Trên đỉnh Tuyệt Tâm Phong, Thiên Vận Tử đứng chắp tay đối mặt biển mây, trên mặt không thể hiện chút tâm tình nào giống như một giếng nước yên tĩnh.
Sau lưng Thiên Vận Tử, một lão giả áo trắng tóc bạc mặt hồng hào, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
Sư huynh, ta ngẫu nhiên đi ngang qua chỗ ở của đám đệ tử ký danh của ngươi, thấy được một tên tiểu tử thú vị. Lão giả áo trắng vừa cười vừa nói.
Trên mặt Thiên Vận Tử vẫn tỉnh bơ như… cây cơ, tựa hồ mê muội vì biển mây trước mắt, chìm đắm trong đó.
Tiểu gia hỏa kia tu vi không được tốt lắm, nhưng thực lực chân chính lại cao vô cùng, dù cho nằm trong đám đệ tử ký danh, chỉ sợ cũng là loại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lão giả áo trắng tiếp tục nói.
Lão Tam, ngươi đến đây lần này đến cùng là có chuyện gì, nói thẳng ra đi không cần quanh co lòng vòng. Thiên Vận Tử thở sâu, xoay người lại.
Lão giả áo trắng cười ha ha: Chỉ có sư huynh là hiểu rõ ta. Ta đến đây lần này, là muốn nhìn một chút khảo hạch của đám đệ tử ký danh của sư huynh như thế nào, nếu không sai biệt lắm mà nói, ta nghĩ từ trong đó chọn lựa ra được hai người, giúp ta làm một nhiệm vụ, đối với bọn họ cũng có chỗ tốt rất lớn.
Thiên Vận Tử nhìn hắn một cái, nói: Cái gọi là nhiệm vụ của ngươi, lần vừa rồi không phải cửu tử nhất sinh hay sao? Hai mươi năm, chỉ có cái tên đại đệ tử ngu ngốc của ta vì ngươi bán mạng mà còn sống, mấy người khác ngay cả cỗ thi thể ta còn không nhìn thấy.
Lão giả áo trắng ngượng ngùng nói: Cái đó gọi là liều thì ăn nhiều. Cái gọi là chết sống có số, phú quý ở trên trời, giống như đại đệ tử Thư An Thạch của ngươi, tuy rằng cửu tử nhất sinh, nhưng cuối cùng nhận được chỗ tốt rất lớn, tu vi từ Kim Đan Cảnh tam trọng trực tiếp tăng đến Kim Đan Cảnh ngũ trọng, trước đó vài ngày nghe nói hắn đã vượt qua đại kiếp nạn, tiền đồ vô lượng a.
Thiên Vận Tử hừ một tiếng, nói: An Thạch nếu không có trải qua cửu tử nhất sinh, ngày sau cũng có thể phá đan sinh anh, tiềm lực của hắn chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Lão giả áo trắng nói: Nói vậy cũng không đúng, chuyện trải qua cửu tử nhất sinh này đối với chuyện tu hành sau này của hắn có ích lợi thật lớn, ý chí của hắn đã được rèn luyện đến mức khó có thể tin, Linh Hồn đã tăng lên. Nhớ năm đó lúc bằng tuổi hắn, chúng ta còn không có trải qua những chuyện như vậy đấy.
Thiên Vận Tử nói: Sự tình đó cũng là chuyện của hai mươi năm trước rồi, cho đến hôm nay hắn còn không có sờ đến cánh cửa Nguyên Anh Cảnh, ta vẫn còn có chút thất vọng.
Lão giả áo trắng một tay sờ trán, tức giận nói: Sư huynh ngươi cũng đã biết có bao nhiêu đệ tử có thể ở tuổi của hắn đã chạm vào cánh cửa Nguyên Anh Cảnh? Mấy trăm năm qua cũng chỉ xuất hiện có hai người, một người trong đó chính là ngươi. Thư An Thạch chính là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất trong trăm năm qua của Thần Tú Cung, trên người mang theo kỳ vọng của Cung chủ, nếu như đã vượt qua đại kiếp nạn, chạm vào Nguyên Anh Cảnh là chuyện tất nhiên, với thiên phú cùng tiềm lực của hắn, phá đan sinh anh chỉ là chuyện nước chảy thành sông, căn bản không cần phải lo lắng.
Thiên Vận Tử sắc mặt hòa hoãn một ít, nói: Chính xác là việc này có quan hệ với chuyện thí luyện của ngươi, chính xác mà nói thì Linh Hồn của An Thạch đã được rèn luyện đến mức khó có thể tin, tâm chí kiên định, thời điểm ngày sau trùng kích Nguyên Anh Cảnh, đối kháng Tâm Ma chắc hẳn không có vấn đề quá lớn.
Nói như vậy là được rồi. Lão giả áo trắng vỗ tay cười nói: Thế này sư huynh, ta nghĩ muốn mượn hai gã đệ tử của ngươi để tương trợ một việc, ngươi xem coi thế nào?
Thiên Vận Tử hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nói: Lão Tam, ta cũng biết ngươi muốn cái gì. Băng Linh tiên thảo sinh trưởng ở nơi Tử Phủ Lôi Đình dầy đặc nhất, ngay cả đệ tử vượt qua Kim Đan Cảnh đại kiếp đối mặt với Tử Phủ Lôi Đình cũng là khó có thể chịu đựng, chống đỡ không đến thời gian nửa nén hương. Thư An Thạch trùng kích Nguyên Anh đã đến chỗ mấu chốt, nếu ngươi muốn hắn vì ngươi đi Lạc Lôi Cốc, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lão giả áo trắng tên là Nhạc Hoài Xương, là đồng môn với Thiên Vận Tử, là môn hạ của Thường Hoa Tôn Giả, quan hệ giữa hai người ngược lại cũng không tệ. Tu vi của hắn kỳ thật đã đến Nguyên Anh Cảnh tam trọng, trong người mang băng linh khí, nhưng lại không có cách nào đột phá, mắt thấy Lạc Lôi Cốc sắp mở ra, hắn liền động tâm tư.
Trung tâm Lạc Lôi Cốc, chính là nơi Lôi Đình dầy đặc nhất, trong đó Tử Phủ lôi điện hoành hành, uy lực cường đại đến mức khó có thể tin, mặc kệ ngươi là cao thủ vượt qua đại kiếp Kim Đan Cảnh, hay là tu sĩ mang lôi linh khí trên người, nếu muốn ở trong Tử Phủ lôi điện chống đỡ nhất thời nửa khắc, vậy cơ hồ là chuyện không thể nào.
Mà Băng Linh tiên thảo lại mọc ở trung tâm nơi Tử Phủ lôi điện bao trùm, nếu muốn đi xuyên qua để đào móc tiên thảo, ngay cả cao thủ Kim Đan Cảnh đỉnh phong, cũng chỉ có chết, căn bản không có khả năng tiếp cận.
Sư huynh đã hiểu lầm rồi, ta đương nhiên biết rõ tên An Thạch kia đã tu hành đến thời khắc mấu chốt, khoảng cách phá đan sinh anh cũng chỉ là một bước ngắn, đương nhiên sẽ không để cho hắn đi mạo hiểm. Nhạc Hoài Xương cười cười, nói: Ta muốn chính là một người khác.
Thiên Vận Tử lông mày chau lên, trong mắt tinh mang bắn ra như mũi tên, bắn vào trên mặt Nhạc Hoài Xương: Ngươi nói là tên tiểu tử ta mới thu kia? Trong những đệ tử này chỉ có hắn là người mang lôi linh khí.
Nhạc Hoài Xương vỗ tay cười to, nói: Sư huynh đúng là có nhãn lực, quả là bất phàm. Tiểu gia hỏa kia chẳng những thân mang lôi linh khí, hơn nữa bản thân chỉ có tu vi Trúc Cơ Cảnh lại có thể hầu như đem cấm chế ở tiểu viện xé nát, hơn nữa ta ngẫu nhiên nghe nói trước đó vài ngày hắn còn cùng Viêm Thú chiến một trận, bất phân thắng bại. Nếu nói như thế, tiểu gia hỏa này chỉ có tu vi Trúc Cơ Cảnh tam trọng, lại có thể cùng Kim Đan Cảnh nhất trọng Viêm Thú chống lại, thật sự là quá trâu bò rồi.
Thiên Vận Tử trừng mắt liếc hắn một cái, nói: Ngươi cũng biết là không được, đệ tử kinh tài tuyệt diễm như thế, ta làm sao có thể để hắn đi mạo hiểm cùng ngươi? Phải biết rằng đây chính là trung tâm của Lạc Lôi Cốc, với tu vi của hắn căn bản không có khả năng chịu đựng được.
Nhạc Hoài Xương đi đến một bước, nói: Cho nên ta còn tìm tên tiểu gia hỏa Tăng Huyền kia, cùng đi với hắn, với hai người thân mang lôi linh khí như bọn họ, có lẽ có được cơ hội.
Lông mày Thiên Vận Tử chau lên, vẻ mặt kinh ngạc: Cung chủ lại cho ngươi mượn tên tiểu tử Tăng Huyền kia sao? Thật không thể tin nổi.
Nhạc Hoài Xương hiên ngang lẫm liệt: Ta nói cho Cung chủ biết nếu muốn khống chế Lôi Đình chi lực thì phải đi đến bên trongTử Phủ lôi điện tu hành, đi thử luyện. Tăng Huyền chính là một trong những đệ tử rất được coi trọng của Thần Tú Cung ta, ngày sau nhất định thành châu báu, trở thành trụ cột của Thần Tú Cung ta, sau đó Cung chủ sư huynh lập tức đáp ứng.
Thiên Vận Tử nhìn hắn, sau nửa ngày không nói gì, kỳ thật trong lòng của hắn cũng có chút kinh ngạc. Tăng Huyền chính là đệ tử của Thần Tú Cung Cung chủ Thiên Tú lão nhân, chỉ mới hai mươi hai tuổi mà đã tu hành đến Kim Đan Cảnh tam trọng. Chủ yếu nhất là, tu vi của hắn một mực bị Thiên Tú lão nhân áp chế, muốn hắn đánh vỡ từng cảnh giới trụ cột, sau đó mới có thể đột phá. Dù vậy, Tăng Huyền cũng đã ở đây vài chục năm, từ một tên tiểu tử hoàn toàn không biết gì cả tu hành đến hôm nay thành một tên đệ tử thân mang lôi linh khí Kim Đan Cảnh tam trọng, bởi vậy có thể thấy được rõ ràng thực lực của hắn.
Bất quá cũng có sự bất đồng theo như lời của Nhạc Hoài Xương, Thiên Vận Tử xem ra, Thần Tú Cung Cung chủ Thiên Tú lão nhân tuyệt đối sẽ không vì mấy câu của Nhạc Hoài Xương mà đem Tăng Huyền giao cho hắn, đi Lạc Lôi Cốc trợ giúp hắn tìm kiếm Băng Linh tiên thảo, tuyệt đối không có khả năng này. Nếu như Tăng Huyền thật sự muốn đi, như vậy chính là Thiên Tú lão nhân cảm thấy tu vi của Tăng Huyền đã đến trình độ nhất định, cần kích thích cường đại hơn, rèn luyện gian nan nhất để tôi luyện tâm chí, tăng lên tu vi.
Tăng Huyền, Cung chủ có thể đưa tiểu tử này cho ngươi sai khiến, ngược lại là vượt quá dự liệu của ta.
Nếu đã có Tăng Huyền thì ngươi còn sợ cái gì? Chẳng lẽ hắn vẫn chưa đủ sức để bảo vệ chu toàn cho cái tên tiểu đệ tử của ngươi tại Lạc Lôi Cốc? Nhạc Hoài Xương nhìn thấy Thiên Vận Tử có chút suy nghĩ, vội vàng nói.
Không được, tu vi của hắn quá thấp, tuyệt đối không cách nào ngăn cản Tử Phủ lôi điện. Huống hồ hắn vẫn chỉ là đệ tử ký danh, không phải đã trở thành đệ tử chính thức như trước đây, bọn hắn một người cũng sẽ không đi cùng với ngươi. Thiên Vận Tử chậm rãi nói.
Nhạc Hoài Xương nhíu mày, nói: Trong mắt của ta, những tên tiểu gia hỏa khác đều là khoai lang thối, trứng chim nát, căn bản không đáng giá được nhắc tới. Chỉ có tiểu tử tên là Diệp Vân này, ngược lại là làm cho ta có hứng thú. Hơn nữa với thiên phú cùng tu vi của hắn, kỳ thật sẽ có cơ hội trở thành tên đệ tử thứ tư của sư huynh ngươi, nếu như thời điểm Lạc Lôi Cốc mở ra còn chưa có tiến hành khảo hạch, vậy ngươi trước hết để cho ta dẫn hắn đi, đợi sau khi chiến thắng trở về đem hắn khảo hạch lại là được.
Thiên Vận Tử suy tư một lát, nhìn Nhạc Hoài Xương, giọng nói có chút ngưng trọng: Ngươi thật sự quyết định muốn dẫn hắn đi?
Nhạc Hoài Xương hầu như không do dự, nói từng chữ từng câu: Đúng vậy, lập tức dẫn hắn đi cùng với Tăng Huyền.
Thiên Vận Tử vẫy vẫy tay, nói: Được rồi, ta đáp ứng ngươi, bây giờ ngươi có thể cút đi.
Nhạc Hoài Xương vui mừng quá đỗi, thi lễ với Thiên Vận Tử một cái, thân hình bay vút, cấp tốc biến mất ở chính giữa Biển mây.
Lão Tam, ta còn không có nói cho ngươi biết, tiểu tử này còn am hiểu sâu Không Gian Pháp Tắc, còn tu luyện băng linh khí cực kỳ tinh khiết đây.
Thiên Vận Tử nhìn xem Biển mây cuồn cuộn dưới chân, khóe miệng nổi lên một nụ cười thản nhiên.
Sau lưng Thiên Vận Tử, một lão giả áo trắng tóc bạc mặt hồng hào, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
Sư huynh, ta ngẫu nhiên đi ngang qua chỗ ở của đám đệ tử ký danh của ngươi, thấy được một tên tiểu tử thú vị. Lão giả áo trắng vừa cười vừa nói.
Trên mặt Thiên Vận Tử vẫn tỉnh bơ như… cây cơ, tựa hồ mê muội vì biển mây trước mắt, chìm đắm trong đó.
Tiểu gia hỏa kia tu vi không được tốt lắm, nhưng thực lực chân chính lại cao vô cùng, dù cho nằm trong đám đệ tử ký danh, chỉ sợ cũng là loại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Lão giả áo trắng tiếp tục nói.
Lão Tam, ngươi đến đây lần này đến cùng là có chuyện gì, nói thẳng ra đi không cần quanh co lòng vòng. Thiên Vận Tử thở sâu, xoay người lại.
Lão giả áo trắng cười ha ha: Chỉ có sư huynh là hiểu rõ ta. Ta đến đây lần này, là muốn nhìn một chút khảo hạch của đám đệ tử ký danh của sư huynh như thế nào, nếu không sai biệt lắm mà nói, ta nghĩ từ trong đó chọn lựa ra được hai người, giúp ta làm một nhiệm vụ, đối với bọn họ cũng có chỗ tốt rất lớn.
Thiên Vận Tử nhìn hắn một cái, nói: Cái gọi là nhiệm vụ của ngươi, lần vừa rồi không phải cửu tử nhất sinh hay sao? Hai mươi năm, chỉ có cái tên đại đệ tử ngu ngốc của ta vì ngươi bán mạng mà còn sống, mấy người khác ngay cả cỗ thi thể ta còn không nhìn thấy.
Lão giả áo trắng ngượng ngùng nói: Cái đó gọi là liều thì ăn nhiều. Cái gọi là chết sống có số, phú quý ở trên trời, giống như đại đệ tử Thư An Thạch của ngươi, tuy rằng cửu tử nhất sinh, nhưng cuối cùng nhận được chỗ tốt rất lớn, tu vi từ Kim Đan Cảnh tam trọng trực tiếp tăng đến Kim Đan Cảnh ngũ trọng, trước đó vài ngày nghe nói hắn đã vượt qua đại kiếp nạn, tiền đồ vô lượng a.
Thiên Vận Tử hừ một tiếng, nói: An Thạch nếu không có trải qua cửu tử nhất sinh, ngày sau cũng có thể phá đan sinh anh, tiềm lực của hắn chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Lão giả áo trắng nói: Nói vậy cũng không đúng, chuyện trải qua cửu tử nhất sinh này đối với chuyện tu hành sau này của hắn có ích lợi thật lớn, ý chí của hắn đã được rèn luyện đến mức khó có thể tin, Linh Hồn đã tăng lên. Nhớ năm đó lúc bằng tuổi hắn, chúng ta còn không có trải qua những chuyện như vậy đấy.
Thiên Vận Tử nói: Sự tình đó cũng là chuyện của hai mươi năm trước rồi, cho đến hôm nay hắn còn không có sờ đến cánh cửa Nguyên Anh Cảnh, ta vẫn còn có chút thất vọng.
Lão giả áo trắng một tay sờ trán, tức giận nói: Sư huynh ngươi cũng đã biết có bao nhiêu đệ tử có thể ở tuổi của hắn đã chạm vào cánh cửa Nguyên Anh Cảnh? Mấy trăm năm qua cũng chỉ xuất hiện có hai người, một người trong đó chính là ngươi. Thư An Thạch chính là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất trong trăm năm qua của Thần Tú Cung, trên người mang theo kỳ vọng của Cung chủ, nếu như đã vượt qua đại kiếp nạn, chạm vào Nguyên Anh Cảnh là chuyện tất nhiên, với thiên phú cùng tiềm lực của hắn, phá đan sinh anh chỉ là chuyện nước chảy thành sông, căn bản không cần phải lo lắng.
Thiên Vận Tử sắc mặt hòa hoãn một ít, nói: Chính xác là việc này có quan hệ với chuyện thí luyện của ngươi, chính xác mà nói thì Linh Hồn của An Thạch đã được rèn luyện đến mức khó có thể tin, tâm chí kiên định, thời điểm ngày sau trùng kích Nguyên Anh Cảnh, đối kháng Tâm Ma chắc hẳn không có vấn đề quá lớn.
Nói như vậy là được rồi. Lão giả áo trắng vỗ tay cười nói: Thế này sư huynh, ta nghĩ muốn mượn hai gã đệ tử của ngươi để tương trợ một việc, ngươi xem coi thế nào?
Thiên Vận Tử hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nói: Lão Tam, ta cũng biết ngươi muốn cái gì. Băng Linh tiên thảo sinh trưởng ở nơi Tử Phủ Lôi Đình dầy đặc nhất, ngay cả đệ tử vượt qua Kim Đan Cảnh đại kiếp đối mặt với Tử Phủ Lôi Đình cũng là khó có thể chịu đựng, chống đỡ không đến thời gian nửa nén hương. Thư An Thạch trùng kích Nguyên Anh đã đến chỗ mấu chốt, nếu ngươi muốn hắn vì ngươi đi Lạc Lôi Cốc, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lão giả áo trắng tên là Nhạc Hoài Xương, là đồng môn với Thiên Vận Tử, là môn hạ của Thường Hoa Tôn Giả, quan hệ giữa hai người ngược lại cũng không tệ. Tu vi của hắn kỳ thật đã đến Nguyên Anh Cảnh tam trọng, trong người mang băng linh khí, nhưng lại không có cách nào đột phá, mắt thấy Lạc Lôi Cốc sắp mở ra, hắn liền động tâm tư.
Trung tâm Lạc Lôi Cốc, chính là nơi Lôi Đình dầy đặc nhất, trong đó Tử Phủ lôi điện hoành hành, uy lực cường đại đến mức khó có thể tin, mặc kệ ngươi là cao thủ vượt qua đại kiếp Kim Đan Cảnh, hay là tu sĩ mang lôi linh khí trên người, nếu muốn ở trong Tử Phủ lôi điện chống đỡ nhất thời nửa khắc, vậy cơ hồ là chuyện không thể nào.
Mà Băng Linh tiên thảo lại mọc ở trung tâm nơi Tử Phủ lôi điện bao trùm, nếu muốn đi xuyên qua để đào móc tiên thảo, ngay cả cao thủ Kim Đan Cảnh đỉnh phong, cũng chỉ có chết, căn bản không có khả năng tiếp cận.
Sư huynh đã hiểu lầm rồi, ta đương nhiên biết rõ tên An Thạch kia đã tu hành đến thời khắc mấu chốt, khoảng cách phá đan sinh anh cũng chỉ là một bước ngắn, đương nhiên sẽ không để cho hắn đi mạo hiểm. Nhạc Hoài Xương cười cười, nói: Ta muốn chính là một người khác.
Thiên Vận Tử lông mày chau lên, trong mắt tinh mang bắn ra như mũi tên, bắn vào trên mặt Nhạc Hoài Xương: Ngươi nói là tên tiểu tử ta mới thu kia? Trong những đệ tử này chỉ có hắn là người mang lôi linh khí.
Nhạc Hoài Xương vỗ tay cười to, nói: Sư huynh đúng là có nhãn lực, quả là bất phàm. Tiểu gia hỏa kia chẳng những thân mang lôi linh khí, hơn nữa bản thân chỉ có tu vi Trúc Cơ Cảnh lại có thể hầu như đem cấm chế ở tiểu viện xé nát, hơn nữa ta ngẫu nhiên nghe nói trước đó vài ngày hắn còn cùng Viêm Thú chiến một trận, bất phân thắng bại. Nếu nói như thế, tiểu gia hỏa này chỉ có tu vi Trúc Cơ Cảnh tam trọng, lại có thể cùng Kim Đan Cảnh nhất trọng Viêm Thú chống lại, thật sự là quá trâu bò rồi.
Thiên Vận Tử trừng mắt liếc hắn một cái, nói: Ngươi cũng biết là không được, đệ tử kinh tài tuyệt diễm như thế, ta làm sao có thể để hắn đi mạo hiểm cùng ngươi? Phải biết rằng đây chính là trung tâm của Lạc Lôi Cốc, với tu vi của hắn căn bản không có khả năng chịu đựng được.
Nhạc Hoài Xương đi đến một bước, nói: Cho nên ta còn tìm tên tiểu gia hỏa Tăng Huyền kia, cùng đi với hắn, với hai người thân mang lôi linh khí như bọn họ, có lẽ có được cơ hội.
Lông mày Thiên Vận Tử chau lên, vẻ mặt kinh ngạc: Cung chủ lại cho ngươi mượn tên tiểu tử Tăng Huyền kia sao? Thật không thể tin nổi.
Nhạc Hoài Xương hiên ngang lẫm liệt: Ta nói cho Cung chủ biết nếu muốn khống chế Lôi Đình chi lực thì phải đi đến bên trongTử Phủ lôi điện tu hành, đi thử luyện. Tăng Huyền chính là một trong những đệ tử rất được coi trọng của Thần Tú Cung ta, ngày sau nhất định thành châu báu, trở thành trụ cột của Thần Tú Cung ta, sau đó Cung chủ sư huynh lập tức đáp ứng.
Thiên Vận Tử nhìn hắn, sau nửa ngày không nói gì, kỳ thật trong lòng của hắn cũng có chút kinh ngạc. Tăng Huyền chính là đệ tử của Thần Tú Cung Cung chủ Thiên Tú lão nhân, chỉ mới hai mươi hai tuổi mà đã tu hành đến Kim Đan Cảnh tam trọng. Chủ yếu nhất là, tu vi của hắn một mực bị Thiên Tú lão nhân áp chế, muốn hắn đánh vỡ từng cảnh giới trụ cột, sau đó mới có thể đột phá. Dù vậy, Tăng Huyền cũng đã ở đây vài chục năm, từ một tên tiểu tử hoàn toàn không biết gì cả tu hành đến hôm nay thành một tên đệ tử thân mang lôi linh khí Kim Đan Cảnh tam trọng, bởi vậy có thể thấy được rõ ràng thực lực của hắn.
Bất quá cũng có sự bất đồng theo như lời của Nhạc Hoài Xương, Thiên Vận Tử xem ra, Thần Tú Cung Cung chủ Thiên Tú lão nhân tuyệt đối sẽ không vì mấy câu của Nhạc Hoài Xương mà đem Tăng Huyền giao cho hắn, đi Lạc Lôi Cốc trợ giúp hắn tìm kiếm Băng Linh tiên thảo, tuyệt đối không có khả năng này. Nếu như Tăng Huyền thật sự muốn đi, như vậy chính là Thiên Tú lão nhân cảm thấy tu vi của Tăng Huyền đã đến trình độ nhất định, cần kích thích cường đại hơn, rèn luyện gian nan nhất để tôi luyện tâm chí, tăng lên tu vi.
Tăng Huyền, Cung chủ có thể đưa tiểu tử này cho ngươi sai khiến, ngược lại là vượt quá dự liệu của ta.
Nếu đã có Tăng Huyền thì ngươi còn sợ cái gì? Chẳng lẽ hắn vẫn chưa đủ sức để bảo vệ chu toàn cho cái tên tiểu đệ tử của ngươi tại Lạc Lôi Cốc? Nhạc Hoài Xương nhìn thấy Thiên Vận Tử có chút suy nghĩ, vội vàng nói.
Không được, tu vi của hắn quá thấp, tuyệt đối không cách nào ngăn cản Tử Phủ lôi điện. Huống hồ hắn vẫn chỉ là đệ tử ký danh, không phải đã trở thành đệ tử chính thức như trước đây, bọn hắn một người cũng sẽ không đi cùng với ngươi. Thiên Vận Tử chậm rãi nói.
Nhạc Hoài Xương nhíu mày, nói: Trong mắt của ta, những tên tiểu gia hỏa khác đều là khoai lang thối, trứng chim nát, căn bản không đáng giá được nhắc tới. Chỉ có tiểu tử tên là Diệp Vân này, ngược lại là làm cho ta có hứng thú. Hơn nữa với thiên phú cùng tu vi của hắn, kỳ thật sẽ có cơ hội trở thành tên đệ tử thứ tư của sư huynh ngươi, nếu như thời điểm Lạc Lôi Cốc mở ra còn chưa có tiến hành khảo hạch, vậy ngươi trước hết để cho ta dẫn hắn đi, đợi sau khi chiến thắng trở về đem hắn khảo hạch lại là được.
Thiên Vận Tử suy tư một lát, nhìn Nhạc Hoài Xương, giọng nói có chút ngưng trọng: Ngươi thật sự quyết định muốn dẫn hắn đi?
Nhạc Hoài Xương hầu như không do dự, nói từng chữ từng câu: Đúng vậy, lập tức dẫn hắn đi cùng với Tăng Huyền.
Thiên Vận Tử vẫy vẫy tay, nói: Được rồi, ta đáp ứng ngươi, bây giờ ngươi có thể cút đi.
Nhạc Hoài Xương vui mừng quá đỗi, thi lễ với Thiên Vận Tử một cái, thân hình bay vút, cấp tốc biến mất ở chính giữa Biển mây.
Lão Tam, ta còn không có nói cho ngươi biết, tiểu tử này còn am hiểu sâu Không Gian Pháp Tắc, còn tu luyện băng linh khí cực kỳ tinh khiết đây.
Thiên Vận Tử nhìn xem Biển mây cuồn cuộn dưới chân, khóe miệng nổi lên một nụ cười thản nhiên.
/827
|