Phong Tiêu Dã cố kiên nhẫn dịu dàng hôn môi cô, ngón tay mơn trớn lòng bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu của cô, đầu lưỡi tỉ mỉ liếm môi cô, lướt qua răng cô, mở hàm ngọc của cô để tiến vào trong, dịu dàng thăm dò miệng cô.
Thân thể Vương Dĩ Cầm dần thả lỏng, sự dịu dàng của anh khiến cô nhớ tới tình huống xảy ra ban ngày trên xe.
Đầu lưỡi Vương Dĩ Cầm động đậy, dè dặt đụng chạm với đầu lưỡi Phong Tiêu Dã.
Phong Tiêu Dã nhận được tín hiệu hồi đáp của Vương Dĩ Cầm, anh buông tay cô ra, bàn tay dời về phía bả vai cô, ngón tay dịu dàng vuốt ve da thịt cô.
Môi lưỡi hai người nhiệt liệt giao triền một chỗ, truy đuổi qua lại mạnh mẽ lạ thường.
Bàn tay Phong Tiêu Dã cũng không nhàn rỗi, bắt đầu thăm dò gáy cô, ngón tay thô ráp chậm rãi lướt qua da thịt non mịn của cô, từ gáy xuống bả vai, anh hôn cô nồng nàn, ngón tay linh hoạt cởi bỏ cúc áo cô, một cái, hai cái, ba cái,…
…
Từ hôm nay trở đi, anh sẽ không còn cô độc trên cõi đời này nữa, anh đã có người để bảo vệ, có mục tiêu để cố gắng.
Đó là, mang lại hạnh phúc cho cô.
Vương Dĩ Cầm ngủ đến chạng vạng hôm sau mới tỉnh dậy.
Ráng chiều xuyên qua cửa kính lớn rọi trên tấm lưng trắng như tuyết của cô, tấm chăn đỏ thẫm che khuất phần dưới eo cô, hai má cô cọ cọ vài cái vào gối, từ từ mở mắt.
Cô không còn đủ sức để kinh ngạc, vì người cô chỗ nào cũng đau nhức, cả người như bị vật nặng đè lên. Cô vẫn giữ tư thế nằm sấp, nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, mọi chuyện ngày hôm qua dần hiện lên trong đầu cô, từ chuyện tiệc cưới đến chuyện xảy ra sau khi cô tắm rửa từ từ hiện về.
Vương Dĩ Cầm lấy tay ôm lấy hai má, tuy mới đầu hơi đau, nhưng về sau lại rất thoải mái, nhưng sau nữa thì lại mệt muốn chết, “Ha ha…”
Nghĩ đến dáng người hoàn mỹ rắn chắc đầy sức sống của Phong Tiêu Dã, Vương Dĩ Cầm ngượng ngùng cười, dáng người chồng cô rất được, cô nên vui mừng mới phải.
Vương Dĩ Cầm lúc thì suy nghĩ, lúc thì thẹn thùng, lúc lại đắc ý, cuối cùng cũng khôi phục được một chút sức lực, chống người ngồi dậy, nhưng khi xuống giường thì hai chân nhũn ra suýt ngã xuống.
Vương Dĩ Cầm mặc áo ngủ để trên ghế vào, lấy tốc độ ốc sên đi tìm chú rể của cô, mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng khi tỉnh dậy sau đêm tân hôn, cô rất muốn nhìn thấy chồng mình.
Vương Dĩ Cầm tìm thấy Phong Tiêu Dã trong phòng tắm, dáng vẻ anh bây giờ quả thật không phù hợp với vẻ mặt lạnh lùng chút nào, anh đang lúi húi giặt thứ gì đó, Vương Dĩ Cầm tò mò nhìn…
A! Dưới lớp xà phòng chính là nội y tối qua cô mặc mà! Ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng giặt chúng, bộ dạng chuyên tâm như đang làm một việc rất vĩ đại vậy.
“Anh đang làm gì vậy? Sao lại giặt mấy cái này chứ?” Hai má Vương Dĩ Cầm đỏ ửng lên, nắm lấy tay anh ngăn lại, “Anh đừng giặt nữa, để em tự giặt là được rồi.”
“Em dậy rồi à?” Ánh mắt Phong Tiêu Dã lấp lánh, khí thế đàn ông không vì giặt nội y mà giảm xuống, ánh mắt yêu thương của anh đảo qua thần sắc hồng hào của Vương Dĩ Cầm sau đêm tân hôn, lửa nóng nơi đáy mắt lại dấy lên, “Anh giặt giúp em có sao đâu, em đánh răng đi, để anh gọi phục vụ phòng.”
“Anh bỏ mấy thứ này xuống trước đã!” Vương Dĩ Cầm thừa dịp Phong Tiêu Dã nói chuyện định chụp lấy nội y trong tay anh, nhưng anh tránh rất nhanh, không hề có ý định đưa chúng cho cô.
“Tay anh đang dơ để anh giặt luôn đi.” Phong Tiêu Dã một tay vẫn cầm nội y một tay bóp kem đánh răng cho cô, “Đánh răng nhanh lên, em không đói bụng à?”
Vương Dĩ Cầm biết cô không tranh lại Phong Tiêu Dã, chỉ biết hậm hực cầm lấy ly và bàn chải đánh răng, ngồi trên bệ toilet nhìn anh tỉ mỉ, chuyên tâm giặt nội y của cô, đột nhiên, Vương Dĩ Cầm cười to thành tiếng, phun hết kem đánh răng ra ngoài.
Cô thấy tình huống này thật buồn cười, sự bướng bỉnh của Phong Tiêu Dã khiến cô ngoài thẹn thùng ra còn có cảm giác hạnh phúc khó nói thành lời.
Phong Tiêu Dã quay đầu nhìn Vương Dĩ Cầm, ánh mắt mềm mại hơn, anh thích tiếng cười của cô, cũng sẽ dùng mọi cách để bảo vệ tiếng cười ấy của cô.
Khi Vương Dĩ Cầm rửa mặt vẫn tiếp tục cười, Phong Tiêu Dã ở cạnh giặt quần áo cho cô, đợi cô rửa mặt xong thì phục vụ phòng đã dọn đồ ăn lên, toàn bộ đều là món ăn mà cô thích.
“Trông thật ngon!” Vương Dĩ Cầm mặt mày hớn hở nói, cô mặc váy ngủ rộng thùng thình, tóc buông xõa, cảm giác thoải mái này cô chưa bao giờ có khi ở Lưu gia.
“Ăn nhiều một chút.” Phong Tiêu Dã tham luyến nụ cười của Vương Dĩ Cầm, không ngừng gắp đồ ăn cho cô. Đến lúc ăn cơm xong rồi, anh mới mở miệng hỏi: “Trước kia em và Lưu Đắc Chí chưa lên giường với nhau sao?”
Hai má Vương Dĩ Cầm đỏ rực lên, thức ăn nghẹn ở cổ, ho khan một trận, Phong Tiêu Dã vội ngồi xuống cạnh cô vỗ lưng cho cô, anh vốn muốn cách xa cô một chút, cô quá mê người, anh sợ mình không kiềm chế được.
Vương Dĩ Cầm nhớ đến đau đớn và lạc hồng đêm qua, hai má đỏ như bị thiêu, “Em cũng không biết…”
Vương Dĩ Cầm trả lời thành thật, giữa vợ chồng quan trọng nhất là phải chân thành với nhau, cô nguyện ý nói cho anh biết tất cả, chỉ cần anh muốn nghe, “Một lần đi du lịch với nhau bọn em từng uống rượu say, khi em tỉnh lại thấy mình không mặc quần áo, nên em tưởng đã cùng anh ta… Sau đó anh ta liền cầu hôn em.” Lúc ấy cô mơ mơ màng màng, lòng đầy sợ hãi, đâu có lòng dạ mà tra xét cho rõ ràng, việc cầu hôn, đính hôn cũng vì đêm hôm đó mà trở thành chuyện đương nhiên phải làm.
“Đều đã qua rồi.” Phong Tiêu Dã ôm lấy bả vai Vương Dĩ Cầm, anh vốn cho rằng Lưu Đắc Chí và Vương Dĩ Cầm đã thân mật với nhau, còn vì sao anh ta không xuống tay thì anh nghĩ nhất định có lý do, nhưng dù sao đi nữa, đối với việc anh ta chưa chạm vào Vương Dĩ Cầm, anh nguyện ý tha thứ chút ít cho Lưu Đắc Chí.
“Dạ.” Vương Dĩ Cầm gật gật đầu, ánh mắt đầy tin tưởng nhìn Phong Tiêu Dã. Người trước mặt là chồng cô, là người mà cô muốn chung sống cả đời, cô nguyện ý tin tưởng anh, quan tâm anh, cô tin anh và cô sẽ gắn bó cả đời với nhau, có được hạnh phúc ngọt ngào.
Giờ phút này, Vương Dĩ Cầm cảm thấy thật hạnh phúc, may mà cô đã gặp anh Tiểu Dã, may mà cô đã gả cho anh.
Vì quyết định kết hôn quá gấp rút nên Phong Tiêu Dã chưa kịp chuẩn bị hành trình trăng mật, nhưng anh sẽ nhớ kỹ chuyện này, nhất định anh sẽ nhanh chóng bồi thường cho cô dâu của anh ngay khi có cơ hội.
Hai ngày này hai người vẫn ở khách sạn, đôi lúc tay trong tay đi dạo phố ở khu lân cận, hoặc ở trong phòng xem TV, hoặc cùng nhau tựa bên cửa sổ tán gẫu, hoặc có khi chẳng làm gì hết, anh đọc sách còn cô chỉ ngồi ngắm anh thôi.
Vương Dĩ Cầm cảm thấy thật kỳ diệu, cô là người luôn thiếu cảm giác an toàn, nhưng rất nhanh đã có thói quen tin tưởng và dựa dẫm vào Phong Tiêu Dã, có lẽ một phần là do khoảng thời gian thuở bé bên nhau, nhưng nguyên nhân lớn hơn là vì sự dịu dàng săn sóc mà anh dành cho cô.
Tuy anh không nói nhiều lắm, nhưng anh lại dùng hành động thực tế để biểu đạt sự quan tâm và che chở dành cho cô, cô thích nhất là được rúc vào ngực anh như con mèo nhỏ, để anh vuốt tóc cô, vân vê má cô.
Anh thích cuộc sống này, thích Vương Dĩ Cầm ngày càng vui vẻ, ngọt ngào hơn, thích cô tin tưởng anh, thích ánh mắt lưu luyến của cô khi nhìn anh.
Ba ngày sau, hai người trở lại Đường Quả Ốc, viện trưởng Vương đã chuẩn bị lễ lại mặt cho họ.
Thấy Phong Tiêu Dã tuy vẫn lạnh lùng, trầm lặng nhưng đã dịu dàng hơn trước và ánh mắt đầy ý cười của Vương Dĩ Cầm, viện trưởng Vương cuối cùng cũng yên tâm, những đứa con của bà hạnh phúc chính là hạnh phúc lớn nhất của bà.
Biết tin Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm phải rời khỏi Đường Quả Ốc để đến Đài Bắc, Điềm Điềm khóc đến tê tái lòng, ôm chân Phong Tiêu Dã không chịu buông ra.
Cuối cùng Phong Tiêu Dã quyết định mang theo Điềm Điềm đến Đài Bắc.
“Viện trưởng, người yên tâm, chúng con sẽ chăm sóc tốt cho Điềm Điềm, sẽ đưa cô bé đến bệnh viện lớn để kiểm tra toàn diện một lần.” Vương DĨ Cầm trấn an viện trưởng Vương đang lo lắng, cô cũng rất thích Điềm Điềm, không nỡ rời xa cô bé.
Điềm Điềm đã trải qua hai lần phẫu thuật, nhưng tim vẫn không tốt lắm, cô và Phong Tiêu Dã sẽ đưa Điềm Điềm đến bác sĩ chuyên khoa tim khám xem sao.
“Thôi được, phiền các con quá.” Viện trưởng Vương nựng nịu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì khóc của Điềm Điềm, cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị của Vương Dĩ Cầm.
“Viện trưởng, so với những việc mà người đã làm cho chúng con thì chuyện này có đáng gì!” Vương DĨ Cầm ôm viện trưởng Vương, cùng Phong Tiêu Dã mang Điềm Điềm rời Đường Quả Ốc ra sân ga.
Dọc đường đi Điềm Điềm đều dính chặt lấy Phong Tiêu Dã, như gấu Koala ôm cây vậy, dù thế nào cũng không chịu buông tay.
Thú vui lớn nhất dọc đường đi của Vương Dĩ Cầm là dụ dỗ Điềm Điềm ôm mình, tiếc là đến tận Đài Bắc vẫn không thành công.
Được ở bên Phong Tiêu Dã, cô bé chẳng muốn gì khác nữa, chỉ cần được đi cùng anh, nghe anh nói là đã đủ rồi.
Sau khi bọn họ xuống tàu thì bắt taxi đến một khu dân cư cao cấp cách Lưu gia không xa, phía ngoài nhộn nhịp mà bên trong trung tâm lại tĩnh lặng, lúc trước Lưu gia cũng muốn mua nhà kết hôn cho cô và Lưu Đắc Chí ở đây nhưng vì đắt đỏ quá nên đành chịu.
Phong Tiêu Dã ôm Điềm Điềm đang ngủ say, nắm tay Vương Dĩ Cầm đi vào khu nhà, đi thang máy lên tầng cao nhất rồi anh mở cửa đi vào cùng Vương Dĩ Cầm.
“Sao anh lại có chìa khóa nơi này?” Vương Dĩ Cầm tò mò hỏi lúc Phong Tiêu Dã đang cẩn thận đặt Điềm Điềm lên giường.
Cô vừa mới đi xem xung quanh nhà, căn hộ và nội thất tuy không còn mới, nhưng vật dụng trong nhà và đồ tiêu dùng thì mới hoàn toàn.
“Đây là nhà của anh.” Phong Tiêu Dã dịu dàng đắp chăn cho Điềm Điềm, ôm Vương Dĩ Cầm đi ra ngoài.
“Đây là nhà của anh sao?” Vương Dĩ Cầm thoáng giật mình, nhưng lại mỉm cười ngay sau đó, vì cô thấy bản thân thật to gan, chỉ dựa vào cái tên của anh và ký ức tuổi thơ trong đầu cô mà cô lại dám gả cho anh, cô thật muốn vỗ tay hoan hô dũng khí ấy của mình.
“Em xem còn cần gì nữa không để anh kêu người mang đến.” Khi biết Vương Dĩ Cầm phải về Đài Bắc xử lý công việc, Phong Tiêu Dã đã thuê người dọn dẹp nhà cửa, mua thêm đồ dùng trong nhà, đợi khi khác dư dả thời gian anh sẽ gọi người đến trang hoàng lại sau. Anh vốn không có yêu cầu cao với cuộc sống, nhưng anh muốn Vương Dĩ Cầm có một môi trường sống thật thoải mái, không còn phải cô đơn, vất vả thêm ngày nào nữa.
“Cần gì em tự đi mua cũng được mà.” Từ cửa sổ sát mặt đất của căn hộ có thể nhìn thấy tòa nhà công ty Lưu thị, đó là nơi cô ở mấy năm nay, để nhanh chóng đảm trách những công việc đáng lẽ thuộc trách nhiệm của Lưu Đắc Chí, cô không thể không cố gắng nhiều hơn người khác, nên thường xuyên phải ngủ lại văn phòng.
Phong Tiêu Dã ôm lấy Vương Dĩ Cầm từ phía sau, cùng cô nhìn tòa nhà Lưu thị, mười năm trước tòa nhà này là tâm điểm một khu, nhưng với tốc độ phát triển kinh tế xã hội bây giờ, tòa nhà Lưu thị đã bình thường đến mức lẫn tạp trong nghìn vạn tòa nhà cao tầng khác, “Lúc trước, tòa nhà đó vốn là nhà của em.”
Vương Dĩ Cầm lấy gáy cọ cọ trong ngực Phong Tiêu Dã, cố tìm vị trí thoải mái, cô còn nhớ rõ ngôi nhà mà anh Tiểu Dã từng nhắc đến ngày xưa, anh Tiểu Dã có một ngôi nhà rất đẹp, trong vườn trồng rất nhiều hoa, còn có sáu cây lựu sai trĩu quả nữa. Lúc ấy cô rất hâm mộ anh, vì anh Tiểu Dã có ký ức về nhà anh ấy, còn trí nhớ của cô chỉ có mình Đường Quả Ốc.
“Sau khi cha mẹ anh qua đời vì tai nạn giao thông, nhà anh bị cô chiếm mất. Về sau dì Lan đã mua lại ngôi nhà ấy làm quà tặng cho anh, khi đó nó đã tiêu điều rách nát khủng khiếp rồi , sau đó nữa thì khu đất đó được quy hoạch, người ta xây cao ốc trên sân nhà anh.” Cây lựu thơm ngát và những đóa hoa rực rỡ trong trí nhớ của anh đều đã biến mất, những ký ức ấu thơ quý giá của anh đã bị tòa chung cư cao cấp thay thế. Tuy anh không muốn nhưng đâu thể ngăn cản được.
“Bố mẹ nuôi có đối xử tốt với anh không?” Vương Dĩ Cầm đợi Phong Tiêu Dã nói tiếp, nhưng anh lại ôm chặt cô không nói gì thêm nên cô chủ động đặt câu hỏi để hiểu chồng mình hơn.
Cô nhớ rõ người nhận nuôi Phong Tiêu Dã là một phụ nữ gốc Hoa, chồng bà là một người da trắng cao lớn. Người phụ nữ ấy nói chuyện rất dịu dàng, cười rất ngọt ngào, bọn trẻ Đường Quả Ốc đều hy vọng được bà chọn.
“Nếu không có dì Lan thì sẽ không có anh, họ đối xử với anh rất tốt.” Tuy giọng Phong Tiêu Dã vẫn thản nhiên như thường, nhưng Vương Dĩ Cầm lại nghe trong đó phảng phất tiếc nuối và đau thương, tay co nắm chặt lấy đôi tay anh đang đặt bên hông cô, dùng phương thức của cô để trấn an anh.
Phong Tiêu Dã nhận được khích lệ, bộc bạch: “Sau đó xảy ra một chuyện… Anh bỏ đi, bị đuổi học, gia danh học trường cảnh sát, chưa tốt nghiệp đã được chọn là cảnh sát quốc tế, nằm vùng trong tổ chức tội phạm quốc tế.” Trên thực tế nhiệm vụ này là do anh chủ động tiến cử mình, tuy rất nguy hiểm nhưng lại có giá trị vĩ đại vô cùng.
“Nằm vùng rất nguy hiểm phải không anh?” Vương Dĩ Cầm từ trong lòng Phong Tiêu Dã xoay người lại, ngón tay khẽ vuốt ve vết sẹo nơi bàn tay anh, hai mắt ngấn lệ, tay cô nâng niu khuôn mặt anh, vừa nghe thấy từ “nằm vùng” là cô đã phát run rồi.
“Không sao nữa rồi.” Phong Tiêu Dã nhìn hai mắt nhòa lệ của Vương Dĩ Cầm, cô gái ngốc này là Tiểu Cầm của anh, là niềm hạnh phúc nhất đời của anh. Khi anh chán ghét mọi thứ, quyết định trở về Đài Loan thì may mắn đã cho anh gặp lại cô.
Phong Tiêu Dã càng trả lời dễ dàng thì Vương Dĩ Cầm lại càng đau lòng, cô không thể ngờ khi cô đang học Đại học, khi cô ra sức cố gắng vì Lưu thị thì anh Tiểu Dã lại phải trải qua cuộc sống gươm đao đẫm máu như thế.
Thân thể Vương Dĩ Cầm dần thả lỏng, sự dịu dàng của anh khiến cô nhớ tới tình huống xảy ra ban ngày trên xe.
Đầu lưỡi Vương Dĩ Cầm động đậy, dè dặt đụng chạm với đầu lưỡi Phong Tiêu Dã.
Phong Tiêu Dã nhận được tín hiệu hồi đáp của Vương Dĩ Cầm, anh buông tay cô ra, bàn tay dời về phía bả vai cô, ngón tay dịu dàng vuốt ve da thịt cô.
Môi lưỡi hai người nhiệt liệt giao triền một chỗ, truy đuổi qua lại mạnh mẽ lạ thường.
Bàn tay Phong Tiêu Dã cũng không nhàn rỗi, bắt đầu thăm dò gáy cô, ngón tay thô ráp chậm rãi lướt qua da thịt non mịn của cô, từ gáy xuống bả vai, anh hôn cô nồng nàn, ngón tay linh hoạt cởi bỏ cúc áo cô, một cái, hai cái, ba cái,…
…
Từ hôm nay trở đi, anh sẽ không còn cô độc trên cõi đời này nữa, anh đã có người để bảo vệ, có mục tiêu để cố gắng.
Đó là, mang lại hạnh phúc cho cô.
Vương Dĩ Cầm ngủ đến chạng vạng hôm sau mới tỉnh dậy.
Ráng chiều xuyên qua cửa kính lớn rọi trên tấm lưng trắng như tuyết của cô, tấm chăn đỏ thẫm che khuất phần dưới eo cô, hai má cô cọ cọ vài cái vào gối, từ từ mở mắt.
Cô không còn đủ sức để kinh ngạc, vì người cô chỗ nào cũng đau nhức, cả người như bị vật nặng đè lên. Cô vẫn giữ tư thế nằm sấp, nhìn trời chiều ngoài cửa sổ, mọi chuyện ngày hôm qua dần hiện lên trong đầu cô, từ chuyện tiệc cưới đến chuyện xảy ra sau khi cô tắm rửa từ từ hiện về.
Vương Dĩ Cầm lấy tay ôm lấy hai má, tuy mới đầu hơi đau, nhưng về sau lại rất thoải mái, nhưng sau nữa thì lại mệt muốn chết, “Ha ha…”
Nghĩ đến dáng người hoàn mỹ rắn chắc đầy sức sống của Phong Tiêu Dã, Vương Dĩ Cầm ngượng ngùng cười, dáng người chồng cô rất được, cô nên vui mừng mới phải.
Vương Dĩ Cầm lúc thì suy nghĩ, lúc thì thẹn thùng, lúc lại đắc ý, cuối cùng cũng khôi phục được một chút sức lực, chống người ngồi dậy, nhưng khi xuống giường thì hai chân nhũn ra suýt ngã xuống.
Vương Dĩ Cầm mặc áo ngủ để trên ghế vào, lấy tốc độ ốc sên đi tìm chú rể của cô, mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng khi tỉnh dậy sau đêm tân hôn, cô rất muốn nhìn thấy chồng mình.
Vương Dĩ Cầm tìm thấy Phong Tiêu Dã trong phòng tắm, dáng vẻ anh bây giờ quả thật không phù hợp với vẻ mặt lạnh lùng chút nào, anh đang lúi húi giặt thứ gì đó, Vương Dĩ Cầm tò mò nhìn…
A! Dưới lớp xà phòng chính là nội y tối qua cô mặc mà! Ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng giặt chúng, bộ dạng chuyên tâm như đang làm một việc rất vĩ đại vậy.
“Anh đang làm gì vậy? Sao lại giặt mấy cái này chứ?” Hai má Vương Dĩ Cầm đỏ ửng lên, nắm lấy tay anh ngăn lại, “Anh đừng giặt nữa, để em tự giặt là được rồi.”
“Em dậy rồi à?” Ánh mắt Phong Tiêu Dã lấp lánh, khí thế đàn ông không vì giặt nội y mà giảm xuống, ánh mắt yêu thương của anh đảo qua thần sắc hồng hào của Vương Dĩ Cầm sau đêm tân hôn, lửa nóng nơi đáy mắt lại dấy lên, “Anh giặt giúp em có sao đâu, em đánh răng đi, để anh gọi phục vụ phòng.”
“Anh bỏ mấy thứ này xuống trước đã!” Vương Dĩ Cầm thừa dịp Phong Tiêu Dã nói chuyện định chụp lấy nội y trong tay anh, nhưng anh tránh rất nhanh, không hề có ý định đưa chúng cho cô.
“Tay anh đang dơ để anh giặt luôn đi.” Phong Tiêu Dã một tay vẫn cầm nội y một tay bóp kem đánh răng cho cô, “Đánh răng nhanh lên, em không đói bụng à?”
Vương Dĩ Cầm biết cô không tranh lại Phong Tiêu Dã, chỉ biết hậm hực cầm lấy ly và bàn chải đánh răng, ngồi trên bệ toilet nhìn anh tỉ mỉ, chuyên tâm giặt nội y của cô, đột nhiên, Vương Dĩ Cầm cười to thành tiếng, phun hết kem đánh răng ra ngoài.
Cô thấy tình huống này thật buồn cười, sự bướng bỉnh của Phong Tiêu Dã khiến cô ngoài thẹn thùng ra còn có cảm giác hạnh phúc khó nói thành lời.
Phong Tiêu Dã quay đầu nhìn Vương Dĩ Cầm, ánh mắt mềm mại hơn, anh thích tiếng cười của cô, cũng sẽ dùng mọi cách để bảo vệ tiếng cười ấy của cô.
Khi Vương Dĩ Cầm rửa mặt vẫn tiếp tục cười, Phong Tiêu Dã ở cạnh giặt quần áo cho cô, đợi cô rửa mặt xong thì phục vụ phòng đã dọn đồ ăn lên, toàn bộ đều là món ăn mà cô thích.
“Trông thật ngon!” Vương Dĩ Cầm mặt mày hớn hở nói, cô mặc váy ngủ rộng thùng thình, tóc buông xõa, cảm giác thoải mái này cô chưa bao giờ có khi ở Lưu gia.
“Ăn nhiều một chút.” Phong Tiêu Dã tham luyến nụ cười của Vương Dĩ Cầm, không ngừng gắp đồ ăn cho cô. Đến lúc ăn cơm xong rồi, anh mới mở miệng hỏi: “Trước kia em và Lưu Đắc Chí chưa lên giường với nhau sao?”
Hai má Vương Dĩ Cầm đỏ rực lên, thức ăn nghẹn ở cổ, ho khan một trận, Phong Tiêu Dã vội ngồi xuống cạnh cô vỗ lưng cho cô, anh vốn muốn cách xa cô một chút, cô quá mê người, anh sợ mình không kiềm chế được.
Vương Dĩ Cầm nhớ đến đau đớn và lạc hồng đêm qua, hai má đỏ như bị thiêu, “Em cũng không biết…”
Vương Dĩ Cầm trả lời thành thật, giữa vợ chồng quan trọng nhất là phải chân thành với nhau, cô nguyện ý nói cho anh biết tất cả, chỉ cần anh muốn nghe, “Một lần đi du lịch với nhau bọn em từng uống rượu say, khi em tỉnh lại thấy mình không mặc quần áo, nên em tưởng đã cùng anh ta… Sau đó anh ta liền cầu hôn em.” Lúc ấy cô mơ mơ màng màng, lòng đầy sợ hãi, đâu có lòng dạ mà tra xét cho rõ ràng, việc cầu hôn, đính hôn cũng vì đêm hôm đó mà trở thành chuyện đương nhiên phải làm.
“Đều đã qua rồi.” Phong Tiêu Dã ôm lấy bả vai Vương Dĩ Cầm, anh vốn cho rằng Lưu Đắc Chí và Vương Dĩ Cầm đã thân mật với nhau, còn vì sao anh ta không xuống tay thì anh nghĩ nhất định có lý do, nhưng dù sao đi nữa, đối với việc anh ta chưa chạm vào Vương Dĩ Cầm, anh nguyện ý tha thứ chút ít cho Lưu Đắc Chí.
“Dạ.” Vương Dĩ Cầm gật gật đầu, ánh mắt đầy tin tưởng nhìn Phong Tiêu Dã. Người trước mặt là chồng cô, là người mà cô muốn chung sống cả đời, cô nguyện ý tin tưởng anh, quan tâm anh, cô tin anh và cô sẽ gắn bó cả đời với nhau, có được hạnh phúc ngọt ngào.
Giờ phút này, Vương Dĩ Cầm cảm thấy thật hạnh phúc, may mà cô đã gặp anh Tiểu Dã, may mà cô đã gả cho anh.
Vì quyết định kết hôn quá gấp rút nên Phong Tiêu Dã chưa kịp chuẩn bị hành trình trăng mật, nhưng anh sẽ nhớ kỹ chuyện này, nhất định anh sẽ nhanh chóng bồi thường cho cô dâu của anh ngay khi có cơ hội.
Hai ngày này hai người vẫn ở khách sạn, đôi lúc tay trong tay đi dạo phố ở khu lân cận, hoặc ở trong phòng xem TV, hoặc cùng nhau tựa bên cửa sổ tán gẫu, hoặc có khi chẳng làm gì hết, anh đọc sách còn cô chỉ ngồi ngắm anh thôi.
Vương Dĩ Cầm cảm thấy thật kỳ diệu, cô là người luôn thiếu cảm giác an toàn, nhưng rất nhanh đã có thói quen tin tưởng và dựa dẫm vào Phong Tiêu Dã, có lẽ một phần là do khoảng thời gian thuở bé bên nhau, nhưng nguyên nhân lớn hơn là vì sự dịu dàng săn sóc mà anh dành cho cô.
Tuy anh không nói nhiều lắm, nhưng anh lại dùng hành động thực tế để biểu đạt sự quan tâm và che chở dành cho cô, cô thích nhất là được rúc vào ngực anh như con mèo nhỏ, để anh vuốt tóc cô, vân vê má cô.
Anh thích cuộc sống này, thích Vương Dĩ Cầm ngày càng vui vẻ, ngọt ngào hơn, thích cô tin tưởng anh, thích ánh mắt lưu luyến của cô khi nhìn anh.
Ba ngày sau, hai người trở lại Đường Quả Ốc, viện trưởng Vương đã chuẩn bị lễ lại mặt cho họ.
Thấy Phong Tiêu Dã tuy vẫn lạnh lùng, trầm lặng nhưng đã dịu dàng hơn trước và ánh mắt đầy ý cười của Vương Dĩ Cầm, viện trưởng Vương cuối cùng cũng yên tâm, những đứa con của bà hạnh phúc chính là hạnh phúc lớn nhất của bà.
Biết tin Phong Tiêu Dã và Vương Dĩ Cầm phải rời khỏi Đường Quả Ốc để đến Đài Bắc, Điềm Điềm khóc đến tê tái lòng, ôm chân Phong Tiêu Dã không chịu buông ra.
Cuối cùng Phong Tiêu Dã quyết định mang theo Điềm Điềm đến Đài Bắc.
“Viện trưởng, người yên tâm, chúng con sẽ chăm sóc tốt cho Điềm Điềm, sẽ đưa cô bé đến bệnh viện lớn để kiểm tra toàn diện một lần.” Vương DĨ Cầm trấn an viện trưởng Vương đang lo lắng, cô cũng rất thích Điềm Điềm, không nỡ rời xa cô bé.
Điềm Điềm đã trải qua hai lần phẫu thuật, nhưng tim vẫn không tốt lắm, cô và Phong Tiêu Dã sẽ đưa Điềm Điềm đến bác sĩ chuyên khoa tim khám xem sao.
“Thôi được, phiền các con quá.” Viện trưởng Vương nựng nịu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì khóc của Điềm Điềm, cuối cùng cũng đồng ý với đề nghị của Vương Dĩ Cầm.
“Viện trưởng, so với những việc mà người đã làm cho chúng con thì chuyện này có đáng gì!” Vương DĨ Cầm ôm viện trưởng Vương, cùng Phong Tiêu Dã mang Điềm Điềm rời Đường Quả Ốc ra sân ga.
Dọc đường đi Điềm Điềm đều dính chặt lấy Phong Tiêu Dã, như gấu Koala ôm cây vậy, dù thế nào cũng không chịu buông tay.
Thú vui lớn nhất dọc đường đi của Vương Dĩ Cầm là dụ dỗ Điềm Điềm ôm mình, tiếc là đến tận Đài Bắc vẫn không thành công.
Được ở bên Phong Tiêu Dã, cô bé chẳng muốn gì khác nữa, chỉ cần được đi cùng anh, nghe anh nói là đã đủ rồi.
Sau khi bọn họ xuống tàu thì bắt taxi đến một khu dân cư cao cấp cách Lưu gia không xa, phía ngoài nhộn nhịp mà bên trong trung tâm lại tĩnh lặng, lúc trước Lưu gia cũng muốn mua nhà kết hôn cho cô và Lưu Đắc Chí ở đây nhưng vì đắt đỏ quá nên đành chịu.
Phong Tiêu Dã ôm Điềm Điềm đang ngủ say, nắm tay Vương Dĩ Cầm đi vào khu nhà, đi thang máy lên tầng cao nhất rồi anh mở cửa đi vào cùng Vương Dĩ Cầm.
“Sao anh lại có chìa khóa nơi này?” Vương Dĩ Cầm tò mò hỏi lúc Phong Tiêu Dã đang cẩn thận đặt Điềm Điềm lên giường.
Cô vừa mới đi xem xung quanh nhà, căn hộ và nội thất tuy không còn mới, nhưng vật dụng trong nhà và đồ tiêu dùng thì mới hoàn toàn.
“Đây là nhà của anh.” Phong Tiêu Dã dịu dàng đắp chăn cho Điềm Điềm, ôm Vương Dĩ Cầm đi ra ngoài.
“Đây là nhà của anh sao?” Vương Dĩ Cầm thoáng giật mình, nhưng lại mỉm cười ngay sau đó, vì cô thấy bản thân thật to gan, chỉ dựa vào cái tên của anh và ký ức tuổi thơ trong đầu cô mà cô lại dám gả cho anh, cô thật muốn vỗ tay hoan hô dũng khí ấy của mình.
“Em xem còn cần gì nữa không để anh kêu người mang đến.” Khi biết Vương Dĩ Cầm phải về Đài Bắc xử lý công việc, Phong Tiêu Dã đã thuê người dọn dẹp nhà cửa, mua thêm đồ dùng trong nhà, đợi khi khác dư dả thời gian anh sẽ gọi người đến trang hoàng lại sau. Anh vốn không có yêu cầu cao với cuộc sống, nhưng anh muốn Vương Dĩ Cầm có một môi trường sống thật thoải mái, không còn phải cô đơn, vất vả thêm ngày nào nữa.
“Cần gì em tự đi mua cũng được mà.” Từ cửa sổ sát mặt đất của căn hộ có thể nhìn thấy tòa nhà công ty Lưu thị, đó là nơi cô ở mấy năm nay, để nhanh chóng đảm trách những công việc đáng lẽ thuộc trách nhiệm của Lưu Đắc Chí, cô không thể không cố gắng nhiều hơn người khác, nên thường xuyên phải ngủ lại văn phòng.
Phong Tiêu Dã ôm lấy Vương Dĩ Cầm từ phía sau, cùng cô nhìn tòa nhà Lưu thị, mười năm trước tòa nhà này là tâm điểm một khu, nhưng với tốc độ phát triển kinh tế xã hội bây giờ, tòa nhà Lưu thị đã bình thường đến mức lẫn tạp trong nghìn vạn tòa nhà cao tầng khác, “Lúc trước, tòa nhà đó vốn là nhà của em.”
Vương Dĩ Cầm lấy gáy cọ cọ trong ngực Phong Tiêu Dã, cố tìm vị trí thoải mái, cô còn nhớ rõ ngôi nhà mà anh Tiểu Dã từng nhắc đến ngày xưa, anh Tiểu Dã có một ngôi nhà rất đẹp, trong vườn trồng rất nhiều hoa, còn có sáu cây lựu sai trĩu quả nữa. Lúc ấy cô rất hâm mộ anh, vì anh Tiểu Dã có ký ức về nhà anh ấy, còn trí nhớ của cô chỉ có mình Đường Quả Ốc.
“Sau khi cha mẹ anh qua đời vì tai nạn giao thông, nhà anh bị cô chiếm mất. Về sau dì Lan đã mua lại ngôi nhà ấy làm quà tặng cho anh, khi đó nó đã tiêu điều rách nát khủng khiếp rồi , sau đó nữa thì khu đất đó được quy hoạch, người ta xây cao ốc trên sân nhà anh.” Cây lựu thơm ngát và những đóa hoa rực rỡ trong trí nhớ của anh đều đã biến mất, những ký ức ấu thơ quý giá của anh đã bị tòa chung cư cao cấp thay thế. Tuy anh không muốn nhưng đâu thể ngăn cản được.
“Bố mẹ nuôi có đối xử tốt với anh không?” Vương Dĩ Cầm đợi Phong Tiêu Dã nói tiếp, nhưng anh lại ôm chặt cô không nói gì thêm nên cô chủ động đặt câu hỏi để hiểu chồng mình hơn.
Cô nhớ rõ người nhận nuôi Phong Tiêu Dã là một phụ nữ gốc Hoa, chồng bà là một người da trắng cao lớn. Người phụ nữ ấy nói chuyện rất dịu dàng, cười rất ngọt ngào, bọn trẻ Đường Quả Ốc đều hy vọng được bà chọn.
“Nếu không có dì Lan thì sẽ không có anh, họ đối xử với anh rất tốt.” Tuy giọng Phong Tiêu Dã vẫn thản nhiên như thường, nhưng Vương Dĩ Cầm lại nghe trong đó phảng phất tiếc nuối và đau thương, tay co nắm chặt lấy đôi tay anh đang đặt bên hông cô, dùng phương thức của cô để trấn an anh.
Phong Tiêu Dã nhận được khích lệ, bộc bạch: “Sau đó xảy ra một chuyện… Anh bỏ đi, bị đuổi học, gia danh học trường cảnh sát, chưa tốt nghiệp đã được chọn là cảnh sát quốc tế, nằm vùng trong tổ chức tội phạm quốc tế.” Trên thực tế nhiệm vụ này là do anh chủ động tiến cử mình, tuy rất nguy hiểm nhưng lại có giá trị vĩ đại vô cùng.
“Nằm vùng rất nguy hiểm phải không anh?” Vương Dĩ Cầm từ trong lòng Phong Tiêu Dã xoay người lại, ngón tay khẽ vuốt ve vết sẹo nơi bàn tay anh, hai mắt ngấn lệ, tay cô nâng niu khuôn mặt anh, vừa nghe thấy từ “nằm vùng” là cô đã phát run rồi.
“Không sao nữa rồi.” Phong Tiêu Dã nhìn hai mắt nhòa lệ của Vương Dĩ Cầm, cô gái ngốc này là Tiểu Cầm của anh, là niềm hạnh phúc nhất đời của anh. Khi anh chán ghét mọi thứ, quyết định trở về Đài Loan thì may mắn đã cho anh gặp lại cô.
Phong Tiêu Dã càng trả lời dễ dàng thì Vương Dĩ Cầm lại càng đau lòng, cô không thể ngờ khi cô đang học Đại học, khi cô ra sức cố gắng vì Lưu thị thì anh Tiểu Dã lại phải trải qua cuộc sống gươm đao đẫm máu như thế.
/16
|