Lăng Kỳ Tuyết mở miệng một tiếng chọc đại trưởng lão Lăng gia tức giận gần chết.
Lăng gia không có một tiểu bối nào dám nói lời như vậy với ông, nếu không phải thiên phú của Lăng Kỳ Tuyết hiếm thấy, ông mới không hạ thân đến thương lượng với nàng.
Ngược lại cửu trưởng lão cười đùa nhảy ra ngoài, cười hì hì: Tuyết Nhi cũng không nên nói như vậy nha, dù thế nào ngươi cũng là họ Lăng, lại chảy dòng máu của Lăng gia.
Lăng Kỳ Tuyết không phản bác, trong lòng lại nghĩ: Vậy thì sao, khi ta không thể tụ khí thì Lăng gia các người có xem ta là người một nhà sao? Ở Lăng gia, địa vị của một nha hoàn thô sử cũng cao hơn ta, khi đó tại sao không ai nói ngươi họ Lăng trên người ngươi chảy dòng máu của Lăng gia!
Đúng vậy, trước kia mỗi lần ta ra ngoài đường ăn xin thì đã nói như này: Ta là Lăng Kỳ Tuyết Lăng gia, xin các vị gia nhân thưởng miếng cơm ăn.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của đại trưởng lão và cửu trưởng lão nhất thời vô cùng khó coi.
Theo bọn họ nghĩ, tất cả bọn họ hạ thân mời Lăng Kỳ Tuyết, Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn níu lấy chuyện trước kia không buông, căn bản cũng không để bọn họ vào trong mắt.
Đủ rồi! Đừng ra vẻ mặt không biết xấu hổ! Đừng tưởng rằng Lăng gia cũng chỉ có một mình ngươi thiên tài! Dù sao bản thân đại trưởng lão có địa vị cao ở Lăng gia mấy trăm năm, sao mà chịu được Lăng Kỳ Tuyết cầm thương mang côn như vậy, tức giận, ngay lập tức lớn tiếng quát Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết lập đi đến chỗ chủ vị ngồi xuống, bắt tay vào nhau, nói: Nếu đại trưởng lão nói Lăng gia không chỉ có ta là thiên tài, vậy thì mời ngươi đi tìm những thiên tài khác đi!
Lệnh đuổi khách rõ rành rành như vậy, may là những lão quái vật này da mặt dày, cũng có chút không nén được thể diện rồi.
Nhớ bọn họ là cao thủ từng này tuổi, đi đến đâu đều được nhận tôn kính cực lớn, đến chỗ Lăng Kỳ Tuyết, nàng chỉ kém cầm gậy đến đuổi bọn họ ra ngoài mà thôi, thật buồn cười mà!
Hừ! Chỉ mong ngươi có thể sống lâu trăm tuổi! Đại trưởng lão ném hừ xuống rồi xoay người đi ra ngoài.
Cửu trưởng lão vẫn còn rối rắm có muốn đi hay không, đồ cưới lần trước hoàng thất cho Lăng Kỳ Tuyết, còn chưa kịp tịch thu vào tài sản Lăng gia, đã bị người trong hoàng thất đòi trở về.
Ông cũng không mò được chút nào, muốn nói một chút với Lăng Kỳ Tuyết, phế thái tử, hoàng thất còn có nhị hoàng tử, tam hoàng tử, nghe nói nàng và tam hoàng tử qua lại rất thân mật, nếu không để cho nàng nói một chút với tam hoàng tử, gặp phải đồ tốt chừa cho ông một chút?
Mặt của đại trưởng lão đen xì trở lại lôi cửu trưởng lão đi, phòng khách quay về an tĩnh.
Lòng của Lăng Kỳ Tuyết lại thật lâu không thể yên tĩnh lại, hôm nay làm như vậy coi như là hoàn toàn đắc tội với chín vị trưởng lão của Lăng gia, ngày khác gặp lại, có lẽ chính là kẻ thù.
Ngồi ở trên ghế gỗ hoa lê tinh tế điêu trác, Lăng Kỳ Tuyết thở dài một tiếng: Nghĩ đến nàng cũng không phải là người kích động, sao đến
Lăng gia không có một tiểu bối nào dám nói lời như vậy với ông, nếu không phải thiên phú của Lăng Kỳ Tuyết hiếm thấy, ông mới không hạ thân đến thương lượng với nàng.
Ngược lại cửu trưởng lão cười đùa nhảy ra ngoài, cười hì hì: Tuyết Nhi cũng không nên nói như vậy nha, dù thế nào ngươi cũng là họ Lăng, lại chảy dòng máu của Lăng gia.
Lăng Kỳ Tuyết không phản bác, trong lòng lại nghĩ: Vậy thì sao, khi ta không thể tụ khí thì Lăng gia các người có xem ta là người một nhà sao? Ở Lăng gia, địa vị của một nha hoàn thô sử cũng cao hơn ta, khi đó tại sao không ai nói ngươi họ Lăng trên người ngươi chảy dòng máu của Lăng gia!
Đúng vậy, trước kia mỗi lần ta ra ngoài đường ăn xin thì đã nói như này: Ta là Lăng Kỳ Tuyết Lăng gia, xin các vị gia nhân thưởng miếng cơm ăn.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của đại trưởng lão và cửu trưởng lão nhất thời vô cùng khó coi.
Theo bọn họ nghĩ, tất cả bọn họ hạ thân mời Lăng Kỳ Tuyết, Lăng Kỳ Tuyết vẫn còn níu lấy chuyện trước kia không buông, căn bản cũng không để bọn họ vào trong mắt.
Đủ rồi! Đừng ra vẻ mặt không biết xấu hổ! Đừng tưởng rằng Lăng gia cũng chỉ có một mình ngươi thiên tài! Dù sao bản thân đại trưởng lão có địa vị cao ở Lăng gia mấy trăm năm, sao mà chịu được Lăng Kỳ Tuyết cầm thương mang côn như vậy, tức giận, ngay lập tức lớn tiếng quát Lăng Kỳ Tuyết.
Lăng Kỳ Tuyết lập đi đến chỗ chủ vị ngồi xuống, bắt tay vào nhau, nói: Nếu đại trưởng lão nói Lăng gia không chỉ có ta là thiên tài, vậy thì mời ngươi đi tìm những thiên tài khác đi!
Lệnh đuổi khách rõ rành rành như vậy, may là những lão quái vật này da mặt dày, cũng có chút không nén được thể diện rồi.
Nhớ bọn họ là cao thủ từng này tuổi, đi đến đâu đều được nhận tôn kính cực lớn, đến chỗ Lăng Kỳ Tuyết, nàng chỉ kém cầm gậy đến đuổi bọn họ ra ngoài mà thôi, thật buồn cười mà!
Hừ! Chỉ mong ngươi có thể sống lâu trăm tuổi! Đại trưởng lão ném hừ xuống rồi xoay người đi ra ngoài.
Cửu trưởng lão vẫn còn rối rắm có muốn đi hay không, đồ cưới lần trước hoàng thất cho Lăng Kỳ Tuyết, còn chưa kịp tịch thu vào tài sản Lăng gia, đã bị người trong hoàng thất đòi trở về.
Ông cũng không mò được chút nào, muốn nói một chút với Lăng Kỳ Tuyết, phế thái tử, hoàng thất còn có nhị hoàng tử, tam hoàng tử, nghe nói nàng và tam hoàng tử qua lại rất thân mật, nếu không để cho nàng nói một chút với tam hoàng tử, gặp phải đồ tốt chừa cho ông một chút?
Mặt của đại trưởng lão đen xì trở lại lôi cửu trưởng lão đi, phòng khách quay về an tĩnh.
Lòng của Lăng Kỳ Tuyết lại thật lâu không thể yên tĩnh lại, hôm nay làm như vậy coi như là hoàn toàn đắc tội với chín vị trưởng lão của Lăng gia, ngày khác gặp lại, có lẽ chính là kẻ thù.
Ngồi ở trên ghế gỗ hoa lê tinh tế điêu trác, Lăng Kỳ Tuyết thở dài một tiếng: Nghĩ đến nàng cũng không phải là người kích động, sao đến
/192
|