Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 3: Hộc máu, tôi là Hoàng thái hậu

/76


thì ra là tôi xuyên qua thành quả phụ giàu sang nhất : Thái hậu lão phật gia!

"Thái hậu. . . . . ."

"Thái hậu. . . . . ."

"Thái hậu. . . . . ."

Tôi tỉnh lại đã được ba ngày, ba ngày nay, chưa tính đến việc toàn thân không nhúc nhích, hai lỗi tai tôi lại phải nghe hai từ này nhiều đến nỗi muốn hộc máu.

Thái hậu, Thái hậu, trời ạ, suy nghĩ một chút đến việc tôi đây trẻ thế này mà bị gọi là thái hậu thì cực kỳ cảm thấy không thoải mái. Thế nhưng có vẻ dần dần tôi đã quen được rồi, chết lặng. Lúc ban đầu khi đám cung nữ gọi tôi như thế khiến toàn thân tôi run rẩy, khóe miệng co giật, mồ hôi lạnh toát. . . . . . nhưng bây giờ, đến lông mày cũng không nhíu một cái, mắt cũng không chớp lên một cái, ông Trời ở khắp nơi rồi. . . . . .

Người đâu, quả nhiên là thói quen động vật, tôi than thở.

Chỉ là tới bây giờ tôi không dám soi gương, chỉ cần nghĩ đến tuổi thanh xuân tươi đẹp của tôi còn chưa trải qua mà đã tóc trắng, Thái hậu lão phật gia tôi không cách nào nhịn được, gương, không chừng sẽ nhìn thấy quỷ, tôi không muốn nhìn thấy mái tóc trắng ấy, không bằng nhảy xuống sông tự vẫn, nói không chừng chết lại lần thứ hai lại được xuyên trở về.

Như Nguyệt là cung nữ thân cận của tôi, cũng chính là người đã dùng Đại Lực Kim Cương Chỉ nắm tay tôi lần trước, thì ra là Thái Hậu nhảy xuống sông tự vẫn.

Thật là tức chết, thân chủ này sống cuộc sống phú quý nhàn nhã, hoàn toàn phù hợp với tiêu chí bản tiểu thư tôi theo đuổi "Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, đếm tiền đến khi tay chuột rút", cuộc sống hạnh phúc, kết quả lại còn đi tự sát, nàng không vội vã, linh hồn nhỏ bé thăng thiên, mà tôi lại thảm, không có tuổi thanh xuân tốt, lại còn nhập vào thân thể lão thái bà.

Ông trời ở đâu, Quan Âm, Ngọc Hoàng đại đế, chúa Jesus ở đâu, tôi đắc tội với người khi nào, tại sao lại muốn tôi đây thê thảm thế này, càng nghĩ càng cảm thấy buồn bã, tôi thấy mình thực sự xui xẻo đến tận cùng rồi.

Ai, nhưng bây giờ làm thế nào, dù tôi hận chết phiền chết thì cũng là lão thái bà này rồi, Thái hậu lão phật gia, thật là nghĩ như thế nào cũng là oán khí ngất trời.

Chỉ là mấy ngày nay, căn cứ vào việc Như Nguyệt ấp a ấp úng miêu tả cùng bản nhân tôi quan sát, Thái hậu này thật sự rất không được yêu quý.

Không từ mà biệt, đã nói ba ngày qua này, Phi Phượng Cung đến cả một người cũng không ai tới thăm hỏi, nhắc tới hoàng cung hẳn là không ít người, lại nói địa vị Thái hậu cũng là cao quý, làm sao xảy ra chuyện lớn thế này mà không ai đến xem? Hoàng đế hoàng hậu hoàng tử hoàng nữ đi đâu cả rồi?

Theo tôi thấy, Thái hậu này cũng giống lãnh cung phi rồi, quả phụ + lão thái bà + một đám thái giám cung nữ + không có thân tình = không có thế lực không có trai đẹp không có cung đấu bị người khác vứt bỏ. . . . . . Ách, phân tích như vậy, khó trách Thái hậu này muốn tự sát, khó trách cuộc sống nàng không có theo đuổi, chỉ đành tìm cái chết, tôi thật sự đồng tình với nàng.

Chỉ là, nói đi thì nói lại, không có thế lực không ai trông nom chính là không có cung đấu, tình cảm tốt, phải biết tế bào não của tôi quá ít, dính vào những nơi phức tạp, vạn không cẩn thận lại dễ mất mạng, mặc dù bây giờ tôi là lão bà rồi, nhưng cũng rất sợ chết. Nhưng, không có hoàng tử hoàng nữ có chút không thể tưởng tượng nổi, không có bọn họ, vậy ta đây Thái hậu làm như thế nào mà tại thượng, nhưng không sao cả, không có nam nữ cũng không có nhớ thương, tôi muốn xuyên qua, thuận nước đẩy thuyền. Nhưng không có thế lực không có trai đẹp, cuộc sống này thật là quá hắc ám rồi, lần này tôi sẽ hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ hết biện pháp trở lại nơi đô thị thế kỷ 21, tiếp tục đi làm, yy trai đẹp hạnh phúc mỗi ngày.

Ừ, cứ như vậy đi, chờ tôi có khả năng nhúc nhích, sẽ bắt đầu thực hiện kế hoạch trở về, Thái hậu lão phật gia này thoạt nhìn phú quý những cũng khá phức tạp, tôi là người hiện đại không giải quyết việc cổ đại được..

Nghĩ như vậy, tôi thở dài, liếc khuôn mặt nghiêm chỉnh đang nhìn tôi của Như Nguyệt, tôi quyết định hạ xuống, thăm dò một chút tin về mình. Ở nơi tôi xuyên qua này cũng chính là nơi tôi phải sống qua ngày, tôi dù gì cũng nên làm rõ ràng tôi là ai thôi.

Không sai, ba ngày rồi, tôi đã tỉnh lại ba ngày rồi, mà tôi còn không biết tên tôi là là gì. . . . . .

"Như Nguyệt." Tôi bắt đầu chán đến chết khi gọi thị nữ.

"Có nô tỳ."

"Ngươi biết, hiện tại ta cũng không nghĩ ra được gì, ngươi nói cho ta nghe một chút chuyện của ta đi, cũng khiến ta giải bớt nhiều nỗi buồn." Giả bộ mất trí nhớ quả nhiên là việc người ta xuyên qua dùng, chủ yếu là bất tỉnh nhân sự, làm bộ như quên mất những việc hồi trước!

Tôi vừa than thở vừa lấy lòng nha hoàn mỹ nhân kia, bây giờ mặc dù tôi là chủ tử nàng là nô tài, nhưng dù sao tôi cũng sống ở một nơi là Xã Hội Chủ Nghĩa Hiện Đại Hóa, xã hội nô lệ đã không còn , tôn trọng nhân quyền, đến hoàng cung cũng giống vậy, tôi là người phẩm chất tốt ở thế kỷ 21, thật tự hào! Hơn nữa, hiện tại quá khứ của Thái hậu này chỉ dựa vào thông tin từ nàng, nếu là đắc tội nàng, tôi tìm ai đây?

Cũng may nét mặt Như Nguyệt rất bình thường, hình như sớm đã thành thói quen không giải thích được của Thái hậu, không nhìn tôi như bị thần kinh..

Ừ, rất tốt, phản ứng của Như Nguyệt không thái quá, không xem tôi là mắc bệnh thần kinh, cũng không nghĩ tôi bị điên, thì ra Thái hậu là thích ba ngày thì hai ngày chơi mất trí nhớ, cho nên thị nữ nàng cũng được huấn luyện xương đồng da sắt , chịu đánh cũng cục gạch rồi. . . . . .

"Chuyện này. . . . . . Thái hậu muốn biết cái gì?" Nét mặt Như Nguyệt có chút co quắp, quả nhiên nàng cảm thấy tôi đang chơi cùng nàng, đoán chừng sợ bản thân không cẩn thận nói sai cái gì sẽ bị tôi trách phạt.

“ Cái gì ta cũng muốn biết, tên của ta, thân phận, bây giờ chúng ta đang đối mặt chuyện gì trong cung." Tôi thẳng khí hùng mở miệng, vốn dĩ cái gì tôi cũng không biết, nếu hỏi đương nhiên là muốn hỏi rõ ràng, "Ngươi mặc dù nói, vô luận ngươi nói cái gì, Bổn cung cũng thứ cho ngươi vô tội, như vậy ngươi có thể yên tâm chưa?" Tôi phất tay một cái, hào khí ngàn vạn vỗ ngực bảo đảm. Chậc, tôi cũng không phải là Bạo Quân, làm lại có xu hướng chém đầu vô cớ.

Tôi liếc Như Nguyệt một cái, nghĩ thầm lúc này nàng luôn có thể an tâm đi, quả nhiên, đầu tiên Như Nguyệt chỉ ngây ngốc nhìn tôi, động tác khóe miệng dần mở, ngón tay có chút vặn vẹo, chỉ là ngay sau đó lập tức tỉnh táo lại, phản ứng còn rất minh mẫn

. . . . . . Nếu là Thái hậu hỏi, nô tỳ nhất định nói thẳng." Như Nguyệt không kiêu ngạo không tự ti nhìn tôi, sau đó bắt đầu nói về cuộc sống vị thái hậu này.

Tôi vừa nghe Như Nguyệt miêu tả một lần, tôi không thể không nói, cuộc sống vị thái hậu này thật sự là đặc sắc đến khiến tôi hoài nghi, nàng chính là xuyên qua!

Nơi này là không biết quốc gia nào, tên là nước Hi Thừa, thập niên xa xưa..., dù sao chuyện lão tổ tông cùng tôi không liên quan, cũng không phải là lão tổ tông tôi, không đáng kể, về phần thân thể này, cũng chính là Thái hậu lão phật gia, khuê danh gọi là Tần Phiêu Phiêu, cùng giống tên tôi, tôi rất hoài nghi đó là lí do tôi xui xẻo chiếm lấy thân thể này, nghe nói Thái Sư Thái Bảo là trọng thần trong hai triều đại liên tiếp chỉ có một nữ nhi, đã gả cho tiên đế cảnh văn đế Hạ Hầu Xương làm hậu, Văn Đế sau khi chết thì nhi tử Hạ Hầu Dận thừa kế vương vị, cũng chính là Hoàng đế bây giờ, con trai của tôi.

Nghe Như Nguyệt kể lại, tôi thực sự khóc không ra nước mắt, vốn là muốn nhàn nhã tìm mọi cách xuyên qua, nhưng bây giờ tôi hận không thể tự vẫn ngay tức khắc.

Là thế này, tôi không chỉ có nhi tử Hoàng đế ba mươi tuổi, nhi tử này còn có ba phi tần bốn quý nhân năm mỹ nhân sáu Chiêu Nghi bảy tài tử. . . . . . phức tạp, thật là phức tạp. Trong cung ngoại trừ các phi tử, tôi còn có nhi tử Vương gia 24 tuổi, hiện tại đang cai quản bộ Binh quyền, nghe nói diện mạo anh tuấn tiêu sái, nhân phẩm phong lưu, cá tính bướng bỉnh, hình dung này, hoàn toàn chính là Hoa Hoa Công Tử con nhà giàu rồi. Còn chưa hết, tôi còn có một tiểu công chúa 18 tuổi, nghe nói nữ nhi này trên không phải phòng khách dưới không phải phòng bếp, cao ngạo giống như Phượng Hoàng, tính tình là Vương Hi Phượng tái thế, là luân hồi của rồng phun lửa, một đóa hoa hồng điển hình, yêu mị mê người nhưng là toàn thân đều là gai đâm, kết quả là đến 18 tuổi mà không ai dám cưới. Mỗi lần Hoàng đế cảm thấy không vừa mắt người nào liền nói sẽ gả công chúa cho, đại thần kia lập tức sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Tôi nghe chợt rất muốn cười, cả nhà này, thật là quỷ dị.

Nhưng hiện tại tôi lại không tài nào cười nổi, ba đứa con lớn như vậy, lão thái thái tôi đây chắc hẳn đã già rồi? Nghĩ như vậy, gương mặt tôi nhất thời nhíu lại, buồn bực.

Ghét, cổ nhân kết hôn sanh con sớm làm gì? Hại tôi trở thành lão thái thái cao quý, hoàn toàn không có giá thị trường, nghĩ đến những chuyện xuyên không kia đều có trai đẹp vây quanh, thế mà tôi lại xui xẻo đến vậy sao?

"Nếu ta có nhiều nhi tử như vậy . . . . . Vậy tại sao mấy ngày nay bọn họ lại không ai tới nhìn ta?" Tôi nhàm chán nói, ăn một miếng kem Tuyết Hoa, hai miếng bánh đậu phộng, ba chén canh ngân nhĩ, bốn quả chuối năm con quả táo sáu con quả lê, vẫn chưa thỏa mãn tiếp tục ôm nửa quả dưa hấu bắt đầu gặm. Tâm tình không tốt thì khẩu vị luôn luôn tốt mà.

"Cái này. . . . . ." Không biết là bởi vì nghe được tôi hỏi vấn đề này, hay là bởi vì nhìn thấy khẩu vị tốt của tôi, mà khỏe miệng Như Nguyệt tiếp tục co quắp, "Đó là bởi vì. . . . . ."

"Bởi vì sao? Làm sao ấp a ấp úng thế, nói mau." Không biết là tôi đang cực kỳ quan tâm hay sao?

"Chẳng lẽ không phải vì Thái hậu đã từng nói: chết cũng không muốn nhìn thấy mặt người họ sao?" Như Nguyệt thốt ra, mắt ta chợt lóe sáng vô tội nhìn nàng.

"A, hoá ra là như vậy." Tôi tiếp tục nháy mắt, tiếp tục giả vờ vô tội, thuần khiết cực kỳ thuần khiết, thiếu chút nữa trên mặt hiện lên hai chữ “ thuần khiết” rồi, "Vậy quan hệ của ta với Hoàng đế, Vương gia, Công chúa rất tệ sao? Vậy mấy phi tần thì thế nào? Vương gia đã thành thân chưa?" Tôi tiếp tục đưa ra một đống vấn đề bát quái.

Lúc này không bát quái, khi nào bát quái?

"Dạ. . . . . . cái này sao, không phải là rất tệ. . . . . . Chỉ là. . . . . ." Như Nguyệt ấp a ấp úng lần nữa.

"Đó là như thế nào? Tôn kính nhưng lạnh lùng? Không để ý lẫn nhau? Hay gặp mặt lại gây sự?" Còn có thể như thế nào nữa? Tôi cau mày.

"Cũng không phải đều là như vậy. . . . . ." Như Nguyệt thận trọng nhìn tôi, cẩn trọng dùng từ, "Là có. . . . . . Là có. . . . . . có chút mập mờ." Tiểu mỹ nữ suy nghĩ hồi lâu, tìm được một từ để hình dung, tôi ngay lập tức sốc.

Mập mờ. . . . . .

Tôi thật sự hết ý kiến, Thái hậu và nhi tử, nhi nữ của mình lại có quan hệ mập mờ. . . . . . Lạnh đến buồn nôn, tôi bắt đầu cầu nguyện đời này bọn họ sẽ không xuất hiện, tôi đây xuyên qua thật sự không biết xử lý mối quan hệ của lão thái bà này với những người trẻ tuổi như thế nào, hơn nữa còn quan hệ mập mờ.

Người cổ đại, quả nhiên rất dâm loạn, tôi đưa ra kết luận này.

Ngày mai bắt đầu tìm cái chết. . . . . . Không đúng, xuyên qua đi, một tay tôi đưa về phía Như Nguyệt, vừa nghĩ hỗn loạn, tiếp tục ở nơi quỷ quái này chắc chắc tôi sẽ thành người điên!

Buổi tối, tôi nằm mơ, mơ thấy lão thái bà tóc trắng xóa dắt theo một nam nhân trẻ tuổi, trong mập mờ. . . . . . Mà bên người lại còn có một trai đẹp khác, xem tôi đào hoa lấp lánh, còn có một mỹ nữ kiều diễm như đóa hoa hồng, hướng về phía tôi phóng điện. . . . . .

Mồ hôi lạnh khiến tôi tỉnh lại, tôi quyết định dù thế nào cũng phải xuyên trở lại, thân thế kia nuôi hay không nuôi cũng như thế mà thôi.


/76

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status