Edit:Rabbit
Từ sau ngày đó, Nhan Nặc Ưu nghĩ mọi biện pháp để chạy trốn, nhưng không có một lần thành công. Mỗi lần chính mình thoát được hơi xa một chút, sẽ bị Đan Sâm Duệ tìm được mang về giam vài ngày, tại sao Đan Sâm Duệ mỗi lần đều có thể chuẩn xác không lầm lẫn tìm được cô, cũng là để cho hắn buồn bực một chút, tại sao lại như vậy. Nội tâm cũng có chút phẫn nộ, bởi vì cô cảm giác cô chính là đang diễn trò, mà đạo diễn là Đan Sâm Duệ, cô chính là nhân vật do hắn đạo diễn, chính mình chạy trốn không xa phát hiện sẽ bị đám bảo vệ kia mang về, mà chỉ cần chính mình kém một chút nữa là có thể rời đi, người đàn ông kia sẽ đột nhiên xuất hiện, cuối cùng có thể chuẩn xác không sai lầm tìm ra phương hướng cô trốn.
Vô lực nằm ở trên chiếc giường nước rộng lớn, thân mình mảnh khảnh của Nhan Nặc Ưu có vẻ càng thêm gầy yếu, làm cho người ta đau lòng.
“Hạo Nhiên……” Ánh mắt vô lực nhắm lại, khóe mắt xẹt qua một giọt nước mắt trong suốt. Rất bất lực, người đàn ông kia, làm cho chính cô cảm thấy bất lực. Cảm giác mặc kệ đấu như thế nào, trốn như thế nào, cũng đều trốn không thoát được bàn tay của người đàn ông đó. Lời vô nghĩa này nhớ đêm mong cái tên ấy, trong đầu toàn bộ là bóng hình ấy.
Đan Sâm Duệ nỗi lòng phức tạp chậm rãi đi vào phòng Nhan Nặc Ưu, có chút chần chờ mở cửa đi ra đi vào.
Nghĩ đến mấy ngày hôm trước cô liều lĩnh đào tẩu, mỗi lần đều bị hắn tìm được mang về ánh mắt không cam lòng, lòng hắn rất đau cũng có chút lo lắng.
Có chút không yên bất an từ từ đi vào, lại nghe thấy lời vô nghĩa kia, tâm khẽ run lên, tâm vốn có chút yếu đuối lập tức cơn giận lại bùng lên, tại sao, ngay cả lúc này cô cũng không thể quên được người con trai kia. Ánh mắt nguy hiểm nheo lại, xem ra, có lẽ hắn phải hành động nhanh hơn một chút, có lẽ hắn đã quá chậm . Cái ràng buộc kia, có lẽ hắn phải làm cho cô nhanh chóng tháo bỏ nó.
“Ưu nhi, rất giận anh sao?” Từ từ cầm lấy tay, Đan Sâm Duệ chậm rãi đi vào trước giường, ánh mắt không ngừng chăm chú nhìn.
“Sao anh lại tới đây.” Khi nhìn thấy Đan Sâm Duệ bất tri bất giác đi đến trước giường mình nói chuyện, Nhan Nặc Ưu đầu óc đang mê mang mới hoàn toàn tỉnh lại, vẻ mặt đề phòng nhìn Đan Sâm Duệ.
“Sợ anh như vậy?” Chẳng lẽ hắn làm cho cô sợ như vậy sao, làm cho cô thấy hắn như thấy rắn rết sao?
“Anh đi ra ngoài, tôi không muốn thấy anh.” Phẫn nộ lấy tay chỉ vào cửa, Nhan Nặc Ưu lòng tràn đầy phẫn hận. Nói là để cho cô trốn, nhưng cô có cảm giác chính mình giống như một vai hề bị hắn đùa giỡn xoay quanh.
“Đi ra ngoài? Anh sẽ đi ra ngoài, nhưng không phải bây giờ.” Không tha cho kháng cự của Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ một phen cố định ôm chặt cơ thể Nhan Nặc Ưu, làm cho tầm mắt của cô giao với mình, nâng cao giọng nói:“Mấy ngày này, anh phát hiện em lại bắt đầu không ngoan . Nếu đáp ứng cho em một tháng, chính là một tháng. Mà hôm nay cũng chính là ngày cuối cùng , từ nay về sau hy vọng em có thể hiểu rõ bổn phận của mình, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, nên nhớ ai, không nên nhớ đến ai.”
Nghe lời nói giống như ác mộng kia, Nhan Nặc Ưu sắc mặt nháy mắt tái nhợt. Một tháng, đúng vậy, thời gian luôn vô tình như vậy, sẽ không vì bất cư ai mà dừng lại. Cho nên, cô rất hận thời gian, nếu không có thời gian, như vậy cô có thể mãi mãi có một cuộc sống hạnh phúc với Hạo Nhiên.
“Chẳng lẽ một câu anh vừa nói em đều không nghe rõ sao? Anh nói rồi, về sau trong đầu của em chỉ có thể nghĩ đến anh, sau này trong cuộc sống của em chỉ có anh là người đàn ông duy nhất.” Nhìn khuôn mặt thất thần kia, Đan Sâm Duệ có chút tức giận.
“Tôi nghe rõ rồi, anh đi ra ngoài đi. Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi.” Lanh lùng nhìn thoáng qua Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu vô lực nhắm hai mắt lại, trong đôi mắt yếu ớt kia nồng đậm ưu thương, cô không dám để cho ma quỷ này thấy, cô sợ hắn sẽ làm những chuyện mà cô không ngờ đến.
Lặng lẽ nhìn Nhan Nặc Ưu đã muốn nhắm mắt không hề muốn liếc một cái nhìn hắn, lòng Đan Sâm Duệ có chút đau. Hắn rất sợ mất cô, nhưng tại sao ánh mắt cô nhìn hắn vừa sắc bén vừa hận như vậy. Cố gắng ngăn chặn xúc động không muốn cho cô an ổn ngủ, ôn nhu ôm cô nằm ở trên chiếc giường nước rộng lớn, thay cô đắp chăn.
“Hãy nghỉ ngơi đi.” Bất đắc dĩ thở dài, nhìn thiên hạ giống nhưu con mèo nhỏ nằm trên chiếc giường nước rộng lớn kia, cô đơn xoay người rời khỏi phòng.
Ưu nhi, hận anh sao? Nhưng anh yêu em! Có phải anh đã dùng sai phương thức để yêu em không, nếu không tại sao em hận anh nhưu vậy, chỉ cần em nói cho anh biết, anh sai ở chỗ nào, anh nhất định sửa. Nhưng ……tại sao em không nói gì với anh! Cuối cùng xoay người nhìn chậm rãi đóng cửa phòng, xoay người rời đi.
Ý định ban đầu của hắn là cũng không hề muốn giam giữ cô, nhưng cô rất thông minh, nghĩ đến cô sẽ tự mình làm tổn thương thân thể, trong lòng của hắn vô cùng đau đớn, Ưu nhi của hắn là để cho người ta yêu thương che chở trong vòng tay.
Nghe thấy thanh âm đóng cửa phòng, Nhan Nặc Ưu chậm rãi mở to mắt, lặng lẽ nhìn cửa phòng đóng chặt.
Lồng giam này, cô nhất định phải trốn, mặc kệ có quá kỳ hạn hay không. Chỉ cần cho cô cơ hội, cho cô thời cơ, cô nhất định sẽ trốn. Cô không thích ở nơi này, không khí nơi này rất trầm trọng, rất áp lực.
*
Từ sau ngày đó, Nhan Nặc Ưu như là thay đổi giống như một người khác. Không hề nghĩ đến bỏ trốn, mỗi ngày rất nhàn nhã cơm nước xong đi ra hoa viên tản bộ, đọc sách, uống trà, hoàn toàn là một tiểu thư khuê các, vô lo vô nghĩ.
Bởi vì hôm nay công việc không có nhiều, cho nên xử lí xong những việc trong tầm tay, Đan Sâm Duệ liền vội vàng nhanh chóng trở về.
Mấy ngày nay, Nhan Nặc Ưu thay đổi làm cho hắn mở cờ trong bụng. Rốt cục nghĩ thông suốt , rốt cục không náo loạn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nhìn cô gái trong sân nhàn nhã đọc sách uống trà, hắn giống một chàng trai bình thường với mối tình đầu chân tay luống cuống, không biết rốt cuộc có nên tiến lên hay không.
Nhan Nặc Ưu sáng sớm liền chú ý tới Đan Sâm Duệ xa xa, dừng cuốn sách trong tay một chút, ánh mắt chợt lóe, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, vẫn im ắng như cũ đọc sách.
“Ưu nhi, nhìn sách lâu nhưu vậy, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không.” Rốt cục tự cổ vũ mình lấy dũng khí, Đan Sâm Duệ nhanh chóng đi vào bên cạnh Nhan Nặc Ưu, ôn nhu nói.
“Không có gì, cuốn sách này rất hay, em chỉ cảm thấy nó rất hấp dẫn.” Một câu thản nhiên, nhưng nội dung lại làm cho nội tâm Đan Sâm Duệ nhảy nhót không thôi. Ưu nhi có phải đang thử nhận hắn.
“Cuốn sách gì mà thú vị như vậy?” Có chút chần chờ, cuối cùng Đan Sâm Duệ vẫn chậm rãi ngồi ở xích đu đối diện Nhan Nặc Ưu, sủng nịch hỏi.
“Mẹ tổng giám đốc và cục cưng kiêu ngạo.” Sau khi ngẩng đầu trả lời Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu lại cúi đầu chăm chú đọc sách, nhưng không ai có thể hiểu rõ thế giới nội tâm của cô.
“Hay như vậy sao? Hôm nào đó anh cũng đọc thử.” Có chút ý vị nhìn cuốn tiểu thuyết hắn không thích, nội tâm cuồn cuộn. Thực ra trong lòng hắn cũng cảm thấy nên biết ơn cuốn tiểu thuyết này, bởi vì nó để cho cô dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với hắn, chán ghét cuốn sách này là vì nó chiếm đi rất nhiều thời gian và ánh mắt của cô.
Đêm tối dần dần kéo tới, gió đêm cũng bắt đầu vù vù thổi, trong sân cũng có chút cảm giác lạnh.
“Ưu nhi, có gió nổi lên, chúng ta trở về phòng đi, đợi lát nữa về phòng lại đọc.” Nhìn gió đêm thổi có chút lớn, nhìn thân thể Nhan Nặc Ưu đơn bạc, trong mắt Đan Sâm Duệ tràn đầy nhu tình.
“……Được.” Lưu luyến không rời cuốn sách ngẩng đầu, thản nhiên đáp lại Đan Sâm Duệ.
Nghe thấy Nhan Nặc Ưu trả lời, Đan Sâm Duệ đứng dậy nâng Nhan Nặc Ưu dậy, hài lòng thấy cô cũng không từ chối tiếp xúc của hắn. Độ cong của khóe miệng càng ngày càng cao, xem ra hạnh phúc của hắn đã không còn xa nữa , ngẩng đầu nhìn bầu trời phương xa, hắn dường như bước đầu cảm thấy hạnh phúc đang dần hình thành……
Từ sau ngày đó, Nhan Nặc Ưu nghĩ mọi biện pháp để chạy trốn, nhưng không có một lần thành công. Mỗi lần chính mình thoát được hơi xa một chút, sẽ bị Đan Sâm Duệ tìm được mang về giam vài ngày, tại sao Đan Sâm Duệ mỗi lần đều có thể chuẩn xác không lầm lẫn tìm được cô, cũng là để cho hắn buồn bực một chút, tại sao lại như vậy. Nội tâm cũng có chút phẫn nộ, bởi vì cô cảm giác cô chính là đang diễn trò, mà đạo diễn là Đan Sâm Duệ, cô chính là nhân vật do hắn đạo diễn, chính mình chạy trốn không xa phát hiện sẽ bị đám bảo vệ kia mang về, mà chỉ cần chính mình kém một chút nữa là có thể rời đi, người đàn ông kia sẽ đột nhiên xuất hiện, cuối cùng có thể chuẩn xác không sai lầm tìm ra phương hướng cô trốn.
Vô lực nằm ở trên chiếc giường nước rộng lớn, thân mình mảnh khảnh của Nhan Nặc Ưu có vẻ càng thêm gầy yếu, làm cho người ta đau lòng.
“Hạo Nhiên……” Ánh mắt vô lực nhắm lại, khóe mắt xẹt qua một giọt nước mắt trong suốt. Rất bất lực, người đàn ông kia, làm cho chính cô cảm thấy bất lực. Cảm giác mặc kệ đấu như thế nào, trốn như thế nào, cũng đều trốn không thoát được bàn tay của người đàn ông đó. Lời vô nghĩa này nhớ đêm mong cái tên ấy, trong đầu toàn bộ là bóng hình ấy.
Đan Sâm Duệ nỗi lòng phức tạp chậm rãi đi vào phòng Nhan Nặc Ưu, có chút chần chờ mở cửa đi ra đi vào.
Nghĩ đến mấy ngày hôm trước cô liều lĩnh đào tẩu, mỗi lần đều bị hắn tìm được mang về ánh mắt không cam lòng, lòng hắn rất đau cũng có chút lo lắng.
Có chút không yên bất an từ từ đi vào, lại nghe thấy lời vô nghĩa kia, tâm khẽ run lên, tâm vốn có chút yếu đuối lập tức cơn giận lại bùng lên, tại sao, ngay cả lúc này cô cũng không thể quên được người con trai kia. Ánh mắt nguy hiểm nheo lại, xem ra, có lẽ hắn phải hành động nhanh hơn một chút, có lẽ hắn đã quá chậm . Cái ràng buộc kia, có lẽ hắn phải làm cho cô nhanh chóng tháo bỏ nó.
“Ưu nhi, rất giận anh sao?” Từ từ cầm lấy tay, Đan Sâm Duệ chậm rãi đi vào trước giường, ánh mắt không ngừng chăm chú nhìn.
“Sao anh lại tới đây.” Khi nhìn thấy Đan Sâm Duệ bất tri bất giác đi đến trước giường mình nói chuyện, Nhan Nặc Ưu đầu óc đang mê mang mới hoàn toàn tỉnh lại, vẻ mặt đề phòng nhìn Đan Sâm Duệ.
“Sợ anh như vậy?” Chẳng lẽ hắn làm cho cô sợ như vậy sao, làm cho cô thấy hắn như thấy rắn rết sao?
“Anh đi ra ngoài, tôi không muốn thấy anh.” Phẫn nộ lấy tay chỉ vào cửa, Nhan Nặc Ưu lòng tràn đầy phẫn hận. Nói là để cho cô trốn, nhưng cô có cảm giác chính mình giống như một vai hề bị hắn đùa giỡn xoay quanh.
“Đi ra ngoài? Anh sẽ đi ra ngoài, nhưng không phải bây giờ.” Không tha cho kháng cự của Nhan Nặc Ưu, Đan Sâm Duệ một phen cố định ôm chặt cơ thể Nhan Nặc Ưu, làm cho tầm mắt của cô giao với mình, nâng cao giọng nói:“Mấy ngày này, anh phát hiện em lại bắt đầu không ngoan . Nếu đáp ứng cho em một tháng, chính là một tháng. Mà hôm nay cũng chính là ngày cuối cùng , từ nay về sau hy vọng em có thể hiểu rõ bổn phận của mình, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, nên nhớ ai, không nên nhớ đến ai.”
Nghe lời nói giống như ác mộng kia, Nhan Nặc Ưu sắc mặt nháy mắt tái nhợt. Một tháng, đúng vậy, thời gian luôn vô tình như vậy, sẽ không vì bất cư ai mà dừng lại. Cho nên, cô rất hận thời gian, nếu không có thời gian, như vậy cô có thể mãi mãi có một cuộc sống hạnh phúc với Hạo Nhiên.
“Chẳng lẽ một câu anh vừa nói em đều không nghe rõ sao? Anh nói rồi, về sau trong đầu của em chỉ có thể nghĩ đến anh, sau này trong cuộc sống của em chỉ có anh là người đàn ông duy nhất.” Nhìn khuôn mặt thất thần kia, Đan Sâm Duệ có chút tức giận.
“Tôi nghe rõ rồi, anh đi ra ngoài đi. Tôi rất mệt, muốn nghỉ ngơi.” Lanh lùng nhìn thoáng qua Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu vô lực nhắm hai mắt lại, trong đôi mắt yếu ớt kia nồng đậm ưu thương, cô không dám để cho ma quỷ này thấy, cô sợ hắn sẽ làm những chuyện mà cô không ngờ đến.
Lặng lẽ nhìn Nhan Nặc Ưu đã muốn nhắm mắt không hề muốn liếc một cái nhìn hắn, lòng Đan Sâm Duệ có chút đau. Hắn rất sợ mất cô, nhưng tại sao ánh mắt cô nhìn hắn vừa sắc bén vừa hận như vậy. Cố gắng ngăn chặn xúc động không muốn cho cô an ổn ngủ, ôn nhu ôm cô nằm ở trên chiếc giường nước rộng lớn, thay cô đắp chăn.
“Hãy nghỉ ngơi đi.” Bất đắc dĩ thở dài, nhìn thiên hạ giống nhưu con mèo nhỏ nằm trên chiếc giường nước rộng lớn kia, cô đơn xoay người rời khỏi phòng.
Ưu nhi, hận anh sao? Nhưng anh yêu em! Có phải anh đã dùng sai phương thức để yêu em không, nếu không tại sao em hận anh nhưu vậy, chỉ cần em nói cho anh biết, anh sai ở chỗ nào, anh nhất định sửa. Nhưng ……tại sao em không nói gì với anh! Cuối cùng xoay người nhìn chậm rãi đóng cửa phòng, xoay người rời đi.
Ý định ban đầu của hắn là cũng không hề muốn giam giữ cô, nhưng cô rất thông minh, nghĩ đến cô sẽ tự mình làm tổn thương thân thể, trong lòng của hắn vô cùng đau đớn, Ưu nhi của hắn là để cho người ta yêu thương che chở trong vòng tay.
Nghe thấy thanh âm đóng cửa phòng, Nhan Nặc Ưu chậm rãi mở to mắt, lặng lẽ nhìn cửa phòng đóng chặt.
Lồng giam này, cô nhất định phải trốn, mặc kệ có quá kỳ hạn hay không. Chỉ cần cho cô cơ hội, cho cô thời cơ, cô nhất định sẽ trốn. Cô không thích ở nơi này, không khí nơi này rất trầm trọng, rất áp lực.
*
Từ sau ngày đó, Nhan Nặc Ưu như là thay đổi giống như một người khác. Không hề nghĩ đến bỏ trốn, mỗi ngày rất nhàn nhã cơm nước xong đi ra hoa viên tản bộ, đọc sách, uống trà, hoàn toàn là một tiểu thư khuê các, vô lo vô nghĩ.
Bởi vì hôm nay công việc không có nhiều, cho nên xử lí xong những việc trong tầm tay, Đan Sâm Duệ liền vội vàng nhanh chóng trở về.
Mấy ngày nay, Nhan Nặc Ưu thay đổi làm cho hắn mở cờ trong bụng. Rốt cục nghĩ thông suốt , rốt cục không náo loạn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, nhìn cô gái trong sân nhàn nhã đọc sách uống trà, hắn giống một chàng trai bình thường với mối tình đầu chân tay luống cuống, không biết rốt cuộc có nên tiến lên hay không.
Nhan Nặc Ưu sáng sớm liền chú ý tới Đan Sâm Duệ xa xa, dừng cuốn sách trong tay một chút, ánh mắt chợt lóe, rất nhanh khôi phục bình tĩnh, vẫn im ắng như cũ đọc sách.
“Ưu nhi, nhìn sách lâu nhưu vậy, có muốn nghỉ ngơi một chút hay không.” Rốt cục tự cổ vũ mình lấy dũng khí, Đan Sâm Duệ nhanh chóng đi vào bên cạnh Nhan Nặc Ưu, ôn nhu nói.
“Không có gì, cuốn sách này rất hay, em chỉ cảm thấy nó rất hấp dẫn.” Một câu thản nhiên, nhưng nội dung lại làm cho nội tâm Đan Sâm Duệ nhảy nhót không thôi. Ưu nhi có phải đang thử nhận hắn.
“Cuốn sách gì mà thú vị như vậy?” Có chút chần chờ, cuối cùng Đan Sâm Duệ vẫn chậm rãi ngồi ở xích đu đối diện Nhan Nặc Ưu, sủng nịch hỏi.
“Mẹ tổng giám đốc và cục cưng kiêu ngạo.” Sau khi ngẩng đầu trả lời Đan Sâm Duệ, Nhan Nặc Ưu lại cúi đầu chăm chú đọc sách, nhưng không ai có thể hiểu rõ thế giới nội tâm của cô.
“Hay như vậy sao? Hôm nào đó anh cũng đọc thử.” Có chút ý vị nhìn cuốn tiểu thuyết hắn không thích, nội tâm cuồn cuộn. Thực ra trong lòng hắn cũng cảm thấy nên biết ơn cuốn tiểu thuyết này, bởi vì nó để cho cô dùng vẻ mặt ôn hoà nói chuyện với hắn, chán ghét cuốn sách này là vì nó chiếm đi rất nhiều thời gian và ánh mắt của cô.
Đêm tối dần dần kéo tới, gió đêm cũng bắt đầu vù vù thổi, trong sân cũng có chút cảm giác lạnh.
“Ưu nhi, có gió nổi lên, chúng ta trở về phòng đi, đợi lát nữa về phòng lại đọc.” Nhìn gió đêm thổi có chút lớn, nhìn thân thể Nhan Nặc Ưu đơn bạc, trong mắt Đan Sâm Duệ tràn đầy nhu tình.
“……Được.” Lưu luyến không rời cuốn sách ngẩng đầu, thản nhiên đáp lại Đan Sâm Duệ.
Nghe thấy Nhan Nặc Ưu trả lời, Đan Sâm Duệ đứng dậy nâng Nhan Nặc Ưu dậy, hài lòng thấy cô cũng không từ chối tiếp xúc của hắn. Độ cong của khóe miệng càng ngày càng cao, xem ra hạnh phúc của hắn đã không còn xa nữa , ngẩng đầu nhìn bầu trời phương xa, hắn dường như bước đầu cảm thấy hạnh phúc đang dần hình thành……
/80
|