Ba tháng là khoảng thời gian không ngắn cũng không dài. Nhưng đủ để người ta phát hiện những việc vẫn luôn được che giấu. Dì Hai đã không còn ném đồ vật vào tôi như ngày mới đến. Thay vào đó là những cú đá và cái bạt tay không kém phần tàn nhẫn. Tôi không nhớ rõ bản thân đã có bao nhiêu lần phải ăn cơm lẫn cùng với máu, hay lê lết trên sàn nhà vì những vết thương trước ngực và bụng. Phạm Sỹ Nguyên tuy nhìn thấy tất cả nhưng lại chẳng bao giờ can thiệp. Dường như đối với lão, chỉ cần mạng tôi vẫn còn đó thì thương thích càng nhiều càng là một điều tốt.
Bất chấp mọi đau khổ về thể xác lẫn tinh thần, cơ thể tôi vẫn mỗi ngày một lên cân trông thấy. Dù không biểu hiện rõ rệt nhưng càng về sau, trong người tôi càng xuất hiện một cảm giác nặng nề khó tả. Điều này khó hiểu y hệt việc bà dì máu lạnh mỗi đêm đều ôm một tấm hình, nỉ non hát bài The Day You Went Away rồi khóc đến tận khi thiếp ngủ. Đã nhiều lần tôi cố tình thức lâu một chút, định bụng đợi bà ta ngủ say rồi lén xem người trong tấm hình kia là ai. Nhưng bao nhiêu ngày mà kế hoạch vẫn luôn thất bại. Cơ thể bầm dập khiến tôi mãi thiếp đi trước khi kịp ý thức điều gì khác.
Chín mươi đêm chợp mắt trong căn nhà này là chín mươi lần tôi nằm mơ thấy con cóc kinh tởm ấy. Thấy làn da gớm ghiếc của nó liên tục cạ vào mặt và tay mình. Xen kẽ với cảm giác buồn nôn là ký ức kinh hoàng về cái ngày bị cưỡng hiếp, điều khiến tôi luôn căm giận vì không thể kết thúc cuộc sống ngay lập tức. Và cứ mỗi buổi sáng thức dậy, tôi lại thấy trên nền thảm đỏ dưới chân giường, nơi sát với chỗ mình nằm, có hai vạch dài màu trắng. Độ dài của chúng thỉnh thoảng có tăng giảm nhưng khoảng cách thì cố định. Bà Hồng có thể quét dọn vào ban ngày nhưng chỉ cần qua một đêm thì hai vạch bí ẩn ấy lại xuất hiện. Tôi không biết có ai quan tâm hay thắc mắc về sự tồn tại của chúng hay không nhưng chính mình thì tò mò cực điểm.
Ngặt nỗi, cũng giống như trường hợp xảy ra với kế hoạch khám phá bí mật nơi bà dì biến thái, chỉ cần đặt lưng xuống chừng năm phút là tôi sẽ lập tức ngủ say mà không có cách nào thức tỉnh. Việc xảy ra vào ban đêm trong căn nhà này đến nay vẫn còn là điều bí ẩn.
Hồng Phương đã mượn lý do điều tra vụ án để đến đây vài lần. Nhưng dưới sự giám sát chặt chẽ của Phạm Sỹ Nguyên, chúng tôi chẳng tìm ra được cơ hội nào để trò chuyện. Thông qua những mẩu đối thoại giữa anh và lão dượng, tôi lờ mờ biết được, ba hình như vẫn chưa tỉnh lại. Chú Kha và chú Phú đang tiếp tục chăm sóc và canh chừng ông rất cẩn thận. Riêng Hồng Phương, lần nào anh cũng đăm đăm nhìn tôi rồi …thở. Có khi đó là tiếng thở phào vì thấy cái mạng nhỏ lay lắt này vẫn chưa bị ai giết hại. Nhưng có lúc lại là tiếng thở dài vì những vết bầm xanh tím và dáng người trơ xương của tôi.
Sự xuất hiện của anh cũng góp phần đảm bảo cho tôi chỉ bị tra tấn mà không bỏ mạng trong ngôi nhà này, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn. Phạm Sỹ Nguyên quá khôn ngoan. Lão đem mọi vết thương kia biến thành bằng chứng nhằm thêu vẽ nên bệnh tình nghiêm trọng của tôi. Lão bảo rằng tôi đã không còn đủ tỉnh táo nên luôn tìm cách tự tổn hại mình. Không những thế, tên bất nhân ấy còn cố tỏ ra tử tế khi khuyên Phương đừng phí thời gian đến lấy lời khai từ một nhân chứng bị tâm thần như tôi nữa.
Mỗi lần nhận thấy trong mắt anh có một tia dao động, tôi lại phải tìm mọi cách ra ám hiệu. Tôi không muốn vì sự sốt ruột của chàng thanh tra này mà hỏng hết công sức bấy lâu của mình. Hồng Phương dù tỏ ra bất mãn nhưng chưa một lần từ chối. Anh cũng sợ tôi rối quá làm liều.
Đêm nay, cơn gió lạnh bất ngờ tràn về làm tôi sổ mũi không ngớt. Hết nghe “hát ru” bằng bản nhạc Anh quen thuộc lại đến thứ âm thanh nỉ non sầu muộn, tôi vẫn không có cách nào chợp mắt. Từng dòng nước mũi chậm rãi chảy ra, để lại cảm giác ngứa ngáy và khó chịu cùng cực. Cái khăn vải dùng để nhét mũi nãy giờ đã gần như ướt đẫm.
Nhưng tôi không dám phát ra tiếng động vì sợ mụ đàn bà bên cạnh sẽ lại nổi điên mà đánh cho mình vài cái. Bà ta đang quay mặt về phía đối diện và có vẻ khóc nhỏ tiếng dần, hình như đã bắt đầu thấm mệt. Lý trí tôi cũng lập tức vì vậy mà đánh trống reo hò ầm ĩ. Sau ba tháng ròng nỗ lực, mình cuối cùng cũng có được cơ hội nhìn thấy nhân vật trong tấm ảnh ấy, cuối cùng cũng có cơ hội ngủ sau bà ấy…
Hào hứng chỉnh lại chiếc khăn đang nhét trong lỗ mũi, tôi bắt đầu chờ đợi.
Từng phút một chậm rãi trôi qua, tiếng khóc cứ nhỏ dần rồi cứ thế im bặt…
Tôi không vội mà tiếp tục giả vờ, mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Nhưng tới lúc quyết định hành động thì khoảng tối dưới khe cửa bỗng xuất hiện một luồng sáng mờ nhạt. Bóng đen từ từ tiến tới gần rồi dừng lại làm tôi hoảng sợ đến quên cả việc hít thở. Mắt đăm đăm nhìn về phía hình thù kỳ lạ. Đang đêm còn có ai tìm đến?
Tay nắm cửa bắt đầu bị xoay tròn, một cách thật chậm rãi. Trái tim đang đập bình bịch bất ngờ dừng lại vì kinh hãi. Tôi cảm thấy tứ chi mình lúc này còn cứng hơn thép. Cả người căng cứng vì phải chống cự với cảm giác muốn vùng lên bỏ chạy. Chẳng lẽ là Phạm Sỹ Nguyên đến thăm vợ? Hay bà Hồng muốn vào kiểm tra xem tôi đã ngủ hay thức?
Vội vàng nhắm tịt cả hai mắt, màng nhĩ tôi cũng theo đó mà căng ra cao độ. Nhưng âm thanh truyền tới lại không phải là tiếng bước chân thông thường. Sức nóng từ luồng sáng càng lúc càng rõ ràng, kèm theo tiếng kẽo kẹt do thứ gì đó đang chuyển động.
Vài giây sau đó, gương mặt tôi chậm rãi được chiếu sáng và âm thanh chuyển động cũng tắt hẳn. Hai bàn tay đang giấu nhẹm trong chăn bất giác nắm thật chặt. Cõi lòng run rẩy vừa sợ muốn chết ngất lại vừa như thúc giục bản thân mở bừng mắt dậy.
Ánh sáng ấm nóng như thế này có lẽ là phát ra từ một ngọn đèn cầy. Vì bên cạnh tiếng thở ngắt quãng, tôi vẫn nghe thấy tiếng của dây sáp bị đốt cháy. Nếu đây thật sự là một con người, tại sao lại không nghe được tiếng bước chân hắn? Và âm thanh kẽo kẹt kia chính xác là do thứ gì mang lại?
Dù lúc ấy, bên ngoài trời khá lạnh, cơ thể tôi vẫn sợ đến vã mồ hôi hột. Trong lòng lo lắng, không biết kẻ đang đứng sát giường kia có nghe thấy tiếng tim mình sắp nổ tung giữa lồng ngực hay không.
“Cộp”
Hắn hình như vừa đặt ngọn đèn xuống mặt tủ đầu giường.
“Sột soạt”
Tiếng vải thô cạ vào nhau cho thấy người kia lại vừa chuyển động.
Âm thanh phát ra từ chỗ cách gương mặt tôi chỉ chưa đầy hai tấc.
Trời ơi.
Chẳng lẽ con cóc gớm ghiếc lại tìm đến? Mình rốt cuộc là đang tỉnh hay đã thiếp đi vậy?
Nếu đây không phải mộng thì thứ gì đang chạm vào mặt tôi mà giống làn da sần sùi, nhăn nheo của con cóc ghẻ kia thế này? Một con cóc ghẻ có đầy đủ năm ngón ?!?!?!?!?!?!?!?
Nó không chỉ vuốt ve hai gò má một cách chậm rãi mà còn sờ sờ mái tóc tôi, sau đó…thọc vào trong chăn. Thần kinh tôi rúm động, chỉ muốn khóc thét khi thấy kẻ không rõ là người hay quỷ kia tiếp tục lôi một bàn tay mình ra ve vuốt. Hắn cẩn thận kéo thẳng từng ngón , nhẹ nhàng xoa bóp chúng làm da gà tôi nhanh chóng chạy lan ra khắp cơ thể.
Lão dượng chó chết lại muốn tra tấn mình bằng hình thức gì thế này? Cảm giác buồn nôn suốt hai tháng qua chẳng lẽ đều có thật? Đã vậy thì sao lần này mình chẳng chịu ngủ say như những lần trước cho khỏi sợ hãi? Nếu cứ tiếp tục thế này thì có lẽ phải bật ra tiếng kêu mất …
Ngay lúc tôi sắp nhịn không nổi mà khóc nấc thì kẻ kia bất ngờ dừng lại. Hắn nhẹ nhàng đặt tay tôi trở lại giường rồi kéo chăn thật cẩn thận. Nhưng con cóc ghẻ lại chưa chịu rời đi mà tiếp tục ở đó. Tôi hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng hô hấp não ruột của hắn, từng hơi thở như có nỗi thống khổ nào đó làm không khí chẳng thể lưu thông được.
Lại là gì thế này? Mình không thể bắt đầu quan tâm đến kẻ lạ mặt quái dị đó.
“Cách cách”
“Lộc cộc”
“Kin kít”
Một chuỗi âm thanh tiếp theo đồng loạt vang lên, nghe không ra là loại tiếng động gì. Nó vừa giống tiếng móng tay cào trên bảng, vừa như tiếng ai đó đang dùng vật cứng gõ xuống một mặt phẳng liên tục… Bà dì nằm bên cạnh không biết uống phải thuốc mê loại gì mà ngủ say như chết. Với âm thanh lớn và liên tục như vậy, bà ấy đáng lẽ phải thức dậy từ lâu mới đúng.
Đây có thể lại là một cái bẫy khác của lão già Phạm Sỹ Nguyên đó. Nhưng mục đích là gì thì tôi chịu.
Không biết được mục đích của lão, mình làm sao tìm ra biện pháp ứng phó cho phù hợp? Nên tiếp tục giả vờ ngủ say hay mở mắt nhìn xem đó là ai rồi hô hoáng và gào khóc? Những âm thanh do người này phát ra quả thật rất bí ẩn. Hành động của hắn lại càng khiến người ta thấy tò mò xen lẫn sợ hãi.
Sau vài giây đắn đo, nghĩ ngợi, tôi quyết định sẽ hé mắt nhìn ra thử một lát.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là ngọn đèn sáng rực đặt trên đầu giường. Nguồn sáng ập đến bất ngờ và mạnh mẽ khiến hai mắt chưa kịp thấy gì đã vội vàng nhắm lại. Trong lúc ấy, những âm thanh “kin kít” và “lộc cộc”…kia vẫn tiếp tục vang lên không ngớt.
“Sột sột sột”
Hình như là thứ gì đó đang chà sát vào nhau.
Và sau đó lại là…“Kin kít” và “Lộc cộc”
Mùi hương lạ từ phía trước mặt bất ngờ bay xộc vào mũi, nơi chiếc khăn lúc đầu đã bị rơi mất, làm tôi hắt hơi một cái. Mọi âm thanh lập tức đều biến mất ngay sau đó, chỉ còn lại tiếng hít thở sâu hơn mức bình thường.
Thế là hết…
Hắn chắc sẽ hốt hoảng bỏ chạy hoặc vươn tay bóp cổ tôi tới chết.
Nhưng sự thật hoàn toàn không phải như vậy. Người bên giường sau vài giây im lặng, chẳng những không tìm cách bỏ đi mà còn dùng bàn tay kinh tởm của hắn vuốt nhẹ gương mặt cùng mái tóc tôi lần nữa. Cử chỉ có vẻ rất quan tâm chứ không hề mang dụng ý xấu…
Tên quái vật, ngươi thật ra là kẻ nào?
Tôi tức giận mở bừng mắt và suýt bị cảnh tượng bày ra trước mắt làm cho ngất xỉu…
Bất chấp mọi đau khổ về thể xác lẫn tinh thần, cơ thể tôi vẫn mỗi ngày một lên cân trông thấy. Dù không biểu hiện rõ rệt nhưng càng về sau, trong người tôi càng xuất hiện một cảm giác nặng nề khó tả. Điều này khó hiểu y hệt việc bà dì máu lạnh mỗi đêm đều ôm một tấm hình, nỉ non hát bài The Day You Went Away rồi khóc đến tận khi thiếp ngủ. Đã nhiều lần tôi cố tình thức lâu một chút, định bụng đợi bà ta ngủ say rồi lén xem người trong tấm hình kia là ai. Nhưng bao nhiêu ngày mà kế hoạch vẫn luôn thất bại. Cơ thể bầm dập khiến tôi mãi thiếp đi trước khi kịp ý thức điều gì khác.
Chín mươi đêm chợp mắt trong căn nhà này là chín mươi lần tôi nằm mơ thấy con cóc kinh tởm ấy. Thấy làn da gớm ghiếc của nó liên tục cạ vào mặt và tay mình. Xen kẽ với cảm giác buồn nôn là ký ức kinh hoàng về cái ngày bị cưỡng hiếp, điều khiến tôi luôn căm giận vì không thể kết thúc cuộc sống ngay lập tức. Và cứ mỗi buổi sáng thức dậy, tôi lại thấy trên nền thảm đỏ dưới chân giường, nơi sát với chỗ mình nằm, có hai vạch dài màu trắng. Độ dài của chúng thỉnh thoảng có tăng giảm nhưng khoảng cách thì cố định. Bà Hồng có thể quét dọn vào ban ngày nhưng chỉ cần qua một đêm thì hai vạch bí ẩn ấy lại xuất hiện. Tôi không biết có ai quan tâm hay thắc mắc về sự tồn tại của chúng hay không nhưng chính mình thì tò mò cực điểm.
Ngặt nỗi, cũng giống như trường hợp xảy ra với kế hoạch khám phá bí mật nơi bà dì biến thái, chỉ cần đặt lưng xuống chừng năm phút là tôi sẽ lập tức ngủ say mà không có cách nào thức tỉnh. Việc xảy ra vào ban đêm trong căn nhà này đến nay vẫn còn là điều bí ẩn.
Hồng Phương đã mượn lý do điều tra vụ án để đến đây vài lần. Nhưng dưới sự giám sát chặt chẽ của Phạm Sỹ Nguyên, chúng tôi chẳng tìm ra được cơ hội nào để trò chuyện. Thông qua những mẩu đối thoại giữa anh và lão dượng, tôi lờ mờ biết được, ba hình như vẫn chưa tỉnh lại. Chú Kha và chú Phú đang tiếp tục chăm sóc và canh chừng ông rất cẩn thận. Riêng Hồng Phương, lần nào anh cũng đăm đăm nhìn tôi rồi …thở. Có khi đó là tiếng thở phào vì thấy cái mạng nhỏ lay lắt này vẫn chưa bị ai giết hại. Nhưng có lúc lại là tiếng thở dài vì những vết bầm xanh tím và dáng người trơ xương của tôi.
Sự xuất hiện của anh cũng góp phần đảm bảo cho tôi chỉ bị tra tấn mà không bỏ mạng trong ngôi nhà này, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn. Phạm Sỹ Nguyên quá khôn ngoan. Lão đem mọi vết thương kia biến thành bằng chứng nhằm thêu vẽ nên bệnh tình nghiêm trọng của tôi. Lão bảo rằng tôi đã không còn đủ tỉnh táo nên luôn tìm cách tự tổn hại mình. Không những thế, tên bất nhân ấy còn cố tỏ ra tử tế khi khuyên Phương đừng phí thời gian đến lấy lời khai từ một nhân chứng bị tâm thần như tôi nữa.
Mỗi lần nhận thấy trong mắt anh có một tia dao động, tôi lại phải tìm mọi cách ra ám hiệu. Tôi không muốn vì sự sốt ruột của chàng thanh tra này mà hỏng hết công sức bấy lâu của mình. Hồng Phương dù tỏ ra bất mãn nhưng chưa một lần từ chối. Anh cũng sợ tôi rối quá làm liều.
Đêm nay, cơn gió lạnh bất ngờ tràn về làm tôi sổ mũi không ngớt. Hết nghe “hát ru” bằng bản nhạc Anh quen thuộc lại đến thứ âm thanh nỉ non sầu muộn, tôi vẫn không có cách nào chợp mắt. Từng dòng nước mũi chậm rãi chảy ra, để lại cảm giác ngứa ngáy và khó chịu cùng cực. Cái khăn vải dùng để nhét mũi nãy giờ đã gần như ướt đẫm.
Nhưng tôi không dám phát ra tiếng động vì sợ mụ đàn bà bên cạnh sẽ lại nổi điên mà đánh cho mình vài cái. Bà ta đang quay mặt về phía đối diện và có vẻ khóc nhỏ tiếng dần, hình như đã bắt đầu thấm mệt. Lý trí tôi cũng lập tức vì vậy mà đánh trống reo hò ầm ĩ. Sau ba tháng ròng nỗ lực, mình cuối cùng cũng có được cơ hội nhìn thấy nhân vật trong tấm ảnh ấy, cuối cùng cũng có cơ hội ngủ sau bà ấy…
Hào hứng chỉnh lại chiếc khăn đang nhét trong lỗ mũi, tôi bắt đầu chờ đợi.
Từng phút một chậm rãi trôi qua, tiếng khóc cứ nhỏ dần rồi cứ thế im bặt…
Tôi không vội mà tiếp tục giả vờ, mắt nhắm nghiền như đang ngủ. Nhưng tới lúc quyết định hành động thì khoảng tối dưới khe cửa bỗng xuất hiện một luồng sáng mờ nhạt. Bóng đen từ từ tiến tới gần rồi dừng lại làm tôi hoảng sợ đến quên cả việc hít thở. Mắt đăm đăm nhìn về phía hình thù kỳ lạ. Đang đêm còn có ai tìm đến?
Tay nắm cửa bắt đầu bị xoay tròn, một cách thật chậm rãi. Trái tim đang đập bình bịch bất ngờ dừng lại vì kinh hãi. Tôi cảm thấy tứ chi mình lúc này còn cứng hơn thép. Cả người căng cứng vì phải chống cự với cảm giác muốn vùng lên bỏ chạy. Chẳng lẽ là Phạm Sỹ Nguyên đến thăm vợ? Hay bà Hồng muốn vào kiểm tra xem tôi đã ngủ hay thức?
Vội vàng nhắm tịt cả hai mắt, màng nhĩ tôi cũng theo đó mà căng ra cao độ. Nhưng âm thanh truyền tới lại không phải là tiếng bước chân thông thường. Sức nóng từ luồng sáng càng lúc càng rõ ràng, kèm theo tiếng kẽo kẹt do thứ gì đó đang chuyển động.
Vài giây sau đó, gương mặt tôi chậm rãi được chiếu sáng và âm thanh chuyển động cũng tắt hẳn. Hai bàn tay đang giấu nhẹm trong chăn bất giác nắm thật chặt. Cõi lòng run rẩy vừa sợ muốn chết ngất lại vừa như thúc giục bản thân mở bừng mắt dậy.
Ánh sáng ấm nóng như thế này có lẽ là phát ra từ một ngọn đèn cầy. Vì bên cạnh tiếng thở ngắt quãng, tôi vẫn nghe thấy tiếng của dây sáp bị đốt cháy. Nếu đây thật sự là một con người, tại sao lại không nghe được tiếng bước chân hắn? Và âm thanh kẽo kẹt kia chính xác là do thứ gì mang lại?
Dù lúc ấy, bên ngoài trời khá lạnh, cơ thể tôi vẫn sợ đến vã mồ hôi hột. Trong lòng lo lắng, không biết kẻ đang đứng sát giường kia có nghe thấy tiếng tim mình sắp nổ tung giữa lồng ngực hay không.
“Cộp”
Hắn hình như vừa đặt ngọn đèn xuống mặt tủ đầu giường.
“Sột soạt”
Tiếng vải thô cạ vào nhau cho thấy người kia lại vừa chuyển động.
Âm thanh phát ra từ chỗ cách gương mặt tôi chỉ chưa đầy hai tấc.
Trời ơi.
Chẳng lẽ con cóc gớm ghiếc lại tìm đến? Mình rốt cuộc là đang tỉnh hay đã thiếp đi vậy?
Nếu đây không phải mộng thì thứ gì đang chạm vào mặt tôi mà giống làn da sần sùi, nhăn nheo của con cóc ghẻ kia thế này? Một con cóc ghẻ có đầy đủ năm ngón ?!?!?!?!?!?!?!?
Nó không chỉ vuốt ve hai gò má một cách chậm rãi mà còn sờ sờ mái tóc tôi, sau đó…thọc vào trong chăn. Thần kinh tôi rúm động, chỉ muốn khóc thét khi thấy kẻ không rõ là người hay quỷ kia tiếp tục lôi một bàn tay mình ra ve vuốt. Hắn cẩn thận kéo thẳng từng ngón , nhẹ nhàng xoa bóp chúng làm da gà tôi nhanh chóng chạy lan ra khắp cơ thể.
Lão dượng chó chết lại muốn tra tấn mình bằng hình thức gì thế này? Cảm giác buồn nôn suốt hai tháng qua chẳng lẽ đều có thật? Đã vậy thì sao lần này mình chẳng chịu ngủ say như những lần trước cho khỏi sợ hãi? Nếu cứ tiếp tục thế này thì có lẽ phải bật ra tiếng kêu mất …
Ngay lúc tôi sắp nhịn không nổi mà khóc nấc thì kẻ kia bất ngờ dừng lại. Hắn nhẹ nhàng đặt tay tôi trở lại giường rồi kéo chăn thật cẩn thận. Nhưng con cóc ghẻ lại chưa chịu rời đi mà tiếp tục ở đó. Tôi hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng hô hấp não ruột của hắn, từng hơi thở như có nỗi thống khổ nào đó làm không khí chẳng thể lưu thông được.
Lại là gì thế này? Mình không thể bắt đầu quan tâm đến kẻ lạ mặt quái dị đó.
“Cách cách”
“Lộc cộc”
“Kin kít”
Một chuỗi âm thanh tiếp theo đồng loạt vang lên, nghe không ra là loại tiếng động gì. Nó vừa giống tiếng móng tay cào trên bảng, vừa như tiếng ai đó đang dùng vật cứng gõ xuống một mặt phẳng liên tục… Bà dì nằm bên cạnh không biết uống phải thuốc mê loại gì mà ngủ say như chết. Với âm thanh lớn và liên tục như vậy, bà ấy đáng lẽ phải thức dậy từ lâu mới đúng.
Đây có thể lại là một cái bẫy khác của lão già Phạm Sỹ Nguyên đó. Nhưng mục đích là gì thì tôi chịu.
Không biết được mục đích của lão, mình làm sao tìm ra biện pháp ứng phó cho phù hợp? Nên tiếp tục giả vờ ngủ say hay mở mắt nhìn xem đó là ai rồi hô hoáng và gào khóc? Những âm thanh do người này phát ra quả thật rất bí ẩn. Hành động của hắn lại càng khiến người ta thấy tò mò xen lẫn sợ hãi.
Sau vài giây đắn đo, nghĩ ngợi, tôi quyết định sẽ hé mắt nhìn ra thử một lát.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là ngọn đèn sáng rực đặt trên đầu giường. Nguồn sáng ập đến bất ngờ và mạnh mẽ khiến hai mắt chưa kịp thấy gì đã vội vàng nhắm lại. Trong lúc ấy, những âm thanh “kin kít” và “lộc cộc”…kia vẫn tiếp tục vang lên không ngớt.
“Sột sột sột”
Hình như là thứ gì đó đang chà sát vào nhau.
Và sau đó lại là…“Kin kít” và “Lộc cộc”
Mùi hương lạ từ phía trước mặt bất ngờ bay xộc vào mũi, nơi chiếc khăn lúc đầu đã bị rơi mất, làm tôi hắt hơi một cái. Mọi âm thanh lập tức đều biến mất ngay sau đó, chỉ còn lại tiếng hít thở sâu hơn mức bình thường.
Thế là hết…
Hắn chắc sẽ hốt hoảng bỏ chạy hoặc vươn tay bóp cổ tôi tới chết.
Nhưng sự thật hoàn toàn không phải như vậy. Người bên giường sau vài giây im lặng, chẳng những không tìm cách bỏ đi mà còn dùng bàn tay kinh tởm của hắn vuốt nhẹ gương mặt cùng mái tóc tôi lần nữa. Cử chỉ có vẻ rất quan tâm chứ không hề mang dụng ý xấu…
Tên quái vật, ngươi thật ra là kẻ nào?
Tôi tức giận mở bừng mắt và suýt bị cảnh tượng bày ra trước mắt làm cho ngất xỉu…
/172
|