Theo bản năng, Lạc Chỉ nhìn ra phía cửa, suy nghĩ xem liệu bây giờ mình bỏ chạy thì có bị người phụ nữ kia chặn lại không. Lần này cô thực sự sợ, nước mắt thoáng chốc dâng đầy. Cô biết bây giờ lảng tránh ánh mắt của đối phương mới là việc làm sáng suốt, nhưng không hiểu sao lại cứ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đó, hệt như bị trúng tà.
Lạc Chỉ căng thẳng đến cứng người, cảm giác như một thế đã kỷ trôi qua.
Người phụ nữ thản nhiên quay đầu, cầm kéo lên cắt đứt tấm vải lụa đỏ, sau đó lấy cán kéo đập vỡ tấm kính ngăn cách, ném tất cả đồ cúng viếng bên trong xuống đất. Đến lúc này bà ta mới cười, cất kéo vào trong túi rồi thong thả đi về phía cô.
Lạc Chỉ nhìn chăm chú vào người phụ nữ, chầm chậm buông bàn tay cầm điện thoại xuống, không còn nghe thấy ở trong ống nghe vẫn có người liên tục gọi tên mình.
“Cháu là con gái của anh ấy đúng không?”
Giọng nói khàn khàn đậm vẻ bi thương, nhưng rất êm tai, chẳng có chút u ám nào mà chỉ như giọng của một bề trên bình thường. Nếu quên đi cách ăn mặc quái dị và thân thể quá mức lão hóa thì hoàn toàn có thể nhận ra người này thời trẻ nhất định rất xinh đẹp, chiếc cằm nhọn và đuôi mắt dài khiến người khác khó quên, tiếc là nhan sắc đã bị thời gian đã mài mòn, khó có thể nhìn ra khuôn mặt thời còn trẻ.
“Đôi mắt của cháu giống bố thật đấy.”
Người phụ nữ vừa nói vừa đưa tay sờ mặt Lạc Chỉ. Cô cũng không né tránh, có lẽ là vì quá sợ nên không phản ứng được. Đôi má đang lạnh băng bị một bàn tay cũng buốt lạnh đặt lên, chỉ cảm thấy hơi tê.
Người phụ nữ chợt rút tay về. Ánh mắt Lạc Chỉ trượt theo bàn tay buông thõng đó, thấy năm ngón hơi sưng đỏ, bỗng thấy có chút thương cảm.
“Lúc đến đây biết tro cốt của anh ấy đã bị người khác lấy đi, tôi vẫn luôn nấp ở hàng cuối dãy tủ, sau đó thấy cháu đến.”
“Mẹ cháu khỏe không? Tôi cũng không quen với chị ta. Hóa ra tôi vẫn hận chị ta, vẫn nguyền rủa các người bị như vậy là đáng đời. Tôi đúng là mê muội.”
Giọng nói của người phụ nữ vang trong căn phòng, quyện vào những hạt bụi trôi nổi trong không khí. Bà ta chỉ nói mấy câu, nhưng Lạc Chỉ cảm thấy âm thanh đó như thể đã nấn ná suốt mấy trăm năm.
Thấy vẻ ngơ ngác của cô, người phụ nữ nở nụ cười, lộ rõ nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt, “Cháu đừng sợ, tôi không phải ma. Nếu là ma thì tôi đã đi đầu thai từ lâu rồi, sinh trong một gia đình tử tế, bắt đầu lại cuộc sống.”
Bà ta vừa nói vừa đi ra ngoài, bộ váy đỏ nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Lạc Chỉ ngẩn người một lúc lâu mới nhớ tới điện thoại trong tay.
“Này, cậu còn đó không? Mình không sao.”
Lạc Chỉ hơi áy náy. Nhưng cô không hề biết rằng, một câu nói đơn giản đó đã giúp người ở đầu dây bên kia nhẹ nhõm biết bao. “Người nói chuyện với cậu đã đi chưa?”
“Đi rồi.”
“Nếu cậu sợ thì đừng cúp máy. Khóa tủ xong chưa? Khóa kỹ rồi thì ra ngoài luôn đi. Đừng sợ, mình vẫn giữ máy. Ngoan nào, mau rời khỏi chỗ đó.”
Cô lấy lại bình tĩnh, nghe được giọng dỗ dành từ đầu dây bên kia, nước mắt bỗng tuôn rơi, “Được.”
“Lúc nãy thầy báo nộp bài, mọi người đều đứng lên, ai cũng nhân lúc thu bài lộn xộn để so đáp án với nhau. Thực ra đề lần này cũng dễ thở, đa phần đều là điền vào chỗ trống hoặc trắc nghiệm, chỉ có một câu tự luận thôi.”
“Bạn mình cho mình voucher giảm giá ở Mr. Pizza. Mình nhớ lần trước cậu nói cậu thích ăn. Định là hôm nay mời cậu...”
Giọng của Thịnh Hoài Nam liên tục vang lên khiến tai Lạc Chỉ hơi ngứa. Cô đi nhanh về phía cửa rồi dừng lại, quay đầu nhìn đoạn vải đỏ vừa bị người phụ nữ kia cắt ra.
Cái tên của hai người đã khuất kia không quen, nhưng tấm ảnh ở sâu trong hộc tủ lại khiến Lạc Chỉ kinh ngạc.
Đó là ông bà nội của cô.
Hóa ra tro cốt của ông bà nội đặt ở đây. Lạc Chỉ dùng bàn tay không cầm điện thoại mân mê tấm vải, sờ vào vết cắt, suy nghĩ miên man.
“Học được nửa buổi mới biết là có bài kiểm tra. Lúc nghỉ giữa giờ thầy mới nói, còn cười mỉa bảo muốn nhắn tin thì nhanh lên, nếu không thì gọi điện thoại luôn đi, giải lao có mười phút thôi.”
“Không gọi được di động cho Trương Minh Thụy, gọi về ký túc thì cậu ta lại không ở đó. Gọi cho cậu thì cứ báo ngoài vùng phủ sóng. Hay là nhà tang lễ cách khu thành phố quá xa nên sóng yếu?”
“Lạc Chỉ, cậu đâu rồi?”
Thịnh Hoài Nam giở chứng ba hoa liên tục, nghe đúng là nhức đầu. Lạc Chỉ biết anh lo cô còn đang nghĩ ngợi việc vừa rồi, cho nên cố gắng nói những chuyện vặt vãnh để cô không sợ nữa.
“Mình đây. Mình vừa mới ra ngoài.”
“Thấy khá hơn chưa?”
“Đến chỗ có ánh mặt trời là không sợ nữa.”
“Ừ, vậy thì tốt.”
Ngoài sân không có ai. Lạc Chỉ lẳng lặng đứng đó, di động nóng lên vì thời gian trò chuyện quá dài, khiến tai trái của cô ấm áp.
“Thịnh Hoài Nam?”
“Ơi?”
“Giờ chúng ta quay lại làm 'bạn tốt' rồi à?”
Người ở đầu dây bên kia im lặng.
“Cậu vẫn không định nói với mình lý do cậu trở nên kỳ quặc như thế à? Vì sao đột nhiên biến mất? Sau đó lại coi như không có gì, trở về làm bạn tốt?”
Thịnh Hoài Nam vẫn không trả lời.
“Hình như là mình đã làm chuyện gì đó khiến cậu rất giận mà chính bản thân mình cũng không biết. Thế tại sao bây giờ cậu lại gọi điện, diễn vai người bạn thân thiết vậy? Nếu đây là cách mới để trả đũa mình... vậy thì cậu khá lắm. Bỡn cợt người khác hết lần này đến lần khác, cách làm này đủ ác đấy.”
Lạc Chỉ nhìn thấy mẹ đang đi từ bãi đỗ xe đến, vẫy tay với mình.
“Bài kiểm tra môn Pháp luật... Thật sự cảm ơn cậu.”
Lúc này người ở đầu dây bên kia cũng trả lời, “Đây là lần thứ ba cậu nói 'Cảm ơn' rồi.”
Lạc Chỉ khẽ cười, “Ba lần 'Cảm ơn' và ba lần 'Xin lỗi'. Như nhau thôi mà. Với lại lòng biết ơn của mình đơn giản hơn nỗi áy náy của cậu nhiều. Chắc cậu chưa ăn gì đúng không? Đi mau đi. Mình cúp máy đây.”
Có tiếng thở gấp rõ ràng vang lên trong điện thoại, giống như đang vội vã muốn nói điều gì đó, nhưng ngay khi đối phương vừa mở miệng, Lạc Chỉ đã nhấn kết thúc cuộc gọi.
“Mẹ ơi.”
“Con không chịu ra ngoài làm mẹ sợ muốn chết. Vừa thấy một người phụ nữ trông như người tâm thần đi ra khỏi cửa rồi chạy về phía bên kia, mẹ vội lên xem liệu có phải con xảy ra chuyện gì rồi không...” Mắt mẹ đã đỏ bừng, giọng như sắp khóc.
“Con không sao, mẹ đừng sợ.”
Từ lúc lên xe mẹ cứ kéo cô vào lòng, xoa đầu như khi còn bé. Lạc Chỉ ngại ngùng nhìn chú Trần đang ngồi ở ghế lái.
Di động vẫn chưa tiêu tan hết độ nóng sau cuộc nói chuyện vừa rồi. Cô nắm trong tay, hơi ấm như truyền thẳng vào tim, lại dường như có chút gì chua xót.
Lúc sáng ở trên xe, chú Trần liên tục nói chuyện với Lạc Chỉ, hỏi chuyện học hành ở trường, cuộc sống ở Bắc Kinh, rồi lại kể làm thế nào mà chú quen mẹ. Nhưng buổi trưa trên đường về cả ba người đều không nói gì.
Lạc Chỉ nghĩ, hình như chú Trần thích mẹ.
Theo trực giác của mình, cô cảm thấy người đàn ông này là một người tốt, nhưng cũng không định suy nghĩ sâu hơn.
Đó là chuyện của mẹ. Điều cô cần làm chỉ là thể hiện rằng mình cũng thích chú Trần. Như thế thì ngày nào đó nếu mẹ thật sự muốn đi bước nữa, cũng không cần lo cô sẽ không vui.
Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa kính xe, chiếc vào mặt nhưng chẳng có cảm giác ấm áp. Tâm tư của Lạc Chỉ vẫn quanh quẩn nơi người phụ nữ kia. Khi mẹ gặng hỏi có gặp người tâm thần kia không, cô một mực lắc đầu.
Khi đó cô rất choáng váng. Lúc người phụ nữ đó sờ mặt cô, trong đôi mắt đẹp của bà ta có thứ ánh sáng rất lạ. Cô như bị bỏ bùa, lại không thể hiểu được những ngọn sóng ngầm trong đôi mắt đối phương.
Bà ta giống như một phù thủy đi xuyên qua quá khứ để tới đây. Vẻ tuấn tú thời trẻ của bố được thời gian ngưng đọng trong tấm ảnh và hình ảnh người phụ nữ váy đỏ kỳ lạ đó cứ đan quyện vào nhau, cảm giác rất khác thường.
Mẹ và chú Trần, và cả ánh nắng bên ngoài kia đều tồn tại trong thế giới thật, đang trôi theo dòng chảy nhịp nhàng của thời gian, chỉ có một mình cô, vì đôi mắt kia mà ngừng lại giữa dòng chảy đó.
Cô giấu mẹ, tự nói với mình rằng tất cả đều là ảo giác.
Về đến nhà, ăn cơm với mẹ xong, Lạc Chỉ nói muốn đi thăm trường cũ.
“Lạnh thế này mà còn đi làm gì?”
Lạc Chỉ không chịu đổi ý, cuối cùng, mẹ lắc đầu giận dỗi, “Đi nhanh về nhanh đấy.”
-Hết
Lạc Chỉ căng thẳng đến cứng người, cảm giác như một thế đã kỷ trôi qua.
Người phụ nữ thản nhiên quay đầu, cầm kéo lên cắt đứt tấm vải lụa đỏ, sau đó lấy cán kéo đập vỡ tấm kính ngăn cách, ném tất cả đồ cúng viếng bên trong xuống đất. Đến lúc này bà ta mới cười, cất kéo vào trong túi rồi thong thả đi về phía cô.
Lạc Chỉ nhìn chăm chú vào người phụ nữ, chầm chậm buông bàn tay cầm điện thoại xuống, không còn nghe thấy ở trong ống nghe vẫn có người liên tục gọi tên mình.
“Cháu là con gái của anh ấy đúng không?”
Giọng nói khàn khàn đậm vẻ bi thương, nhưng rất êm tai, chẳng có chút u ám nào mà chỉ như giọng của một bề trên bình thường. Nếu quên đi cách ăn mặc quái dị và thân thể quá mức lão hóa thì hoàn toàn có thể nhận ra người này thời trẻ nhất định rất xinh đẹp, chiếc cằm nhọn và đuôi mắt dài khiến người khác khó quên, tiếc là nhan sắc đã bị thời gian đã mài mòn, khó có thể nhìn ra khuôn mặt thời còn trẻ.
“Đôi mắt của cháu giống bố thật đấy.”
Người phụ nữ vừa nói vừa đưa tay sờ mặt Lạc Chỉ. Cô cũng không né tránh, có lẽ là vì quá sợ nên không phản ứng được. Đôi má đang lạnh băng bị một bàn tay cũng buốt lạnh đặt lên, chỉ cảm thấy hơi tê.
Người phụ nữ chợt rút tay về. Ánh mắt Lạc Chỉ trượt theo bàn tay buông thõng đó, thấy năm ngón hơi sưng đỏ, bỗng thấy có chút thương cảm.
“Lúc đến đây biết tro cốt của anh ấy đã bị người khác lấy đi, tôi vẫn luôn nấp ở hàng cuối dãy tủ, sau đó thấy cháu đến.”
“Mẹ cháu khỏe không? Tôi cũng không quen với chị ta. Hóa ra tôi vẫn hận chị ta, vẫn nguyền rủa các người bị như vậy là đáng đời. Tôi đúng là mê muội.”
Giọng nói của người phụ nữ vang trong căn phòng, quyện vào những hạt bụi trôi nổi trong không khí. Bà ta chỉ nói mấy câu, nhưng Lạc Chỉ cảm thấy âm thanh đó như thể đã nấn ná suốt mấy trăm năm.
Thấy vẻ ngơ ngác của cô, người phụ nữ nở nụ cười, lộ rõ nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt, “Cháu đừng sợ, tôi không phải ma. Nếu là ma thì tôi đã đi đầu thai từ lâu rồi, sinh trong một gia đình tử tế, bắt đầu lại cuộc sống.”
Bà ta vừa nói vừa đi ra ngoài, bộ váy đỏ nhanh chóng biến mất ngoài cửa.
Lạc Chỉ ngẩn người một lúc lâu mới nhớ tới điện thoại trong tay.
“Này, cậu còn đó không? Mình không sao.”
Lạc Chỉ hơi áy náy. Nhưng cô không hề biết rằng, một câu nói đơn giản đó đã giúp người ở đầu dây bên kia nhẹ nhõm biết bao. “Người nói chuyện với cậu đã đi chưa?”
“Đi rồi.”
“Nếu cậu sợ thì đừng cúp máy. Khóa tủ xong chưa? Khóa kỹ rồi thì ra ngoài luôn đi. Đừng sợ, mình vẫn giữ máy. Ngoan nào, mau rời khỏi chỗ đó.”
Cô lấy lại bình tĩnh, nghe được giọng dỗ dành từ đầu dây bên kia, nước mắt bỗng tuôn rơi, “Được.”
“Lúc nãy thầy báo nộp bài, mọi người đều đứng lên, ai cũng nhân lúc thu bài lộn xộn để so đáp án với nhau. Thực ra đề lần này cũng dễ thở, đa phần đều là điền vào chỗ trống hoặc trắc nghiệm, chỉ có một câu tự luận thôi.”
“Bạn mình cho mình voucher giảm giá ở Mr. Pizza. Mình nhớ lần trước cậu nói cậu thích ăn. Định là hôm nay mời cậu...”
Giọng của Thịnh Hoài Nam liên tục vang lên khiến tai Lạc Chỉ hơi ngứa. Cô đi nhanh về phía cửa rồi dừng lại, quay đầu nhìn đoạn vải đỏ vừa bị người phụ nữ kia cắt ra.
Cái tên của hai người đã khuất kia không quen, nhưng tấm ảnh ở sâu trong hộc tủ lại khiến Lạc Chỉ kinh ngạc.
Đó là ông bà nội của cô.
Hóa ra tro cốt của ông bà nội đặt ở đây. Lạc Chỉ dùng bàn tay không cầm điện thoại mân mê tấm vải, sờ vào vết cắt, suy nghĩ miên man.
“Học được nửa buổi mới biết là có bài kiểm tra. Lúc nghỉ giữa giờ thầy mới nói, còn cười mỉa bảo muốn nhắn tin thì nhanh lên, nếu không thì gọi điện thoại luôn đi, giải lao có mười phút thôi.”
“Không gọi được di động cho Trương Minh Thụy, gọi về ký túc thì cậu ta lại không ở đó. Gọi cho cậu thì cứ báo ngoài vùng phủ sóng. Hay là nhà tang lễ cách khu thành phố quá xa nên sóng yếu?”
“Lạc Chỉ, cậu đâu rồi?”
Thịnh Hoài Nam giở chứng ba hoa liên tục, nghe đúng là nhức đầu. Lạc Chỉ biết anh lo cô còn đang nghĩ ngợi việc vừa rồi, cho nên cố gắng nói những chuyện vặt vãnh để cô không sợ nữa.
“Mình đây. Mình vừa mới ra ngoài.”
“Thấy khá hơn chưa?”
“Đến chỗ có ánh mặt trời là không sợ nữa.”
“Ừ, vậy thì tốt.”
Ngoài sân không có ai. Lạc Chỉ lẳng lặng đứng đó, di động nóng lên vì thời gian trò chuyện quá dài, khiến tai trái của cô ấm áp.
“Thịnh Hoài Nam?”
“Ơi?”
“Giờ chúng ta quay lại làm 'bạn tốt' rồi à?”
Người ở đầu dây bên kia im lặng.
“Cậu vẫn không định nói với mình lý do cậu trở nên kỳ quặc như thế à? Vì sao đột nhiên biến mất? Sau đó lại coi như không có gì, trở về làm bạn tốt?”
Thịnh Hoài Nam vẫn không trả lời.
“Hình như là mình đã làm chuyện gì đó khiến cậu rất giận mà chính bản thân mình cũng không biết. Thế tại sao bây giờ cậu lại gọi điện, diễn vai người bạn thân thiết vậy? Nếu đây là cách mới để trả đũa mình... vậy thì cậu khá lắm. Bỡn cợt người khác hết lần này đến lần khác, cách làm này đủ ác đấy.”
Lạc Chỉ nhìn thấy mẹ đang đi từ bãi đỗ xe đến, vẫy tay với mình.
“Bài kiểm tra môn Pháp luật... Thật sự cảm ơn cậu.”
Lúc này người ở đầu dây bên kia cũng trả lời, “Đây là lần thứ ba cậu nói 'Cảm ơn' rồi.”
Lạc Chỉ khẽ cười, “Ba lần 'Cảm ơn' và ba lần 'Xin lỗi'. Như nhau thôi mà. Với lại lòng biết ơn của mình đơn giản hơn nỗi áy náy của cậu nhiều. Chắc cậu chưa ăn gì đúng không? Đi mau đi. Mình cúp máy đây.”
Có tiếng thở gấp rõ ràng vang lên trong điện thoại, giống như đang vội vã muốn nói điều gì đó, nhưng ngay khi đối phương vừa mở miệng, Lạc Chỉ đã nhấn kết thúc cuộc gọi.
“Mẹ ơi.”
“Con không chịu ra ngoài làm mẹ sợ muốn chết. Vừa thấy một người phụ nữ trông như người tâm thần đi ra khỏi cửa rồi chạy về phía bên kia, mẹ vội lên xem liệu có phải con xảy ra chuyện gì rồi không...” Mắt mẹ đã đỏ bừng, giọng như sắp khóc.
“Con không sao, mẹ đừng sợ.”
Từ lúc lên xe mẹ cứ kéo cô vào lòng, xoa đầu như khi còn bé. Lạc Chỉ ngại ngùng nhìn chú Trần đang ngồi ở ghế lái.
Di động vẫn chưa tiêu tan hết độ nóng sau cuộc nói chuyện vừa rồi. Cô nắm trong tay, hơi ấm như truyền thẳng vào tim, lại dường như có chút gì chua xót.
Lúc sáng ở trên xe, chú Trần liên tục nói chuyện với Lạc Chỉ, hỏi chuyện học hành ở trường, cuộc sống ở Bắc Kinh, rồi lại kể làm thế nào mà chú quen mẹ. Nhưng buổi trưa trên đường về cả ba người đều không nói gì.
Lạc Chỉ nghĩ, hình như chú Trần thích mẹ.
Theo trực giác của mình, cô cảm thấy người đàn ông này là một người tốt, nhưng cũng không định suy nghĩ sâu hơn.
Đó là chuyện của mẹ. Điều cô cần làm chỉ là thể hiện rằng mình cũng thích chú Trần. Như thế thì ngày nào đó nếu mẹ thật sự muốn đi bước nữa, cũng không cần lo cô sẽ không vui.
Ánh nắng mùa đông xuyên qua cửa kính xe, chiếc vào mặt nhưng chẳng có cảm giác ấm áp. Tâm tư của Lạc Chỉ vẫn quanh quẩn nơi người phụ nữ kia. Khi mẹ gặng hỏi có gặp người tâm thần kia không, cô một mực lắc đầu.
Khi đó cô rất choáng váng. Lúc người phụ nữ đó sờ mặt cô, trong đôi mắt đẹp của bà ta có thứ ánh sáng rất lạ. Cô như bị bỏ bùa, lại không thể hiểu được những ngọn sóng ngầm trong đôi mắt đối phương.
Bà ta giống như một phù thủy đi xuyên qua quá khứ để tới đây. Vẻ tuấn tú thời trẻ của bố được thời gian ngưng đọng trong tấm ảnh và hình ảnh người phụ nữ váy đỏ kỳ lạ đó cứ đan quyện vào nhau, cảm giác rất khác thường.
Mẹ và chú Trần, và cả ánh nắng bên ngoài kia đều tồn tại trong thế giới thật, đang trôi theo dòng chảy nhịp nhàng của thời gian, chỉ có một mình cô, vì đôi mắt kia mà ngừng lại giữa dòng chảy đó.
Cô giấu mẹ, tự nói với mình rằng tất cả đều là ảo giác.
Về đến nhà, ăn cơm với mẹ xong, Lạc Chỉ nói muốn đi thăm trường cũ.
“Lạnh thế này mà còn đi làm gì?”
Lạc Chỉ không chịu đổi ý, cuối cùng, mẹ lắc đầu giận dỗi, “Đi nhanh về nhanh đấy.”
-Hết
/99
|