Tân Nương Mới Gả

Chương 31: Ra phủ gặp nạn

/53


Editor: tan_hye

Chờ ra khỏi phủ, phát giác cái tiểu thư Đồng này quả thực là thần.

Ra cửa rẽ trái 50 bước, lại rẽ phải 12 bước nữa đến, đến chỗ xe ngựa bên cạnh điếm. Nơi đó là một điếm kinh doanh xe ngựa cả ngày lẫn đêm, tiểu thư Đồng bảo nàng mang theo một bọc quần áo, như vậy thì có thể giống tình huống ban đêm có việc gấp phải đi.

Xa lão bản vừa thấy, liền cười hỏi: "Nương tử là muốn ra cửa sao, nửa đêm có việc gì gấp sao?"

Thẩm Tử An theo lời tiểu thư Đồng đã nói, tựa đầu vào khay, lại dùng khăn vải bao lại đầu và nửa mặt. Điều này đối với cái thời đại này mà nói, loại trang phục này của phụ nhân ban đêm ra cửa cũng không có gì kỳ quái.

"Đúng vậy, bà bà không thoải mái, nhưng là vừa không tin được đại phu trong thành, nhất định đi phải đi Nam Đại phu ở Bắc thành đến xem." Khi nói chuyện vẫn luôn cúi đầu, hơn nữa nói rất nhẹ giọng.

Xa lão bản trực tiếp nghe được ý tại ngôn ngoại (ý ở ngoài lời), vị bà bà này nhất định là khi dễ nàng dâu, cho nên liền vội vàng gật đầu nói: "Như vậy ta lập tức chuẩn bị cho ngài, xin chờ một lát." Nói xong rất nhanh liền chuẩn bị xe ngựa, hắn là người thương nhân từ trước đến giờ đều lấy tín (chữ tín) làm đầu, huống chi nếu như làm lỡ chuyện tình của vị tiểu phu nhân này, chỉ sợ nàng nhất định sẽ bị bà bà làm khó, cho nên chuẩn bị cũng hết sức nhanh.

Thẩm Tử An bên cạnh buồn bực, trong thành nhiều tiệm thuốc lớn như vậy, tại sao nhất định phải bắt nàng đi thành Bắc đi bốc. Ngồi xe ngựa, Xa lão bản liền tìm một lão nhân trung hậu thật thà đánh xe, xe cũng chạy vừa vững vàng vừa nhanh, rất nhanh đã đến thành Bắc, vừa chuẩn xác thực dừng lại y quán của Nam Đại phu.

Thẩm Tử An vội vàng đập cửa, lão nhân kia nghe lão bản nói qua tình huống nên thập phần chiếu cố nàng. Sau đó cũng giúp gõ cửa, thật vất vả cửa mở ra, một vị lão đại phu từ bên trong đi ra. Lão nhân gia ở bên ngoài nhìn ngựa, sau đó đi bốc thuốc cho Thẩm Tử An.

"Cái người tiểu nương tử này nửa đêm kêu ta dậy chính là vì muốn bốc mấy vị thuốc?"

"Chuyện này. . . . . . Vội vã cứu người, cho nên xin ngài nhanh một chút." Thẩm Tử An thấy lão đại phu tuy rằng nói như thế, nhưng tay nắm đèn thủ cũng không có nghi ngờ. Rất nhanh, thuốc đã bốc xong rồi. Nàng thanh toán tiền thuốc, sau đó đặt thuốc vào trong quần áo gói kỹ, nhìn từ bên ngoài, đây rõ ràng chính là một bọc y phục.

Đi ra ngoài ngồi lên xe, lão nhân kia quăng roi. Ai ngờ mới vừa đi được mấy dặm, vừa muốn vào bên trong thành, liền có một đám quan binh ngăn cản đường đi, hỏi kia lão nhân nói: "Người bên trong xe là ai, giờ này các ngươi ra cửa có chuyện gì."

Lão nhân vội vàng nói: "Là một vị phu nhân, bởi vì bà bà có bệnh cấp tính nên đi mời đại phu, nhưng ai biết đại phu không muốn đi chẩn, cho nên liền trở lại."

"Trong thành này cũng có đại phu, tại sao phải đi ra ngoài tìm?"

"A, các vị quan gia, bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . ." Hắn nhảy xuống xe nhỏ giọng nói với những quan binh kia: "Thật ra thì, là bởi vì vị bà bà của tiểu phụ nhân này cố ý làm khó, cho nên. . . . . ."

Quan binh tất nhiên hiểu, vì vậy nói: "Chúng ta cần nhìn vị phu nhân bên trong một chút, ngươi tránh ra một chút."

Phu xe tự nhiên không dám nói cái gì, vì vậy tránh đường ra. Thẩm Tử An kỳ quái, nửa đêm vì sao còn có quan binh canh giữ, vốn lại điều này lại giống y đúc tiểu thư Đồng nói.

Hơn nữa, theo lời hắn nói, Thẩm Tử An đã để bọc quần áo xuống rồi ngồi lên. Cái thời đại này váy của nữ nhân rất rộng rãi, những quan binh kia chỉ là vén rèm nhìn một cái rồi để xuống nói: "Vào đi!"

Thẩm Tử An thở phào nhẹ nhõm, cảm giác xe lại lần nữa chuyển động.

Chỉ chốc lát sau, lão nhân kia hỏi: "Xin hỏi cô nương ở tại phủ nào, ta đưa ngươi trở về."

"Không cần, dừng lại ở chỗ này đi!" Trước mặt chính là đại môn Tuần trước phủ, chỉ cần nàng nhảy một cái qua tường là tiến vào.

Nhảy xuống xe, lão nhân kia nói: "Bây giờ đường tối khó đi. . . . . ."

"Không sao, bà bà nàng cũng không để cho ta thuê chiếc xe. . . . . ."

Lão nhân gia tất nhiên hiểu chuyện, liền vội vàng gật đầu đánh xe đi. Nhưng không ngờ chính là, mới vừa đi được mấy bước thì nghe phía sau có người kêu lên: "Tiểu phụ nhân phía trước ngươi dừng một chút."

Thẩm Tử An quay đầu lại, thấy phía sau thậm chí có hơn mười tên quan binh theo tới.

Hỏng bét, Tiểu Đồng rõ ràng đã nói không nên đụng đến quan binh! Trong lòng nàng có chút bối rối, vội vàng dừng lại cúi đầu nắm quần áo nói: "Quan gia xin hỏi có chuyện gì?"

"Trong túi của người là cái gì? Vì sao buổi chiều lên đường?"

"Bẩm quan gia, là y phục."

"Mở ra nhìn một chút."

Không nên đâu! Mặc dù không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng Thẩm Tử An thấy tên quan gia sắp gần thì biết sắp xong rồi. Quả nhiên, quan gia này đột nhiên hít mũi một cái, nói: "Là mùi dược thảo." Nói xong liền đưa tay về phía Thẩm Tử An.

Thẩm Tử An biết hắn nhất định là muốn bắt mình, vì vậy lắc mình tránh khỏi. Những quan binh kia vậy mà ở trên đường cái rút đao, Thẩm Tử An bị sợ chân cũng có chút run run. Đột nhiên, trên đầu bay qua một bóng đen trực tiếp đá văng mấy người trước mặt nàng ra.

"Đi. . . . . ." Một cái âm thanh lạnh lùng nói.

Thẩm Tử An kinh hãi, liếc mắt nhìn nam nhân thay mình ngăn cản quan binh giật giật khóe miệng, cổ đại chính là cổ đại, đột nhiên một người từ trên không trung nhảy ra đều phải bình tĩnh. Nàng không nghĩ ngợi thần tốc chạy trốn, tim đập càng nhanh nhảy càng cao chạy càng nhanh. Cho nên nàng nhảy một cái thế nhưng nhảy vọt qua tường, trực tiếp treo trên cây trong vườn hoa Tuần phủ.

Ai yêu. . . . . . Nhẹ nhàng bắn lên đây, xui xẻo thật, chỗ nào không nhảy cố tình tìm chỗ có cây nhảy. Lại nhảy mấy cái mới trở về Phong Trần Hiên, trông thấy tất cả mọi người còn ngủ, vì vậy chạy thẳng tới gian phòng của mình.

/53

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status