Edit: Rabbit
“Phỉ nhi thích nơi này không?” Không trực tiếp trả lời câu hỏi, nhưng ánh mắt nhu hòa sủng nịch nhìn người phụ nữ trong lòng, trong lời nói tràn đầy đùa giỡn.
Nhan Nặc Ưu bên cạnh trong lòng càng thêm đau đớn,nỗi đau này đau dường như xâm nhập xương tủy, làm cho cô có chút khó thở, trên trán lại toát ra mồ hôi. Nhanh chóng che dấu yếu ớt của chính mình, Nhan Nặc Ưu không muốn để cho người khác nhìn ra sự yếu ớt của cô, giờ phút này cô thầm muốn nhanh chóng chấm dứt hình ảnh khiến người ta thương tâm này, rời khỏi nơi này, một mình tìm một chỗ tự hàn gắn vết thương lòng. Lúc này trong mắt Nhan Nặc Ưu đã có thấp thoáng nước mắt.
Trên sô pha Đan Sâm Duệ dường như đang vô cùng hưởng thụ trêu đùa người phụ nữ tên Phỉ nhi, cũng không thèm liếc mắt một cái với Nhan Nặc Ưu, vẫn câu được câu trò chuyện với người phụ nữ kia, nghĩ đến tương lai sau này của bọn họ, phác thảo kế hoạch cho riêng hai người.
“Về sau, chúng ta sẽ sinh thật nhiều con, để cho bọn chúng có bạn cùng nhau chơi đùa, không giống như anh luôn cô đơn một mình…… Phỉ nhi, em có đồng ý với đề nghị của anh không?” Trong mắt kia biểu lộ tình thương của cha, sủng ái đối với con cái làm cho Nhan Nặc Ưu bên cạnh vẫn vụng trộm quan sát bọn họ kinh hãi. Kết hôn hai năm, cô vẫn luôn biết tâm tư của anh ấy, nhưng cô vẫn trốn tránh , cho nên cô chưa từng có nghĩ tới có một ngày sẽ có kết tinh tình yêu của hai người.
Nay đột nhiên nghe thấy Đan Sâm Duệ nói với người phụ nữ quyến rũ kia về chuyện con cái, sắc mặt cũng nháy mắt trở nên tái nhợt. Anh ấy vẫn luôn ghi hận cô không nghĩ tới cảm xúc của anh ấy, vẫn ghi hận hai năm cô đều dùng thuốc tránh thai, cho nên mới không có thai sao? Hình ảnh trước kia của hai người nhanh chóng hiện lên trước mắt ở Nhan Nặc Ưu.
Trái tim dường như bị xé nát, khiến cho cô không thể hít thở nổi.
Lúc này Nhan Nặc Ưu chỉ muốn mãi mãi ngất đi không còn tỉnh lại, không muốn đối mặt với chuyện khiến cho co sống không bằng chết này. Tuy rằng cô làm tất cả đều là vì Đan Sâm Duệ, nhưng dù sao cũng là chính cô nói ra, anh ấy chẳng hay biết gì. Nghĩ đến nếu anh ấy biết, chắc chắn sẽ không để cho cô phải chịu tổn thương. Nhưng cô có thể nói cho anh ấy sao? Có thể nói cho anh ấy nguyên nhân cô muốn hai người li hôn sao? Không, cô không thể nói cho anh ấy……
“…… A, Sâm, đây là vợ ‘đương nhiệm’ của anh sao?” Dường như rốt cục đã nhận ra sự tồn tại của Nhan Nặc Ưu, người phụ nữ quyến rũ tên Phỉ nhi lập tức rời khỏi đùi Đan Sâm Duệ, cười duyên nhìn về phía Đan Sâm Duệ. Nhưng khi nói hai chữ ‘tiền nhiệm’ cũng vô cùng châm chọc.
Đan Sâm Duệ trong mắt không có gợn sóng gì, trên mặt lại voo cùng bình tĩnh. Thản nhiên nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu sau đó nhanh chóng dời tầm mắt, cười nói với Phỉ nhi:“Đúng, cô ta là vợ đương nhiệm của anh, nhưng sẽ nhanh chóng trở thành tiền nhiệm . Bởi vì, Phỉ nhi em không phải sắp trở thành đương nhiệm của anh sao?” Lời nói kia thật sự làm Nhan Nặc Ưu tổn thương sâu sắc. Trong giọng nói kia dường như là sợ người phụ nữ đó hiểu lầm, cho nên nhanh chóng giải thích. Nhan Nặc Ưu lập tức cúi đầu, không muốn để cho Đan Sâm Duệ nhìn thấy sự yếu ót của cô lúc này yếu ớt, trong tiềm thức càng không hi vọng để tình địch nhìn thấy mình như vậy, để cho người phụ nữ trước mắt chê cười chính mình. Nhan Nặc Ưu cô tuy rằng nóng nảy, nhưng sự kiêu ngạo của gia tộc Nhan thị luôn tồn tại trong người cô. Mặc kệ cho dù có tức giận thế nào cô cũng không muốn để cho người khác chê cười.
“Ha ha, Sâm anh nói như vậy thật sự tổn thương người khác đó, cô ấy hiện tại vẫn còn là vợ của anh đó.” Nghịch ngợm dựa vào Đan Sâm Duệ, trong giọng nói tràn đầy sự yếu ớt. Nhưng những lời nói kia càng giống như lửa đổ thêm dầu.
“Được, lập tức sẽ không còn đúng nữa.” Không nề hà nhìn thoáng qua người phụ nữu dựa vào chính mình, lắc đầu, liền xoay người từ một bên đưa ra một phần văn kiện đặt ở đối diện Nhan Nặc Ưu, nói với Nhan Nặc Ưu vẫn đứng:“Cô muốn rời đi như vậy, hãy đi đi.” Giọng nói thản nhiên làm cho người ta nghe không ra hỉ nộ ái ố của hắn lúc này.
“Anh nói cái gì?” Thanh âm không thể ức chế run run , tuy rằng tất cả điều này đều là do cô tự chuốc lấy.
“Chẳng lẽ còn muốn tôi phải nói lại một lần nữa? Cô không phải không thương tôi sao? Vậy cô hãy đi đi, tôi đã tìm được người phụ nữ tôi muốn ở bên cả đời rồi, tôi muốn kết hôn .” Người đàn ông cúi đầu che dấu thống khổ trong mắt nói.
Trời đất như quay cuồng, Nhan Nặc Ưu cắnmôi cố gắng làm cho chính mình thoạt nhìn kiên cường, trong mắt đã bắt đầu dần dần hiện lên sương mù.
Không biết chính mình làm sao lại có sức lực để ksi tên vào tờ giấy kia, Nhan Nặc Ưu trong đầu mơ mơ màng màng, trong nháy mắt, Nhan Nặc Ưu đột nhiên cảm thấy thế giới của mình chỉ còn là bóng tối không còn màu sắc gì tồn tại.
Khóe môi hơi cười một chút, nụ cười tuyệt mỹ kia, nụ cười che giấu sự ưu thương. Kết thúc, tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
ánh mắt Đan Sâm Duệ vẫn như cũ không rời khỏi nhất cử nhất động của Nhan Nặc Ưu, tuy rằng chỉ dùng khóe mắt lướt qua, nhưng tất cả động tác của Nhan Nặc Ưu anh đều thấy . Lòng run run, tay càng run hơn. Cố gắng kiềm chế hành động thất thố của mình, sau này, tuyệt đối không cho phép chính mình làm ra chuyện sai lầm, Ưu nhi, em hãy chờ, không bao lâu nữa, chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc cả đời. Chỉ là hiện tại, anh không thể không lợi dụng tình cảm của chúng ta,để cho người khác mất cảnh giác.
Anh chắc chắn Lí Hạo Nhiên biết tình cảm của anh dành cho em, lại càng không cho bất cứ ai uy hiếp đến em, còn anh cho dù mất tính mạng cũng nhất định sẽ bảo vệ em. Hắn cũng đoán được em vô cùng quan trọng với anh, nhưng lúc này cho dù anh cố gắng như thế nào cũng vẫn khiến em bị tổn thương, em hãy rời xa anh. Chi bằng anh buông tay để cho em ra đi.
Ưu nhi, nếu sau này em biết mọi chuyện nhất định phải tha thứ cho anh nhé.
Nhắm mắt lại, không dám nhìn cô, không muốn để cho ánh mắt kia phá vỡ lớp ngụy trang của mình. Vì tương lai của mình và Ưu nhi, lúc này hắn phải thắng. Không thắng, Ưu nhi sẽ không còn là của hắn. Mất đi tất cả hắn còn gì để giành lấy Ưu nhi……
“Sâm, vợ trước của anh hình như có chút bất thường .” Ánh mắt có chút lo lắng nhưng lời nói kia lại chứa đầy sự châm chọc. Vợ trước, thực sự, chính cô đã kí tên vào đơn li hôn, cô đã không hề còn là vợ của Đan Sâm Duệ, không còn được hưởng thụ sự chiều chuộng của Đan Sâm Duệ nữa rồi.
Xoay người rời đi, trong mắt nước mắt lại nháy mắt chảy xuống, tan nát cõi lòng. Từng giọt nước mắt rơi xuống, trong cổ họng cũng nghẹn ngào một câu không nói nên lời. Rời đi, vĩnh viễn rời đi.
Duệ, chúc anh hạnh phúc, em hi vọng anh thật sự tìm được hạnh phúc của chính mình, không phải em không cần ngươi. Đời này em đã phụ hai người đàn ông. Người đàn ông đầu tiên đã trở lại, muốn tìm em trả thù, trả thù em vì một người đàn ông khác mà vứt bỏ hắn. Ánh mắt thù hận của hắn làm hco em hoảng sợ. Đúng vậy, hãy tha thứ cho sự sợ hãi của em, sự ích kỷ của em, em rất mệt mỏi, không muốn chấp nhận chuyện làm cho em vô cùng đau đớn kia. Hãy để cho em kết thúc tất cả, để cho giữa hai người không còn thù hận nữa.
“Phỉ nhi thích nơi này không?” Không trực tiếp trả lời câu hỏi, nhưng ánh mắt nhu hòa sủng nịch nhìn người phụ nữ trong lòng, trong lời nói tràn đầy đùa giỡn.
Nhan Nặc Ưu bên cạnh trong lòng càng thêm đau đớn,nỗi đau này đau dường như xâm nhập xương tủy, làm cho cô có chút khó thở, trên trán lại toát ra mồ hôi. Nhanh chóng che dấu yếu ớt của chính mình, Nhan Nặc Ưu không muốn để cho người khác nhìn ra sự yếu ớt của cô, giờ phút này cô thầm muốn nhanh chóng chấm dứt hình ảnh khiến người ta thương tâm này, rời khỏi nơi này, một mình tìm một chỗ tự hàn gắn vết thương lòng. Lúc này trong mắt Nhan Nặc Ưu đã có thấp thoáng nước mắt.
Trên sô pha Đan Sâm Duệ dường như đang vô cùng hưởng thụ trêu đùa người phụ nữ tên Phỉ nhi, cũng không thèm liếc mắt một cái với Nhan Nặc Ưu, vẫn câu được câu trò chuyện với người phụ nữ kia, nghĩ đến tương lai sau này của bọn họ, phác thảo kế hoạch cho riêng hai người.
“Về sau, chúng ta sẽ sinh thật nhiều con, để cho bọn chúng có bạn cùng nhau chơi đùa, không giống như anh luôn cô đơn một mình…… Phỉ nhi, em có đồng ý với đề nghị của anh không?” Trong mắt kia biểu lộ tình thương của cha, sủng ái đối với con cái làm cho Nhan Nặc Ưu bên cạnh vẫn vụng trộm quan sát bọn họ kinh hãi. Kết hôn hai năm, cô vẫn luôn biết tâm tư của anh ấy, nhưng cô vẫn trốn tránh , cho nên cô chưa từng có nghĩ tới có một ngày sẽ có kết tinh tình yêu của hai người.
Nay đột nhiên nghe thấy Đan Sâm Duệ nói với người phụ nữ quyến rũ kia về chuyện con cái, sắc mặt cũng nháy mắt trở nên tái nhợt. Anh ấy vẫn luôn ghi hận cô không nghĩ tới cảm xúc của anh ấy, vẫn ghi hận hai năm cô đều dùng thuốc tránh thai, cho nên mới không có thai sao? Hình ảnh trước kia của hai người nhanh chóng hiện lên trước mắt ở Nhan Nặc Ưu.
Trái tim dường như bị xé nát, khiến cho cô không thể hít thở nổi.
Lúc này Nhan Nặc Ưu chỉ muốn mãi mãi ngất đi không còn tỉnh lại, không muốn đối mặt với chuyện khiến cho co sống không bằng chết này. Tuy rằng cô làm tất cả đều là vì Đan Sâm Duệ, nhưng dù sao cũng là chính cô nói ra, anh ấy chẳng hay biết gì. Nghĩ đến nếu anh ấy biết, chắc chắn sẽ không để cho cô phải chịu tổn thương. Nhưng cô có thể nói cho anh ấy sao? Có thể nói cho anh ấy nguyên nhân cô muốn hai người li hôn sao? Không, cô không thể nói cho anh ấy……
“…… A, Sâm, đây là vợ ‘đương nhiệm’ của anh sao?” Dường như rốt cục đã nhận ra sự tồn tại của Nhan Nặc Ưu, người phụ nữ quyến rũ tên Phỉ nhi lập tức rời khỏi đùi Đan Sâm Duệ, cười duyên nhìn về phía Đan Sâm Duệ. Nhưng khi nói hai chữ ‘tiền nhiệm’ cũng vô cùng châm chọc.
Đan Sâm Duệ trong mắt không có gợn sóng gì, trên mặt lại voo cùng bình tĩnh. Thản nhiên nhìn thoáng qua Nhan Nặc Ưu sau đó nhanh chóng dời tầm mắt, cười nói với Phỉ nhi:“Đúng, cô ta là vợ đương nhiệm của anh, nhưng sẽ nhanh chóng trở thành tiền nhiệm . Bởi vì, Phỉ nhi em không phải sắp trở thành đương nhiệm của anh sao?” Lời nói kia thật sự làm Nhan Nặc Ưu tổn thương sâu sắc. Trong giọng nói kia dường như là sợ người phụ nữ đó hiểu lầm, cho nên nhanh chóng giải thích. Nhan Nặc Ưu lập tức cúi đầu, không muốn để cho Đan Sâm Duệ nhìn thấy sự yếu ót của cô lúc này yếu ớt, trong tiềm thức càng không hi vọng để tình địch nhìn thấy mình như vậy, để cho người phụ nữ trước mắt chê cười chính mình. Nhan Nặc Ưu cô tuy rằng nóng nảy, nhưng sự kiêu ngạo của gia tộc Nhan thị luôn tồn tại trong người cô. Mặc kệ cho dù có tức giận thế nào cô cũng không muốn để cho người khác chê cười.
“Ha ha, Sâm anh nói như vậy thật sự tổn thương người khác đó, cô ấy hiện tại vẫn còn là vợ của anh đó.” Nghịch ngợm dựa vào Đan Sâm Duệ, trong giọng nói tràn đầy sự yếu ớt. Nhưng những lời nói kia càng giống như lửa đổ thêm dầu.
“Được, lập tức sẽ không còn đúng nữa.” Không nề hà nhìn thoáng qua người phụ nữu dựa vào chính mình, lắc đầu, liền xoay người từ một bên đưa ra một phần văn kiện đặt ở đối diện Nhan Nặc Ưu, nói với Nhan Nặc Ưu vẫn đứng:“Cô muốn rời đi như vậy, hãy đi đi.” Giọng nói thản nhiên làm cho người ta nghe không ra hỉ nộ ái ố của hắn lúc này.
“Anh nói cái gì?” Thanh âm không thể ức chế run run , tuy rằng tất cả điều này đều là do cô tự chuốc lấy.
“Chẳng lẽ còn muốn tôi phải nói lại một lần nữa? Cô không phải không thương tôi sao? Vậy cô hãy đi đi, tôi đã tìm được người phụ nữ tôi muốn ở bên cả đời rồi, tôi muốn kết hôn .” Người đàn ông cúi đầu che dấu thống khổ trong mắt nói.
Trời đất như quay cuồng, Nhan Nặc Ưu cắnmôi cố gắng làm cho chính mình thoạt nhìn kiên cường, trong mắt đã bắt đầu dần dần hiện lên sương mù.
Không biết chính mình làm sao lại có sức lực để ksi tên vào tờ giấy kia, Nhan Nặc Ưu trong đầu mơ mơ màng màng, trong nháy mắt, Nhan Nặc Ưu đột nhiên cảm thấy thế giới của mình chỉ còn là bóng tối không còn màu sắc gì tồn tại.
Khóe môi hơi cười một chút, nụ cười tuyệt mỹ kia, nụ cười che giấu sự ưu thương. Kết thúc, tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
ánh mắt Đan Sâm Duệ vẫn như cũ không rời khỏi nhất cử nhất động của Nhan Nặc Ưu, tuy rằng chỉ dùng khóe mắt lướt qua, nhưng tất cả động tác của Nhan Nặc Ưu anh đều thấy . Lòng run run, tay càng run hơn. Cố gắng kiềm chế hành động thất thố của mình, sau này, tuyệt đối không cho phép chính mình làm ra chuyện sai lầm, Ưu nhi, em hãy chờ, không bao lâu nữa, chúng ta sẽ là một cặp vợ chồng hạnh phúc cả đời. Chỉ là hiện tại, anh không thể không lợi dụng tình cảm của chúng ta,để cho người khác mất cảnh giác.
Anh chắc chắn Lí Hạo Nhiên biết tình cảm của anh dành cho em, lại càng không cho bất cứ ai uy hiếp đến em, còn anh cho dù mất tính mạng cũng nhất định sẽ bảo vệ em. Hắn cũng đoán được em vô cùng quan trọng với anh, nhưng lúc này cho dù anh cố gắng như thế nào cũng vẫn khiến em bị tổn thương, em hãy rời xa anh. Chi bằng anh buông tay để cho em ra đi.
Ưu nhi, nếu sau này em biết mọi chuyện nhất định phải tha thứ cho anh nhé.
Nhắm mắt lại, không dám nhìn cô, không muốn để cho ánh mắt kia phá vỡ lớp ngụy trang của mình. Vì tương lai của mình và Ưu nhi, lúc này hắn phải thắng. Không thắng, Ưu nhi sẽ không còn là của hắn. Mất đi tất cả hắn còn gì để giành lấy Ưu nhi……
“Sâm, vợ trước của anh hình như có chút bất thường .” Ánh mắt có chút lo lắng nhưng lời nói kia lại chứa đầy sự châm chọc. Vợ trước, thực sự, chính cô đã kí tên vào đơn li hôn, cô đã không hề còn là vợ của Đan Sâm Duệ, không còn được hưởng thụ sự chiều chuộng của Đan Sâm Duệ nữa rồi.
Xoay người rời đi, trong mắt nước mắt lại nháy mắt chảy xuống, tan nát cõi lòng. Từng giọt nước mắt rơi xuống, trong cổ họng cũng nghẹn ngào một câu không nói nên lời. Rời đi, vĩnh viễn rời đi.
Duệ, chúc anh hạnh phúc, em hi vọng anh thật sự tìm được hạnh phúc của chính mình, không phải em không cần ngươi. Đời này em đã phụ hai người đàn ông. Người đàn ông đầu tiên đã trở lại, muốn tìm em trả thù, trả thù em vì một người đàn ông khác mà vứt bỏ hắn. Ánh mắt thù hận của hắn làm hco em hoảng sợ. Đúng vậy, hãy tha thứ cho sự sợ hãi của em, sự ích kỷ của em, em rất mệt mỏi, không muốn chấp nhận chuyện làm cho em vô cùng đau đớn kia. Hãy để cho em kết thúc tất cả, để cho giữa hai người không còn thù hận nữa.
/80
|