Hỏa diễm khắp bầu trời gần như hội tụ lại cùng một nơi, U Lam Hỏa Diễm hiện ra vây quanh lấy Diệp Vân nhưng mà hỏa diễm cháy lớn đến cỡ nào thì cũng không thể gây tổn thương đến Diệp Vân được.
Tất cả mọi người đều đứng ngẩn người ra, dường như không thể tin được vào cặp mắt của mình. Nếu như Mộ Dung Vô Ngân và Giang Thủy Ngưng không rời khỏi nơi này thì e rằng hiện tại cặp mắt của bọn họ nhất định sẽ rơi xuống đất.
Chân Hỏa Phi Sư phun ra hỏa diễm nhưng lại không có cách nào làm tổn thương đến Diệp Vân được.
Các người nhìn xem kìa, tên Diệp Vân này cũng thật là...đang trong tình trạng thế này mà lại có thể nhắm cả hai mắt lại. Đoạn Thần Phong la lớn.
Ánh mắt sắc bén của Đoạn Thần Phong nhìn xuyên thấu qua U Lam Hỏa Diễm thì thấy Diệp Vân đang từ từ nhắm mắt lại, mặc dù nhìn thấy nét mặt của hắn không được rõ lắm nhưng lại có thể có thể khiến cho người khác nghĩ rằng hắn là một nhân tài.
Đám người Tô Ngâm Tuyết chăm chú nhìn về phía Diệp Vân, đúng như dự đoán, hỏa diễm bao quanh lấy thân thể của Diệp Vân nhưng hắn thì lại nhắm hai mắt lại không biết đang muốn làm gì.
Thực ra Diệp Vân cũng không biết chính xác chuyện gì xảy ra, hắn chỉ cảm thấy một thứ gì đó rất ấm áp bao bọc lấy hắn ở trong đó.
Khi bản thân hắn bị trọng thương, sắp đạt tới Tiên Linh Thạch thì Chân Hỏa Phi Sư bỗng nhiên xuất hiện, hỏa diễm hừng hực bốc cháy cả bầu trời, trong tích tắc từ trong hư không hạ xuống, bao vây lấy hắn.
Giờ phút này, trong lòng Diệp Vân chợt lạnh, hắn chỉ cảm thấy khó mà ngăn cản được hỏa diễm cuộn trào mãnh liệt đang tiến về phía mình sau đó bao phủ lấy hắn.
Chân hỏa đáng sợ đến mức nào thì Tô Ngâm Tuyết đã từng nói rồi, cho dù là Vô Ảnh Phong chủ - Tô Hạo khi đối mặt với Chân Hỏa Phi Sư mà muốn giành được thắng lợi cũng không phải là điều dễ dàng, thậm chí nói đến sức mạnh thì có lẽ còn hơn cả Tô Hạo. Tuy rằng Diệp Vân cũng không tin, hơn nữa cũng không thể nào tin được. Linh thú dù sao cũng là linh thú, thực lực của chúng và tu sĩ loài người cũng gần giống nhau nhưng trí tuệ thì chênh lệch khá lớn, không phải là mạnh hơn một chút thì có thể bù đắp được.
Nhưng mà dù cho sức mạnh của Chân Hỏa Phi Sư thật sự rất kinh khủng, dù là Diệp Vân có là yêu nghiệt thì ở dưới sự công kích của Chân Hỏa Phi Sư mà còn có thể sống sót. Khi chân hỏa bay nhanh về phía Diệp Vân thì hắn cho là mình chết chắc rồi, thực sự là không còn đường sống nữa thì hắn không có một chút lo lắng nào cả.
Ngay khi Chân hỏa đang tiến đến gần hơn thì đột nhiên Diệp Vân cảm thấy trong đầu có một ánh lửa chợt thoáng qua, ngay sau đó một luồng sức mạnh từ mỗi một chỗ chân lông trên thân thể của hắn phun ra ngoài tạo thành một vòng bảo hộ trong suốt mỏng manh bao quanh lấy hắn.
Trong lòng Diệp Vân vừa mừng vừa sợ, khinh sợ chính là từ trước đến nay hắn chưa từng thấy luồng sức mạnh này, cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm nhận được nó cho dù là một chút. Vui chính là vốn tưởng rằng hắn sẽ bị hỏa thiêu chết nhưng bản thân hắn lại không bị tổn thương chút nào.
Sau khi kinh hỉ qua đi thì lòng của Diệp Vân nhanh chóng yên tĩnh trở lại, hắn tỉ mỉ cảm thụ từng đợt gợn sóng bên ngoài lớp vòng bảo vệ. Luồng sức mạnh này làm cho hắn nghĩ tới Hỏa linh khí nhưng mà trước đây trong khi chiến đấu hắn đã sử dụng sạch sẽ Hỏa linh khí, không có một loại linh khí nào bao hàm toàn bộ linh khí cả. Mặc dù tiếp đó chân khí lại được khôi phục nhưng Hỏa linh khí và Băng linh khí lại gần như không khôi phục được bao nhiêu, ngược lại thì Lôi linh khí khôi phục lại được mấy phần, và nó cũng đủ để cho hắn khi đối mặt với Quân nhược Lan có thể thi triển ra Huyễn Diệt Lôi Quang Độn.
Thế nhưng nếu như sức mạnh của luồng linh khí nóng bỏng này không phải là do Hỏa linh khí biến hóa thành thì nó từ đâu xuất hiện chứ?!
Mặc dù có luồng khí này bảo vệ hắn ở bên trong nhưng Diệp Vân cũng không có lơ là cảnh giác, nếu như không biết được lá chắn bảo vệ này cấu thành từ loại linh khí gì thì hắn cũng không biết lúc nào nó sẽ biến mất, ngộ nhỡ như nó đột nhiên biến mất thì chân hỏa sẽ tràn vào, dù cho tu vi của Diệp Vân có mạnh hơn gấp mấy lần thì cuối cùng cũng sẽ có kết cục là bị thiêu rụi.
Diệp Vân hít sâu một cái, không khí tiến vào trong mũi cũng vô cùng nóng bỏng, nếu như không có lá chắn bảo vệ do luồng linh khí này tạo thành thì không thể ngăn cản được chân hỏa ở bên ngoài, chỉ là độ nóng của nó cũng khiến Diệp Vân không chịu nổi.
Diệp Vân nín lặng trầm ngâm, hoàn toàn bình tĩnh lại, tỉ mỉ cảm nhận về vòng bảo hộ bên ngoài cơ thể.
Hắn kinh ngạc phát hiện, luồng linh khí tạo thành vòng bảo vệ này lại không có bất kỳ chấn động nào, chân khí cũng không có dao động. Giống như nó là một tầng màng mỏng bên ngoài thân xác của Diệp Vân và cũng không có liên quan gì đến chân khí.
Nhưng mà Diệp Vân biết đây tuyệt đối không phải là do tu luyện thân thể mà tạo thành màn chắn này. Trong lòng hắn hiểu rõ, cho dù là thân thể hắn tu luyện tới tầng thứ hai của Thối Tiên Tâm Pháp thì khi ngưng tụ thành Đại Ma Chi Thể e rằng cũng không thể chịu ngăn cản được, có thể so với Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ đích xác là chân hỏa sẽ xâm nhập. Huống chi hắn cách Đệ Nhị Trọng Đại Ma Chi Thể còn rất xa, ngay cả lĩnh hội cũng không thể làm được thì làm thế nào có thể ngưng luyện thành chứ?!
Như vậy thì cái vòng bảo hộ nóng nực trong suốt này rốt cuộc là cái gì chứ?
Diệp Vân lại tỉ mỉ cảm thụ lần nữa, cuối cùng tâm trạng của hắn cũng đã thanh tĩnh lại, cả người hoàn toàn tĩnh táo. Tuy rằng tu vi của hắn chưa đạt tới Trúc Cơ Cảnh nên không có cách gì để ngưng luyện xuất thần hồn, thế nhưng hắn cũng có thể lấy sức mạnh tâm linh để cảm thụ vòng bảo hộ trong suốt này rốt cuộc là do cái gì tạo thành.
Giờ phút này, Chân Hỏa Phi Sư là cái gì, nguy hiểm gì đều bị hắn ném ra sau ót. Chỉ cần có thể hiểu được nguồn gốc vì sao lớp màn bảo vệ này có thể xuất hiện thì hắn sẽ có thêm một chút hiểu biết về Chân Hỏa Phi Sư. Thứ mạnh nhất của Chân Hỏa Phi Sư là chân hỏa, nếu như chân hỏa không thể phát huy khả năng của nó thì cho dù tu vi của nó có cao tới đâu, thân thể mạnh mẽ hơn nữa, chung quy cũng là đối phó cho qua loa rồi hy vọng có thể trốn thoát được, không giống như chân hỏa đầy khắp bầu trời này, nó rít gió mà lao tới, trong nháy mắt bao quanh lấy mọi người, căn bản không có cơ hội thoát được.
Chân Hỏa Phi Sư gầm thét liên tục, âm thanh tràn đầy sự bực bội, thật ra thì nó vẫn là ấu thú, thời gian thức tỉnh cũng không còn lâu nữa, cơ thể nó chưa rèn luyện đến tình trạng cực mạnh. Hiện tại thân thể nó tuy rằng tạm coi như là cường đại nhưng so với chân hỏa thì yếu hơn rất nhiều. Hiện tại mọi việc đều thuận lợi nhưng lửa của nó thì lại bị Diệp Vân ngăn cản, điều này nằm ngoài dự liệu của nó. Nó quan sát thấy cái người bị trọng thương ở trước mắt nó hơi thở cực kỳ suy yếu, lẽ ra chỉ cần một tia chân hỏa là có thể khiến hắn tan thành mây khói mới phải.
Thế nhưng người này chẳng những không bị chân hỏa thiêu đốt mà xung quanh cơ thể còn xuất hiện một sức lực khiến nó cảm thấy run rẩy, chân hỏa không có cách nào tiến về phía trước.
Mặc dù Chân Hỏa Phi Sư có trí tuệ nhưng mà so với tu sĩ loài người thì vẫn còn thua xa. Bây giờ trí tuệ của nó đã vận dụng đến cực hạn, chính là vừa nãy nó ẩn núp sang mọt bên đợi đến khi Tiên Linh Thạch xuất hiện thì lập tức chạy đến cướp đoạt. Mà hiện tại cơ thể Diệp Vân xuất hiện biến hoá mới, điều này làm nó không thể hiểu được, hoàn toàn không có cách nào nghĩ ra được đó là gì, luồng linh khí này có một loại năng lực khiến cho nó phải run rẩy, rốt cuộc là thứ đó xuất hiện từ nơi nào?!
Ngay sau đó đám người Tô Ngâm Tuyết lại thấy Chân Hỏa Phi Sư ở trong hư không khẽ gầm lên, cực kỳ bực bội. Hết lần này đến lần khác nó thôi động* hỏa diễm lại, vây quanh lấy Diệp Vân nhằm thiêu đốt hắn ở bên trong, chân hỏa nung cho đến chết.
*thôi động: xúc tiến, thúc giục....
Thế nhưng càng làm như vậy nó càng thấy phiền não bởi vì dường như nó có thôi động toàn bộ sức mạnh cũng không thể nào tiến nhập được, chân hỏa giống như vừa không thể đốt được lá chắn mà lại vừa bị ngăn cản tại đây.
Chân Hỏa Phi Sư cũng không phải chỉ có một mình, bên cạnh nó còn có một vài con linh thú khác. Bọn chúng khẽ run rồi nằm rạp xuống ở dưới chân của Chân Hỏa Phi Sư, những linh thú này khi đối mặt với Chân Hỏa Phi Sư thì vô cùng sợ hãi, không dám sảo động.
Thật ra thì nếu như Chân Hỏa Phi Sư thu lại chân hỏa để cho những linh thú này tiến hành công kích thì với tình trạng bây giờ của Diệp Vân mà nói sẽ không thể nào ngăn cản được sự công kích của bọn chúng. Ngay cả khi nếu Chân Hỏa Phi Sư có thể suy nghĩ ra điểm mấu chốt trong đó thì nó sẽ thừa cơ nhảy xuống, chỉ cần quơ vài cái móng vuốt là đã có thể xé xác Diệp Vân ra rồi.
Tiếc là dù sao thì trí tuệ linh thú vẫn còn chưa hoàn thành khái hóa toàn bộ. Trong lòng Chân Hỏa Phi Sư kinh hoàng luồng linh khí đang bảo hộ thân thể hắn mà không dám tiến lại gần, mà những linh thú khác thì lại sợ hãi Chân Hỏa Phi Sư cho nên cũng sẽ không chủ động tiến đến công kích Diệp Vân. Do đó hiện tại tạo thành một cục diện vô cùng cân đối, tất cả mọi người nhìn Diệp Vân từ từ nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm ngộ lớp bảo hộ kì lạ trong suốt này.
Cuối cùng Diệp Vân cũng quẳng đi hết thảy những chuyện đang xảy ra, trong lòng chỉ nghĩ đến tấm màn bản vệ trong suốt này mà thôi.
Hắn cảm thụ được nhiệt độ vô cùng nóng bỏng, tâm thần lại thâm nhập vào sâu bên trong một chút.
Bỗng nhiên trong đầu hắn oanh một tiếng, nhìn thấy khắp bầu trời đầy hỏa diễm, những hỏa diễm này có linh tính giống nhau, nó không ngừng hợp thành đủ loại cảnh tượng, các loại hình ảnh rồi thoáng hiện lên bên trong đầu của hắn, không thể nào thấy rõ được.
Những hình ảnh này không ngừng hiện lên, Diệp Vân cảm thấy khó có thể chịu được độ nóng này nên dần dần trở nên yếu đi rất nhiều, nhiệt độ toàn thân cũng từ từ giảm xuống.
Nhưng Diệp Vân lại không có bất kỳ kinh ngạc nào, cũng không để ý tới chuyện vòng bảo hộ có xảy ra vấn đề gì hay không, nếu không thì tại sao lại xuất hiện tình trạng như thế này.
Tất cả tinh thần của hắn đều tập trung lại cùng một vấn đề, hắn muốn tìm ra mối tương quan giữa những hình ảnh này và lớp màn bảo hộ xem xem bọn chúng có mối quan hệ gì với nhau.
Cuối cùng khi tinh thần hắn hoàn toàn tập trung thì hình ảnh trong đầu dường như hiện ra từ từ và nhận thấy rõ ràng hơn.
Hỏa, khắp bầu trời đầy hỏa diễm!
Toàn bộ cảnh tượng đều là được xây bằng những đóa hỏa diễm mà thành, có vài đóa hỏa diễm cao cả trăm trượng, có hỏa diễm lớn bằng bàn tay, hình như còn có hỏa diễm gần giống như đầu của con kiến, thậm chí còn có một vài hỏa diễm nhỏ đến nỗi mắt thường không thể thấy rõ được, vô số hỏa diễm hội tụ vào một chỗ tạo thành đủ loại hình ảnh.
Diệp Vân thấy được một tòa cung điện bốc cháy, hắn chỉ có thể thấy được tổng thể hình dáng cung điện chứ vẫn không thấy được rõ nét những hỏa diễm hình thành nên nó. Cung điện do hỏa diễm tạo thành vô cùng hùng vĩ, tầng tầng lớp lớp phát ra uy nghiêm, mang theo một hơi thở thời xa xưa hoang vắng, rồi lại có một luồng sức mạnh mang đầy ý nghĩ, toan tính hủy diệt trời đất.
Trong nháy mắt này Diệp Vân cảm nhận được uy thế vô cùng lớn mạnh nhưng uy thế này lại không khiến hắn cảm thấy khó chịu, ngược lại khi đối diện với nó hắn giống như là trở thành người cá ngoài biển khơi, cảm giác trước nay chưa từng thoải mái như vậy.
Diệp Vân có phần hơi ngạc nhiên khi cảm thụ, không biết từ lúc nào mà hỏa linh khí trong cơ thể hắn lại hồi phục như lúc ban đầu, hơn nữa đối mặt với cung điện đang bốc cháy này hình như hắn cảm nhận được Hỏa linh khí trở nên cực kỳ vui sướng, tiếp đó từ từ gia tăng, tăng thêm nữa.
Đùng!
Bỗng nhiên oanh một tiếng rồi từ trong cung điện bốc cháy đó lao ra một đạo hỏa quang, hỏa quang hơi di chuyển lên trên không trung, tiếp đó vô số hỏa diễm trào tới rồi lại ngưng tụ thành một con Hỏa Long, con Hỏa Long này dường như rất quen thuộc.
* Hỏa Long: rồng lửa
*hỏa quang: ánh lửa.
Diệp Vân ngẩn ra, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Con Hỏa Long này chính là Hỏa hệ pháp tắc mà hắn cảm nhận được trước kia. Hỏa hệ pháp tắc ngưng tụ thành Hỏa Long, ở trong đầu của hắn gào thét.
Pháp tắc, Hỏa hệ pháp tắc!
Diệp Vân nhìn tòa cung điện bốc cháy kia và Hỏa Long, xem ra không thể đánh đồng được với nhau, giống như người đứng ở dưới chân núi lớn ngửa mặt trông lên ngọn núi, tâm sinh kính sợ.
Tòa cung điện này mới thật sự là Hỏa hệ pháp tắc, có lẽ đây vẫn chỉ là một bộ phận Hỏa hệ pháp tắc. Về phần Hỏa Long thì đúng như lời của kiếm đạo lão tổ, đây chẳng qua là một phần nhỏ mà thôi.
Diệp Vân mừng rỡ trong lòng, cuối cùng hắn cũng biết được lá chắn xung quanh hắn từ đâu mà xuất hiện, thì ra là do Hỏa hệ pháp tắc ngưng tụ thành, chẳng trách nó lại có thể ngăn chặn được hỏa diễm của Chân Hỏa Phi Sư.
Diệp Vân chợt mở hai mắt ra, hai đạo hỏa quang hiện lên, hỏa diễm đang vây quanh phía trước hắn đột nhiên ngừng lại, sau đó lại hai đạo hỏa quang bắn xuyên thủng qua vòng vây hỏa diễm tạo thành hai cái lỗ to như hai cái hang động.
Tất cả mọi người đều đứng ngẩn người ra, dường như không thể tin được vào cặp mắt của mình. Nếu như Mộ Dung Vô Ngân và Giang Thủy Ngưng không rời khỏi nơi này thì e rằng hiện tại cặp mắt của bọn họ nhất định sẽ rơi xuống đất.
Chân Hỏa Phi Sư phun ra hỏa diễm nhưng lại không có cách nào làm tổn thương đến Diệp Vân được.
Các người nhìn xem kìa, tên Diệp Vân này cũng thật là...đang trong tình trạng thế này mà lại có thể nhắm cả hai mắt lại. Đoạn Thần Phong la lớn.
Ánh mắt sắc bén của Đoạn Thần Phong nhìn xuyên thấu qua U Lam Hỏa Diễm thì thấy Diệp Vân đang từ từ nhắm mắt lại, mặc dù nhìn thấy nét mặt của hắn không được rõ lắm nhưng lại có thể có thể khiến cho người khác nghĩ rằng hắn là một nhân tài.
Đám người Tô Ngâm Tuyết chăm chú nhìn về phía Diệp Vân, đúng như dự đoán, hỏa diễm bao quanh lấy thân thể của Diệp Vân nhưng hắn thì lại nhắm hai mắt lại không biết đang muốn làm gì.
Thực ra Diệp Vân cũng không biết chính xác chuyện gì xảy ra, hắn chỉ cảm thấy một thứ gì đó rất ấm áp bao bọc lấy hắn ở trong đó.
Khi bản thân hắn bị trọng thương, sắp đạt tới Tiên Linh Thạch thì Chân Hỏa Phi Sư bỗng nhiên xuất hiện, hỏa diễm hừng hực bốc cháy cả bầu trời, trong tích tắc từ trong hư không hạ xuống, bao vây lấy hắn.
Giờ phút này, trong lòng Diệp Vân chợt lạnh, hắn chỉ cảm thấy khó mà ngăn cản được hỏa diễm cuộn trào mãnh liệt đang tiến về phía mình sau đó bao phủ lấy hắn.
Chân hỏa đáng sợ đến mức nào thì Tô Ngâm Tuyết đã từng nói rồi, cho dù là Vô Ảnh Phong chủ - Tô Hạo khi đối mặt với Chân Hỏa Phi Sư mà muốn giành được thắng lợi cũng không phải là điều dễ dàng, thậm chí nói đến sức mạnh thì có lẽ còn hơn cả Tô Hạo. Tuy rằng Diệp Vân cũng không tin, hơn nữa cũng không thể nào tin được. Linh thú dù sao cũng là linh thú, thực lực của chúng và tu sĩ loài người cũng gần giống nhau nhưng trí tuệ thì chênh lệch khá lớn, không phải là mạnh hơn một chút thì có thể bù đắp được.
Nhưng mà dù cho sức mạnh của Chân Hỏa Phi Sư thật sự rất kinh khủng, dù là Diệp Vân có là yêu nghiệt thì ở dưới sự công kích của Chân Hỏa Phi Sư mà còn có thể sống sót. Khi chân hỏa bay nhanh về phía Diệp Vân thì hắn cho là mình chết chắc rồi, thực sự là không còn đường sống nữa thì hắn không có một chút lo lắng nào cả.
Ngay khi Chân hỏa đang tiến đến gần hơn thì đột nhiên Diệp Vân cảm thấy trong đầu có một ánh lửa chợt thoáng qua, ngay sau đó một luồng sức mạnh từ mỗi một chỗ chân lông trên thân thể của hắn phun ra ngoài tạo thành một vòng bảo hộ trong suốt mỏng manh bao quanh lấy hắn.
Trong lòng Diệp Vân vừa mừng vừa sợ, khinh sợ chính là từ trước đến nay hắn chưa từng thấy luồng sức mạnh này, cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm nhận được nó cho dù là một chút. Vui chính là vốn tưởng rằng hắn sẽ bị hỏa thiêu chết nhưng bản thân hắn lại không bị tổn thương chút nào.
Sau khi kinh hỉ qua đi thì lòng của Diệp Vân nhanh chóng yên tĩnh trở lại, hắn tỉ mỉ cảm thụ từng đợt gợn sóng bên ngoài lớp vòng bảo vệ. Luồng sức mạnh này làm cho hắn nghĩ tới Hỏa linh khí nhưng mà trước đây trong khi chiến đấu hắn đã sử dụng sạch sẽ Hỏa linh khí, không có một loại linh khí nào bao hàm toàn bộ linh khí cả. Mặc dù tiếp đó chân khí lại được khôi phục nhưng Hỏa linh khí và Băng linh khí lại gần như không khôi phục được bao nhiêu, ngược lại thì Lôi linh khí khôi phục lại được mấy phần, và nó cũng đủ để cho hắn khi đối mặt với Quân nhược Lan có thể thi triển ra Huyễn Diệt Lôi Quang Độn.
Thế nhưng nếu như sức mạnh của luồng linh khí nóng bỏng này không phải là do Hỏa linh khí biến hóa thành thì nó từ đâu xuất hiện chứ?!
Mặc dù có luồng khí này bảo vệ hắn ở bên trong nhưng Diệp Vân cũng không có lơ là cảnh giác, nếu như không biết được lá chắn bảo vệ này cấu thành từ loại linh khí gì thì hắn cũng không biết lúc nào nó sẽ biến mất, ngộ nhỡ như nó đột nhiên biến mất thì chân hỏa sẽ tràn vào, dù cho tu vi của Diệp Vân có mạnh hơn gấp mấy lần thì cuối cùng cũng sẽ có kết cục là bị thiêu rụi.
Diệp Vân hít sâu một cái, không khí tiến vào trong mũi cũng vô cùng nóng bỏng, nếu như không có lá chắn bảo vệ do luồng linh khí này tạo thành thì không thể ngăn cản được chân hỏa ở bên ngoài, chỉ là độ nóng của nó cũng khiến Diệp Vân không chịu nổi.
Diệp Vân nín lặng trầm ngâm, hoàn toàn bình tĩnh lại, tỉ mỉ cảm nhận về vòng bảo hộ bên ngoài cơ thể.
Hắn kinh ngạc phát hiện, luồng linh khí tạo thành vòng bảo vệ này lại không có bất kỳ chấn động nào, chân khí cũng không có dao động. Giống như nó là một tầng màng mỏng bên ngoài thân xác của Diệp Vân và cũng không có liên quan gì đến chân khí.
Nhưng mà Diệp Vân biết đây tuyệt đối không phải là do tu luyện thân thể mà tạo thành màn chắn này. Trong lòng hắn hiểu rõ, cho dù là thân thể hắn tu luyện tới tầng thứ hai của Thối Tiên Tâm Pháp thì khi ngưng tụ thành Đại Ma Chi Thể e rằng cũng không thể chịu ngăn cản được, có thể so với Trúc Cơ Cảnh hậu kỳ đích xác là chân hỏa sẽ xâm nhập. Huống chi hắn cách Đệ Nhị Trọng Đại Ma Chi Thể còn rất xa, ngay cả lĩnh hội cũng không thể làm được thì làm thế nào có thể ngưng luyện thành chứ?!
Như vậy thì cái vòng bảo hộ nóng nực trong suốt này rốt cuộc là cái gì chứ?
Diệp Vân lại tỉ mỉ cảm thụ lần nữa, cuối cùng tâm trạng của hắn cũng đã thanh tĩnh lại, cả người hoàn toàn tĩnh táo. Tuy rằng tu vi của hắn chưa đạt tới Trúc Cơ Cảnh nên không có cách gì để ngưng luyện xuất thần hồn, thế nhưng hắn cũng có thể lấy sức mạnh tâm linh để cảm thụ vòng bảo hộ trong suốt này rốt cuộc là do cái gì tạo thành.
Giờ phút này, Chân Hỏa Phi Sư là cái gì, nguy hiểm gì đều bị hắn ném ra sau ót. Chỉ cần có thể hiểu được nguồn gốc vì sao lớp màn bảo vệ này có thể xuất hiện thì hắn sẽ có thêm một chút hiểu biết về Chân Hỏa Phi Sư. Thứ mạnh nhất của Chân Hỏa Phi Sư là chân hỏa, nếu như chân hỏa không thể phát huy khả năng của nó thì cho dù tu vi của nó có cao tới đâu, thân thể mạnh mẽ hơn nữa, chung quy cũng là đối phó cho qua loa rồi hy vọng có thể trốn thoát được, không giống như chân hỏa đầy khắp bầu trời này, nó rít gió mà lao tới, trong nháy mắt bao quanh lấy mọi người, căn bản không có cơ hội thoát được.
Chân Hỏa Phi Sư gầm thét liên tục, âm thanh tràn đầy sự bực bội, thật ra thì nó vẫn là ấu thú, thời gian thức tỉnh cũng không còn lâu nữa, cơ thể nó chưa rèn luyện đến tình trạng cực mạnh. Hiện tại thân thể nó tuy rằng tạm coi như là cường đại nhưng so với chân hỏa thì yếu hơn rất nhiều. Hiện tại mọi việc đều thuận lợi nhưng lửa của nó thì lại bị Diệp Vân ngăn cản, điều này nằm ngoài dự liệu của nó. Nó quan sát thấy cái người bị trọng thương ở trước mắt nó hơi thở cực kỳ suy yếu, lẽ ra chỉ cần một tia chân hỏa là có thể khiến hắn tan thành mây khói mới phải.
Thế nhưng người này chẳng những không bị chân hỏa thiêu đốt mà xung quanh cơ thể còn xuất hiện một sức lực khiến nó cảm thấy run rẩy, chân hỏa không có cách nào tiến về phía trước.
Mặc dù Chân Hỏa Phi Sư có trí tuệ nhưng mà so với tu sĩ loài người thì vẫn còn thua xa. Bây giờ trí tuệ của nó đã vận dụng đến cực hạn, chính là vừa nãy nó ẩn núp sang mọt bên đợi đến khi Tiên Linh Thạch xuất hiện thì lập tức chạy đến cướp đoạt. Mà hiện tại cơ thể Diệp Vân xuất hiện biến hoá mới, điều này làm nó không thể hiểu được, hoàn toàn không có cách nào nghĩ ra được đó là gì, luồng linh khí này có một loại năng lực khiến cho nó phải run rẩy, rốt cuộc là thứ đó xuất hiện từ nơi nào?!
Ngay sau đó đám người Tô Ngâm Tuyết lại thấy Chân Hỏa Phi Sư ở trong hư không khẽ gầm lên, cực kỳ bực bội. Hết lần này đến lần khác nó thôi động* hỏa diễm lại, vây quanh lấy Diệp Vân nhằm thiêu đốt hắn ở bên trong, chân hỏa nung cho đến chết.
*thôi động: xúc tiến, thúc giục....
Thế nhưng càng làm như vậy nó càng thấy phiền não bởi vì dường như nó có thôi động toàn bộ sức mạnh cũng không thể nào tiến nhập được, chân hỏa giống như vừa không thể đốt được lá chắn mà lại vừa bị ngăn cản tại đây.
Chân Hỏa Phi Sư cũng không phải chỉ có một mình, bên cạnh nó còn có một vài con linh thú khác. Bọn chúng khẽ run rồi nằm rạp xuống ở dưới chân của Chân Hỏa Phi Sư, những linh thú này khi đối mặt với Chân Hỏa Phi Sư thì vô cùng sợ hãi, không dám sảo động.
Thật ra thì nếu như Chân Hỏa Phi Sư thu lại chân hỏa để cho những linh thú này tiến hành công kích thì với tình trạng bây giờ của Diệp Vân mà nói sẽ không thể nào ngăn cản được sự công kích của bọn chúng. Ngay cả khi nếu Chân Hỏa Phi Sư có thể suy nghĩ ra điểm mấu chốt trong đó thì nó sẽ thừa cơ nhảy xuống, chỉ cần quơ vài cái móng vuốt là đã có thể xé xác Diệp Vân ra rồi.
Tiếc là dù sao thì trí tuệ linh thú vẫn còn chưa hoàn thành khái hóa toàn bộ. Trong lòng Chân Hỏa Phi Sư kinh hoàng luồng linh khí đang bảo hộ thân thể hắn mà không dám tiến lại gần, mà những linh thú khác thì lại sợ hãi Chân Hỏa Phi Sư cho nên cũng sẽ không chủ động tiến đến công kích Diệp Vân. Do đó hiện tại tạo thành một cục diện vô cùng cân đối, tất cả mọi người nhìn Diệp Vân từ từ nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm ngộ lớp bảo hộ kì lạ trong suốt này.
Cuối cùng Diệp Vân cũng quẳng đi hết thảy những chuyện đang xảy ra, trong lòng chỉ nghĩ đến tấm màn bản vệ trong suốt này mà thôi.
Hắn cảm thụ được nhiệt độ vô cùng nóng bỏng, tâm thần lại thâm nhập vào sâu bên trong một chút.
Bỗng nhiên trong đầu hắn oanh một tiếng, nhìn thấy khắp bầu trời đầy hỏa diễm, những hỏa diễm này có linh tính giống nhau, nó không ngừng hợp thành đủ loại cảnh tượng, các loại hình ảnh rồi thoáng hiện lên bên trong đầu của hắn, không thể nào thấy rõ được.
Những hình ảnh này không ngừng hiện lên, Diệp Vân cảm thấy khó có thể chịu được độ nóng này nên dần dần trở nên yếu đi rất nhiều, nhiệt độ toàn thân cũng từ từ giảm xuống.
Nhưng Diệp Vân lại không có bất kỳ kinh ngạc nào, cũng không để ý tới chuyện vòng bảo hộ có xảy ra vấn đề gì hay không, nếu không thì tại sao lại xuất hiện tình trạng như thế này.
Tất cả tinh thần của hắn đều tập trung lại cùng một vấn đề, hắn muốn tìm ra mối tương quan giữa những hình ảnh này và lớp màn bảo hộ xem xem bọn chúng có mối quan hệ gì với nhau.
Cuối cùng khi tinh thần hắn hoàn toàn tập trung thì hình ảnh trong đầu dường như hiện ra từ từ và nhận thấy rõ ràng hơn.
Hỏa, khắp bầu trời đầy hỏa diễm!
Toàn bộ cảnh tượng đều là được xây bằng những đóa hỏa diễm mà thành, có vài đóa hỏa diễm cao cả trăm trượng, có hỏa diễm lớn bằng bàn tay, hình như còn có hỏa diễm gần giống như đầu của con kiến, thậm chí còn có một vài hỏa diễm nhỏ đến nỗi mắt thường không thể thấy rõ được, vô số hỏa diễm hội tụ vào một chỗ tạo thành đủ loại hình ảnh.
Diệp Vân thấy được một tòa cung điện bốc cháy, hắn chỉ có thể thấy được tổng thể hình dáng cung điện chứ vẫn không thấy được rõ nét những hỏa diễm hình thành nên nó. Cung điện do hỏa diễm tạo thành vô cùng hùng vĩ, tầng tầng lớp lớp phát ra uy nghiêm, mang theo một hơi thở thời xa xưa hoang vắng, rồi lại có một luồng sức mạnh mang đầy ý nghĩ, toan tính hủy diệt trời đất.
Trong nháy mắt này Diệp Vân cảm nhận được uy thế vô cùng lớn mạnh nhưng uy thế này lại không khiến hắn cảm thấy khó chịu, ngược lại khi đối diện với nó hắn giống như là trở thành người cá ngoài biển khơi, cảm giác trước nay chưa từng thoải mái như vậy.
Diệp Vân có phần hơi ngạc nhiên khi cảm thụ, không biết từ lúc nào mà hỏa linh khí trong cơ thể hắn lại hồi phục như lúc ban đầu, hơn nữa đối mặt với cung điện đang bốc cháy này hình như hắn cảm nhận được Hỏa linh khí trở nên cực kỳ vui sướng, tiếp đó từ từ gia tăng, tăng thêm nữa.
Đùng!
Bỗng nhiên oanh một tiếng rồi từ trong cung điện bốc cháy đó lao ra một đạo hỏa quang, hỏa quang hơi di chuyển lên trên không trung, tiếp đó vô số hỏa diễm trào tới rồi lại ngưng tụ thành một con Hỏa Long, con Hỏa Long này dường như rất quen thuộc.
* Hỏa Long: rồng lửa
*hỏa quang: ánh lửa.
Diệp Vân ngẩn ra, rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Con Hỏa Long này chính là Hỏa hệ pháp tắc mà hắn cảm nhận được trước kia. Hỏa hệ pháp tắc ngưng tụ thành Hỏa Long, ở trong đầu của hắn gào thét.
Pháp tắc, Hỏa hệ pháp tắc!
Diệp Vân nhìn tòa cung điện bốc cháy kia và Hỏa Long, xem ra không thể đánh đồng được với nhau, giống như người đứng ở dưới chân núi lớn ngửa mặt trông lên ngọn núi, tâm sinh kính sợ.
Tòa cung điện này mới thật sự là Hỏa hệ pháp tắc, có lẽ đây vẫn chỉ là một bộ phận Hỏa hệ pháp tắc. Về phần Hỏa Long thì đúng như lời của kiếm đạo lão tổ, đây chẳng qua là một phần nhỏ mà thôi.
Diệp Vân mừng rỡ trong lòng, cuối cùng hắn cũng biết được lá chắn xung quanh hắn từ đâu mà xuất hiện, thì ra là do Hỏa hệ pháp tắc ngưng tụ thành, chẳng trách nó lại có thể ngăn chặn được hỏa diễm của Chân Hỏa Phi Sư.
Diệp Vân chợt mở hai mắt ra, hai đạo hỏa quang hiện lên, hỏa diễm đang vây quanh phía trước hắn đột nhiên ngừng lại, sau đó lại hai đạo hỏa quang bắn xuyên thủng qua vòng vây hỏa diễm tạo thành hai cái lỗ to như hai cái hang động.
/827
|