Nhật ký yêu quý:
Tôi từng kể cho Jake và Tiffany nghe một câu chuyện cổ của Andersen.
Ngày xửa ngày xưa có một vị hoàng đế. Tương truyền rằng trong vương quốc của ông ta có một chú chi sơn ca hót hay hơn tất cả những con chim khác, nhưng hoàng đế chưa từng trông thấy. Các bề tôi vất vả bắt chú chim về, khiến truyền thuyết trở thành sự thật, tiếng chim sơn ca vang khắp vương quốc bao la. Nhưng sao đó nước láng giềng tiến cống một chú chim máy. Chú chim này có thể hót rất hay, lại dễ dàng bắt chước giọng, trên mình còn gắn đầy ngọc ngà châu báu. Khi mọi người đang vây quanh ngắm nghía trầm trồ vì chú chim máy kia, chim sơn ca thật đã bay đi mất.
Kể đến đây, hai đứa trẻ có vẻ rất buồn, liên tục hỏi, “Chỉ thế thôi ạ? Về sau thế nào? Về sau thế nào?”
Về sau thế nào? Về sau mọi người quên bẵng chú chim sơn ca đó. Một thời gian trôi qua, chim máy bị trục trặc, sửa xong lại bị trục trặc tiếp. Rồi hoàng đế bị bệnh nặng. Tất cả đều bàn tán về cái chết của ông và hoàng đế tương lai, chỉ để lại một mình vị hoàng đế yếu ớt nằm trên giường bệnh, đón tử thần đang đến gần. Đứng lúc này, ông bỗng nghe thấ tiếng hót của chim sơn ca ngoài cửa sổ, đó là làn điệu mà máy móc không thể bắt chước. Tử thần vì muốn nghe chim sơn ca hót tiếp đã đánh đổi vương miện và lưỡi liềm của mình, thế nên cuối cùng không lấy được mạng của hoàng đế.
Tôi biết hai đứa trẻ mong chờ điều gì. Chúng mong vị hoàng đế có thể nhận ra giá trị của chim sơn ca, mong chim sơn ca có thể trở lại buổi tiệc một cách vinh quang, mong những đại thần thiển cận sẽ cúi đầu, xấu hổ vì sự ngu ngốc trước kia của họ.
Nhưng đoạn sau câu chuyện lại không giống mong đợi của bọn trẻ.
Chim sơn ca khuyên hoàng đế đừng đập vỡ chú chim giả kia. Nó nói khi nào muốn về thăm hoàng đế, nó sẽ đậu trên cành cây vào buổi hoàng hôn, hót lên bài ca hạnh phúc tươi vui hoặc khúc nhạc đau buồn thương cảm. Nó sẽ ở lại bên người đánh cá vất vả khổ cực, bay xa khỏi hoàng đế quyền lực và hoàng cung xa hoa.
Nó nói, “So với vương miện, ta yêu trái tim của ngài hơn.”
“Nhưng ta mong ngài đồng ý với ta một việc. Xin đừng nói cho ai biết có một chú chim thường kể chuyện và hót cho ngài nghe. Chỉ có vậy mọi thứ mới tốt đẹp.”
Thế rồi chim sơn ca bay đi.
Còn hoàng đế đứng lên, nhìn những người đang bước vào để kiểm tra xem mình còn sống hay đã chết, nói một câu “Chào buổi sáng.”
Tôi biết đối với bọn Tiffany, câu chuyện này không hay như những câu chuyện kịch tính khác. Có lẽ rất lâu sau nay, Khi hai đứa trẻ trưởng thành, làm hoàng đế hoặc trở thành chim sơn ca, chúng sẽ hiểu, cảnh đoàn tụ trong mắt người xem chưa chắc đã là mong muốn của nhân vật trong vở diễn.
Có đôi lúc, câu chuyện đẹp nhất là câu chuyện được kể thầm thì trên nhành cây nhỏ, dưới ánh hoàng hôn tím thẫm của buổi chiều tà.
Đó là câu chuyện cuối cùng tôi kể cho bọn trẻ. Lúc ấy nhà họ đã cho người lái xe nghỉ làm, nên xong việc, tôi đi tàu điện ngầm về trường một mình. Trong bóng tối, những tấm thép trắng của đường hần chạy theo quỹ đạo chuyển động. Tôi nhìn những người khách trong toa tàu vắng vẻ, đoán câu chuyện phía sau.
Có lẽ dưới khuôn mặt khô khan kia là nỗi nhung nhớ dành cho một người. Hoặc người kia đang vừa đọc báo vừa thầm oán giận vì không được trả tiền tăng ca. Hoặc ai đó trong lúc khốn cùng đã nói lời từ biệt với quá khú, rồi sống cuộc sống vội vã hớt hải như bao người khác.
Chúng ta đều giống nhau. Đều tầm thường,không xứng có được một câu chuyện đặc sắc, bị cuộc sống chèn ép đến mức mất đi những điểm riêng thú vị.
Nhưng chúng ta đều biết bí mật độc nhất của mình. Nói vắn tắt chỉ được vài câu, nếu dông dài thì có thể tuôn thành ngàn lời, vạn chi tiết. Nó như một vết bớt ở dưới quần áo, bình thường chúng ta không nhớ tới, nhưng khi chỉ có một mình, cởi đồ đi tắm, cúi đầu bất chợt trông thấy.
Những bí mật làm nên sự khác biệt giữa người với người.
Cho nên chim sơn ca không nhất thiết phải hót ở hoàng cung.
Nếu có một ngày, đến lượt tôi phải dùng bí mất để kể thành một câu chuyện, tôi nghĩ câu chuyện sẽ có tên “Tôi đã từng yêu một người.”
Những lời này sẽ khiến rất nhiều người thổn thức. Và điều mà họ muốn nghe nhất là sau này chúng tôi có đến với nhau không.
Nếu tôi nói, về sau chúng tôi đến với nhau, rồi cãi nhau, chia tay, sau đó quay lại, rồi ngoại tình, rồi nghi ngờ nhau vì chuyện mua nhà mua đất, sau đó lại kết hôn, rồi xảy ra cuộc chiện mẹ chồng nàng dâu...
Nếu tôi nói, về sau tôi thổ lộ, nhưng đối phương không bận tâm, chúng tôi trở mặt với nhau, rồi lại xoá bỏ hiềm khích, tự đi tìm hành phúc cho mình...
Tất nhiên đó chỉ là giả thiết. Câu chuyện của tôi không có nhiều cái “về sau” đậm tính hiện thực như vậy. Người giỏi kể chuyện luôn biết nên ngừng ở đâu, cắt bỏ mọi thứ dư thừa, chỉ để lại những gì tốt đẹp nhất.
Nếu vậy thì bí mật của tôi sẽ đẹp vô cùng. Bí mật đó mang tên thầm yêu, mang tên tuổi trẻ, cũng mang tên nuối tiếc, mang tên gặp nhau vào những năm tháng đẹp nhất, mang tên thời thanh xuân mãi mãi trường tồn.
Nhưng tôi không phải người như vậy.
Rất nhiều người từng đem lòng yêu một ai đó mà mình không bao giờ có được. Hoặc là vì không có được nên mới yêu.
Mà thứ tôi muốn không chỉ là một niềm tiếc nuối đẹp.
Chính tôi cũng không biết hoá ra mình lại dũng cảm đến thế.
Về sau thế nào?
Về sau, vào buổi hoàng hôn, chim sơn ca đầu trên nhành cây ên ngoài cửa sổ.
Thứ mà bao nhiêu năm nay tôi vương vấn không quên, hoá ra là những điều nay, chứ không phải là người ấy.
-Trích từ nhật ký của Lạc Chỉ-
“Cậu đi cùng mình được không?”
“Gì cơ?”
Mười một giờ hai người mới ngủ dậy, bỏ lỡ một buổi sáng của năm mới. Lạc Chỉ đang nằm trên giường ngáp thì loáng thoáng nghe Bách Lệ hỏi.
“Anh ấy... Anh Cố hẹn mình đi ăn trưa hôm nay.”
Lạc Chỉ hơi giật mình.
“Thế thì sao?”
“Mình hỏi rồi còn gì?” Từ trên giường có tiếng Giang Bách Lệ trở mình rất mạnh, tiếng ván giường kêu kẽo kẹt, “Muốn cậu đi cùng. Mình đồng ý với người ta rồi, anh ấy cũng đồng ý để mình đưa bạn cùng phòng theo. Cậu có thể...”
Lạc Chỉ định từ chối, chợt ngẩng đầu lên thấy ánh mắt tha thiết của Giang Bách Lệ. Thứ ánh sáng linh động này dường như đã lâu lắm rồi mới xuất hiện trong đôi mắt cô ấy.
Tình yêu thực sự là cuộc chiến giữa những người đàn ông. Cách nhanh nhất để quên một người là quen với người khác.
Cô không muốn làm Giang Bách Lệ mất hứng, vì vậy nhắm mắt nằm trên giường hỏi, “Mấy giờ? Mình ngủ thêm nửa tiếng nữa được không?”
Một lúc sau họ cùng ra ngoài. Lạc Chỉ vừa ngồi vào ghế sau đã nghe thấy câu chào hỏi của Cố Chỉ Diệp.
“Hôm nay trông em có vẻ vui.”
Trong tầm mắt của cô là gáy anh ta và Giang Bách Lệ. Bách Lệ vốn muốn ngồi sau cùng Lạc Chỉ, nhưng đã bị cô đẩy lên ghế trước.
“Anh nói với tôi à?”
“Đúng thế. So với tối qua thì hôm nay sắc mặt em có vẻ tốt hơn. Tâm trạng hình như cũng thoải mái.” Cố Chỉ Diệp thong thả nói.
“Hai người gặp nhau rồi à?” BÁch Lệ phấn khích quay lại. Lạc Chỉ bỗng cứng họng. Cô không thể lên án mấy hành động biến thái tối qua của người đàn ông ngồi trên ghế lái. May mà Cố Chỉ Diệp khôn khéo đáp, Tối qua cô ấy ở cùng với một nam sinh của hội sinh viên. Chung tôi có nói chuyện mấy câu.”
Bách Lệ nhìn Lạc Chỉ cười mờ ám, “Thịnh Hoài Nam?”
Lạc Chỉ thở dài.
Thời tiết quang đãng xoá đi bóng đen trong buổi tối hôm qua. Khi nhớ tới ba chữ “Cố Chỉ Diệp”, cô thực sự nghi ngờ không biết có thật là họ đã gặp nhau không. Nhưng khi người mồi ở ghế lái quay lại mỉm cười chào, thoáng chốc trong đầu Lạc Chỉ hiện lên rất nhiều xem lẫn: Chén đĩa rơi đầy đất, chiếc bàn bị lật lên, Cố Chỉ Diệp không biết từ đâu xuất hiện, Giang Bách Lệ ngơ ngẩn, Thịnh Hoài Nam mạnh mẽ, con đường nhỏ đầy tuyết, còn cả lời nói dối vô lý mà khiến cô không thể nổi giận...
Tất cả hình ảnh đều quá đỗi im lìm. Tiếng gió gào thét ngoài cửa xe, tiếng người bán hàng rong kêu nhờ giúp đã vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, giống như đã mấy đời trôi qua.
“Đóng cửa sổ nhé, tôi bật máy sưởi.” Cố Chỉ Diệp thắt dây an toàn giúp Bách Lệ, “Hôm qua em nói gì nhỉ? Muốn ăn đồ ăn vặt Bắc Kinh? Thực ra tôi cũng chưa ăn bao giờ. Mọi người đều nói ở Cửu Môn và Hộ Quốc Tự được lắm. Chúng ta đến Hải Hậu nhé.”
You'll also like
Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn - Sênh Ly by NguynPhng548
Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn - Sênh Ly
By NguynPhng548
12.4K 64
Thanh xuân vườn trường by Ryan94
Thanh xuân vườn trường
By Ryan94
9.3K 10
Tình Yêu Nơi Đâu (Tập 2) - Bộ Vi Lan by chengfeng
Tình Yêu Nơi Đâu (Tập 2) - Bộ Vi Lan
By chengfeng
13.8K 50
Năm Năm Bị Đánh Cắp (FULL)_ Bát Nguyệt Trường An by k30_dang
Năm Năm Bị Đánh Cắp (FULL)_ Bát Nguyệt Trườn...
By k30_dang
7.2K 65
Tai Trái (左耳) - Nhiêu Tuyết Mạn (饶雪漫) by chengfeng
Tai Trái (左耳) - Nhiêu Tuyết Mạn (饶雪漫)
By chengfeng
39.2K 583
Dưới Vòm Ký Ức by nbichh
Dưới Vòm Ký Ức
By nbichh
528 12
Muốn Nói Yêu Em - Chiết Hỏa Nhất Hạ by YenTung21
Muốn Nói Yêu Em - Chiết Hỏa Nhất Hạ
By YenTung21
27.6K 287
Hải Hậu.Lạc Chỉ lặng lẽ khép mặt. Giang Bách Lệ, cậu đi chết đi.
Cô vẫn kiệm lời như trước, còn Giang Bách Lệ ngại nên cũng không nói nhiều. Chỉ có một mình Cố Chỉ Diệp lên tiếng, hỏi han mấy câu như “Sắp thi cuối kỳ rồi nhỉ?”, “Hệ thống sưởi của ký túc xá thế nào?”, “Được nghỉ tết mấy ngày?”, khiến bầu không khi trở nên bớt lạnh lẽo. Lúc ăn, Cố Chỉ Diệp và Giang Bách Lệ dũng cảm nếm thử sữa đậu, còn thích thú bắt Lạc Chỉ uống cùng, ba người cười nói mãi rồi cũng trở nên thân thiết hơn.
Đi khỏi ngõ ăn vặt ở Cửu Môn, Lạc Chỉ nói với hai người kia là mình muốn đi dạo một chút.
Bách Lệ đỏ mặt, hấp tấp đòi giữ cô lại, nhưng Cố Chỉ Diệp thì cười thoải mái, “Vậy chúng tối đi chỗ khác ngồi nhé. Trời lạnh thế này, bao giờ em định về trường thì gọi cho Bách Lệ, Tôi có thể tới đón em, đưa hai người về.”
“Không cần đâu, tối nay em có hẹn với anh trai và chị dâu ở phố Kim Dung, chiều nay không về trường. Hai người cứ đi chơi đi.”
Lạc Chỉ nhìn Cố Chỉ Diệp đi xa dần. Giang Bách Lệ ngồi trong còn cô quay lại vẫy tay, dường như đang thể hiện bất mãn vì Lạc Chỉ cố ý né tránh. Thế những Lạc Chỉ có thể đọc được niềm vui trong từng cái vẫy tay của cô ấy.
Thực ra cô rất muốn giễu cợt sự hồi hộp của Bách Lệ, tuy nhiên cuối cùng vẫn im lặng. Mặc dù đã thân thiết với cô ấy hơn, nhưng cô vẫn không biết cách làm một cô bạn thân giỏi tạo bầu không khí để làm mối cho đôi trai gái. Huống hồ dù Bách Lệ đã đồng ý lời mời ăn trưa của Cố Chỉ Diệp, Lạc Chỉ cũng không thể xác định rốt cuộc họ đã thân đến mức nào.
Đôi khi một câu giễu cợt vu vơ có thể làm tổn thương người khác, cũng gây hại đến tình bạn vốn đang bền chặt. Và quan trọng nhất là, cô không dám chắc Cố Chỉ Diệp liệu có phải người tốt hay không.
Lạc Chỉ đứng ở đầu ngõ, nhận ra mình hoàn toàn không biết đường. Cô chỉ muốn mau chóng tạo cơ hội cho hai người kia mà quên hẳn mất tình cảnh của bản thân.
Cô không giỏi nhớ đường, lần nào cũng phải tra bản đồ trước rồi cần theo, chỉ có một lần đi lung tung không mục đích là khi theo chân Thịnh Hoài Nam ở Hải Hậu. Lúc đó anh cười tự tin nói với cô, “Đi theo ình, mình giỏi tìm phương hướng lắm.”
Thế nhưng anh không biết, ở trong lòng Lạc Chỉ, phương hướng chính là anh.
Lạc Chỉ đưa tay lên trán che đi ánh mặt trời. Đã vào mùa đông, những rặng liễu ven bờ trơ trụi hơn hẳn so với lần trước. Cô thẫn thờ đi men theo bờ hồ, thỉnh thoảng ngang qua mấy người đang luyện giọng hoặc vài cụ già đang tập thể dục, đi quanh những quán bar im lìm.
Cô chợt nhớ tới người đạp xích lô kia. Cảnh đông đìu hiu như tĩnh vật nằm yên trên bức vẽ, ngoại trừ người xem là Lạc Chỉ thì không thể tim thấy thứ gì có sinh khí. Không biết có phải những người đạp xích lô bình thường luôn bận rộn tìm khách đều đang ở trong ngõ hẻm nhỏ không.
Lúc đó cô rất cứng miệng, không giải thích, không tranh cãi, không để bản thân rơi vào giả thiết của đối phương.
Người đạp xích lô từng cười hỏi, “Cô bé à, cháu nói chuyện nghe lạ quá, Thế lỡ như có người đổ oan cho cháu tội giết người, muốn trả thù cháu, cháu cũng sẽ không giải thích à?”
Đổ tội.
Đúng là gở miệng. Cô nghĩ một lát liền bật cười, vậy mà sống mũi lại cay cay.
“Cháu gái à, cháu đang đợi ai hay đi một mình thế? 100 tệ một vòng nhé.”
Lạc Chỉ cứng người, chầm chậm quay đầu lại, gần như có thể nghe thấy tiếng răng rắc rắc của khớp xương khi chuyển động.
“100 à? Hôm nay cháu... thực sự chỉ mang có 20..”
Người đạp xích lô cười lớn. Cuối cùng cô cũng thấy được khuôn mặt phúc hậi với những nếp nhăn hằn sâu của ông.
“20 thì 20. Nào, để tôi chở cháu. Mà tôi nhớ là còn... à, bạn trai cháu đâu rồi?”
Lạc Chỉ dừng lại trước bánh xe, phân vân giữa ba câu trả lời: “Đó không phải bạn trai cháu.”, “Bác nói ai vậy?” và “Chúng cháu chia tay rồi.” Cuối cùng cô cười nói, “Chúng cháu... Chúng cháu cãi nhau.”
Đạp án này khiến chính Lạc Chỉ cũng kinh ngạc. Đó dường như là suy nghĩ thật, vì không kìm được mà buột miệng, cho thấy rõ sự cố chấp không muốn từ bỏ của cô.
Người đạp xích lô thấy Lạc Chỉ kém vui. Ông đưa tay chào hỏi, “Được rồi cô bé. Có đôi nào yêu đường mà chẳng cãi nhau. Nể tình cháu vừa cãi nhau với bạn trai, tôi sẽ giảm cho cháu mười tệ nữa.”
Vải nilon và bìa carton không chắn được gió. Lạc Chỉ siết chặt áo khoác, lo lắng ngẩng đầu nhìn người đạp xích lô, thấy ông ấy có đẹp găng tay mới yên tâm một chút.
“Bác à, sao bác không giới thiệu địa điểm?”
“Nói cháu cũng không nghe. Cháu có để hồn ở đây đâu. Vẫn nhớ bạn trai à?”
Dù chỉ có một mình, nhưng nghe thấy người đạp xích lô liên tục nói hai chữ “bạn trai”, Lạc Chỉ vẫn bối rối đỏ mặt.
“Sao các cháu cãi nhau thế?”
“Vì...” Lạc Chỉ nghẹn lời.
Một lời nói dối nho nhỏ ban đầu sẽ cần được bảo vệ bằng rất nhiều tình tiết hư cấu khác. Đằng sau mỗi lời nói dối đều có một câu chuyện, có lúc liên quan đến người nói dối, có lúc lại ánh hưởng đến người bị lừa. Phía sau lời nói dối của Lạc Chỉ chất chứa niềm mong ước và nỗi buồn, lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng những điều đó đến thế.
Những câu chuyện nói ra đều là bề nổi của tảng băn, còn sự thật vẫn nằm dưới đáy biển, bí ẩn mà khổng lồ.
Gióng như Lạc Chỉ dùng sự trùng hợp và bất ngờ để dối gạt Thịnh Hoài Nam, cũng giống như Diệp Triển Nhan dùng một con thiên nga pha lê để đập tan những ngọt ngào mà cô cố gắng vun đắp.
Cho đến giờ, Lạc Chỉ không còn tức giận dù chỉ một chút về tối qua. Có thể là vì câu chuyện quá đỗi vụng về, hoặc có thể vì cái tên của hai người bắt đầu nó đã phai nhạt nhiều trong cô. Có lẽ chính cô cũng không hiểu rõ...
Cô chợt phát hiện hoá ra chuyện đơn gian như thế.
Diệp Triển Nhan và Đinh Thuỷ Tịnh dùng lời nói dối của họ để đánh bại lời nói dối của Lạc Chỉ. Chỉ có mình Thịnh Hoài Nam đứng giữa cố gắng tìm sự thật.
Vừa nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy thương xót Thịnh Hoài Nam, người đang bị các cô giành giật qua lại. Sao cô có thể ghét anh? Anh mới là người bị lừa kia mà.
“Chỉ là hiểu lầm thôi ạ.” Lạc Chỉ cười cười, “Vì...”
Cô hít sâu, “Chúng cháu là bạn cấp Ba, nhưng cháu không phải bạn gái đầu tiên của anh ấy. Hôm trước bạn gái cũ của anh ấy bỗng dưng tới bảo rằng hai người họ năm đó chia tay là do hiểu lầm. Cô ấy đổ tội cho cháu, nói hiểu lầm này là do cháu gây ra.”
Mặc dù nói ngắn gọn và vụng về, nhưng trong giọng của cô tự nhiên có pha chút uất ức và nghẹn ngào, giống như ngay tức thì đã nhập vai hoàn hảo.
“Vậy cháu có làm thật không?”
“Không, cô ta nói dối.”
Giọng Lạc Chỉ càng lúc càng lớn, âm cuối cùng chứa đầy oan ức.
Không chịu giải thích, ra vẻ lạnh nhạt hờ hững với người trong cuộc, nhưng lại so đo giận giữ trước mặt người ngoài. Lạc Chỉ phải thừa nhận mình đã trách lầm Thịnh Hoài Nam. Đúng là anh đã làm rất nhiều chuyện ngốc ngếch khiến cô bị tổn thương, nhưng ở điểm này nhận thức của anh về cô là chính xác.
Sống chịu giày vò, chét cũng cần mặt mũi. Cô chỉ thổ lộ mọi uất ức trước người lạ, mong đòi được sự công bằng mang tính an ủi.
“Vậy cháu giải thích với cậu ấy đi. Đây rõ ràng là nói bậy hại người mà?” Người đạp xích lô giận giữ kêu lên, nhưng Lạc Chỉ lại ỉu xìu xuống.
“Không được đâu ạ.”
“Cậu ấy không nghe cháu giải thích, hay là cháu không muốn giải thích? Hay cháu sợ mình có giải thích cậu ấy cũng không nghe, sẽ mất mặt?”
Chỉ cần vài câu đơn giản, người đạp xích lô đâm toạc sự sĩ diện của Lạc Chỉ. Cô không nói thêm gì nữa.
Bắt đầu lên dốc, người đạp xích lô đứng hẳn dậy, xe kêu cót két đầy khổ sở. cuối cùng cũng lên được, ông thở dài một hơi, ho khan vài tiếng, chợt ngoảnh lại cười với cô.
“Cô bé à, tôi nói chuyện không được êm tai, nhưng có một đạo lý này cháu nên nghe nhé.”
“Bác nói đi ạ.”
“Tôi nghĩ, đời này làm gì có nhiều hiểu lầm đến thế? Đều do con người gây ra thôi. Nếu bạn trai cháu và cô bạn gái cũ thực sự yêu đương khăng khít, vậy thì hiểu lầm gì cũng không chia sẽ được. Hiểu lầm cái con khỉ. Hai người đã bên nhau rồi thì phải đứng chung một phía, chỉ thẳng vào kẻ gây rối mà chửi, không giải thích rõ thì quyết sống chết luôn chứ. Tôi nói hơi thô, cháu đừng để bụng nhé.”
Xích lô rẽ vào một khúc ngoặt. Cô yên lặng như tượng, nghiêng về một bên theo chiếc xe.
“Thế nên họ chia tay rồi là thôi. Cháu phải kiên cường. Đó là bạn trai của cháu, cháu phải phản kháng, cái gì cần giải thích thì giải thích. Cháu là bạn gái cậu ấy mà, nếu cậu ấy dám không tin mình thì cứ tát cho vài cái. Tát cho bao giờ tỉnh ra thì thôi.”
Lạc Chỉ trợn mắt há miệng, không nói lên lời.
Người đạp xích lô đổi giọng, “Tất nhiên tát xong thì cứ dỗ. Cứ âm thầm dạy bảo là được. Đàn ông mà, sĩ diện lắm.”
Trong thấy Lạc Chỉ thẫn thờ gật đầu, người đạp xích lô tỏ ra bất lực, xuống xe.
“Được rồi cô bé, đừng loanh quanh ở đây nữa. Có thời gian thì mau đi tìm cậu ấy đi. Không làm cho cậu ấy tỉnh ra được thì dẫn tới đây, tôi mắng cậu ấy giúp cháu.”
Lạc Chỉ nhìn khuôn mặt đen nhẻm đầy nếp nhăn của người đạp xích lô, tâm trí dần qua lại. Như bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, cô nhảy xuống xe, xoa xoa khuôn mặt lạnh đến cứng đờ, cố gắng cười tươi nhất có thể.
“Phải rồi, cháu phải đi. Xong việc sẽ dẫn anh ấy đến đây cho bác.”
“Đi đi cô bé. Đừng khiến tôi thất vọng.”
Cô vội vàng chạy đến đầu ngõ, quay lại vẫy tay với người đạp xích lô, nụ cười ngây thơ sáng bừng trên gương mặt, trái tim dễ chịu như được ngâm trong làn nước ấm. Rồi có một trận gió lạnh buốt thổi qua, cô bỗng dưng tỉnh táo lại.
Cô là bận gái anh. Cô đánh cược rằng anh yêu cô nên nhất định sẽ tin mình. Nếu không tin, cô sẽ tát anh.
Câu chuyện ngọt ngào giả dối này được người đạp xích lô viết ra một kết cục tốt đjep. Chính cô cũng đã chìm đắm suốt mười phút.
Nhưng đó không phải câu chuyện của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam.
Lạc Chỉ ngoảnh đầu, nhìn đăm đăm ánh nắng rải đầy trên mặt hồ. Mặt trời nấp sau đám mây, không hiểu vì sao lại khiến lòng người khó chịu.
Bên tai bỗng vang lên giọng quở trách của Chu Nhan. Cô ấy nói cô ương ngạnh.
Đúng thế, cô đã thận trọng bao lâu, cẩn thận viết ra một kịch bản như vậy, ngay đến khi ở trước mặt một người đạp xích lô xa lạ vẫn dùng lời nói dối để duy trì kịch bản, bây giờ đột nhiên bị kẻ khác ác ý ngăn trở, chẳng lẽ cô thực sự sẽ nén lại phẫn uất và bất bình trong lòng, để mặc số phận hay sao?
Lạc Chỉ nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong tấm kính của một quán bar đang đóng cửa. Cô đột nhiên nhớ lại cô gái yếu đuổi nhưng kiên định trong chiếc gương ở toà nhà hồi cấp Ba. Dẫu buồn tới đau, trong đôi mắt đó vẫn có những tia sáng không thể che giấu. Dù năm ấy cô không thể sở hữu chiếc váy màu vàng kia nhưng trong lòng vẫn ấp ủ hy vọng về tương lai. Tương lai sẽ có rất nhiều chiếc váy sặc sỡ. Tương lai sẽ tốt đẹp, sẽ khác biệt.
Cuối cùng cô vẫn không cam lòng.
Phải đi nói với anh thôi. Lạc Chỉ nhủ thầm.
Lòng cô hân hoan, hưng phấn đến run người, dường như không thể chờ nổi mà muốn chạy đi gặp anh. Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên. Là Lạc Dương gọi đến.
“Sao thế anh? Kế hoạch ăn tối có gì thay đổi ạ?”
“À, không phải. Chiều nay em bận gì không?”
Cô nhếch miệng, sau đó mỉm cười, quyết định chưa đi tìm Thịnh Hoài Nam vội. Vậy nên cô thoải mái trả lời. “Không ạ.”
“May quá. Giúp anh một việc.”
Lạc Chỉ xuống tàu điện ngầm thì trời đã tối. Cô hỏi mấy người nhưng đều không được chỉ đúng đường, đi lung tung đến một con đường vắng, mai không tìm thấy quán thịt bò XX mà Lạc Dương đã hẹn. Tối hôi qua quên sạc pin điện thoại, giờ máy không lên nguồn, không thể liên lạc với Lạc Dương. Mới sau rưỡi mà đường đã vắng, thỉnh thoảng có mấy chiếc taxi đi qua.
Lạc Chỉ suy nghĩ một lát rồi chậm chạp đi tiếp, sau đó lấy ra một đồng tiền xu, quyết định nếu tung được mặt ngửa thì rẽ trái, mặt sấp thì rẽ phải. Đồng tiền cứ xoay mãi không ngừng trên mặt đất, lăn thẳng về phía trước. Cô cứ vội đuổi theo, cúi người mấy lần đều không nhặt được, chỉ có thể chật vật chạy rồi lại cúi liên tục như gà mổ thóc. Cuối cùng đồng tiền xu cũng dừng lại trước một ngã ba. Lạc Chỉ thở phào.
Là mặt ngửa. Cho nên cô sẽ rẽ trái.
Cô ngẩng đầu, thấy trên con đường nhỏ cách đó mấy bước chân có một đôi trai gái rất đẹp, bên cạnh họ là tấm biển màu cam nhỏ ghi “Thịt bò XX“.
Trung hợp thật. Lạc Chỉ mỉm cười.
Thịnh Hoài Nam và Diệp Triển Nhan đứng trước mặt cô, rõ ràng rất bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột này.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Chỉ là bật cười. Đó cũng chẳng phải phản xạ có điều kiện khi gặp người quen. Chỉ là cô thấy quá sức nực cười. Tâm trí bất giác trôi vào không trung, bắt đầu sắm vai Thượng Đế, ở trên cao cúi đầu nhìn tình huống do mình tạo ra bằng ánh mắt thương hai.
“Chúc mừng năm mới.”
Lạc Chỉ thề, đời này cô chưa bao giờ cười rạng rỡ đến thế.
-Hết
Tôi từng kể cho Jake và Tiffany nghe một câu chuyện cổ của Andersen.
Ngày xửa ngày xưa có một vị hoàng đế. Tương truyền rằng trong vương quốc của ông ta có một chú chi sơn ca hót hay hơn tất cả những con chim khác, nhưng hoàng đế chưa từng trông thấy. Các bề tôi vất vả bắt chú chim về, khiến truyền thuyết trở thành sự thật, tiếng chim sơn ca vang khắp vương quốc bao la. Nhưng sao đó nước láng giềng tiến cống một chú chim máy. Chú chim này có thể hót rất hay, lại dễ dàng bắt chước giọng, trên mình còn gắn đầy ngọc ngà châu báu. Khi mọi người đang vây quanh ngắm nghía trầm trồ vì chú chim máy kia, chim sơn ca thật đã bay đi mất.
Kể đến đây, hai đứa trẻ có vẻ rất buồn, liên tục hỏi, “Chỉ thế thôi ạ? Về sau thế nào? Về sau thế nào?”
Về sau thế nào? Về sau mọi người quên bẵng chú chim sơn ca đó. Một thời gian trôi qua, chim máy bị trục trặc, sửa xong lại bị trục trặc tiếp. Rồi hoàng đế bị bệnh nặng. Tất cả đều bàn tán về cái chết của ông và hoàng đế tương lai, chỉ để lại một mình vị hoàng đế yếu ớt nằm trên giường bệnh, đón tử thần đang đến gần. Đứng lúc này, ông bỗng nghe thấ tiếng hót của chim sơn ca ngoài cửa sổ, đó là làn điệu mà máy móc không thể bắt chước. Tử thần vì muốn nghe chim sơn ca hót tiếp đã đánh đổi vương miện và lưỡi liềm của mình, thế nên cuối cùng không lấy được mạng của hoàng đế.
Tôi biết hai đứa trẻ mong chờ điều gì. Chúng mong vị hoàng đế có thể nhận ra giá trị của chim sơn ca, mong chim sơn ca có thể trở lại buổi tiệc một cách vinh quang, mong những đại thần thiển cận sẽ cúi đầu, xấu hổ vì sự ngu ngốc trước kia của họ.
Nhưng đoạn sau câu chuyện lại không giống mong đợi của bọn trẻ.
Chim sơn ca khuyên hoàng đế đừng đập vỡ chú chim giả kia. Nó nói khi nào muốn về thăm hoàng đế, nó sẽ đậu trên cành cây vào buổi hoàng hôn, hót lên bài ca hạnh phúc tươi vui hoặc khúc nhạc đau buồn thương cảm. Nó sẽ ở lại bên người đánh cá vất vả khổ cực, bay xa khỏi hoàng đế quyền lực và hoàng cung xa hoa.
Nó nói, “So với vương miện, ta yêu trái tim của ngài hơn.”
“Nhưng ta mong ngài đồng ý với ta một việc. Xin đừng nói cho ai biết có một chú chim thường kể chuyện và hót cho ngài nghe. Chỉ có vậy mọi thứ mới tốt đẹp.”
Thế rồi chim sơn ca bay đi.
Còn hoàng đế đứng lên, nhìn những người đang bước vào để kiểm tra xem mình còn sống hay đã chết, nói một câu “Chào buổi sáng.”
Tôi biết đối với bọn Tiffany, câu chuyện này không hay như những câu chuyện kịch tính khác. Có lẽ rất lâu sau nay, Khi hai đứa trẻ trưởng thành, làm hoàng đế hoặc trở thành chim sơn ca, chúng sẽ hiểu, cảnh đoàn tụ trong mắt người xem chưa chắc đã là mong muốn của nhân vật trong vở diễn.
Có đôi lúc, câu chuyện đẹp nhất là câu chuyện được kể thầm thì trên nhành cây nhỏ, dưới ánh hoàng hôn tím thẫm của buổi chiều tà.
Đó là câu chuyện cuối cùng tôi kể cho bọn trẻ. Lúc ấy nhà họ đã cho người lái xe nghỉ làm, nên xong việc, tôi đi tàu điện ngầm về trường một mình. Trong bóng tối, những tấm thép trắng của đường hần chạy theo quỹ đạo chuyển động. Tôi nhìn những người khách trong toa tàu vắng vẻ, đoán câu chuyện phía sau.
Có lẽ dưới khuôn mặt khô khan kia là nỗi nhung nhớ dành cho một người. Hoặc người kia đang vừa đọc báo vừa thầm oán giận vì không được trả tiền tăng ca. Hoặc ai đó trong lúc khốn cùng đã nói lời từ biệt với quá khú, rồi sống cuộc sống vội vã hớt hải như bao người khác.
Chúng ta đều giống nhau. Đều tầm thường,không xứng có được một câu chuyện đặc sắc, bị cuộc sống chèn ép đến mức mất đi những điểm riêng thú vị.
Nhưng chúng ta đều biết bí mật độc nhất của mình. Nói vắn tắt chỉ được vài câu, nếu dông dài thì có thể tuôn thành ngàn lời, vạn chi tiết. Nó như một vết bớt ở dưới quần áo, bình thường chúng ta không nhớ tới, nhưng khi chỉ có một mình, cởi đồ đi tắm, cúi đầu bất chợt trông thấy.
Những bí mật làm nên sự khác biệt giữa người với người.
Cho nên chim sơn ca không nhất thiết phải hót ở hoàng cung.
Nếu có một ngày, đến lượt tôi phải dùng bí mất để kể thành một câu chuyện, tôi nghĩ câu chuyện sẽ có tên “Tôi đã từng yêu một người.”
Những lời này sẽ khiến rất nhiều người thổn thức. Và điều mà họ muốn nghe nhất là sau này chúng tôi có đến với nhau không.
Nếu tôi nói, về sau chúng tôi đến với nhau, rồi cãi nhau, chia tay, sau đó quay lại, rồi ngoại tình, rồi nghi ngờ nhau vì chuyện mua nhà mua đất, sau đó lại kết hôn, rồi xảy ra cuộc chiện mẹ chồng nàng dâu...
Nếu tôi nói, về sau tôi thổ lộ, nhưng đối phương không bận tâm, chúng tôi trở mặt với nhau, rồi lại xoá bỏ hiềm khích, tự đi tìm hành phúc cho mình...
Tất nhiên đó chỉ là giả thiết. Câu chuyện của tôi không có nhiều cái “về sau” đậm tính hiện thực như vậy. Người giỏi kể chuyện luôn biết nên ngừng ở đâu, cắt bỏ mọi thứ dư thừa, chỉ để lại những gì tốt đẹp nhất.
Nếu vậy thì bí mật của tôi sẽ đẹp vô cùng. Bí mật đó mang tên thầm yêu, mang tên tuổi trẻ, cũng mang tên nuối tiếc, mang tên gặp nhau vào những năm tháng đẹp nhất, mang tên thời thanh xuân mãi mãi trường tồn.
Nhưng tôi không phải người như vậy.
Rất nhiều người từng đem lòng yêu một ai đó mà mình không bao giờ có được. Hoặc là vì không có được nên mới yêu.
Mà thứ tôi muốn không chỉ là một niềm tiếc nuối đẹp.
Chính tôi cũng không biết hoá ra mình lại dũng cảm đến thế.
Về sau thế nào?
Về sau, vào buổi hoàng hôn, chim sơn ca đầu trên nhành cây ên ngoài cửa sổ.
Thứ mà bao nhiêu năm nay tôi vương vấn không quên, hoá ra là những điều nay, chứ không phải là người ấy.
-Trích từ nhật ký của Lạc Chỉ-
“Cậu đi cùng mình được không?”
“Gì cơ?”
Mười một giờ hai người mới ngủ dậy, bỏ lỡ một buổi sáng của năm mới. Lạc Chỉ đang nằm trên giường ngáp thì loáng thoáng nghe Bách Lệ hỏi.
“Anh ấy... Anh Cố hẹn mình đi ăn trưa hôm nay.”
Lạc Chỉ hơi giật mình.
“Thế thì sao?”
“Mình hỏi rồi còn gì?” Từ trên giường có tiếng Giang Bách Lệ trở mình rất mạnh, tiếng ván giường kêu kẽo kẹt, “Muốn cậu đi cùng. Mình đồng ý với người ta rồi, anh ấy cũng đồng ý để mình đưa bạn cùng phòng theo. Cậu có thể...”
Lạc Chỉ định từ chối, chợt ngẩng đầu lên thấy ánh mắt tha thiết của Giang Bách Lệ. Thứ ánh sáng linh động này dường như đã lâu lắm rồi mới xuất hiện trong đôi mắt cô ấy.
Tình yêu thực sự là cuộc chiến giữa những người đàn ông. Cách nhanh nhất để quên một người là quen với người khác.
Cô không muốn làm Giang Bách Lệ mất hứng, vì vậy nhắm mắt nằm trên giường hỏi, “Mấy giờ? Mình ngủ thêm nửa tiếng nữa được không?”
Một lúc sau họ cùng ra ngoài. Lạc Chỉ vừa ngồi vào ghế sau đã nghe thấy câu chào hỏi của Cố Chỉ Diệp.
“Hôm nay trông em có vẻ vui.”
Trong tầm mắt của cô là gáy anh ta và Giang Bách Lệ. Bách Lệ vốn muốn ngồi sau cùng Lạc Chỉ, nhưng đã bị cô đẩy lên ghế trước.
“Anh nói với tôi à?”
“Đúng thế. So với tối qua thì hôm nay sắc mặt em có vẻ tốt hơn. Tâm trạng hình như cũng thoải mái.” Cố Chỉ Diệp thong thả nói.
“Hai người gặp nhau rồi à?” BÁch Lệ phấn khích quay lại. Lạc Chỉ bỗng cứng họng. Cô không thể lên án mấy hành động biến thái tối qua của người đàn ông ngồi trên ghế lái. May mà Cố Chỉ Diệp khôn khéo đáp, Tối qua cô ấy ở cùng với một nam sinh của hội sinh viên. Chung tôi có nói chuyện mấy câu.”
Bách Lệ nhìn Lạc Chỉ cười mờ ám, “Thịnh Hoài Nam?”
Lạc Chỉ thở dài.
Thời tiết quang đãng xoá đi bóng đen trong buổi tối hôm qua. Khi nhớ tới ba chữ “Cố Chỉ Diệp”, cô thực sự nghi ngờ không biết có thật là họ đã gặp nhau không. Nhưng khi người mồi ở ghế lái quay lại mỉm cười chào, thoáng chốc trong đầu Lạc Chỉ hiện lên rất nhiều xem lẫn: Chén đĩa rơi đầy đất, chiếc bàn bị lật lên, Cố Chỉ Diệp không biết từ đâu xuất hiện, Giang Bách Lệ ngơ ngẩn, Thịnh Hoài Nam mạnh mẽ, con đường nhỏ đầy tuyết, còn cả lời nói dối vô lý mà khiến cô không thể nổi giận...
Tất cả hình ảnh đều quá đỗi im lìm. Tiếng gió gào thét ngoài cửa xe, tiếng người bán hàng rong kêu nhờ giúp đã vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, giống như đã mấy đời trôi qua.
“Đóng cửa sổ nhé, tôi bật máy sưởi.” Cố Chỉ Diệp thắt dây an toàn giúp Bách Lệ, “Hôm qua em nói gì nhỉ? Muốn ăn đồ ăn vặt Bắc Kinh? Thực ra tôi cũng chưa ăn bao giờ. Mọi người đều nói ở Cửu Môn và Hộ Quốc Tự được lắm. Chúng ta đến Hải Hậu nhé.”
You'll also like
Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn - Sênh Ly by NguynPhng548
Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn - Sênh Ly
By NguynPhng548
12.4K 64
Thanh xuân vườn trường by Ryan94
Thanh xuân vườn trường
By Ryan94
9.3K 10
Tình Yêu Nơi Đâu (Tập 2) - Bộ Vi Lan by chengfeng
Tình Yêu Nơi Đâu (Tập 2) - Bộ Vi Lan
By chengfeng
13.8K 50
Năm Năm Bị Đánh Cắp (FULL)_ Bát Nguyệt Trường An by k30_dang
Năm Năm Bị Đánh Cắp (FULL)_ Bát Nguyệt Trườn...
By k30_dang
7.2K 65
Tai Trái (左耳) - Nhiêu Tuyết Mạn (饶雪漫) by chengfeng
Tai Trái (左耳) - Nhiêu Tuyết Mạn (饶雪漫)
By chengfeng
39.2K 583
Dưới Vòm Ký Ức by nbichh
Dưới Vòm Ký Ức
By nbichh
528 12
Muốn Nói Yêu Em - Chiết Hỏa Nhất Hạ by YenTung21
Muốn Nói Yêu Em - Chiết Hỏa Nhất Hạ
By YenTung21
27.6K 287
Hải Hậu.Lạc Chỉ lặng lẽ khép mặt. Giang Bách Lệ, cậu đi chết đi.
Cô vẫn kiệm lời như trước, còn Giang Bách Lệ ngại nên cũng không nói nhiều. Chỉ có một mình Cố Chỉ Diệp lên tiếng, hỏi han mấy câu như “Sắp thi cuối kỳ rồi nhỉ?”, “Hệ thống sưởi của ký túc xá thế nào?”, “Được nghỉ tết mấy ngày?”, khiến bầu không khi trở nên bớt lạnh lẽo. Lúc ăn, Cố Chỉ Diệp và Giang Bách Lệ dũng cảm nếm thử sữa đậu, còn thích thú bắt Lạc Chỉ uống cùng, ba người cười nói mãi rồi cũng trở nên thân thiết hơn.
Đi khỏi ngõ ăn vặt ở Cửu Môn, Lạc Chỉ nói với hai người kia là mình muốn đi dạo một chút.
Bách Lệ đỏ mặt, hấp tấp đòi giữ cô lại, nhưng Cố Chỉ Diệp thì cười thoải mái, “Vậy chúng tối đi chỗ khác ngồi nhé. Trời lạnh thế này, bao giờ em định về trường thì gọi cho Bách Lệ, Tôi có thể tới đón em, đưa hai người về.”
“Không cần đâu, tối nay em có hẹn với anh trai và chị dâu ở phố Kim Dung, chiều nay không về trường. Hai người cứ đi chơi đi.”
Lạc Chỉ nhìn Cố Chỉ Diệp đi xa dần. Giang Bách Lệ ngồi trong còn cô quay lại vẫy tay, dường như đang thể hiện bất mãn vì Lạc Chỉ cố ý né tránh. Thế những Lạc Chỉ có thể đọc được niềm vui trong từng cái vẫy tay của cô ấy.
Thực ra cô rất muốn giễu cợt sự hồi hộp của Bách Lệ, tuy nhiên cuối cùng vẫn im lặng. Mặc dù đã thân thiết với cô ấy hơn, nhưng cô vẫn không biết cách làm một cô bạn thân giỏi tạo bầu không khí để làm mối cho đôi trai gái. Huống hồ dù Bách Lệ đã đồng ý lời mời ăn trưa của Cố Chỉ Diệp, Lạc Chỉ cũng không thể xác định rốt cuộc họ đã thân đến mức nào.
Đôi khi một câu giễu cợt vu vơ có thể làm tổn thương người khác, cũng gây hại đến tình bạn vốn đang bền chặt. Và quan trọng nhất là, cô không dám chắc Cố Chỉ Diệp liệu có phải người tốt hay không.
Lạc Chỉ đứng ở đầu ngõ, nhận ra mình hoàn toàn không biết đường. Cô chỉ muốn mau chóng tạo cơ hội cho hai người kia mà quên hẳn mất tình cảnh của bản thân.
Cô không giỏi nhớ đường, lần nào cũng phải tra bản đồ trước rồi cần theo, chỉ có một lần đi lung tung không mục đích là khi theo chân Thịnh Hoài Nam ở Hải Hậu. Lúc đó anh cười tự tin nói với cô, “Đi theo ình, mình giỏi tìm phương hướng lắm.”
Thế nhưng anh không biết, ở trong lòng Lạc Chỉ, phương hướng chính là anh.
Lạc Chỉ đưa tay lên trán che đi ánh mặt trời. Đã vào mùa đông, những rặng liễu ven bờ trơ trụi hơn hẳn so với lần trước. Cô thẫn thờ đi men theo bờ hồ, thỉnh thoảng ngang qua mấy người đang luyện giọng hoặc vài cụ già đang tập thể dục, đi quanh những quán bar im lìm.
Cô chợt nhớ tới người đạp xích lô kia. Cảnh đông đìu hiu như tĩnh vật nằm yên trên bức vẽ, ngoại trừ người xem là Lạc Chỉ thì không thể tim thấy thứ gì có sinh khí. Không biết có phải những người đạp xích lô bình thường luôn bận rộn tìm khách đều đang ở trong ngõ hẻm nhỏ không.
Lúc đó cô rất cứng miệng, không giải thích, không tranh cãi, không để bản thân rơi vào giả thiết của đối phương.
Người đạp xích lô từng cười hỏi, “Cô bé à, cháu nói chuyện nghe lạ quá, Thế lỡ như có người đổ oan cho cháu tội giết người, muốn trả thù cháu, cháu cũng sẽ không giải thích à?”
Đổ tội.
Đúng là gở miệng. Cô nghĩ một lát liền bật cười, vậy mà sống mũi lại cay cay.
“Cháu gái à, cháu đang đợi ai hay đi một mình thế? 100 tệ một vòng nhé.”
Lạc Chỉ cứng người, chầm chậm quay đầu lại, gần như có thể nghe thấy tiếng răng rắc rắc của khớp xương khi chuyển động.
“100 à? Hôm nay cháu... thực sự chỉ mang có 20..”
Người đạp xích lô cười lớn. Cuối cùng cô cũng thấy được khuôn mặt phúc hậi với những nếp nhăn hằn sâu của ông.
“20 thì 20. Nào, để tôi chở cháu. Mà tôi nhớ là còn... à, bạn trai cháu đâu rồi?”
Lạc Chỉ dừng lại trước bánh xe, phân vân giữa ba câu trả lời: “Đó không phải bạn trai cháu.”, “Bác nói ai vậy?” và “Chúng cháu chia tay rồi.” Cuối cùng cô cười nói, “Chúng cháu... Chúng cháu cãi nhau.”
Đạp án này khiến chính Lạc Chỉ cũng kinh ngạc. Đó dường như là suy nghĩ thật, vì không kìm được mà buột miệng, cho thấy rõ sự cố chấp không muốn từ bỏ của cô.
Người đạp xích lô thấy Lạc Chỉ kém vui. Ông đưa tay chào hỏi, “Được rồi cô bé. Có đôi nào yêu đường mà chẳng cãi nhau. Nể tình cháu vừa cãi nhau với bạn trai, tôi sẽ giảm cho cháu mười tệ nữa.”
Vải nilon và bìa carton không chắn được gió. Lạc Chỉ siết chặt áo khoác, lo lắng ngẩng đầu nhìn người đạp xích lô, thấy ông ấy có đẹp găng tay mới yên tâm một chút.
“Bác à, sao bác không giới thiệu địa điểm?”
“Nói cháu cũng không nghe. Cháu có để hồn ở đây đâu. Vẫn nhớ bạn trai à?”
Dù chỉ có một mình, nhưng nghe thấy người đạp xích lô liên tục nói hai chữ “bạn trai”, Lạc Chỉ vẫn bối rối đỏ mặt.
“Sao các cháu cãi nhau thế?”
“Vì...” Lạc Chỉ nghẹn lời.
Một lời nói dối nho nhỏ ban đầu sẽ cần được bảo vệ bằng rất nhiều tình tiết hư cấu khác. Đằng sau mỗi lời nói dối đều có một câu chuyện, có lúc liên quan đến người nói dối, có lúc lại ánh hưởng đến người bị lừa. Phía sau lời nói dối của Lạc Chỉ chất chứa niềm mong ước và nỗi buồn, lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng những điều đó đến thế.
Những câu chuyện nói ra đều là bề nổi của tảng băn, còn sự thật vẫn nằm dưới đáy biển, bí ẩn mà khổng lồ.
Gióng như Lạc Chỉ dùng sự trùng hợp và bất ngờ để dối gạt Thịnh Hoài Nam, cũng giống như Diệp Triển Nhan dùng một con thiên nga pha lê để đập tan những ngọt ngào mà cô cố gắng vun đắp.
Cho đến giờ, Lạc Chỉ không còn tức giận dù chỉ một chút về tối qua. Có thể là vì câu chuyện quá đỗi vụng về, hoặc có thể vì cái tên của hai người bắt đầu nó đã phai nhạt nhiều trong cô. Có lẽ chính cô cũng không hiểu rõ...
Cô chợt phát hiện hoá ra chuyện đơn gian như thế.
Diệp Triển Nhan và Đinh Thuỷ Tịnh dùng lời nói dối của họ để đánh bại lời nói dối của Lạc Chỉ. Chỉ có mình Thịnh Hoài Nam đứng giữa cố gắng tìm sự thật.
Vừa nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy thương xót Thịnh Hoài Nam, người đang bị các cô giành giật qua lại. Sao cô có thể ghét anh? Anh mới là người bị lừa kia mà.
“Chỉ là hiểu lầm thôi ạ.” Lạc Chỉ cười cười, “Vì...”
Cô hít sâu, “Chúng cháu là bạn cấp Ba, nhưng cháu không phải bạn gái đầu tiên của anh ấy. Hôm trước bạn gái cũ của anh ấy bỗng dưng tới bảo rằng hai người họ năm đó chia tay là do hiểu lầm. Cô ấy đổ tội cho cháu, nói hiểu lầm này là do cháu gây ra.”
Mặc dù nói ngắn gọn và vụng về, nhưng trong giọng của cô tự nhiên có pha chút uất ức và nghẹn ngào, giống như ngay tức thì đã nhập vai hoàn hảo.
“Vậy cháu có làm thật không?”
“Không, cô ta nói dối.”
Giọng Lạc Chỉ càng lúc càng lớn, âm cuối cùng chứa đầy oan ức.
Không chịu giải thích, ra vẻ lạnh nhạt hờ hững với người trong cuộc, nhưng lại so đo giận giữ trước mặt người ngoài. Lạc Chỉ phải thừa nhận mình đã trách lầm Thịnh Hoài Nam. Đúng là anh đã làm rất nhiều chuyện ngốc ngếch khiến cô bị tổn thương, nhưng ở điểm này nhận thức của anh về cô là chính xác.
Sống chịu giày vò, chét cũng cần mặt mũi. Cô chỉ thổ lộ mọi uất ức trước người lạ, mong đòi được sự công bằng mang tính an ủi.
“Vậy cháu giải thích với cậu ấy đi. Đây rõ ràng là nói bậy hại người mà?” Người đạp xích lô giận giữ kêu lên, nhưng Lạc Chỉ lại ỉu xìu xuống.
“Không được đâu ạ.”
“Cậu ấy không nghe cháu giải thích, hay là cháu không muốn giải thích? Hay cháu sợ mình có giải thích cậu ấy cũng không nghe, sẽ mất mặt?”
Chỉ cần vài câu đơn giản, người đạp xích lô đâm toạc sự sĩ diện của Lạc Chỉ. Cô không nói thêm gì nữa.
Bắt đầu lên dốc, người đạp xích lô đứng hẳn dậy, xe kêu cót két đầy khổ sở. cuối cùng cũng lên được, ông thở dài một hơi, ho khan vài tiếng, chợt ngoảnh lại cười với cô.
“Cô bé à, tôi nói chuyện không được êm tai, nhưng có một đạo lý này cháu nên nghe nhé.”
“Bác nói đi ạ.”
“Tôi nghĩ, đời này làm gì có nhiều hiểu lầm đến thế? Đều do con người gây ra thôi. Nếu bạn trai cháu và cô bạn gái cũ thực sự yêu đương khăng khít, vậy thì hiểu lầm gì cũng không chia sẽ được. Hiểu lầm cái con khỉ. Hai người đã bên nhau rồi thì phải đứng chung một phía, chỉ thẳng vào kẻ gây rối mà chửi, không giải thích rõ thì quyết sống chết luôn chứ. Tôi nói hơi thô, cháu đừng để bụng nhé.”
Xích lô rẽ vào một khúc ngoặt. Cô yên lặng như tượng, nghiêng về một bên theo chiếc xe.
“Thế nên họ chia tay rồi là thôi. Cháu phải kiên cường. Đó là bạn trai của cháu, cháu phải phản kháng, cái gì cần giải thích thì giải thích. Cháu là bạn gái cậu ấy mà, nếu cậu ấy dám không tin mình thì cứ tát cho vài cái. Tát cho bao giờ tỉnh ra thì thôi.”
Lạc Chỉ trợn mắt há miệng, không nói lên lời.
Người đạp xích lô đổi giọng, “Tất nhiên tát xong thì cứ dỗ. Cứ âm thầm dạy bảo là được. Đàn ông mà, sĩ diện lắm.”
Trong thấy Lạc Chỉ thẫn thờ gật đầu, người đạp xích lô tỏ ra bất lực, xuống xe.
“Được rồi cô bé, đừng loanh quanh ở đây nữa. Có thời gian thì mau đi tìm cậu ấy đi. Không làm cho cậu ấy tỉnh ra được thì dẫn tới đây, tôi mắng cậu ấy giúp cháu.”
Lạc Chỉ nhìn khuôn mặt đen nhẻm đầy nếp nhăn của người đạp xích lô, tâm trí dần qua lại. Như bị ảnh hưởng bởi bầu không khí, cô nhảy xuống xe, xoa xoa khuôn mặt lạnh đến cứng đờ, cố gắng cười tươi nhất có thể.
“Phải rồi, cháu phải đi. Xong việc sẽ dẫn anh ấy đến đây cho bác.”
“Đi đi cô bé. Đừng khiến tôi thất vọng.”
Cô vội vàng chạy đến đầu ngõ, quay lại vẫy tay với người đạp xích lô, nụ cười ngây thơ sáng bừng trên gương mặt, trái tim dễ chịu như được ngâm trong làn nước ấm. Rồi có một trận gió lạnh buốt thổi qua, cô bỗng dưng tỉnh táo lại.
Cô là bận gái anh. Cô đánh cược rằng anh yêu cô nên nhất định sẽ tin mình. Nếu không tin, cô sẽ tát anh.
Câu chuyện ngọt ngào giả dối này được người đạp xích lô viết ra một kết cục tốt đjep. Chính cô cũng đã chìm đắm suốt mười phút.
Nhưng đó không phải câu chuyện của Lạc Chỉ và Thịnh Hoài Nam.
Lạc Chỉ ngoảnh đầu, nhìn đăm đăm ánh nắng rải đầy trên mặt hồ. Mặt trời nấp sau đám mây, không hiểu vì sao lại khiến lòng người khó chịu.
Bên tai bỗng vang lên giọng quở trách của Chu Nhan. Cô ấy nói cô ương ngạnh.
Đúng thế, cô đã thận trọng bao lâu, cẩn thận viết ra một kịch bản như vậy, ngay đến khi ở trước mặt một người đạp xích lô xa lạ vẫn dùng lời nói dối để duy trì kịch bản, bây giờ đột nhiên bị kẻ khác ác ý ngăn trở, chẳng lẽ cô thực sự sẽ nén lại phẫn uất và bất bình trong lòng, để mặc số phận hay sao?
Lạc Chỉ nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong tấm kính của một quán bar đang đóng cửa. Cô đột nhiên nhớ lại cô gái yếu đuổi nhưng kiên định trong chiếc gương ở toà nhà hồi cấp Ba. Dẫu buồn tới đau, trong đôi mắt đó vẫn có những tia sáng không thể che giấu. Dù năm ấy cô không thể sở hữu chiếc váy màu vàng kia nhưng trong lòng vẫn ấp ủ hy vọng về tương lai. Tương lai sẽ có rất nhiều chiếc váy sặc sỡ. Tương lai sẽ tốt đẹp, sẽ khác biệt.
Cuối cùng cô vẫn không cam lòng.
Phải đi nói với anh thôi. Lạc Chỉ nhủ thầm.
Lòng cô hân hoan, hưng phấn đến run người, dường như không thể chờ nổi mà muốn chạy đi gặp anh. Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên. Là Lạc Dương gọi đến.
“Sao thế anh? Kế hoạch ăn tối có gì thay đổi ạ?”
“À, không phải. Chiều nay em bận gì không?”
Cô nhếch miệng, sau đó mỉm cười, quyết định chưa đi tìm Thịnh Hoài Nam vội. Vậy nên cô thoải mái trả lời. “Không ạ.”
“May quá. Giúp anh một việc.”
Lạc Chỉ xuống tàu điện ngầm thì trời đã tối. Cô hỏi mấy người nhưng đều không được chỉ đúng đường, đi lung tung đến một con đường vắng, mai không tìm thấy quán thịt bò XX mà Lạc Dương đã hẹn. Tối hôi qua quên sạc pin điện thoại, giờ máy không lên nguồn, không thể liên lạc với Lạc Dương. Mới sau rưỡi mà đường đã vắng, thỉnh thoảng có mấy chiếc taxi đi qua.
Lạc Chỉ suy nghĩ một lát rồi chậm chạp đi tiếp, sau đó lấy ra một đồng tiền xu, quyết định nếu tung được mặt ngửa thì rẽ trái, mặt sấp thì rẽ phải. Đồng tiền cứ xoay mãi không ngừng trên mặt đất, lăn thẳng về phía trước. Cô cứ vội đuổi theo, cúi người mấy lần đều không nhặt được, chỉ có thể chật vật chạy rồi lại cúi liên tục như gà mổ thóc. Cuối cùng đồng tiền xu cũng dừng lại trước một ngã ba. Lạc Chỉ thở phào.
Là mặt ngửa. Cho nên cô sẽ rẽ trái.
Cô ngẩng đầu, thấy trên con đường nhỏ cách đó mấy bước chân có một đôi trai gái rất đẹp, bên cạnh họ là tấm biển màu cam nhỏ ghi “Thịt bò XX“.
Trung hợp thật. Lạc Chỉ mỉm cười.
Thịnh Hoài Nam và Diệp Triển Nhan đứng trước mặt cô, rõ ràng rất bất ngờ với sự xuất hiện đột ngột này.
Phản ứng đầu tiên của Lạc Chỉ là bật cười. Đó cũng chẳng phải phản xạ có điều kiện khi gặp người quen. Chỉ là cô thấy quá sức nực cười. Tâm trí bất giác trôi vào không trung, bắt đầu sắm vai Thượng Đế, ở trên cao cúi đầu nhìn tình huống do mình tạo ra bằng ánh mắt thương hai.
“Chúc mừng năm mới.”
Lạc Chỉ thề, đời này cô chưa bao giờ cười rạng rỡ đến thế.
-Hết
/99
|