Văn phòng yên lặng rất lâu.
Tôi mới nghe thấy Lương Khanh Vũ nói: “Nếu em thật sự nghĩ như vậy, anh tôn trọng quyết định của em, nhưng…” Anh ấy ngập ngừng, rồi tiếp tục nói: “Nếu có một ngày, em không thể giả vờ được nữa, khi em tin rằng anh thật sự có thể sống dậy từ trong tay Lý Hào Kiệt, có thể bảo vệ tốt công ty của chính mình, còn có thể bảo vệ cho em thì em nhớ quay lại nhé.”
Lời của anh khiến tôi áy náy vô cùng.
Hôm đó tôi đã không còn nhớ bản thân làm thế nào mà rời khỏi văn phòng ấy.
Nhưng vừa về đến biệt thự, tôi liền thay bộ quần áo khác, đổi lại chiếc váy giá rẻ của mình.
Đó mới chính là tôi.
Một tháng sau, tôi không biết bản thân mình đã sống qua ngày như thế nào.
Thậm chí là không tìm thấy mục tiêu sống tiếp.
Đột nhiên Lương Khanh Vũ gọi điện thoại cho tôi, tôi không nghe, anh ấy liền gửi tin nhắn.
Tôi cũng không trả lời lại.
Mãi đến một hôm, tôi nhận cuộc gọi của An Kiều.
Tôi vừa bắt máy, cô ta liền mắng tôi xối xả một trận.
Sau đó tôi mới biết, công ty thiết kế Vũ Phong gặp chuyện.
Mặc dù tôi đã nghe lời Lý Hào Kiệt, từ việc nghỉ việc ở Vũ Phong, đến việc ngoan ngoãn ở nhà, bỏ bê cuộc sống của bản thân.
Nhưng anh ta vẫn chưa thỏa mãn, anh ta vẫn muốn ra tay với Vũ Phong.
Có kẻ độc ác đã lan tin xấu về thiết kế Vũ Phong, dẫn dến thiết kế Vũ Phong mất đi nhiều khách hàng.
Bây giờ công ty đã sắp sụp đổ rồi.
Tôi không tin.
Nhưng An Kiều bảo tôi hãy tới mà xem Vũ Phong!
Tôi đến rồi, khi tôi nhìn thấy các nhà thiết kế đang ngồi kín trong phòng, thì tôi biết điều An Kiều nói là thật.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi đều không có chút thiện cảm nào.
Lúc có người đi qua, một cốc cà phê liền đổ lên người tôi, cách xin lỗi kì quái sau đó: “Ái chà, hóa ra là bà Lý, tôi không nhìn thấy.”
Tôi không trách họ.
Lương Khanh Vũ không có ở đây, tôi lại đi hỏi An Kiều: “Có bằng chứng nào chứng minh đây là Lý Hào Kiệt làm không, hay là sự trả đũa ác ý của đối thủ cạnh tranh.”
An Kiều nhìn tôi, cười lạnh lùng: “Mọi bằng chứng, tổng giám đốc Lương đã cầm trong tay, anh ấy không muốn đôi co với Lý Hào Kiệt, anh ấy sợ Lý Hào Kiệt làm hại cô, vì cô là bà Lý!”
Sau đó, cô ta lái xe đưa tôi đến một quán cà phê.
Tôi nhìn thấy Lương Khanh Vũ cúi đầu khom lưng đàm phán chuyện làm ăn với khách hàng, đây đâu phải anh Vũ đàn anh khóa trên khí phách ngút trời một thời.
Tôi nắm chặt tay hơn bao giờ hết.
Hận!
Tôi hận vô cùng!
Mọi việc tôi làm đều đã nghe theo sự căn dặn của Lý Hào Kiệt, nhưng anh ta vẫn đối xử với Lương Khanh Vũ như vậy.
Sau ngày hôm đó, tôi trở về thiết kế Vũ Phong.
Tôi cũng không biết có thể giúp được Lương Khanh Vũ bao nhiêu, nhưng tôi muốn cố gắng hết sức để giúp đỡ anh ấy.
Tôi đề nghị mọi người lên đường phát tờ rơi, nhưng không một ai thèm làm, tôi tự đi một mình.
Phát tờ rơi từ sáng sớm đến khi trời tối mịt, cuối tuần cũng không nghỉ ngơi.
Cuối cùng công ty cũng nhận được đơn thiết kế nhỏ lẻ của một vài hộ gia đình, mọi người cảm thấy rất tốt, đều ào ào đến giúp đỡ.
Cuối cùng công ty cũng có chút khởi sắc.
Cứ như vậy khoảng một tháng, công ty tiếp tục nhận được thiết kế của một công ty may mặc độc lập, đối phương ra tay rất hào phóng, chúng tôi ai cũng không dám sơ suất.
Cuối cùng, công việc này giao cho An Kiều.
An Kiều bảo tôi làm trợ lí của cô ấy, tôi cũng vui vẻ nhận lời.
Lúc chúng tôi đi đến công ty đó lần đầu tiên, tôi không hiểu tại sao khách hàng lớn này lại mạnh dạn như vậy.
Địa chỉ công ty này là ở trung tâm thành phố phồn hoa, nơi này nếu làm một nhà hàng, hoặc cửa tiệm, thậm chí là quán cà phê, thì chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền, sao cứ phải làm công ty may.
Tôi chỉ có thể nói có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm.
Người lúc đó đến trả tiền là thương lượng với chúng tôi là một người đàn ông tên là Lí Khải.
Nhưng lúc chúng tôi đến công ty, Lý Khải đột nhiên nói, đơn hàng này là anh ấy giúp sếp của anh ấy liên hệ, dự án và ý tưởng cụ thể thì đợi một lát nữa sếp sẽ đích thân đến nói với chúng tôi.
Tôi mới nghe thấy Lương Khanh Vũ nói: “Nếu em thật sự nghĩ như vậy, anh tôn trọng quyết định của em, nhưng…” Anh ấy ngập ngừng, rồi tiếp tục nói: “Nếu có một ngày, em không thể giả vờ được nữa, khi em tin rằng anh thật sự có thể sống dậy từ trong tay Lý Hào Kiệt, có thể bảo vệ tốt công ty của chính mình, còn có thể bảo vệ cho em thì em nhớ quay lại nhé.”
Lời của anh khiến tôi áy náy vô cùng.
Hôm đó tôi đã không còn nhớ bản thân làm thế nào mà rời khỏi văn phòng ấy.
Nhưng vừa về đến biệt thự, tôi liền thay bộ quần áo khác, đổi lại chiếc váy giá rẻ của mình.
Đó mới chính là tôi.
Một tháng sau, tôi không biết bản thân mình đã sống qua ngày như thế nào.
Thậm chí là không tìm thấy mục tiêu sống tiếp.
Đột nhiên Lương Khanh Vũ gọi điện thoại cho tôi, tôi không nghe, anh ấy liền gửi tin nhắn.
Tôi cũng không trả lời lại.
Mãi đến một hôm, tôi nhận cuộc gọi của An Kiều.
Tôi vừa bắt máy, cô ta liền mắng tôi xối xả một trận.
Sau đó tôi mới biết, công ty thiết kế Vũ Phong gặp chuyện.
Mặc dù tôi đã nghe lời Lý Hào Kiệt, từ việc nghỉ việc ở Vũ Phong, đến việc ngoan ngoãn ở nhà, bỏ bê cuộc sống của bản thân.
Nhưng anh ta vẫn chưa thỏa mãn, anh ta vẫn muốn ra tay với Vũ Phong.
Có kẻ độc ác đã lan tin xấu về thiết kế Vũ Phong, dẫn dến thiết kế Vũ Phong mất đi nhiều khách hàng.
Bây giờ công ty đã sắp sụp đổ rồi.
Tôi không tin.
Nhưng An Kiều bảo tôi hãy tới mà xem Vũ Phong!
Tôi đến rồi, khi tôi nhìn thấy các nhà thiết kế đang ngồi kín trong phòng, thì tôi biết điều An Kiều nói là thật.
Ánh mắt mọi người nhìn tôi đều không có chút thiện cảm nào.
Lúc có người đi qua, một cốc cà phê liền đổ lên người tôi, cách xin lỗi kì quái sau đó: “Ái chà, hóa ra là bà Lý, tôi không nhìn thấy.”
Tôi không trách họ.
Lương Khanh Vũ không có ở đây, tôi lại đi hỏi An Kiều: “Có bằng chứng nào chứng minh đây là Lý Hào Kiệt làm không, hay là sự trả đũa ác ý của đối thủ cạnh tranh.”
An Kiều nhìn tôi, cười lạnh lùng: “Mọi bằng chứng, tổng giám đốc Lương đã cầm trong tay, anh ấy không muốn đôi co với Lý Hào Kiệt, anh ấy sợ Lý Hào Kiệt làm hại cô, vì cô là bà Lý!”
Sau đó, cô ta lái xe đưa tôi đến một quán cà phê.
Tôi nhìn thấy Lương Khanh Vũ cúi đầu khom lưng đàm phán chuyện làm ăn với khách hàng, đây đâu phải anh Vũ đàn anh khóa trên khí phách ngút trời một thời.
Tôi nắm chặt tay hơn bao giờ hết.
Hận!
Tôi hận vô cùng!
Mọi việc tôi làm đều đã nghe theo sự căn dặn của Lý Hào Kiệt, nhưng anh ta vẫn đối xử với Lương Khanh Vũ như vậy.
Sau ngày hôm đó, tôi trở về thiết kế Vũ Phong.
Tôi cũng không biết có thể giúp được Lương Khanh Vũ bao nhiêu, nhưng tôi muốn cố gắng hết sức để giúp đỡ anh ấy.
Tôi đề nghị mọi người lên đường phát tờ rơi, nhưng không một ai thèm làm, tôi tự đi một mình.
Phát tờ rơi từ sáng sớm đến khi trời tối mịt, cuối tuần cũng không nghỉ ngơi.
Cuối cùng công ty cũng nhận được đơn thiết kế nhỏ lẻ của một vài hộ gia đình, mọi người cảm thấy rất tốt, đều ào ào đến giúp đỡ.
Cuối cùng công ty cũng có chút khởi sắc.
Cứ như vậy khoảng một tháng, công ty tiếp tục nhận được thiết kế của một công ty may mặc độc lập, đối phương ra tay rất hào phóng, chúng tôi ai cũng không dám sơ suất.
Cuối cùng, công việc này giao cho An Kiều.
An Kiều bảo tôi làm trợ lí của cô ấy, tôi cũng vui vẻ nhận lời.
Lúc chúng tôi đi đến công ty đó lần đầu tiên, tôi không hiểu tại sao khách hàng lớn này lại mạnh dạn như vậy.
Địa chỉ công ty này là ở trung tâm thành phố phồn hoa, nơi này nếu làm một nhà hàng, hoặc cửa tiệm, thậm chí là quán cà phê, thì chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền, sao cứ phải làm công ty may.
Tôi chỉ có thể nói có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm.
Người lúc đó đến trả tiền là thương lượng với chúng tôi là một người đàn ông tên là Lí Khải.
Nhưng lúc chúng tôi đến công ty, Lý Khải đột nhiên nói, đơn hàng này là anh ấy giúp sếp của anh ấy liên hệ, dự án và ý tưởng cụ thể thì đợi một lát nữa sếp sẽ đích thân đến nói với chúng tôi.
/516
|