Những ngày sau đó, Lang Hi dựa theo yêu cầu của Hàn Tả Tả, dẫn cô đi đến tất cả những nơi đối với hắn ‘có vẻ đặc thù’, sau đó lại đi tham quan những thắng cảnh gần đó, cũng giới thiệu rất nhiều món ăn địa phương và những quán nổi tiếng trong vùng cho cô.
Ở một đất nước xa lạ lãng mạn, tất cả cử chỉ vô cùng thân thiết đều có vẻ thực tự nhiên, lại bị không khí nơi đây tác động, Hàn Tả Tả vừa hưởng thụ những thứ xa hoa cùng niềm vui vẻ hạnh phúc, đồng thời lại khó bỏ được những băn khoăn ẩn sau những niềm vui đó.
Hàn Tả Tả trải qua những ngày bị vây trong trạng thái cao hứng tột độ, trong suốt hai mươi năm qua, nàng rất ít có được thời điểm hoàn toàn thả lỏng như vậy, có thể không hề băn khoăn đứng bên cạnh Lang Hi, dưới sự hướng dẫn của anh đi khám phá vùng đất mới.
Ngày cuối cùng ở nước M, hai người ngồi xe lửa trở lại nhà của Lang Hi, Hàn Tả Tả nhìn toàn bộ chiếm lợi phẩm trong phòng khách, ưu sầu mở miệng: Nhiều đồ như vậy, làm sao mang hết về nước được đây?
Lang Hi cởi áo ngoài, trấn an nói: Một lát nữa sẽ có người đến lấy, tất cả những thứ này đều được mang về hết.
Hàn Tả Tả nghe vậy liền an tâm.
Lang Hi vào nhà thay đổi quần áo, thản nhiên nói: Anh có việc đi ra ngoài một lát.
Lần này ra ngoài du lịch, Lang Hi cho bản thân hoàn toàn nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này một cú điện thoại về công việc cũng không có, toàn bộ hành trình đều ở bên cạnh Hàn Tả Tả, lúc này đột nhiên muốn đi ra ngoài, không khỏi làm cho cô sinh ra tò mò.
Đi chỗ nào?
Động tác thay đổi giày của Lang Hi dừng lại một chút, bình tĩnh nói: Nghĩa trang.
Hàn Tả Tả phản xạ có điều kiện quay lại nhìn ảnh chụp trên bàn, do dự mở miệng hỏi: Có muốn em đi cùng với anh không?
Lang Hi nghĩ nghĩ, gật đầu nói: Cũng tốt, dù sao cũng là mẹ chồng, vẫn nên gặp một lần.
Hàn Tả Tả liếc mắt xem thường, không để ý tới ý tứ trêu đùa trong lời nói của hắn, nhảy dựng lên chạy về phòng, vội vàng thay một bộ quần áo trang trọng.
Lang Hi nhìn cô ăn mặc nghiêm túc, hơi hơi nhíu mày, một lời cũng chưa nói nắm tay cô ra ngoài.
Trên đường đi qua một cửa hàng bán hoa, Hàn Tả Tả vội vàng kêu ngừng lại, chỉ ra ngoài cửa sổ hỏi: Mẹ anh thích hoa gì? Em mua một bó cho bà!
Lang Hi vừa nghe, lập tức nhả chân ga tiếp tục đi tới, thản nhiên nói: Không cần, bà không thích hoa.
Hàn Tả Tả không khỏi cảm thấy càng ngạc nhiên, có rất ít người không thích hoa, đặc biệt là phụ nữ, ai cũng đều có sở thích thích chưng diện, đối mặt với những đóa hoa xinh đẹp thơm ngát, cư nhiên lại có người không thích, này đây là lần đầu tiên cô nghe nói.
Lang Hi biết cô suy nghĩ cái gì, một bên lái xe một bên giải thích: Bà có bệnh sạch sẽ rất nghiệm trọng, hoa sớm muộn gì cũng sẽ héo tàn, đóa hoa khi héo rũ sẽ làm cho bà khó chịu, cho nên bà chưa bao giờ thích.
Hàn Tả Tả sắc mặt cổ quái ngắm hắn liếc mắt một cái, trong lòng không khỏi cảm thán, khó trách Lang Hi lại kỳ lạ như bây giờ, được một người mẹ như vậy nuôi lớn, hắn không hoàn toàn vặn vẹo cũng rất không dễ dàng.
Nghĩa trang cũng không xa, ở phía sau một giáo đường, bên dưới cây cối xanh um tươi tốt, là một ít bia mộ.
Lang Hi trầm mặc xuyên qua con đường nhỏ, đi tới một chỗ nằm chếch góc thì dừng lại, ngồi xổm xuống. Nâng tay gạt đi đám lá cây khô rơi trên bia mộ, sau đó lại lấy tiếp khăn tay ra chà lau.
Hàn Tả Tả yên lặng ngồi xổm bên người hắn, chủ động giúp hắn rửa sạch, trên mộ bia màu đen có hai chữ Lang Nguyệt cùng với hai câu giới thiệu vắn tắt về cuộc đời, phía trên là một tấm ảnh chụp nho nhỏ có chút phai màu, người phụ nữ có khuôn mặt mộc mạc tái nhợt, nụ cười mang theo một chút cô đơn, ánh mắt trống rỗng, hiện lên sự thê lương khi nhìn thấu cuộc đời.
Mộ bia màu đen một lần nữa trở nên sạch sẽ, phát ra sự lạnh lẽo đặc trưng của loại đá cẩm thạch, mãi đến khi mặt đá trơn nhẵn phảng chiếu bóng người đối diện, Lang Hi mới vừa lòng ngừng tay.
Nơi này thực im lặng, Hàn Tả Tả đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, không phải vì đang ở nghĩa trang mà sợ hãi, chính là không quen một Lang Hi trầm mặc lạnh lùng như thế.
Hàn Tả Tả nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng an ủi nói: Đừng khổ sở...
Lang Hi khó hiểu nhìn cô một cái, thản nhiên nói: Anh khổ sở cái gì? Người đã mất nhiều năm như vậy, cho dù lúc ấy khổ sở, hiện tại cũng không còn cảm giác gì. Huống chi...
Lang Hi dừng một chút, vẫn tiếp tục nói: Huống chi anh lúc ấy cũng không quá đau lòng.
Hàn Tả Tả tuy rằng không mê tín, người ở trước mộ người chết ngang nhiên nói ra như vậy, vẫn có chút không được tự nhiên, vội vàng nắm chặt tay nói: Đừng nói bậy!
Lang Hi mỉm cười, trấn an nắm lấy tay cô: Không có việc gì, bà chắc hẳn cũng biết... Bà sống không vui vẻ như vậy, anh thật cao hứng khi bà có thể giải thoát.
Hàn Tả Tả tuy rằng không biết cuộc sống trước kia của Lang Hi như thế nào , cô cũng đã trải qua những khó khăn khi không có cha bên cạnh, nhưng ít nhất cô còn có sự yêu thương và quan tâm của mẹ, mà Lang Hi... Người mẹ sống nương tựa lẫn nhau lại là một người cổ quái như thế, bởi vậy có thể thấy được, cuộc sống của hắn trước kia thật sự không dễ dàng.
Hàn Tả Tả tựa vào vai hắn, đau lòng nói: Mọi chuyện đã qua rồi, về sau em sẽ cùng anh, nhất định mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc!
Lang Hi ôm lấy vai cô, im lặng hồi lâu, chậm rãi mở miệng nói: Em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh sao?
Hàn Tả Tả dùng sức gật gật đầu: Chỉ cần anh không vứt bỏ em, em liền tuyệt không rời bỏ anh!
Cánh tay Lang Hi căng thẳng, đem cô gắt gao ôm chặt trong lòng: Nếu... Nếu anh trở thành hai bàn tay trắng thì sao, em còn có thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh hay không?
Hàn Tả Tả cười ngẩng đầu: Thời điểm em thích anh, em cũng không biết anh có những gì... Nhưng khi đó em liền không thể khống chế được mà thích anh. Cho nên mặc dù anh cái gì đều không có, thì có làm sao đâu?
Hàn Tả Tả vỗ vỗ vai hắn, ra vẻ rộng rãi nói: Yên tâm đi! Cho dù anh biến thành kẻ nghèo hàn, còn có em có thể nuôi sống anh, cùng lắm thì anh rể gả Hàn gia nhà em!
Lời nói dí dỏm như vậy, ngay cả Lang Hi cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
Hàn Tả Tả sờ sờ khóe mắt mang chút ý cười của hắn, thì thào hỏi: Anh trước kia nhất định rất vất vả đi...
Cuộc sống trước kia khẳng định là khó khăn không thể tưởng tượng được, mới có thể làm cho một người ngay cả tươi cười cứng ngắc như vậy.
Lang Hi bắt được tay cô, hôn đầu ngón tay cô nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: Vẫn còn tốt, chỉ cần anh không làm sai, mẹ anh bình thường đều không nhìn anh.
Lang Hi nhìn người trong tấm ảnh trên bia mộ, ánh mắt xa xăm, như là đang đắm chìm trong hồi ức, nhẹ giọng nói: Bà cũng không giấu diếm chuyện về ba, nhưng lại không cho phép anh chủ động nhắc tới. Bà mỗi ngày đều luôn nghiêm túc nói cho anh biết, anh có ba người anh trai vĩ đại, cho nên sự tồn tại của anh, đối với ba mà nói là dư thừa , là sai lầm ...
Hàn Tả Tả đau lòng đến cực điểm, thậm chí ẩn ẩn đối với người phụ nữ nhẫn tâm kia sinh ra oán hận.
Lang Hi vuốt vuốt trán cô, chậm rãi nói: Bà cũng không xem anh như một đứa nhỏ, bắt anh so với những người trưởng thành phải tự chủ cứng rắn hơn, nuôi dạy anh như trong cảm nhận của bà, thinht thoảng lại bộc phát ra ý muốn trả thù đứa con trai của Chu gia.
Trong mắt Lang Hi toát ra một tia trào phúng: Anh hai nói bà coi rất nhiều phim truyền hình báo thù, nên có cử chỉ điên rồ .
Nói như vậy, Hàn Tả Tả cũng hiểu được, Lang Nguyệt rõ ràng là người phụ nữ đau khổ vì tình lao đầu vào phim truyền hình, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con trai có chỉ số thông minh cao, hai mươi năm sau lại báo thù, làm cho người đàn ông phụ tình mình hối hận cả đời.
Thực buồn cười, bà là kẻ thứ ba phá hư gia đình người khác, cư nhiên còn muốn trả thù! Lang Hi châm chọc nói, Bà thật sự coi thường Chu Quảng Vinh, cũng quá xem trọng bản thân mình. Phỏng chừng chính bà cũng không nghĩ tới, mình sẽ chết sớm như vậy, thế cho nên bà đã uổng phí nhiều năm tâm cơ như vậy, trước khi chết còn không cam lòng, dặn dò anh đem bà bí mật mai táng, để cho Chu Quảng Vinh vĩnh viễn tìm không thấy bà...
Lang Hi thở dài: Bà vĩnh viễn sẽ không biết, Chu Quảng Vinh chưa từng đi tìm bà, ngay cả hỏi đều không có hỏi qua!
Hàn Tả Tả thật sự không biết là nên đồng tình Lang Nguyệt, hay là nên oán thầm Chu Quảng Vinh phụ lòng.
Cho nên trước khi chết bà mới bức anh thề vĩnh viễn không họ Chu sao?
Lang Hi hờ hững trả lời: Không biết, bất quá chuyện này không quan trọng. Họ gì với anh mà nói đều không sao cả, nếu không phải do tò mò, anh lúc trước căn bản sẽ không nghe theo bà mà về nước.
Hàn Tả Tả may mắn cười nói: May là anh nghe lời nà, nếu anh vẫn ở mãi nước ngoài, chúng ta chẳng phải là không gặp được nhau sao?
Lang Hi giật mình, cười tán thành: Không sai, may mắn là anh có lòng hiếu kỳ, bằng không anh sẽ bỏ qua em!
Cho nên nói, những chuyện trước kia cũng không hoàn toàn là không tốt! Hàn Tả Tả dẫn dắt từng bước khuyên bảo hắn, Bà đối với anh nghiêm khắc, mới khiến cho anh trở thành vĩ đại như hiện nay, mặc kệ thế nào, bà đều là mẹ của anh, sinh anh nuôi anh, người chết là hết, anh cũng đừng nên hận bà...
Lang Hi trong lòng bị lời vụng về như vậy an ủi, chỉ cảm thấy cả người ấm áp dào dạt.
Từ lần đầu tiên gặp được người trước mặt, bức tường cứng rắn trong lòng hắn đã từng chút một nứt ra, tích lũy những ôn nhu theo ngày tháng đánh sâu vào, rốt cục đã hoàn toàn sụp xuống trong hôm nay, bẻ gãy nghiền nát, ngay cả một mảnh tường đổ cũng không lại lưu lại.
Luôn bị người ngoài coi là tâm địa lạnh lùng sắt đá, cứ như vậy từng chút một biến thành dòng nước nhu tình.
Lang Hi ánh mắt mềm mại, hôn lên đỉnh đầu cô, thở dài nói: Yên tâm, anh chưa từng hận bà...
Yêu cùng hận đều cần có tình cảm đặc thù, hắn trời sinh tính tình đạm mạc, toàn bộ nhiệt tình chỉ đủ cho một người, sau khi gặp Hàn Tả Tả, yêu cô còn không kịp, làm sao có thể lo lắng bỏ tâm tư đi hận một người?
Hàn Tả Tả yên lặng nhìn hắn, thẳng đến khi xác nhận hắn thật sự chưa từng hận mẹ mình, mới yên tâm mà cười rộ lên.
Lang Hi nắm tay cô, quay sang nhìn về phía mộ bia, rốt cục có thể thoải mái mà cười lên: Mẹ, tuy rằng mẹ có thể không quan tâm con ở cùng ai, nhưng con vẫn muốn để mẹ gặp cô ấy, vẫn muốn nói cho mẹ, chúng con thực hạnh phúc.
Hàn Tả Tả kích động dùng sức nắm tay hắn, há mồm lại đột nhiên nhíu mày dừng lại, trừng mắt nhìn hỏi: Em nên xưng hô với mẹ anh như thế nào? Kêu a di sao? Hay là kêu bà nội?
Lang Hi mày nhếch lên, lạnh giọng ra lệnh nói: Kêu mẹ!
Hàn Tả Tả bị khí thế cường đại trên người hắn đột nhiên phóng ra làm kinh sợ, lúng ta lúng túng rụt lui cổ, không cốt khí lầm bầm: Được rồi được rồi, nhìn anh hôm nay tâm tình không tốt, để cho anh chiếm chút tiện nghi cũng được...
Hàn Tả Tả nghiêm trang đối với mộ bia cúi đầu chín mươi độ, sắc mặt hơi chứt phiếm hồng, lại vẫn như cũ dùng ngữ khí kiên định nói: Mẹ, con sẽ thay mẹ tiếp tục chăm sóc con trai của mẹ! Mẹ hãy yên tâm, có con ở đây, Lang Hi nhất định sẽ hạnh phúc!
Hàn Tả Tả tuổi còn trẻ, mới có thể dõng dạc nói ra những lời như vậy, có con ở đây, Lang Hi nhất định sẽ hạnh phúc. Lại không biết việc đời khó lường, khi phần tình cảm lưu luyến này gặp phải khó khăn ngăn cản, chỉ là một cơn gió nhẹ, đều có thể biến thành bão lốc mưa giông, tách ra hai bàn tay nắm chặt, đưa bọn họ xa cách hai bờ sông.
Sau khi thăm mộ Lang Nguyệt, hai người liền trở về nhà, gọi bên ngoài mang cơm tới giải quyết bữa tối, thu dọn hành lý, liền sớm rửa mặt, lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau phải lên máy bay sớm, Hàn Tả Tả nằm trong bóng đêm, tuy rằng thân thể có chút mệt nhọc, trong lòng lại đột nhiên sinh ra một chút thẫn thờ.
Thời gian thật nhanh, cứ thế mà chưa kịp du ngoạn hết đã phải trở về, tuy rằng mấy ngày nay thực vui vẻ, lại vẫn cảm thấy vẫn chưa đủ, cứ rời đi như vậy, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Hàn Tả Tả nghĩ, lần sau cùng Lang Hi đi du lịch mà không phải kiêng nể gì, sẽ không biết đợi đến khi nào đây.
Nghĩ nghĩ, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài ra tiếng.
Lang Hi đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: Làm sao vậy?
Hàn Tả Tả ở trước ngực hắn tìm một tư thế thoải mái, lắc đầu, trù trừ hỏi: Về sau có thời gian, chúng ta lại tới nơi này được không?
Lang Hi tự nhiên đáp ứng: Được.
Hàn Tả Tả mỉm cười: Em có chút luyến tiếc, không phải luyến tiếc nơi này... Là luyến tiếc những ngày được thoải mái vui vẻ ở cùng với anh!
Lang Hi vỗ vỗ phía sau lưng của cô: Sau khi về nước rồi, em vẫn có thể tiếp tục dính lấy anh.
Hàn Tả Tả trầm mặc một lát, lắc lắc đầu: Không, cuộc sống như vậy tuy rằng vui vẻ, nhưng thời gian lâu tất nhiên sẽ không thú vị. Em không phải loại người có thể sống an nhàn hưởng thụ, trong khoảng thời gian ngắn thì còn được, nếu bắt em cứ sống tiếp như vậy, em khẳng định chịu không nổi!
Trong quan niệm của Hàn Tả Tả, con người giống như máy móc vậy, không thể vĩnh viễn ngừng lại không vận chuyển, nếu không vận hành hết năng xuất, vậy chẳng khác nào bỏ không, khi đó nó sẽ rỉ sắt, sẽ bị ăn mòn thành đống sắt vụn vô dụng.
Cho nên, cô có thể cho phép chính mình ỷ lại Lang Hi, lại làm không được mọi chuyện đều dựa vào hắn, trở nên phụ thuộc hắn.
Lang Hi cũng không cưỡng cầu, thản nhiên nói: Chỉ cần em thích, làm cái gì đều được!
Hàn Tả Tả nhếch môi, không tiếng động cười rộ lên: Kia... Về sau chúng ta có thời gian liền đi chơi?
Ân! Thanh âm Lang Hi ẩn hàm ý cười trong bóng đêm phá lệ động lòng cùngvô, Lần sau, chính là tuần trăng mật !
Hàn Tả Tả: ...
Bởi vì những thứ cô điên cuồng càn quét mua sắm đã được chuyển về thành phố T trước, cho nên lúc rời đi Hàn Tả Tả rất nhẹ nhàng thoải mái như lúc đến. Máy bay ầm vang bay lên trời cao, Hàn Tả Tả nhìn tầng mây cuồn cuộn ngoài cửa sổ, đem những ngày du lịch ngọt ngào mà ngắn ngủn, thật sâu khắc vào trong trí nhớ.
Ở một đất nước xa lạ lãng mạn, tất cả cử chỉ vô cùng thân thiết đều có vẻ thực tự nhiên, lại bị không khí nơi đây tác động, Hàn Tả Tả vừa hưởng thụ những thứ xa hoa cùng niềm vui vẻ hạnh phúc, đồng thời lại khó bỏ được những băn khoăn ẩn sau những niềm vui đó.
Hàn Tả Tả trải qua những ngày bị vây trong trạng thái cao hứng tột độ, trong suốt hai mươi năm qua, nàng rất ít có được thời điểm hoàn toàn thả lỏng như vậy, có thể không hề băn khoăn đứng bên cạnh Lang Hi, dưới sự hướng dẫn của anh đi khám phá vùng đất mới.
Ngày cuối cùng ở nước M, hai người ngồi xe lửa trở lại nhà của Lang Hi, Hàn Tả Tả nhìn toàn bộ chiếm lợi phẩm trong phòng khách, ưu sầu mở miệng: Nhiều đồ như vậy, làm sao mang hết về nước được đây?
Lang Hi cởi áo ngoài, trấn an nói: Một lát nữa sẽ có người đến lấy, tất cả những thứ này đều được mang về hết.
Hàn Tả Tả nghe vậy liền an tâm.
Lang Hi vào nhà thay đổi quần áo, thản nhiên nói: Anh có việc đi ra ngoài một lát.
Lần này ra ngoài du lịch, Lang Hi cho bản thân hoàn toàn nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này một cú điện thoại về công việc cũng không có, toàn bộ hành trình đều ở bên cạnh Hàn Tả Tả, lúc này đột nhiên muốn đi ra ngoài, không khỏi làm cho cô sinh ra tò mò.
Đi chỗ nào?
Động tác thay đổi giày của Lang Hi dừng lại một chút, bình tĩnh nói: Nghĩa trang.
Hàn Tả Tả phản xạ có điều kiện quay lại nhìn ảnh chụp trên bàn, do dự mở miệng hỏi: Có muốn em đi cùng với anh không?
Lang Hi nghĩ nghĩ, gật đầu nói: Cũng tốt, dù sao cũng là mẹ chồng, vẫn nên gặp một lần.
Hàn Tả Tả liếc mắt xem thường, không để ý tới ý tứ trêu đùa trong lời nói của hắn, nhảy dựng lên chạy về phòng, vội vàng thay một bộ quần áo trang trọng.
Lang Hi nhìn cô ăn mặc nghiêm túc, hơi hơi nhíu mày, một lời cũng chưa nói nắm tay cô ra ngoài.
Trên đường đi qua một cửa hàng bán hoa, Hàn Tả Tả vội vàng kêu ngừng lại, chỉ ra ngoài cửa sổ hỏi: Mẹ anh thích hoa gì? Em mua một bó cho bà!
Lang Hi vừa nghe, lập tức nhả chân ga tiếp tục đi tới, thản nhiên nói: Không cần, bà không thích hoa.
Hàn Tả Tả không khỏi cảm thấy càng ngạc nhiên, có rất ít người không thích hoa, đặc biệt là phụ nữ, ai cũng đều có sở thích thích chưng diện, đối mặt với những đóa hoa xinh đẹp thơm ngát, cư nhiên lại có người không thích, này đây là lần đầu tiên cô nghe nói.
Lang Hi biết cô suy nghĩ cái gì, một bên lái xe một bên giải thích: Bà có bệnh sạch sẽ rất nghiệm trọng, hoa sớm muộn gì cũng sẽ héo tàn, đóa hoa khi héo rũ sẽ làm cho bà khó chịu, cho nên bà chưa bao giờ thích.
Hàn Tả Tả sắc mặt cổ quái ngắm hắn liếc mắt một cái, trong lòng không khỏi cảm thán, khó trách Lang Hi lại kỳ lạ như bây giờ, được một người mẹ như vậy nuôi lớn, hắn không hoàn toàn vặn vẹo cũng rất không dễ dàng.
Nghĩa trang cũng không xa, ở phía sau một giáo đường, bên dưới cây cối xanh um tươi tốt, là một ít bia mộ.
Lang Hi trầm mặc xuyên qua con đường nhỏ, đi tới một chỗ nằm chếch góc thì dừng lại, ngồi xổm xuống. Nâng tay gạt đi đám lá cây khô rơi trên bia mộ, sau đó lại lấy tiếp khăn tay ra chà lau.
Hàn Tả Tả yên lặng ngồi xổm bên người hắn, chủ động giúp hắn rửa sạch, trên mộ bia màu đen có hai chữ Lang Nguyệt cùng với hai câu giới thiệu vắn tắt về cuộc đời, phía trên là một tấm ảnh chụp nho nhỏ có chút phai màu, người phụ nữ có khuôn mặt mộc mạc tái nhợt, nụ cười mang theo một chút cô đơn, ánh mắt trống rỗng, hiện lên sự thê lương khi nhìn thấu cuộc đời.
Mộ bia màu đen một lần nữa trở nên sạch sẽ, phát ra sự lạnh lẽo đặc trưng của loại đá cẩm thạch, mãi đến khi mặt đá trơn nhẵn phảng chiếu bóng người đối diện, Lang Hi mới vừa lòng ngừng tay.
Nơi này thực im lặng, Hàn Tả Tả đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, không phải vì đang ở nghĩa trang mà sợ hãi, chính là không quen một Lang Hi trầm mặc lạnh lùng như thế.
Hàn Tả Tả nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng an ủi nói: Đừng khổ sở...
Lang Hi khó hiểu nhìn cô một cái, thản nhiên nói: Anh khổ sở cái gì? Người đã mất nhiều năm như vậy, cho dù lúc ấy khổ sở, hiện tại cũng không còn cảm giác gì. Huống chi...
Lang Hi dừng một chút, vẫn tiếp tục nói: Huống chi anh lúc ấy cũng không quá đau lòng.
Hàn Tả Tả tuy rằng không mê tín, người ở trước mộ người chết ngang nhiên nói ra như vậy, vẫn có chút không được tự nhiên, vội vàng nắm chặt tay nói: Đừng nói bậy!
Lang Hi mỉm cười, trấn an nắm lấy tay cô: Không có việc gì, bà chắc hẳn cũng biết... Bà sống không vui vẻ như vậy, anh thật cao hứng khi bà có thể giải thoát.
Hàn Tả Tả tuy rằng không biết cuộc sống trước kia của Lang Hi như thế nào , cô cũng đã trải qua những khó khăn khi không có cha bên cạnh, nhưng ít nhất cô còn có sự yêu thương và quan tâm của mẹ, mà Lang Hi... Người mẹ sống nương tựa lẫn nhau lại là một người cổ quái như thế, bởi vậy có thể thấy được, cuộc sống của hắn trước kia thật sự không dễ dàng.
Hàn Tả Tả tựa vào vai hắn, đau lòng nói: Mọi chuyện đã qua rồi, về sau em sẽ cùng anh, nhất định mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc!
Lang Hi ôm lấy vai cô, im lặng hồi lâu, chậm rãi mở miệng nói: Em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh sao?
Hàn Tả Tả dùng sức gật gật đầu: Chỉ cần anh không vứt bỏ em, em liền tuyệt không rời bỏ anh!
Cánh tay Lang Hi căng thẳng, đem cô gắt gao ôm chặt trong lòng: Nếu... Nếu anh trở thành hai bàn tay trắng thì sao, em còn có thể tiếp tục ở lại bên cạnh anh hay không?
Hàn Tả Tả cười ngẩng đầu: Thời điểm em thích anh, em cũng không biết anh có những gì... Nhưng khi đó em liền không thể khống chế được mà thích anh. Cho nên mặc dù anh cái gì đều không có, thì có làm sao đâu?
Hàn Tả Tả vỗ vỗ vai hắn, ra vẻ rộng rãi nói: Yên tâm đi! Cho dù anh biến thành kẻ nghèo hàn, còn có em có thể nuôi sống anh, cùng lắm thì anh rể gả Hàn gia nhà em!
Lời nói dí dỏm như vậy, ngay cả Lang Hi cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
Hàn Tả Tả sờ sờ khóe mắt mang chút ý cười của hắn, thì thào hỏi: Anh trước kia nhất định rất vất vả đi...
Cuộc sống trước kia khẳng định là khó khăn không thể tưởng tượng được, mới có thể làm cho một người ngay cả tươi cười cứng ngắc như vậy.
Lang Hi bắt được tay cô, hôn đầu ngón tay cô nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nói: Vẫn còn tốt, chỉ cần anh không làm sai, mẹ anh bình thường đều không nhìn anh.
Lang Hi nhìn người trong tấm ảnh trên bia mộ, ánh mắt xa xăm, như là đang đắm chìm trong hồi ức, nhẹ giọng nói: Bà cũng không giấu diếm chuyện về ba, nhưng lại không cho phép anh chủ động nhắc tới. Bà mỗi ngày đều luôn nghiêm túc nói cho anh biết, anh có ba người anh trai vĩ đại, cho nên sự tồn tại của anh, đối với ba mà nói là dư thừa , là sai lầm ...
Hàn Tả Tả đau lòng đến cực điểm, thậm chí ẩn ẩn đối với người phụ nữ nhẫn tâm kia sinh ra oán hận.
Lang Hi vuốt vuốt trán cô, chậm rãi nói: Bà cũng không xem anh như một đứa nhỏ, bắt anh so với những người trưởng thành phải tự chủ cứng rắn hơn, nuôi dạy anh như trong cảm nhận của bà, thinht thoảng lại bộc phát ra ý muốn trả thù đứa con trai của Chu gia.
Trong mắt Lang Hi toát ra một tia trào phúng: Anh hai nói bà coi rất nhiều phim truyền hình báo thù, nên có cử chỉ điên rồ .
Nói như vậy, Hàn Tả Tả cũng hiểu được, Lang Nguyệt rõ ràng là người phụ nữ đau khổ vì tình lao đầu vào phim truyền hình, ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn con trai có chỉ số thông minh cao, hai mươi năm sau lại báo thù, làm cho người đàn ông phụ tình mình hối hận cả đời.
Thực buồn cười, bà là kẻ thứ ba phá hư gia đình người khác, cư nhiên còn muốn trả thù! Lang Hi châm chọc nói, Bà thật sự coi thường Chu Quảng Vinh, cũng quá xem trọng bản thân mình. Phỏng chừng chính bà cũng không nghĩ tới, mình sẽ chết sớm như vậy, thế cho nên bà đã uổng phí nhiều năm tâm cơ như vậy, trước khi chết còn không cam lòng, dặn dò anh đem bà bí mật mai táng, để cho Chu Quảng Vinh vĩnh viễn tìm không thấy bà...
Lang Hi thở dài: Bà vĩnh viễn sẽ không biết, Chu Quảng Vinh chưa từng đi tìm bà, ngay cả hỏi đều không có hỏi qua!
Hàn Tả Tả thật sự không biết là nên đồng tình Lang Nguyệt, hay là nên oán thầm Chu Quảng Vinh phụ lòng.
Cho nên trước khi chết bà mới bức anh thề vĩnh viễn không họ Chu sao?
Lang Hi hờ hững trả lời: Không biết, bất quá chuyện này không quan trọng. Họ gì với anh mà nói đều không sao cả, nếu không phải do tò mò, anh lúc trước căn bản sẽ không nghe theo bà mà về nước.
Hàn Tả Tả may mắn cười nói: May là anh nghe lời nà, nếu anh vẫn ở mãi nước ngoài, chúng ta chẳng phải là không gặp được nhau sao?
Lang Hi giật mình, cười tán thành: Không sai, may mắn là anh có lòng hiếu kỳ, bằng không anh sẽ bỏ qua em!
Cho nên nói, những chuyện trước kia cũng không hoàn toàn là không tốt! Hàn Tả Tả dẫn dắt từng bước khuyên bảo hắn, Bà đối với anh nghiêm khắc, mới khiến cho anh trở thành vĩ đại như hiện nay, mặc kệ thế nào, bà đều là mẹ của anh, sinh anh nuôi anh, người chết là hết, anh cũng đừng nên hận bà...
Lang Hi trong lòng bị lời vụng về như vậy an ủi, chỉ cảm thấy cả người ấm áp dào dạt.
Từ lần đầu tiên gặp được người trước mặt, bức tường cứng rắn trong lòng hắn đã từng chút một nứt ra, tích lũy những ôn nhu theo ngày tháng đánh sâu vào, rốt cục đã hoàn toàn sụp xuống trong hôm nay, bẻ gãy nghiền nát, ngay cả một mảnh tường đổ cũng không lại lưu lại.
Luôn bị người ngoài coi là tâm địa lạnh lùng sắt đá, cứ như vậy từng chút một biến thành dòng nước nhu tình.
Lang Hi ánh mắt mềm mại, hôn lên đỉnh đầu cô, thở dài nói: Yên tâm, anh chưa từng hận bà...
Yêu cùng hận đều cần có tình cảm đặc thù, hắn trời sinh tính tình đạm mạc, toàn bộ nhiệt tình chỉ đủ cho một người, sau khi gặp Hàn Tả Tả, yêu cô còn không kịp, làm sao có thể lo lắng bỏ tâm tư đi hận một người?
Hàn Tả Tả yên lặng nhìn hắn, thẳng đến khi xác nhận hắn thật sự chưa từng hận mẹ mình, mới yên tâm mà cười rộ lên.
Lang Hi nắm tay cô, quay sang nhìn về phía mộ bia, rốt cục có thể thoải mái mà cười lên: Mẹ, tuy rằng mẹ có thể không quan tâm con ở cùng ai, nhưng con vẫn muốn để mẹ gặp cô ấy, vẫn muốn nói cho mẹ, chúng con thực hạnh phúc.
Hàn Tả Tả kích động dùng sức nắm tay hắn, há mồm lại đột nhiên nhíu mày dừng lại, trừng mắt nhìn hỏi: Em nên xưng hô với mẹ anh như thế nào? Kêu a di sao? Hay là kêu bà nội?
Lang Hi mày nhếch lên, lạnh giọng ra lệnh nói: Kêu mẹ!
Hàn Tả Tả bị khí thế cường đại trên người hắn đột nhiên phóng ra làm kinh sợ, lúng ta lúng túng rụt lui cổ, không cốt khí lầm bầm: Được rồi được rồi, nhìn anh hôm nay tâm tình không tốt, để cho anh chiếm chút tiện nghi cũng được...
Hàn Tả Tả nghiêm trang đối với mộ bia cúi đầu chín mươi độ, sắc mặt hơi chứt phiếm hồng, lại vẫn như cũ dùng ngữ khí kiên định nói: Mẹ, con sẽ thay mẹ tiếp tục chăm sóc con trai của mẹ! Mẹ hãy yên tâm, có con ở đây, Lang Hi nhất định sẽ hạnh phúc!
Hàn Tả Tả tuổi còn trẻ, mới có thể dõng dạc nói ra những lời như vậy, có con ở đây, Lang Hi nhất định sẽ hạnh phúc. Lại không biết việc đời khó lường, khi phần tình cảm lưu luyến này gặp phải khó khăn ngăn cản, chỉ là một cơn gió nhẹ, đều có thể biến thành bão lốc mưa giông, tách ra hai bàn tay nắm chặt, đưa bọn họ xa cách hai bờ sông.
Sau khi thăm mộ Lang Nguyệt, hai người liền trở về nhà, gọi bên ngoài mang cơm tới giải quyết bữa tối, thu dọn hành lý, liền sớm rửa mặt, lên giường nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau phải lên máy bay sớm, Hàn Tả Tả nằm trong bóng đêm, tuy rằng thân thể có chút mệt nhọc, trong lòng lại đột nhiên sinh ra một chút thẫn thờ.
Thời gian thật nhanh, cứ thế mà chưa kịp du ngoạn hết đã phải trở về, tuy rằng mấy ngày nay thực vui vẻ, lại vẫn cảm thấy vẫn chưa đủ, cứ rời đi như vậy, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.
Hàn Tả Tả nghĩ, lần sau cùng Lang Hi đi du lịch mà không phải kiêng nể gì, sẽ không biết đợi đến khi nào đây.
Nghĩ nghĩ, nhịn không được nhẹ nhàng thở dài ra tiếng.
Lang Hi đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: Làm sao vậy?
Hàn Tả Tả ở trước ngực hắn tìm một tư thế thoải mái, lắc đầu, trù trừ hỏi: Về sau có thời gian, chúng ta lại tới nơi này được không?
Lang Hi tự nhiên đáp ứng: Được.
Hàn Tả Tả mỉm cười: Em có chút luyến tiếc, không phải luyến tiếc nơi này... Là luyến tiếc những ngày được thoải mái vui vẻ ở cùng với anh!
Lang Hi vỗ vỗ phía sau lưng của cô: Sau khi về nước rồi, em vẫn có thể tiếp tục dính lấy anh.
Hàn Tả Tả trầm mặc một lát, lắc lắc đầu: Không, cuộc sống như vậy tuy rằng vui vẻ, nhưng thời gian lâu tất nhiên sẽ không thú vị. Em không phải loại người có thể sống an nhàn hưởng thụ, trong khoảng thời gian ngắn thì còn được, nếu bắt em cứ sống tiếp như vậy, em khẳng định chịu không nổi!
Trong quan niệm của Hàn Tả Tả, con người giống như máy móc vậy, không thể vĩnh viễn ngừng lại không vận chuyển, nếu không vận hành hết năng xuất, vậy chẳng khác nào bỏ không, khi đó nó sẽ rỉ sắt, sẽ bị ăn mòn thành đống sắt vụn vô dụng.
Cho nên, cô có thể cho phép chính mình ỷ lại Lang Hi, lại làm không được mọi chuyện đều dựa vào hắn, trở nên phụ thuộc hắn.
Lang Hi cũng không cưỡng cầu, thản nhiên nói: Chỉ cần em thích, làm cái gì đều được!
Hàn Tả Tả nhếch môi, không tiếng động cười rộ lên: Kia... Về sau chúng ta có thời gian liền đi chơi?
Ân! Thanh âm Lang Hi ẩn hàm ý cười trong bóng đêm phá lệ động lòng cùngvô, Lần sau, chính là tuần trăng mật !
Hàn Tả Tả: ...
Bởi vì những thứ cô điên cuồng càn quét mua sắm đã được chuyển về thành phố T trước, cho nên lúc rời đi Hàn Tả Tả rất nhẹ nhàng thoải mái như lúc đến. Máy bay ầm vang bay lên trời cao, Hàn Tả Tả nhìn tầng mây cuồn cuộn ngoài cửa sổ, đem những ngày du lịch ngọt ngào mà ngắn ngủn, thật sâu khắc vào trong trí nhớ.
/87
|