Lão tổ, cọng lông của Thiên Phượng, đã lấy được!
Những lời nói trong lòng này của Diệp Vân nếu như người nào nghe được sẽ kinh hãi vô cùng. Ngay từ đầu hắn đã có chủ ý mua cọng lông này, từ những lời hắn vừa nói có thể nhìn ra chủ ý chính là ý muốn của Kiếm Đạo lão tổ. Ngay cả Diệp Vân cũng không nghĩ tới cọng lông Thiên Phượng này lại có chỗ thần kỳ.
Dùng một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch để mua được lông của Thiên Phượng. Trong ánh mắt của mọi người từ bốn phía nhìn về Diệp Vân đều tràn đầy nghi hoặc, nếu bây giờ ai còn cho rằng Diệp Vân là kẻ đần thì chính hắn mới là thằng ngốc. Một tên đệ tử của gia tộc ẩn thế nào đó tu vi chỉ là Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ mà dám hành tẩu giang hồ, hơn nữa cách hành xử lại cao siêu như thế, bên cạnh không có cao thủ hộ vệ thì làm sao có thể là một tên nhị thế tổ (công tử nhà giàu) đây?
Mọi người nhìn Diệp Vân, chỉ thấy hắn chậm rãi ngồi xuống, sau khi có được lông của Thiên Phượng cũng không tỏ vẻ gì là mừng rỡ, ngược lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tựa hồ đang suy tư điều gì.
Lão tổ, cọng lông này thật là lông của Thiên Phượng? Diệp Vân hỏi trong lòng.
Ngươi có từng nghe qua, Bắc Minh Hữu Ngư, Kỳ Danh Là Côn? Cái này chính là một cọng lông vũ của Côn Bằng, chính xác là cọng lông giữa đỉnh đầu.” Trong tiếng nói của Kiếm Đạo lão tổ mang theo một tia kích động.
Côn Bằng? Chưa từng nghe qua, nó có tác dụng gì? Trong lòng Diệp Vân khẽ động, tiếp tục hỏi.
“Côn Bằng chính là Thần vật từ Thượng Cổ, không lâu sau khi Khai Thiên Tích Địa đã xuất hiện. Tương truyền nó từ trong biển phóng ra hóa thân thành chim, lưng nó rộng không biết bao nhiêu ngàn dặm, to lớn không gì sánh nổi, đôi cánh khổng lổ chỉ vỗ nhẹ một cái đã bay xa mấy vạn dặm. Hơn nữa, Côn Bằng này có lực lượng hủy thiên diệt địa, tu sĩ trên thế gian hầu như không thể nào ngăn cản, chính là vật cưỡi của Tiên Nhân thời kỳ thượng cổ, ngươi nói một cọng lông vũ của Thần vật như thế lại không có tác dụng gì sao?” Kiếm Đạo lão tổ chậm rãi nói ra, trong giọng nói mang theo chút ít run rẩy.
Côn Bằng, chỉ cái lưng thôi đã vài ngàn dặm... Diệp Vân trong lòng lẩm bẩm nói, chuyện này cũng không tránh khỏi quá mức kinh người, trên đời lại có thể có Thần vật như thế này sao.
Bất quá lão tổ ngươi xác định đây đúng là lông vũ của Côn Bằng? Thần vật từ thượng cổ này, ngươi cũng chưa từng gặp qua mà.
Kiếm Đạo lão tổ trầm mặc một lát, nói:” Ta cũng không biết là đã từng gặp qua hay chưa, chẳng qua là trong óc tựa hồ có một chút ấn tượng, mà ta đối với cọng lông vũ này lại càng có cảm giác quen thuộc, không biết đến từ đâu. Dù sao cũng chỉ là một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch, nếu có giả dối cũng không sao. Nhưng ta có cảm giác mãnh liệt là cọng lông Côn Bằng này tuyệt đối không tầm thường, trong đó có khả năng ẩn chứa một bí mật to lớn, một khi tìm hiểu được có thể có được thần thông trời sinh của Côn Bằng.”
Diệp Vân không nói gì thêm, nếu như Kiếm Đạo lão tổ đã nói như thế, cứ theo ý của lão đi. Diệp Vân đem cọng lông Côn Bằng ném vào bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp, để cho Kiếm Đạo lão tổ chậm rãi nghiên cứu là được.
”Vật phẩm đấu giá cuối cùng này chắc hẳn nhiều người có mặt tại đây cũng đã biết được. Không sai, đồ vật cuối cùng này không phải là bảo vật nhưng giá trị lại vượt xa giá trị của bảo vật. Đây chính là một môn thần thông, một môn thần thông chuyên tu luyện thần hồn, Thái Thanh Ngưng Thần Quyết!
Thanh âm của Nhạc Vân Phàm vang lên sang sảng, quanh quẩn trên không trung.
Vật đấu giá cuối cùng lại là một môn thần thông, bí pháp dùng để tu luyện thần hồn, Thái Thanh Ngưng Thần Quyết.
Thái Thanh Ngưng Thần Quyết? Lông mày Diệp Vân chau lên, có chút tò mò, cố tình câu thông cùng Kiếm Đạo lão tổ, nhưng không thấy lão đầu tử đáp lại.
Tựa hồ chứng kiến được vẻ nghi hoặc trên mặt Diệp Vân, Chư Cát Xung thấp giọng nói:”Thái Thanh Ngưng Thần Quyết này nghe nói chính là một môn công pháp bí mật dùng để tu luyện thần hồn. Đương nhiên, cái gọi là cực hạn cũng chỉ dừng lại ở phạm trù Kim Đan Cảnh, tu sĩ Nguyên Anh Cảnh căn bản không thèm nhìn đến phương pháp tu luyện thần hồn này. Tương truyền Thái Thanh Ngưng Thần Quyết này chính là phương pháp tu luyện của một trong những tông môn cường đại nhất hiện hay, Nguyệt Thần Cung. Không biết tại sao nó lại lưu lạc ra bên ngoài để Đan Đỉnh Tông có được.
Nguyệt Thần Cung? Nếu như Thái Thanh Ngưng Thần Quyết này cực kỳ trân quý thì tại sao lại mang ra đấu giá? Huống chi đây là một phương pháp tu luyện, nếu Đan Đỉnh Tông có được chắc hẳn để cho đệ tử nội môn tu luyện, nếu như vậy thì nó có giá trị gì?” Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.
Chư Cát Xung cười hặc hặc, nói:” Diệp Vân ngươi cho rằng trên đời này ai cũng có lòng dạ rộng rãi, trí tuệ của cao nhân sao? Nhìn khắp tất cả đại tông môn ai nấy đều coi trọng đồ vật của mình. Thần thông bí pháp của các môn phái tất nhiên không cho phép truyền ra bên ngoài, ai dám truyền bá lung tung tất nhiên sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Thái Thanh Ngưng Thần Quyết này cho dù đã được đệ tử của Đan Đỉnh Tông tu luyện qua thì sao? Tư chất của mỗi người khác nhau, tài nguyên tu luyện khác nhau thì thành tựu tất nhiên cũng khác nhau. Quan trọng là ngươi có muốn danh chính ngôn thuận lấy được bí pháp này để tu hành không. Mà nếu đã mua được nó từ đấu giá hội tất nhiên có thể tu luyện một cách quang minh chính đại.”
Diệp Vân gật gật đầu, trong lòng khẽ giật mình. Hắn từ nhỏ ở Thiên Kiếm Tông làm việc lặt vặt, sau đó rất nhanh trở thành đệ tử ngoại môn, lại nhanh chóng trở thành đệ tử nội môn, tiếp theo chính là đại biến của Thiên Kiếm Tông, kỳ thật hắn cũng không hiểu rõ quan hệ giữa các môn phái với nhau, tuy rằng Thiên Kiếm Tông cũng là như thế, bất quá hắn từ trước đến nay không để chuyện này ở trong lòng, giờ phút này vừa nghe Chư Cát Xung nói, đã lập tức rõ ràng.
Đấu giá, người sau khi mua được chính là có tư cách tu luyện một cách danh chính ngôn thuận, đã như vậy thì thần thông bí pháp dùng để tu luyện thần hồn này cứ đấu giá để mua là được.
Ba nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch.
Không đợi Diệp Vân ra giá, đã nghe được thanh âm của một người phát ra như tiếng sấm rền nổ vang.
Năm nghìn cực phẩm Linh Thạch.
Vừa dứt lời, lại có người đuổi kịp.
Chỉ có năm nghìn đã muốn mua thần thông của Nguyệt Thần Cung? Ta ra tám nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch!
Một vạn miếng cực phẩm Linh Thạch! Nguyệt Thần Cung chính là một trong những tông môn cường đại nhất trên phiến đại lục này, thần thông công pháp trong đó phần nhiều đến từ Thiên giới, không phải là phàm vật.”
Trong nháy mắt, giá cả của Thái Thanh Ngưng Thần Quyết đã lên đến một vạn cực phẩm Linh Thạch.
Có thể tham dự vào cuộc đấu giá này chỉ có vài người, phần lớn tu sĩ đều khó có khả năng có được một vạn cực phẩm Linh Thạch, như vậy ngoại trừ đệ tử của các đại tông môn thì số còn lại là các cao thủ tiền bối tán tu.
Tăng Huyền đại ca, Chư Cát Xung, hai vị không cần phương pháp ngưng luyện thần hồn này sao? Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.
Chư Cát Xung cùng Tăng Huyền nhìn nhau cười cười, lắc đầu nói: Không phải là không muốn nhưng nói ra thật xấu hổ bởi vì ví tiền rỗng tuếch. Huống hồ Thần Tú Cung ta cũng có phương pháp ngưng luyện, mặc dù có thể không bằng nhưng cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều. Chưa kể từ nhỏ chúng ta đã tu luyện bí pháp của Thần Tú Cung, tất nhiên có trọn vẹn một bộ phương pháp tu hành, nếu giờ phút này lại tùy tiện tu luyện bí pháp của Nguyệt Thần Cung thì cái được không bằng mất.”
Diệp Vân gật gật đầu, quả đúng là như thế. Thần Tú Cung không phải như Thiên Kiếm Tông để đệ tử muốn tu luyện kiểu gì cũng được, có thể trở thành tông môn số một số hai ở Đại Tần đế quốc, tất nhiên sẽ có một hệ thống tu luyện nguyên vẹn.
Giờ phút này tu vi của Diệp Vân đã đạt tới Trúc Cơ Cảnh, nhưng muốn tiến lên thì quả thật quá khó khăn, Tôi Tiên Tâm Pháp càng là tu luyện về sau lại càng khó khăn. Đề cao thân thể đã khó nhưng vẫn chưa quan trọng, mấu chốt nhất chính là ngưng luyện thần hồn. Dù cho hắn có được sự trợ giúp của Tiên Ma Chi Tâm để ngưng luyện thần hồn trong Tôi Tiên Tâm Pháp nhưng vẫn chưa đủ. Đã như vậy, cứ đem bí pháp ngưng luyện thần hồn của Nguyệt Thần Cung mua vào là được.
Một vạn ba nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch!
Một vạn bốn nghìn miếng!
Một vạn năm nghìn miếng! Giá tiền này chính là do Lãnh Nhất Phong hô lên.
Giá tiền này vừa đưa ra lập tức có một số người”tắt đài”. Ai cũng có thể thấy được với một vạn năm nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch này tuyệt đối không có khả năng mua được môn thần thông này, giá cả có lẽ sẽ đạt tới con số hai vạn.
Phải biết rằng đây chỉ là một môn công pháp, mà công pháp cùng với Xích Viêm Kiếm trước đây hoàn toàn khác nhau, Huyền Khí thì chỉ có một cái, công pháp thì có thể sao chép, ai biết được Đan Đỉnh Tông có lưu lại bao nhiêu bản sao chép đây, nếu như giá cả quá cao thì quả thật không đáng.
Một vạn năm nghìn miếng đã nghĩ rằng mua được? Lãnh Nhất Phong ngươi không khỏi suy nghĩ quá đơn giản. Một vạn sáu nghìn! Lại một thanh âm lạnh lùng vang lên, đưa mắt nhìn lại, chính là Phi Tinh Môn Tuyệt Trần, chính là Tuyệt Trần lúc trước cùng Diệp Vân tranh đoạt Long Huyết Tinh Thạch.
Tuyệt Trần huynh cũng muốn? Vậy thì không còn gì tốt hơn, chúng ta cứ từ từ cạnh tranh là được. Lãnh Nhất Phong sắc mặt âm trầm, chậm rãi nói ra.
Hai người nhìn nhau một cách lạnh nhạt, sát ý trong mắt bắt đầu khởi động.
“Đám người nghèo các ngươi mà cũng bày đặt đấu giá, cứ một nghìn rồi lại một nghìn nghe mà ngứa cả tai, ta ra giá hai vạn miếng cực phẩm Linh Thạch.
Nhưng đúng vào lúc này một thanh âm lười biếng vang lên, quanh quẩn trên không trung.
Mọi người giương mắt nhìn lên, không phải là anh bạn Diệp Vân của chúng ta thì còn có thể là ai khác.
Những lời nói trong lòng này của Diệp Vân nếu như người nào nghe được sẽ kinh hãi vô cùng. Ngay từ đầu hắn đã có chủ ý mua cọng lông này, từ những lời hắn vừa nói có thể nhìn ra chủ ý chính là ý muốn của Kiếm Đạo lão tổ. Ngay cả Diệp Vân cũng không nghĩ tới cọng lông Thiên Phượng này lại có chỗ thần kỳ.
Dùng một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch để mua được lông của Thiên Phượng. Trong ánh mắt của mọi người từ bốn phía nhìn về Diệp Vân đều tràn đầy nghi hoặc, nếu bây giờ ai còn cho rằng Diệp Vân là kẻ đần thì chính hắn mới là thằng ngốc. Một tên đệ tử của gia tộc ẩn thế nào đó tu vi chỉ là Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ mà dám hành tẩu giang hồ, hơn nữa cách hành xử lại cao siêu như thế, bên cạnh không có cao thủ hộ vệ thì làm sao có thể là một tên nhị thế tổ (công tử nhà giàu) đây?
Mọi người nhìn Diệp Vân, chỉ thấy hắn chậm rãi ngồi xuống, sau khi có được lông của Thiên Phượng cũng không tỏ vẻ gì là mừng rỡ, ngược lại mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, tựa hồ đang suy tư điều gì.
Lão tổ, cọng lông này thật là lông của Thiên Phượng? Diệp Vân hỏi trong lòng.
Ngươi có từng nghe qua, Bắc Minh Hữu Ngư, Kỳ Danh Là Côn? Cái này chính là một cọng lông vũ của Côn Bằng, chính xác là cọng lông giữa đỉnh đầu.” Trong tiếng nói của Kiếm Đạo lão tổ mang theo một tia kích động.
Côn Bằng? Chưa từng nghe qua, nó có tác dụng gì? Trong lòng Diệp Vân khẽ động, tiếp tục hỏi.
“Côn Bằng chính là Thần vật từ Thượng Cổ, không lâu sau khi Khai Thiên Tích Địa đã xuất hiện. Tương truyền nó từ trong biển phóng ra hóa thân thành chim, lưng nó rộng không biết bao nhiêu ngàn dặm, to lớn không gì sánh nổi, đôi cánh khổng lổ chỉ vỗ nhẹ một cái đã bay xa mấy vạn dặm. Hơn nữa, Côn Bằng này có lực lượng hủy thiên diệt địa, tu sĩ trên thế gian hầu như không thể nào ngăn cản, chính là vật cưỡi của Tiên Nhân thời kỳ thượng cổ, ngươi nói một cọng lông vũ của Thần vật như thế lại không có tác dụng gì sao?” Kiếm Đạo lão tổ chậm rãi nói ra, trong giọng nói mang theo chút ít run rẩy.
Côn Bằng, chỉ cái lưng thôi đã vài ngàn dặm... Diệp Vân trong lòng lẩm bẩm nói, chuyện này cũng không tránh khỏi quá mức kinh người, trên đời lại có thể có Thần vật như thế này sao.
Bất quá lão tổ ngươi xác định đây đúng là lông vũ của Côn Bằng? Thần vật từ thượng cổ này, ngươi cũng chưa từng gặp qua mà.
Kiếm Đạo lão tổ trầm mặc một lát, nói:” Ta cũng không biết là đã từng gặp qua hay chưa, chẳng qua là trong óc tựa hồ có một chút ấn tượng, mà ta đối với cọng lông vũ này lại càng có cảm giác quen thuộc, không biết đến từ đâu. Dù sao cũng chỉ là một trăm miếng cực phẩm Linh Thạch, nếu có giả dối cũng không sao. Nhưng ta có cảm giác mãnh liệt là cọng lông Côn Bằng này tuyệt đối không tầm thường, trong đó có khả năng ẩn chứa một bí mật to lớn, một khi tìm hiểu được có thể có được thần thông trời sinh của Côn Bằng.”
Diệp Vân không nói gì thêm, nếu như Kiếm Đạo lão tổ đã nói như thế, cứ theo ý của lão đi. Diệp Vân đem cọng lông Côn Bằng ném vào bên trong Chúng Sinh Chuyển Hồn Tháp, để cho Kiếm Đạo lão tổ chậm rãi nghiên cứu là được.
”Vật phẩm đấu giá cuối cùng này chắc hẳn nhiều người có mặt tại đây cũng đã biết được. Không sai, đồ vật cuối cùng này không phải là bảo vật nhưng giá trị lại vượt xa giá trị của bảo vật. Đây chính là một môn thần thông, một môn thần thông chuyên tu luyện thần hồn, Thái Thanh Ngưng Thần Quyết!
Thanh âm của Nhạc Vân Phàm vang lên sang sảng, quanh quẩn trên không trung.
Vật đấu giá cuối cùng lại là một môn thần thông, bí pháp dùng để tu luyện thần hồn, Thái Thanh Ngưng Thần Quyết.
Thái Thanh Ngưng Thần Quyết? Lông mày Diệp Vân chau lên, có chút tò mò, cố tình câu thông cùng Kiếm Đạo lão tổ, nhưng không thấy lão đầu tử đáp lại.
Tựa hồ chứng kiến được vẻ nghi hoặc trên mặt Diệp Vân, Chư Cát Xung thấp giọng nói:”Thái Thanh Ngưng Thần Quyết này nghe nói chính là một môn công pháp bí mật dùng để tu luyện thần hồn. Đương nhiên, cái gọi là cực hạn cũng chỉ dừng lại ở phạm trù Kim Đan Cảnh, tu sĩ Nguyên Anh Cảnh căn bản không thèm nhìn đến phương pháp tu luyện thần hồn này. Tương truyền Thái Thanh Ngưng Thần Quyết này chính là phương pháp tu luyện của một trong những tông môn cường đại nhất hiện hay, Nguyệt Thần Cung. Không biết tại sao nó lại lưu lạc ra bên ngoài để Đan Đỉnh Tông có được.
Nguyệt Thần Cung? Nếu như Thái Thanh Ngưng Thần Quyết này cực kỳ trân quý thì tại sao lại mang ra đấu giá? Huống chi đây là một phương pháp tu luyện, nếu Đan Đỉnh Tông có được chắc hẳn để cho đệ tử nội môn tu luyện, nếu như vậy thì nó có giá trị gì?” Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.
Chư Cát Xung cười hặc hặc, nói:” Diệp Vân ngươi cho rằng trên đời này ai cũng có lòng dạ rộng rãi, trí tuệ của cao nhân sao? Nhìn khắp tất cả đại tông môn ai nấy đều coi trọng đồ vật của mình. Thần thông bí pháp của các môn phái tất nhiên không cho phép truyền ra bên ngoài, ai dám truyền bá lung tung tất nhiên sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Thái Thanh Ngưng Thần Quyết này cho dù đã được đệ tử của Đan Đỉnh Tông tu luyện qua thì sao? Tư chất của mỗi người khác nhau, tài nguyên tu luyện khác nhau thì thành tựu tất nhiên cũng khác nhau. Quan trọng là ngươi có muốn danh chính ngôn thuận lấy được bí pháp này để tu hành không. Mà nếu đã mua được nó từ đấu giá hội tất nhiên có thể tu luyện một cách quang minh chính đại.”
Diệp Vân gật gật đầu, trong lòng khẽ giật mình. Hắn từ nhỏ ở Thiên Kiếm Tông làm việc lặt vặt, sau đó rất nhanh trở thành đệ tử ngoại môn, lại nhanh chóng trở thành đệ tử nội môn, tiếp theo chính là đại biến của Thiên Kiếm Tông, kỳ thật hắn cũng không hiểu rõ quan hệ giữa các môn phái với nhau, tuy rằng Thiên Kiếm Tông cũng là như thế, bất quá hắn từ trước đến nay không để chuyện này ở trong lòng, giờ phút này vừa nghe Chư Cát Xung nói, đã lập tức rõ ràng.
Đấu giá, người sau khi mua được chính là có tư cách tu luyện một cách danh chính ngôn thuận, đã như vậy thì thần thông bí pháp dùng để tu luyện thần hồn này cứ đấu giá để mua là được.
Ba nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch.
Không đợi Diệp Vân ra giá, đã nghe được thanh âm của một người phát ra như tiếng sấm rền nổ vang.
Năm nghìn cực phẩm Linh Thạch.
Vừa dứt lời, lại có người đuổi kịp.
Chỉ có năm nghìn đã muốn mua thần thông của Nguyệt Thần Cung? Ta ra tám nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch!
Một vạn miếng cực phẩm Linh Thạch! Nguyệt Thần Cung chính là một trong những tông môn cường đại nhất trên phiến đại lục này, thần thông công pháp trong đó phần nhiều đến từ Thiên giới, không phải là phàm vật.”
Trong nháy mắt, giá cả của Thái Thanh Ngưng Thần Quyết đã lên đến một vạn cực phẩm Linh Thạch.
Có thể tham dự vào cuộc đấu giá này chỉ có vài người, phần lớn tu sĩ đều khó có khả năng có được một vạn cực phẩm Linh Thạch, như vậy ngoại trừ đệ tử của các đại tông môn thì số còn lại là các cao thủ tiền bối tán tu.
Tăng Huyền đại ca, Chư Cát Xung, hai vị không cần phương pháp ngưng luyện thần hồn này sao? Diệp Vân hiếu kỳ hỏi.
Chư Cát Xung cùng Tăng Huyền nhìn nhau cười cười, lắc đầu nói: Không phải là không muốn nhưng nói ra thật xấu hổ bởi vì ví tiền rỗng tuếch. Huống hồ Thần Tú Cung ta cũng có phương pháp ngưng luyện, mặc dù có thể không bằng nhưng cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều. Chưa kể từ nhỏ chúng ta đã tu luyện bí pháp của Thần Tú Cung, tất nhiên có trọn vẹn một bộ phương pháp tu hành, nếu giờ phút này lại tùy tiện tu luyện bí pháp của Nguyệt Thần Cung thì cái được không bằng mất.”
Diệp Vân gật gật đầu, quả đúng là như thế. Thần Tú Cung không phải như Thiên Kiếm Tông để đệ tử muốn tu luyện kiểu gì cũng được, có thể trở thành tông môn số một số hai ở Đại Tần đế quốc, tất nhiên sẽ có một hệ thống tu luyện nguyên vẹn.
Giờ phút này tu vi của Diệp Vân đã đạt tới Trúc Cơ Cảnh, nhưng muốn tiến lên thì quả thật quá khó khăn, Tôi Tiên Tâm Pháp càng là tu luyện về sau lại càng khó khăn. Đề cao thân thể đã khó nhưng vẫn chưa quan trọng, mấu chốt nhất chính là ngưng luyện thần hồn. Dù cho hắn có được sự trợ giúp của Tiên Ma Chi Tâm để ngưng luyện thần hồn trong Tôi Tiên Tâm Pháp nhưng vẫn chưa đủ. Đã như vậy, cứ đem bí pháp ngưng luyện thần hồn của Nguyệt Thần Cung mua vào là được.
Một vạn ba nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch!
Một vạn bốn nghìn miếng!
Một vạn năm nghìn miếng! Giá tiền này chính là do Lãnh Nhất Phong hô lên.
Giá tiền này vừa đưa ra lập tức có một số người”tắt đài”. Ai cũng có thể thấy được với một vạn năm nghìn miếng cực phẩm Linh Thạch này tuyệt đối không có khả năng mua được môn thần thông này, giá cả có lẽ sẽ đạt tới con số hai vạn.
Phải biết rằng đây chỉ là một môn công pháp, mà công pháp cùng với Xích Viêm Kiếm trước đây hoàn toàn khác nhau, Huyền Khí thì chỉ có một cái, công pháp thì có thể sao chép, ai biết được Đan Đỉnh Tông có lưu lại bao nhiêu bản sao chép đây, nếu như giá cả quá cao thì quả thật không đáng.
Một vạn năm nghìn miếng đã nghĩ rằng mua được? Lãnh Nhất Phong ngươi không khỏi suy nghĩ quá đơn giản. Một vạn sáu nghìn! Lại một thanh âm lạnh lùng vang lên, đưa mắt nhìn lại, chính là Phi Tinh Môn Tuyệt Trần, chính là Tuyệt Trần lúc trước cùng Diệp Vân tranh đoạt Long Huyết Tinh Thạch.
Tuyệt Trần huynh cũng muốn? Vậy thì không còn gì tốt hơn, chúng ta cứ từ từ cạnh tranh là được. Lãnh Nhất Phong sắc mặt âm trầm, chậm rãi nói ra.
Hai người nhìn nhau một cách lạnh nhạt, sát ý trong mắt bắt đầu khởi động.
“Đám người nghèo các ngươi mà cũng bày đặt đấu giá, cứ một nghìn rồi lại một nghìn nghe mà ngứa cả tai, ta ra giá hai vạn miếng cực phẩm Linh Thạch.
Nhưng đúng vào lúc này một thanh âm lười biếng vang lên, quanh quẩn trên không trung.
Mọi người giương mắt nhìn lên, không phải là anh bạn Diệp Vân của chúng ta thì còn có thể là ai khác.
/827
|