Ánh nắng chói chang, trời nóng như lửa thiêu, mà lửa giận trong lòng Thượng Quan Liệt so với thời tiết còn mạnh hơn, anh dắt Long Duyệt đi cũng không để ý xem cô thế nào, cũng không để ý cô sắp không thở nổi vì mệt.
Nóng quá, hơn nữa mệt quá.
Long Duyệt không nói tiếng nào đi theo, trong lòng không khỏi lo lắng, không biết anh sẽ đưa cô đi đâu, cũng không biết khi nào anh mới chịu dừng lại.
Cô cũng không ngăn cản anh, cứ để cho anh lôi đi như thế, nhưng thật sự cô rất nóng và mệt, mặt trời chiếu trên đầu, cô không mở mắt ra nổi, chỉ hi vọng bây giờ có thể trở về nhà nằm trên chiếc giường thoải mái, mở máy điều hòa lên, sau đó ngủ một giấc thật ngon lành.
Haizzzzz...... Cô thật sự không đi nổi nữa rồi, ý thức trở nên có chút mơ hồ, cô cố gắng dùng chút sức lực để bảo anh dừng lại, “Em ... ... Em đi không nổi nữa rồi.”
Vừa nói xong, cô ngã nhào vào trong ngực anh.
“Tiểu Duyệt!” Cô nói xong gục luôn làm cho anh hoảng sợ.
Tranh thủ ôm lấy cô, sắc mặt của cô phiếm hồng, người cô nóng lên, rõ ràng là bị cảm nắng rồi, phải tìm một chỗ râm mát dể cho cô nghỉ ngơi.
Thượng Quan Liệt nhìn quanh bốn phía, quyết định là đưa cô đến công ty, xí nghiệp Thượng Quan chỉ cách nơi này có mấy con phố.
Anh vội vàng ôm cô vào phòng làm việc, may mà anh có chìa khóa nơi này, nếu không hôm nay là ngày nghỉ của công ty sẽ chẳng có ai mở cửa cho anh.
Anh mang cô đến ghế sô pha, sau đó dùng khăn bọc đá bên trong giúp cô giảm nhiệt. Cũng may mắn là trong phòng làm việc của anh có một cái tủ lạnh nhỏ, nên những thứ này đều có trong phòng.
Anh nhìn cô lo lắng, thầm tự trách mình không chú ý tới cô không thoải mái, anh thật là lỗ mãng, mặc dù trong lòng không vui vì cô nhưng anh cũng không nên đối xử với cô như thế, khi cô gục xuống anh thấy rất đau lòng và không ngừng tự trách mình.
Sau khi được Thượng Quan Liệt chăm sóc, Long Duyệt dần dần tỉnh dậy, đỏ mặt, không gian yên tĩnh, cô cũng không biết là mình đang ở nơi nào.
“Em không sao chứ, uống ly nước đi.” Người bị cảm nắng thì phải bổ sung nhiều nước mới được.
Anh cầm ly nước kề lên miệng cô giúp cô uống nước.
“... .....Liệt, em bị sao thế?” Cô nghĩ lại, hôm nay bọn họ cùng đến chỗ Tử Bình làm thêm, cô đi theo anh ở trên đường, trời nóng quá cô thấy đầu óc mình choáng váng, sau đó cô không biết gì nữa.
“Em bị cảm nắng, hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?”
“Vâng, đầu không còn choáng váng nữa, nơi này là?” Cô buồn bực nhìn bốn phía xa lạ, nơi này chắc hẳn là một phòng làm việc.
“Đây là phòng làm việc của anh.”
“À.” Cô cầm lấy khăn bông, ngồi dậy.
“Em nằm xuống đi, anh đi lấy thêm ly nước cho em.”
Thừa dịp Thượng Quan Liệt đi lấy nước, thần trí cô khôi phục lại rất nhiều, tò mò nhìn xung quanh, trên tường của phòng làm việc này có dán mấy tờ quảng cáo xe hơi, có một tủ đựng đồ, một giá rượu và dĩ nhiên có một bàn làm việc, trên bàn làm việc không phải quá gọn gàng nhưng cũng không đến nỗi bừa bộn.
“Em uống thêm chút nước đi.” Thượng Quan Liệt đưa ly nước cho cô, “Xin lỗi, đều là do anh kéo em đi quá nhanh mới có thể làm cho em không thoải mái như vậy.”
Cô lắc đầu một cái, “Là do em có một chút mệt mỏi.”
Thượng Quan Liệt đứng ở trước mặt cô, quả nhiên thấy trong đáy mắt cô có chút mệt mỏi, sắp có quầng thâm ở mắt rồi.
“Em...... Em biết mình rất xấu.” Cô cúi đầu, không muốn cho anh thấy khuôn mặt tiều tụy của mình.
“Anh hi vọng em không bị mệt như vậy.” Thượng Quan Liệt vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cô.
“Em biết, gần đây sức khỏe của ông nội cũng khá hơn rồi, em cũng nhẹ nhõm hơn một chút.” Cô nhìn anh, thấy khuôn mặt bình tĩnh của anh khác hẳn lúc vừa rồi mới nổi giận.
“Vậy thì tốt.” Anh vừa nói, vừa vuốt ve bàn tay của cô, anh không quên vừa rồi mình tức giận, chẳng qua anh không biết nói như thế nào, hơn nữa cô lại đang không thoải mái.
Nhìn anh một cái, cô quyết định hỏi anh một câu.
“Ừ.... ......... Em đã làm sai chuyện gì để anh nổi giận sao?” Cô cúi đầu không nhìn anh.
“Tại sao lại hỏi như thế?”
“Vừa rồi.... ...... Anh mới tức giận xong.”
“Ừ, đúng vậy.” Thượng Quan Liệt không phủ nhận, tức giận thì nói là tức giận, anh không phải là người che giấu tâm tư của mình.
“Vì.... ......Vì sao?” Cô trái lo phải nghĩ, không cảm thấy mình làm gì sai cả, có lẽ là vô tình làm anh tức giận, nếu là như vậy thì cô phải hỏi rõ ràng để lần sau không tái phạm nữa.
“Ừ......” Thượng Quan Liệt có chút do dự, mặc dù anh từ trước đến giờ nghĩ gì nói thế nhưng đối với Long Duyệt anh có chút cẩn thận, anh không muốn mình bắt ép cô.
“Là vì Tử Bình sao?” Thấy anh chần chờ, cô bắt đầu suy đoán nguyên nhân mà anh và Tử Bình cãi nhau, “Tử Bình, cô ấy không phải là cố ý, chẳng qua cô ấy thích nói đùa thôi.”
Chạm vào đúng chỗ tức giận, Thượng Quan Liệt cũng không vui nhưng nghĩ lại quan hệ giữa cô ấy và Long Duyệt, “Em cùng Đỗ Tử Bình là bạn tốt thật sao?”
“Tụi em chơi với nhau từ nhỏ, cô ấy chăm sóc em rất tốt.” Cô vừa trả lời vừa nhìn anh, sự phẫn nộ của anh hình như không phải là vì Tử Bình, bởi vì vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh, một chút cũng không nhìn ra tâm tư của anh.
“Về sau còn có anh.” Anh nắm vai cô, kéo cô xoay về phía mình.
“Vâng, em biết.” Cô thỏa mãn dựa vào vai anh, có thể gặp được anh là may mắn của cô.
Không khí yên lặng, say mê, ngọt ngào, cô nghĩ nếu anh không muốn nói vì sao mình tức giận thì cô cũng không hỏi nữa, tránh cho anh nhớ lại những điều đó làm người ta mất hứng. Dù sao giờ phút này anh cũng không tức giận, hơn nữa cô thấy anh cưng chiều cô như thế là cũng đủ rồi.
“Tiểu Duyệt, anh hỏi em một chuyện.” Vì không khí hạnh phúc thế này nên anh lại muốn hỏi về vấn đề của cô.
“Vâng?”
“Mấy ngày nay không gặp nhau, em có nhớ anh không?” Mấy ngày nay không chỉ không gặp mặt, ngay cả gọi điện thoại cũng không nói chuyện được nhiều, mỗi lần gọi điện cho cô, cô đều vội vội vàng vàng đi chăm sóc ông nội, nói không tới ba câu liền tắt điện thoại, làm cho anh có cảm giác mình bị lạnh nhạt nên hôm nay anh mới bất mãn nhiều như thế.
“Gì?” Lời của anh làm cô đỏ bừng mặt, chắc chắn là thế, nhưng là ...... Cô rất ngượng khi phải nói ra những điều như vậy.
“Như thế nào?” Thấy cô không hưởng ứng, anh nóng lòng nâng cằm cô lên, lại nhìn thấy gò má cô ửng đỏ động lòng người.
“Em.... ....” Cô rũ mắt xuống, mỉm cười, nhưng vẫn không nói ra khỏi miệng được.
Thượng Quan Liệt không chống đỡ lại được những loại hấp dẫn này, không đợi cô nói hết đã hôn cô.
Nhịp tim tăng mạnh, hô hấp dồn dập, nhiệt độ tăng cao....., kích tình ngày càng dâng cao, ở đây lại không có ai, bên dưới là ghế sô pha mềm mại, mặc dù không lớn nhưng cũng đủ để sử dụng.
Thiên thời địa lợi đều có rồi, hơn nữa hai người lại yêu nhau, điều kiện về nhân hòa cũng thỏa mãn, Thượng Quan Liệt cảm giác dục vọng ngày càng dâng cao, hơn nữa anh cũng không muốn khống chế dục vọng của mình.
Anh thuận thế để cô nằm trên ghế sô pha, ngay sau đó nằm đè lên cô, từ tốn hôn môi của cô, sau đó mơn trớn đến cổ, tay cô, càng làm cho cô khó khống chế cảm xúc của mình.
Long Duyệt bị hôn đến đầu óc choáng váng, dĩ nhiên cô cũng cảm thấy tâm tình mãnh liệt từ trên người của anh lây sang, cô dường như cũng muốn theo anh, mặc cho anh làm gì thì làm, nhưng ... ....... đó chẳng qua chỉ là suýt nữa mà thôi.
Khi anh sắp sửa hôn đến trước ngực cô thì một tia lý trí vọt qua đầu cô -
Như vậy không được.
“Liệt.” Cô dùng sức đẩy anh ra.
“Sao thế?” Cảm giác được sự kháng cự của cô, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt vẫn hiện lên sự ham muốn mãnh liệt.
“Em ... ..........Em.... ...... ...” Ánh mắt nóng rực của anh làm cô không nói được hết câu, cô gấp gáp đến độ sắp khóc.
“Không thích sao?” Nhìn thấy cô đang sợ, khó khăn lắm anh mới có thể nói ra những lời này, nếu cô cự tuyệt anh, thì anh sẽ rất khó chịu.
Nghe anh hỏi như thế, cô lập tức lắc đầu.
Hô, nặng nề thở một hơi, anh vẫn để mình nằm trên người cô, vùi đầu bên vai cô ở trên sô pha.
Nếu cô không muốn, anh cũng không muốn cưỡng ép, chuyện này mà miễn cưỡng thì cũng không có ý nghĩa gì.
“... ..........Liệt,” Cô thốt lên sợ hãi, cô vẫn không hiểu ý của anh hiện tại là thế nào.
Mặc dù cự tuyệt có thể sẽ làm cho anh mất hứng, nhưng là ... ........ Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, hơn nữa bọn họ.... .... Thời gian bọn họ quen biết nhau còn ngắn như vậy.
Mặc dù cô biết hiện tại rất nhiều người tư tưởng thoáng, chuyện này đối với giới trẻ tương đối bình thường, nhưng cô vẫn không muốn, cô vẫn giữ quan niệm truyền thống, cô không có cách nào tiếp nhận chuyện phát triển quan hệ với anh nhanh như thế cả.
“Để anh nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Thượng Quan Liệt buồn bực nói.
Anh nói thế, cô ngoan ngoãn không dám cử động, nhưng thật sự đâu phải là không sao, anh rất nặng.
Một lúc sau, Thượng Quan Liệt đứng dậy, thuận thế kéo cô lên. Anh nhìn cô một cái. Đáng chết, anh hung hăng khẽ nguyền rủa, chạy trối chết, “Anh đi rửa mặt.”
Cô buồn bực nhìn lại mình, sau đó kêu lên, cô không phát hiện ra áo mình đã bị cởi ra mấy nút, cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo, cũng sửa lại đầu tóc đang rối bời.
Dùng nước lạnh rửa mặt rồi đi ra, lý trí của Thượng Quan Liệt đã quay trở lại hơn nửa.
Cô ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, cảm giác có một chút lúng túng.
Thượng Quan Liệt không nén cười được, cô thật đáng yêu, làm cho anh thấy càng gặp cô càng muốn trêu đùa.
“Biểu hiện của anh không tốt sao?” Anh đến gần cô, dừng ở trước mặt cô.
“Gì?” Cô ngẩng đầu nói, không hiểu anh đang nói gì.
“Nếu không sao em lại cự tuyệt anh?” Hắn cố ý nói với ánh mắt buồn bã, gương mặt sầu khổ.
“Cái gì?” Cô ngơ ngẩn, sau đó đỏ mặt, hiểu ý của anh, cô hốt hoảng xua tay lắc đầu, “Không.... ...... Không phải thế.”
“Cái gì không phải thế?”
“Anh, biểu hiện của anh.” Cô không cảm thấy biểu hiện của anh là không tốt, cô cũng không biết sao nữa, nhưng cô nghĩ chắc cũng không tệ lắm.
“Có thật không?” Cô càng hốt hoảng, anh càng cảm thấy thú vị.
Thói quen trêu đùa người khác cũng không tốt lắm, nhưng anh vẫn có thể kiềm chế, nhiều lúc không có việc gì thì trêu đùa một chút, thuận tiện trả đũa cô gần đây không chịu để ý đến anh.
“... ...... ....Thật.... ........ Thật.” Cô thật không muốn trả lời những vấn đề này.
“Nhưng anh không cảm thấy như thế, có lẽ em vẫn muốn đi tìm trai đẹp đúng không?” Anh xoay nửa người lại, sợ cô phát hiện anh đang cười.
“Em.... ........ Em không phải thế.” Cô nghe vậy càng sợ hơn, cô thật sự không muốn đi tìm trai đẹp, anh không thể hiểu lầm cô như thế.
“Phải không? Nhưng vừa rồi phản ứng của em giống như anh không thể thỏa mãn em.” Anh xoay lưng về phía cô không nhịn được cười.
Nhìn anh quay lưng lại, lòng cô càng căng thẳng, sự cự tuyệt của cô đối với anh là sự thương tổn rất lớn sao? Bóng lưng của anh rung nhẹ nhẹ, anh không phải là ... ......... quá thương tâm như vậy chứ.
Cô vội vàng chạy về phía trước kéo ống tay áo của anh, vội vàng bảo đảm: “ Em ... ....... Em thật sự không muốn xem, em có anh là đủ rồi.”
“Ha ha ha.” Không thể kiềm chế được, anh ôm cô cười to, rất thú vị, hơn nữa còn nghe được những lời ngọt ngào của cô.... .... thật làm anh cao hứng.
Cô hơi giật mình nhìn anh cười to, trên mặt ngay cả một chút buồn phiền cũng không có, cuối cùng cô cũng phát hiện ra – cô, bị, đùa, bỡn rồi!
Cô có chút tức giận, nhưng lại có chút buồn cười, nhìn bộ dạng vui vẻ của anh, cô cũng mỉm cười theo, anh vui như vậy, cô liền tha thứ không muốn so đo.
Thời gian vui vẻ, ngọt ngào luôn trôi qua thật nhanh, qua một buổi chiều, Long Duyệt cũng nên về nhà, cô còn phải giúp thím Hai nấu cơm tối.
Thượng Quan Liệt không tình nguyện lắm khi đưa cô về nhà, vẫn cảm thấy thời gian gặp cô quá ít, phải tới lúc nào cô mới có thể đem toàn bộ chú ý đặt trên người anh đây?
Nếu như Long Diệu Thiên trở lại quản lý Long Vân thì cô có thể yên tâm chứ? Dù sao cô cũng coi trọng người nhà của mình.
Nóng quá, hơn nữa mệt quá.
Long Duyệt không nói tiếng nào đi theo, trong lòng không khỏi lo lắng, không biết anh sẽ đưa cô đi đâu, cũng không biết khi nào anh mới chịu dừng lại.
Cô cũng không ngăn cản anh, cứ để cho anh lôi đi như thế, nhưng thật sự cô rất nóng và mệt, mặt trời chiếu trên đầu, cô không mở mắt ra nổi, chỉ hi vọng bây giờ có thể trở về nhà nằm trên chiếc giường thoải mái, mở máy điều hòa lên, sau đó ngủ một giấc thật ngon lành.
Haizzzzz...... Cô thật sự không đi nổi nữa rồi, ý thức trở nên có chút mơ hồ, cô cố gắng dùng chút sức lực để bảo anh dừng lại, “Em ... ... Em đi không nổi nữa rồi.”
Vừa nói xong, cô ngã nhào vào trong ngực anh.
“Tiểu Duyệt!” Cô nói xong gục luôn làm cho anh hoảng sợ.
Tranh thủ ôm lấy cô, sắc mặt của cô phiếm hồng, người cô nóng lên, rõ ràng là bị cảm nắng rồi, phải tìm một chỗ râm mát dể cho cô nghỉ ngơi.
Thượng Quan Liệt nhìn quanh bốn phía, quyết định là đưa cô đến công ty, xí nghiệp Thượng Quan chỉ cách nơi này có mấy con phố.
Anh vội vàng ôm cô vào phòng làm việc, may mà anh có chìa khóa nơi này, nếu không hôm nay là ngày nghỉ của công ty sẽ chẳng có ai mở cửa cho anh.
Anh mang cô đến ghế sô pha, sau đó dùng khăn bọc đá bên trong giúp cô giảm nhiệt. Cũng may mắn là trong phòng làm việc của anh có một cái tủ lạnh nhỏ, nên những thứ này đều có trong phòng.
Anh nhìn cô lo lắng, thầm tự trách mình không chú ý tới cô không thoải mái, anh thật là lỗ mãng, mặc dù trong lòng không vui vì cô nhưng anh cũng không nên đối xử với cô như thế, khi cô gục xuống anh thấy rất đau lòng và không ngừng tự trách mình.
Sau khi được Thượng Quan Liệt chăm sóc, Long Duyệt dần dần tỉnh dậy, đỏ mặt, không gian yên tĩnh, cô cũng không biết là mình đang ở nơi nào.
“Em không sao chứ, uống ly nước đi.” Người bị cảm nắng thì phải bổ sung nhiều nước mới được.
Anh cầm ly nước kề lên miệng cô giúp cô uống nước.
“... .....Liệt, em bị sao thế?” Cô nghĩ lại, hôm nay bọn họ cùng đến chỗ Tử Bình làm thêm, cô đi theo anh ở trên đường, trời nóng quá cô thấy đầu óc mình choáng váng, sau đó cô không biết gì nữa.
“Em bị cảm nắng, hiện tại đã khá hơn chút nào chưa?”
“Vâng, đầu không còn choáng váng nữa, nơi này là?” Cô buồn bực nhìn bốn phía xa lạ, nơi này chắc hẳn là một phòng làm việc.
“Đây là phòng làm việc của anh.”
“À.” Cô cầm lấy khăn bông, ngồi dậy.
“Em nằm xuống đi, anh đi lấy thêm ly nước cho em.”
Thừa dịp Thượng Quan Liệt đi lấy nước, thần trí cô khôi phục lại rất nhiều, tò mò nhìn xung quanh, trên tường của phòng làm việc này có dán mấy tờ quảng cáo xe hơi, có một tủ đựng đồ, một giá rượu và dĩ nhiên có một bàn làm việc, trên bàn làm việc không phải quá gọn gàng nhưng cũng không đến nỗi bừa bộn.
“Em uống thêm chút nước đi.” Thượng Quan Liệt đưa ly nước cho cô, “Xin lỗi, đều là do anh kéo em đi quá nhanh mới có thể làm cho em không thoải mái như vậy.”
Cô lắc đầu một cái, “Là do em có một chút mệt mỏi.”
Thượng Quan Liệt đứng ở trước mặt cô, quả nhiên thấy trong đáy mắt cô có chút mệt mỏi, sắp có quầng thâm ở mắt rồi.
“Em...... Em biết mình rất xấu.” Cô cúi đầu, không muốn cho anh thấy khuôn mặt tiều tụy của mình.
“Anh hi vọng em không bị mệt như vậy.” Thượng Quan Liệt vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cô.
“Em biết, gần đây sức khỏe của ông nội cũng khá hơn rồi, em cũng nhẹ nhõm hơn một chút.” Cô nhìn anh, thấy khuôn mặt bình tĩnh của anh khác hẳn lúc vừa rồi mới nổi giận.
“Vậy thì tốt.” Anh vừa nói, vừa vuốt ve bàn tay của cô, anh không quên vừa rồi mình tức giận, chẳng qua anh không biết nói như thế nào, hơn nữa cô lại đang không thoải mái.
Nhìn anh một cái, cô quyết định hỏi anh một câu.
“Ừ.... ......... Em đã làm sai chuyện gì để anh nổi giận sao?” Cô cúi đầu không nhìn anh.
“Tại sao lại hỏi như thế?”
“Vừa rồi.... ...... Anh mới tức giận xong.”
“Ừ, đúng vậy.” Thượng Quan Liệt không phủ nhận, tức giận thì nói là tức giận, anh không phải là người che giấu tâm tư của mình.
“Vì.... ......Vì sao?” Cô trái lo phải nghĩ, không cảm thấy mình làm gì sai cả, có lẽ là vô tình làm anh tức giận, nếu là như vậy thì cô phải hỏi rõ ràng để lần sau không tái phạm nữa.
“Ừ......” Thượng Quan Liệt có chút do dự, mặc dù anh từ trước đến giờ nghĩ gì nói thế nhưng đối với Long Duyệt anh có chút cẩn thận, anh không muốn mình bắt ép cô.
“Là vì Tử Bình sao?” Thấy anh chần chờ, cô bắt đầu suy đoán nguyên nhân mà anh và Tử Bình cãi nhau, “Tử Bình, cô ấy không phải là cố ý, chẳng qua cô ấy thích nói đùa thôi.”
Chạm vào đúng chỗ tức giận, Thượng Quan Liệt cũng không vui nhưng nghĩ lại quan hệ giữa cô ấy và Long Duyệt, “Em cùng Đỗ Tử Bình là bạn tốt thật sao?”
“Tụi em chơi với nhau từ nhỏ, cô ấy chăm sóc em rất tốt.” Cô vừa trả lời vừa nhìn anh, sự phẫn nộ của anh hình như không phải là vì Tử Bình, bởi vì vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh, một chút cũng không nhìn ra tâm tư của anh.
“Về sau còn có anh.” Anh nắm vai cô, kéo cô xoay về phía mình.
“Vâng, em biết.” Cô thỏa mãn dựa vào vai anh, có thể gặp được anh là may mắn của cô.
Không khí yên lặng, say mê, ngọt ngào, cô nghĩ nếu anh không muốn nói vì sao mình tức giận thì cô cũng không hỏi nữa, tránh cho anh nhớ lại những điều đó làm người ta mất hứng. Dù sao giờ phút này anh cũng không tức giận, hơn nữa cô thấy anh cưng chiều cô như thế là cũng đủ rồi.
“Tiểu Duyệt, anh hỏi em một chuyện.” Vì không khí hạnh phúc thế này nên anh lại muốn hỏi về vấn đề của cô.
“Vâng?”
“Mấy ngày nay không gặp nhau, em có nhớ anh không?” Mấy ngày nay không chỉ không gặp mặt, ngay cả gọi điện thoại cũng không nói chuyện được nhiều, mỗi lần gọi điện cho cô, cô đều vội vội vàng vàng đi chăm sóc ông nội, nói không tới ba câu liền tắt điện thoại, làm cho anh có cảm giác mình bị lạnh nhạt nên hôm nay anh mới bất mãn nhiều như thế.
“Gì?” Lời của anh làm cô đỏ bừng mặt, chắc chắn là thế, nhưng là ...... Cô rất ngượng khi phải nói ra những điều như vậy.
“Như thế nào?” Thấy cô không hưởng ứng, anh nóng lòng nâng cằm cô lên, lại nhìn thấy gò má cô ửng đỏ động lòng người.
“Em.... ....” Cô rũ mắt xuống, mỉm cười, nhưng vẫn không nói ra khỏi miệng được.
Thượng Quan Liệt không chống đỡ lại được những loại hấp dẫn này, không đợi cô nói hết đã hôn cô.
Nhịp tim tăng mạnh, hô hấp dồn dập, nhiệt độ tăng cao....., kích tình ngày càng dâng cao, ở đây lại không có ai, bên dưới là ghế sô pha mềm mại, mặc dù không lớn nhưng cũng đủ để sử dụng.
Thiên thời địa lợi đều có rồi, hơn nữa hai người lại yêu nhau, điều kiện về nhân hòa cũng thỏa mãn, Thượng Quan Liệt cảm giác dục vọng ngày càng dâng cao, hơn nữa anh cũng không muốn khống chế dục vọng của mình.
Anh thuận thế để cô nằm trên ghế sô pha, ngay sau đó nằm đè lên cô, từ tốn hôn môi của cô, sau đó mơn trớn đến cổ, tay cô, càng làm cho cô khó khống chế cảm xúc của mình.
Long Duyệt bị hôn đến đầu óc choáng váng, dĩ nhiên cô cũng cảm thấy tâm tình mãnh liệt từ trên người của anh lây sang, cô dường như cũng muốn theo anh, mặc cho anh làm gì thì làm, nhưng ... ....... đó chẳng qua chỉ là suýt nữa mà thôi.
Khi anh sắp sửa hôn đến trước ngực cô thì một tia lý trí vọt qua đầu cô -
Như vậy không được.
“Liệt.” Cô dùng sức đẩy anh ra.
“Sao thế?” Cảm giác được sự kháng cự của cô, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt vẫn hiện lên sự ham muốn mãnh liệt.
“Em ... ..........Em.... ...... ...” Ánh mắt nóng rực của anh làm cô không nói được hết câu, cô gấp gáp đến độ sắp khóc.
“Không thích sao?” Nhìn thấy cô đang sợ, khó khăn lắm anh mới có thể nói ra những lời này, nếu cô cự tuyệt anh, thì anh sẽ rất khó chịu.
Nghe anh hỏi như thế, cô lập tức lắc đầu.
Hô, nặng nề thở một hơi, anh vẫn để mình nằm trên người cô, vùi đầu bên vai cô ở trên sô pha.
Nếu cô không muốn, anh cũng không muốn cưỡng ép, chuyện này mà miễn cưỡng thì cũng không có ý nghĩa gì.
“... ..........Liệt,” Cô thốt lên sợ hãi, cô vẫn không hiểu ý của anh hiện tại là thế nào.
Mặc dù cự tuyệt có thể sẽ làm cho anh mất hứng, nhưng là ... ........ Nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, hơn nữa bọn họ.... .... Thời gian bọn họ quen biết nhau còn ngắn như vậy.
Mặc dù cô biết hiện tại rất nhiều người tư tưởng thoáng, chuyện này đối với giới trẻ tương đối bình thường, nhưng cô vẫn không muốn, cô vẫn giữ quan niệm truyền thống, cô không có cách nào tiếp nhận chuyện phát triển quan hệ với anh nhanh như thế cả.
“Để anh nghỉ ngơi một chút là được rồi.” Thượng Quan Liệt buồn bực nói.
Anh nói thế, cô ngoan ngoãn không dám cử động, nhưng thật sự đâu phải là không sao, anh rất nặng.
Một lúc sau, Thượng Quan Liệt đứng dậy, thuận thế kéo cô lên. Anh nhìn cô một cái. Đáng chết, anh hung hăng khẽ nguyền rủa, chạy trối chết, “Anh đi rửa mặt.”
Cô buồn bực nhìn lại mình, sau đó kêu lên, cô không phát hiện ra áo mình đã bị cởi ra mấy nút, cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo, cũng sửa lại đầu tóc đang rối bời.
Dùng nước lạnh rửa mặt rồi đi ra, lý trí của Thượng Quan Liệt đã quay trở lại hơn nửa.
Cô ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, cảm giác có một chút lúng túng.
Thượng Quan Liệt không nén cười được, cô thật đáng yêu, làm cho anh thấy càng gặp cô càng muốn trêu đùa.
“Biểu hiện của anh không tốt sao?” Anh đến gần cô, dừng ở trước mặt cô.
“Gì?” Cô ngẩng đầu nói, không hiểu anh đang nói gì.
“Nếu không sao em lại cự tuyệt anh?” Hắn cố ý nói với ánh mắt buồn bã, gương mặt sầu khổ.
“Cái gì?” Cô ngơ ngẩn, sau đó đỏ mặt, hiểu ý của anh, cô hốt hoảng xua tay lắc đầu, “Không.... ...... Không phải thế.”
“Cái gì không phải thế?”
“Anh, biểu hiện của anh.” Cô không cảm thấy biểu hiện của anh là không tốt, cô cũng không biết sao nữa, nhưng cô nghĩ chắc cũng không tệ lắm.
“Có thật không?” Cô càng hốt hoảng, anh càng cảm thấy thú vị.
Thói quen trêu đùa người khác cũng không tốt lắm, nhưng anh vẫn có thể kiềm chế, nhiều lúc không có việc gì thì trêu đùa một chút, thuận tiện trả đũa cô gần đây không chịu để ý đến anh.
“... ...... ....Thật.... ........ Thật.” Cô thật không muốn trả lời những vấn đề này.
“Nhưng anh không cảm thấy như thế, có lẽ em vẫn muốn đi tìm trai đẹp đúng không?” Anh xoay nửa người lại, sợ cô phát hiện anh đang cười.
“Em.... ........ Em không phải thế.” Cô nghe vậy càng sợ hơn, cô thật sự không muốn đi tìm trai đẹp, anh không thể hiểu lầm cô như thế.
“Phải không? Nhưng vừa rồi phản ứng của em giống như anh không thể thỏa mãn em.” Anh xoay lưng về phía cô không nhịn được cười.
Nhìn anh quay lưng lại, lòng cô càng căng thẳng, sự cự tuyệt của cô đối với anh là sự thương tổn rất lớn sao? Bóng lưng của anh rung nhẹ nhẹ, anh không phải là ... ......... quá thương tâm như vậy chứ.
Cô vội vàng chạy về phía trước kéo ống tay áo của anh, vội vàng bảo đảm: “ Em ... ....... Em thật sự không muốn xem, em có anh là đủ rồi.”
“Ha ha ha.” Không thể kiềm chế được, anh ôm cô cười to, rất thú vị, hơn nữa còn nghe được những lời ngọt ngào của cô.... .... thật làm anh cao hứng.
Cô hơi giật mình nhìn anh cười to, trên mặt ngay cả một chút buồn phiền cũng không có, cuối cùng cô cũng phát hiện ra – cô, bị, đùa, bỡn rồi!
Cô có chút tức giận, nhưng lại có chút buồn cười, nhìn bộ dạng vui vẻ của anh, cô cũng mỉm cười theo, anh vui như vậy, cô liền tha thứ không muốn so đo.
Thời gian vui vẻ, ngọt ngào luôn trôi qua thật nhanh, qua một buổi chiều, Long Duyệt cũng nên về nhà, cô còn phải giúp thím Hai nấu cơm tối.
Thượng Quan Liệt không tình nguyện lắm khi đưa cô về nhà, vẫn cảm thấy thời gian gặp cô quá ít, phải tới lúc nào cô mới có thể đem toàn bộ chú ý đặt trên người anh đây?
Nếu như Long Diệu Thiên trở lại quản lý Long Vân thì cô có thể yên tâm chứ? Dù sao cô cũng coi trọng người nhà của mình.
/21
|