Thanh âm dọa Dương Đào cùng Thu Thiên nhảy dựng. Dương Đào túm phải khoảng không, còn Thu Thiên đĩnh cái bụng cao cao lao ra khỏi cửa, đi vào bờ hồ sen. Lúc này đã là Trung thu, nước trong hồ sen lạnh buốt đến tận xương. Đã có mấy người nhảy xuống. Thu Thiên vừa lo lắng sốt ruột lại vừa tự trách mình, đứng ở bên cạnh không ngừng giậm chân lẩm bẩm nói:
” Đều do ta, đều do ta, ô ô ô, Thu Thủy đáng thương, ta không nên tùy hứng như vậy...... Ô ô ô...... Thu Thủy, ngươi nhất định phải còn sống a, ta không tùy hứng nữa, ta để cho ngươi hầu hạ có được không?”
Thu Thủy được người ta vớt lên, chỉ uống mấy ngụm nước.
Dương Đào nhìn thấy bộ dáng hắn chật vật, nghĩ thầm, không tồi, Thu Thủy này thật đúng là một người nhanh nhẹn hiểu chuyện, khổ nhục kế này hắn diễn phi thường tốt, bất kể sinh tử chính mình, ân, tốt tốt phải thưởng. Hắn một bên nghĩ như vậy liền có một người vội vàng chạy tới, đem bọn người hầu giúp đỡ Thu Thủy một phen đẩy ra, tự mình ôm lấy hắn, đưa tay dán tại phía sau lưng hắn, một bên vội vàng hỏi:
“Ngươi cảm thấy được thế nào? Thu Thủy ngươi tỉnh tỉnh a.”
Dương Đào cùng Thu Thủy không dám tin trừng mắt nhìn Thụy An Vương gia, Thu Thiên còn kém một chút, còn Dương Đào lại thiếu chút nữa ngay cả tròng mắt đều trừng rớt ra. Hắn tất nhiên là biết thân phận địa vị Hạ Hầu Phương, cũng càng biết quá khứ Thu Thủy là hạng người nào. Bởi vì hiểu biết cho nên thấy đối phương nhìn về phía Thu Thủy ánh mắt đưa tình, hắn mới cảm thấy được càng thêm bất khả tư nghị.
Sau khi trải qua chuyện này, Thu Thiên cũng không dám kêu la không cần Thu Thủy hầu hạ nữa. Vì thế, hắn tự nhiên phải ngoan ngoãn ở trong phòng đợi Dương Đào an bày. Thu Thủy đúng thực là lời chú cẩn cô (*) của hắn. Bất quá sau đó hắn lại tìm thấy chuyện thú vị khác, chính là quan sát Thụy An Vương gia cùng Thu Thủy dây dưa lẫn nhau.
Hắn nhìn ra được Hạ Hầu Phương là thích Thu Thủy, Thu Thủy cũng có thể là thích Hạ Hầu Phương. Đừng nói Thu Thủy, trong nhà này trừ bỏ chính mình cùng lão nhân đã ngoài bốn mươi, ai thấy Hạ Hầu Phương liếc mắt một cái mà không phải tỏa sáng.
Chính là Thu Thủy cùng bọn họ bất đồng, những người đó đều nhịn không được cực lực tìm mọi cách tiếp cận Hạ Hầu Phương, còn Thu Thủy cũng cực lực chạy trốn hắn.
Thu Thiên không rõ là chuyện gì xảy ra, lúc hắn biết mình thích Dương Đào đã không tiếc dùng xuân dược, còn Thu Thủy nếu thích Hạ Hầu Phương, mà Hạ Hầu Phương cũng thích hắn, vì cái gì hắn lại e sợ đến trốn không kịp?
Hỏi Dương Đào, đối phương ý vị thâm trường cười đáp: “Hai người bọn họ thân phận khác nhau một trời một vực, Hạ Hầu Phương ở vào địa vị cao, cho rằng hết thảy đều là đương nhiên, nhưng Thu Thủy sớm là thân thấp hèn nào dám sinh ra vọng tưởng chứ.”
Lời này Thu Thiên cũng không phải thực sự hiểu được. Hắn chỉ cảm thấy Thu Thủy là một người rất tốt, tuy rằng trông coi mình rất chặt, nhưng chỉ cần nhìn vào lời nói, cử chỉ có thể biết, hắn là một người rất mỹ lệ lại thực ôn nhu, tâm địa tốt lắm.
Bất quá hắn hiện tại càng ngày càng không có thời gian đi chú ý Thu Thủy, bởi vì cục cưng trong bụng quẫy đạp càng ngày càng thường xuyên, không có thiên lý tra tấn hắn chết đi sống lại.
Chỉ có thời điểm này, Thu Thiên mới thật sâu cảm nhận được khuyết điểm bộ tộc vượn và khỉ bọn họ, phải nói là rất hiếu động. Tựa như tiểu tử kia trong bụng này, vẫn là từ trong bụng mẹ, có bao nhiêu địa phương để hắn thi triển? Nhưng từ sau khi hắn bảy tháng không có một chốc yên lặng. Thu Thiên thậm chí hoài nghi, hắn không phải là đem ruột gan mình trở thành nhánh cây, treo lên làm cái xích đu đó chớ.
Đem lo lắng này nói cho Dương Đào nghe, hắn cười ngất, nhéo nhéo mũi Thu Thiên nói:” Ta tuy rằng hiểu được không nhiều lắm, cũng biết thai nhi là ở chỗ nào đó trong bụng ngươi chờ đợi xuất thế. Khẳng định bốn phía hắn đều là dày đặc, làm sao có thể đi ra bắt ruột gan ngươi làm dây đu.
Chỉ thấy Thu Thiên ôm bụng trên giường lăn lộn khóc lóc om sòm ô ô kêu lên: “Ta mặc kệ, ta mặc kệ, bảo bảo này rất đáng giận, luôn luôn không chịu dừng lại, ta phải xé ra bụng, bắt nó trước tiên lấy ra, ô ô ô, ta mặc kệ.”
Dương Đào thương xót hắn có thai trong người, thập phần chịu khổ, hơn nữa hắn hoạt bát như vậy hiện giờ chỉ có thể vây ở trong phòng, lại nghĩ đến hắn chỉ cần ở trên giường tùy tiện đạp vài cái sẽ vô sự. Vì thế cười vuốt ve mái tóc tán loạn rơi tên gối của Thu Thiên mặc hắn phát tiết.
Bỗng nhiên “Ôi” hét thảm một tiếng, dọa hắn nhảy dựng, vội đứng dậy nhìn về phía Thu Thiên, đã thấy hắn sắc mặt trắng bệch, cầm lấy tay áo chính mình khóc ròng nói:” Xong rồi xong rồi bảo bảo nghe thấy ta nói, hắn muốn đi ra”.
Dương Đào quá sợ hãi, nghĩ đến Thu Thiên đang nói bậy, nào có chuyện tình như vậy. Song vừa nhìn chăm chú hướng dưới thân hắn, chỉ thấy dưới khố đã chảy ra vết máu, hắn sợ tới mức vội kêu Thu Thủy đi thỉnh Hạ Hầu Phương đến. Bởi vì sợ người ngoài biết thân phận Thu Thiên, cho nên sáng sớm đã nhờ Hạ Hầu Phương tới đón sinh, nhũ mẫu trước đó hắn cũng đã chuẩn bị tốt.
Khi Hạ Hầu Phương vội vàng chạy tới, Thu Thiên đã muốn kêu rách cả họng. Hắn đem người không liên quan đuổi đi ra ngoài, chuẩn phụ thân Dương Đào tất nhiên không muốn rời đi, huống chi Thu Thiên túm tay áo hắn không chịu buông. Bởi vậy tình huống sinh con này hắn chứng kiến từ đầu đến cuối, chỉ thấy hai chân trắng noãn theo sản đạo chui ra, cảm thấy không khỏi vui vẻ, lại nghe Hạ Hầu Phương hít một tiếng, lại đem cặp chân tí xíu kia đẩy trở về.
“Đây là sinh non, lại là khó sanh.” Hạ Hầu Phương lắc đầu đối Dương Đào giải thích:” Không thể để cho chân đứa nhỏ đi ra trước nhất định phải làm cho đầu của hắn đi ra trước......”
Một lời chưa xong, chợt nghe trên giường Thu Thiên kêu lên:” Bảo bối a, ngươi nghe thấy Hạ Hầu Vương gia nói chưa? Mau mau đưa đầu ra trước a”.
Một câu làm cho mỗi người mặt đều đen, nghĩ thầm, cùng đứa nhỏ còn trong bụng mẹ chưa ra mà nói chuyện, hắn nghe có thể hiểu được sao?
Một khắc, trước mắt chỉ thấy bụng Thu Thiên cao cao đẩy đẩy, chốc lát sau liền nhìn thấy một đôi tiểu bả vai trắng noãn theo sản đạo lộ ra.
Hạ Hầu Phương lại cấp đẩy trở về, trong lòng cũng kinh ngạc, thầm nghĩ, hay là đứa nhỏ này thật có thể nghe hiểu được tiếng người. Có thể nào? Đang nghĩ chợt nghe Thu Thiên tức giận kêu lên:” Là đầu, đầu đó, đầu hiểu hay không? Không phải bả vai cũng không phải tay cùng chân, bổn cục cưng nhà ngươi, còn ở đó mà cọ cọ, nghẹn chết mất”.
Dương Đào cùng Hạ Hầu Phương đầu nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, lúc này mà tính cách đanh đá của hắn vẫn không thay đổi. Quả nhiên thấy cái bụng Thu Thiên lại cố đẩy đẩy, tiếp theo một cái đầu tròn tròn đầy tóc theo sản đạo chậm rãi trượt ra.
Hạ Hầu Phương cùng Dương Đào lúc này đây trợn mắt há hốc mồm. Rất...... Rất thần kỳ đi? Còn chưa ra khỏi bụng mẹ, thế nhưng...... thế nhưng có thể nghe hiểu được tiếng người, trên đời này còn có chuyện so với chuyện này thần kỳ hơn sao? Sửng sốt sau một lúc lâu, định đem đứa trẻ giao cho nhũ mẫu đang đứng đợi ở phía sau để còn mang đi tẩy rửa tắm nắng.
“Khanh khách lạc......” Tiếng khóc oa oa mọi người chờ mong đã lâu không có xuất hiện mà là một trận tiếng cười thanh thúy truyền tới. Cúi đầu chỉ thấy tiểu hài nhi nộn nộn đang há to miệng cười đến vô cùng vui vẻ: “Khanh khách...... Khanh khách lạc......”
“Ta...... Ta không phải là sinh yêu quái a? Nào có trẻ con từ trong bụng mẹ mới ra một chút không khóc mà còn cười, còn cười lên tiếng, trời ạ......”
Thu Thiên ngẩng đầu nhìn một cái liền ngửa mặt lên trời kêu thảm, trong lúc nhất thời hắn đã quên mình chính là yêu tinh, nếu sinh ra một con yêu quái cũng là chuyện tình thực bình thường.
Hạ Hầu Phương khụ khụ, nghĩ thầm coi như là lần đầu tiên từ xưa đến nay chưa thấy qua mẫu thân nào như vậy. Quay đầu lại nhìn xem, tiểu hài nhi kia môi hồng răng trắng rất là xinh đẹp hai tiểu thối hồng nộn ở giữa là biểu tượng nam anh bé nhỏ. Hắn quay đầu đối Dương Đào ôm quyền nói “Chúc mừng. Chúc mừng, là một nam anh”
Dương Đào cảm tạ hắn, đem cục cưng ôm lại đây nhìn kỹ sau đó nhíu mày nói “Oa, sao lại thế này a? Không phát hiện giống ta cùng Thu Thiên a, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn này còn nhiều nếp nhăn có khác gì tiểu hầu tử đâu chứ?”
Vừa dứt lời chợt nghe Thu Thiên ở trên giường hét lớn: “Uy, ngươi nói gì vậy? Như thế nào mặt nhiều nếp nhăn tựa như hầu tử? Chẳng lẽ hầu tử chúng ta thực xấu sao? Còn có còn có ngươi nói là ý tứ gì? Không giống ngươi cũng không giống ta, ngươi không phải là ám chỉ ta đối với ngươi bất trung, cùng người khác gian díu? A?”
Dương Đào sợ tới mức vội vàng ngồi xuống trấn an Thu Thiên nói: “Không có, không có, tuyệt đối đã không có, hầu tử là động vật thực đáng yêu, ta thích nhất hầu tử, bằng không ta có thể thích ngươi sao? Hơn nữa ngươi cùng ta một chỗ, chúng ta liền như hình với bóng, ngươi cho dù cùng với người khác cấu kết, cũng không có cơ hội đúng hay không? Ta như thế nào có thể không lương tâm hoài nghi chứ?”
“Phải không?” Thu Thiên nhíu mi nhìn hắn suy nghĩ: “Tốt lắm, ngươi đã cảm thấy được hầu tử là động vật đáng yêu nhất, ta hiện tại mệt mỏi không nghĩ duy trì hình người vất vả, như vậy ta liền biến trở về hình dạng hầu tử”.
Hắn nói xong tiểu mỹ nhân phong hoa tuyệt đại trên giường lập tức biến thành một con đại hầu vương màu trắng buông tay buông chân nằm ở nơi đó. Nam nhân mặt lập tức suy sụp, Hạ Hầu Phương xoay người ra khỏi phòng, mặt khác một đám bọn người hầu vô lực rời đi. Dương Đào nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực, nhìn nhìn lại Thu Thiên trên giường, vẻ mặt đau khổ, hắn rốt cục cho ra kết luận” Cục cưng mới sinh so với hầu tử đẹp hơn”.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm nói nhao nhao ồn ào. Lão phu nhân cùng bọn nha hoàn chen chúc mà, vào sau đó bất ngờ tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh, đám người đáng thương đều bị đại hầu tử trên giường dọa mất vía.
Dương Đào trở mình xem thường, vươn ngón tay gảy gảy khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa con, hắn nỉ non nói nhỏ: “Cục cưng a, nương ngươi cái dạng này thật đúng là không phải khó coi bình thường. Ngươi nhất định phải giúp cha nghĩ biện pháp cho nương ngươi khôi phục bình thường, hiểu chưa?”
Nói xong hài tử nho nhỏ lại “Khanh khách lạc” cười lên tiếng tựa hồ đồng ý với phụ thân. Ánh trăng theo tầng mây lộ mặt ra loan loan, giống như giờ khắc này bị khuôn mặt tươi cười sung sướng hạnh phúc cuốn hút.
— Toàn văn hoàn —
===
(*) lời chú cẩn cô: cái nì để Tam Tạng trị Ngộ Không í.
Ta đang cày cái phiên ngoại cho các nàng đây. Hun ta cái coi ^^
” Đều do ta, đều do ta, ô ô ô, Thu Thủy đáng thương, ta không nên tùy hứng như vậy...... Ô ô ô...... Thu Thủy, ngươi nhất định phải còn sống a, ta không tùy hứng nữa, ta để cho ngươi hầu hạ có được không?”
Thu Thủy được người ta vớt lên, chỉ uống mấy ngụm nước.
Dương Đào nhìn thấy bộ dáng hắn chật vật, nghĩ thầm, không tồi, Thu Thủy này thật đúng là một người nhanh nhẹn hiểu chuyện, khổ nhục kế này hắn diễn phi thường tốt, bất kể sinh tử chính mình, ân, tốt tốt phải thưởng. Hắn một bên nghĩ như vậy liền có một người vội vàng chạy tới, đem bọn người hầu giúp đỡ Thu Thủy một phen đẩy ra, tự mình ôm lấy hắn, đưa tay dán tại phía sau lưng hắn, một bên vội vàng hỏi:
“Ngươi cảm thấy được thế nào? Thu Thủy ngươi tỉnh tỉnh a.”
Dương Đào cùng Thu Thủy không dám tin trừng mắt nhìn Thụy An Vương gia, Thu Thiên còn kém một chút, còn Dương Đào lại thiếu chút nữa ngay cả tròng mắt đều trừng rớt ra. Hắn tất nhiên là biết thân phận địa vị Hạ Hầu Phương, cũng càng biết quá khứ Thu Thủy là hạng người nào. Bởi vì hiểu biết cho nên thấy đối phương nhìn về phía Thu Thủy ánh mắt đưa tình, hắn mới cảm thấy được càng thêm bất khả tư nghị.
Sau khi trải qua chuyện này, Thu Thiên cũng không dám kêu la không cần Thu Thủy hầu hạ nữa. Vì thế, hắn tự nhiên phải ngoan ngoãn ở trong phòng đợi Dương Đào an bày. Thu Thủy đúng thực là lời chú cẩn cô (*) của hắn. Bất quá sau đó hắn lại tìm thấy chuyện thú vị khác, chính là quan sát Thụy An Vương gia cùng Thu Thủy dây dưa lẫn nhau.
Hắn nhìn ra được Hạ Hầu Phương là thích Thu Thủy, Thu Thủy cũng có thể là thích Hạ Hầu Phương. Đừng nói Thu Thủy, trong nhà này trừ bỏ chính mình cùng lão nhân đã ngoài bốn mươi, ai thấy Hạ Hầu Phương liếc mắt một cái mà không phải tỏa sáng.
Chính là Thu Thủy cùng bọn họ bất đồng, những người đó đều nhịn không được cực lực tìm mọi cách tiếp cận Hạ Hầu Phương, còn Thu Thủy cũng cực lực chạy trốn hắn.
Thu Thiên không rõ là chuyện gì xảy ra, lúc hắn biết mình thích Dương Đào đã không tiếc dùng xuân dược, còn Thu Thủy nếu thích Hạ Hầu Phương, mà Hạ Hầu Phương cũng thích hắn, vì cái gì hắn lại e sợ đến trốn không kịp?
Hỏi Dương Đào, đối phương ý vị thâm trường cười đáp: “Hai người bọn họ thân phận khác nhau một trời một vực, Hạ Hầu Phương ở vào địa vị cao, cho rằng hết thảy đều là đương nhiên, nhưng Thu Thủy sớm là thân thấp hèn nào dám sinh ra vọng tưởng chứ.”
Lời này Thu Thiên cũng không phải thực sự hiểu được. Hắn chỉ cảm thấy Thu Thủy là một người rất tốt, tuy rằng trông coi mình rất chặt, nhưng chỉ cần nhìn vào lời nói, cử chỉ có thể biết, hắn là một người rất mỹ lệ lại thực ôn nhu, tâm địa tốt lắm.
Bất quá hắn hiện tại càng ngày càng không có thời gian đi chú ý Thu Thủy, bởi vì cục cưng trong bụng quẫy đạp càng ngày càng thường xuyên, không có thiên lý tra tấn hắn chết đi sống lại.
Chỉ có thời điểm này, Thu Thiên mới thật sâu cảm nhận được khuyết điểm bộ tộc vượn và khỉ bọn họ, phải nói là rất hiếu động. Tựa như tiểu tử kia trong bụng này, vẫn là từ trong bụng mẹ, có bao nhiêu địa phương để hắn thi triển? Nhưng từ sau khi hắn bảy tháng không có một chốc yên lặng. Thu Thiên thậm chí hoài nghi, hắn không phải là đem ruột gan mình trở thành nhánh cây, treo lên làm cái xích đu đó chớ.
Đem lo lắng này nói cho Dương Đào nghe, hắn cười ngất, nhéo nhéo mũi Thu Thiên nói:” Ta tuy rằng hiểu được không nhiều lắm, cũng biết thai nhi là ở chỗ nào đó trong bụng ngươi chờ đợi xuất thế. Khẳng định bốn phía hắn đều là dày đặc, làm sao có thể đi ra bắt ruột gan ngươi làm dây đu.
Chỉ thấy Thu Thiên ôm bụng trên giường lăn lộn khóc lóc om sòm ô ô kêu lên: “Ta mặc kệ, ta mặc kệ, bảo bảo này rất đáng giận, luôn luôn không chịu dừng lại, ta phải xé ra bụng, bắt nó trước tiên lấy ra, ô ô ô, ta mặc kệ.”
Dương Đào thương xót hắn có thai trong người, thập phần chịu khổ, hơn nữa hắn hoạt bát như vậy hiện giờ chỉ có thể vây ở trong phòng, lại nghĩ đến hắn chỉ cần ở trên giường tùy tiện đạp vài cái sẽ vô sự. Vì thế cười vuốt ve mái tóc tán loạn rơi tên gối của Thu Thiên mặc hắn phát tiết.
Bỗng nhiên “Ôi” hét thảm một tiếng, dọa hắn nhảy dựng, vội đứng dậy nhìn về phía Thu Thiên, đã thấy hắn sắc mặt trắng bệch, cầm lấy tay áo chính mình khóc ròng nói:” Xong rồi xong rồi bảo bảo nghe thấy ta nói, hắn muốn đi ra”.
Dương Đào quá sợ hãi, nghĩ đến Thu Thiên đang nói bậy, nào có chuyện tình như vậy. Song vừa nhìn chăm chú hướng dưới thân hắn, chỉ thấy dưới khố đã chảy ra vết máu, hắn sợ tới mức vội kêu Thu Thủy đi thỉnh Hạ Hầu Phương đến. Bởi vì sợ người ngoài biết thân phận Thu Thiên, cho nên sáng sớm đã nhờ Hạ Hầu Phương tới đón sinh, nhũ mẫu trước đó hắn cũng đã chuẩn bị tốt.
Khi Hạ Hầu Phương vội vàng chạy tới, Thu Thiên đã muốn kêu rách cả họng. Hắn đem người không liên quan đuổi đi ra ngoài, chuẩn phụ thân Dương Đào tất nhiên không muốn rời đi, huống chi Thu Thiên túm tay áo hắn không chịu buông. Bởi vậy tình huống sinh con này hắn chứng kiến từ đầu đến cuối, chỉ thấy hai chân trắng noãn theo sản đạo chui ra, cảm thấy không khỏi vui vẻ, lại nghe Hạ Hầu Phương hít một tiếng, lại đem cặp chân tí xíu kia đẩy trở về.
“Đây là sinh non, lại là khó sanh.” Hạ Hầu Phương lắc đầu đối Dương Đào giải thích:” Không thể để cho chân đứa nhỏ đi ra trước nhất định phải làm cho đầu của hắn đi ra trước......”
Một lời chưa xong, chợt nghe trên giường Thu Thiên kêu lên:” Bảo bối a, ngươi nghe thấy Hạ Hầu Vương gia nói chưa? Mau mau đưa đầu ra trước a”.
Một câu làm cho mỗi người mặt đều đen, nghĩ thầm, cùng đứa nhỏ còn trong bụng mẹ chưa ra mà nói chuyện, hắn nghe có thể hiểu được sao?
Một khắc, trước mắt chỉ thấy bụng Thu Thiên cao cao đẩy đẩy, chốc lát sau liền nhìn thấy một đôi tiểu bả vai trắng noãn theo sản đạo lộ ra.
Hạ Hầu Phương lại cấp đẩy trở về, trong lòng cũng kinh ngạc, thầm nghĩ, hay là đứa nhỏ này thật có thể nghe hiểu được tiếng người. Có thể nào? Đang nghĩ chợt nghe Thu Thiên tức giận kêu lên:” Là đầu, đầu đó, đầu hiểu hay không? Không phải bả vai cũng không phải tay cùng chân, bổn cục cưng nhà ngươi, còn ở đó mà cọ cọ, nghẹn chết mất”.
Dương Đào cùng Hạ Hầu Phương đầu nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, lúc này mà tính cách đanh đá của hắn vẫn không thay đổi. Quả nhiên thấy cái bụng Thu Thiên lại cố đẩy đẩy, tiếp theo một cái đầu tròn tròn đầy tóc theo sản đạo chậm rãi trượt ra.
Hạ Hầu Phương cùng Dương Đào lúc này đây trợn mắt há hốc mồm. Rất...... Rất thần kỳ đi? Còn chưa ra khỏi bụng mẹ, thế nhưng...... thế nhưng có thể nghe hiểu được tiếng người, trên đời này còn có chuyện so với chuyện này thần kỳ hơn sao? Sửng sốt sau một lúc lâu, định đem đứa trẻ giao cho nhũ mẫu đang đứng đợi ở phía sau để còn mang đi tẩy rửa tắm nắng.
“Khanh khách lạc......” Tiếng khóc oa oa mọi người chờ mong đã lâu không có xuất hiện mà là một trận tiếng cười thanh thúy truyền tới. Cúi đầu chỉ thấy tiểu hài nhi nộn nộn đang há to miệng cười đến vô cùng vui vẻ: “Khanh khách...... Khanh khách lạc......”
“Ta...... Ta không phải là sinh yêu quái a? Nào có trẻ con từ trong bụng mẹ mới ra một chút không khóc mà còn cười, còn cười lên tiếng, trời ạ......”
Thu Thiên ngẩng đầu nhìn một cái liền ngửa mặt lên trời kêu thảm, trong lúc nhất thời hắn đã quên mình chính là yêu tinh, nếu sinh ra một con yêu quái cũng là chuyện tình thực bình thường.
Hạ Hầu Phương khụ khụ, nghĩ thầm coi như là lần đầu tiên từ xưa đến nay chưa thấy qua mẫu thân nào như vậy. Quay đầu lại nhìn xem, tiểu hài nhi kia môi hồng răng trắng rất là xinh đẹp hai tiểu thối hồng nộn ở giữa là biểu tượng nam anh bé nhỏ. Hắn quay đầu đối Dương Đào ôm quyền nói “Chúc mừng. Chúc mừng, là một nam anh”
Dương Đào cảm tạ hắn, đem cục cưng ôm lại đây nhìn kỹ sau đó nhíu mày nói “Oa, sao lại thế này a? Không phát hiện giống ta cùng Thu Thiên a, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn này còn nhiều nếp nhăn có khác gì tiểu hầu tử đâu chứ?”
Vừa dứt lời chợt nghe Thu Thiên ở trên giường hét lớn: “Uy, ngươi nói gì vậy? Như thế nào mặt nhiều nếp nhăn tựa như hầu tử? Chẳng lẽ hầu tử chúng ta thực xấu sao? Còn có còn có ngươi nói là ý tứ gì? Không giống ngươi cũng không giống ta, ngươi không phải là ám chỉ ta đối với ngươi bất trung, cùng người khác gian díu? A?”
Dương Đào sợ tới mức vội vàng ngồi xuống trấn an Thu Thiên nói: “Không có, không có, tuyệt đối đã không có, hầu tử là động vật thực đáng yêu, ta thích nhất hầu tử, bằng không ta có thể thích ngươi sao? Hơn nữa ngươi cùng ta một chỗ, chúng ta liền như hình với bóng, ngươi cho dù cùng với người khác cấu kết, cũng không có cơ hội đúng hay không? Ta như thế nào có thể không lương tâm hoài nghi chứ?”
“Phải không?” Thu Thiên nhíu mi nhìn hắn suy nghĩ: “Tốt lắm, ngươi đã cảm thấy được hầu tử là động vật đáng yêu nhất, ta hiện tại mệt mỏi không nghĩ duy trì hình người vất vả, như vậy ta liền biến trở về hình dạng hầu tử”.
Hắn nói xong tiểu mỹ nhân phong hoa tuyệt đại trên giường lập tức biến thành một con đại hầu vương màu trắng buông tay buông chân nằm ở nơi đó. Nam nhân mặt lập tức suy sụp, Hạ Hầu Phương xoay người ra khỏi phòng, mặt khác một đám bọn người hầu vô lực rời đi. Dương Đào nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực, nhìn nhìn lại Thu Thiên trên giường, vẻ mặt đau khổ, hắn rốt cục cho ra kết luận” Cục cưng mới sinh so với hầu tử đẹp hơn”.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến thanh âm nói nhao nhao ồn ào. Lão phu nhân cùng bọn nha hoàn chen chúc mà, vào sau đó bất ngờ tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh, đám người đáng thương đều bị đại hầu tử trên giường dọa mất vía.
Dương Đào trở mình xem thường, vươn ngón tay gảy gảy khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa con, hắn nỉ non nói nhỏ: “Cục cưng a, nương ngươi cái dạng này thật đúng là không phải khó coi bình thường. Ngươi nhất định phải giúp cha nghĩ biện pháp cho nương ngươi khôi phục bình thường, hiểu chưa?”
Nói xong hài tử nho nhỏ lại “Khanh khách lạc” cười lên tiếng tựa hồ đồng ý với phụ thân. Ánh trăng theo tầng mây lộ mặt ra loan loan, giống như giờ khắc này bị khuôn mặt tươi cười sung sướng hạnh phúc cuốn hút.
— Toàn văn hoàn —
===
(*) lời chú cẩn cô: cái nì để Tam Tạng trị Ngộ Không í.
Ta đang cày cái phiên ngoại cho các nàng đây. Hun ta cái coi ^^
/86
|