Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 45: Chương 25.2: Khách sạn hết phòng

/137


Ông cụ Phó trả điện thoại lại cho Phó Tri Duyên, vỗ vỗ vai anh đầy ẩn ý, vui vẻ hớn hở mà xoay người bước ra ngoài.

Phó Tri Duyên bất đắc dĩ đóng cửa phòng lại, thấy trên màn hình điện thoại vẫn đang kết nối điện thoại với Diệp Gia, xoay người lại trả lời: "Ông nội vừa rồi ở ngoài nghe lén."

“Hi hi.”

“Sáng mai mấy giờ thức dậy, tôi qua đón em.”

“9h được không?”

“Ừm, vậy thì 9h gặp.”

“Phó đội, em luôn cảm thấy gọi anh là Phó đội, nó đặc biệt kỳ lạ, cái đó...em có thể gọi anh là anh Tri Duyên được không?” Diệp Gia hỏi câu này xong, tim đập thình thịch không yên, mặt thoáng chốc đỏ bừng.

Phó Tri Duyên hơi ngẩn người, suy xét cái cách xưng hô này, cũng không có vấn đề gì, vốn dĩ anh cũng lớn tuổi hơn cô, chỉ là nghe cô gọi ra như thế...

Trong lòng thế nhưng có chút ngứa ngứa.

“Tùy em.” Anh nói.

“Cứ như vậy đi! Ngủ ngon nhé, anh Tri Duyên.”

“Ừm, ngủ ngon.”

Phó Tri Duyên cúp điện thoại, trong lòng dâng lên một cảm giác khác lạ.

Sáng hôm sau, Diệp Gia đã sớm đợi dưới lầu theo đúng giờ hẹn, Phó Tri Duyên cực kỳ đúng giờ, 9 giờ, không quá một phút, không dưới một phút, chính xác thời gian đã lái xe tới. Diệp Gia bước tới, mở cửa xe, ngọt ngào cười với anh: "Anh Tri Duyên, chào buổi sáng."

“Ừ.” Phó Tri Duyên hiển nhiên vẫn còn hơi kỳ lạ với cách xưng hô này, rầu rĩ đáp một tiếng, rất là ngượng ngùng.

Diệp Gia ngựa quen đường cũ mà ngồi vào xe, thắt dây an toàn xong, hỏi: “Ông Phó và ông Từ đâu?”

“Hai ông ấy dậy sớm nên đi qua trước rồi.”

“Ồ.” Diệp Gia gật đầu.

“Mang theo đồ tắm chưa? Phó Tri Duyên lái xe ra đường lớn, hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Diệp Gia ngơ ngẩn: “A?”

Cô không đem theo!

Cô quên luôn cả việc đi ngâm suối nước nóng, trong lòng chỉ nghĩ đến việc được đi xa với Phó Tri Duyên, đi đâu làm gì, cơ bản là không quan trọng, biết hông!

Phó Tri Duyên nhìn cô như vậy là biết ngay cô nhóc này lại mơ hồ không mang theo đồ tắm rồi, nên nói: “Trên đường đi rồi mua cũng được.”

Lộc Sơn nằm trong vùng động đất, suối nước nóng ở đây thực sự là suối nước nóng lưu huỳnh tự nhiên và tinh khiết, những năm gần đây, nhiều khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đã được phát triển trên núi, môi trường yên tĩnh, không khí dễ chịu nên rất được khách du lịch ưa chuộng.

Phó Tri Duyên đậu xe trước cửa hàng áo tắm dưới chân núi, Diệp Gia đi vào chọn đồ tắm.

Phó Tri Duyên cầm chìa khóa xe, đứng ngoài cửa hàng đợi cô.

“Anh Tri Duyên, hai bộ này, bộ nào đẹp hơn?” Xa xa Diệp Gia cầm hai bộ đồ tắm kiểu dáng khác nhau, so tới so lui trước mặt anh, một bộ là bikini ba vòng gợi cảm, bộ còn lại là kiểu dáng che ngực màu xanh da trời thuần khiết.

Ánh mắt của Phó Tri Duyên tự nhiên mà rơi vào bộ bikini màu đen, chất liệu vải mỏng, kiểu dáng sεメy, anh chậm rãi di dời ánh mắt, bất động thanh sắc mà nhìn người cô, bộ dạng giống như một cô gái chưa lớn, nhưng dáng người nhỏ nhắn quả thực ấn tượng, cái gì cần có thì đều có, mặc bộ đồ tắm này hẳn là rất đẹp.

Anh đang nghĩ cái gì vậy!

Chân chính quân tử Phó Tri Duyên lập tức cụp mắt xuống không nhìn cô nữa.

Diệp Gia đã chú ý đến ánh mắt lựa chọn của Phó Tri Duyên.

Ái chà! Khẩu vị của Phó đội, quả nhiên...

Che mặt, Diệp Gia bảo phục vụ gói bộ bikini đó lại.

Phó Tri Duyên đi tới, tự nhiên như vậy mà lấy ví tiền ra.

“Không cần, anh Tri Duyên, em...” Lời từ chối của cô còn chưa dứt, Phó Tri Duyên đã lưu loát thanh toán tiền xong, xách túi đựng bikini đi mất dạng.

Diệp Gia đi theo phía sau, sắp chảy máu mũi rồi! Bộ dáng của Phó Tri Duyên lúc trả tiền, quả thực là quá đẹp trai!

Xe chạy đến lưng chừng núi thì dừng lại trước cổng một khu du lịch suối nước nóng, Diệp Gia và Phó Tri Duyên xuống xe, bước vào sảnh thì thấy ông Phó và ông Từ đang ngồi uống trà trên ghế sô pha.

Nhìn thấy Diệp Gia cùng Phó Tri Duyên tiến vào, ông Phó vội vàng đứng dậy đón qua đây.

Diệp Gia nhiệt tình chào hỏi hai ông cụ, thân thiết hàn huyên một lúc, ông Phó lấy thẻ phòng ra đưa cho Phó Tri Duyên: “Đã đăng ký rồi, cháu đưa Tiểu Gia về phòng đi.”

Phó Tri Duyên nhìn thẻ phòng trong tay, có chút kinh ngạc: "Ông nội, ông thuê mấy phòng?"

“Hai phòng đó! Ông và lão Từ một phòng, hai cháu một phòng.”

Mặt Diệp Gia lập tức nóng lên.

“Ông nội, Diệp Gia… là con gái.” Phó Tri Duyên vẻ mặt rất mất tự nhiên mà nhìn cô: “Cháu muốn thuê thêm một phòng khác.”

Ngay khi Phó Tri Duyên cầm chứng minh thư đi thuê thêm một phòng thì lễ tân lại thông báo cho anh rằng đã hết phòng.

“Bởi vì lễ tết, nên khách khá là đông.” Cô lễ tân cười xin lỗi giải thích.

“Ta nói rồi mà!” Ông Phó ở phía sau cười cười: “Không sao đâu mà, cháu là anh trai, Tiểu Gia là em gái, ông nội tin tưởng nhân phẩm của cháu.”

Diệp Gia che mặt: Ôi ôi, anh trai em gái cái gì đó, thật là thẹn thùng nha!

“Vậy cháu ngủ với hai ông, nhường phòng cho Diệp Gia.” Phó Tri Duyên bất lực.

“Ai muốn ngủ với cháu!” Ông Phó dứt khoát từ chối: “Không được, không được, ta còn rất nhiều chuyện muốn nói với ông Từ của mấy đứa, không thể cho con nghe.

Hai ông lão già đầu thì có thể có bí mật nho nhỏ gì được!

Nhìn bộ dạng bi thảm của Phó Tri Duyên, cuối cùng Diệp Gia cũng ngập ngừng mà mở miệng nói: “Cái đó...anh Tri Duyên ơi, không sao đâu, em cũng tin tưởng anh.”

Ha ha ha ha ha ha ha cô chỉ là không tin bản thân mà thôi!

“Xem đi, Tiểu Gia người ta còn không để ý, cháu một đại nam nhân mà làm ra vẻ cái gì, còn là cháu của ta không vậy?” Ông Phó khinh bỉ anh: “Nếu như cháu không thích thì đi tìm khách sạn khác ở đi!”

Nhìn ba người ngầm trao đổi ánh mắt với nhau đầy thấu hiểu, Phó Tri Duyên cuối cùng cũng nhận ra rằng mình mới là người bị lừa, bất đắc dĩ mà chấp nhận thực tế này và đi về phòng với Diệp Gia.

Quẹt thẻ vào phòng, chào đón hai người là một chiếc giường đôi cực lớn ở giữa phòng, có một bức màn rèm được kéo lên, còn rắc thêm hoa hồng lên khăn trải giường.

Phó Tri Duyên thật sự nghi ngờ, rốt cuộc có phải ông nội cố ý hay không! Đây đâu phải là phòng đôi ghép, rõ ràng là phòng của cặp tình nhân đó được chưa!

Diệp Gia căn bản là không dám liếc nhìn cái giường kia, trong lòng kích động đến sắp nổ tung rồi!

Ông Phó! Ông chính là ông ruột của cháu! Kiếp sau cháu nhất định sẽ hiếu kính ngài thật tốt!

Diệp Gia bỏ túi xách xuống, đỏ mặt mà đi vào phòng tắm, kết quả...

Trong phòng tắm có một cái bồn tắm nước nóng không lớn lắm.

Thế nên ngâm nước nóng trong truyền thuyết chẳng lẽ là ở trong phòng cùng anh tắm uyên...uyên ương.

Ôi mẹ ơi che mặt lại, phòng tắm này tình thú quá đi! Cô căn bản là không dám tưởng tượng tối nay sẽ như thế nào!

Nghĩ đến cảnh Phó tiên sinh cao lãnh cấm dục cởi bỏ quần áo, cùng với cô khỏa thân ngâm suối nước nóng trong một cái hồ nhỏ, vành tai Diệp Gia liền đỏ lên như trái cherry.

Giọng nói đè nặng và trì trệ của Phó Tri Duyên ở bên ngoài cửa truyền vào: “Hay là...để tôi tìm thêm khách sạn.”

Diệp Gia quay đầu lại, khuôn mặt Phó Tri Duyên cũng có chút ửng hồng.

Anh xấu hổ rồi.

Diệp Gia lại lắc đầu nguầy nguậy, đã vặt lông nhổ cánh con vịt trong nồi rồi, sao có thể để cho nó bay đi được, để anh đi khách sạn khác ở thì chẳng phải là phụ ý tốt của ông cụ Phó rồi sao ha ha ha ha ha!

“Không cần phiền phức như vậy, giường to như vậy, đơn thuần ngủ là được, cũng đâu có làm cái gì.”

Làm cái gì là làm cái gì?

Mặt Phó Tri Duyên lại càng đỏ thêm.

/137

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status