Edit&Beta: Rabbit
Trên mặt mang theo hạnh phúc mỉm cười, Nhan Nặc Ưu vui vẻ trở về nhà.
Sau khi về nhà, nhìn thấy cha mẹ ngồi ở trong phòng khách cùng một người trò chuyện , trên mặt đều mang theo vui vẻ tươi cười.
“Ba mẹ, hai người cùng ai nói chuyện mà vui vẻ như vậy.” Nhẹ nhàng như một con chim nhỏ , Nhan Nặc Ưu chạy nhanh vào bên cạnh vợ chồng Nhan thị.
“Ha ha, Ưu Ưu lớn rồi như thế nào còn giống trẻ con như vậy.” Sủng nịch bất đắc dĩ nhìn con gái , Nhan mẫu trong mắt tràn đầy ý cười.
“Con mới mười chin tuổi thôi vẫn còn là một đứa trẻ mà.” Cũng không ngại có người ngoài ở đây, Nhan Nặc Ưu làm nũng nhào vào vòng ôm ấp của mẹ, mang theo chút nũng nịu.
“Tiểu Ưu, nhanh đứng lên. Nhìn xem là ai đến.” Bất đắc dĩ cười,với Đan Sâm Duệ nâng tay liền đem Nhan Nặc Ưu từ trong lòng vợ kéo ra.
“Ai a!” Ngẩng đầu hướng về phía cha chỉ, cô thấy một người con trai khí phách vô cùng, một thân âu phục, mặc trên người hắn càng toát ra vẻ cao quý. Một khuôn mặt hoàn mỹ, cương nghị bất phàm. Một đôi mắt tà mị, trong mắt biểu lộ sắc thái không tên. Mũi thẳng, độ dày môi vừa phải. Chính khuôn mặt gây cho Nhan Nặc Ưu sự ấn tượng.
Vốn dĩ nghĩ rằng Hạo Nhiên cũng rất tuấn tú, không thể tin được người con trai này càng tuấn tú hơn.Vô cùng tuấn tú.
Nhưng vì cái gì nghe ý tứ trong lời nói của ba là nói chính mình quen biết hắn , hắn rốt cuộc là ai !
Nhìn Nhan Nặc Ưu trong mắt nghi hoặc cùng khó hiểu, vẻ mặt chờ mong ban đầu của Đan Sâm Duệ nháy mắt có chút âm lãnh.
Lúc trước lúc hắn rời đi, không phải có nói qua cho cô sao? Cô phải nhớ rằng hắn nhất định trở về. Bởi vì, hắn tương lai nhất định sẽ lấy cô, dù cô cho phép, hoặc đã có ai đoạt đi lòng của cô rồi, hoặc trong lòng cô đã thích người con trai khác, hắn cũng không cho phép bọn họ toại nguyện.
Không biết tại sao, Nhan Nặc Ưu có chút sợ hãi rùng mình. Người con trai này thật đáng sợ, không dịu dàng như Hạo Nhiên của cô. Chỉ cần nghĩ đến Hạo Nhiên, Nhan Nặc Ưu nháy mắt quên ánh mắt âm lãnh của Đan Sâm Duệ cùng cảm giác sợ hãi, trên mặt tràn đầy ý cười hạnh phúc.
Vôn dĩ tâm tình Đan Sâm Duệ không vui lại còn nhìn thấy vẻ mặt Nhan Nặc Ưu hạnh phúc đầy ý cười, trong lòng lại phẫn nộ. Rốt cuộc là ai,ai dám cướp đoạt cô khỏi hắn.
“Ba , hắn là ai vậy !” Bị người con trai dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn có chút sợ hãi, Nhan Nặc Ưu không tự giác hướng vào trong lòng Nhan phụ.
Động tác này càng thêm chọc giận Đan Sâm Duệ. Cô là của hắn , hắn không thích thứ gì thuộc về hắn còn chạy vào trong lòng người đàn ông khác, cho dù là người thân của cô, cha của cô cũng không thể.
“Ha ha, Tiểu Ưu đã quên sao? Cậu ấy chính là người năm đó con khóc nói phải gả cho đó?”Nghĩ đến con gái mười năm trước, khóc chạy về nói cho ông, khi trưởng thành nhất định phải gả cho Tiểu Duệ , trong lòng liền ha ha cười rộ lên.
“Cái gì? Con như thế nào không nhớ rõ .” Có chút nghi hoặc nhìn cha, Nhan Nặc Ưu càng thêm khó hiểu.
“Bác trai, nếu Ưu nhi không nhớ rõ cháu, vậy cháu mang Ưu nhi đi nơi này, tin chắc cô ấy sẽ nhớ lại.”Được sự đồng ý của ba mẹ Nhan Nặc Ưu,một phen kéo Nhan Nặc Ưu lơ đãng.
Sống hơn phân nửa đời người, Nhan phụ cũng là một người hiểu thời thế. Nhìn hành động của Đan Sâm Duệ, trong lòng âm thầm bật cười. Tính sở hữu của Tiểu Duệ đối với Tiểu Ưu vô cùng mãnh liệt.
“Được, vậy cháu cùng Tiểu Ưu đi dạo đi. Hau đứa nhiều năm không gặp mặt , chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói .” Có chút thần bí nhìn thoáng qua Đan Sâm Duệ, xoay người lôi kéo vợ lên lầu. Ha ha, đêm nay hắn có thể cùng vợ yêu, đã lâu không có làm . Nghĩ đến điều này Nhan phụ lại có chút khẩn cấp .
Nhan mẫu mặt có chút hồng, nhưng bởi vì chăm sóc tốt, Nhan mẫu bốn mươi năm thoạt nhìn như một cô gái mới hơn hai mươi tuổi.
“Vâng, vậy cháu mang Ưu nhi đi ra ngoài một chút.” Một phen kéo Nhan Nặc Ưu qua, Đan Sâm Duệ hung dữ mang theo Nhan Nặc Ưu ra ngoài
Nhiều năm không gặp như vậy, thế nhưng Ưu nhi của hắn đã quên hắn , trong đầu của cô rốt cuộc còn có sự tồn tại của hắn hay không .
Hừ, cho dù biến mất, hắn cũng nhất định phải giúp cô tìm trở về.
Ưu nhi của hắn, tuyệt đối không được phép thuộc về ai ngoại trừ hắn……
“Anh buông ra, anh làm gì vậy.” Bị Đan Sâm Duệ hung dữ đưa đến trong hoa viên , thực không quen bị nguời khác giới đặt ở tay trên eo mình, cái nơi kia,ngay cả là Hạo Nhiên cũng chưa từng chạm qua .
Mà người con trai này đã vậy còn quá phận ôm cô, còn hung dữ như vậy.
“Ưu nhi không ngoan, như thế nào có thể quên Duệ chứ?” Cúi đầu nhìn người con gái chỉ cao đến ngực mình, Đan Sâm Duệ ánh mắt híp lại, nguy hiểm nhìn Nhan Nặc Ưu.
“Quên? Cái gì? Tôi căn bản là không biết anh! Anh rốt cuộc là ai?” Nhìn người con trai từng bước một đi tới, Nhan Nặc Ưu trong lòng có chút sợ hãi lui về phía sau . Người con trai này thật đáng sợ, giống như chỉ cần một động tác của hắn sẽ khiến rất nhiều người gặp nạn.
“Mười năm trước Ưu nhi đáp ứng Duệ , sẽ chờ anh trở về, sau đó gả cho Duệ . Mà em lúc trước cũng bắt anh nhất định phải trở về cưới em, em nhất định sẽ gả cho anh.” Không muốn thả Nhan Nặc Ưu ra, Đan Sâm Duệ tiếp tục ép sát.
“Mười năm trước?” Trong đầu nhớ lại một ít đoạn ngắn mơ hồ, chậm rãi , một ít hình ảnh mơ hồ hiện ra .
“Ưu nhi nhớ ra rồi sao?” Nhìn Nhan Nặc Ưu cố gắng nhớ lại, Đan Sâm Duệ chờ mong hỏi.
“Không rõ ràng lắm, mười năm trước tôi cũng chỉ mới chín tuổi . Nếu thật sự nói những lời này, cũng là bởi vì tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, chúng ta hiện tại đều đã trưởng thành, không nên chấp nhặt lời nói trẻ con trước kia. Mọi người không phải đều nói đồng ngôn vô kỵ sao*?” Có chút mơ hồ, Nhan Nặc Ưu ngẩng đầu nhìn Đan Sâm Duệ nói.
*Đồng ngôn vô kỵ: những sự việc trẻ nhỏ nói với nhau, không cần kiêng dè, cố kỵ.
“Cái gì? Đồng ngôn vô kỵ? Ưu nhi có biết vì câu nói này của em khiến anh vất vả suốt mười năm, trong mười năm anh luôn luôn nghĩ đến em.” Đúng vậy, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, hắn chưa từng quên cô, thiên sứ nhỏ của hắn. Nếu hắn xem lời nói năm đó như đồng ngôn, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng. Cô nhất định phải là vợ của hắn , chuyện này ai cũng không thể thay đổi.
“Anh…… anh muốn làm gì?” Nhìn Đan Sâm Duệ càng ngày càng dựa gần vào mình, Nhan Nặc Ưu đột nhiên rất sợ hãi. Miệng không tự chủ được phun ra:“Anh đừng lại đây , nếu anh bắt nạt tôi, tôi sẽ nói cho Hạo Nhiên, bảo anh ấy giúp tôi giáo huấn anh.”
Một câu như vậy, Nhan Nặc Ưu vốn đắc chí nhìn Đan Sâm Duệ ngơ ngác, nghĩ đã thành công chấm dứt sự kiêu ngạo của hắn. Cũng không nghĩ đến, chuyện làm cho cô thật sự khiếp sợ còn ở phía sau.
Nghe lời nói của Nhan Nặc Ưu , Đan Sâm Duệ cũng đã mất đi lý trí. Một phen ôm lấy Nhan Nặc Ưu đi về phía một căn phòng trong biệt thự .
Bởi vì đã khuya , nhóm người giúp việc đều đã nghỉ ngơi , cho nên không có người nhìn thấy cơn thịnh nộ của Đan Sâm Duệ lúc này.
“A, anh làm gì, mau buông ra. Bằng không tôi gọi người.” Nhìn chính mình bị khiêng trên vai, Nhan Nặc Ưu có chút sợ hãi run rẩy.
“Vậy em thử xem, cho dù bị bọn họ nhìn thấy , anh cũng có thể làm cho toàn bộ bọn họ câm miệng.” Ngữ khí lạnh lẽo, khí thế âm hàn, Nhan Nặc Ưu hoàn toàn chết lặng. Người con trai này vừa nói, cho dù bị người khác bắt gặp cũng khiến họ câm miệng là có ý gì.
Trên mặt mang theo hạnh phúc mỉm cười, Nhan Nặc Ưu vui vẻ trở về nhà.
Sau khi về nhà, nhìn thấy cha mẹ ngồi ở trong phòng khách cùng một người trò chuyện , trên mặt đều mang theo vui vẻ tươi cười.
“Ba mẹ, hai người cùng ai nói chuyện mà vui vẻ như vậy.” Nhẹ nhàng như một con chim nhỏ , Nhan Nặc Ưu chạy nhanh vào bên cạnh vợ chồng Nhan thị.
“Ha ha, Ưu Ưu lớn rồi như thế nào còn giống trẻ con như vậy.” Sủng nịch bất đắc dĩ nhìn con gái , Nhan mẫu trong mắt tràn đầy ý cười.
“Con mới mười chin tuổi thôi vẫn còn là một đứa trẻ mà.” Cũng không ngại có người ngoài ở đây, Nhan Nặc Ưu làm nũng nhào vào vòng ôm ấp của mẹ, mang theo chút nũng nịu.
“Tiểu Ưu, nhanh đứng lên. Nhìn xem là ai đến.” Bất đắc dĩ cười,với Đan Sâm Duệ nâng tay liền đem Nhan Nặc Ưu từ trong lòng vợ kéo ra.
“Ai a!” Ngẩng đầu hướng về phía cha chỉ, cô thấy một người con trai khí phách vô cùng, một thân âu phục, mặc trên người hắn càng toát ra vẻ cao quý. Một khuôn mặt hoàn mỹ, cương nghị bất phàm. Một đôi mắt tà mị, trong mắt biểu lộ sắc thái không tên. Mũi thẳng, độ dày môi vừa phải. Chính khuôn mặt gây cho Nhan Nặc Ưu sự ấn tượng.
Vốn dĩ nghĩ rằng Hạo Nhiên cũng rất tuấn tú, không thể tin được người con trai này càng tuấn tú hơn.Vô cùng tuấn tú.
Nhưng vì cái gì nghe ý tứ trong lời nói của ba là nói chính mình quen biết hắn , hắn rốt cuộc là ai !
Nhìn Nhan Nặc Ưu trong mắt nghi hoặc cùng khó hiểu, vẻ mặt chờ mong ban đầu của Đan Sâm Duệ nháy mắt có chút âm lãnh.
Lúc trước lúc hắn rời đi, không phải có nói qua cho cô sao? Cô phải nhớ rằng hắn nhất định trở về. Bởi vì, hắn tương lai nhất định sẽ lấy cô, dù cô cho phép, hoặc đã có ai đoạt đi lòng của cô rồi, hoặc trong lòng cô đã thích người con trai khác, hắn cũng không cho phép bọn họ toại nguyện.
Không biết tại sao, Nhan Nặc Ưu có chút sợ hãi rùng mình. Người con trai này thật đáng sợ, không dịu dàng như Hạo Nhiên của cô. Chỉ cần nghĩ đến Hạo Nhiên, Nhan Nặc Ưu nháy mắt quên ánh mắt âm lãnh của Đan Sâm Duệ cùng cảm giác sợ hãi, trên mặt tràn đầy ý cười hạnh phúc.
Vôn dĩ tâm tình Đan Sâm Duệ không vui lại còn nhìn thấy vẻ mặt Nhan Nặc Ưu hạnh phúc đầy ý cười, trong lòng lại phẫn nộ. Rốt cuộc là ai,ai dám cướp đoạt cô khỏi hắn.
“Ba , hắn là ai vậy !” Bị người con trai dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn có chút sợ hãi, Nhan Nặc Ưu không tự giác hướng vào trong lòng Nhan phụ.
Động tác này càng thêm chọc giận Đan Sâm Duệ. Cô là của hắn , hắn không thích thứ gì thuộc về hắn còn chạy vào trong lòng người đàn ông khác, cho dù là người thân của cô, cha của cô cũng không thể.
“Ha ha, Tiểu Ưu đã quên sao? Cậu ấy chính là người năm đó con khóc nói phải gả cho đó?”Nghĩ đến con gái mười năm trước, khóc chạy về nói cho ông, khi trưởng thành nhất định phải gả cho Tiểu Duệ , trong lòng liền ha ha cười rộ lên.
“Cái gì? Con như thế nào không nhớ rõ .” Có chút nghi hoặc nhìn cha, Nhan Nặc Ưu càng thêm khó hiểu.
“Bác trai, nếu Ưu nhi không nhớ rõ cháu, vậy cháu mang Ưu nhi đi nơi này, tin chắc cô ấy sẽ nhớ lại.”Được sự đồng ý của ba mẹ Nhan Nặc Ưu,một phen kéo Nhan Nặc Ưu lơ đãng.
Sống hơn phân nửa đời người, Nhan phụ cũng là một người hiểu thời thế. Nhìn hành động của Đan Sâm Duệ, trong lòng âm thầm bật cười. Tính sở hữu của Tiểu Duệ đối với Tiểu Ưu vô cùng mãnh liệt.
“Được, vậy cháu cùng Tiểu Ưu đi dạo đi. Hau đứa nhiều năm không gặp mặt , chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói .” Có chút thần bí nhìn thoáng qua Đan Sâm Duệ, xoay người lôi kéo vợ lên lầu. Ha ha, đêm nay hắn có thể cùng vợ yêu, đã lâu không có làm . Nghĩ đến điều này Nhan phụ lại có chút khẩn cấp .
Nhan mẫu mặt có chút hồng, nhưng bởi vì chăm sóc tốt, Nhan mẫu bốn mươi năm thoạt nhìn như một cô gái mới hơn hai mươi tuổi.
“Vâng, vậy cháu mang Ưu nhi đi ra ngoài một chút.” Một phen kéo Nhan Nặc Ưu qua, Đan Sâm Duệ hung dữ mang theo Nhan Nặc Ưu ra ngoài
Nhiều năm không gặp như vậy, thế nhưng Ưu nhi của hắn đã quên hắn , trong đầu của cô rốt cuộc còn có sự tồn tại của hắn hay không .
Hừ, cho dù biến mất, hắn cũng nhất định phải giúp cô tìm trở về.
Ưu nhi của hắn, tuyệt đối không được phép thuộc về ai ngoại trừ hắn……
“Anh buông ra, anh làm gì vậy.” Bị Đan Sâm Duệ hung dữ đưa đến trong hoa viên , thực không quen bị nguời khác giới đặt ở tay trên eo mình, cái nơi kia,ngay cả là Hạo Nhiên cũng chưa từng chạm qua .
Mà người con trai này đã vậy còn quá phận ôm cô, còn hung dữ như vậy.
“Ưu nhi không ngoan, như thế nào có thể quên Duệ chứ?” Cúi đầu nhìn người con gái chỉ cao đến ngực mình, Đan Sâm Duệ ánh mắt híp lại, nguy hiểm nhìn Nhan Nặc Ưu.
“Quên? Cái gì? Tôi căn bản là không biết anh! Anh rốt cuộc là ai?” Nhìn người con trai từng bước một đi tới, Nhan Nặc Ưu trong lòng có chút sợ hãi lui về phía sau . Người con trai này thật đáng sợ, giống như chỉ cần một động tác của hắn sẽ khiến rất nhiều người gặp nạn.
“Mười năm trước Ưu nhi đáp ứng Duệ , sẽ chờ anh trở về, sau đó gả cho Duệ . Mà em lúc trước cũng bắt anh nhất định phải trở về cưới em, em nhất định sẽ gả cho anh.” Không muốn thả Nhan Nặc Ưu ra, Đan Sâm Duệ tiếp tục ép sát.
“Mười năm trước?” Trong đầu nhớ lại một ít đoạn ngắn mơ hồ, chậm rãi , một ít hình ảnh mơ hồ hiện ra .
“Ưu nhi nhớ ra rồi sao?” Nhìn Nhan Nặc Ưu cố gắng nhớ lại, Đan Sâm Duệ chờ mong hỏi.
“Không rõ ràng lắm, mười năm trước tôi cũng chỉ mới chín tuổi . Nếu thật sự nói những lời này, cũng là bởi vì tôi còn nhỏ không hiểu chuyện, chúng ta hiện tại đều đã trưởng thành, không nên chấp nhặt lời nói trẻ con trước kia. Mọi người không phải đều nói đồng ngôn vô kỵ sao*?” Có chút mơ hồ, Nhan Nặc Ưu ngẩng đầu nhìn Đan Sâm Duệ nói.
*Đồng ngôn vô kỵ: những sự việc trẻ nhỏ nói với nhau, không cần kiêng dè, cố kỵ.
“Cái gì? Đồng ngôn vô kỵ? Ưu nhi có biết vì câu nói này của em khiến anh vất vả suốt mười năm, trong mười năm anh luôn luôn nghĩ đến em.” Đúng vậy, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, hắn chưa từng quên cô, thiên sứ nhỏ của hắn. Nếu hắn xem lời nói năm đó như đồng ngôn, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng. Cô nhất định phải là vợ của hắn , chuyện này ai cũng không thể thay đổi.
“Anh…… anh muốn làm gì?” Nhìn Đan Sâm Duệ càng ngày càng dựa gần vào mình, Nhan Nặc Ưu đột nhiên rất sợ hãi. Miệng không tự chủ được phun ra:“Anh đừng lại đây , nếu anh bắt nạt tôi, tôi sẽ nói cho Hạo Nhiên, bảo anh ấy giúp tôi giáo huấn anh.”
Một câu như vậy, Nhan Nặc Ưu vốn đắc chí nhìn Đan Sâm Duệ ngơ ngác, nghĩ đã thành công chấm dứt sự kiêu ngạo của hắn. Cũng không nghĩ đến, chuyện làm cho cô thật sự khiếp sợ còn ở phía sau.
Nghe lời nói của Nhan Nặc Ưu , Đan Sâm Duệ cũng đã mất đi lý trí. Một phen ôm lấy Nhan Nặc Ưu đi về phía một căn phòng trong biệt thự .
Bởi vì đã khuya , nhóm người giúp việc đều đã nghỉ ngơi , cho nên không có người nhìn thấy cơn thịnh nộ của Đan Sâm Duệ lúc này.
“A, anh làm gì, mau buông ra. Bằng không tôi gọi người.” Nhìn chính mình bị khiêng trên vai, Nhan Nặc Ưu có chút sợ hãi run rẩy.
“Vậy em thử xem, cho dù bị bọn họ nhìn thấy , anh cũng có thể làm cho toàn bộ bọn họ câm miệng.” Ngữ khí lạnh lẽo, khí thế âm hàn, Nhan Nặc Ưu hoàn toàn chết lặng. Người con trai này vừa nói, cho dù bị người khác bắt gặp cũng khiến họ câm miệng là có ý gì.
/80
|