Diệt thế thần lôi từ trên trời giáng xuống, vừa chạm phải băng hoa màu lam thì liền nổ tung ra bốn phía, phát ra ánh sáng rực rỡ mà tươi đẹp.
Hai thần thông lao thẳng vào nhau, khiến cho điện quang bắn ra đầy trời, phát ra âm thanh xì xì. Băng hoa màu lam hoa mỹ nhưng lại sớm nở tối tàn, nhanh chóng hóa thành vô số điểm ánh sáng, bay lượn giữa không trung, tô vẽ thành một bức tranh vô cùng tuyệt đẹp.
Ánh sáng chói lọi cuối cùng cũng tản đi, hào quang tiêu tán, chỉ thấy còn lại hai gã thiếu niên đang lẳng lặng mà đứng, trên mặt đều hiện ra vẻ ngưng trọng.
“Không ngờ là ngươi đã tiến phát triển đến trình độ này.” Giọng nói của Mộ Dung Vô Ngân tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Ai dà, Vô Ngân sư huynh ngươi sao cứ nói đi nói lại những câu như thế, tai ta cũng thấy nhàm qua rồi đó.” Diệp Vân nhún vai, cười nói.
“Lực lương vừa rồi của ngươi đúng là rất mạnh, nhưng mà vẫn chênh lệch một chút, dù sao thì sự chênh lệch về cảnh giới, không phải lực lượng cứ mạnh là có thể san lấp được.” Mộ Dung Vô Ngân tiếp tục nói.
“Câu này ngươi nói cũng nhiều rồi.” Diệp Vân cười xòa một tiếng, nói: “Ta phát hiện ra là Vô Ngân sư huynh ngươi nói nhảm ngày càng nhiều, chẳng lẽ kết quả cuối cùng không phải là dùng thực lực mà phân định hay sao?”
“Vừa rồi ta và Tô sư tỷ ước hẹn ba chiêu, nhưng mà chưa xong. Không bằng ba chiêu ước hẹn này chúng ta thực hiện luôn?” Mộ Dung Vô Ngân không hề để ý đến những lời châm chọc của Diệp Vân, nhìn hắn rồi chậm rãi nói.
“Không phải là vừa đánh xong hai chiêu rồi sao? Vô Ngân sư huynh muốn một chiêu phân định thắng bại? Ta thấy thế cũng tốt, cứ quyết định vậy đi.” Diệp Vân cười cười, bộ dáng không thèm quan tâm.
Trên mặt Mộ Dung Vô Ngân rút cuộc cũng hiện ra vẻ mỉm cười, nói: “Quyết định vậy đi. Chỉ cần ngươi tiếp được một chiêu này của ta thì ta liền quay người rời đi, không dây dưa với các ngươi nữa.”
Diệp Vân nhìn hắn, cười hặc hặc, nói: “Chẳng lẽ Vô Ngân sư huynh lo sợ rồi sao, sợ không phải là đối thủ của ta nên mới nói ra những lời không có chí khí như vậy? Ta thấy mục đích lớn nhất khi tiến vào Đoạn Hồn Sơn Mạch này chính là tìm cách sinh tồn. Nếu là sinh tồn thì chắc chắn sẽ có người không thể toàn mạng mà đi ra. Không bằng như vậy, nếu ai thua thì sẽ tự sát ở đây. Sư huynh ngươi thấy thế nào?”
Đám người Giang Như Triều nghe vậy thì đều đại biến. Tuy rằng bọn hắn vo cùng tin tưởng đối với thực lực của Mộ Dung Vô Ngân, nhưng mà mà vừa rồi Diệp Vân lại biểu hiện ra lực công kích cường hãn đến một trình độ khó có thể tin nổi. Mà quan trọng nhất chính là, người này rõ ràng chỉ có cảnh giới là Luyện Khí Cảnh tam trọng, vậy mà lại có sức chiến đấu như vậy. Loại yêu nghiệt như vậy đúng là mới nghe, mới thấy lần đầu. Nếu như Mộ Dung Vô Ngân thật sự đồng ý thì kết quả cuối cùng, có trời mới biết là ai thắng ai thua.
“Ngươi chính là một tên tiểu tử Luyện Khí Cảnh tam trọng, có tư cách gì mà đòi đánh cuộc với Vô Ngân sư đệ chứ?” Giang Như Triều quát lên.
Trong mắt Diệp Vân hiện ra vẻ miệt thị, nhìn về phía hắn, nói: “Nếu như ngươi không phục thì có thể ra đây đấu với ta một trận.”
Giang Như Triều lập tức giống như con vịt bị bóp cổ, khóe miệng co giật vài cái, sắc mặt đỏ bừng, nói không nên lời.
Mộ Dung Vô Ngân nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía Giang Như Triều. Phải biết rằng, vừa rồi người đưa ra lời thách đấu chính là Mộ Dung Vô Ngân hắn, cũng không phải là do Diệp Vân yêu cầu. Hiện tại Giang Như Triều lại nói như vậy, chẳng phải là đang giễu cợt Mộ Dung Vô Ngân hắn?
Hừ!
Mộ Dung Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra tinh mang, nhìn thẳng về phía Giang Như Triều.
Giang Như Triều lúc này mới biết được là mình đã lỡ mồm, hắn chỉ biết cúi đầu, mặt xám như tro tàn.
“Diệp Vân, chúng ta dùng một chiêu phân ra thắng bại. Còn cái gì mà tự sát, những lời chê cười như vậy thì ngươi cũng không cần phải nói nữa.” Mộ Dung Vô Ngân chậm rãi hít vào một hơi, nhàn nhạt nói ra, ẩn chứa một tia ngưng trọng bên trong.
Diệp Vân vừa rồi nói tự sát, đương nhiên chỉ là thuận miệng nói đùa mà thôi. Hắn biết rằng, tuy mình có thể ngăn cản được công kích của Mộ Dung Vô Ngân, thậm chí là chiến thắng, thế nhưng nếu Mộ Dung Vô Ngân muốn đi thì hắn cũng không có năng lực để giữ hắn lại.
“Vậy thì tới luôn đi!” Diệp Vân nhún vai, cũng không có dị nghị gì cả. Hắn cũng không thể nhìn ra thực lực chính thức của Mộ Dung Vô Ngân, nhưng mà nếu tiếp được một chiêu của Mộ Dung Vô Ngân thì hắn vẫn có đủ sự tự tin.
Mộ Dung Vô Ngân gật đầu, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, ánh sáng của băng kiếm trong tay cũng thay đổi. Từng đạo ánh sáng ngưng tụ lại với nhau như thực chất, bao phủ hoàn toàn băng kiếm vào bên trong.
“Chiêu này chính là do huynh trưởng của ta, từ trong Vô Tình quyết sáng tạo ra, chính là một kích mạnh nhất của ta, tên là Băng Phong! Một kiếm đã ra thì tất cả không gian đều bị hóa đá, chỉ mong ngươi có thể đỡ được.”
Diệp Vân lơ đễnh, cười nói: “Cả không gian cũng bị đóng băng sao? Đúng thật là không thể tin nổi, thật sự lại có cả thần thông như vậy à?”
“Ta nhớ Thất trưởng lão cũng có một chiêu kiếm tên là Băng Phong Thiên Lý, không biết người có truyền thụ cho ngươi hay không. Nhưng mà, Băng Phong Thiên Lý nếu so với Băng Phong của ta thì vẫn là một trời một vực, khi tu luyện tới cực hạn thì sự chênh lệch cũng không thể đong đếm bằng lẽ thường được nữa.” Mộ Dung Vô Ngân vô cùng tự tin, băng kiếm trong tay khẽ rung lên, tất cả băng tinh liền hóa thành những mảnh vỡ óng ánh, lơ lửng trên không trung, dưới ánh sáng của mặt trời thì phát ra những luồng hào quang vô cùng hoa mỹ.
Lông mày Diệp Vân chau lại. Mộ Dung Vô Ngân nói như vậy thì hiển nhiên là đã biết mối quan hệ của hắn với Thất trưởng lão. Nhưng mà, cho dù Mộ Dung Vô Ngân có biết được cũng không sao cả. Băng Phong Thiên Lý tuy rằng có uy lực cường đại, thế nhưng lại là một chiêu dùng trong quần công, dùng để một chọi một thì tự nhiên là uy lực vẫn chưa đủ.
Nhưng mà, Diệp Vân căn bản là không cần quan tâm. Hắn cũng không có ý định dùng Băng Phong Thiên Lý mà hắn đã có một chiêu khác mạnh hơn.
Thiên Sinh Nhất Kiếm!
Khi cảnh giới tăng lên thì cường độ nhục thân của hắn cũng tăng lên một cách đáng kể, trình độ điều khiển thức thứ ba Diệt Thế Thần Lôi trong Lôi Điện Vân Quang Kiếm của Diệp Vân đã đạt đến trình độ hoàn mỹ. Vừa rồi, trong đầu hắn thử dung nhập một kiếm này vào Thiên Sinh Nhất Kiếm thì phát hiện ra là không có trở ngại quá lớn, gần như là dung nhập một cách hoàn mỹ.
Đối với Diệp Vân hoặc những tu sĩ khác có cùng cấp bậc thì việc nếu như có thể suy diễn một cách hoàn mỹ thì tất nhiên là có thể thi triển chiêu thức đó ra. Nếu như cảnh giới và sự lĩnh ngộ chưa đủ thì tất nhiên là không có khả năng để mà suy diễn được.
Tử Ảnh kiếm hơi rung lên, tản mát ra từng vòng gợn sóng màu tím, trông vô cùng đẹp mắt.
“Đến đây đi!”
Diệp Vân thấp giọng quát. Thân thể hắn tạo một góc nghiêng nghiêng với mặt đất, mũi kiếm chỉ xuống dưới. Giờ khắc này, dường như hắn đã biến thành một người khác, từ trên người toát ra một luồng khí thế khó có thể nói thành lời. Lúc này, hắn giống như đã hòa làm một thể với mảnh không gian, đại địa nơi này, khi thì là không gian, khi thì là bản thể của hắn, vô cùng huyền diệu.
Mộ Dung Vô Ngân thấy vậy thì sắc mặt càng ngày càng trở nên ngưng trọng. Cái khí thế mà Diệp Vân toát ra chính là sự lĩnh ngộ một cách hài hòa đối với thiên địa. Nếu như mà tu vi của Diệp Vân tiếp tục đột phá thì có lẽ hắn sẽ chính thức hòa cũng thiên địa thành một thể. Khi đó thì hắn có thể lợi dụng sức mạnh của thiên địa mà tiến hành công thủ, mà điều này thì chỉ cao thủ Trúc Cơ Cảnh lục trọng mới có thể không chế được một chút. Thế nhưng mà, không ngờ từ trên người Diệp Vân lại xuất hiện ra cảnh tượng này.
Mộ Dung Vô Ngân hít vào một hơi thật sâu, luồng chân khí hùng hồn đến cực hạn lúc này liền bắn ra, sau đó truyền vào trong Băng Quang Kiếm.
Băng Quang Kiếm chính là một kiện linh khí đứng đầu trong hàng ngũ linh khí thượng phẩm, thế nhưng khi bị truyền vào một lượng chân khí lớn một cách đột ngột như vậy thì dường như cũng không chịu nổi, vốn đang phát ra ánh sáng chói lòa cũng phải tối sầm lại, dừng lại một chút rồi lại tiếp tục bắn ra hào quang sáng chói.
“Thiên Địa Băng Phong!’
Mộ Dung Vô Ngân quát khẽ một tiếng. “Băng Phong” hai chữ vừa mới phát ra thì giống như tiếng sấm giữa trời xuân, nổ tung giữa không trung.
Từ trong Băng Quang Kiếm bộc phát ra hào quang sáng chói khó có thể tin, đan lại thành một tấm lưới cực lớn trên không trung, sau đó liền nhanh chóng hạ xuống.
Tấm lưới màu lam này cũng không lập tức hạ xuống mà khi đến gần Diệp Vân thì nó liền nổ tung, hóa thành mấy trăm tấm phù lục, bao phủ hoàn toàn Diệp Vân vào bên trong.
Sau một khắc, lấy Diệp Vân làm trung tâm, toàn bộ không gian xung quanh đó mấy trượng, vậy mà liền đông cứng lại, giống như không khí hóa lỏng, sau đó bị đóng băng thành một khối băng lóng lánh. Dưới sự chống đỡ của mấy trăm tấm phù lục, toàn bộ phạm vi không gian mấy trượng liền bị đóng băng hoàn toàn.
Đây mới thực sự là băng phong, hoàn toàn đóng băng!
Trên mặt Mộ Dung Vô Ngân hiện ra vẻ mệt mỏi, chân khí của hắn gần như hao hết, khiến cho hắn có cảm giác khá suy yếu. Nhưng mà khóe miệng của hắn lúc này lại hiển ra vẻ mỉm cười. Bởi vì trong suy nghĩ của hắn, một khi bị chiêu kiếm này đóng băng lại thì hoàn toàn không thể thoát khốn chui ra.
Diệp Vân, dưới nhiệt độ lạnh băng đó thì tất nhiên là mất đi ý thức rồi. Mà đã không còn ý thức thì thân thể và chân khí cũng không còn bao nhiêu tác dụng, kết quả chờ đợi hắn chính là mất mạng mà thôi. Sau đó, khi băng tan ra thì hắn cũng chỉ là chỗ tạp chất trong khối băng đó mà thôi.
“Tô sư tỷ, Diệp Vân đã chết!”
Mộ Dung Vô Ngân quay đầu nhìn về phía đám người Tô Ngâm Tuyết cách đó hơn trăm trượng, nhàn nhạt nói.
Tô Ngâm Tuyết gần như không dám tin vào hai mắt của mình nữa. Một chiêu Băng Phong này đúng là có uy lực tuyệt luân, thế nhưng mà Diệp Vân lại không chút phản kháng nào, điều này sao có thể? Nàng có thể nhận thấy thực lực của Diệp Vân còn trên cả nàng, nếu như ngay cả Diệp Vân cũng không có lực hoàn thủ thì nếu một chiêu này thi triển ra với mình, vậy kết cục sẽ ra sao?
Dư Minh Hồng gần như cũng không tin được toàn bộ sự việc đã xảy ra. Bản tính vốn vẫn luôn trầm ổn, thế nhưng lúc này không nhịn được cũng phải dụi dụi hai mắt, phát hiện ra hết thảy đều là sự thật, không hề có nửa điểm giả dối.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Hắn lầm bầm, khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ khó có thể tin tưởng.
“Diệp Vân, tiểu tử ngươi không phải cứ như vậy mà đi tong chứ?” Đoàn Thần Phong cũng không có vẻ khiếp sọ như vậy, nhanh chóng hồi phục tinh thần, nhìn Diệp Vân đang bị đóng băng, vẻ mặt hiện lên kinh ngạc.
Chỉ riêng Tô Linh, nàng không hề có nửa phần sốt ruột và kinh ngạc. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn về phía khối băng kia, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Tô Linh sư muội, ngươi cười gì? Chẳng lẽ ngươi thấy Diệp Vân còn có thể sống mà ra ư?” Mộ Dung Vô Ngân tò mò hỏi.
Tô Linh nhìn hắn một cái, sau đó lại quay người về phía đám người Đoàn Thần Phong, hỏi: “Từ lúc tiến vào Hoa Vận bí tàng, rồi cùng nhau rèn luyện cho đến bây giờ, luôn luôn đồng hành cùng nhau thì hai người các ngươi đã thấy có việc nào mà Diệp Vân hắn không thể đối phó được hay không?”
Dư Minh Hồng nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Hình như là chưa bao giờ cả. Cho dù là nguy hiểm đến cỡ nào thì Diệp sư huynh luôn có thể biến nguy thành an, hơn nữa còn kiếm được không ít lợi ích trong đó nữa.”
“Không sai. Tô Linh sư muội không nói thì ta cũng quên mất. Tên tiểu tử Diệp Vân này đã khi nào bị thua thiệt cơ chứ? Hoa Vận bí tàng chính là khu mộ địa của tu sĩ Kim Đan Cảnh bố trí, trong đó đầy rẫy pháp trận không gian, chỉ cần sơ sẩy một chút thì chính là vạn kiếp bất phục, nguy hiểm trùng trung, thế nhưng tiểu tử này chẳng những không chết mà còn lấy được không ít lợi ích trong đó, tu vi đột phá, mà còn lấy được thanh Tử Ảnh Kiếm không biết phẩm giai kia nữa. Nếu như hiện tại nói chỉ một khối băng này mà muốn hắn vong mạng thì ta cũng không tin đâu.” Đoàn Thần Phong sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười lên ha hả.
Mộ Dung Vô Ngân mặt không đổi sắc, mỉm cười nói: “Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!”
Ngay khi hắn vừa nói xong thì sắc mặt của Mộ Dung Vô Ngân liền biến đổi. Hắn giật mình quay về phía sau, vẻ mặt giống như không thể tưởng tượng nổi, nhìn về phía khối băng tinh đang giam giữ Diệp Vân.
Răng rắc!
Bên trên bề mặt khối băng lúc này bỗng xuất hiện một vết rạn vô cùng nhỏ.
Hai thần thông lao thẳng vào nhau, khiến cho điện quang bắn ra đầy trời, phát ra âm thanh xì xì. Băng hoa màu lam hoa mỹ nhưng lại sớm nở tối tàn, nhanh chóng hóa thành vô số điểm ánh sáng, bay lượn giữa không trung, tô vẽ thành một bức tranh vô cùng tuyệt đẹp.
Ánh sáng chói lọi cuối cùng cũng tản đi, hào quang tiêu tán, chỉ thấy còn lại hai gã thiếu niên đang lẳng lặng mà đứng, trên mặt đều hiện ra vẻ ngưng trọng.
“Không ngờ là ngươi đã tiến phát triển đến trình độ này.” Giọng nói của Mộ Dung Vô Ngân tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Ai dà, Vô Ngân sư huynh ngươi sao cứ nói đi nói lại những câu như thế, tai ta cũng thấy nhàm qua rồi đó.” Diệp Vân nhún vai, cười nói.
“Lực lương vừa rồi của ngươi đúng là rất mạnh, nhưng mà vẫn chênh lệch một chút, dù sao thì sự chênh lệch về cảnh giới, không phải lực lượng cứ mạnh là có thể san lấp được.” Mộ Dung Vô Ngân tiếp tục nói.
“Câu này ngươi nói cũng nhiều rồi.” Diệp Vân cười xòa một tiếng, nói: “Ta phát hiện ra là Vô Ngân sư huynh ngươi nói nhảm ngày càng nhiều, chẳng lẽ kết quả cuối cùng không phải là dùng thực lực mà phân định hay sao?”
“Vừa rồi ta và Tô sư tỷ ước hẹn ba chiêu, nhưng mà chưa xong. Không bằng ba chiêu ước hẹn này chúng ta thực hiện luôn?” Mộ Dung Vô Ngân không hề để ý đến những lời châm chọc của Diệp Vân, nhìn hắn rồi chậm rãi nói.
“Không phải là vừa đánh xong hai chiêu rồi sao? Vô Ngân sư huynh muốn một chiêu phân định thắng bại? Ta thấy thế cũng tốt, cứ quyết định vậy đi.” Diệp Vân cười cười, bộ dáng không thèm quan tâm.
Trên mặt Mộ Dung Vô Ngân rút cuộc cũng hiện ra vẻ mỉm cười, nói: “Quyết định vậy đi. Chỉ cần ngươi tiếp được một chiêu này của ta thì ta liền quay người rời đi, không dây dưa với các ngươi nữa.”
Diệp Vân nhìn hắn, cười hặc hặc, nói: “Chẳng lẽ Vô Ngân sư huynh lo sợ rồi sao, sợ không phải là đối thủ của ta nên mới nói ra những lời không có chí khí như vậy? Ta thấy mục đích lớn nhất khi tiến vào Đoạn Hồn Sơn Mạch này chính là tìm cách sinh tồn. Nếu là sinh tồn thì chắc chắn sẽ có người không thể toàn mạng mà đi ra. Không bằng như vậy, nếu ai thua thì sẽ tự sát ở đây. Sư huynh ngươi thấy thế nào?”
Đám người Giang Như Triều nghe vậy thì đều đại biến. Tuy rằng bọn hắn vo cùng tin tưởng đối với thực lực của Mộ Dung Vô Ngân, nhưng mà mà vừa rồi Diệp Vân lại biểu hiện ra lực công kích cường hãn đến một trình độ khó có thể tin nổi. Mà quan trọng nhất chính là, người này rõ ràng chỉ có cảnh giới là Luyện Khí Cảnh tam trọng, vậy mà lại có sức chiến đấu như vậy. Loại yêu nghiệt như vậy đúng là mới nghe, mới thấy lần đầu. Nếu như Mộ Dung Vô Ngân thật sự đồng ý thì kết quả cuối cùng, có trời mới biết là ai thắng ai thua.
“Ngươi chính là một tên tiểu tử Luyện Khí Cảnh tam trọng, có tư cách gì mà đòi đánh cuộc với Vô Ngân sư đệ chứ?” Giang Như Triều quát lên.
Trong mắt Diệp Vân hiện ra vẻ miệt thị, nhìn về phía hắn, nói: “Nếu như ngươi không phục thì có thể ra đây đấu với ta một trận.”
Giang Như Triều lập tức giống như con vịt bị bóp cổ, khóe miệng co giật vài cái, sắc mặt đỏ bừng, nói không nên lời.
Mộ Dung Vô Ngân nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía Giang Như Triều. Phải biết rằng, vừa rồi người đưa ra lời thách đấu chính là Mộ Dung Vô Ngân hắn, cũng không phải là do Diệp Vân yêu cầu. Hiện tại Giang Như Triều lại nói như vậy, chẳng phải là đang giễu cợt Mộ Dung Vô Ngân hắn?
Hừ!
Mộ Dung Vô Ngân hừ lạnh một tiếng, trong mắt bắn ra tinh mang, nhìn thẳng về phía Giang Như Triều.
Giang Như Triều lúc này mới biết được là mình đã lỡ mồm, hắn chỉ biết cúi đầu, mặt xám như tro tàn.
“Diệp Vân, chúng ta dùng một chiêu phân ra thắng bại. Còn cái gì mà tự sát, những lời chê cười như vậy thì ngươi cũng không cần phải nói nữa.” Mộ Dung Vô Ngân chậm rãi hít vào một hơi, nhàn nhạt nói ra, ẩn chứa một tia ngưng trọng bên trong.
Diệp Vân vừa rồi nói tự sát, đương nhiên chỉ là thuận miệng nói đùa mà thôi. Hắn biết rằng, tuy mình có thể ngăn cản được công kích của Mộ Dung Vô Ngân, thậm chí là chiến thắng, thế nhưng nếu Mộ Dung Vô Ngân muốn đi thì hắn cũng không có năng lực để giữ hắn lại.
“Vậy thì tới luôn đi!” Diệp Vân nhún vai, cũng không có dị nghị gì cả. Hắn cũng không thể nhìn ra thực lực chính thức của Mộ Dung Vô Ngân, nhưng mà nếu tiếp được một chiêu của Mộ Dung Vô Ngân thì hắn vẫn có đủ sự tự tin.
Mộ Dung Vô Ngân gật đầu, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười, ánh sáng của băng kiếm trong tay cũng thay đổi. Từng đạo ánh sáng ngưng tụ lại với nhau như thực chất, bao phủ hoàn toàn băng kiếm vào bên trong.
“Chiêu này chính là do huynh trưởng của ta, từ trong Vô Tình quyết sáng tạo ra, chính là một kích mạnh nhất của ta, tên là Băng Phong! Một kiếm đã ra thì tất cả không gian đều bị hóa đá, chỉ mong ngươi có thể đỡ được.”
Diệp Vân lơ đễnh, cười nói: “Cả không gian cũng bị đóng băng sao? Đúng thật là không thể tin nổi, thật sự lại có cả thần thông như vậy à?”
“Ta nhớ Thất trưởng lão cũng có một chiêu kiếm tên là Băng Phong Thiên Lý, không biết người có truyền thụ cho ngươi hay không. Nhưng mà, Băng Phong Thiên Lý nếu so với Băng Phong của ta thì vẫn là một trời một vực, khi tu luyện tới cực hạn thì sự chênh lệch cũng không thể đong đếm bằng lẽ thường được nữa.” Mộ Dung Vô Ngân vô cùng tự tin, băng kiếm trong tay khẽ rung lên, tất cả băng tinh liền hóa thành những mảnh vỡ óng ánh, lơ lửng trên không trung, dưới ánh sáng của mặt trời thì phát ra những luồng hào quang vô cùng hoa mỹ.
Lông mày Diệp Vân chau lại. Mộ Dung Vô Ngân nói như vậy thì hiển nhiên là đã biết mối quan hệ của hắn với Thất trưởng lão. Nhưng mà, cho dù Mộ Dung Vô Ngân có biết được cũng không sao cả. Băng Phong Thiên Lý tuy rằng có uy lực cường đại, thế nhưng lại là một chiêu dùng trong quần công, dùng để một chọi một thì tự nhiên là uy lực vẫn chưa đủ.
Nhưng mà, Diệp Vân căn bản là không cần quan tâm. Hắn cũng không có ý định dùng Băng Phong Thiên Lý mà hắn đã có một chiêu khác mạnh hơn.
Thiên Sinh Nhất Kiếm!
Khi cảnh giới tăng lên thì cường độ nhục thân của hắn cũng tăng lên một cách đáng kể, trình độ điều khiển thức thứ ba Diệt Thế Thần Lôi trong Lôi Điện Vân Quang Kiếm của Diệp Vân đã đạt đến trình độ hoàn mỹ. Vừa rồi, trong đầu hắn thử dung nhập một kiếm này vào Thiên Sinh Nhất Kiếm thì phát hiện ra là không có trở ngại quá lớn, gần như là dung nhập một cách hoàn mỹ.
Đối với Diệp Vân hoặc những tu sĩ khác có cùng cấp bậc thì việc nếu như có thể suy diễn một cách hoàn mỹ thì tất nhiên là có thể thi triển chiêu thức đó ra. Nếu như cảnh giới và sự lĩnh ngộ chưa đủ thì tất nhiên là không có khả năng để mà suy diễn được.
Tử Ảnh kiếm hơi rung lên, tản mát ra từng vòng gợn sóng màu tím, trông vô cùng đẹp mắt.
“Đến đây đi!”
Diệp Vân thấp giọng quát. Thân thể hắn tạo một góc nghiêng nghiêng với mặt đất, mũi kiếm chỉ xuống dưới. Giờ khắc này, dường như hắn đã biến thành một người khác, từ trên người toát ra một luồng khí thế khó có thể nói thành lời. Lúc này, hắn giống như đã hòa làm một thể với mảnh không gian, đại địa nơi này, khi thì là không gian, khi thì là bản thể của hắn, vô cùng huyền diệu.
Mộ Dung Vô Ngân thấy vậy thì sắc mặt càng ngày càng trở nên ngưng trọng. Cái khí thế mà Diệp Vân toát ra chính là sự lĩnh ngộ một cách hài hòa đối với thiên địa. Nếu như mà tu vi của Diệp Vân tiếp tục đột phá thì có lẽ hắn sẽ chính thức hòa cũng thiên địa thành một thể. Khi đó thì hắn có thể lợi dụng sức mạnh của thiên địa mà tiến hành công thủ, mà điều này thì chỉ cao thủ Trúc Cơ Cảnh lục trọng mới có thể không chế được một chút. Thế nhưng mà, không ngờ từ trên người Diệp Vân lại xuất hiện ra cảnh tượng này.
Mộ Dung Vô Ngân hít vào một hơi thật sâu, luồng chân khí hùng hồn đến cực hạn lúc này liền bắn ra, sau đó truyền vào trong Băng Quang Kiếm.
Băng Quang Kiếm chính là một kiện linh khí đứng đầu trong hàng ngũ linh khí thượng phẩm, thế nhưng khi bị truyền vào một lượng chân khí lớn một cách đột ngột như vậy thì dường như cũng không chịu nổi, vốn đang phát ra ánh sáng chói lòa cũng phải tối sầm lại, dừng lại một chút rồi lại tiếp tục bắn ra hào quang sáng chói.
“Thiên Địa Băng Phong!’
Mộ Dung Vô Ngân quát khẽ một tiếng. “Băng Phong” hai chữ vừa mới phát ra thì giống như tiếng sấm giữa trời xuân, nổ tung giữa không trung.
Từ trong Băng Quang Kiếm bộc phát ra hào quang sáng chói khó có thể tin, đan lại thành một tấm lưới cực lớn trên không trung, sau đó liền nhanh chóng hạ xuống.
Tấm lưới màu lam này cũng không lập tức hạ xuống mà khi đến gần Diệp Vân thì nó liền nổ tung, hóa thành mấy trăm tấm phù lục, bao phủ hoàn toàn Diệp Vân vào bên trong.
Sau một khắc, lấy Diệp Vân làm trung tâm, toàn bộ không gian xung quanh đó mấy trượng, vậy mà liền đông cứng lại, giống như không khí hóa lỏng, sau đó bị đóng băng thành một khối băng lóng lánh. Dưới sự chống đỡ của mấy trăm tấm phù lục, toàn bộ phạm vi không gian mấy trượng liền bị đóng băng hoàn toàn.
Đây mới thực sự là băng phong, hoàn toàn đóng băng!
Trên mặt Mộ Dung Vô Ngân hiện ra vẻ mệt mỏi, chân khí của hắn gần như hao hết, khiến cho hắn có cảm giác khá suy yếu. Nhưng mà khóe miệng của hắn lúc này lại hiển ra vẻ mỉm cười. Bởi vì trong suy nghĩ của hắn, một khi bị chiêu kiếm này đóng băng lại thì hoàn toàn không thể thoát khốn chui ra.
Diệp Vân, dưới nhiệt độ lạnh băng đó thì tất nhiên là mất đi ý thức rồi. Mà đã không còn ý thức thì thân thể và chân khí cũng không còn bao nhiêu tác dụng, kết quả chờ đợi hắn chính là mất mạng mà thôi. Sau đó, khi băng tan ra thì hắn cũng chỉ là chỗ tạp chất trong khối băng đó mà thôi.
“Tô sư tỷ, Diệp Vân đã chết!”
Mộ Dung Vô Ngân quay đầu nhìn về phía đám người Tô Ngâm Tuyết cách đó hơn trăm trượng, nhàn nhạt nói.
Tô Ngâm Tuyết gần như không dám tin vào hai mắt của mình nữa. Một chiêu Băng Phong này đúng là có uy lực tuyệt luân, thế nhưng mà Diệp Vân lại không chút phản kháng nào, điều này sao có thể? Nàng có thể nhận thấy thực lực của Diệp Vân còn trên cả nàng, nếu như ngay cả Diệp Vân cũng không có lực hoàn thủ thì nếu một chiêu này thi triển ra với mình, vậy kết cục sẽ ra sao?
Dư Minh Hồng gần như cũng không tin được toàn bộ sự việc đã xảy ra. Bản tính vốn vẫn luôn trầm ổn, thế nhưng lúc này không nhịn được cũng phải dụi dụi hai mắt, phát hiện ra hết thảy đều là sự thật, không hề có nửa điểm giả dối.
“Tại sao lại có thể như vậy?” Hắn lầm bầm, khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ khó có thể tin tưởng.
“Diệp Vân, tiểu tử ngươi không phải cứ như vậy mà đi tong chứ?” Đoàn Thần Phong cũng không có vẻ khiếp sọ như vậy, nhanh chóng hồi phục tinh thần, nhìn Diệp Vân đang bị đóng băng, vẻ mặt hiện lên kinh ngạc.
Chỉ riêng Tô Linh, nàng không hề có nửa phần sốt ruột và kinh ngạc. Nàng chỉ lẳng lặng nhìn về phía khối băng kia, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Tô Linh sư muội, ngươi cười gì? Chẳng lẽ ngươi thấy Diệp Vân còn có thể sống mà ra ư?” Mộ Dung Vô Ngân tò mò hỏi.
Tô Linh nhìn hắn một cái, sau đó lại quay người về phía đám người Đoàn Thần Phong, hỏi: “Từ lúc tiến vào Hoa Vận bí tàng, rồi cùng nhau rèn luyện cho đến bây giờ, luôn luôn đồng hành cùng nhau thì hai người các ngươi đã thấy có việc nào mà Diệp Vân hắn không thể đối phó được hay không?”
Dư Minh Hồng nhíu mày, ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu nói: “Hình như là chưa bao giờ cả. Cho dù là nguy hiểm đến cỡ nào thì Diệp sư huynh luôn có thể biến nguy thành an, hơn nữa còn kiếm được không ít lợi ích trong đó nữa.”
“Không sai. Tô Linh sư muội không nói thì ta cũng quên mất. Tên tiểu tử Diệp Vân này đã khi nào bị thua thiệt cơ chứ? Hoa Vận bí tàng chính là khu mộ địa của tu sĩ Kim Đan Cảnh bố trí, trong đó đầy rẫy pháp trận không gian, chỉ cần sơ sẩy một chút thì chính là vạn kiếp bất phục, nguy hiểm trùng trung, thế nhưng tiểu tử này chẳng những không chết mà còn lấy được không ít lợi ích trong đó, tu vi đột phá, mà còn lấy được thanh Tử Ảnh Kiếm không biết phẩm giai kia nữa. Nếu như hiện tại nói chỉ một khối băng này mà muốn hắn vong mạng thì ta cũng không tin đâu.” Đoàn Thần Phong sửng sốt một chút, sau đó lập tức cười lên ha hả.
Mộ Dung Vô Ngân mặt không đổi sắc, mỉm cười nói: “Đúng là không biết trời cao đất dày là gì!”
Ngay khi hắn vừa nói xong thì sắc mặt của Mộ Dung Vô Ngân liền biến đổi. Hắn giật mình quay về phía sau, vẻ mặt giống như không thể tưởng tượng nổi, nhìn về phía khối băng tinh đang giam giữ Diệp Vân.
Răng rắc!
Bên trên bề mặt khối băng lúc này bỗng xuất hiện một vết rạn vô cùng nhỏ.
/827
|