Edit: Rabbit
“Cái gì? Ưu nhi ở chỗ cậu?” Bà Nhan hai mắt tràn đầy khiếp sợ, sau khi con gái và Đan Sâm Duệ ly hôn không nói cho bọn họ, ngược lại ở chỗ chàng trai này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Đôi mắt vốn dĩ tràn đầy sự đau đớn lập tức biến mất, nghĩ đến tình cảm lúc trước của Đan Sâm Duệ dành cho con gái, lúc này lại bị vợ chồng mình ở trước mặt nhiều khách khứa mắng mỏ như vậy, thế nhưng cậu ta cũng không có chút tức giận. Trong lúc nhất thời, Âu Thi Nhã ngây ngẩn cả người.
“Đúng vậy bác trai bác gái nếu muốn gặp Ưu nhi, chờ hôn lễ của bọn họ cử hành xong, vào lúc tiệc tối sẽ được gặp cô ấy.” không chút che dấu sự yêu thương ở trước mặt vợ chồng Nhan thị.
Nhan Nặc Ưu đừng tưởng rằng cô vẫn còn cao quý như xưa, hãy biết rằng, năm đó cô có dũng khí bỏ tôi, như vậy hiện nay tôi sẽ cho cô nhận lấy sự trừng phạt thích đáng. Nhưng cô yên tâm, xong sự trừng phạt này, tôi sẽ đối xử tốt với cô, cho cô làm một tình nhân cao quý……
Sự âm trầm trong mắt càng ngày càng đậm, con ngươi đen sâu như đáy hồ làm cho người ta không rõ giờ phút này rốt cuộc hắn đang nghĩ đến điều gì.
“Sâm Duệ, quấy rầy các người, cử hành hôn lễ trước đi.” Nhan Kì Tuyên đã sớm chú ý tới sự bàn luận của khách khứa quanh mình, nghĩ đến chuyện của con gái, xem ra ông nên xuống dưới để hỏi rõ mọi chuyện.Trước sau ông vẫn không tin, người con rể này là do chính ông tuyển chọn, không thể nào đối xử tàn nhẫn với con gái như vậy, nhưng trong lòng cũng vẫn nghiêng về phía con gái, bởi vì con gái luôn hiếu thuận nghe lời, làm sao có thể làm ra việc khiến cho người ta tức giận đến như vậy?
“Đúng vậy Đan tiên sinh, hiện tại ngài nên tiếp tục cử hành hôn lễ, việc này chờ ngài hoàn thành xong rồi chúng ta tiếp tục nói.” Tươi cười không chê vào đâu được, lời nói chân thành dường như thật sự hy vọng Đan Sâm Duệ và Cao Phỉ bạch đầu giai lão, hạnh phúc thiên trường địa cửu.
Sau khi tự mình dàn xếp xong chỗ ngồi cho vợ chồng Nhan thị, Đan Sâm Duệ mới trở về vị trí chú rể, tiếp tục hôn lễ.
Nghi thức hoàn thành, Đan Sâm Duệ vẻ mặt dịu dàng nắm tay Cao Phỉ, đi ra bên ngoài nhà thờ.
Rất nhiều cô gái trẻ tuổi đứng ở bên ngoài để chuẩn bị đón lấy bó hoa của cô dâu, trên mặt đám người đều tràn đầy vẻ chờ mong.
Trên căn gác của nhà thờ, ánh mắt Nhan Nặc Ưu vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt của Đan Sâm Duệ khi nắm đôi tay trắng noãn bé nhỏ kia. Cô nhớ rõ, năm đó, anh cũng cười hạnh phúc như vậy, ôm cô, cùng bắt đầu đi vào cuộc sống hôn nhân, tiếp nhận lời chúc của mục sư, mà hiện nay, hạnh phúc này đã bị cô phá hủy, rốt cuộc cũng không thể trở lại như xưa được nữa.
“Đừng , Sâm Duệ.” ánh mắt Nhan Nặc Ưu mở thật to , lưu luyến nhìn thoáng qua cha mẹ và Đan Sâm Duệ, ba người này đã trở thành những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Trong lòng yên lặng thì thầm:“Duệ, cám ơn anh luôn luôn suy nghĩ cho em, dường như ngay cả lúc em biết mình không chống đỡ nổi, anh dường như lại cảm nhận được điều ấy, mang lại cho em hai bảo bối này.” Bản năng của người mẹ hiện rõ trên khuôn mặt Nhan Nặc Ưu, trên mặt cô bình tĩnh tràn đầy ý cười, con à, từ nay về sau, mẹ sẽ chăm sóc con cẩn thận, để cho con vui vẻ trưởng thành.Còn ba của con mẹ biết không phải ba con không cần con, cho nên con à xin đừng trách mẹ không thể cho con một gia đình bình thường, nếu về sau con trưởng thành muốn tìm ba, mẹ sẽ nói cho con, nhưng xin con đừng trách vì mẹ giấu con quá lâu.
“Nhan tiểu thư, thiếu chủ phân phó tôi mang cô đi xuống.” Tát Tư nhận được điện thoại của Lí Hạo Nhiên, nói là có thể mang Nhan Nặc Ưu đi xuống .
“Tôi không muốn đi, tôi rất mệt.” Không muốn nói lời vô ích với Tát Tư, Nhan Nặc Ưu nhắm mắt lại không để ý tới bất kì ai.
“Thiếu chủ nói, tiểu thư không muốn trông thấy ba mẹ cô sao?” May mắn thiếu chủ anh minh, đã nói trước đáp án cho hắn. Khi trả lời Nhan Nặc Ưu, Tát Tư không phí một chút sức lực nào.
“Không muốn , ai tôi cũng không muốn gặp.” Coi như cô đã chết đi, vốn dĩ cô cũng đã chết một lần rồi. Nay, cô không còn là một người bốc đồng như trước nữa, cô phải làm một người có chủ kiến, không muốn lại bị người khác đùa bỡn, không muốn lại bị người khác nắm mũi dắt đi.
“Nhan tiểu thư, xin đừng làm tôi khó xử.” Lời nói của Tát Tư đúng mực, nhưng trong giọng nói lộ ra sự kiên quyết, dường như chỉ cần Nhan Nặc Ưu nói thêm câu nữa không đi, hắn sẽ gặp dùng sức mạnh .
“Tôi không muốn đi, nói với Lí Hạo Nhiên…… Mục đích của hắn đã đạt được, nay tôi đã nếm trải được nỗi đau năm đó của hắn, nay tôi cũng sống không bằng chết.” Nếu trong bụng không có đứa trẻ, cô tuyệt đối tin tưởng, cô sớm đã không chống đỡ nổi đến bây giờ.
“Thiếu chủ nói cô phải tham gia bữa tiệc này.” Nhìn ánh tà dương dần dần tắt, Tát Tư nhắc nhở Nhan Nặc Ưu chuyện này. Nói cách khác, cho dù cô không muốn đi như thế nào, bữa tiệc đêm nay cô cũng phải tham gia.
Thể xác và tinh thần Nhan Nặc Ưu đều vô cùng mệt mỏi, căn bản không nghe câu nói kế tiếp của Tát Tư, nhắm mắt lại từ từ ngủ.Dường như khi mang thai người phụ nữ đều thèm ngủ.
Tiềng ồn ào từ từ đánh thức Nhan Nặc Ưu đang ngủ say, có chút mỏi mệt mở mắt ra, Nhan Nặc Ưu ngây người nhìn mọi thứ xung quanh. Người đàn ông kia thật sự nói được thì làm được, trong lúc cô không biết gì đã mang cô vào bữa tiệc.
Nhìn người đến người đi náo nhiệt trong đại sảnh khách sạn, Nhan Nặc Ưu dường như có cảm giác tuyệt vọng như người bị bỏ rơi, cũng căn bản không cảm giác được bên cạnh có người.
“Ưu Ưu……” khi nhìn thấy con gái ngủ say được Lí Hạo Nhiên ôm vào, Âu Thi Nhã quả thực nghĩ đến chính mình hoa mắt .Chuyện gì xảy ra thế này, vừa ly hôn, có thể quang minh chính đại để cho người đàn ông khác ôm tham gia tiệc cưới?
“Mẹ?” Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, thân thể Nhan Nặc Ưu run rẩy mãnh liệt, tự cổ vũ mình xoay người nhìn mẹ.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Lần đầu tiên, bà Nhan không mang vẻ mặt ôn hòa.
“…… Chúng con đã ly hôn , chỉ đơn giản như vậy thôi.” Cụp lông mi, nước mắt cùng đau thương biến mất trong mắt. Ai có thể hiểu được khổ sở và khó xử trong lòng cô hiện nay, cô cũng không muốn thương tổn Sâm Duệ, nhưng Hạo Nhiên đã không còn là chàng trai hiền lành năm đó nữa rồi. Nay Hạo Nhiên trở nên vô cùng thâm độc, hơn nữa thế lực cũng rất lớn. Cô yếu đuối, không dám đánh cuộc với tính mạng của chồng mình, hơn nữa cô cũng có lỗi với người đàn ông ấy, nếu cô bỏ đi có thể giảm bớt ân oán giữa ba người, như vậy cô nguyện ý.
“Con à, không thể nói với ba mẹ sao, rốt cuộc con và Sâm Duệ đã xảy ra hiểu lầm gì?” Nhan Kì Tuyên giờ phút này trong mắt tràn đầy yêu thương, cô con gái này là bảo bối quý giá nhất của ông, ông chưa bao giờ nghĩ con bé sẽ phải chịu thương tổn. Cho dù thương tổn kia có thể là do con tạo thành, Nhan Kì Tuyên ích kỷ vẫn tin tưởng con mình là người bị tổn thương. Cha mẹ trong thiên hạ nào mà không yêu thương con mình.
“Ba mẹ, chúng con không có hiểu lầm gì, là con không thích hắn , con chủ động yêu cầu ly hôn .” Đây vốn là sự thật, hắn không vứt bỏ cô, là cô không biết điều, là cô từ bỏ người đàn ông tốt này.
Trong mắt ông Nhan bà Nhan hoàn toàn là khiếp sợ, là thật sao? Đây là con gái của họ sao? Lạnh lùng xa cách, tính cách yên lặng, là con gái của họ thật sao? Ở trong lòng bọn họ, con gái luôn là một cô bé hoạt bát đáng yêu, một đứa trẻ hiền lành. Nhưng nhìn con gái trước mắt này, vợ chồng Nhan thị không thể không nghi ngờ.
“Bác trai bác gái, hai người đừng hỏi Nặc Nặc nữa. Mọi chuyện trước kia đã là quá khứ rồi, cháu thích Nặc Nặc, hy vọng hai bác gả Nặc Nặc cho cháu.” Đột nhiên thay đổi chủ ý, có lẽ như vậy tốt hơn. Khóe miệng Lí Hạo Nhiên cười cười, dịu dàng ôm eo Nhan Nặc Ưu trước mặt vợ chồng Nhan thị, vẻ mặt chân thành nói.
“Cái gì? Ưu nhi ở chỗ cậu?” Bà Nhan hai mắt tràn đầy khiếp sợ, sau khi con gái và Đan Sâm Duệ ly hôn không nói cho bọn họ, ngược lại ở chỗ chàng trai này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây? Đôi mắt vốn dĩ tràn đầy sự đau đớn lập tức biến mất, nghĩ đến tình cảm lúc trước của Đan Sâm Duệ dành cho con gái, lúc này lại bị vợ chồng mình ở trước mặt nhiều khách khứa mắng mỏ như vậy, thế nhưng cậu ta cũng không có chút tức giận. Trong lúc nhất thời, Âu Thi Nhã ngây ngẩn cả người.
“Đúng vậy bác trai bác gái nếu muốn gặp Ưu nhi, chờ hôn lễ của bọn họ cử hành xong, vào lúc tiệc tối sẽ được gặp cô ấy.” không chút che dấu sự yêu thương ở trước mặt vợ chồng Nhan thị.
Nhan Nặc Ưu đừng tưởng rằng cô vẫn còn cao quý như xưa, hãy biết rằng, năm đó cô có dũng khí bỏ tôi, như vậy hiện nay tôi sẽ cho cô nhận lấy sự trừng phạt thích đáng. Nhưng cô yên tâm, xong sự trừng phạt này, tôi sẽ đối xử tốt với cô, cho cô làm một tình nhân cao quý……
Sự âm trầm trong mắt càng ngày càng đậm, con ngươi đen sâu như đáy hồ làm cho người ta không rõ giờ phút này rốt cuộc hắn đang nghĩ đến điều gì.
“Sâm Duệ, quấy rầy các người, cử hành hôn lễ trước đi.” Nhan Kì Tuyên đã sớm chú ý tới sự bàn luận của khách khứa quanh mình, nghĩ đến chuyện của con gái, xem ra ông nên xuống dưới để hỏi rõ mọi chuyện.Trước sau ông vẫn không tin, người con rể này là do chính ông tuyển chọn, không thể nào đối xử tàn nhẫn với con gái như vậy, nhưng trong lòng cũng vẫn nghiêng về phía con gái, bởi vì con gái luôn hiếu thuận nghe lời, làm sao có thể làm ra việc khiến cho người ta tức giận đến như vậy?
“Đúng vậy Đan tiên sinh, hiện tại ngài nên tiếp tục cử hành hôn lễ, việc này chờ ngài hoàn thành xong rồi chúng ta tiếp tục nói.” Tươi cười không chê vào đâu được, lời nói chân thành dường như thật sự hy vọng Đan Sâm Duệ và Cao Phỉ bạch đầu giai lão, hạnh phúc thiên trường địa cửu.
Sau khi tự mình dàn xếp xong chỗ ngồi cho vợ chồng Nhan thị, Đan Sâm Duệ mới trở về vị trí chú rể, tiếp tục hôn lễ.
Nghi thức hoàn thành, Đan Sâm Duệ vẻ mặt dịu dàng nắm tay Cao Phỉ, đi ra bên ngoài nhà thờ.
Rất nhiều cô gái trẻ tuổi đứng ở bên ngoài để chuẩn bị đón lấy bó hoa của cô dâu, trên mặt đám người đều tràn đầy vẻ chờ mong.
Trên căn gác của nhà thờ, ánh mắt Nhan Nặc Ưu vẫn chăm chú nhìn khuôn mặt của Đan Sâm Duệ khi nắm đôi tay trắng noãn bé nhỏ kia. Cô nhớ rõ, năm đó, anh cũng cười hạnh phúc như vậy, ôm cô, cùng bắt đầu đi vào cuộc sống hôn nhân, tiếp nhận lời chúc của mục sư, mà hiện nay, hạnh phúc này đã bị cô phá hủy, rốt cuộc cũng không thể trở lại như xưa được nữa.
“Đừng , Sâm Duệ.” ánh mắt Nhan Nặc Ưu mở thật to , lưu luyến nhìn thoáng qua cha mẹ và Đan Sâm Duệ, ba người này đã trở thành những người quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Trong lòng yên lặng thì thầm:“Duệ, cám ơn anh luôn luôn suy nghĩ cho em, dường như ngay cả lúc em biết mình không chống đỡ nổi, anh dường như lại cảm nhận được điều ấy, mang lại cho em hai bảo bối này.” Bản năng của người mẹ hiện rõ trên khuôn mặt Nhan Nặc Ưu, trên mặt cô bình tĩnh tràn đầy ý cười, con à, từ nay về sau, mẹ sẽ chăm sóc con cẩn thận, để cho con vui vẻ trưởng thành.Còn ba của con mẹ biết không phải ba con không cần con, cho nên con à xin đừng trách mẹ không thể cho con một gia đình bình thường, nếu về sau con trưởng thành muốn tìm ba, mẹ sẽ nói cho con, nhưng xin con đừng trách vì mẹ giấu con quá lâu.
“Nhan tiểu thư, thiếu chủ phân phó tôi mang cô đi xuống.” Tát Tư nhận được điện thoại của Lí Hạo Nhiên, nói là có thể mang Nhan Nặc Ưu đi xuống .
“Tôi không muốn đi, tôi rất mệt.” Không muốn nói lời vô ích với Tát Tư, Nhan Nặc Ưu nhắm mắt lại không để ý tới bất kì ai.
“Thiếu chủ nói, tiểu thư không muốn trông thấy ba mẹ cô sao?” May mắn thiếu chủ anh minh, đã nói trước đáp án cho hắn. Khi trả lời Nhan Nặc Ưu, Tát Tư không phí một chút sức lực nào.
“Không muốn , ai tôi cũng không muốn gặp.” Coi như cô đã chết đi, vốn dĩ cô cũng đã chết một lần rồi. Nay, cô không còn là một người bốc đồng như trước nữa, cô phải làm một người có chủ kiến, không muốn lại bị người khác đùa bỡn, không muốn lại bị người khác nắm mũi dắt đi.
“Nhan tiểu thư, xin đừng làm tôi khó xử.” Lời nói của Tát Tư đúng mực, nhưng trong giọng nói lộ ra sự kiên quyết, dường như chỉ cần Nhan Nặc Ưu nói thêm câu nữa không đi, hắn sẽ gặp dùng sức mạnh .
“Tôi không muốn đi, nói với Lí Hạo Nhiên…… Mục đích của hắn đã đạt được, nay tôi đã nếm trải được nỗi đau năm đó của hắn, nay tôi cũng sống không bằng chết.” Nếu trong bụng không có đứa trẻ, cô tuyệt đối tin tưởng, cô sớm đã không chống đỡ nổi đến bây giờ.
“Thiếu chủ nói cô phải tham gia bữa tiệc này.” Nhìn ánh tà dương dần dần tắt, Tát Tư nhắc nhở Nhan Nặc Ưu chuyện này. Nói cách khác, cho dù cô không muốn đi như thế nào, bữa tiệc đêm nay cô cũng phải tham gia.
Thể xác và tinh thần Nhan Nặc Ưu đều vô cùng mệt mỏi, căn bản không nghe câu nói kế tiếp của Tát Tư, nhắm mắt lại từ từ ngủ.Dường như khi mang thai người phụ nữ đều thèm ngủ.
Tiềng ồn ào từ từ đánh thức Nhan Nặc Ưu đang ngủ say, có chút mỏi mệt mở mắt ra, Nhan Nặc Ưu ngây người nhìn mọi thứ xung quanh. Người đàn ông kia thật sự nói được thì làm được, trong lúc cô không biết gì đã mang cô vào bữa tiệc.
Nhìn người đến người đi náo nhiệt trong đại sảnh khách sạn, Nhan Nặc Ưu dường như có cảm giác tuyệt vọng như người bị bỏ rơi, cũng căn bản không cảm giác được bên cạnh có người.
“Ưu Ưu……” khi nhìn thấy con gái ngủ say được Lí Hạo Nhiên ôm vào, Âu Thi Nhã quả thực nghĩ đến chính mình hoa mắt .Chuyện gì xảy ra thế này, vừa ly hôn, có thể quang minh chính đại để cho người đàn ông khác ôm tham gia tiệc cưới?
“Mẹ?” Khi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, thân thể Nhan Nặc Ưu run rẩy mãnh liệt, tự cổ vũ mình xoay người nhìn mẹ.
“Rốt cuộc sao lại thế này?” Lần đầu tiên, bà Nhan không mang vẻ mặt ôn hòa.
“…… Chúng con đã ly hôn , chỉ đơn giản như vậy thôi.” Cụp lông mi, nước mắt cùng đau thương biến mất trong mắt. Ai có thể hiểu được khổ sở và khó xử trong lòng cô hiện nay, cô cũng không muốn thương tổn Sâm Duệ, nhưng Hạo Nhiên đã không còn là chàng trai hiền lành năm đó nữa rồi. Nay Hạo Nhiên trở nên vô cùng thâm độc, hơn nữa thế lực cũng rất lớn. Cô yếu đuối, không dám đánh cuộc với tính mạng của chồng mình, hơn nữa cô cũng có lỗi với người đàn ông ấy, nếu cô bỏ đi có thể giảm bớt ân oán giữa ba người, như vậy cô nguyện ý.
“Con à, không thể nói với ba mẹ sao, rốt cuộc con và Sâm Duệ đã xảy ra hiểu lầm gì?” Nhan Kì Tuyên giờ phút này trong mắt tràn đầy yêu thương, cô con gái này là bảo bối quý giá nhất của ông, ông chưa bao giờ nghĩ con bé sẽ phải chịu thương tổn. Cho dù thương tổn kia có thể là do con tạo thành, Nhan Kì Tuyên ích kỷ vẫn tin tưởng con mình là người bị tổn thương. Cha mẹ trong thiên hạ nào mà không yêu thương con mình.
“Ba mẹ, chúng con không có hiểu lầm gì, là con không thích hắn , con chủ động yêu cầu ly hôn .” Đây vốn là sự thật, hắn không vứt bỏ cô, là cô không biết điều, là cô từ bỏ người đàn ông tốt này.
Trong mắt ông Nhan bà Nhan hoàn toàn là khiếp sợ, là thật sao? Đây là con gái của họ sao? Lạnh lùng xa cách, tính cách yên lặng, là con gái của họ thật sao? Ở trong lòng bọn họ, con gái luôn là một cô bé hoạt bát đáng yêu, một đứa trẻ hiền lành. Nhưng nhìn con gái trước mắt này, vợ chồng Nhan thị không thể không nghi ngờ.
“Bác trai bác gái, hai người đừng hỏi Nặc Nặc nữa. Mọi chuyện trước kia đã là quá khứ rồi, cháu thích Nặc Nặc, hy vọng hai bác gả Nặc Nặc cho cháu.” Đột nhiên thay đổi chủ ý, có lẽ như vậy tốt hơn. Khóe miệng Lí Hạo Nhiên cười cười, dịu dàng ôm eo Nhan Nặc Ưu trước mặt vợ chồng Nhan thị, vẻ mặt chân thành nói.
/80
|