- Tuyết Vinh...Tuyết Vinh...
- Hả? – Tôi nảy mình, ngơ ngác nhìn quanh.
Cảnh Huy sớm đã không còn ngồi trên chiếc ghế đối diện mà đang lo lắng vòng tay ôm lấy vai tôi.
- Không sao chứ?
- Em vừa nhìn thấy ông ấy...
Lần đầu tiên kể từ lúc quay lại trần giới, tôi mới thấy người đàn ông kia xuất hiện. Khung cảnh tuy rất bình thường nhưng lại khiến người trong cuộc vô cùng xúc động.
Mình làm sao thế này? Đáng lẽ phải căm ghét ông ta mới phải. Vì có sự sơ ý của ổng nên bản thân mới...
- Em thấy bác Chu? – Anh nôn nóng lay tôi vài cái – Hai người khi đó đang làm gì?
- Ông ta mua kem đá cho em... – Tôi vò đầu nhớ lại - ...Sau đó thì bỏ đi nghe điện thoại.
- Mua kem chỗ nào? Có phải trong công viên không?
- Làm sao anh biết?
- Tuyết Vinh, đó là nơi cuối cùng em xuất hiện. – Huy suýt chút nữa thì hét lớn – Em nhất định phải nhớ, sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó xảy ra chuyện gì?...
Tôi hoàn toàn không biết...
Chỉ thấy người đàn ông đó đang quay lưng về phía mình.
- Là ai đã đưa em đi? Là ai đến dẫn em tới nơi khác? – Anh cuống cuồng gặng hỏi - Bác Chu nói, lúc ổng trả lời điện thoại xong đã không còn thấy em ở đó. Tuyết Vinh, đó chắc chắn phải là một người em quen biết.
- Huy...em không biết... – Sự nôn nóng của anh làm tôi bật khóc – Em không biết thật mà...
Mọi thứ diễn ra nhanh như vậy, bản thân tôi cũng đâu có cách nào điều khiển.
- Anh xin lỗi – Người đàn ông thoáng lặng người trước khi hối hả ôm lấy tôi – Tuyết Vinh...em đừng hoảng hốt…
Một màn dỗ dành, ôm ấp cứ thế diễn ra trong quán, dưới sự chứng kiến của rất nhiều khách ăn đang có mặt. Bản thân tôi cũng không nhớ mình đã bị anh mang đi như thế nào, càng không biết tô bánh canh trước mặt có kịp ăn hết hay không...Lúc đầu óc kịp khôi phục sự tỉnh táo thì đã ngồi phía sau anh, lướt như bay giữa xa lộ.
Như nhận ra cái ôm chặt, Huy lập tức quay đầu làm tôi thoáng bối rối:
- Đợi thêm chút nữa – Giọng nói trầm nhẹ bị gió xé thành nhiều mảnh – Sắp tới rồi.
- Ừ. – Tôi khẽ gật đầu trên vai anh, hai tay càng lúc càng thêm ôm chặt.
Con đường này đã từng đi qua một lần nên cũng không mấy xa lạ. Luồng gió lạnh từ lâu đã là điều quen thuộc mỗi lần ngồi trên xe anh. Cơ thể ấm áp, khỏe mạnh cũng sớm trở thành chiếc lò cho riêng tôi sưởi ấm.
- Anh có điện thoại. – Tiếng nhạc tuy khá nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy – Coi chừng ba gọi.
- Đang ở trên xa lộ. – Ánh mắt Huy kiên định nhìn về phía trước mặt – Em nghe dùm anh chút.
- Ừ - Tôi thoáng ngần ngừ trước khi luồn tay vào túi anh.
Trên màn hình có tấm ảnh gương mặt tôi đang thiếp ngủ là cái tên phụ nữ liên tục nhấp nháy.
- Cuộc gọi này...em nghe không tiện...
- Ai vậy?
- Lynda.
Ba giây yên lặng nhanh chóng trôi qua cho đến khi anh đưa ra “phán quyết”.
- Không thích thì cứ mặc kệ nó.
Ừ, mặc kệ nó! Tôi thở dài, muốn tìm cách thay Huy cất điện thoại vào túi. Nhưng nghĩ nghĩ thế nào lại muốn dạy cho cô gái kia một bài học.
- A lô?
- Anh đang ở đâu? – Giọng nữ bên kia hình như rất hốt hoảng – Cảnh Huy, anh rốt cuộc đang ở chỗ nào thế?
- Chúng tôi...
- Cô là ai? – Tiếng hét chói tai khiến tôi phải lập tức đẩy điện thoại ra xa một chút. – Mẹ kiếp, mày là đứa nào hả?
- Chuyện gì vậy? – Anh hỏi ngay khi vừa nghe thấy tiếng quát tháo.
- Cảnh Huy, anh không được đến đó. – Lời cảnh báo của Lynda lại tiếp tục truyền đến – Nơi ấy đầy nguy hiểm. Mau trở về đi. Cảnh Huy...
Kétttttt !!!!!!!!!!!!
Chiếc xe bất ngờ thắng gấp khiến người tôi đổ nhào về trước, tay đánh rơi cả điện thoại. Vây kín con đường trước mặt là bốn năm chiếc mô tô không biết từ đâu xuất hiện. Tôi hoảng sợ bấu chặt lấy vạt áo của anh, toàn thân đều bất động.
- Ôm chặt – Huy khẽ thì thầm sau cái nhíu mày nhẹ.
Mạnh mẽ rồ ga một tiếng, anh đã cho xe quay đầu, gấp rút chạy về phía ngược lại.
- Gọi cho ba anh.- Giọng nói trầm ổn ra lệnh.
Năm chiếc môtô phía sau cũng lập tức bám theo một cách nhanh chóng. Ngoái đầu nhìn lại, tôi thất kinh khi nhận ra chúng còn mang theo cả súng.
- Tuyết Vinh, mau gọi ba anh đến! – Huy một lần nữa nhắc lại, giọng nói đã có phần gay gắt hơn trước.
Nhưng vừa run rẩy bấm xong phím gọi thì chiếc xe bất ngờ nghiêng sát xuống mặt đường, vừa vặn né đi làn đạn sau tiếng súng nổ.
- Ba... – Tôi gấp rút gọi ông trước khi Cảnh Huy lại liều mình né một viên đạn khác – Cứu...
Con đường hoang vu, vắng vẻ chẳng có lấy một bóng người khiến tôi có cảm giác thần chết đang đợi sẵn đâu đó.
- Vợ yêu đừng sợ. – Dù trên mặt đầy vẻ căng thẳng, anh vẫn không quên tìm cách xoa dịu – Xa lộ là chiến trường của anh.
- A!!!!! – Tôi giật mình nhắm chặt hai mắt khi nhận ra Huy lại tiếp tục cho xe nghiêng sát mặt đường một lần nữa.
Mắt liên tục dán vào kính chiếu hậu, mỗi cú lách mình của anh đều chuẩn không cần chỉnh. Thái độ bình tĩnh chẳng khác gì quân nhân được tôi luyện qua nhiều trận chiến khốc liệt.
- Cẩn thận – Huy chỉ kịp nhắc nhở một câu trước khi bẻ ngoặc tay lái về bên phải, phóng ra khỏi mặt đường.
Bọn hung thần phía sau lập tức nối bước theo anh, bay qua hàng rào sắt. Chúng không nối đuôi nhau như lúc đầu mà khéo léo chia thành nhiều hướng.
- Anh...- Tôi hốt hoảng kêu toáng – Họ đang tản ra.
- Đó là điều anh muốn. – Huy nhếch miệng cười nhạt – Tuyết Vinh, em tuyệt đối đừng lo lắng.
Dù trước giờ vẫn luôn tin tưởng anh, nhưng thái độ tự tin của Huy lúc này vẫn khiến tôi thấy ngờ vực. Anh ấy không phải cố tình nói cho mình an tâm chứ?
Bãi đất rộng rãi đầy đá to quả thật rất thuận tiện cho việc luồn lách. Nhiều tảng còn lớn đến độ có thể che khuất cả người và xe một lúc. Chỉ vài vòng chạy qua lại đã không còn thấy ai bám theo phía sau nữa.
- Hết? – Tôi chẳng khác chi con ngốc, ngờ nghệch mở miệng.
- Chúng sắp đến. – Huy mím môi cảnh báo – Chờ xem anh xử cái đuôi đó thế nào.
Câu nói vừa kết thúc cũng là lúc một chiếc mô tô màu đen từ phía trước mặt phóng lại. Liếc mắt nhìn thấy ngã tư thạch trận đang bày ra trước mặt, anh lập tức nhoài người, rồ máy cho xe tăng tốc. Hướng di chuyển nhắm thẳng về phía kẻ địch. Mỗi lần súng nổ là một lần chiếc xe lại nghiêng ngả, luồn lách. Tôi không dám mở mắt nhìn ra mà chỉ nghe thấy tiếng động cơ đang từ xa vọng lại.
Quái lạ.
Vừa nãy rõ ràng chỉ thấy một chiếc. Tại sao bây giờ lại nghe ra hai thế này.
Ầm!
Máy móc bất ngờ va vào nhau liền bị kéo lê trên mặt đất. Huy phản ứng nhanh lẹ, lập tức cua xe về bên phải, bỏ lại phía sau hai chiếc mô tô vừa tông vào nhau sống chết. Thì ra ngay từ đầu anh đã biết trước, sẽ có kẻ thứ hai xuất hiện tại ngã tư này. Hành động “tự sát” lao về phía “quân địch” chỉ nhằm mục đích dụ dỗ tên trước mặt kiên trì chạy vào chỗ đụng độ cùng đồng bọn.
- Chết tiệt! – Huy đột nhiên gắt lên với vẻ tức giận.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhỏm thì chiếc mô tô thứ ba đã từ đâu lao tới. Xe thắng nhanh khiến cả anh và tôi cùng bị hất văng xuống mặt đất.
- Hả? – Tôi nảy mình, ngơ ngác nhìn quanh.
Cảnh Huy sớm đã không còn ngồi trên chiếc ghế đối diện mà đang lo lắng vòng tay ôm lấy vai tôi.
- Không sao chứ?
- Em vừa nhìn thấy ông ấy...
Lần đầu tiên kể từ lúc quay lại trần giới, tôi mới thấy người đàn ông kia xuất hiện. Khung cảnh tuy rất bình thường nhưng lại khiến người trong cuộc vô cùng xúc động.
Mình làm sao thế này? Đáng lẽ phải căm ghét ông ta mới phải. Vì có sự sơ ý của ổng nên bản thân mới...
- Em thấy bác Chu? – Anh nôn nóng lay tôi vài cái – Hai người khi đó đang làm gì?
- Ông ta mua kem đá cho em... – Tôi vò đầu nhớ lại - ...Sau đó thì bỏ đi nghe điện thoại.
- Mua kem chỗ nào? Có phải trong công viên không?
- Làm sao anh biết?
- Tuyết Vinh, đó là nơi cuối cùng em xuất hiện. – Huy suýt chút nữa thì hét lớn – Em nhất định phải nhớ, sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Sau đó xảy ra chuyện gì?...
Tôi hoàn toàn không biết...
Chỉ thấy người đàn ông đó đang quay lưng về phía mình.
- Là ai đã đưa em đi? Là ai đến dẫn em tới nơi khác? – Anh cuống cuồng gặng hỏi - Bác Chu nói, lúc ổng trả lời điện thoại xong đã không còn thấy em ở đó. Tuyết Vinh, đó chắc chắn phải là một người em quen biết.
- Huy...em không biết... – Sự nôn nóng của anh làm tôi bật khóc – Em không biết thật mà...
Mọi thứ diễn ra nhanh như vậy, bản thân tôi cũng đâu có cách nào điều khiển.
- Anh xin lỗi – Người đàn ông thoáng lặng người trước khi hối hả ôm lấy tôi – Tuyết Vinh...em đừng hoảng hốt…
Một màn dỗ dành, ôm ấp cứ thế diễn ra trong quán, dưới sự chứng kiến của rất nhiều khách ăn đang có mặt. Bản thân tôi cũng không nhớ mình đã bị anh mang đi như thế nào, càng không biết tô bánh canh trước mặt có kịp ăn hết hay không...Lúc đầu óc kịp khôi phục sự tỉnh táo thì đã ngồi phía sau anh, lướt như bay giữa xa lộ.
Như nhận ra cái ôm chặt, Huy lập tức quay đầu làm tôi thoáng bối rối:
- Đợi thêm chút nữa – Giọng nói trầm nhẹ bị gió xé thành nhiều mảnh – Sắp tới rồi.
- Ừ. – Tôi khẽ gật đầu trên vai anh, hai tay càng lúc càng thêm ôm chặt.
Con đường này đã từng đi qua một lần nên cũng không mấy xa lạ. Luồng gió lạnh từ lâu đã là điều quen thuộc mỗi lần ngồi trên xe anh. Cơ thể ấm áp, khỏe mạnh cũng sớm trở thành chiếc lò cho riêng tôi sưởi ấm.
- Anh có điện thoại. – Tiếng nhạc tuy khá nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy – Coi chừng ba gọi.
- Đang ở trên xa lộ. – Ánh mắt Huy kiên định nhìn về phía trước mặt – Em nghe dùm anh chút.
- Ừ - Tôi thoáng ngần ngừ trước khi luồn tay vào túi anh.
Trên màn hình có tấm ảnh gương mặt tôi đang thiếp ngủ là cái tên phụ nữ liên tục nhấp nháy.
- Cuộc gọi này...em nghe không tiện...
- Ai vậy?
- Lynda.
Ba giây yên lặng nhanh chóng trôi qua cho đến khi anh đưa ra “phán quyết”.
- Không thích thì cứ mặc kệ nó.
Ừ, mặc kệ nó! Tôi thở dài, muốn tìm cách thay Huy cất điện thoại vào túi. Nhưng nghĩ nghĩ thế nào lại muốn dạy cho cô gái kia một bài học.
- A lô?
- Anh đang ở đâu? – Giọng nữ bên kia hình như rất hốt hoảng – Cảnh Huy, anh rốt cuộc đang ở chỗ nào thế?
- Chúng tôi...
- Cô là ai? – Tiếng hét chói tai khiến tôi phải lập tức đẩy điện thoại ra xa một chút. – Mẹ kiếp, mày là đứa nào hả?
- Chuyện gì vậy? – Anh hỏi ngay khi vừa nghe thấy tiếng quát tháo.
- Cảnh Huy, anh không được đến đó. – Lời cảnh báo của Lynda lại tiếp tục truyền đến – Nơi ấy đầy nguy hiểm. Mau trở về đi. Cảnh Huy...
Kétttttt !!!!!!!!!!!!
Chiếc xe bất ngờ thắng gấp khiến người tôi đổ nhào về trước, tay đánh rơi cả điện thoại. Vây kín con đường trước mặt là bốn năm chiếc mô tô không biết từ đâu xuất hiện. Tôi hoảng sợ bấu chặt lấy vạt áo của anh, toàn thân đều bất động.
- Ôm chặt – Huy khẽ thì thầm sau cái nhíu mày nhẹ.
Mạnh mẽ rồ ga một tiếng, anh đã cho xe quay đầu, gấp rút chạy về phía ngược lại.
- Gọi cho ba anh.- Giọng nói trầm ổn ra lệnh.
Năm chiếc môtô phía sau cũng lập tức bám theo một cách nhanh chóng. Ngoái đầu nhìn lại, tôi thất kinh khi nhận ra chúng còn mang theo cả súng.
- Tuyết Vinh, mau gọi ba anh đến! – Huy một lần nữa nhắc lại, giọng nói đã có phần gay gắt hơn trước.
Nhưng vừa run rẩy bấm xong phím gọi thì chiếc xe bất ngờ nghiêng sát xuống mặt đường, vừa vặn né đi làn đạn sau tiếng súng nổ.
- Ba... – Tôi gấp rút gọi ông trước khi Cảnh Huy lại liều mình né một viên đạn khác – Cứu...
Con đường hoang vu, vắng vẻ chẳng có lấy một bóng người khiến tôi có cảm giác thần chết đang đợi sẵn đâu đó.
- Vợ yêu đừng sợ. – Dù trên mặt đầy vẻ căng thẳng, anh vẫn không quên tìm cách xoa dịu – Xa lộ là chiến trường của anh.
- A!!!!! – Tôi giật mình nhắm chặt hai mắt khi nhận ra Huy lại tiếp tục cho xe nghiêng sát mặt đường một lần nữa.
Mắt liên tục dán vào kính chiếu hậu, mỗi cú lách mình của anh đều chuẩn không cần chỉnh. Thái độ bình tĩnh chẳng khác gì quân nhân được tôi luyện qua nhiều trận chiến khốc liệt.
- Cẩn thận – Huy chỉ kịp nhắc nhở một câu trước khi bẻ ngoặc tay lái về bên phải, phóng ra khỏi mặt đường.
Bọn hung thần phía sau lập tức nối bước theo anh, bay qua hàng rào sắt. Chúng không nối đuôi nhau như lúc đầu mà khéo léo chia thành nhiều hướng.
- Anh...- Tôi hốt hoảng kêu toáng – Họ đang tản ra.
- Đó là điều anh muốn. – Huy nhếch miệng cười nhạt – Tuyết Vinh, em tuyệt đối đừng lo lắng.
Dù trước giờ vẫn luôn tin tưởng anh, nhưng thái độ tự tin của Huy lúc này vẫn khiến tôi thấy ngờ vực. Anh ấy không phải cố tình nói cho mình an tâm chứ?
Bãi đất rộng rãi đầy đá to quả thật rất thuận tiện cho việc luồn lách. Nhiều tảng còn lớn đến độ có thể che khuất cả người và xe một lúc. Chỉ vài vòng chạy qua lại đã không còn thấy ai bám theo phía sau nữa.
- Hết? – Tôi chẳng khác chi con ngốc, ngờ nghệch mở miệng.
- Chúng sắp đến. – Huy mím môi cảnh báo – Chờ xem anh xử cái đuôi đó thế nào.
Câu nói vừa kết thúc cũng là lúc một chiếc mô tô màu đen từ phía trước mặt phóng lại. Liếc mắt nhìn thấy ngã tư thạch trận đang bày ra trước mặt, anh lập tức nhoài người, rồ máy cho xe tăng tốc. Hướng di chuyển nhắm thẳng về phía kẻ địch. Mỗi lần súng nổ là một lần chiếc xe lại nghiêng ngả, luồn lách. Tôi không dám mở mắt nhìn ra mà chỉ nghe thấy tiếng động cơ đang từ xa vọng lại.
Quái lạ.
Vừa nãy rõ ràng chỉ thấy một chiếc. Tại sao bây giờ lại nghe ra hai thế này.
Ầm!
Máy móc bất ngờ va vào nhau liền bị kéo lê trên mặt đất. Huy phản ứng nhanh lẹ, lập tức cua xe về bên phải, bỏ lại phía sau hai chiếc mô tô vừa tông vào nhau sống chết. Thì ra ngay từ đầu anh đã biết trước, sẽ có kẻ thứ hai xuất hiện tại ngã tư này. Hành động “tự sát” lao về phía “quân địch” chỉ nhằm mục đích dụ dỗ tên trước mặt kiên trì chạy vào chỗ đụng độ cùng đồng bọn.
- Chết tiệt! – Huy đột nhiên gắt lên với vẻ tức giận.
Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhỏm thì chiếc mô tô thứ ba đã từ đâu lao tới. Xe thắng nhanh khiến cả anh và tôi cùng bị hất văng xuống mặt đất.
/172
|