Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Chương 46 - Vương Tiểu Mai đã từng bị chà đạp như thế nào
/154
|
Vương Tiểu Mai tức giận giống như một con ếch xanh, đôi mắt trừng đến sắp lồi ra ngoài, ngực phập phồng, đừng nhìn người vóc dáng nhỏ, nhưng ngực thực sự rất lớn, Lâm Ngọc Trúc nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng.
Cái này làm cho Lâm Ngọc Trúc có chút khó hiểu, sao nàng ta lại tức giận như vậy.
"Ta còn chưa nổi giận đâu, sao ngươi lại giận như vậy." Nghĩ sao liền hỏi vậy.
"Ngươi biết cái gì, hôm nay Lý thẩm dám làm vậy với ngươi, ngày mai những người khác đều sẽ học theo." Nói xong dường như nhớ lại chuyện cũ, giận dữ nói: "Năm ta mới tới, mấy người già đó đều tính kế, phải làm không công cho bọn họ không ít việc."
Nghe lời này, Lâm Ngọc Trúc có chút đồng tình, vỗ vỗ vai Vương Tiểu Mai nói: "Cũng không thể nói như vậy, Lý thẩm hôm nay có khi vẫn sẽ quay lại dọn xong lúa mạch trong ruộng đấy." Nghĩ nghĩ, vẫn là không nhịn được lại hỏi: "Lúc trước ngươi bị bắt nạt như thế nào nha?"
Thẳng thắn mà nói, vai phụ như Vương Tiểu Mai dễ xúc động chỉ số thông minh thường thường, còn chuyên môn tìm ngược với vai chính, đều là khi nào cốt truyện yêu cầu mới ra nhảy nhót một vòng đi.
Lâm Ngọc Trúc không nhớ nhiều cốt truyện liên quan đến Vương Tiểu Mai, nói cách khác, trong cốt truyện Vương Tiểu Mai căn bản không có bao nhiêu suất diễn, nàng rất tò mò, Vương Tiểu Mai đã từng bị chà đạp như thế nào.
Nhàn tới nhàm chán, không bằng nói ra mọi người cùng vui vẻ.
Vương Tiểu Mai bĩu môi, thấy Lâm Ngọc Trúc thế nào cũng không giống sẽ an ủi nàng, đối với lời nói phía trước của nàng ấy lại có chút hoài nghi, "Thật sao? Lý thẩm sẽ quay lại dọn lúa mạch? Mọi người đã về hết, lúc này lại quay lại làm cái gì?" Trời tối dễ dọn lúa hơn à!
Lâm Ngọc Trúc nhún nhún vai, "Khó mà nói."
"Chậc..." Vương Tiểu Mai cảm thấy là Lâm Ngọc Trúc giữ thể diện, không thừa nhận bản thân bị bắt nạt.
Lâm Ngọc Trúc lại rất tò mò trước đây Vương Tiểu Mai bị bắt nạt như thế nào, nhưng mặc kệ hỏi thế nào người ta cũng không nói, có chút đáng tiếc, bát quái tốt như vậy lại không được nghe, thật khó chịu.
Nếu không phải đã đói bụng, Lâm Ngọc Trúc thật muốn ngủ một giấc, thật sự là quá mệt mỏi.
Nàng từ cửa hàng hệ thống mua túi tương đậu nành, lại đi vườn rau hái hai quả cà tím.
Hiện giờ cùng Vương Tiểu Mai quan hệ tốt, đi vườn rau hái rau dưa cũng thuận tay hơn một chút.
Không phải là nàng chiếm lợi, hàng ngày hái xong, cuối tháng kết sổ, cũng chỉ là chuyện mấy hào tiền.
Hai ngày này làm việc mệt, trong bụng muốn có chút dầu, Lâm Ngọc Trúc chuẩn bị làm cà tím sốt tương.
Cà tím rửa sạch thái miếng, cho lượng dầu vừa đủ vào nồi, đem cà tím đã thái cho vào nồi xào lên, chỉ chốc lát đã dậy mùi thơm.
Chờ xào gần được, đổ tương đậu nành đã pha vào, đậy vung lại đun nhỏ lửa.
Mùi tương thơm nồng tràn ngập toàn bộ phòng, nếu có thể cho thêm ít thịt lợn băm vào, món này sẽ càng ngon hơn.
Nói đến thịt lợn, lợn trong không gian đã khá lớn, Lâm Ngọc Trúc chuẩn bị qua mấy ngày bận rộn này, liền giết lợn ăn thịt.
Trong đầu đã vẽ ra không ít món ăn, càng nghĩ bụng càng thêm đói...
Từ lúc có nhà tranh, món chính Lâm Ngọc Trúc hầu như đều nấu ở trong không gian.
Nàng còn mua nồi cơm điện để nấu cơm, bởi vì nàng phát hiện nấu cơm mùi cũng rất thơm, bên này vừa nấu cơm, cách vách liền giống như mũi chó chạy sang nhìn.
Nghĩ dùng niêu nấu cơm rất bất tiện, nàng dứt khoát mua nồi cơm điện, về sau việc nấu cơm này tất cả đều làm trong không gian.
Thể nghiệm cảm giác nhanh chóng tiện lợi, Lâm Ngọc Trúc đã không thể vãn hồi, lại mua thêm không ít đồ điện.
Nàng còn mua nồi hấp, về sau hấp bánh màn thầu bánh bột ngô bánh bao linh tinh cũng làm ở trong không gian, nàng cũng không tin, còn có thể có người cố ý tới nhìn chằm chằm nàng nấu cơm!
Chờ cà tím sốt tương nấu xong, cơm trong không gian cũng chín, nàng để người máy nhỏ giúp nàng xới cơm đặt trên bàn, nàng chỉ cần lấy ra là được.
Trừ việc không có thịt, bữa cơm này đúng là mỹ vị, làm việc cả ngày, ăn cái gì cũng ngon.
Chờ ăn cơm rửa bát xong xuôi, Vương Tiểu Mai đúng lúc đi đến.
Lâm Ngọc Trúc liền bội phục Vương Tiểu Mai ở điểm này, luôn luôn có thể căn thời điểm chính xác.
"Tối nay ngươi nấu món gì vậy, ta ở trong phòng còn ngửi được mùi thơm, cho không ít dầu đi."
Lâm Ngọc Trúc muốn vỗ tay cho nàng, "Không có gì, chỉ nấu hai quả cà tím."
"Tốn nhiều dầu nha." Vương Tiểu Mai vẻ mặt ghét bỏ nói.
"Cà tím trong vườn của ngươi sắp già rồi."
"Chờ thu hoạch vụ thu xong sẽ hái hết, đến lúc đó làm cà tím ướp tỏi, a? Không đúng, ta đến không phải để nói chuyện cà tím với ngươi, hay là chúng ta ra ruộng nhìn xem, Lý thẩm nếu còn chưa quay lại làm, ta đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta đi nhà bà ấy, nói cái gì cũng phải bắt nàng đem việc hôm nay làm xong."
Lâm Ngọc Trúc lúc này vừa ăn no, không muốn động: "Ngươi rảnh lắm sao? Chỉ vì hai công điểm mà phải đứng nhìn bà ấy làm xong việc? Không nói đến lúc đó hai chúng ta bị đồn thổi thành loại người gì, chỉ nói tối nay gió to, nửa đêm hứng gió ai chịu được. Ngươi có tiền mua thuốc trị cảm không?"
Vương Tiểu Mai nháy mắt liền héo: "Hai công điểm cũng là tiền nha..." Được rồi, vì cái này mà sinh bệnh thì không đáng.
Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ nàng: "Không nghĩ tới ngươi còn rất nhiệt tình."
Vương Tiểu Mai có chút chột dạ, đôi mắt đảo tới đảo lui, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện giữa trưa... ta vẫn cảm thấy có chút không đúng lắm, ngươi nói cho ta nghe một chút đi."
Lâm Ngọc Trúc:......
"Vậy ngươi kể xem trước đây ngươi bị các thôn dân bắt nạt như thế nào?"
Vương Tiểu Mai bĩu môi, không nói.
Không khí có chút tẻ ngắt, một lát sau, Vương Tiểu Mai từ từ nói: "Vườn rau và đất phần trăm của ta nha..."
Lâm Ngọc Trúc nheo mắt, khó trách lại để bụng chuyện của nàng như vậy: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Vương Tiểu Mai:...... Nàng còn chưa mở miệng đâu.
"Đến lúc đó một mình ta sao có thể thu được hết đây, ngươi giúp ta thu ta chia đồ ăn cho ngươi." Vương Tiểu Mai vẻ mặt lấy lòng. Nghĩ tách ra với nhóm thanh niên trí thức cũ cũng có phần không tốt, rau dưa không ai giúp đỡ cùng thu hoạch.
Lâm Ngọc Trúc giả ngu, đừng mơ tưởng dùng chút đồ ăn như vậy mượn sức lao động của nàng.
Bên này trò chuyện sôi nổi, trong ruộng bên kia, Lý thẩm chính là đang run run rẩy rẩy ở trong gió thu dọn lúa mạch.
Dọn lên xe xong còn phải đẩy đến sân phơi, người phụ trách đẩy xe hôm nay đã sớm về nhà, lúc này làm gì còn ai hỗ trợ nàng.
Lý thẩm tới tới lui lui lăn lộn ra một thân mồ hôi bị gió đêm thổi, cả người rùng mình.
Nhịn không được hắt xì một cái, trong miệng vẫn luôn mắng Lâm Ngọc Trúc, tiểu nha đầu này thật nhẫn tâm, mặc kệ để lúa mạch trong ruộng, cũng không sợ để qua đêm lúa mạch hỏng mất, đến lúc đó không phải là chuyện của một hai công điểm nữa.
Trong miệng hùng hùng hổ hổ mắng không ngừng, việc trên tay một khắc cũng không dám dừng, không làm nhanh tay lên, lát nữa về nhà ngủ không được bao lâu, là lại đến giờ làm công.
Lý thẩm lúc này có chút hối hận, sớm biết rằng nha đầu này không nhượng bộ, nàng sẽ không làm như vậy.
Cái này làm cho Lâm Ngọc Trúc có chút khó hiểu, sao nàng ta lại tức giận như vậy.
"Ta còn chưa nổi giận đâu, sao ngươi lại giận như vậy." Nghĩ sao liền hỏi vậy.
"Ngươi biết cái gì, hôm nay Lý thẩm dám làm vậy với ngươi, ngày mai những người khác đều sẽ học theo." Nói xong dường như nhớ lại chuyện cũ, giận dữ nói: "Năm ta mới tới, mấy người già đó đều tính kế, phải làm không công cho bọn họ không ít việc."
Nghe lời này, Lâm Ngọc Trúc có chút đồng tình, vỗ vỗ vai Vương Tiểu Mai nói: "Cũng không thể nói như vậy, Lý thẩm hôm nay có khi vẫn sẽ quay lại dọn xong lúa mạch trong ruộng đấy." Nghĩ nghĩ, vẫn là không nhịn được lại hỏi: "Lúc trước ngươi bị bắt nạt như thế nào nha?"
Thẳng thắn mà nói, vai phụ như Vương Tiểu Mai dễ xúc động chỉ số thông minh thường thường, còn chuyên môn tìm ngược với vai chính, đều là khi nào cốt truyện yêu cầu mới ra nhảy nhót một vòng đi.
Lâm Ngọc Trúc không nhớ nhiều cốt truyện liên quan đến Vương Tiểu Mai, nói cách khác, trong cốt truyện Vương Tiểu Mai căn bản không có bao nhiêu suất diễn, nàng rất tò mò, Vương Tiểu Mai đã từng bị chà đạp như thế nào.
Nhàn tới nhàm chán, không bằng nói ra mọi người cùng vui vẻ.
Vương Tiểu Mai bĩu môi, thấy Lâm Ngọc Trúc thế nào cũng không giống sẽ an ủi nàng, đối với lời nói phía trước của nàng ấy lại có chút hoài nghi, "Thật sao? Lý thẩm sẽ quay lại dọn lúa mạch? Mọi người đã về hết, lúc này lại quay lại làm cái gì?" Trời tối dễ dọn lúa hơn à!
Lâm Ngọc Trúc nhún nhún vai, "Khó mà nói."
"Chậc..." Vương Tiểu Mai cảm thấy là Lâm Ngọc Trúc giữ thể diện, không thừa nhận bản thân bị bắt nạt.
Lâm Ngọc Trúc lại rất tò mò trước đây Vương Tiểu Mai bị bắt nạt như thế nào, nhưng mặc kệ hỏi thế nào người ta cũng không nói, có chút đáng tiếc, bát quái tốt như vậy lại không được nghe, thật khó chịu.
Nếu không phải đã đói bụng, Lâm Ngọc Trúc thật muốn ngủ một giấc, thật sự là quá mệt mỏi.
Nàng từ cửa hàng hệ thống mua túi tương đậu nành, lại đi vườn rau hái hai quả cà tím.
Hiện giờ cùng Vương Tiểu Mai quan hệ tốt, đi vườn rau hái rau dưa cũng thuận tay hơn một chút.
Không phải là nàng chiếm lợi, hàng ngày hái xong, cuối tháng kết sổ, cũng chỉ là chuyện mấy hào tiền.
Hai ngày này làm việc mệt, trong bụng muốn có chút dầu, Lâm Ngọc Trúc chuẩn bị làm cà tím sốt tương.
Cà tím rửa sạch thái miếng, cho lượng dầu vừa đủ vào nồi, đem cà tím đã thái cho vào nồi xào lên, chỉ chốc lát đã dậy mùi thơm.
Chờ xào gần được, đổ tương đậu nành đã pha vào, đậy vung lại đun nhỏ lửa.
Mùi tương thơm nồng tràn ngập toàn bộ phòng, nếu có thể cho thêm ít thịt lợn băm vào, món này sẽ càng ngon hơn.
Nói đến thịt lợn, lợn trong không gian đã khá lớn, Lâm Ngọc Trúc chuẩn bị qua mấy ngày bận rộn này, liền giết lợn ăn thịt.
Trong đầu đã vẽ ra không ít món ăn, càng nghĩ bụng càng thêm đói...
Từ lúc có nhà tranh, món chính Lâm Ngọc Trúc hầu như đều nấu ở trong không gian.
Nàng còn mua nồi cơm điện để nấu cơm, bởi vì nàng phát hiện nấu cơm mùi cũng rất thơm, bên này vừa nấu cơm, cách vách liền giống như mũi chó chạy sang nhìn.
Nghĩ dùng niêu nấu cơm rất bất tiện, nàng dứt khoát mua nồi cơm điện, về sau việc nấu cơm này tất cả đều làm trong không gian.
Thể nghiệm cảm giác nhanh chóng tiện lợi, Lâm Ngọc Trúc đã không thể vãn hồi, lại mua thêm không ít đồ điện.
Nàng còn mua nồi hấp, về sau hấp bánh màn thầu bánh bột ngô bánh bao linh tinh cũng làm ở trong không gian, nàng cũng không tin, còn có thể có người cố ý tới nhìn chằm chằm nàng nấu cơm!
Chờ cà tím sốt tương nấu xong, cơm trong không gian cũng chín, nàng để người máy nhỏ giúp nàng xới cơm đặt trên bàn, nàng chỉ cần lấy ra là được.
Trừ việc không có thịt, bữa cơm này đúng là mỹ vị, làm việc cả ngày, ăn cái gì cũng ngon.
Chờ ăn cơm rửa bát xong xuôi, Vương Tiểu Mai đúng lúc đi đến.
Lâm Ngọc Trúc liền bội phục Vương Tiểu Mai ở điểm này, luôn luôn có thể căn thời điểm chính xác.
"Tối nay ngươi nấu món gì vậy, ta ở trong phòng còn ngửi được mùi thơm, cho không ít dầu đi."
Lâm Ngọc Trúc muốn vỗ tay cho nàng, "Không có gì, chỉ nấu hai quả cà tím."
"Tốn nhiều dầu nha." Vương Tiểu Mai vẻ mặt ghét bỏ nói.
"Cà tím trong vườn của ngươi sắp già rồi."
"Chờ thu hoạch vụ thu xong sẽ hái hết, đến lúc đó làm cà tím ướp tỏi, a? Không đúng, ta đến không phải để nói chuyện cà tím với ngươi, hay là chúng ta ra ruộng nhìn xem, Lý thẩm nếu còn chưa quay lại làm, ta đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta đi nhà bà ấy, nói cái gì cũng phải bắt nàng đem việc hôm nay làm xong."
Lâm Ngọc Trúc lúc này vừa ăn no, không muốn động: "Ngươi rảnh lắm sao? Chỉ vì hai công điểm mà phải đứng nhìn bà ấy làm xong việc? Không nói đến lúc đó hai chúng ta bị đồn thổi thành loại người gì, chỉ nói tối nay gió to, nửa đêm hứng gió ai chịu được. Ngươi có tiền mua thuốc trị cảm không?"
Vương Tiểu Mai nháy mắt liền héo: "Hai công điểm cũng là tiền nha..." Được rồi, vì cái này mà sinh bệnh thì không đáng.
Lâm Ngọc Trúc vỗ vỗ nàng: "Không nghĩ tới ngươi còn rất nhiệt tình."
Vương Tiểu Mai có chút chột dạ, đôi mắt đảo tới đảo lui, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện giữa trưa... ta vẫn cảm thấy có chút không đúng lắm, ngươi nói cho ta nghe một chút đi."
Lâm Ngọc Trúc:......
"Vậy ngươi kể xem trước đây ngươi bị các thôn dân bắt nạt như thế nào?"
Vương Tiểu Mai bĩu môi, không nói.
Không khí có chút tẻ ngắt, một lát sau, Vương Tiểu Mai từ từ nói: "Vườn rau và đất phần trăm của ta nha..."
Lâm Ngọc Trúc nheo mắt, khó trách lại để bụng chuyện của nàng như vậy: "Nghĩ cũng đừng nghĩ."
Vương Tiểu Mai:...... Nàng còn chưa mở miệng đâu.
"Đến lúc đó một mình ta sao có thể thu được hết đây, ngươi giúp ta thu ta chia đồ ăn cho ngươi." Vương Tiểu Mai vẻ mặt lấy lòng. Nghĩ tách ra với nhóm thanh niên trí thức cũ cũng có phần không tốt, rau dưa không ai giúp đỡ cùng thu hoạch.
Lâm Ngọc Trúc giả ngu, đừng mơ tưởng dùng chút đồ ăn như vậy mượn sức lao động của nàng.
Bên này trò chuyện sôi nổi, trong ruộng bên kia, Lý thẩm chính là đang run run rẩy rẩy ở trong gió thu dọn lúa mạch.
Dọn lên xe xong còn phải đẩy đến sân phơi, người phụ trách đẩy xe hôm nay đã sớm về nhà, lúc này làm gì còn ai hỗ trợ nàng.
Lý thẩm tới tới lui lui lăn lộn ra một thân mồ hôi bị gió đêm thổi, cả người rùng mình.
Nhịn không được hắt xì một cái, trong miệng vẫn luôn mắng Lâm Ngọc Trúc, tiểu nha đầu này thật nhẫn tâm, mặc kệ để lúa mạch trong ruộng, cũng không sợ để qua đêm lúa mạch hỏng mất, đến lúc đó không phải là chuyện của một hai công điểm nữa.
Trong miệng hùng hùng hổ hổ mắng không ngừng, việc trên tay một khắc cũng không dám dừng, không làm nhanh tay lên, lát nữa về nhà ngủ không được bao lâu, là lại đến giờ làm công.
Lý thẩm lúc này có chút hối hận, sớm biết rằng nha đầu này không nhượng bộ, nàng sẽ không làm như vậy.
/154
|