Tào Tặc

Chương 10: Tiếng gáy đầu tiên

/731


Kiến thức của Tào Cấp nông cạn, từ nhỏ tới lớn chưa hề đi quá khỏi trấn Trung Dương.

Nhưng Vương Mãnh thì khác, y làm đại soái, từng dẫn quân Khăn Vàng tung hoành Nam Dương nên kiến thức rộng rãi. Nguyên An tiên sinh là ai thì Tào Cấp có thể không biết, Tào Bằng cũng chưa nghe nói tới nhưng Vương Mãnh biết. Nguyên An tiên sinh tên là Bàng Quý là người của Lộc Sơn môn ở Tương Dương, danh sĩ Kinh Châu.

Khi Lưu Biểu mới tới Kinh Châu, còn chưa ổn định. Lúc đó có Trương Hổ, Trần Sinh chiếm cứ Tương Dương tác oai tác quái.

Khi đó, một là Lưu Biểu không có binh, hai là không có tướng, chỉ có một cái danh hiệu Kinh Châu mục và đeo theo một cái dòng dõi nhà Hán.

Có điều, vào thời Lưu Biểu có tám cái tên danh chấn thiên hạ. Chớ có xem thường điều này, đôi khi chỉ cần nó mà chống đỡ được với thiên quân vạn mã.

Cho dù là thời hậu thế là một người như vậy cũng được mọi người tranh giành tới máu chảy đầu rời. Còn những năm cuối ca thời Đông Hán thì danh tiếng lại càng có tác dụng lớn hơn nữa.

Lưu Biểu liền mời Bàng Quý xuất mã.

Cả hai người cưỡi ngựa đi vào thành Tương Dương, với ba tấc lưỡi thuyết phục được Trương Hổ, Trần Sinh giải tán mấy vạn đại quân. Nhờ đó mà Lưu Biểu không mất một người nào, chiếm được Tương Dương, nổ phát súng chinh phạt Kinh Châu đầu tiên của y. Nói một cách khác, nếu không có Bàng Quý, Lưu Biểu muốn đứng vững ở Kinh Châu cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Ngoại trừ lần đó ra, Bàng Quý còn có một danh hiệu khác. Ở Kinh Châu có một cách nói: Lộc Sơn môn có nhị Bàng, tiểu Bàng hiền nhất.

Bàng Quý tự Nguyên An, chính là Bàng lớn trong nhị Bàng của Lộc Sơn Môn. Còn huynh đệ của lão chính là danh sĩ nổi danh cực phú của Kinh Châu - Bàng Đức.

Còn về phần Tư Mã Huy thì là Hoằng Nông Tư Mã chính là một chi của họ Bàng, là một trong những thần đồng hiếm có, cũng là danh sĩ của Kinh Châu.

Còn ngược lại vị Văn Sính - Văn Trọng Nghiệp kia thì không có chút tiếng tăm gì. Ít nhất, Vương Mãnh cũng không rõ là Văn Sính làm cái gì. Có điều đối với võ nghệ của Văn Sính, Vương Mãnh có một sự e ngại. Tào Bằng mở miệng nói lãnh giáo khiến cho Vương Mãnh đổ mồ hôi lạnh.

Đừng nói tới Bàng Quý và Tư Mã Huy, cho dù là Văn Sính muốn giết Tào Bằng cũng chẳng khác gì giết một con kiến.

Lãnh giáo?

Ở thời đại này, lãnh giao chính là tranh cãi, làm mất mặt.

"Đứa nhỏ này có phải điên rồi không?"

Đang yên đang lành lại đi làm bẽ mặt Tư Mã Huy và Bàng Quý?

Văn Sính trầm mặt xuống, tay vịn thanh kiếm, đồng thời trợn đôi mắt hổ.

Một tia sát khí từ trên người y lặng lẽ tản ra. Tào Bằng cảm nhận được liền thấy toàn thân rét run, miệng đắng ngắt.

Có điều, hắn vẫn không hề sợ hãi. Hắn đang đánh cuộc.

Đánh cuộc Tư Mã Huy sẽ đứng ra nói chuyện. Nếu Tư Mã Huy là danh sĩ, trong Tam Quốc diễn nghĩa lại là thầy của Gia Cát Lượng, Từ Thứ, Bàng Thống thì chắc chắn không thể như người thường. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Tư Mã Huy xuất hiện cũng không nhiều nhưng vẫn làm cho người ta khắc sâu ấn tượng về một người "thanh lịch, tao nhã, hiểu biết và lương thiện".

Một đanh sĩ như vậy có thể không chấp nhận cho người khác nói chuyện không?

Nhưng không ngờ, chưa đợi Tư Mã Huy mở miệng, Bàng Quý đã khoát tay ngăn lại trước, đồng thời nghiêm mặt nói:

- Trọng Nghiệp! Chớ có vô lễ.

Nét mặt lão hết sức nghiêm túc, lộ vẻ trang trọng.

Văn Sính nhìn qua vô cùng kính trọng Bàng Quý, thấy lão mở miệng liền thu hồi sát khi, buông tay khỏi thanh kiếm. Khóe miệng y hơi nhếch lên thành một đường cong. Nhìn nét mặt của y như muốn nói: "Để xem tên nhóc chưa ráo sữa mẹ có thể nói được cái gì?"

Tư Mã Huy ôn hòa lẳng lặng nhìn Tào Bằng.

Vóc người của Tào Bằng không cao lắm, thậm chí so với những người cùng lứa tuổi còn thấp hơn. Vương Mãi và hắn cũng mười ba tuổi nhưng gã đã cao tới một mét bảy còn Tào Bằng thì mới chỉ chừng một mét sáu. Lại thêm hắn lúc còn trong bụng mẹ không đủ dinh dưỡng nên nhìn rất gày yếu.

Tào Bằng khoác một chiếc áo chẽn màu xám, bên ngoài khoác một cái áo bông. Chiếc áo bông hơi tơ cho nên càng lảm nổi vóc dáng gầy gò của hắn.

Mà so với mấy người đang ngồi thì quần áo của Tào Bằng quả thực thiếu thốn. Nhưng hắn vẫn cố tình ngẩng đầu lên, không hề tỏ ra một chút nào nhút nhát.

Trong đôi mắt kia là một sự bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng, ẩn chứa một sự kiêu ngạo.

Tư Mã Huy không khỏi nở nụ cười.

Đừng có thấy quần áo của hắn thiếu thốn mà nhầm. Chỉ riêng cái phong thái đó cũng đủ khiến cho mọi người khen ngợi.

- Hữu Học tiểu hữu có gì chỉ bảo?

Cho dù là Tư Mã Huy hay Bàng Quý thì cũng không thể không quan tâm tới người bất đồng ý kiến.

Nét mặt Văn Sính không chút thay đổi nhưng trong lòng cũng thầm khen ngợi:" Đứa nhỏ này mặc dù còn ít tuổi nhưng có chút khí phách, cũng không tầm thường đâu."

Tào Bằng nắm chặt tay lại, móng tay gần như cấu hẳn vào thịt, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh.

Đúng như lúc trước hắn nói với Vương Mãi. Ở thời đại này muốn nổi bật thì ngoại trừ bản lĩnh ra còn phải có hai điều kiện.

Thứ nhất là gia thế.

Thứ hai chính là danh tiếng.

Gia thế chính là xuất thân. Thứ này do ông trời sắp đặt nên không ai có thể thay đổi.

Nhưng danh tiếng thì khác, cái loại đồ chơi này có thể nhào nặn, có thể tìm thấy. Tào Tháo có thể không cần quan hệ thân sơ, không hỏi tới đức hạnh, nhưng nếu có chút danh tiếng thì sự đối đãi sẽ khác. Còn Tư Mã Huy và Bàng Quý trước mặt chính là một con đường tắt để hắn tìm lấy danh tiếng.

Ổn định tinh thần, điều đầu tiên Tào Bằng làm đó là vái chào rồi mới lên tiếng:

- Vừa rồi nghe hai vị tiên sinh nói về tình hình thiên hạ, tiểu tử bất tài nhưng cũng có vài câu. Nguyên An tiên sinh nói rằng Tào Tháo chứ không phải Viên Thiệu mới là địch. Nhưng tiểu tử lại nghĩ rằng Viên Thiệu kia chẳng qua chỉ là người mua chuộc danh tiếng chứ không phải là địch thủ của Tào Tháo.

Vừa rồi, Bàng Quý và Tư Mã Huy bàn chuyện thiên hạ, cho rằng Tào Tháo mặc dù phụng mệnh thiên tử nhưng rất khó làm được chuyện gì lớn. Nguyên nhân rất là đơn giản...tuy rằng Tào Tháo chiếm được Duyện Châu và Thanh Châu, hiện giờ có thểm Dự Châu. Trên danh nghĩa là quản lý ba châu, hơn nữa lại phụng mệnh Thiên tử ra lệnh cho chư hầu.

Nhưng Duyện Châu và Thanh Châu bị tàn phá. Năm đó Tào Tháo tru diệt Biên Nhượng khiến cho kẻ sĩ của Duyện Châu rất bất mãn.

Trong tình huống bất đắc dĩ đó, Tào Tháo mới đành phải chuyển đến Dự Châu. Nhưng trong thời điểm hiện nay căn cơ vẫn chưa đủ vững chãi. Lại thêm xung quanh Tào Tháo toàn là địch, sau khi phụng mệnh Thiên Tử lại càng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Trái lại Viên Thiệu tứ thế tam công, hùng cứ ở Hà Bắc, thuế ruộng đầy đủ. Cho dù là danh tiếng hay thực lực thì Tào Tháo đều khó có khả năng chiến thắng được Viên Thiệu. Mà y lại phụng mệnh Thiên Tử, nói không chừng còn có thể nhanh chóng bị diệt vong.

Tóm lại, Bàng Quý không quá xem trọng Tào Tháo.

Còn thiếu niên ngồi bên cạnh Bàng Quý, nhìn Tào Bằng đầy hứng thú.

Tư Mã Huy nói:

- Tiểu hữu có cao kiến gì?

/731

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status