Lúc Hàn Liệt gọi điện thoại, Liễu Tố Tố đang phơi chăn ngoài sân, số lượng chăn trong nhà đều là cố định, dì hai muốn đến đây nên cần lấy thêm một cái chăn nữa ra, phơi lại cho hết mùi ẩm mốc là được.
Cô vắt chăn lên trên sào trúc, lại dùng gậy gỗ đập một trận cho hết bụi.
Hàn Tiền chạy ra, thấy một màn này lập tức nói: “Nương, Tiểu Trình lại đái dầm ạ?”
Hàn Trình đang cọ tới cọ lui làm bài tập: “…”
Quả đúng là người ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống!
“Anh ba đừng có nói bậy! Em còn lâu mới đái dầm nhá!” Nói xong, nó lại vội vàng nhìn về phía Liễu Tố Tố, “Nương, con không đái dầm thật mà!”
Hồi còn nhỏ nó có đái dầm, nhưng đó đều là chuyện trước trước, hiện tại nó đã lớn, là lãng tử biết quay đầu rồi á!
Liễu Tố Tố cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Trình không đái dầm đâu, chăn này là để bà hai dùng.”
“Bà hai?” Hàn Trình cùng Hàn Tiền đều chỉ gặp qua dì hai một lần, cũng chưa nói được với nhau câu nào nên không có ấn tượng, nhưng Hàn Tú Tú còn nhớ rõ: “Là bà hai ở dưới quê ạ?”
“Đúng vậy, bà hai muốn đến đây thăm chúng ta, cho nên nương mới dọn dẹp phòng cho bà ở.” Liễu Tố Tố nói xong liền phát hiện mấy đứa nhỏ đều đặc biệt tò mò nhìn mình.
Rốt cuộc nhiều năm qua chỉ có cả nhà sống cùng nhau, đột nhiên có người khác tới làm mấy đứa nó nhất thời không quen.
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, cảm thấy những việc này vẫn cần nói cho mấy đứa nó biết trước, vỗ vỗ chăn sau đó nói:
“Nếu nương đoán không sai, lần này hẳn là sẽ có ba người đến, bà hai, bác họ và anh họ của các con.”
Mặc dù Liễu Tố Tố chưa từng gặp anh họ của Hàn Liệt, nhưng cô cũng biết người tên Hồ Vĩ này chắc chắn không yên tâm để dì hai đi một mình, hắn sợ dì hai không thành công, cũng sợ Hàn Liệt lừa gạt cho nên nhất định sẽ đi theo.
Dì hai là trưởng bối hòa ái dễ gần, mấy đứa nhỏ nhà cô nhất định sẽ thật hiếu thuận với dì, còn hai cha con kia thì thôi. Liễu Tố Tố dặn các con, bình thường thấy hai người kia thì đừng chạy đến trước mặt họ làm gì.
“Nương yên tâm, họ là người xấu, bọn con không nói chuyện cùng đâu!”
Tiểu Lộ nắm chặt tay thể hiện quyết tâm.
Mấy đứa nhỏ đều yêu gia đình mình, nhưng Tiểu Lộ tuyệt đối là đứa quý trọng gia đình này nhất, đây gia đình thật vất vả nó mới có được, không thể để người xấu vào quấy phá.
Thấy anh cả quyết tâm, mấy đứa còn lại đều liên tục gật đầu, bộ dáng như thể gặp phải kẻ địch làm như Liễu Tố Tố phì cười: “Không sao đâu, nương chỉ nói cho các con biết vậy thôi, mọi chuyện đều có cha nương lo.”
——
Một ngày trước khi nhóm người dì hai đến, khoảng 8 giờ tối trên đường không một bóng người, Lữ Linh Chi lúc này mới bảo đoàn trưởng Vương tiến lên gõ cửa: “Tiểu Hàn, Tiểu Liễu, hai người chuẩn bị xong chưa?”
Liễu Tố Tố gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi, Hàn Liệt, anh lấy đèn pin đi.”
Mọi người nói chuyện đều cố ý đè thấp thanh âm, trộm đi về phía hầm, muốn di dời lương thực.
Từ 2 năm trước, Liễu Tố Tố đã bắt đầu cất lương thực, thịt khô,... dự trữ cho vào hầm, thời gian bảo quản lâu, muốn ăn gì cũng có, vả lại những lúc không dùng còn có thể khóa cửa hầm lại.
Nhưng hiện tại nhóm dì hai sắp đến, dì hai thì không sao, nhưng hai người kia Liễu Tố Tố cũng không định khách khí. Hơn nữa hiện tại đang thiếu lương thực, để bọn họ lấy hết, nhà cô chỉ có nước uống gió Tây Bắc.
Nếu cất trong nhà sẽ không an toàn, hai người Hồ Vĩ thích chiếm tư lợi, càng đề phòng hắn càng tìm cơ hội hỏi thăm bên trong là cái gì.
Để tránh cho lương thực bị cướp soàn soạt, Liễu Tố Tố quyết định cất nhờ trong hầm nhà Lữ Linh Chi. Mọi người quen biết nhau đã lâu, Lữ Linh Chi cũng có thể tin được. Cô bàn bạc chờ tới đến tối rồi chuyển lương thực cho an toàn, bằng không ban ngày ban mặt, những người khác thấy được sẽ không hay.
Không chỉ Liễu Tố Tố mà Trần Nam cũng định làm như vậy.
Lữ Linh Chi qua giúp Trần Nam, còn đoàn trưởng Vương sang nhà Liễu Tố Tố.
Ba người cùng làm tốc độ rất nhanh, qua mười mấy phút đồ vật bên trong đã chuyển hết, chỉ còn lại hai túi thô lương, hai người Hồ Vĩ tới sẽ được ăn cái này.
Sáng sớm hôm sau, bữa sáng cũng là thô lương.
Màn thầu ngũ cốc ăn kèm với gừng tây ngâm, cũng chính là cây gừng tây Liễu Tố Tố cố ý tìm người ta mua lần trước, cây phát triển khá tốt, không được tưới nhiều nhưng vẫn mọc được một bụi lớn.
Người niên đại này thích ăn trực tiếp các loại rau củ ngâm, Liễu Tố Tố sợ mặn không tốt cho mấy đứa nhỏ, rửa sạch muối sau đó xào qua với dầu hạt cải rồi mới ăn, hương vị càng ngon hơn bình thường.
Hàn Liệt ăn xong liền chuẩn bị đi ra ngoài, Hàn Trình cắn màn thầu thô lương, chạy tới: “Cha, họ ở nhà chúng ta lâu lắm ạ? Sẽ ăn hết sạch lương thực đồ ăn nhà chúng ta sao?”
Đây là điều làm Hàn Trình lo lắng nhất, đêm qua nó còn vì chuyện này mà ngủ không ngon.
Hàn Liệt cười nói: “Không đâu, nhiều lắm là ba ngày.”
Với tình hình hiện tại, sao có thể để bọn họ ở lại lâu được như vậy.
Hàn Trình đếm đếm đầu ngón tay, sau khi tính ra ba ngày ăn cũng không hết nhiều lương thực lắm mới yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”
Hàn Liệt xoa xoa đầu nó chuẩn bị đi ra ngoài, Liễu Tố Tố đưa cho anh gói giấy dầu, bên trong là một chút cá cay.
Mỗi lần mấy đứa Tiểu Lộ đến chỗ gần đập chứa nước bắt ốc đều sẽ nhìn xem có thể thu hoạch được cái gì khác hay không.
Đặc biệt là Tiểu Lộ, thay đổi nhiều nhà nên thường xuyên ra bờ sông bắt cá trộm nướng ăn, hiện tại Liễu Tố Tố không cho phép nên nó không còn đi nữa. Cũng chỉ có thể thừa dịp bắt ốc xem xem có bắt được cá không.
Chỗ bắt ốc có rất nhiều cá con, Liễu Tố Tố không cho gà vịt ăn mà xào cùng tương ớt làm thành cá cay, vừa thơm vừa cay, phù hợp làm món khai vị hoặc ăn vặt.
Ngày thường trong nhà cũng chỉ có cô ăn được cay, lúc này đưa cho Hàn Liệt là bởi vì cô đột nhiên nhớ ra dì hai trước kia chưa từng ngồi tàu hoả, đi đường xa có lẽ sẽ bị say tàu, ăn chút đồ cay áp cơn buồn nôn là hợp nhất.
Hàn Liệt cười nhận lấy, nhấc chân đi ra cửa.
Dì hai cố ý tới thăm, ga tàu hỏa lại xa nên Hàn Liệt mượn xe đi đón.
Đến khoảng 9 giờ sáng mới thấy ba người dì hai phong trần mệt mỏi bước xuống.
Liễu Tố Tố đoán không sai, con trai cả của dì hai - Hồ Vĩ cũng đi cùng.
Vừa thấy Hàn Liệt, mắt hắn ta liền lộ ra vẻ khôn khéo tính kế, nhìn ngó Hàn Liệt không ngừng, đặc biệt là khi nhìn bộ quân trang thì mắt càng sáng rõ.
Đi ra ngoài, Hồ Vĩ nhìn thấy không chỉ có xe đưa đón mà còn có người chuyên môn lái xe thì càng nhịn không được mà hít một hơi.
Hắn trộm nói nhỏ cùng con trai:
“Nhìn thấy không, về sau những thứ này đều là của con!”
Hồ Quốc Bân thật ra không muốn tham gia quân ngũ, hắn là con trai duy nhất của Hồ Vĩ, luôn nghĩ dù sao sau khi cha nương chết, tài sản trong nhà cũng sẽ thuộc về mình, ở nhà nhẹ nhàng không tốt hay sao, tự nhiên vào quân đội chịu khổ làm gì. Nhưng lúc này nhìn chiếc xe khí phái, trong lòng hắn liền thay đổi:
“Cha nói đúng, con cũng muốn tới quân đội, con cũng muốn làm quan hưởng phúc!”
Hai người trộm nói chuyện tự cho là rất kín đáo, dì hai đi phía trước nhíu nhíu mày, trong lòng tràn đầy tức giận cùng bất đắc dĩ.
Hàn Liệt biết dì hai muốn nói gì, đỡ dì lên xe: “Không sao, con ứng phó được.”
“Đi thôi.” Hàn Liệt xếp xong hành lý, nhìn thoáng qua cha con Hồ Vĩ.
Lúc Hàn Liệt mới được dì hai nhận nuôi, Hồ Vĩ đối xử với anh rất tệ, cả ngày gây khó dễ, ra ngoài chơi còn luôn miệng nói Hàn Liệt ăn trực uống trực nhà hắn, hắn muốn anh làm gì thì anh phải làm cái đó.
Hàn Liệt không muốn làm dì hai khó xử nên cũng không nói ra.
Thời gian lâu dần, Hồ Vĩ liền thật sự cho rằng Hàn Liệt sợ mình, ngay cả trong lá thư lần trước ngữ khí cũng đặc biệt kiêu căng ngạo mạn. Chỉ là lúc này nhìn Hàn Liệt người cao chân dài nhìn mình với ánh mắt nặng nề, Hồ Vĩ đột nhiên thấy có chút sợ hãi, không tự chủ được nuốt nước miếng, đến khi hắn nhận ra thì đã ở trên xe.
Hồ Vĩ vốn còn muốn bảo Hàn Liệt đưa ba người đến tiệm cơm ăn một bữa, tình hình khó khăn, hắn cũng lâu rồi không được ăn thịt, muốn nhân ngày hôm nay 'làm thịt' Hàn Liệt, ai ngờ Hàn Liệt nhíu mày nhìn qua làm hắn không dám nói tiếp, chỉ có thể thành thành thật thật ngồi im.
Tới quân khu, Hàn Liệt dẫn ba người dì hai về nhà mình.
Hồi còn ở quê, dì hai đối xử với Hàn Tú Tú đặc biệt tốt, không chỉ giúp buộc tóc còn may cả váy đẹp cho nó. Hàn Tú Tú vẫn luôn nhớ bà hai, đứng đợi ở ngoài cửa từ sớm.
Thấy cha về, Hàn Tú Tú vội vàng chào: “Bà hai!”
Dì hai thấy Hàn Tú Tú cũng hô lên: “Ôi trời, đây là Tú Tú à! Giờ cháu gái bà lớn quá, còn xinh đẹp thế này cơ à!”
Dì hai vui mừng cười nói cùng Hàn Tú Tú, tuy rằng mỗi lần Hàn Liệt gọi điện về đều nói trong nhà rất ổn, nhưng dì vẫn không nhịn được mà lo lắng Hàn Tú Tú và Hàn Cẩm sẽ giống trước đây, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Lúc này nhìn cháu gái ăn mặc sạch sẽ, tóc tết hai bên gọn gàng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ý cười, dì hai rốt cuộc cũng yên tâm.
Xem ra Hàn Liệt cưới đúng người rồi!
Hàn Tú Tú hô lên, mấy đứa nhỏ khác cũng chạy ra, tất cả đều thân thiết gọi bà hai.
Lần trước gặp mặt dì hai rất ôn hoà, lại có Liễu Tố Tố nhắc trước nên bầu không khí không hề khẩn trương một chút nào. Chỉ có Tiểu Lộ thấp thỏm lặng lẽ cổ vũ chính mình, vừa mới chuẩn bị đi lên trước, liền nghe được Hồ Vĩ nói:
“Hàn Liệt, tôi nói cậu nhận nuôi nhiều con như vậy làm gì, cũng có giàu có gì đâu mà nuôi rõ lắm.”
Hồ Vĩ đã sớm không vừa mắt chuyện này, Hàn Liệt mỗi tháng gửi về 5 đồng, nhưng nghe nói lương của đoàn trưởng cao hơn nhiều, nếu không nuôi mấy đứa ranh con này thì tiền gửi về còn nhiều hơn nữa.
Hồ Vĩ cũng không định mới đến nhà người ta mà đã nói những lời này, nhưng càng nhìn mấy đứa nhỏ hắn ta càng nghĩ tới số tiền tiêu trên người bọn nó, không nhịn được mà phàn nàn.
Liễu Tố Tố đi ra trùng hợp nghe được câu này, nụ cười trên mặt cứng lại, cô không nói gì, kéo Tiểu Lộ đang lui về phía sau đến trước mặt dì hai: “Dì hai đi đường có thuận lợi không ạ?”
Dì hai cười gật gật đầu: “Đều ổn đều ổn, đặc biệt là cá cay Tiểu Liệt đưa cho dì, ăn xong đỡ mệt hơn hẳn.”
“Đây là Tiểu Lộ à, trông cao lớn quá, bên cạnh nhà bà hai cũng có một đứa bé bằng tuổi cháu, nhưng mà lùn hơn cháu nửa cái đầu cơ.” Dì hai hoà ái thân thiện, Tiểu Lộ nghe vậy lập tức không còn khẩn trương, học theo Hàn Cẩm gọi bà.
“Mau vào ăn cơm thôi dì hai, đồ ăn đều đã dọn rồi ạ.” Liễu Tố Tố đỡ dì hai vào nhà.
Dì hai sinh con xong cơ thể bị tổn thương, sau lại vì chăm sóc Hàn Liệt mà bôn ba một hồi, hiện tại sức khỏe không bằng những người cùng lứa, chỉ so về ngoại hình cũng già hơn Liễu Thục Vinh vài tuổi.
Liễu Tố Tố nhìn đầu tóc hoa râm của dì hai, trong lòng đưa ra một quyết định.
Ăn xong cơm chiều, lúc vào phòng bếp dọn dẹp, cô hạ giọng nói với Hàn Liệt: “Ngày mai anh đưa cậu ta qua đó đi.”
“Cậu ta” ở đây chính là Hồ Quốc Bân.
Liễu Tố Tố bảo Hàn Liệt gọi Hồ Quốc Bân tới cũng không phải là để ăn sung mặc sướng, cô muốn giải quyết triệt để phiền toái này trong một lần luôn.
Nhớ đến bữa trưa và bữa tối hôm nay, hai cha con Hồ Vĩ chê thức ăn thế này thế kia, Liễu Tố Tố hận không thể đá bọn họ ra ngoài.
Cũng chẳng phải giàu sang phú quý gì, đến người thân trong nhà còn chẳng mấy khi được ăn ngon, chứ đừng nói là hai kẻ không được hoan nghênh này, để bọn họ ở lại càng lâu càng tốn lương thực, có đồ ăn cô thà cho lợn ăn còn hơn.
Hàn Liệt nghe xong gật gật đầu, đi tới nắm lấy tay Liễu Tố Tố: “Vợ, để em bị ủy khuất rồi.”
“Việc này có gì mà ủy khuất.” Cô chỉ là đau lòng, nhìn hai cha con Hồ Vĩ là biết trước đây Hàn Liệt phải sống thế nào.
Cũng may là chồng cô có bản lĩnh, hiện tại mới có ngày lành.
“Em nghĩ, chờ bọn họ về thì anh khuyên dì hai ở lại nhà chúng ta sống đi, anh thấy được không?” Liễu Tố Tố ngửa đầu hỏi anh.
Hàn Liệt sửng sốt: “Thật sao?”
Đây là lần đầu tiên Liễu Tố Tố nói ra chuyện này, nếu là lúc trước Hàn Liệt đã sớm đồng ý, rốt cuộc anh cũng có ý tưởng này. Nhưng hiện tại đang hạn hán, anh đã là chồng là cha, phải có trách nhiệm với vợ con mình, mạo muội đón dì hai về, thứ nhất là sợ vợ không đồng ý, thứ hai cũng là sợ vợ và các con không vui.
Liễu Tố Tố gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi.”
Nói dì hai là cha mẹ tái sinh của Hàn Liệt cũng không quá, nếu hai anh em Hồ Vĩ hiếu thuận thì không nói, đằng này bọn họ đến mẹ ruột cũng dám tính kế, cô sợ sau khi nhà cô và Hồ Vĩ xé rách mặt, hắn ta thấy dì hai không còn giá trị lợi dụng sẽ trút giận sang người dì ấy.
Nếu đã vậy, dứt khoát đưa dì hai đến nhà cô dưỡng già đi.
Nghe từng câu từng chữ tràn ngập sự quan tâm của vợ, Hàn Liệt cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng sợ tai vách mạch rừng, anh chỉ có thể nắm tay Liễu Tố Tố hạ giọng nói cảm ơn.
Liễu Tố Tố cười nói: “Đoàn trưởng Hàn còn khách khí với em vậy à?”
Hàn Liệt cũng cười: “Anh chỉ sợ dì hai không đồng ý.”
Chuyện này anh cũng từng đề qua, nhưng lần nào dì hai cũng cự tuyệt.
“Không sao, em có cách.” Liễu Tố Tố mới vừa nói xong, Tiểu Lộ liền chạy vào, “Nương, cha Ngưu Đản tới ạ.”
Liễu Tố Tố gật đầu, cùng Hàn Liệt đi ra ngoài sân, thấy Hình Tiểu Quân đang đứng ở ven đường.
Hình Tiểu Quân nhíu chặt mi, thấy hai người liền nói: “Anh Hàn, chị dâu, nương và cháu trai em tới rồi.”
Sáng sớm hôm nay nhà Hình Tiểu Quân lại cãi vã ầm ĩ, tuy Trần Nam đã được hắn nhắc nên không đến mức tức giận, nhưng bộ dáng gây chuyện vô lý của bà Hình vẫn khiến Hình Tiểu Quân rất đau đầu.
Liễu Tố Tố đáp: “Được rồi, ngày mai cậu đưa bọn họ qua nhé.”
“Chị dâu, cách này thật sự được sao?”
“Bảo đảm thành công.” Liễu Tố Tố cười nói.
Đối phó với mấy bao cỏ này, không cần tốn quá nhiều công sức.
Cô vắt chăn lên trên sào trúc, lại dùng gậy gỗ đập một trận cho hết bụi.
Hàn Tiền chạy ra, thấy một màn này lập tức nói: “Nương, Tiểu Trình lại đái dầm ạ?”
Hàn Trình đang cọ tới cọ lui làm bài tập: “…”
Quả đúng là người ngồi trong nhà, nồi từ trên trời rơi xuống!
“Anh ba đừng có nói bậy! Em còn lâu mới đái dầm nhá!” Nói xong, nó lại vội vàng nhìn về phía Liễu Tố Tố, “Nương, con không đái dầm thật mà!”
Hồi còn nhỏ nó có đái dầm, nhưng đó đều là chuyện trước trước, hiện tại nó đã lớn, là lãng tử biết quay đầu rồi á!
Liễu Tố Tố cười nói: “Đúng vậy, Tiểu Trình không đái dầm đâu, chăn này là để bà hai dùng.”
“Bà hai?” Hàn Trình cùng Hàn Tiền đều chỉ gặp qua dì hai một lần, cũng chưa nói được với nhau câu nào nên không có ấn tượng, nhưng Hàn Tú Tú còn nhớ rõ: “Là bà hai ở dưới quê ạ?”
“Đúng vậy, bà hai muốn đến đây thăm chúng ta, cho nên nương mới dọn dẹp phòng cho bà ở.” Liễu Tố Tố nói xong liền phát hiện mấy đứa nhỏ đều đặc biệt tò mò nhìn mình.
Rốt cuộc nhiều năm qua chỉ có cả nhà sống cùng nhau, đột nhiên có người khác tới làm mấy đứa nó nhất thời không quen.
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, cảm thấy những việc này vẫn cần nói cho mấy đứa nó biết trước, vỗ vỗ chăn sau đó nói:
“Nếu nương đoán không sai, lần này hẳn là sẽ có ba người đến, bà hai, bác họ và anh họ của các con.”
Mặc dù Liễu Tố Tố chưa từng gặp anh họ của Hàn Liệt, nhưng cô cũng biết người tên Hồ Vĩ này chắc chắn không yên tâm để dì hai đi một mình, hắn sợ dì hai không thành công, cũng sợ Hàn Liệt lừa gạt cho nên nhất định sẽ đi theo.
Dì hai là trưởng bối hòa ái dễ gần, mấy đứa nhỏ nhà cô nhất định sẽ thật hiếu thuận với dì, còn hai cha con kia thì thôi. Liễu Tố Tố dặn các con, bình thường thấy hai người kia thì đừng chạy đến trước mặt họ làm gì.
“Nương yên tâm, họ là người xấu, bọn con không nói chuyện cùng đâu!”
Tiểu Lộ nắm chặt tay thể hiện quyết tâm.
Mấy đứa nhỏ đều yêu gia đình mình, nhưng Tiểu Lộ tuyệt đối là đứa quý trọng gia đình này nhất, đây gia đình thật vất vả nó mới có được, không thể để người xấu vào quấy phá.
Thấy anh cả quyết tâm, mấy đứa còn lại đều liên tục gật đầu, bộ dáng như thể gặp phải kẻ địch làm như Liễu Tố Tố phì cười: “Không sao đâu, nương chỉ nói cho các con biết vậy thôi, mọi chuyện đều có cha nương lo.”
——
Một ngày trước khi nhóm người dì hai đến, khoảng 8 giờ tối trên đường không một bóng người, Lữ Linh Chi lúc này mới bảo đoàn trưởng Vương tiến lên gõ cửa: “Tiểu Hàn, Tiểu Liễu, hai người chuẩn bị xong chưa?”
Liễu Tố Tố gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi, Hàn Liệt, anh lấy đèn pin đi.”
Mọi người nói chuyện đều cố ý đè thấp thanh âm, trộm đi về phía hầm, muốn di dời lương thực.
Từ 2 năm trước, Liễu Tố Tố đã bắt đầu cất lương thực, thịt khô,... dự trữ cho vào hầm, thời gian bảo quản lâu, muốn ăn gì cũng có, vả lại những lúc không dùng còn có thể khóa cửa hầm lại.
Nhưng hiện tại nhóm dì hai sắp đến, dì hai thì không sao, nhưng hai người kia Liễu Tố Tố cũng không định khách khí. Hơn nữa hiện tại đang thiếu lương thực, để bọn họ lấy hết, nhà cô chỉ có nước uống gió Tây Bắc.
Nếu cất trong nhà sẽ không an toàn, hai người Hồ Vĩ thích chiếm tư lợi, càng đề phòng hắn càng tìm cơ hội hỏi thăm bên trong là cái gì.
Để tránh cho lương thực bị cướp soàn soạt, Liễu Tố Tố quyết định cất nhờ trong hầm nhà Lữ Linh Chi. Mọi người quen biết nhau đã lâu, Lữ Linh Chi cũng có thể tin được. Cô bàn bạc chờ tới đến tối rồi chuyển lương thực cho an toàn, bằng không ban ngày ban mặt, những người khác thấy được sẽ không hay.
Không chỉ Liễu Tố Tố mà Trần Nam cũng định làm như vậy.
Lữ Linh Chi qua giúp Trần Nam, còn đoàn trưởng Vương sang nhà Liễu Tố Tố.
Ba người cùng làm tốc độ rất nhanh, qua mười mấy phút đồ vật bên trong đã chuyển hết, chỉ còn lại hai túi thô lương, hai người Hồ Vĩ tới sẽ được ăn cái này.
Sáng sớm hôm sau, bữa sáng cũng là thô lương.
Màn thầu ngũ cốc ăn kèm với gừng tây ngâm, cũng chính là cây gừng tây Liễu Tố Tố cố ý tìm người ta mua lần trước, cây phát triển khá tốt, không được tưới nhiều nhưng vẫn mọc được một bụi lớn.
Người niên đại này thích ăn trực tiếp các loại rau củ ngâm, Liễu Tố Tố sợ mặn không tốt cho mấy đứa nhỏ, rửa sạch muối sau đó xào qua với dầu hạt cải rồi mới ăn, hương vị càng ngon hơn bình thường.
Hàn Liệt ăn xong liền chuẩn bị đi ra ngoài, Hàn Trình cắn màn thầu thô lương, chạy tới: “Cha, họ ở nhà chúng ta lâu lắm ạ? Sẽ ăn hết sạch lương thực đồ ăn nhà chúng ta sao?”
Đây là điều làm Hàn Trình lo lắng nhất, đêm qua nó còn vì chuyện này mà ngủ không ngon.
Hàn Liệt cười nói: “Không đâu, nhiều lắm là ba ngày.”
Với tình hình hiện tại, sao có thể để bọn họ ở lại lâu được như vậy.
Hàn Trình đếm đếm đầu ngón tay, sau khi tính ra ba ngày ăn cũng không hết nhiều lương thực lắm mới yên tâm: “Vậy là tốt rồi.”
Hàn Liệt xoa xoa đầu nó chuẩn bị đi ra ngoài, Liễu Tố Tố đưa cho anh gói giấy dầu, bên trong là một chút cá cay.
Mỗi lần mấy đứa Tiểu Lộ đến chỗ gần đập chứa nước bắt ốc đều sẽ nhìn xem có thể thu hoạch được cái gì khác hay không.
Đặc biệt là Tiểu Lộ, thay đổi nhiều nhà nên thường xuyên ra bờ sông bắt cá trộm nướng ăn, hiện tại Liễu Tố Tố không cho phép nên nó không còn đi nữa. Cũng chỉ có thể thừa dịp bắt ốc xem xem có bắt được cá không.
Chỗ bắt ốc có rất nhiều cá con, Liễu Tố Tố không cho gà vịt ăn mà xào cùng tương ớt làm thành cá cay, vừa thơm vừa cay, phù hợp làm món khai vị hoặc ăn vặt.
Ngày thường trong nhà cũng chỉ có cô ăn được cay, lúc này đưa cho Hàn Liệt là bởi vì cô đột nhiên nhớ ra dì hai trước kia chưa từng ngồi tàu hoả, đi đường xa có lẽ sẽ bị say tàu, ăn chút đồ cay áp cơn buồn nôn là hợp nhất.
Hàn Liệt cười nhận lấy, nhấc chân đi ra cửa.
Dì hai cố ý tới thăm, ga tàu hỏa lại xa nên Hàn Liệt mượn xe đi đón.
Đến khoảng 9 giờ sáng mới thấy ba người dì hai phong trần mệt mỏi bước xuống.
Liễu Tố Tố đoán không sai, con trai cả của dì hai - Hồ Vĩ cũng đi cùng.
Vừa thấy Hàn Liệt, mắt hắn ta liền lộ ra vẻ khôn khéo tính kế, nhìn ngó Hàn Liệt không ngừng, đặc biệt là khi nhìn bộ quân trang thì mắt càng sáng rõ.
Đi ra ngoài, Hồ Vĩ nhìn thấy không chỉ có xe đưa đón mà còn có người chuyên môn lái xe thì càng nhịn không được mà hít một hơi.
Hắn trộm nói nhỏ cùng con trai:
“Nhìn thấy không, về sau những thứ này đều là của con!”
Hồ Quốc Bân thật ra không muốn tham gia quân ngũ, hắn là con trai duy nhất của Hồ Vĩ, luôn nghĩ dù sao sau khi cha nương chết, tài sản trong nhà cũng sẽ thuộc về mình, ở nhà nhẹ nhàng không tốt hay sao, tự nhiên vào quân đội chịu khổ làm gì. Nhưng lúc này nhìn chiếc xe khí phái, trong lòng hắn liền thay đổi:
“Cha nói đúng, con cũng muốn tới quân đội, con cũng muốn làm quan hưởng phúc!”
Hai người trộm nói chuyện tự cho là rất kín đáo, dì hai đi phía trước nhíu nhíu mày, trong lòng tràn đầy tức giận cùng bất đắc dĩ.
Hàn Liệt biết dì hai muốn nói gì, đỡ dì lên xe: “Không sao, con ứng phó được.”
“Đi thôi.” Hàn Liệt xếp xong hành lý, nhìn thoáng qua cha con Hồ Vĩ.
Lúc Hàn Liệt mới được dì hai nhận nuôi, Hồ Vĩ đối xử với anh rất tệ, cả ngày gây khó dễ, ra ngoài chơi còn luôn miệng nói Hàn Liệt ăn trực uống trực nhà hắn, hắn muốn anh làm gì thì anh phải làm cái đó.
Hàn Liệt không muốn làm dì hai khó xử nên cũng không nói ra.
Thời gian lâu dần, Hồ Vĩ liền thật sự cho rằng Hàn Liệt sợ mình, ngay cả trong lá thư lần trước ngữ khí cũng đặc biệt kiêu căng ngạo mạn. Chỉ là lúc này nhìn Hàn Liệt người cao chân dài nhìn mình với ánh mắt nặng nề, Hồ Vĩ đột nhiên thấy có chút sợ hãi, không tự chủ được nuốt nước miếng, đến khi hắn nhận ra thì đã ở trên xe.
Hồ Vĩ vốn còn muốn bảo Hàn Liệt đưa ba người đến tiệm cơm ăn một bữa, tình hình khó khăn, hắn cũng lâu rồi không được ăn thịt, muốn nhân ngày hôm nay 'làm thịt' Hàn Liệt, ai ngờ Hàn Liệt nhíu mày nhìn qua làm hắn không dám nói tiếp, chỉ có thể thành thành thật thật ngồi im.
Tới quân khu, Hàn Liệt dẫn ba người dì hai về nhà mình.
Hồi còn ở quê, dì hai đối xử với Hàn Tú Tú đặc biệt tốt, không chỉ giúp buộc tóc còn may cả váy đẹp cho nó. Hàn Tú Tú vẫn luôn nhớ bà hai, đứng đợi ở ngoài cửa từ sớm.
Thấy cha về, Hàn Tú Tú vội vàng chào: “Bà hai!”
Dì hai thấy Hàn Tú Tú cũng hô lên: “Ôi trời, đây là Tú Tú à! Giờ cháu gái bà lớn quá, còn xinh đẹp thế này cơ à!”
Dì hai vui mừng cười nói cùng Hàn Tú Tú, tuy rằng mỗi lần Hàn Liệt gọi điện về đều nói trong nhà rất ổn, nhưng dì vẫn không nhịn được mà lo lắng Hàn Tú Tú và Hàn Cẩm sẽ giống trước đây, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Lúc này nhìn cháu gái ăn mặc sạch sẽ, tóc tết hai bên gọn gàng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ý cười, dì hai rốt cuộc cũng yên tâm.
Xem ra Hàn Liệt cưới đúng người rồi!
Hàn Tú Tú hô lên, mấy đứa nhỏ khác cũng chạy ra, tất cả đều thân thiết gọi bà hai.
Lần trước gặp mặt dì hai rất ôn hoà, lại có Liễu Tố Tố nhắc trước nên bầu không khí không hề khẩn trương một chút nào. Chỉ có Tiểu Lộ thấp thỏm lặng lẽ cổ vũ chính mình, vừa mới chuẩn bị đi lên trước, liền nghe được Hồ Vĩ nói:
“Hàn Liệt, tôi nói cậu nhận nuôi nhiều con như vậy làm gì, cũng có giàu có gì đâu mà nuôi rõ lắm.”
Hồ Vĩ đã sớm không vừa mắt chuyện này, Hàn Liệt mỗi tháng gửi về 5 đồng, nhưng nghe nói lương của đoàn trưởng cao hơn nhiều, nếu không nuôi mấy đứa ranh con này thì tiền gửi về còn nhiều hơn nữa.
Hồ Vĩ cũng không định mới đến nhà người ta mà đã nói những lời này, nhưng càng nhìn mấy đứa nhỏ hắn ta càng nghĩ tới số tiền tiêu trên người bọn nó, không nhịn được mà phàn nàn.
Liễu Tố Tố đi ra trùng hợp nghe được câu này, nụ cười trên mặt cứng lại, cô không nói gì, kéo Tiểu Lộ đang lui về phía sau đến trước mặt dì hai: “Dì hai đi đường có thuận lợi không ạ?”
Dì hai cười gật gật đầu: “Đều ổn đều ổn, đặc biệt là cá cay Tiểu Liệt đưa cho dì, ăn xong đỡ mệt hơn hẳn.”
“Đây là Tiểu Lộ à, trông cao lớn quá, bên cạnh nhà bà hai cũng có một đứa bé bằng tuổi cháu, nhưng mà lùn hơn cháu nửa cái đầu cơ.” Dì hai hoà ái thân thiện, Tiểu Lộ nghe vậy lập tức không còn khẩn trương, học theo Hàn Cẩm gọi bà.
“Mau vào ăn cơm thôi dì hai, đồ ăn đều đã dọn rồi ạ.” Liễu Tố Tố đỡ dì hai vào nhà.
Dì hai sinh con xong cơ thể bị tổn thương, sau lại vì chăm sóc Hàn Liệt mà bôn ba một hồi, hiện tại sức khỏe không bằng những người cùng lứa, chỉ so về ngoại hình cũng già hơn Liễu Thục Vinh vài tuổi.
Liễu Tố Tố nhìn đầu tóc hoa râm của dì hai, trong lòng đưa ra một quyết định.
Ăn xong cơm chiều, lúc vào phòng bếp dọn dẹp, cô hạ giọng nói với Hàn Liệt: “Ngày mai anh đưa cậu ta qua đó đi.”
“Cậu ta” ở đây chính là Hồ Quốc Bân.
Liễu Tố Tố bảo Hàn Liệt gọi Hồ Quốc Bân tới cũng không phải là để ăn sung mặc sướng, cô muốn giải quyết triệt để phiền toái này trong một lần luôn.
Nhớ đến bữa trưa và bữa tối hôm nay, hai cha con Hồ Vĩ chê thức ăn thế này thế kia, Liễu Tố Tố hận không thể đá bọn họ ra ngoài.
Cũng chẳng phải giàu sang phú quý gì, đến người thân trong nhà còn chẳng mấy khi được ăn ngon, chứ đừng nói là hai kẻ không được hoan nghênh này, để bọn họ ở lại càng lâu càng tốn lương thực, có đồ ăn cô thà cho lợn ăn còn hơn.
Hàn Liệt nghe xong gật gật đầu, đi tới nắm lấy tay Liễu Tố Tố: “Vợ, để em bị ủy khuất rồi.”
“Việc này có gì mà ủy khuất.” Cô chỉ là đau lòng, nhìn hai cha con Hồ Vĩ là biết trước đây Hàn Liệt phải sống thế nào.
Cũng may là chồng cô có bản lĩnh, hiện tại mới có ngày lành.
“Em nghĩ, chờ bọn họ về thì anh khuyên dì hai ở lại nhà chúng ta sống đi, anh thấy được không?” Liễu Tố Tố ngửa đầu hỏi anh.
Hàn Liệt sửng sốt: “Thật sao?”
Đây là lần đầu tiên Liễu Tố Tố nói ra chuyện này, nếu là lúc trước Hàn Liệt đã sớm đồng ý, rốt cuộc anh cũng có ý tưởng này. Nhưng hiện tại đang hạn hán, anh đã là chồng là cha, phải có trách nhiệm với vợ con mình, mạo muội đón dì hai về, thứ nhất là sợ vợ không đồng ý, thứ hai cũng là sợ vợ và các con không vui.
Liễu Tố Tố gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi.”
Nói dì hai là cha mẹ tái sinh của Hàn Liệt cũng không quá, nếu hai anh em Hồ Vĩ hiếu thuận thì không nói, đằng này bọn họ đến mẹ ruột cũng dám tính kế, cô sợ sau khi nhà cô và Hồ Vĩ xé rách mặt, hắn ta thấy dì hai không còn giá trị lợi dụng sẽ trút giận sang người dì ấy.
Nếu đã vậy, dứt khoát đưa dì hai đến nhà cô dưỡng già đi.
Nghe từng câu từng chữ tràn ngập sự quan tâm của vợ, Hàn Liệt cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng sợ tai vách mạch rừng, anh chỉ có thể nắm tay Liễu Tố Tố hạ giọng nói cảm ơn.
Liễu Tố Tố cười nói: “Đoàn trưởng Hàn còn khách khí với em vậy à?”
Hàn Liệt cũng cười: “Anh chỉ sợ dì hai không đồng ý.”
Chuyện này anh cũng từng đề qua, nhưng lần nào dì hai cũng cự tuyệt.
“Không sao, em có cách.” Liễu Tố Tố mới vừa nói xong, Tiểu Lộ liền chạy vào, “Nương, cha Ngưu Đản tới ạ.”
Liễu Tố Tố gật đầu, cùng Hàn Liệt đi ra ngoài sân, thấy Hình Tiểu Quân đang đứng ở ven đường.
Hình Tiểu Quân nhíu chặt mi, thấy hai người liền nói: “Anh Hàn, chị dâu, nương và cháu trai em tới rồi.”
Sáng sớm hôm nay nhà Hình Tiểu Quân lại cãi vã ầm ĩ, tuy Trần Nam đã được hắn nhắc nên không đến mức tức giận, nhưng bộ dáng gây chuyện vô lý của bà Hình vẫn khiến Hình Tiểu Quân rất đau đầu.
Liễu Tố Tố đáp: “Được rồi, ngày mai cậu đưa bọn họ qua nhé.”
“Chị dâu, cách này thật sự được sao?”
“Bảo đảm thành công.” Liễu Tố Tố cười nói.
Đối phó với mấy bao cỏ này, không cần tốn quá nhiều công sức.
/144
|