Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 138: Họa thủy

/256


Edit: Muỗi Vove

Tây Lương quốc, năm đầu tiên, tháng mười một, ngày hai mươi, đông.

Hoàng đế cùng Hoàng hậu Tây Lương quốc song song cùng một ngày, băng hà.

Quan phủ phát ra bố cáo, Hoàng thượng bệnh nặng, thái y trong cung thất trách, nhiều vị đảm nhiệm chức thái y bị chặt đầu thị chúng.

Nước không thể một ngày không có vua. Tuy rằng Hoàng đế cùng Hoàng hậu đồng thời qua đời, cả nước bi thương, nhưng là Thái tử vẫn quyết định bảy ngày sau, cử hành đại lễ đăng cơ.

Mà quang cảnh một thời phủ Thừa tướng, trong một đêm suy vong, phủ đệ huy hoàng hóa thành một đống tro tan, họ Tư Mã không một người nào may mắn sống sót.

Ngay sau đó, một loạt các đại thần quyền cao chức trọng bị tịch thu nhà, nhất thời toàn bộ kinh thành gió tanh mưa máu, lòng người hoang mang.

Không biết từ khi nào, trên đường phố, lén lút lưu truyền một chuyện bí mật, nghe người ta thuật lại, đương kim Thái tử phi không tuân thủ nữ tắc, cùng Ứng Vương cấu kết, thậm chí đã mang trong mình cốt nhục của Ứng Vương, Hoàng đế cùng Hoàng hậu vô cùng tức giận, mà Thừa tướng cũng bởi vì chuyện này, bị liên lụy, thậm chí họa sập cả nhà.

Trong dân gian lời đồn thổi càng lúc càng nhiều, từ miệng mọi người Thái tử phi nghiễm nhiên trở thành dâm phụ, họa nước ương dân. Dân chúng nhất thời phẫn nộ, Thái tử sắp đăng cơ làm đế, làm sao có thể chấp nhận một nữ nhân họa thủy làm Hoàng hậu, vì thế kéo nhau đến quan phủ dâng thư yêu cầu Thái tử phế đi Thái tử phi, cũng ban cái chết để thỏa lòng căm phẫn của nhân dân. Nhất thời toàn bộ kinh thành ồn ào huyên náo.

Hoàng cung.

Tại một nơi bị bao vây bởi hầu hết thị vệ, một thân ảnh nhỏ nhắn đứng lặng yên trong hoa viên, gió lạnh quét qua, làm người ta lạnh đến thấu xương.

Diệp Lạc phóng tầm mắt ra xa suy nghĩ đến xuất thần, nàng tỉnh lại đã gần hai ngày rồi, hai ngày này, trong cung xảy ra không biết bao nhiêu là chuyện! Hoàng thượng cùng Hoàng hậu trong một ngày bỏ mình, mà Ứng Vương cũng đã rời xa Hoàng cung, Tử Dạ bảy ngày sau, sẽ đăng cơ làm đế.

Diệp Lạc lấy tay nhẹ nhàng xoa vùng bụng vẫn còn đang bằng phẳng, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, sau khi nàng tỉnh lại, hắn vẫn đem nàng giam lỏng ở nơi này, phái rất nhiều thị vệ thay phiên nhau thủ vệ trong thiền điện, không cho phép nàng đi ra ngoài, thậm chí ngay cả Thanh nhi cũng không được phép. Toàn bộ chi tiêu, đều do cung nhân từ bên ngoài đưa tới.

Hiện tại Tử Dạ đăng cơ đã không còn nỗi lo gì nữa, mà nàng, nhưng lại bất lực trốn không thoát khỏi bàn tay hắn, mà Thủy Vân cung gần đây cũng xảy ra một đại sự, đó là tả hộ pháp Thủy Vân cung Yến Đào, vụng trộm mang theo một ít lực lượng bí mật phản bội, hiện tại đã biến mất không có tăm hơi, vì để đoạt lại những thứ bí mật này, nàng buộc lòng phải để Du Hàn về trước thu xếp toàn bộ mọi thứ.

Mà Du Hàn đêm qua truyền đến một tin tức chấn động, nguyên lai, việc nàng cùng Ứng Vương gia, ở dân gian sớm đã ồn ào huyên náo, thậm chí có người còn yêu cầu giết nàng. Hắn lại như thế tàn nhẫn vô tình giam lỏng nàng ở đây, là muốn trước mặt mọi người giết nàng cho hả giận sao?

Nghĩ đến hài tử vô tội, nghĩ đến ở trong cung chịu nhiều nhục nhã tra tấn, trong lòng Diệp Lạc không khỏi dâng lên một cỗ nồng đậm hận ý. Nàng cắn chặt môi dưới, hai tay gắt gao siết chặt, nội tâm bi phẫn cùng cực.

Một trận tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Diệp Lạc đắm chìm trong suy nghĩ căn bản không có phát giác, mãi đến khi một kiện áo choàng ấm áp, phủ trên vai nàng, nàng mới hồi phục tinh thần, xoay người, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Thanh nhi.

Thanh nhi nhẹ nhàng buộc chặt dây lưng áo choàng, bỗng nhiên đè xuống thanh âm nói:

-”Tiểu thư, nô tỳ vừa mới nghe được các cung nhân kia bàn tán, nói Thái tử gia chuẩn bị phế truất đi ngôi vị Thái tử phi của tiểu thư…”

Diệp Lạc mặt không thay đổi nhìn về phía xa xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười chua xót, ngữ khí thản nhiên:

-”Như vậy không phải tốt lắm sao? Chúng ta rốt cuộc có thể trở về Thủy Vân cung rồi!”

Thanh nhi lo lắng nhìn Diệp Lạc, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi, khe khẽ nói:

-”Tiểu thư, người không cần lừa nô tỳ, người thành thật nói cho nô tỳ biết, trong lòng người thật không có Thái tử gia sao?”

Diệp Lạc cơ thể hơi cứng đờ, chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ nồng đậm bi thương xông lên đầu, cái mũi đau xót, cơ hồ chực rơi lệ. Nàng cắn chặt răng, cố nén bi thống trong lòng, đè nén thanh âm, căm giận nói:

-”Ta hiện tại hận không thể giết chết được hắn! Thanh nhi, em cảm thấy trong lòng ta có hắn sao? Hắn hết lần này đến lần khác tổn thương ta, nếu không phải vì lời hữa với Hoàng thượng, ta sớm đã giết hắn rồi!”

Thanh nhi trầm mặc không nói, kỳ thật, nàng mặc dù không hiểu rõ tình yêu nam nữ, nhưng là, tâm sự của tiểu thư, nàng như thế nào lại nhìn không ra? Nếu như tiểu thư trong lòng không có Thái tử gia, nàng làm sao có thể chịu nhiều như thế khuất nhục? Thậm chí bị Thái tử gia một lần lại một lần tàn nhẫn thương tổn! Mà nay tiểu thư hận Thái tử gia, chẳng phải bởi vì trong lòng luôn có hắn sao? Nếu không phải yêu, sao lại có hận?

Nghĩ tới đây, Thanh nhi trong lòng khẽ thở dài, nàng không biết Thái tử gia vì sao đem tiểu thư giam lỏng ở đây, bời vì bên ngoài kinh thành loạn một hồi, dân chúng đều cho rằng tiểu thư hại chết Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, sự phẫn nộ trong dân chúng ngày càng tăng, trong lòng nàng thực sự rất lo lắng, lo lắng Thái tử gia lại tiếp tục làm ra cái chuyện tình gây thương tổn cho tiểu thư. Hiện tại thân thể tiểu thư đã ngày một kém đi, nàng thật sự sợ hãi, tiểu thư rốt cuộc chịu không nổi.

Một trận tiếng bước chân hỗn độn, kinh động hai chủ tớ đang trầm tư, Diệp Lạc quay đầu nhìn lại, đã thấy một vị công công sau lưng mang theo nhiều thị vệ, hướng nàng đi tới.

Vị công công này chỉ liếc mắt nhìn Diệp Lạc một cái, cũng không hành lễ, mà mở giọng the thé nói:

-”Thái tử phi, Thái tử gia ời! Thỉnh Thái tử phi theo nô tài đi một chuyến!”

Thái độ coi thường của viên công công chọc giận Thanh nhi, nàng hung hăng ngăn trước người Diệp Lạc, lạnh lùng nhìn viên công công, tức giận nói:

-”Thật là cẩu nô tài to gan! Thấy Thái tử phi cũng không chịu hành lễ? Ngươi đáng tội gì?”

Viên công công khinh thường liếc mắt nhìn Thanh nhi, cười khẩy:

-”Hành lễ? Chúng ta xưng nàng một tiếng Thái tử phi, đã là nể mặt lắm rồi, ngươi như thế không biết liêm sỉ, còn đối với chúng ta đòi hành lễ?”

/256

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status