Ánh sáng từ ngoài ban công len lỏi vào phòng, chiếu rọi lên khuôn mặt của Nhàn Hy và Huyền Giới. Huyền Giới tỉnh dậy trước, cảm giác ấm áp từ ánh nắng sớm mai làm dịu đi những căng thẳng trong lòng hắn. Hắn nhìn xuống, thấy Nhàn Hy ngoan ngoãn nằm trong vòng tay mình, gương mặt cô thanh thản như một đứa trẻ. Một nụ cười hạnh phúc nở trên môi hắn.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cảm giác nóng rát khi môi hắn tiếp xúc với da cô khiến hắn bất ngờ. Huyền Giới đưa tay sờ lên trán Nhàn Hy, phát hiện cả người cô toát rất nhiều mồ hôi và nhiệt độ cơ thể cô nóng bất thường. Lo lắng tràn ngập, hắn nhẹ nhàng lay cô dậy, nhưng Nhàn Hy vẫn không phản ứng.
Kiên nhẫn chờ đợi một lúc, cuối cùng cô cũng nhíu mày mệt mỏi mở mắt. Cảm giác đau đớn ở bụng dưới cùng với mệt mỏi vì cơn sốt khiến cô vô cùng khó chịu. Thấy Huyền Giới bên cạnh, cô dang tay ra ôm lấy hắn, giọng cô khàn và yếu ớt:"Cho cháu nằm thêm một chút nữa được không?"
Huyền Giới ôm chặt cô vào lòng, giọng nói trầm ấm đầy sự quan tâm: "Nhưng mà người em đang rất nóng! Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Nhàn Hy rúc vào vòng tay hắn, cảm nhận sự an toàn và dịu dàng từ Huyền Giới. "Bụng cháu đau quá" cô thì thầm, giọng mệt mỏi. "Và cháu cảm thấy hơi mệt."
Huyền Giới nhíu mày, lo lắng tràn ngập trong ánh mắt. "Được rồi, em nằm nghỉ thêm chút nữa. Anh sẽ đi lấy thuốc và nước cho em."
Nhàn Hy không chịu, cô ôm lấy tay hắn, mắt ngấn lệ kèm theo sự nhõng nhẽo. Huyền Giới không thể từ chối được cái vẻ mặt của cô lúc này. Hắn nhoẻn miệng cười, nằm xuống, ôm lấy cô.
"Thành ra như này rồi mà sao em vẫn dễ thương thế này chứ!" hắn trêu chọc, giọng nói ấm áp và đầy yêu thương.
Nhàn Hy khẽ cười, cảm thấy sự an toàn và dịu dàng từ vòng tay của Huyền Giới. Nhàn Hy nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ Huyền Giới và dần dần chìm vào giấc ngủ. Huyền Giới nhìn cô, lòng tràn ngập yêu thương và quyết tâm sẽ chăm sóc cô thật tốt. Hắn ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận từng nhịp thở đều đặn của cô, và tự hứa rằng sẽ luôn ở bên cô, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Sau khi thấy Nhàn Hy chìm vào giấc ngủ, Huyền Giới nhẹ nhàng rời khỏi giường, cố gắng không làm phiền cô. Hắn bước ra khỏi phòng và đi xuống bếp. Hắn tìm trong tủ thuốc, lấy ra một ít thuốc hạ sốt và nước ấm. Hắn quay trở lại phòng, ngồi bên cạnh Nhàn Hy, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.
"Nhàn Hy, dậy uống thuốc đi" Huyền Giới thì thầm, giọng nói trầm ấm.Nhàn Hy mở mắt, vẫn còn mệt mỏi, nhưng nghe theo lời Huyền Giới. Cô nhấc đầu lên, uống thuốc và nước mà hắn đưa. Hắn ngồi bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng.
"Em nghỉ ngơi thêm đi. Anh sẽ ở đây với em" Huyền Giới nói, đặt lại cốc nước lên bàn.
Nhàn Hy mỉm cười yếu ớt, cảm thấy an tâm hơn khi có Huyền Giới bên cạnh. "Cảm ơn chú" cô thì thầm, nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi.
Sau khi thấy Nhàn Hy đã yên giấc, Huyền Giới rời khỏi phòng, bước vào phòng làm việc. Hắn ngồi xuống bàn, tiếp tục chìm đắm trong công việc. Cuối năm, công việc đổ dồn khiến hắn vô cùng bận rộn, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho Nhàn Hy nên hắn cố tình không đóng cửa phòng làm việc lại để khi cần Nhàn Hy gọi thì hắn sẽ biết mà qua ngay.
Đến trưa, Nhàn Hy cảm thấy khó chịu. Cô mở mắt, cảm nhận cơ thể mình vẫn còn mệt mỏi. Muốn đi vào nhà vệ sinh, cô gắng gượng ngồi dậy, cố gắng tự mình xuống giường. Nhưng vừa đứng dậy, hai chân của cô không trụ vững, cô ngã sập xuống đất. Cú ngã làm cơn đau ở eo bụng kéo đến, khiến cô đau đến nhăn mặt.
Huyền Giới đang làm việc ở phòng bên nghe thấy âm thanh từ phía phòng ngủ. Hắn vội bỏ tập tài liệu trong tay, nhanh chóng chạy qua. Khi bước vào phòng, hắn thấy Nhàn Hy đang nằm trên sàn, vẻ mặt đầy đau đớn.
"Nhàn Hy!" Huyền Giới gọi lớn, lo lắng chạy đến bên cô, nhẹ nhàng nâng cô lên. "Em không sao chứ? Tại sao lại tự mình rời giường như vậy?"
Nhàn Hy cắn răng, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể che giấu nỗi đau. "Cháu chỉ muốn đi vào nhà vệ sinh thôi" cô nói, giọng mệt mỏi.
Huyền Giới nhíu mày lo lắng, nhẹ nhàng bế Nhàn Hy lên và đặt cô trở lại giường. "Anh ở phòng bên cạnh, nếu cần gì em cứ gọi cho anh" hắn nói với giọng dịu dàng.
Nhàn Hy gật gật đầu, ánh mắt đầy biết ơn và mệt mỏi. Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Huyền Giới định quay đi tiếp tục làm việc thì bị Nhàn Hy kéo lại. "Nhưng mà... cô ngập ngừng.
Huyền Giới quay lại, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm. "Cần gì sao?"
Nhàn Hy nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ nhưng vẫn giữ vẻ nhõng nhẽo. "Nhưng mà cháu đang muốn vào nhà vệ sinh!"
Huyền Giới bật cười, nhận ra mình đã quên mất điều quan trọng đó. "À, đúng rồi" hắn nói, vẻ mặt tràn đầy sự ân cần. "Anh sẽ giúp em."
Huyền Giới bế Nhàn Hy lên một lần nữa, nhẹ nhàng đưa cô vào nhà vệ sinh. Cô dựa vào hắn, cảm nhận sự an toàn và quan tâm từ từng cử chỉ của hắn. Sau khi giúp cô xong, hắn cẩn thận bế cô trở lại giường, sắp xếp chăn gối cho cô thoải mái.
Huyền Giới đứng bên giường, nhìn Nhàn Hy với ánh mắt đầy sự quan tâm. "Em nằm nghỉ đi," hắn nói, giọng trầm ấm và dịu dàng. “Anh đang bận, cần gì thì cứ gọi anh nhé!”
Nhàn Hy gật đầu, nở một nụ cười yếu ớt, rồi nằm lại trên giường. Huyền Giới quay lưng rời khỏi phòng, trở lại với đống công việc đang chờ đợi ở phòng làm việc. Ánh sáng mặt trời qua cửa sổ phòng ngủ tạo nên một không khí nhẹ nhàng, nhưng tâm trạng của Nhàn Hy không hề nhẹ nhàng chút nào.
Khi Huyền Giới rời đi, Nhàn Hy cố gắng nhắm mắt lại để tìm giấc ngủ, nhưng cơn đau vẫn làm cô không thể yên tâm. Mặc dù đã được chăm sóc tận tình, cảm giác đau đớn vẫn không ngừng hành hạ cô.Một lúc sau, cơn đau từ bụng dưới lại kéo đến, mãnh liệt và dai dẳng. Nhàn Hy không thể chịu nổi, cô nằm co người lại, ôm lấy bụng của mình như tìm cách làm giảm bớt nỗi đau. Mồ hôi bắt đầu ướt đẫm trán cô, và những giọt nước mắt không thể kìm chế cứ từ từ chảy xuống hai bên má.
Cô cảm thấy sự cô đơn và bất lực khi không thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng. Những cơn đau không chỉ khiến cô mệt mỏi về thể xác mà còn làm cho tâm trạng của cô thêm phần u ám.
Bên ngoài, Huyền Giới vẫn đang chăm chú vào công việc của mình. Tuy nhiên, khi nghe thấy tiếng thở dài và âm thanh yếu ớt từ phòng bên, sự lo lắng của hắn lại trỗi dậy. Hắn ngừng tay, lắng nghe một chút, và cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Huyền Giới lập tức đứng dậy, bỏ công việc, và vội vã trở về phòng ngủ. Khi bước vào phòng, hắn thấy Nhàn Hy nằm trên giường, co người lại với những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô đang cố gắng hết sức để chịu đựng cơn đau, nhưng vẻ mặt của cô hiện rõ nỗi khổ sở.
Huyền Giới nhanh chóng tiến lại gần, ngồi xuống bên giường và nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô để cảm nhận cơn đau. Hắn thở dài, đầy sự thương xót. “Nhàn Hy, em sao thế!” hắn thì thầm, ánh mắt đầy sự ân cần.
Nhàn Hy ngước mắt lên, thấy Huyền Giới đang lo lắng và chân thành. Cô cố gắng mỉm cười, nhưng cơn đau quá mạnh khiến cô không thể che giấu nỗi đau trong lòng. “Cháu... cháu đau quá” cô nói, giọng nói run rẩy.
Huyền Giới dịu dàng lau những giọt nước mắt trên má cô, rồi ôm chặt cô vào lòng. “Cố chịu đựng một tí nhé!” hắn nói, cố gắng làm cô cảm thấy yên tâm hơn.
Cùng lúc đó, hần gọi điện cho Nhã Văn, mô tả tình trạng của Nhàn Hy và yêu cầu sự trợ giúp khẩn cấp. Sự lo lắng trong giọng nói của hắn không thể che giấu được sự quan tâm sâu sắc mà hắn dành cho cô.Nhàn Hy cảm thấy hơi yên lòng khi cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay của Huyền Giới. Dù cơn đau vẫn tiếp tục, nhưng sự chăm sóc của hắn giúp cô cảm thấy có phần nhẹ nhõm hơn. Cô bám chặt lấy hắn, không muốn buông tay, như thể sự hiện diện của hắn chính là liều thuốc tinh thần giúp cô vượt qua nỗi đau.
Một lúc sau, Nhã Văn đến và tiến hành kiểm tra tình trạng của Nhàn Hy. Huyền Giới đứng bên cạnh, không rời mắt khỏi cô, đôi mắt hắn chứa đựng sự lo lắng và hy vọng. Nhàn Hy nằm yên, cảm nhận sự an tâm khi Nhã Văn bắt đầu công việc của mình.
Sau khi thực hiện kiểm tra, Nhã Văn báo cáo với Nhàn Hy và Huyền Giới về tình trạng dị ứng của cô.
"Nhàn Hy, kiểm tra cho thấy cô có dấu hiệu dị ứng với latex từ bao cao su, hoặc các sản phẩm bôi trơn cũng có thể gây ra kích thích hoặc viêm nhiễm, dẫn đến đau bụng và sốt." Nhã Văn nói, với sự lo lắng trong giọng nói. "Điều này có thể gây ra nhiều vấn đề như viêm nhiễm hoặc đau bụng dưới. Tôi kiến nghị đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng hơn. Tình trạng này cần được xử lý cẩn thận để tránh ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của cô."
Nhàn Hy nhìn Huyền Giới, đôi mắt đầy lo lắng và mệt mỏi. Huyền Giới gật đầu, ánh mắt nghiêm túc và quyết tâm. "Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ"
Huyền Giới và Nhàn Hy nhanh chóng rời khỏi biệt thự, di chuyển đến bệnh viện gần nhất. Trong suốt hành trình, Nhàn Hy cảm thấy nỗi lo lắng và bất an dâng cao. Cô không chỉ lo lắng về sức khỏe của mình mà còn về những vấn đề chưa được giải quyết trong cuộc sống của mình.
Tại bệnh viện, Nhàn Hy được các bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện. Sau khi thực hiện các xét nghiệm và kiểm tra cần thiết, bác sĩ thông báo về tình trạng của Nhàn Hy và đưa ra các khuyến nghị về cách xử lý.
"Chúng tôi đã xác nhận rằng cô bị dị ứng với latex" bác sĩ nói. "Chúng tôi sẽ cung cấp các biện pháp điều trị để giảm triệu chứng và đảm bảo rằng bạn không gặp phải các vấn đề nghiêm trọng hơn. Đồng thời, cô cần tránh tiếp xúc với các sản phẩm chứa latex trong tương lai."
Huyền Giới ngồi bên cạnh Nhàn Hy, tay nắm chặt tay cô, sự lo lắng và cảm giác bất lực rõ ràng trên khuôn mặt hắn. "Em sẽ ổn thôi" hắn thì thầm, cố gắng trấn an cô.
Dù cơn đau vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng với sự quan tâm và chăm sóc của Huyền Giới, cùng sự hỗ trợ từ bác sĩ, Nhàn Hy cảm thấy chút ít niềm hy vọng. Mặc dù chưa được hoàn toàn thoải mái, nhưng sự hiện diện của Huyền Giới và sự chăm sóc của bác sĩ đã giúp cô cảm thấy ít cô đơn hơn trong cuộc chiến chống lại nỗi đau.
Huyền Giới đứng bên giường, ánh mắt không rời khỏi Nhàn Hy. Hắn cảm nhận được nỗi đau và sự bất lực của cô, và điều đó làm trái tim hắn nặng trĩu. Hắn thấy mình có lỗi, không thể ngăn được những gì đang xảy ra với cô. Trong đầu hắn, những suy nghĩ không ngừng xoay quanh việc liệu chính hắn có phải là nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện tại của Nhàn Hy hay không.
Nhìn thấy cô nằm trên giường với vẻ mặt đau đớn, hắn không thể không cảm thấy sự tự trách. Những hình ảnh của đêm hôm trước, của sự đau đớn và lo lắng, đều quay cuồng trong tâm trí hắn. Hắn tự hỏi liệu những hành động của mình có phải là nguyên nhân khiến cô phải chịu đựng nhiều đến vậy.
Huyền Giới ngồi xuống bên giường, tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Nhàn Hy. “Xin lỗi em” hắn thì thầm, giọng nói đầy sự hối hận và đau lòng.
Nhàn Hy, dù còn mệt mỏi và đau đớn, nhưng những lời của Huyền Giới khiến cô cảm thấy ấm lòng. Cô mở mắt nhìn hắn, đôi mắt vẫn còn ướt lệ, “Không phải lỗi của chú!” cô cố gắng nói, giọng khàn khàn nhưng đầy sự kiên quyết. “Đừng tự trách!”
Huyền Giới nắm chặt tay cô, cảm nhận được sự ấm áp từ những ngón tay nhỏ bé của cô. Hắn cảm nhận rõ sự đau đớn và sự nỗ lực của cô trong từng lời nói.Nhàn Hy nhắm mắt, nở một nụ cười nhẹ dù cơn đau vẫn còn rõ rệt. “Cháu biết, Huyền Giới. Nhưng những gì xảy ra không phải là lỗi của chú.
Huyền Giới không thể không cảm thấy sự nhẹ nhõm khi nghe những lời động viên từ Nhàn Hy. Dù trái tim hắn vẫn nặng trĩu, nhưng sự kiên cường và tình yêu của cô làm cho mọi thứ trở nên dễ chịu hơn một chút. “Cảm ơn em” hắn thì thầm, giọng nói đầy chân thành. “Anh sẽ không để em phải chịu đựng thêm nữa. Anh sẽ chăm sóc em và bảo vệ em”
Bác sĩ quay lại để kiểm tra lần cuối và đưa ra lời khuyên để giúp Nhàn Hy nhanh chóng hồi phục. Huyền Giới lắng nghe cẩn thận, ghi nhớ tất cả các chỉ dẫn và đảm bảo rằng mọi thứ đều được chuẩn bị tốt nhất cho sự hồi phục của cô.
Khi bác sĩ rời đi, Huyền Giới quay trở lại bên giường, nhìn Nhàn Hy với ánh mắt đầy sự ân cần. “Em có cần gì thêm không?” hắn hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.
Nhàn Hy lắc đầu, cảm thấy sự hiện diện của hắn đã giúp cô cảm thấy yên tâm hơn. “Chỉ cần chú ở đây với cháu là đủ rồi” cô trả lời, mỉm cười dù đôi mắt còn đầy vẻ mệt mỏi.
Huyền Giới ngồi xuống bên cạnh giường, nắm tay Nhàn Hy và giữ cho cô cảm thấy an toàn và ấm áp. Hắn biết rằng những cơn đau vẫn chưa biến mất, nhưng với sự quan tâm và tình yêu từ hắn, ít nhất cô có thể tìm thấy chút ánh sáng trong tăm tối của tình trạng hiện tại.
Dù còn nhiều điều chưa chắc chắn, nhưng tình cảm và sự chăm sóc của Huyền Giới là liều thuốc tinh thần quý giá, giúp Nhàn Hy cảm thấy mình không đơn độc trong cuộc chiến này. Hắn sẽ ở bên cô, hỗ trợ và đồng hành cùng cô vượt qua thử thách này, làm cho tình cảm giữa họ ngày càng thêm vững chắc và bền chặt.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cảm giác nóng rát khi môi hắn tiếp xúc với da cô khiến hắn bất ngờ. Huyền Giới đưa tay sờ lên trán Nhàn Hy, phát hiện cả người cô toát rất nhiều mồ hôi và nhiệt độ cơ thể cô nóng bất thường. Lo lắng tràn ngập, hắn nhẹ nhàng lay cô dậy, nhưng Nhàn Hy vẫn không phản ứng.
Kiên nhẫn chờ đợi một lúc, cuối cùng cô cũng nhíu mày mệt mỏi mở mắt. Cảm giác đau đớn ở bụng dưới cùng với mệt mỏi vì cơn sốt khiến cô vô cùng khó chịu. Thấy Huyền Giới bên cạnh, cô dang tay ra ôm lấy hắn, giọng cô khàn và yếu ớt:"Cho cháu nằm thêm một chút nữa được không?"
Huyền Giới ôm chặt cô vào lòng, giọng nói trầm ấm đầy sự quan tâm: "Nhưng mà người em đang rất nóng! Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Nhàn Hy rúc vào vòng tay hắn, cảm nhận sự an toàn và dịu dàng từ Huyền Giới. "Bụng cháu đau quá" cô thì thầm, giọng mệt mỏi. "Và cháu cảm thấy hơi mệt."
Huyền Giới nhíu mày, lo lắng tràn ngập trong ánh mắt. "Được rồi, em nằm nghỉ thêm chút nữa. Anh sẽ đi lấy thuốc và nước cho em."
Nhàn Hy không chịu, cô ôm lấy tay hắn, mắt ngấn lệ kèm theo sự nhõng nhẽo. Huyền Giới không thể từ chối được cái vẻ mặt của cô lúc này. Hắn nhoẻn miệng cười, nằm xuống, ôm lấy cô.
"Thành ra như này rồi mà sao em vẫn dễ thương thế này chứ!" hắn trêu chọc, giọng nói ấm áp và đầy yêu thương.
Nhàn Hy khẽ cười, cảm thấy sự an toàn và dịu dàng từ vòng tay của Huyền Giới. Nhàn Hy nhắm mắt lại, cảm nhận sự ấm áp từ Huyền Giới và dần dần chìm vào giấc ngủ. Huyền Giới nhìn cô, lòng tràn ngập yêu thương và quyết tâm sẽ chăm sóc cô thật tốt. Hắn ôm chặt cô vào lòng, cảm nhận từng nhịp thở đều đặn của cô, và tự hứa rằng sẽ luôn ở bên cô, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Sau khi thấy Nhàn Hy chìm vào giấc ngủ, Huyền Giới nhẹ nhàng rời khỏi giường, cố gắng không làm phiền cô. Hắn bước ra khỏi phòng và đi xuống bếp. Hắn tìm trong tủ thuốc, lấy ra một ít thuốc hạ sốt và nước ấm. Hắn quay trở lại phòng, ngồi bên cạnh Nhàn Hy, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô.
"Nhàn Hy, dậy uống thuốc đi" Huyền Giới thì thầm, giọng nói trầm ấm.Nhàn Hy mở mắt, vẫn còn mệt mỏi, nhưng nghe theo lời Huyền Giới. Cô nhấc đầu lên, uống thuốc và nước mà hắn đưa. Hắn ngồi bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng.
"Em nghỉ ngơi thêm đi. Anh sẽ ở đây với em" Huyền Giới nói, đặt lại cốc nước lên bàn.
Nhàn Hy mỉm cười yếu ớt, cảm thấy an tâm hơn khi có Huyền Giới bên cạnh. "Cảm ơn chú" cô thì thầm, nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi.
Sau khi thấy Nhàn Hy đã yên giấc, Huyền Giới rời khỏi phòng, bước vào phòng làm việc. Hắn ngồi xuống bàn, tiếp tục chìm đắm trong công việc. Cuối năm, công việc đổ dồn khiến hắn vô cùng bận rộn, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho Nhàn Hy nên hắn cố tình không đóng cửa phòng làm việc lại để khi cần Nhàn Hy gọi thì hắn sẽ biết mà qua ngay.
Đến trưa, Nhàn Hy cảm thấy khó chịu. Cô mở mắt, cảm nhận cơ thể mình vẫn còn mệt mỏi. Muốn đi vào nhà vệ sinh, cô gắng gượng ngồi dậy, cố gắng tự mình xuống giường. Nhưng vừa đứng dậy, hai chân của cô không trụ vững, cô ngã sập xuống đất. Cú ngã làm cơn đau ở eo bụng kéo đến, khiến cô đau đến nhăn mặt.
Huyền Giới đang làm việc ở phòng bên nghe thấy âm thanh từ phía phòng ngủ. Hắn vội bỏ tập tài liệu trong tay, nhanh chóng chạy qua. Khi bước vào phòng, hắn thấy Nhàn Hy đang nằm trên sàn, vẻ mặt đầy đau đớn.
"Nhàn Hy!" Huyền Giới gọi lớn, lo lắng chạy đến bên cô, nhẹ nhàng nâng cô lên. "Em không sao chứ? Tại sao lại tự mình rời giường như vậy?"
Nhàn Hy cắn răng, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể che giấu nỗi đau. "Cháu chỉ muốn đi vào nhà vệ sinh thôi" cô nói, giọng mệt mỏi.
Huyền Giới nhíu mày lo lắng, nhẹ nhàng bế Nhàn Hy lên và đặt cô trở lại giường. "Anh ở phòng bên cạnh, nếu cần gì em cứ gọi cho anh" hắn nói với giọng dịu dàng.
Nhàn Hy gật gật đầu, ánh mắt đầy biết ơn và mệt mỏi. Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Huyền Giới định quay đi tiếp tục làm việc thì bị Nhàn Hy kéo lại. "Nhưng mà... cô ngập ngừng.
Huyền Giới quay lại, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm. "Cần gì sao?"
Nhàn Hy nhìn hắn, đôi mắt ngấn lệ nhưng vẫn giữ vẻ nhõng nhẽo. "Nhưng mà cháu đang muốn vào nhà vệ sinh!"
Huyền Giới bật cười, nhận ra mình đã quên mất điều quan trọng đó. "À, đúng rồi" hắn nói, vẻ mặt tràn đầy sự ân cần. "Anh sẽ giúp em."
Huyền Giới bế Nhàn Hy lên một lần nữa, nhẹ nhàng đưa cô vào nhà vệ sinh. Cô dựa vào hắn, cảm nhận sự an toàn và quan tâm từ từng cử chỉ của hắn. Sau khi giúp cô xong, hắn cẩn thận bế cô trở lại giường, sắp xếp chăn gối cho cô thoải mái.
Huyền Giới đứng bên giường, nhìn Nhàn Hy với ánh mắt đầy sự quan tâm. "Em nằm nghỉ đi," hắn nói, giọng trầm ấm và dịu dàng. “Anh đang bận, cần gì thì cứ gọi anh nhé!”
Nhàn Hy gật đầu, nở một nụ cười yếu ớt, rồi nằm lại trên giường. Huyền Giới quay lưng rời khỏi phòng, trở lại với đống công việc đang chờ đợi ở phòng làm việc. Ánh sáng mặt trời qua cửa sổ phòng ngủ tạo nên một không khí nhẹ nhàng, nhưng tâm trạng của Nhàn Hy không hề nhẹ nhàng chút nào.
Khi Huyền Giới rời đi, Nhàn Hy cố gắng nhắm mắt lại để tìm giấc ngủ, nhưng cơn đau vẫn làm cô không thể yên tâm. Mặc dù đã được chăm sóc tận tình, cảm giác đau đớn vẫn không ngừng hành hạ cô.Một lúc sau, cơn đau từ bụng dưới lại kéo đến, mãnh liệt và dai dẳng. Nhàn Hy không thể chịu nổi, cô nằm co người lại, ôm lấy bụng của mình như tìm cách làm giảm bớt nỗi đau. Mồ hôi bắt đầu ướt đẫm trán cô, và những giọt nước mắt không thể kìm chế cứ từ từ chảy xuống hai bên má.
Cô cảm thấy sự cô đơn và bất lực khi không thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng. Những cơn đau không chỉ khiến cô mệt mỏi về thể xác mà còn làm cho tâm trạng của cô thêm phần u ám.
Bên ngoài, Huyền Giới vẫn đang chăm chú vào công việc của mình. Tuy nhiên, khi nghe thấy tiếng thở dài và âm thanh yếu ớt từ phòng bên, sự lo lắng của hắn lại trỗi dậy. Hắn ngừng tay, lắng nghe một chút, và cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Huyền Giới lập tức đứng dậy, bỏ công việc, và vội vã trở về phòng ngủ. Khi bước vào phòng, hắn thấy Nhàn Hy nằm trên giường, co người lại với những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô đang cố gắng hết sức để chịu đựng cơn đau, nhưng vẻ mặt của cô hiện rõ nỗi khổ sở.
Huyền Giới nhanh chóng tiến lại gần, ngồi xuống bên giường và nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cô để cảm nhận cơn đau. Hắn thở dài, đầy sự thương xót. “Nhàn Hy, em sao thế!” hắn thì thầm, ánh mắt đầy sự ân cần.
Nhàn Hy ngước mắt lên, thấy Huyền Giới đang lo lắng và chân thành. Cô cố gắng mỉm cười, nhưng cơn đau quá mạnh khiến cô không thể che giấu nỗi đau trong lòng. “Cháu... cháu đau quá” cô nói, giọng nói run rẩy.
Huyền Giới dịu dàng lau những giọt nước mắt trên má cô, rồi ôm chặt cô vào lòng. “Cố chịu đựng một tí nhé!” hắn nói, cố gắng làm cô cảm thấy yên tâm hơn.
Cùng lúc đó, hần gọi điện cho Nhã Văn, mô tả tình trạng của Nhàn Hy và yêu cầu sự trợ giúp khẩn cấp. Sự lo lắng trong giọng nói của hắn không thể che giấu được sự quan tâm sâu sắc mà hắn dành cho cô.Nhàn Hy cảm thấy hơi yên lòng khi cảm nhận sự ấm áp từ vòng tay của Huyền Giới. Dù cơn đau vẫn tiếp tục, nhưng sự chăm sóc của hắn giúp cô cảm thấy có phần nhẹ nhõm hơn. Cô bám chặt lấy hắn, không muốn buông tay, như thể sự hiện diện của hắn chính là liều thuốc tinh thần giúp cô vượt qua nỗi đau.
Một lúc sau, Nhã Văn đến và tiến hành kiểm tra tình trạng của Nhàn Hy. Huyền Giới đứng bên cạnh, không rời mắt khỏi cô, đôi mắt hắn chứa đựng sự lo lắng và hy vọng. Nhàn Hy nằm yên, cảm nhận sự an tâm khi Nhã Văn bắt đầu công việc của mình.
Sau khi thực hiện kiểm tra, Nhã Văn báo cáo với Nhàn Hy và Huyền Giới về tình trạng dị ứng của cô.
"Nhàn Hy, kiểm tra cho thấy cô có dấu hiệu dị ứng với latex từ bao cao su, hoặc các sản phẩm bôi trơn cũng có thể gây ra kích thích hoặc viêm nhiễm, dẫn đến đau bụng và sốt." Nhã Văn nói, với sự lo lắng trong giọng nói. "Điều này có thể gây ra nhiều vấn đề như viêm nhiễm hoặc đau bụng dưới. Tôi kiến nghị đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra kỹ lưỡng hơn. Tình trạng này cần được xử lý cẩn thận để tránh ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe của cô."
Nhàn Hy nhìn Huyền Giới, đôi mắt đầy lo lắng và mệt mỏi. Huyền Giới gật đầu, ánh mắt nghiêm túc và quyết tâm. "Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ"
Huyền Giới và Nhàn Hy nhanh chóng rời khỏi biệt thự, di chuyển đến bệnh viện gần nhất. Trong suốt hành trình, Nhàn Hy cảm thấy nỗi lo lắng và bất an dâng cao. Cô không chỉ lo lắng về sức khỏe của mình mà còn về những vấn đề chưa được giải quyết trong cuộc sống của mình.
Tại bệnh viện, Nhàn Hy được các bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện. Sau khi thực hiện các xét nghiệm và kiểm tra cần thiết, bác sĩ thông báo về tình trạng của Nhàn Hy và đưa ra các khuyến nghị về cách xử lý.
"Chúng tôi đã xác nhận rằng cô bị dị ứng với latex" bác sĩ nói. "Chúng tôi sẽ cung cấp các biện pháp điều trị để giảm triệu chứng và đảm bảo rằng bạn không gặp phải các vấn đề nghiêm trọng hơn. Đồng thời, cô cần tránh tiếp xúc với các sản phẩm chứa latex trong tương lai."
Huyền Giới ngồi bên cạnh Nhàn Hy, tay nắm chặt tay cô, sự lo lắng và cảm giác bất lực rõ ràng trên khuôn mặt hắn. "Em sẽ ổn thôi" hắn thì thầm, cố gắng trấn an cô.
Dù cơn đau vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng với sự quan tâm và chăm sóc của Huyền Giới, cùng sự hỗ trợ từ bác sĩ, Nhàn Hy cảm thấy chút ít niềm hy vọng. Mặc dù chưa được hoàn toàn thoải mái, nhưng sự hiện diện của Huyền Giới và sự chăm sóc của bác sĩ đã giúp cô cảm thấy ít cô đơn hơn trong cuộc chiến chống lại nỗi đau.
Huyền Giới đứng bên giường, ánh mắt không rời khỏi Nhàn Hy. Hắn cảm nhận được nỗi đau và sự bất lực của cô, và điều đó làm trái tim hắn nặng trĩu. Hắn thấy mình có lỗi, không thể ngăn được những gì đang xảy ra với cô. Trong đầu hắn, những suy nghĩ không ngừng xoay quanh việc liệu chính hắn có phải là nguyên nhân dẫn đến tình trạng hiện tại của Nhàn Hy hay không.
Nhìn thấy cô nằm trên giường với vẻ mặt đau đớn, hắn không thể không cảm thấy sự tự trách. Những hình ảnh của đêm hôm trước, của sự đau đớn và lo lắng, đều quay cuồng trong tâm trí hắn. Hắn tự hỏi liệu những hành động của mình có phải là nguyên nhân khiến cô phải chịu đựng nhiều đến vậy.
Huyền Giới ngồi xuống bên giường, tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Nhàn Hy. “Xin lỗi em” hắn thì thầm, giọng nói đầy sự hối hận và đau lòng.
Nhàn Hy, dù còn mệt mỏi và đau đớn, nhưng những lời của Huyền Giới khiến cô cảm thấy ấm lòng. Cô mở mắt nhìn hắn, đôi mắt vẫn còn ướt lệ, “Không phải lỗi của chú!” cô cố gắng nói, giọng khàn khàn nhưng đầy sự kiên quyết. “Đừng tự trách!”
Huyền Giới nắm chặt tay cô, cảm nhận được sự ấm áp từ những ngón tay nhỏ bé của cô. Hắn cảm nhận rõ sự đau đớn và sự nỗ lực của cô trong từng lời nói.Nhàn Hy nhắm mắt, nở một nụ cười nhẹ dù cơn đau vẫn còn rõ rệt. “Cháu biết, Huyền Giới. Nhưng những gì xảy ra không phải là lỗi của chú.
Huyền Giới không thể không cảm thấy sự nhẹ nhõm khi nghe những lời động viên từ Nhàn Hy. Dù trái tim hắn vẫn nặng trĩu, nhưng sự kiên cường và tình yêu của cô làm cho mọi thứ trở nên dễ chịu hơn một chút. “Cảm ơn em” hắn thì thầm, giọng nói đầy chân thành. “Anh sẽ không để em phải chịu đựng thêm nữa. Anh sẽ chăm sóc em và bảo vệ em”
Bác sĩ quay lại để kiểm tra lần cuối và đưa ra lời khuyên để giúp Nhàn Hy nhanh chóng hồi phục. Huyền Giới lắng nghe cẩn thận, ghi nhớ tất cả các chỉ dẫn và đảm bảo rằng mọi thứ đều được chuẩn bị tốt nhất cho sự hồi phục của cô.
Khi bác sĩ rời đi, Huyền Giới quay trở lại bên giường, nhìn Nhàn Hy với ánh mắt đầy sự ân cần. “Em có cần gì thêm không?” hắn hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm.
Nhàn Hy lắc đầu, cảm thấy sự hiện diện của hắn đã giúp cô cảm thấy yên tâm hơn. “Chỉ cần chú ở đây với cháu là đủ rồi” cô trả lời, mỉm cười dù đôi mắt còn đầy vẻ mệt mỏi.
Huyền Giới ngồi xuống bên cạnh giường, nắm tay Nhàn Hy và giữ cho cô cảm thấy an toàn và ấm áp. Hắn biết rằng những cơn đau vẫn chưa biến mất, nhưng với sự quan tâm và tình yêu từ hắn, ít nhất cô có thể tìm thấy chút ánh sáng trong tăm tối của tình trạng hiện tại.
Dù còn nhiều điều chưa chắc chắn, nhưng tình cảm và sự chăm sóc của Huyền Giới là liều thuốc tinh thần quý giá, giúp Nhàn Hy cảm thấy mình không đơn độc trong cuộc chiến này. Hắn sẽ ở bên cô, hỗ trợ và đồng hành cùng cô vượt qua thử thách này, làm cho tình cảm giữa họ ngày càng thêm vững chắc và bền chặt.
/97
|