Hạ Thiên đưa tay đẩy, nhưng không đẩy ra, trong lòng buồn bã.
Một đêm này, nhất định là thao thức cả đêm.
Cô, anh, còn có cả anh ta...
Tới rạng sáng, Hạ Thiên mới mơ màng ngủ, trong giấc mộng tim đập khác thường, nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn thân nóng lên, mơ hồ ý thức được một giây kế tiếp cô sẽ chết, cảnh tượng trong đầu thay phiên nhau khiến cho cô không biết là ảo giác hay là mộng.
Cô gái kia! Cô gái kia lại tới! Cô gái đã moi tim ra ở nghĩa trang cho cô nhìn!
Lần này, nụ cười của cô ấy không dữ tợn, ngược lại rất điềm tĩnh, rất buồn bã, vô cùng... Đẹp, cô không thể không thừa nhận...
Hơn nữa, kỳ quái chính là, cô ấy như cơn gió nhẹ, thổi vào trong lòng Hạ Thiên, nhịp tim điên cuồng lại vững vàng, trái tim cũng chìm vào vị trí cũ của nó.
Hình như môi cô gái kia vẫn động, đang nói cái gì?
Hạ Thiên tập trung yên lặng nghe, cuối cùng nghe được!
Âm thanh như có như không: “Tốt! Rất tốt! Trả thủ! Tôi muốn trả thù!”
“Ai? Cô rốt cuộc là ai?” Hạ Thiên hoảng hốt, tỉnh lại từ trong mộng, cả người đổ mồ hôi lạnh, vẫn đắm chìm trong cảnh tượng nhịp tim rối loạn trong mơ đó.
Là mơ! Hoàn toàn là mơ! Cô thở phào một hơi, không khỏi nhớ lại tình hình lúc ở nghĩa trang, nói như vậy, Thư Sính không lừa cô, lần gặp gỡ đó thật sự là một giấc mộng?
Thở dốc, điện thoại di động truyền đến âm thanh
/369
|