươi nhìn ta làm ta cảm thấy ớn lạnh đây, ngươi không phải là gay chứ hả? Dịch sư huynh lạnh lùng quát.
Dịch sư huynh ngươi đừng nghĩ rằng mình đẹp trai rồi trở nên bá đạo quá mức, ta chỉ là ngắm nhìn ngươi thoáng một phát, vậy mà lại phản ứng đến thế này, ghét ghê, Tần sư huynh, huynh nói Dịch sư huynh phản ứng có bình thường hay không? Sắc mặt Lý sư đệ âm lạnh xuống.
Một tên đệ tử khác đứng ở kế bên hai người cười lạnh một tiếng, nói: Chuyện giữa các ngươi mắc mớ gì đến ta, không cần hỏi ta. Có một số chuyện, cần Trương sư huynh và mọi người cùng nhau bàn bạc để quyết định.
Trong một chớp mắt, tất cả đệ tử Vân Hoa Tông đều có phản ứng, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Trương Nhất Thành.
Trương Nhất Thành hơi ngẩn người, lập tức đã minh bạch dụng ý hiểm ác của Sở Hạo Nhiên, căn bản là hắn không hề muốn buông tha đám người Trương Nhất Thành mà dùng tâm lý mèo vờn chuột để trêu đùa hí lộng bọn hắn, muốn xem khi đối mặt với cái chết thì bọn đệ tử Vân Hoa Tông này đến cùng sẽ làm ra bao nhiêu trò hề.
Chư vị sư đệ chớ để tên Sở Hạo Nhiên lung lạc, hắn muốn làm cho chúng ta tự giết lẫn nhau, đây là tâm lý mèo vờn chuột của hắn, hắn chỉ muốn trêu đùa hí lộng chúng ta, ngàn vạn lần không thể mắc lừa hắn. Trương Nhất Thành quát lớn, giọng nói ù ù.
Trương Nhất Thành, Sở Hạo Nhiên ta chính là cao thủ Kim Đan Cảnh tứ trọng, há có thể lật lọng, ta nói rồi trong các ngươi có sáu người có thể được sống, chắc chắn sẽ có sáu người, tuyệt đối không nuốt lời. Sở Hạo Nhiên ôm quyền, cười tủm tỉm nhìn đám đệ tử Vân Hoa Tông.
Dịch sư huynh và các đệ tử chau mày, người này nhìn trộm người kia mấy lần, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Trương Nhất Thành nóng nảy: Các ngươi chớ để cho hắn đầu độc, nếu hôm nay chúng ta quyết định như thế, khi trở về tông môn, cũng là tội nhân của tông môn, căn bản không có cách nào để trả lời cùng các Trưởng lão. Hơn nữa pháp luật quy tắc của tông môn chắc hẳn các ngươi cũng đã rõ ràng, tàn sát đồng môn là phải chịu tội gì, các ngươi chẳng lẽ không biết sao?
Dịch sư huynh cùng đám người Lý sư đệ biến sắc, trên mặt không khỏi hiện lên một tia hoảng sợ, có thể thấy được trong Vân Hoa Tông sự trừng phạt đối với đệ tử phạm sai lầm cực kỳ nghiêm khắc.
Luật lệ cũng có hiệu quả trongLạc Lôi Cốc này sao? Chẳng lẽ mọi người không phải sống hôm nay không biết đến ngày mai sao? Có thể Lôi Đình trong Lạc Lôi Cốc đột nhiên mạnh lên, Tị Lôi Phù không cách nào chống đỡ, đến lúc đó tất cả mọi người phải chết. Huống hồ, việc thân tử linh tiêu trong Lạc Lôi Cốc là chuyện kỳ lạ hiếm có hay sao? Chẳng lẽ các ngươi sau khi trở về từng người còn phải báo cáo từng việc hay sao? Sở Hạo Nhiên cười híp mắt nói ra.
Đám đệ tử Vân Hoa Tông vừa mới được Trương Nhất Thành dùng môn quy để răn đe lập tức nhíu mày. Đúng như lời Sở Hạo Nhiên vừa nói, tu sĩ tiến vào Lạc Lôi Cốc hoàn toàn chính xác không biết là có thể chống đỡ được mười ngày hay không, sau đó ly khai an toàn. Nguy cơ lớn nhất có thể là đối mặt với Lôi Đình cuồng bạo, hoặc là nguyên nhân khác mà thân tử linh tiêu, sau khi tiến vào Lạc Lôi Cốc có thể nói là thè lưỡi ra liếm máu trên lưỡi đao, lúc nào cũng có thể chết đi.Còn chưa kể nếu quả thật chỉ còn lại có sáu gã đệ tử sống sót, sau khi trở lại tông môn, ai lại đem cái bí mật này nói ra đây? Có lẽ chỉ thằng nào khùng mới đi nói ra.
Ánh mắt đám đệ tử lần nữa rơi vào trên người Trương Nhất Thành, Trương Nhất Thành có tu vi cao nhất, cũng là đầu lĩnh của đám người bọn hắn, tất nhiên bọn họ muốn hắn phải tỏ rõ thái độ.
Trương Nhất Thành giận dữ, nhìn chằm chằm vào Sở Hạo Nhiên: Huyền Nguyên Tông là thứ tà ác, hạng người âm độc, hôm nay cuối cùng đã lĩnh giáo. Ta nói cho Sở Hạo Nhiên ngươi biết, trừ phi ngươi đem Trương Nhất Thành ta chém giết, nếu không ta sẽ không cho phép đệ tử Vân Hoa Tông tự giết lẫn nhau.
Lời nói này tràn đầy khí thế, chính khí nghiêm nghị, Trương Nhất Thành chính là người đầy nhiệt huyết, thuở nhỏ lớn lên tại Vân Hoa Tông, bình thường hàng ngày cũng vui vẻ giúp đỡ người khác, tuân thủ pháp tắc, chính là người mẫu mực trong đám người trẻ tuổi của Vân Hoa Tông, giờ phút này bị Sở Hạo Nhiên gây chia rẽ, hắn khàn cả giọng, cuồng nộ không thôi.
Các ngươi, từng người đều là đệ tử của Vân Hoa Tông, bên cạnh mỗi một người đều là sư huynh hoặc là sư đệ của các ngươi, bình thường hàng ngày cũng tuân thủ nghiêm ngặt môn quy, giúp mọi người làm điều tốt, hôm nay lại bị ác đồ của Huyền Nguyên Tông dùng vài câu nói để gây chia rẽ, nếu như thật sự tự giết hại lẫn nhau, các ngươi có mặt mũi nào đối mặt với tông môn? Đã tham sống sợ chết thì còn có mặt mũi nào sống trên đời này?
Giọng nói âm vang, hào hùng lẫm liệt.
Đệ tử Vân Hoa Tông hai mặt nhìn nhau, chau mày, nhưng mà trong mắt lại hiện lên một tia kiên quyết.
Sở Hạo Nhiên nhìn thấy nhưng cũng không để ý, cười cười nói: Chết cho đẹp không bằng vẫn còn sống, tham sống sợ chết nhưng vẫn còn sống, các ngươi muốn lựa chọn còn sống hay là tử vong, cũng trong một ý niệm, đây là cuộc sống của các ngươi, tánh mạng của các ngươi, chẳng lẽ lại muốn người khác làm chủ?
Không sai, đây là tính mạng của ta, làm sao có thể để cho người khác làm chủ? Trương sư huynh, ngươi không có quyền quyết định sinh tử của chúng ta, hay là sinh tử của mọi người chúng ta. Dịch sư huynh bỗng nhiên quát lớn, giọng nói mạnh mẽ.
Đúng vậy, Sở Hạo Nhiên mặc dù là đệ tử của Huyền Nguyên Tông, nhưng mà hắn chính là cao thủ Kim Đan Cảnh tứ trọng, tất nhiên sẽ không lật lọng, nếu như hắn có thể lấy thiên đạo ra thề, như vậy chúng ta lập tức tin lời nói của ngươi.
Không sai, lấy thiên đạo ra thề, nếu không chúng ta không tin.
Trong khoảnh khắc, mấy tên đệ tử cao giọng la lên, liên tiếp. Áp lực không nói lên lời hầu như dồn nén bọn chúng, ý niệm muốn sống trong đầu một khi sinh sôi lập tức không thể vãn hồi, còn sống nếu so với chết đi dù sao cũng tốt hơn, cho dù là sống tạm bợ cũng là còn sống.
Sắc mặt Trương Nhất Thành lạnh như băng, trở nên tái nhợt, trong mắt của hắn sự tức giận chậm rãi biến mất, quay đầu nhìn bọn chúng, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Hặc hặc, Trương Nhất Thành ngươi hãy nhìn thử xem, kiến thức của những đệ tử này nếu so sánh với ngươi thì khá hơn nhiều, cho dù sống tạm bợ cũng là còn sống, còn sống mới có hi vọng. Đạo lý đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu sao? Sở Hạo Nhiên cười ha ha nhìn Trương Nhất Thành, đầy vẻ đắc ý cùng trào phúng.
Trương Nhất Thành mặt xám như tro, nhìn đám đệ tử Vân Hoa Tông phía sau, nói: Các ngươi nếu như đã quyết định, hy vọng người còn sống sót sau này không phải áy náy trong suốt quãng đời còn lại. Nếu chỉ có thể sống sót sáu người, có ba người phải chết đi, như vậy người thứ nhất phải chết chính là ta.
Giọng nói Trương Nhất Thành thản nhiên, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, hắn không còn một chút tình cảm gì nữa, liếc ánh mắt trống rỗng nhìn đám đệ tử Vân Hoa Tông, quang ảnh trong tay lập loè, lập tức nhanh chóng điểm về phía mi tâm.
Đám người Sở Hạo Nhiên hiển nhiên thật không ngờ Trương Nhất Thành lại có thể dứt khoát như thế, hơn nữa vì có thể làm cho đám đệ tử Vân Hoa Tông không có tình đồng môn, không biết cảm thấy hổ thẹn này có thể sống sót, hắn lại lựa chọn tự sát, điều này hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn hắn, trong lúc nhất thời đám người Sở Hạo Nhiên sững sờ ngay tại chỗ.
Ngay khoảnh khắc quang ảnh trong ngón tay của Trương Nhất Thành sắp bắn tới mi tâm, chỉ thấy một đạo Hắc Bạch hiện lên trước người Trương Nhất Thành, đan vào quang ảnh ngăn chặn hắn tự sát.
Còn sống nếu như so sánh với chết đi có ý nghĩa hơn nhiều, cứ như vậy chết đi, ngươi cam tâm hay sao?
Thanh âm lười biếng vang lên trên không trung, lập tức nhìn thấy một gã thanh niên bỗng nhiên xuất hiện với nụ cười nở trên môi.
Ba người Sở Hạo Nhiên khí thế như cầu vồng, uy thế như sóng to. Tu vi của Kim Đan Cảnh tứ trọng đã vượt ra khỏi khả năng ngăn cản của bọn người Trương Nhất Thành, có thể nói bất kể là Sở Hạo Nhiên hay là một người nào trong bọn hắn nếu ra tay, chỉ cần trong vòng 7 nốt nhạc là có thể xử đẹp đám người Trương Nhất Thành, chém giết bọn hắn dưới bầu trời đầy Lôi Đình.
Sắc mặt Trương Nhất Thành và các đệ tử Vân Hoa Tông chỉ trong phút chốc xanh như đít nhái , đối mặt với cường địch mạnh như thế, căn bản bọn hắn không có đường nào có thể chống cự lại được.
Giết các ngươi như vậy cũng không thú vị lắm. Sở Hạo Nhiên đột nhiên dừng bước, khóe miệng nổi lên một nụ cười: Như vậy đi, các ngươi thương lượng với nhau, chỉ sáu người có thể còn sống, ai chết ai sống do các ngươi quyết định.
Đám người Trương Nhất Thành khẽ giật mình, chín người lúc đầu chung lòng, nếu như đối mặt với kẻ địch khủng bố như thế, cho dù đánh không lại cũng phải liều mạng đánh một trận, nếu như có chết cũng phải làm cho đối thủ trả giá đắt.
Thế nhưng Sở Hạo Nhiên lại nói ra những lời này, hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn hắn, trong lúc nhất thời cả đám đứng hình toàn tập tại chỗ, không biết phải nói gì nữa.
Đám đệ tử của Vân Hoa Tông hai mặt nhìn nhau, nếu thật sự như lời Sở Hạo Nhiên vừa nói, vậy có sáu người có thể còn sống. Vừa rồi cho rằng hẳn phải chết, tâm tư lập tức nghĩ đến một trận tử chiến, giờ phút này rõ ràng phong hồi lộ chuyển, ánh mắt lập tức nhìn vào mặt người khác.
Lý sư đệ, ngươi nhìn ta làm gì? Một gã đệ tử tức giận quát.
Dịch sư huynh ngươi lo lắng làm gì, bỗng nhiên ta cảm thấy ngươi quá đẹp trai nên muốn ngắm kỹ một chút. Một gã đệ tử Vân Hoa Tông khác nhíu mày, ỏn ẻn trả lời.
Ta đẹp trai lắm à? Tuy vậy ngươi nhìn ta làm ta cảm thấy ớn lạnh đây, ngươi không phải là gay chứ hả? Dịch sư huynh lạnh lùng quát.
Dịch sư huynh ngươi đừng nghĩ rằng mình đẹp trai rồi trở nên bá đạo quá mức, ta chỉ là ngắm nhìn ngươi thoáng một phát, vậy mà lại phản ứng đến thế này, ghét ghê, Tần sư huynh, huynh nói Dịch sư huynh phản ứng có bình thường hay không? Sắc mặt Lý sư đệ âm lạnh xuống.
Một tên đệ tử khác đứng ở kế bên hai người cười lạnh một tiếng, nói: Chuyện giữa các ngươi mắc mớ gì đến ta, không cần hỏi ta. Có một số chuyện, cần Trương sư huynh và mọi người cùng nhau bàn bạc để quyết định.
Trong một chớp mắt, tất cả đệ tử Vân Hoa Tông đều có phản ứng, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Trương Nhất Thành.
Trương Nhất Thành hơi ngẩn người, lập tức đã minh bạch dụng ý hiểm ác của Sở Hạo Nhiên, căn bản là hắn không hề muốn buông tha đám người Trương Nhất Thành mà dùng tâm lý mèo vờn chuột để trêu đùa hí lộng bọn hắn, muốn xem khi đối mặt với cái chết thì bọn đệ tử Vân Hoa Tông này đến cùng sẽ làm ra bao nhiêu trò hề.
Chư vị sư đệ chớ để tên Sở Hạo Nhiên lung lạc, hắn muốn làm cho chúng ta tự giết lẫn nhau, đây là tâm lý mèo vờn chuột của hắn, hắn chỉ muốn trêu đùa hí lộng chúng ta, ngàn vạn lần không thể mắc lừa hắn. Trương Nhất Thành quát lớn, giọng nói ù ù.
Trương Nhất Thành, Sở Hạo Nhiên ta chính là cao thủ Kim Đan Cảnh tứ trọng, há có thể lật lọng, ta nói rồi trong các ngươi có sáu người có thể được sống, chắc chắn sẽ có sáu người, tuyệt đối không nuốt lời. Sở Hạo Nhiên ôm quyền, cười tủm tỉm nhìn đám đệ tử Vân Hoa Tông.
Dịch sư huynh và các đệ tử chau mày, người này nhìn trộm người kia mấy lần, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Trương Nhất Thành nóng nảy: Các ngươi chớ để cho hắn đầu độc, nếu hôm nay chúng ta quyết định như thế, khi trở về tông môn, cũng là tội nhân của tông môn, căn bản không có cách nào để trả lời cùng các Trưởng lão. Hơn nữa pháp luật quy tắc của tông môn chắc hẳn các ngươi cũng đã rõ ràng, tàn sát đồng môn là phải chịu tội gì, các ngươi chẳng lẽ không biết sao?
Dịch sư huynh cùng đám người Lý sư đệ biến sắc, trên mặt không khỏi hiện lên một tia hoảng sợ, có thể thấy được trong Vân Hoa Tông sự trừng phạt đối với đệ tử phạm sai lầm cực kỳ nghiêm khắc.
Luật lệ cũng có hiệu quả trongLạc Lôi Cốc này sao? Chẳng lẽ mọi người không phải sống hôm nay không biết đến ngày mai sao? Có thể Lôi Đình trong Lạc Lôi Cốc đột nhiên mạnh lên, Tị Lôi Phù không cách nào chống đỡ, đến lúc đó tất cả mọi người phải chết. Huống hồ, việc thân tử linh tiêu trong Lạc Lôi Cốc là chuyện kỳ lạ hiếm có hay sao? Chẳng lẽ các ngươi sau khi trở về từng người còn phải báo cáo từng việc hay sao? Sở Hạo Nhiên cười híp mắt nói ra.
Đám đệ tử Vân Hoa Tông vừa mới được Trương Nhất Thành dùng môn quy để răn đe lập tức nhíu mày. Đúng như lời Sở Hạo Nhiên vừa nói, tu sĩ tiến vào Lạc Lôi Cốc hoàn toàn chính xác không biết là có thể chống đỡ được mười ngày hay không, sau đó ly khai an toàn. Nguy cơ lớn nhất có thể là đối mặt với Lôi Đình cuồng bạo, hoặc là nguyên nhân khác mà thân tử linh tiêu, sau khi tiến vào Lạc Lôi Cốc có thể nói là thè lưỡi ra liếm máu trên lưỡi đao, lúc nào cũng có thể chết đi.Còn chưa kể nếu quả thật chỉ còn lại có sáu gã đệ tử sống sót, sau khi trở lại tông môn, ai lại đem cái bí mật này nói ra đây? Có lẽ chỉ thằng nào khùng mới đi nói ra.
Ánh mắt đám đệ tử lần nữa rơi vào trên người Trương Nhất Thành, Trương Nhất Thành có tu vi cao nhất, cũng là đầu lĩnh của đám người bọn hắn, tất nhiên bọn họ muốn hắn phải tỏ rõ thái độ.
Trương Nhất Thành giận dữ, nhìn chằm chằm vào Sở Hạo Nhiên: Huyền Nguyên Tông là thứ tà ác, hạng người âm độc, hôm nay cuối cùng đã lĩnh giáo. Ta nói cho Sở Hạo Nhiên ngươi biết, trừ phi ngươi đem Trương Nhất Thành ta chém giết, nếu không ta sẽ không cho phép đệ tử Vân Hoa Tông tự giết lẫn nhau.
Lời nói này tràn đầy khí thế, chính khí nghiêm nghị, Trương Nhất Thành chính là người đầy nhiệt huyết, thuở nhỏ lớn lên tại Vân Hoa Tông, bình thường hàng ngày cũng vui vẻ giúp đỡ người khác, tuân thủ pháp tắc, chính là người mẫu mực trong đám người trẻ tuổi của Vân Hoa Tông, giờ phút này bị Sở Hạo Nhiên gây chia rẽ, hắn khàn cả giọng, cuồng nộ không thôi.
Các ngươi, từng người đều là đệ tử của Vân Hoa Tông, bên cạnh mỗi một người đều là sư huynh hoặc là sư đệ của các ngươi, bình thường hàng ngày cũng tuân thủ nghiêm ngặt môn quy, giúp mọi người làm điều tốt, hôm nay lại bị ác đồ của Huyền Nguyên Tông dùng vài câu nói để gây chia rẽ, nếu như thật sự tự giết hại lẫn nhau, các ngươi có mặt mũi nào đối mặt với tông môn? Đã tham sống sợ chết thì còn có mặt mũi nào sống trên đời này?
Giọng nói âm vang, hào hùng lẫm liệt.
Đệ tử Vân Hoa Tông hai mặt nhìn nhau, chau mày, nhưng mà trong mắt lại hiện lên một tia kiên quyết.
Sở Hạo Nhiên nhìn thấy nhưng cũng không để ý, cười cười nói: Chết cho đẹp không bằng vẫn còn sống, tham sống sợ chết nhưng vẫn còn sống, các ngươi muốn lựa chọn còn sống hay là tử vong, cũng trong một ý niệm, đây là cuộc sống của các ngươi, tánh mạng của các ngươi, chẳng lẽ lại muốn người khác làm chủ?
Không sai, đây là tính mạng của ta, làm sao có thể để cho người khác làm chủ? Trương sư huynh, ngươi không có quyền quyết định sinh tử của chúng ta, hay là sinh tử của mọi người chúng ta. Dịch sư huynh bỗng nhiên quát lớn, giọng nói mạnh mẽ.
Đúng vậy, Sở Hạo Nhiên mặc dù là đệ tử của Huyền Nguyên Tông, nhưng mà hắn chính là cao thủ Kim Đan Cảnh tứ trọng, tất nhiên sẽ không lật lọng, nếu như hắn có thể lấy thiên đạo ra thề, như vậy chúng ta lập tức tin lời nói của ngươi.
Không sai, lấy thiên đạo ra thề, nếu không chúng ta không tin.
Trong khoảnh khắc, mấy tên đệ tử cao giọng la lên, liên tiếp. Áp lực không nói lên lời hầu như dồn nén bọn chúng, ý niệm muốn sống trong đầu một khi sinh sôi lập tức không thể vãn hồi, còn sống nếu so với chết đi dù sao cũng tốt hơn, cho dù là sống tạm bợ cũng là còn sống.
Sắc mặt Trương Nhất Thành lạnh như băng, trở nên tái nhợt, trong mắt của hắn sự tức giận chậm rãi biến mất, quay đầu nhìn bọn chúng, trong mắt tràn đầy thất vọng.
Hặc hặc, Trương Nhất Thành ngươi hãy nhìn thử xem, kiến thức của những đệ tử này nếu so sánh với ngươi thì khá hơn nhiều, cho dù sống tạm bợ cũng là còn sống, còn sống mới có hi vọng. Đạo lý đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu sao? Sở Hạo Nhiên cười ha ha nhìn Trương Nhất Thành, đầy vẻ đắc ý cùng trào phúng.
Trương Nhất Thành mặt xám như tro, nhìn đám đệ tử Vân Hoa Tông phía sau, nói: Các ngươi nếu như đã quyết định, hy vọng người còn sống sót sau này không phải áy náy trong suốt quãng đời còn lại. Nếu chỉ có thể sống sót sáu người, có ba người phải chết đi, như vậy người thứ nhất phải chết chính là ta.
Giọng nói Trương Nhất Thành thản nhiên, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, hắn không còn một chút tình cảm gì nữa, liếc ánh mắt trống rỗng nhìn đám đệ tử Vân Hoa Tông, quang ảnh trong tay lập loè, lập tức nhanh chóng điểm về phía mi tâm.
Đám người Sở Hạo Nhiên hiển nhiên thật không ngờ Trương Nhất Thành lại có thể dứt khoát như thế, hơn nữa vì có thể làm cho đám đệ tử Vân Hoa Tông không có tình đồng môn, không biết cảm thấy hổ thẹn này có thể sống sót, hắn lại lựa chọn tự sát, điều này hoàn toàn ngoài dự liệu của bọn hắn, trong lúc nhất thời đám người Sở Hạo Nhiên sững sờ ngay tại chỗ.
Ngay khoảnh khắc quang ảnh trong ngón tay của Trương Nhất Thành sắp bắn tới mi tâm, chỉ thấy một đạo Hắc Bạch hiện lên trước người Trương Nhất Thành, đan vào quang ảnh ngăn chặn hắn tự sát.
Còn sống nếu như so sánh với chết đi có ý nghĩa hơn nhiều, cứ như vậy chết đi, ngươi cam tâm hay sao?
Thanh âm lười biếng vang lên trên không trung, lập tức nhìn thấy một gã thanh niên bỗng nhiên xuất hiện với nụ cười nở trên môi.
/827
|