Trần Mặc Hàm đúng là một cô gái rất kiêu ngạo. Vì có chung sở thích đọc tiểu thuyết ngôn tình, Giang Bách Lệ trở thành một trong số ít các bạn gái trong lớp có thể nói chuyện hợp cạ với Trần Mặc Hàm. Nhưng điều này cũng khiến Bách Lệ có chút hoang mang.
Khi Trần Mặc Hàm nói mình thích đọc truyện ngôn tình, cô vui vẻ hùa theo “Mình cũng vậy“. Khi Trần Mặc Hàm nói thích Lương Phụng Nghi, Diệc Thư, Trương Tiểu Nhàn, cô mừng rỡ nói “Mình cũng thế“. Khi Trần Mặc Hàm nói coi thường nhất là truyện tình cảm Đài Loan, đâu đâu cũng là nam chính bá đạo và nữ chính ngây thơ, cô bỗng khựng lại rồi mỉm cười nói, “Rất vô vị“.
Thực ra nếu Trần Mặc Hàm nói thích truyện tình cảm Đài Loan, cô sẽ lập tức gào lên “Mình thích nhất là Tịch Quyên, Cổ Linh và Vu Tinh.”
Dần dần Giang Bách Lệ nhận ra, từng cái cau mày, cười mỉm, từng cử chỉ, động tác của Trần Mặc Hàm đều mang đậm nét cá tính độc lập và ưu tú của nữ chính trong tiểu thuyết của Diệc Thư, thiếu sót duy nhất là cô không có các chị em thân thiết như nữ chính. Dù sao khi đối mặt với cô gái như Giang Bách Lệ, cô ấy sẽ không thể ngồi trong quán cà phê tán gẫu về cuộc sống và tình yêu được. Thế nên Trần Mặc Hàm gần như chỉ tiếp xúc với nam sinh, người khác nói sao cô không quan tâm, dù gì họ cũng không dám nói thẳng trước mặt cô, vì gia thế của Trần Mặc Hàm là một bí mật mà ai cũng biết.
Giang Bách Lệ không ghen ghét với Trần Mặc Hàm như những người khác. Bách Lệ không để bụng người ta nói cô là con hầu theo sau bợ đỡ, chỉ có bản thân cô hiểu rõ đó là tình bạn, là sự tán thưởng và ngưỡng mộ hơn mức bình thường, vô cùng, vô cùng ngưỡng mộ.
Hồi cấp Ba, Giang Bách Lệ không dám đọc truyện tình cảm Đài Loan trước mặt Trần Mặc Hàm, nhưng lúc về ký túc xá, cô vẫn cầm đèn pin chui vào trong chăn để đọc. Có trời làm chứng, tới khi lên đại học, cô mới biết YY là gì, Mary Sue là gì. Khi đọc tiểu thuyết, cô chưa bao giờ tưởng tượng nữ chính là mình. Ngược lại những hình ảnh đẹp đẽ ấy đều lồng ghép trong bóng dáng của Trần Mặc Hàm.
Bách Lệ rất tự hào về sự vô tư phóng khoáng kỳ lạ của mình, mãi cho đến một ngày nọ.
Khi bước sang học kỳ Hai lớp 10, khu vực xung quanh trường bắt đầu không còn an toàn nữa, đám học sinh cá biệt của trường dạy nghề và dân lưu manh thường xuyên ăn cướp, trấn lột. Hôm đó sau khi trực nhật xong, Giang Bách Lệ có về trễ một chút, cũng không về thẳng ký túc xá mà định ngồi xe tới siêu thị trong thành phố mua ít đồ dùng hàng ngày, thế là gặp phải mấy tên côn đồ ở trường dạy nghề.
Cô bị chặn lại gần cổng phụ của trường, hơn nữa chúng chỉ cướp tiền. Khi nhớ lại chuyện này, Giang Bách Lệ rất chán nản. Vóc dáng, ngoại hình của cô khiến người ta hoàn toàn không có ý đồ cướp sắc, ngay cả câu nói kiểu cách “chơi với mấy anh đây một lát” cũng chẳng có.
Đúng lúc cô lấy ví tiền ra, một chiếc Audi đột ngột trờ tới, dừng sát bên cạnh cô. Cửa xe bật mở, một nam sinh bước xuống, anh ta tựa người vào thân xe, cau mày nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ nhếch môi, hờ hững nói: “Còn không biến đi?” Đám lưu manh nghe lời anh ta, cuốn gói khỏi đó.
Sắc trời xanh thẫm, Qua Bích đứng dưới ánh đèn đường màu cam, nửa cười nửa không nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Khung cảnh ấy đẹp đến mức khiến Giang Bách Lệ không sao thở nổi, thậm chí tới bây giờ mỗi khi nhắm mắt lại, cô vẫn có thể hình dung ra.
Tất nhiên nó chưa chắc đã đẹp đến vậy, nhưng khi nhớ lại, theo thói quen cô thường tự tô điểm thêm vào.
Cô luôn biết cách làm mình vui vẻ hơn.
Thực ra Giang Bách Lệ đã biết đến anh từ lâu. Cả trường đều biết anh một mực theo đuổi Trần Mặc Hàm, từ lớp 4 cho tới nay là lớp 10. Nhưng không ai biết vì sao Trần Mặc Hàm không bằng lòng. Trường trung học số 5 từng có hai câu đố chưa có lời giải: Vì sao Trần Mặc Hàm không chấp nhận Qua Bích? Vì sao Hứa Trường Sinh lại bị hói?
Giang Bách Lệ đã nghĩ rất nhiều từ để miêu tả Qua Bích, chẳng hạn như “lợn chết không sợ nước sôi”, “chân trần không sợ đi giày” , “đập vỡ vại sứt“...
Về sau cô mới cảm thấy kỳ lạ.
Vì sao cô ấy không thấy cảm động, vì sao cô ấy không cho là anh “cố chấp”?
Có lẽ vì lần đầu tiên gặp anh, Trần Mặc Hàm không để ý tới anh, điềm nhiên ngồi nguyên tại chỗ, còn anh tựa người vào khung cửa sau, mỉm cười một cách quyết đoán. Mọi người ai cũng nhìn họ, nhưng tất cả hình ảnh đều lu mờ dần, chỉ còn lại mình họ. Có lẽ vì lần thứ hai gặp anh, anh đang nói gì đó với một cô gái khác trên hành lang, rõ ràng cô gái có vẻ mất tự nhiên, gương mặt đỏ bừng nhưng lại không giấu nổi niềm vui. Khi anh xoay người rời đi, cô gái đó lập tức nói với người xung quanh “Anh chàng này nói năng tùy tiện quá.” Đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Cũng có lẽ vì cô quá sùng bái Trần Mặc Hàm.
Nhưng Bách Lệ có quá nhiều tâm tư, bản thân cô cũng không nói rõ được. Cho tới ngày hôm đó, hình ảnh chiếc Audi đen bóng dưới ánh đèn đường, chàng trai anh tuấn nhưng thái độ dửng dưng lại đứng ra cứu cô đang rúm ró trong góc vì sợ hãi, trong chớp mắt, tất cả bỗng dội thẳng vào trái tim cô. Về đến nhà, cô mở cuốn tiểu thuyết ra, nhìn thấy gương mặt của tất cả nam chính đều biến thành anh, tất cả nữ chính ngây thơ, ngốc nghếch đều biến thành mình, tất cả ác nữ xinh đẹp có gia thế tương xứng với nam chính đều biến thành Trần Mặc Hàm. Bấy giờ cô mới nhận ra, cô cũng giống như cô gái bảo anh nói năng tùy tiện, biết rõ anh bạ đâu nói đấy, biết rõ anh chỉ muốn trêu họ, nhưng vẫn đỏ mặt, vẫn động lòng.
Sau đó, cô không pha trò, cũng không tán dóc về vận đào hoa của Trần Mặc Hàm nữa. Giang Bách Lệ tự nhủ với mình, cô là một cô gái tốt bụng và thẳng thắn, cô không đố kị.
Thế nhưng, sự đố kị vẫn từ từ bén rễ, phá kén, đâm chồi vào lúc thích hợp nhất.
Trong “Đông tà Tây độc”* có một câu nói thế này, bất cứ ai cũng có thể trở nên tàn độc, chỉ cần người đó biết thế nào là đố kị.
(*Đông Tà Tây Độc là một bộ phim của đạo diễn Hồng Kông Vương Gia Vệ, phát hành năm 1994, có sự tham gia của ngôi sao Trương Quốc Vinh.) Giang Bách Lệ cố sống cố chết giữ lấy tình bạn và sự lương thiện của mình, cắm đầu đọc tiểu thuyết nhằm quên đi những ý nghĩ mới nảy nở trong đầu.
Nhưng sau ngày hôm đó, Qua Bích lấy cớ cứu mạng để uy hiếp Giang Bách Lệ, qua lại thân thiết như thể quen biết từ lâu. Anh thường moi tin về Trần Mặc Hàm từ chỗ cô, nào là đang đọc tiểu thuyết gì, đặt tạp chí nào, thành tích ra sao, hàng ngày chạy xuống dưới tầng xem trận bóng rổ của lớp nào, ánh mắt dừng lại ở cầu thủ số mấy... Tất nhiên, Giang Bách Lệ cũng giúp Qua Bích âm thầm đặt đủ món quà nhỏ vào ngăn bàn của Trần Mặc Hàm.
Muốn trốn cũng chẳng thể thoát được.
Qua Bích học ban Xã hội vì Trần Mặc Hàm. Thực ra đây cũng chẳng phải sự hy sinh lớn lao gì, dù sao Qua Bích cũng không có hứng thú với tàu du hành vũ trụ và bom nguyên tử, bỏ ban Tự nhiên cũng chẳng hề hấn gì. Anh lại rất thông minh, vẫn xuất sắc đứng đầu ban Xã hội, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn khi học ban Tự nhiên.
Bách Lệ thừa nhận, ban Xã hội rất hợp với cô. Thành tích của cô vốn chỉ quanh quẩn ở mức trung bình như Trần Mặc Hàm bỗng vọt lên top 5, về sau thì ổn định trong top 3. Trần Mặc Hàm không hề cảm thấy khó chịu, vẫn thản nhiên chúc mừng cô như thường.
Ai cũng có lòng tự tôn của riêng mình, người khác không thể xâm phạm, và rõ ràng khu vực “bất khả xâm phạm” của Trần Mặc Hàm không nằm ở bảng điểm. Về chuyện Bách Lệ xa lánh cô, bỏ nhiều thời gian hơn vào việc học, cô không hề tỏ thái độ bất mãn, cũng không có chút cảm giác chua xót nào.
Một Trần Mặc Hàm phóng khoáng như thế mãi mãi là thần tượng mà Bách Lệ chỉ có thể ngước nhìn từ xa. Đồng thời, cá tính phóng khoáng ấy còn khiến mặt đen tối và nhỏ nhen trong con người cô càng lộ rõ hơn.
“Nhưng tới giờ mình vẫn muốn biết, bao năm qua vì sao Trần Mặc Hàm không đón nhận Qua Bích? Đúng là Qua Bích có hơi láu cá, luôn thích trêu ghẹo nữ sinh, tin đồn bủa vây, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra Qua Bích thật lòng với Trần Mặc Hàm, quả thực là còn khoa trương hơn cả mô tuýp được cố ý xây dựng trong tiểu thuyết. Mình biết quá nửa nữ sinh ban Xã hội đều thích anh ấy, nhưng ai cũng làm ra vẻ rất ghét anh ấy. Tâm kế cỏn con ấy, cậu hiểu chứ?”
Lạc Chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu.
Bách Lệ đẩy tình tiết câu chuyện phát triển đến mức cao trào là vào gần cuối học kỳ Hai lớp 11. Sau khi tan học, cô gần về đến cổng ký túc xá thì mới phát hiện ra đã bỏ quên hộp cơm ở lớp, nếu không quay lại thì buổi tối không thể đi lấy cơm được. Cô vội vã trở về lớp, ở cửa lớp, nơi thích hợp nhất để “vô tình” lén nghe thấy những thứ không nên nghe, cô nghe thấy giọng nói vui vẻ của Qua Bích: “Cậu đồng ý với mình thật hả?”
Không khí bỗng lắng lại trong chốc lát, Bách Lệ đoán có lẽ Trần Mặc Hàm đang ngập ngừng gật đầu.
Cô không biết vì sao mình lại đẩy cửa bước vào, gượng cười nói với họ: “Thôi rồi, không được hối hận đâu đấy. Mình nghe thấy cả rồi!”
Hôm ấy, Qua Bích không mang trên mình chiếc mặt nạ cười đùa bỡn cợt như ngày trước nữa. Dáng vẻ hồn nhiên, cởi mở ấy giống như một cậu con trai vô cùng đơn giản.
Bách Lệ nghĩ, thế này thật tuyệt, trông anh cười đẹp biết bao, chân thật biết bao.
Nhưng bằng trực giác của con gái, cô nhận ra Trần Mặc Hàm không hề vui mừng. Thậm chí khoảnh khắc cô đẩy cửa bước vào, cô ấy còn để lộ vẻ mặt hối hận và lo sợ.
Ngày hôm sau, Qua Bích cao giọng nói chuyện mình và Trần Mặc Hàm hẹn hò với rất nhiều người. Anh quá hạnh phúc, cuối cùng đã “tu thành chính quả”, anh chỉ hận không thể cho cả thế giới biết. Không hiểu vì sao hôm đó mọi người bỗng đối xử rất thân thiết với Trần Mặc Hàm. Trong tiết Thể dục, rất nhiều nữ sinh tụ tập trò chuyện, Trần Mặc Hàm cũng ngồi bên cạnh. Có người nhắc tới chuyện này, mọi người tranh nhau gặng hỏi, Trần Mặc Hàm vẫn giữ vẻ bình thản ấy, không tỏ rõ thái độ, thậm chí còn lảng tránh.
Đột nhiên có người to gan nói một câu: “Mình thấy Qua Bích miệng lưỡi trơn như thoa mỡ, chẳng đáng tin chút nào. Chắc cậu ấy nói lung tung thôi.”
Giang Bách Lệ có nằm mơ cũng không ngờ Trần Mặc Hàm lại gật đầu, nói: “Phải, mình không hề đồng ý với cậu ấy.”
Giang Bách Lệ hiếm khi nổi giận, cô là người tùy tiện, cẩu thả, không có chí tiến thủ.
Nhưng khi mọi người vui vẻ nói “Anh chàng đó đúng là không biết xấu hổ. Nữ sinh hoàn hảo như Trần Mặc Hàm sao có thể tùy tiện tìm bạn trai được?”, thậm chí khi họ nửa đùa nửa thật, cùng tạo dựng hình ảnh người bạn trai trong tương lai, khi đối mặt với Trần Mặc Hàm lần đầu hòa nhập với mọi người, mỉm cười đầy gần gũi, máu nóng trong người Bách Lệ bỗng dồn cả lên đầu.
Cô vẫn nhớ rõ nụ cười ngây thơ mà đơn thuần của Qua Bích tối hôm trước.
Cô chẳng buồn nghĩ ngợi gì, đột ngột đứng bật dậy, lớn tiếng nói với Trần Mặc Hàm: “Cậu đã đồng ý rồi. Tối qua rõ ràng mình đã nghe thấy thế, sao cậu có thể làm vậy?”
Trần Mặc Hàm, sao cậu có thể làm vậy?
-Hết
Khi Trần Mặc Hàm nói mình thích đọc truyện ngôn tình, cô vui vẻ hùa theo “Mình cũng vậy“. Khi Trần Mặc Hàm nói thích Lương Phụng Nghi, Diệc Thư, Trương Tiểu Nhàn, cô mừng rỡ nói “Mình cũng thế“. Khi Trần Mặc Hàm nói coi thường nhất là truyện tình cảm Đài Loan, đâu đâu cũng là nam chính bá đạo và nữ chính ngây thơ, cô bỗng khựng lại rồi mỉm cười nói, “Rất vô vị“.
Thực ra nếu Trần Mặc Hàm nói thích truyện tình cảm Đài Loan, cô sẽ lập tức gào lên “Mình thích nhất là Tịch Quyên, Cổ Linh và Vu Tinh.”
Dần dần Giang Bách Lệ nhận ra, từng cái cau mày, cười mỉm, từng cử chỉ, động tác của Trần Mặc Hàm đều mang đậm nét cá tính độc lập và ưu tú của nữ chính trong tiểu thuyết của Diệc Thư, thiếu sót duy nhất là cô không có các chị em thân thiết như nữ chính. Dù sao khi đối mặt với cô gái như Giang Bách Lệ, cô ấy sẽ không thể ngồi trong quán cà phê tán gẫu về cuộc sống và tình yêu được. Thế nên Trần Mặc Hàm gần như chỉ tiếp xúc với nam sinh, người khác nói sao cô không quan tâm, dù gì họ cũng không dám nói thẳng trước mặt cô, vì gia thế của Trần Mặc Hàm là một bí mật mà ai cũng biết.
Giang Bách Lệ không ghen ghét với Trần Mặc Hàm như những người khác. Bách Lệ không để bụng người ta nói cô là con hầu theo sau bợ đỡ, chỉ có bản thân cô hiểu rõ đó là tình bạn, là sự tán thưởng và ngưỡng mộ hơn mức bình thường, vô cùng, vô cùng ngưỡng mộ.
Hồi cấp Ba, Giang Bách Lệ không dám đọc truyện tình cảm Đài Loan trước mặt Trần Mặc Hàm, nhưng lúc về ký túc xá, cô vẫn cầm đèn pin chui vào trong chăn để đọc. Có trời làm chứng, tới khi lên đại học, cô mới biết YY là gì, Mary Sue là gì. Khi đọc tiểu thuyết, cô chưa bao giờ tưởng tượng nữ chính là mình. Ngược lại những hình ảnh đẹp đẽ ấy đều lồng ghép trong bóng dáng của Trần Mặc Hàm.
Bách Lệ rất tự hào về sự vô tư phóng khoáng kỳ lạ của mình, mãi cho đến một ngày nọ.
Khi bước sang học kỳ Hai lớp 10, khu vực xung quanh trường bắt đầu không còn an toàn nữa, đám học sinh cá biệt của trường dạy nghề và dân lưu manh thường xuyên ăn cướp, trấn lột. Hôm đó sau khi trực nhật xong, Giang Bách Lệ có về trễ một chút, cũng không về thẳng ký túc xá mà định ngồi xe tới siêu thị trong thành phố mua ít đồ dùng hàng ngày, thế là gặp phải mấy tên côn đồ ở trường dạy nghề.
Cô bị chặn lại gần cổng phụ của trường, hơn nữa chúng chỉ cướp tiền. Khi nhớ lại chuyện này, Giang Bách Lệ rất chán nản. Vóc dáng, ngoại hình của cô khiến người ta hoàn toàn không có ý đồ cướp sắc, ngay cả câu nói kiểu cách “chơi với mấy anh đây một lát” cũng chẳng có.
Đúng lúc cô lấy ví tiền ra, một chiếc Audi đột ngột trờ tới, dừng sát bên cạnh cô. Cửa xe bật mở, một nam sinh bước xuống, anh ta tựa người vào thân xe, cau mày nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ nhếch môi, hờ hững nói: “Còn không biến đi?” Đám lưu manh nghe lời anh ta, cuốn gói khỏi đó.
Sắc trời xanh thẫm, Qua Bích đứng dưới ánh đèn đường màu cam, nửa cười nửa không nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Khung cảnh ấy đẹp đến mức khiến Giang Bách Lệ không sao thở nổi, thậm chí tới bây giờ mỗi khi nhắm mắt lại, cô vẫn có thể hình dung ra.
Tất nhiên nó chưa chắc đã đẹp đến vậy, nhưng khi nhớ lại, theo thói quen cô thường tự tô điểm thêm vào.
Cô luôn biết cách làm mình vui vẻ hơn.
Thực ra Giang Bách Lệ đã biết đến anh từ lâu. Cả trường đều biết anh một mực theo đuổi Trần Mặc Hàm, từ lớp 4 cho tới nay là lớp 10. Nhưng không ai biết vì sao Trần Mặc Hàm không bằng lòng. Trường trung học số 5 từng có hai câu đố chưa có lời giải: Vì sao Trần Mặc Hàm không chấp nhận Qua Bích? Vì sao Hứa Trường Sinh lại bị hói?
Giang Bách Lệ đã nghĩ rất nhiều từ để miêu tả Qua Bích, chẳng hạn như “lợn chết không sợ nước sôi”, “chân trần không sợ đi giày” , “đập vỡ vại sứt“...
Về sau cô mới cảm thấy kỳ lạ.
Vì sao cô ấy không thấy cảm động, vì sao cô ấy không cho là anh “cố chấp”?
Có lẽ vì lần đầu tiên gặp anh, Trần Mặc Hàm không để ý tới anh, điềm nhiên ngồi nguyên tại chỗ, còn anh tựa người vào khung cửa sau, mỉm cười một cách quyết đoán. Mọi người ai cũng nhìn họ, nhưng tất cả hình ảnh đều lu mờ dần, chỉ còn lại mình họ. Có lẽ vì lần thứ hai gặp anh, anh đang nói gì đó với một cô gái khác trên hành lang, rõ ràng cô gái có vẻ mất tự nhiên, gương mặt đỏ bừng nhưng lại không giấu nổi niềm vui. Khi anh xoay người rời đi, cô gái đó lập tức nói với người xung quanh “Anh chàng này nói năng tùy tiện quá.” Đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Cũng có lẽ vì cô quá sùng bái Trần Mặc Hàm.
Nhưng Bách Lệ có quá nhiều tâm tư, bản thân cô cũng không nói rõ được. Cho tới ngày hôm đó, hình ảnh chiếc Audi đen bóng dưới ánh đèn đường, chàng trai anh tuấn nhưng thái độ dửng dưng lại đứng ra cứu cô đang rúm ró trong góc vì sợ hãi, trong chớp mắt, tất cả bỗng dội thẳng vào trái tim cô. Về đến nhà, cô mở cuốn tiểu thuyết ra, nhìn thấy gương mặt của tất cả nam chính đều biến thành anh, tất cả nữ chính ngây thơ, ngốc nghếch đều biến thành mình, tất cả ác nữ xinh đẹp có gia thế tương xứng với nam chính đều biến thành Trần Mặc Hàm. Bấy giờ cô mới nhận ra, cô cũng giống như cô gái bảo anh nói năng tùy tiện, biết rõ anh bạ đâu nói đấy, biết rõ anh chỉ muốn trêu họ, nhưng vẫn đỏ mặt, vẫn động lòng.
Sau đó, cô không pha trò, cũng không tán dóc về vận đào hoa của Trần Mặc Hàm nữa. Giang Bách Lệ tự nhủ với mình, cô là một cô gái tốt bụng và thẳng thắn, cô không đố kị.
Thế nhưng, sự đố kị vẫn từ từ bén rễ, phá kén, đâm chồi vào lúc thích hợp nhất.
Trong “Đông tà Tây độc”* có một câu nói thế này, bất cứ ai cũng có thể trở nên tàn độc, chỉ cần người đó biết thế nào là đố kị.
(*Đông Tà Tây Độc là một bộ phim của đạo diễn Hồng Kông Vương Gia Vệ, phát hành năm 1994, có sự tham gia của ngôi sao Trương Quốc Vinh.) Giang Bách Lệ cố sống cố chết giữ lấy tình bạn và sự lương thiện của mình, cắm đầu đọc tiểu thuyết nhằm quên đi những ý nghĩ mới nảy nở trong đầu.
Nhưng sau ngày hôm đó, Qua Bích lấy cớ cứu mạng để uy hiếp Giang Bách Lệ, qua lại thân thiết như thể quen biết từ lâu. Anh thường moi tin về Trần Mặc Hàm từ chỗ cô, nào là đang đọc tiểu thuyết gì, đặt tạp chí nào, thành tích ra sao, hàng ngày chạy xuống dưới tầng xem trận bóng rổ của lớp nào, ánh mắt dừng lại ở cầu thủ số mấy... Tất nhiên, Giang Bách Lệ cũng giúp Qua Bích âm thầm đặt đủ món quà nhỏ vào ngăn bàn của Trần Mặc Hàm.
Muốn trốn cũng chẳng thể thoát được.
Qua Bích học ban Xã hội vì Trần Mặc Hàm. Thực ra đây cũng chẳng phải sự hy sinh lớn lao gì, dù sao Qua Bích cũng không có hứng thú với tàu du hành vũ trụ và bom nguyên tử, bỏ ban Tự nhiên cũng chẳng hề hấn gì. Anh lại rất thông minh, vẫn xuất sắc đứng đầu ban Xã hội, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn khi học ban Tự nhiên.
Bách Lệ thừa nhận, ban Xã hội rất hợp với cô. Thành tích của cô vốn chỉ quanh quẩn ở mức trung bình như Trần Mặc Hàm bỗng vọt lên top 5, về sau thì ổn định trong top 3. Trần Mặc Hàm không hề cảm thấy khó chịu, vẫn thản nhiên chúc mừng cô như thường.
Ai cũng có lòng tự tôn của riêng mình, người khác không thể xâm phạm, và rõ ràng khu vực “bất khả xâm phạm” của Trần Mặc Hàm không nằm ở bảng điểm. Về chuyện Bách Lệ xa lánh cô, bỏ nhiều thời gian hơn vào việc học, cô không hề tỏ thái độ bất mãn, cũng không có chút cảm giác chua xót nào.
Một Trần Mặc Hàm phóng khoáng như thế mãi mãi là thần tượng mà Bách Lệ chỉ có thể ngước nhìn từ xa. Đồng thời, cá tính phóng khoáng ấy còn khiến mặt đen tối và nhỏ nhen trong con người cô càng lộ rõ hơn.
“Nhưng tới giờ mình vẫn muốn biết, bao năm qua vì sao Trần Mặc Hàm không đón nhận Qua Bích? Đúng là Qua Bích có hơi láu cá, luôn thích trêu ghẹo nữ sinh, tin đồn bủa vây, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra Qua Bích thật lòng với Trần Mặc Hàm, quả thực là còn khoa trương hơn cả mô tuýp được cố ý xây dựng trong tiểu thuyết. Mình biết quá nửa nữ sinh ban Xã hội đều thích anh ấy, nhưng ai cũng làm ra vẻ rất ghét anh ấy. Tâm kế cỏn con ấy, cậu hiểu chứ?”
Lạc Chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu.
Bách Lệ đẩy tình tiết câu chuyện phát triển đến mức cao trào là vào gần cuối học kỳ Hai lớp 11. Sau khi tan học, cô gần về đến cổng ký túc xá thì mới phát hiện ra đã bỏ quên hộp cơm ở lớp, nếu không quay lại thì buổi tối không thể đi lấy cơm được. Cô vội vã trở về lớp, ở cửa lớp, nơi thích hợp nhất để “vô tình” lén nghe thấy những thứ không nên nghe, cô nghe thấy giọng nói vui vẻ của Qua Bích: “Cậu đồng ý với mình thật hả?”
Không khí bỗng lắng lại trong chốc lát, Bách Lệ đoán có lẽ Trần Mặc Hàm đang ngập ngừng gật đầu.
Cô không biết vì sao mình lại đẩy cửa bước vào, gượng cười nói với họ: “Thôi rồi, không được hối hận đâu đấy. Mình nghe thấy cả rồi!”
Hôm ấy, Qua Bích không mang trên mình chiếc mặt nạ cười đùa bỡn cợt như ngày trước nữa. Dáng vẻ hồn nhiên, cởi mở ấy giống như một cậu con trai vô cùng đơn giản.
Bách Lệ nghĩ, thế này thật tuyệt, trông anh cười đẹp biết bao, chân thật biết bao.
Nhưng bằng trực giác của con gái, cô nhận ra Trần Mặc Hàm không hề vui mừng. Thậm chí khoảnh khắc cô đẩy cửa bước vào, cô ấy còn để lộ vẻ mặt hối hận và lo sợ.
Ngày hôm sau, Qua Bích cao giọng nói chuyện mình và Trần Mặc Hàm hẹn hò với rất nhiều người. Anh quá hạnh phúc, cuối cùng đã “tu thành chính quả”, anh chỉ hận không thể cho cả thế giới biết. Không hiểu vì sao hôm đó mọi người bỗng đối xử rất thân thiết với Trần Mặc Hàm. Trong tiết Thể dục, rất nhiều nữ sinh tụ tập trò chuyện, Trần Mặc Hàm cũng ngồi bên cạnh. Có người nhắc tới chuyện này, mọi người tranh nhau gặng hỏi, Trần Mặc Hàm vẫn giữ vẻ bình thản ấy, không tỏ rõ thái độ, thậm chí còn lảng tránh.
Đột nhiên có người to gan nói một câu: “Mình thấy Qua Bích miệng lưỡi trơn như thoa mỡ, chẳng đáng tin chút nào. Chắc cậu ấy nói lung tung thôi.”
Giang Bách Lệ có nằm mơ cũng không ngờ Trần Mặc Hàm lại gật đầu, nói: “Phải, mình không hề đồng ý với cậu ấy.”
Giang Bách Lệ hiếm khi nổi giận, cô là người tùy tiện, cẩu thả, không có chí tiến thủ.
Nhưng khi mọi người vui vẻ nói “Anh chàng đó đúng là không biết xấu hổ. Nữ sinh hoàn hảo như Trần Mặc Hàm sao có thể tùy tiện tìm bạn trai được?”, thậm chí khi họ nửa đùa nửa thật, cùng tạo dựng hình ảnh người bạn trai trong tương lai, khi đối mặt với Trần Mặc Hàm lần đầu hòa nhập với mọi người, mỉm cười đầy gần gũi, máu nóng trong người Bách Lệ bỗng dồn cả lên đầu.
Cô vẫn nhớ rõ nụ cười ngây thơ mà đơn thuần của Qua Bích tối hôm trước.
Cô chẳng buồn nghĩ ngợi gì, đột ngột đứng bật dậy, lớn tiếng nói với Trần Mặc Hàm: “Cậu đã đồng ý rồi. Tối qua rõ ràng mình đã nghe thấy thế, sao cậu có thể làm vậy?”
Trần Mặc Hàm, sao cậu có thể làm vậy?
-Hết
/99
|