Thất Giới Hậu Truyện

Chương 798: Nhất nặc thiên kim - lời hứa trọng hơn ngàn vàng - phần 1

/1040


Thấy Thiên Lân không thèm để ý đến mình, Đại hộ pháp sát khí kinh người, một luồng sức mạnh vô hình bắn ra nhắm thẳng vào Thiên Lân.

Xoay mình, Thiên Lân cong ngón tay búng ra một cái, một luồng ánh sáng năm màu đột nhiên xuất hiện chia luồng sức mạnh ập đến đó thành hai, rồi hóa ra vô hình.

Đại hộ pháp bật cười lạnh lùng, chân phải điểm xuống mặt đất, một luồng sức mạnh to lớn đập xuống đánh cho mặt đất rung chuyển, một khe sâu nhanh chóng kéo giãn ra, trực tiếp hướng đến Thiên Lân.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thiên Lân khẽ quát một tiếng, chân phải cũng điểm xuống mặt đất tương tự, một luồn khí cực lạnh lập tức đóng băng khe sâu kia, ngăn cản nó tiếp tục tiến lên.

Nhị hộ pháp thấy vậy, mở miệng nói:

- Đại hộ pháp chớ gấp, tiểu tử này chiêu thức không ít, hay là để ta đi đối phó với hắn.

Đại hộ pháp chần chừ một lúc rồi gật đầu lùi lại bên cạnh Cáp Y Oa.

Nhìn thấy Nhị hộ pháp tiến đến, Thiên Lân hờ hững nói:

- Hòa thượng, ngươi lục căn chưa dứt,.chuyến này đến đây chỉ chịu chết mà thôi.

Nhị hộ pháp vẻ mặt bình tĩnh, điềm nhiên nói:

- Đây không phải là hy vọng của ngươi sao?

Thiên Lân cau mày lại, sự bình tĩnh của Nhị hộ pháp khiến hắn có phần cảnh giác, trong lòng liền có suy nghĩ tốc chiến tốc thắng. Đối với địch nhân nhìn không thấu suốt được, Thiên Lân biết rõ kéo dài hoàn toàn không tốt lành gì, chỉ có đao nhanh chém loạn ma, đánh cho địch nhân không kịp trở tay mới được.

- Nếu như ngươi đã tự biết tội mình nặng nề, thế thì để ta đưa tiễn ngươi một đoạn đường.

Hai mắt khép hờ, Thiên Lân trước tiên phát xuất công kích tinh thần, Tâm Dục Vô Ngân phối hợp với sức mạnh Linh Phách lập tức đột phá được phòng tuyến não vực của Nhị hộ pháp, đánh cho y thân thể lắc lư, miệng phát ra tiếng kêu thê thảm.

Một chiêu thành công, Thiên Lân không hề do dự chút nào, thân thể lóe lên xông đến, Tàn Tình kiếm trong tay hiện lên ánh sáng, lập tức đâm xuyên qua tim của Nhị hộ pháp, rồi hắn vượt qua vai của y, trở thành thế quay lưng vào nhau.

Lắc lư thân thể một lúc, Nhị hộ pháp khổ sở nói:

- Tâm Kiếm Vô Ngân thật đáng sợ, không ngờ xuyên qua được tấm thân kim cương bất hoại của ta.

Thiên Lân lạnh lẽo đáp:

- Thân thể kim cương bất hoại đương nhiên là khó có được, nhưng lại không cách nào che chở cho tội nghiệt ngập trời mà các ngươi đã phạm phải.

Nhị hộ pháp hoàn toàn không tranh cãi, chuyển mình nhìn Thiên Lân trầm giọng nói:

- Vừa rồi ngươi công kích trước, bây giờ đổi lại để ta công kích, ngươi phải cẩn thận.

Đứng nguyên tại chỗ, Nhị hộ pháp hai tay hợp nhất, miệng phát ra những âm thanh ngâm xướng kinh Phật.

Thiên Lân có phần kinh ngạc, toàn thân hiện lên ánh vàng kim bố trí phòng ngự, cất tiếng hỏi:

- Ngâm xướng của cửa Phật hiếm thấy vô cùng, ngoại trừ Thiên Long thiện xướng tương đối có danh ra, dường như hoàn toàn có môn học nào đáng gọi là lợi hại.

Nhị hộ pháp không nói gì cả, tập trung vào ngâm xướng. Đại hộ pháp lại trả lời:

- Đây chính là Nghiệt Dục thiện xướng của nhà Phật, ngươi từ từ mà thưởng thức đi.

Thiên Lân hiếu kỳ, cái tên Nghiệt Dục hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng nghe qua, không biết tiếng xướng này có bí ẩn gì đây. Để cho an toàn, cũng để thăm dò đến cùng, Thiên Lân dứt khoát ngồi xếp bằng giữa không trung, đặt Tàn Tình kiếm trên hai đùi, hai tay chắp lại vận khí Tâm Thiện Bất Diệt quyết của nhà Phật, tâm linh và dục vọng từ từ đi vào trạng thái không linh.

Nhị hộ pháp chăm chú nhìn Thiên Lân, cảm thấy kinh ngạc trước ánh Phật vàng kim trên người của hắn, bắt đầu toàn lực thi triển Nghiệt Dục thiện xướng. Rất nhanh, một dòng không khí vô hình lưu động qua lại giữa Nhị hộ pháp và Thiên Lân, càng lúc càng mãnh liệt. Đến cuối cùng, luồng khí đó hóa thành một tầng sóng ánh sáng màu tím vàng kim, chụp vào bên ngoài Phật giới ánh vàng kim quanh mình Thiên Lân, hết lần này đến lần khác đàn áp kết giới phòng ngự của Thiên Lân.

Ban đầu, luồng sức mạnh này hoàn toàn không có gì mãnh liệt cả, phòng ngự tự phát của Thiên Lân có thể đối phó với nó. Nhưng sau đó, luồng sức mạnh đó càng lúc càng mạnh, chỉ trong chốc lát đã tăng lên vài chục lần, lập tức khiến cho Thiên Lân thức tỉnh. Tăng cường phòng ngự, Thiên Lân chống lại sự tấn công xâm nhập của ngoại lực, cùng với Nhị hộ pháp triển hai một cuộc so tài vô hình, thúc động cho thời gian trôi qua. Theo áp lực càng lúc càng mạnh mẽ, Thiên Lân vẻ mặt toát ra sự kinh ngạc, sau khi suy xét một lúc, cuối cùng hắn thi triển Thái Hư pháp quyết, dùng sức mạnh hư vô để hóa giải luồng kình lực đáng sợ kia.

Nhưng nói ra rất quái dị, pháp quyết Hư Vô linh nghiệm cả trăm lần thì lần này như gặp phải kình địch, tuy hữu hiệu hóa giải được một phần sức mạnh, nhưng lại vẫn có một phần sức mạnh không cách gì hóa giải được. Đối với tình hình như vậy, Thiên Lân kinh ngạc vô cùng, bắt đầu suy xét đối sách, trước mắt chỉ có cách đấu thẳng. Chẳng qua bởi vì Thiên Lân không hiểu được sự huyền diệu của Nghiệt Dục thiện xướng, ngang nhiên phản kích có khả năng sẽ bị ngăn trở rất to lớn.

Nghĩ đến đây, Thiên Lân liền dùng sức mạnh Linh Phách để tiến hành phân tích một cách tường tận luồng sức mạnh không thấy được ở bên ngoài thân thể mình. Rất nhanh, tin tức đã phản hồi trở lại, Thiên Lân kinh ngạc phát hiện được rằng, cái gọi là Nghiệt Dục thiện xướng không ngờ có thể phát xuất ra một loại sóng ánh sáng không màu có dạng như lưới, có thể xuyên qua được rất nhiều loại kết giới phòng ngự. Đồng thời, sóng ánh sáng hình lưới đó có khe nhỏ lớn nhỏ có thể tùy ý biến chuyển, lớn đến mức không tả được, nhỏ có thể đến mức không một khe hở nào, đạt đến hiệu quả đóng kín không gian hoàn mỹ. Như vậy, cho dù là Thái Hư pháp quyết của Thiên Lân cũng không cách nào hóa giải hoàn toàn công kích của luồng sóng ánh sáng phong kín tuyệt đối đó.

Nắm vững được điểm này rồi, Thiên Lân không khỏi có chút thất vọng, công kích như vậy ngoại trừ đấu thẳng ra còn có được phương pháp nào có thể hóa giải được chăng? Trong lúc suy nghĩ, cái gương trước ngực của Thiên Lân đột nhiên truyền lại một luồng tin tức, rọi chiếu thành hai bóng sáng trong não của hắn, chính là Tàn Tình kiếm cùng Âm Huyền chung. Đối với chuyện này, Thiên Lân có phần kinh ngạc. Dùng Tàn Tình kiếm chém đi sóng ánh sáng hình lưới đó không phải hoàn toàn không có hy vọng, điều bất ngờ chính là Âm Huyền chung không ngờ lại có công hiệu chống lại Nghiệt Dục thiện xướng. Đối với huyền diệu bên trong, Thiên Lân chỉ suy nghĩ một chút liền hiểu được, Cửu Châu Nộ bên trong Âm Huyền chung là một bộ công pháp huyền diệu vô cùng.

Tìm được đối sách ứng phó rồi, Thiên Lân lập tức lấy lại tinh thần, dùng đặc điểm không gì đỡ được của Tàn Tình kiếm để phá vỡ kết giới đóng kín do Nhị hộ pháp tạo ra để thoát thân rời đi. Lúc này, Nhị hộ pháp đứng lên, trong ánh mắt hiện lên mấy phần thất vọng, trầm giọng nói:

- Nếu như không có kiếm này, ngươi chắc chắn phải bại.

Thiên Lân lãnh đạm đáp lại:

- Chớ quá tự phụ, kết quả thắng thua ngươi sẽ nhanh chóng biết được.

Nhị hộ pháp hừ giọng nói:

- Kết quả chỉ có một, ngươi hôm nay tuyệt đối không cách nào sống sót rời khỏi nơi này.

Thiên Lân phản bác lại:

- Phải vậy không, thế thì chúng ta…

Còn đang nói, Thiên Lân đột nhiên quay đầu về phía Bắc, chỉ thấy ba bóng người lóe lên xông đến, chớp mắt đã ở trước mặt mình.

Nhìn ba người đột ngột ập đến, Thiên Lân trong lòng dâng lên một cảm giác bất an, đặc biệt là người thủ lĩnh kia, trên mặt hắn có một cái mặt nạ, đôi mắt băng lạnh không có một chút cảm tình nào, khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm vô cùng vô tận. Hai người còn lại là một nam một nữ, nam lạnh lẽo, nữ xinh đẹp, nhưng lại hoàn toàn không khiến cho Thiên Lân phải chú ý quá nhiều.

Khi Thiên Ngô thần tướng dẫn hai hộ pháp xuất hiện, Đại hộ pháp và Tam hộ pháp vẻ mặt khẽ biến, cùng cúi đầu không nói gì cả.

Nhị hộ pháp có phần bình tĩnh lạnh lùng, mở miệng nói:

- Cung chủ và hai vị hộ pháp quay lại rồi, không biết có thu hoạch được gì không?

Thiên Ngô thần tướng nhìn Thiên Lân một lúc, rồi quay sang nhìn xuống mặt đất, lạnh lẽo nói:

- Đã xảy ra chuyện gì rồi?

Nhị hộ pháp đáp:

- Gặp phải một chút phiền toái nhỏ.

Lục hộ pháp hỏi lại:

- Tứ hộ pháp đâu, sao không thấy người?

Nhị hộ pháp chần chừ một lúc, vẻ mặt lo lắng chỉ vào Thiên Lân nói:

- Tứ hộ pháp đã chết trong tay của tiểu tử này.

Ngũ hộ pháp và Lục hộ pháp nghe vậy cùng chấn động, đồng thanh nói:

- Tứ hộ pháp đã chết rồi?

Thiên Ngô thần tướng tức giận trừng Thiên Lân, âm lạnh nói:

- Ngươi phải chết!

Thiên Lân né tránh ánh mắt của Thiên Ngô thần tướng, hừ lạnh nói:

- Các ngươi mất hết cả nhân tính, giết sạch người bình dân, chẳng phải đáng bị xử tử lăng trì sao?

Thiên Ngô thần tướng quét mắt xuống mặt đất, quát lên:

- Ai làm ra vậy?

Đại hộ pháp ấp úng nói:

- Những người này ngoan cố không thay đổi, vì thế Tứ hộ pháp liền đề nghị dùng thủ đoạn sấm sét để trấn áp.

Thiên Ngô thần tướng hừ lạnh đáp:

- Biện pháp tìm kiếm này của các ngươi, cho dù có cũng tìm không được.

Tam hộ pháp không dám nói nhiều, cúi đầu hận nghiến răng nghiến lợi.

Nhị hộ pháp nói:

- Bẩm cung chủ, tiểu tử này trong tay có một thanh thần kiếm, Tứ hộ pháp chính là chết dưới kiếm của hắn, Đại hộ pháp cũng nếm phải trái đắng, muốn giết hắn phỏng chừng phải mất một ít thời gian.

Thiên Ngô thần tướng suy xét một lúc, dặn dò:

- Tam hộ pháp và Nhị hộ pháp liên thủ với nhau, phải trong mười chiêu giết cho được người này.

Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp vẻ mặt thất kinh, đưa mắt ra hiệu cho nhau, đồng thanh vâng lời nói:

- Cung chủ yên tâm, chúng ta quyết giết người này cho được.

Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt để ý đến Nhị, Tam hộ pháp, trong lòng lại suy nghĩ về thân phận của những người trước mắt. Cung chủ, hộ pháp, những kiểu xưng hô này có phần khác biệt, không giống với những người tu đạo bình thường, thật ra bọn họ là ai đây?

Trong lúc suy nghĩ, Thiên Lân đột nhiên nghĩ đến một chuyện, sáu vị hộ pháp và một vị cung chủ, không phải phù hợp với hình tượng Thiên Ngô thần tướng và sáu đại hộ pháp theo lời của Hoa Ảnh sao? Nhớ đến Hoa Hồng đã từng nói qua, Thiên Ngô thần tướng này thần bí khó lường, có được thực lực kinh thế hãi tục. Mà hiện nay vị cung chủ mang mặt nạ trước mắt này cũng tạo cho Thiên Lân cảm giác thần bí khó lường, cảm giác không dám nhìn thẳng giống vậy. Nghĩ đến chuyện này, Thiên Lân lập tức đề cao cảnh giác, bắt đầu tính toán phải ứng phó với tình thế trước mắt thế nào.

Nhìn Thiên Lân trầm ngâm không nói, Tam hộ pháp cười âm hiểm nói:

- Tiểu tử, ngươi bây giờ hối hận rồi, đáng tiếc đã quá trễ rồi.

Thiên Lân vẻ mặt không hề thay đổi, ẩn giấu đi tâm sự, hờ hững đáp:

- Ta còn đứng ở nơi này, chưa hề tính chuyện bỏ đi.

Nhị hộ pháp lại nói:

- Thế thì bởi vì ngươi biết rằng không cách nào rời đi, vì thế cố làm ra vẻ trấn tĩnh.

Thiên Lân có phần không vui, trong mắt ánh Ma lóe lên, tinh thần dị lực không chỗ nào không đến được lập tức đánh trúng cả hai người.

Đột nhiên lắc lư, Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp kêu thảm, nhưng rất nhanh chóng áp chế được, đồng thời phốc thẳng đến Thiên Lân. Trong lúc tiến lên, Nhị hộ pháp đánh ra một chưởng, chưởng ấn màu vàng kim đón gió bành trướng lên, hóa thành một Cự Linh thần chưởng chụp thẳng đến Thiên Lân. Tam hộ pháp tung mình lên không, cây trúc xanh trong tay nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi, chỉ trong chớp mắt đã dài ra vài chục lần, hệt như một con rắn linh hoạt cuốn thẳng đến hai chân của Thiên Lân.

- Cự Linh thần chưởng của nhà Phật thật tinh thuần, đáng tiếc lại vô dụng với ta.

Hình bóng loáng cái, Thiên Lân một phân thành chín, Tàn Tình kiếm rít lên thoát ra khỏi vỏ, làn kiếm bảy màu phá không chém xuống bao trùm phương viên lên đến vài chục trượng.

Gầm giận một tiếng, Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp toàn thân rút lui, đối với kiếm khí không gì chống nổi của Tàn Tình kiếm, cả hai người không muốn liều mạng. Như vậy, chiêu thứ nhất hai bên ở thế cân bằng, ba người đứng thành thế kiềng ba chân, bắt đầu chuẩn bị tổ chức cho chiêu thứ hai.

Dưới mặt đất, những người dân tộc đó thấy có thêm ba địch nhân, trong lòng ai nấy không khỏi lo lắng cho Thiên Lân. Nhưng bọn họ ngoại trừ việc chúc phúc ra, cũng không thể nào xuất lực chút nào cả.

Cáp Y Oa có phần đau lòng, im lặng nhìn Thiên Lân, nói trong lòng:

- Vũ Thánh gia gia, người có ở trên trời cao linh thiêng, hãy bảo hộ đại ca ca này, ca ca ấy là người thiện lương như vậy, anh tuấn chánh khí như vậy, chính là Kim Đồng của trời cao, chỉ còn thiếu có Ngọc Nữ mà thôi.

Nghĩ đến Ngọc Nữ, Cáp Y Oa đột nhiên có chút khác lạ trên mặt, đưa tay sờ sờ vào nơ con bướm ở trên mái tóc, trong lòng nổi lên một chút do dự. Thời khắc này, ai cũng không hề để ý đến vẻ mặt của Cáp Y Oa, cũng không ai biết được bí mật ở trong lòng của cô bé.

Giữa chiến trường, Thiên Lân ngưng thần tĩnh khí, tay phải nắm kiếm giơ cao, thi triển Đạo gia Thái Huyền Liệt Thiên kiếm quyết, toàn thân có ánh xanh tràn ngập, vô số ánh sáng hội tụ thành một đám mây xanh, vững vàng đỡ lấy Thiên Lân rồi nâng lên cao. Trên đỉnh đầu, làn kiếm bảy màu kia bắn thẳng đến trời cao, hệt như một cột sáng thông thẳng lên trời, che phủ ánh sáng của mặt trời chói chang.

Nhị hộ pháp vẻ mặt nặng nề, nói với Tam hộ pháp:

- Tiểu tử này kiếm trong tay hắn là một điểm phiền toái, chúng ta phải nghĩ ra phép ứng phó.

Tam hộ pháp nói:

- Ép cho hắn rơi xuống mặt đất, ta tự có phép ứng phó.

Nhị hộ pháp nói:

- Thế thì tốt, ta từ trên cao đánh xuống, ngươi thừa cơ ra tay.

Tung mình bay lên cao, Nhị hộ pháp bắn mình thẳng lên trời cao, khi đã tương đối cao, y liền thi triển Kim Cương Diệt Đính đại pháp của nhà Phật.

/1040

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status